Cổ Vưu Chấn nhìn thấy trên lá thư vẽ một ám hiệu nguy hiểm, thân mình nhất thời nhoáng lên một cái.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền tỉnh táo lại, quăng Cận Liễu Liễu sang bên cạnh, xé mở lá thư ra nhanh chóng xem xong, tiếp theo giao cho Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc cũng nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó liền đem lá thư châm vào ngọn nến trên bàn thiêu hủy. Hai người thần sắc ngưng trọng thấp giọng nói nói mấy câu, Cổ Vưu Chấn liền mang theo thị vệ kia trước đi ra ngoài.
Ngọc Trúc thở dài một hơi, đem nhị ngưu đuổi đi ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại có một mình Cận Liễu Liễu, nhìn mặt đất đầy đồ vật vương vãi đến sững sờ.
Vừa rồi kia thị vệ nói là “Lão gia đã xảy ra chuyện”, lão gia này hẳn là chính là cha Cổ Vưu Chấn đi, cũng chính là công công* của nàng?
*công công: bố chồng
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đâu? Cho dù Cận Liễu Liễu có không hiểu chuyện, nhưng xem thần sắc Cổ Vưu Chấn, cũng biết nhất định là đã xảy ra chuyện rất lớn.
Lần này biến cố đột ngột, không hiểu được kế hoạch bị đuổi ra của nàng còn có thể hay không thành công.
Nàng có chút thở dài thở ngắn đứng lên, quá một hồi lâu nghe thấy trong phòng bên cạnh truyền ra tiếng bước chân, biết là tiểu Liên đến gặp mình vì thế đi ra nhìn động tĩnh một cái.
“Tam thiếu phu nhân, ngươi sao rồi? Thiếu gia hắn còn đang tức giận sao?” Tiểu Liên thanh âm có vẻ khiếp sợ run run .
“Hẳn là rất tức giận đi, bất quá qua một hồi tử này hắn khẳng định cũng không hơn ta .”
“Làm sao vậy?”
“Lão gia, hình như đã xảy ra chuyện.”
Tiểu Liên cả kinh: “A! Lão gia! Lão gia đã xảy ra chuyện, sẽ là ra chuyện gì đâu?”
Cận Liễu Liễu lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Tiểu Liên thấy Cận Liễu Liễu có bộ dáng buồn bã ỉu xìu, liền một bên động thủ thu dọn mặt đât, vừa nói: “Tiểu Liên không hiểu chuyện, không thể nghĩ ra tam thiếu phu nhân làm sao có thể cùng kẻ thất phu kia… Có nhân vật như thiếu gia ở đây, ngài như thế nào còn có thể, còn có thể… Ai, hy vọng lần này thiếu gia có thể tha thứ cho tam thiếu phu nhân. Bằng không, những ngày về sau phải sống như thế nào nha.”
“Ta vốn không muốn sống mãi ở trong này, ta đã muốn về nhà, ta nhớ phụ mẫu ta.”
Tiểu Liên lại cả kinh: “Ngài, ngài còn muốn chạy? Vậy ta đây phải làm sao a! Ta đã muốn là người của tam thiếu phu nhân, nếu ngài đi rồi, ta đây….ta đây không phải lại phải trở về nhóm lửa ?”
Cận Liễu Liễu hơi giật mình, nhưng thật ra không nghĩ tới chuyện của tiểu Liên nhất thời nghẹn lời.
Tiểu Liên thấy trong ánh mắt Cận Liễu Liễu lộ ra thống khổ, trong lòng cũng đi khổ sở theo: “Ta cũng biết, tam thiếu phu nhân ở trong phủ không vui vẻ gì. Nhưng thiếu gia hắn đối với ngài là rất tốt nha, ta cũng hy vọng tam thiếu phu nhân có thể bình an sau chuyện này.”
Nàng động thủ mọi thứ dọn dẹp xong xuôi, thấy con quay kia vẫn còn rất tốt, nàng nhặt lên tới hỏi Cận Liễu Liễu: “Tam thiếu phu nhân, con quay này vẫn còn rất tốt đâu, ném đi thật đáng tiếc .”
Cận Liễu Liễu nhìn nhìn con quay, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cỗ cảm xúc kỳ quái, nói: “Ân, cho ta đi, ném đi thật đáng tiếc.”
Tiểu Liên đem con quay đưa cho nàng, lại lần nữa múc nước cho nàng tắm, hầu hạ nàng lên giường đi ngủ.
Cận Liễu Liễu cả một đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, đến nửa đêm về sáng mới có một chút buồn ngủ, lại nghe thấy có người đến gọi cửa.
Nàng cùng tiểu Liên đều bị đánh thức, tùy tiện rửa mặt một chút mặc xiêm y rồi đi đến giữa nhà chính.
Bên trong phòng đèn đuốc chói lọi, Cổ Vưu Chấn cùng Lý thị ngồi ở chủ vị, nhị thiếu phu nhân ngồi bên cạnh, quản sự các phòng cùng vài người có tiếng nói trong nhà cũng đều đứng ở trong phòng, người người vẻ mặt khẩn trương, cố gắng đoán xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thấy nàng đi vào, Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói: “Tam thiếu phu nhân ngồi đi, thiếu gia có việc muốn nói với mọi người.”
Nàng ngồi xuống đối diện với tam thiếu phu nhân (?), tiểu Liên liền đứng phía sau ở nàng.
Cổ Vưu Chấn quét nàng liếc mắt một cái, ánh mắt cùng sông băng giống nhau rét lạnh, làm cho trong lòng nàng căng thẳng đang muốn nhìn lại, hắn cũng đã chuyển đầu qua phía khác, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nói chuyện.
“Cha ta bị người khác hãm hại, bị hàm oan đã bị nhốt vào đại lao.”
Lời còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên một mảnh tiếng kinh hô, Lý thị lại bối rối: “Cái gì? Phụ thân người? Tại sao có thể như vậy đâu? Phụ thân sẽ không có việc gì?”
Cổ Vưu Chấn thật ra có vẻ bình tĩnh: “Hiện tại ta chỉ biết là chuyện lần này liên lụy rất rộng, ngay cả cha ở bên trong cùng hơn mười vị mệnh quan triều đình bị bỏ tù oan. Sự tình không tầm thường, sáng mai chỉ sợ cũng sẽ có người mang binh đến nhà chúng ta điều tra chứng cứ phạm tội.”
“A!” Lý thị hét lên một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mọi người cũng đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, nhiều người hai chân đều đang run run, chỉ có Ngọc Trúc cũng đại quản sự vẻ mặt trấn định, còn có nhị thiếu phu nhân, một bộ chuyện không liên quan đến mình cao cao quải khởi(?).
Cổ Vưu Chấn tiếp tục nói: “Các vị đều là lão nhân Cổ gia ta, rất nhiều người đều là đời đời ở Cổ gia ta làm việc. Ta không muốn liên lụy đến người vô tội, đã muốn chuẩn bị ngân lượng tốt lắm, thỉnh các vị cầm ngân lượng tự tìm đường rời đi. Ngày khác nếu là cha ta có thể giải oan tình, Cổ gia không suy sụp, các vị đều có thể trở về. Nếu là tìm không được đường ra, cũng có thể đi theo đại quản gia đi nhà trang viện của ta ở nông thôn tị tránh đầu sóng ngọn gió.”
Phía dưới truyền ra một mảnh thanh âm thổn thức, đại quản sự hai mắt hàm chứa nước mắt: “Thiếu gia, lão bộc, lão bộc không muốn đi trốn a.”
Cổ Vưu Chấn mỉm cười: “Đại tổng quản là nhìn ta lớn lên, nên hiểu nhất tâm sự của ta. Ta cũng muốn mang theo đại quản gia cùng nhau đi kinh thành, nhưng là còn có nhiều hạ nhân không chỗ đi như vậy, trừ bỏ đại tổng quản, không ai có thể thay chăm sóc .”
Lý thị nguyên bản đang khóc thút thít, nghe được Cổ Vưu Chấn nói cái gì hai chữ rời đi, nhất thời sửng sốt: “Phu quân nói cái gì? Cái gì rời đi?”
“Ta định là muốn lên kinh một chuyến, chuẩn bị hết thảy cho phụ thân, nhìn xem có biện pháp nào không có thể cứu hắn ra tù.”
“Vậy, còn ta?”
“Ta đi lần này lành ít dữ nhiều, ngươi vẫn là trước về nhà mẹ đẻ ở tạm một thời gian, chờ có chuyển biến tốt, ta chắc chắn phái người truyền tin cho ngươi.”
Lý thị nhất thời không có chủ ý, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
“Về phần các ngươi, ta cũng bị ngân lượng tốt lắm, nếu là còn muốn chạy, ta cũng sẽ không cường lưu, loại thời điểm này, có thể đi bao nhiêu người là tốt bấy nhiêu.” Hắn quay đầu lại nói với nhị thiếu phu nhân và Cận Liễu Liễu.
Nhị thiếu phu nhân không nói gì, biểu tình trên mặt sâu cạn khó dò. Cận Liễu Liễu lại mở to hai mắt, đầu óc sau một lúc lâu đều suy nghĩ rối bời.
Trước mắt đã phát sinh hết thảy, hiển nhiên đã muốn vượt qua phạm vi nàng có thể lý giải, nàng chỉ có thể ngây ngốc tiếp nhận ngân lượng Ngọc Trúc đưa cho, ngồi ở ghế trên ngẩn người.
Rất nhanh, toàn bộ ngân lượng đều được phân cho hạ nhân, người nguyện ý đi cũng đều về phòng đi thu thập hành trang, nguyện ý đi theo đại quản sự đi ở nông thôn trang viện, cũng lĩnh ngân lượng đang nghe đại quản sự phân phó.
Lý thị bị trương mẹ cùng cũng trở về phòng đi thu thập hành lý, cũng kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, nhị thiếu phu nhân không biết khi nào thì cũng đã muốn ly khai nhà chính.
Tiểu Liên đột nhiên hỏi Cận Liễu Liễu: “Tam thiếu phu nhân, ngài làm sao bây giờ? Ngài hiện tại có thể về nhà đi.”
Cận Liễu Liễu như vừa tỉnh ra trong mộng: “Ân? Cái gì?”
“Ngài cầm bạc, là có thể về nhà đi đoàn tụ cùng cha mẹ.”
“A, nga, là…. là đâu.” Nàng không biết như thế nào, bỗng nhiên lắp bắp đứng lên.
“Ta nên làm cái gì bây giờ đâu? Ta từ nhỏ đã bị bán vào Cổ gia, ta cũng không biết cha mẹ mình ở nơi nào. Ân, ta nên đi theo đại quản sự đi trang viện là tốt nhất. Tốt xấu gì cũng có chỗ để đi, cũng sẽ không đói chết. Không biết bên ngoài là cái tình cảnh gì, ta một người cũng không dám đi ra ngoài.”
“Ân.” Cận Liễu Liễu lại ngây ngốc gật đầu.
Tiểu Liên giữ chặt tay Cận Liễu Liễu: “Tam thiếu phu nhân phải bảo trọng, không biết chúng ta lần này tách ra khi nào thì mới có thể gặp lại đâu.”
“Ngươi cũng phải bảo trọng.”
Tiểu Liên đi đến bên người đại quản sự, thuyết minh ý của mình, đại quản sự đã kêu nàng trở về thu dọn đồ đạc, sau nửa canh giờ ở của sau tập hợp.
Cổ Vưu Chấn thấy sự tình đều bố trí thỏa đáng , liền mang theo Ngọc Trúc đi ra ngoài, chuẩn bị trở về viện của mình đi chuẩn bị hành lý lên kinh.
Cận Liễu Liễu nhìn Cổ Vưu Chấn đi ra khỏi phòng ở, hai chân bỗng nhiên tự phát nhấc lên, liều mạng chạy vội tới phía sau Cổ Vưu Chấn gọi hắn lại.
“Phu quân!”
Cổ Vưu Chấn nghe thấy thanh âm Cận Liễu Liễu, thân mình hơi hơi run lên một cái, dừng cước bộ.
“Chuyện gì?”
Cận Liễu Liễu nhìn ánh mắt hắn, phát hiện ánh mắt kiêu ngạo bất cần đời, thần sắc luôn cà lơ phất phơ đã không thấy chỉ còn lại ánh mắt ngưng trọng, còn có một tia bi thống không dễ phát hiện.
“Ngươi có thể hay không gặp chuyện không may?”
Cổ Vưu Chấn cười lạnh một tiếng: “Bây giờ còn hỏi chuyện này để làm gì? Ngươi muốn về nhà, hiện tại vừa vặn thả ngươi về nhà. Từ nay về sau, Cổ gia ta với ngươi sẽ không liên quan!”
Hắn nói xong câu đó, liền xoay người đi nhanh, quyết tuyệt đi về phía trước.
Chỉ có Ngọc Trúc nở nụ cười với Cận Liễu Liễu một chút, ôn hòa nói: “Tam thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ sau khi về nhà lại tìm người tốt mà gả, hảo hảo sống đi. Bảo trọng.”
Nói xong, Ngọc Trúc cũng đi rồi.
Cận Liễu Liễu cảm thấy trong lòng dường như là bị một cái gì đó không rõ rơi vào, đắng cay mặn nhạt toàn bộ đều cảm thấy, nàng vuốt ngực một hồi lâu vẫn đứng bất động.
Cũng không hiểu được qua bao lâu, Cổ gia người ngã ngựa đổ dần dần yên tĩnh trở lại, bọn hạ nhân nên đi đều đi rồi, Cận Liễu Liễu đã được tiểu Liên trợ giúp thu thập vài đồ vật nặng theo dòng người đi tới cửa sau.
Tiểu Liên lau nước mắt bảo nàng nhất định phải cẩn thận, tiếp theo tất cả đi theo đại quản sự.
Cận Liễu Liễu nhìn bầu trời đầy mây, kinh ngạc đi về phương hướng nhà mình.
Nàng vừa đi được một chút, mặt trời lộ ra diện mạo, Cận Liễu Liễu cũng đi tới cửa thôn, xa xa trông thấy hướng nhà mình bóc ra từng đợt từng đợt khói bếp, nàng bỗng nhiên hưng phấn chạy nhanh.
Đã mấy tháng rồi? Mấy tháng không gặp cha mẹ ?
Khoác bọc đồ lớn trên vai, nàng cũng không quản có nặng hay không nhanh chân chạy một mạch.
Một hơi chạy vội tới của sân nhà, nàng vội vã đẩy mạnh cửa kêu: “Phụ thân! Mẫu thân! Ta đã về rồi!”
Cận gia tẩu tử đang ở nhà bếp nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên nghe thấy thanh âm Cận Liễu Liễu, hoảng sợ bỏ việc chạy ra ngoài, thấy khuê nữ khoác trên vai túi lớn túi nhỏ đứng ở trong sân nhìn cười mình.
Cận gia tẩu tử hai mắt đỏ lên, vội vã ôm lấy Cận Liễu Liễu: “Liễu Liễu a! Ngươi đã trở lại a? Ta với cha ngươi, đều nhớ ngươi đến phát bệnh a! Để cho nương nhìn một cái xem con có béo lên chút nào không.”
Mẫu tử hai người đứng ở trong sân khóc khóc cười cười nói một hồi, cận gia tẩu tử thấy Cận Liễu Liễu cao hơn cũng béo lên một chút, sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, cả người đều xinh đẹp hơn, nhất thời hỉ thượng đuôi lông mày.
“Liễu Liễu! Liễu Liễu! Ngươi như thế nào đã trở lại?” thanh âm cha Cận Liễu Liễu bỗng nhiên từ trong phòng truyền đi ra.
Cận gia tẩu tử lau nước mắt, cười nói: “Mau vào đi để cha ngươi nhìn một cái, cha ngươi mỗi ngày đều nhớ thương ngươi đâu.”
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền tỉnh táo lại, quăng Cận Liễu Liễu sang bên cạnh, xé mở lá thư ra nhanh chóng xem xong, tiếp theo giao cho Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc cũng nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó liền đem lá thư châm vào ngọn nến trên bàn thiêu hủy. Hai người thần sắc ngưng trọng thấp giọng nói nói mấy câu, Cổ Vưu Chấn liền mang theo thị vệ kia trước đi ra ngoài.
Ngọc Trúc thở dài một hơi, đem nhị ngưu đuổi đi ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại có một mình Cận Liễu Liễu, nhìn mặt đất đầy đồ vật vương vãi đến sững sờ.
Vừa rồi kia thị vệ nói là “Lão gia đã xảy ra chuyện”, lão gia này hẳn là chính là cha Cổ Vưu Chấn đi, cũng chính là công công* của nàng?
*công công: bố chồng
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đâu? Cho dù Cận Liễu Liễu có không hiểu chuyện, nhưng xem thần sắc Cổ Vưu Chấn, cũng biết nhất định là đã xảy ra chuyện rất lớn.
Lần này biến cố đột ngột, không hiểu được kế hoạch bị đuổi ra của nàng còn có thể hay không thành công.
Nàng có chút thở dài thở ngắn đứng lên, quá một hồi lâu nghe thấy trong phòng bên cạnh truyền ra tiếng bước chân, biết là tiểu Liên đến gặp mình vì thế đi ra nhìn động tĩnh một cái.
“Tam thiếu phu nhân, ngươi sao rồi? Thiếu gia hắn còn đang tức giận sao?” Tiểu Liên thanh âm có vẻ khiếp sợ run run .
“Hẳn là rất tức giận đi, bất quá qua một hồi tử này hắn khẳng định cũng không hơn ta .”
“Làm sao vậy?”
“Lão gia, hình như đã xảy ra chuyện.”
Tiểu Liên cả kinh: “A! Lão gia! Lão gia đã xảy ra chuyện, sẽ là ra chuyện gì đâu?”
Cận Liễu Liễu lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Tiểu Liên thấy Cận Liễu Liễu có bộ dáng buồn bã ỉu xìu, liền một bên động thủ thu dọn mặt đât, vừa nói: “Tiểu Liên không hiểu chuyện, không thể nghĩ ra tam thiếu phu nhân làm sao có thể cùng kẻ thất phu kia… Có nhân vật như thiếu gia ở đây, ngài như thế nào còn có thể, còn có thể… Ai, hy vọng lần này thiếu gia có thể tha thứ cho tam thiếu phu nhân. Bằng không, những ngày về sau phải sống như thế nào nha.”
“Ta vốn không muốn sống mãi ở trong này, ta đã muốn về nhà, ta nhớ phụ mẫu ta.”
Tiểu Liên lại cả kinh: “Ngài, ngài còn muốn chạy? Vậy ta đây phải làm sao a! Ta đã muốn là người của tam thiếu phu nhân, nếu ngài đi rồi, ta đây….ta đây không phải lại phải trở về nhóm lửa ?”
Cận Liễu Liễu hơi giật mình, nhưng thật ra không nghĩ tới chuyện của tiểu Liên nhất thời nghẹn lời.
Tiểu Liên thấy trong ánh mắt Cận Liễu Liễu lộ ra thống khổ, trong lòng cũng đi khổ sở theo: “Ta cũng biết, tam thiếu phu nhân ở trong phủ không vui vẻ gì. Nhưng thiếu gia hắn đối với ngài là rất tốt nha, ta cũng hy vọng tam thiếu phu nhân có thể bình an sau chuyện này.”
Nàng động thủ mọi thứ dọn dẹp xong xuôi, thấy con quay kia vẫn còn rất tốt, nàng nhặt lên tới hỏi Cận Liễu Liễu: “Tam thiếu phu nhân, con quay này vẫn còn rất tốt đâu, ném đi thật đáng tiếc .”
Cận Liễu Liễu nhìn nhìn con quay, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cỗ cảm xúc kỳ quái, nói: “Ân, cho ta đi, ném đi thật đáng tiếc.”
Tiểu Liên đem con quay đưa cho nàng, lại lần nữa múc nước cho nàng tắm, hầu hạ nàng lên giường đi ngủ.
Cận Liễu Liễu cả một đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, đến nửa đêm về sáng mới có một chút buồn ngủ, lại nghe thấy có người đến gọi cửa.
Nàng cùng tiểu Liên đều bị đánh thức, tùy tiện rửa mặt một chút mặc xiêm y rồi đi đến giữa nhà chính.
Bên trong phòng đèn đuốc chói lọi, Cổ Vưu Chấn cùng Lý thị ngồi ở chủ vị, nhị thiếu phu nhân ngồi bên cạnh, quản sự các phòng cùng vài người có tiếng nói trong nhà cũng đều đứng ở trong phòng, người người vẻ mặt khẩn trương, cố gắng đoán xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thấy nàng đi vào, Ngọc Trúc nhẹ nhàng nói: “Tam thiếu phu nhân ngồi đi, thiếu gia có việc muốn nói với mọi người.”
Nàng ngồi xuống đối diện với tam thiếu phu nhân (?), tiểu Liên liền đứng phía sau ở nàng.
Cổ Vưu Chấn quét nàng liếc mắt một cái, ánh mắt cùng sông băng giống nhau rét lạnh, làm cho trong lòng nàng căng thẳng đang muốn nhìn lại, hắn cũng đã chuyển đầu qua phía khác, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu nói chuyện.
“Cha ta bị người khác hãm hại, bị hàm oan đã bị nhốt vào đại lao.”
Lời còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên một mảnh tiếng kinh hô, Lý thị lại bối rối: “Cái gì? Phụ thân người? Tại sao có thể như vậy đâu? Phụ thân sẽ không có việc gì?”
Cổ Vưu Chấn thật ra có vẻ bình tĩnh: “Hiện tại ta chỉ biết là chuyện lần này liên lụy rất rộng, ngay cả cha ở bên trong cùng hơn mười vị mệnh quan triều đình bị bỏ tù oan. Sự tình không tầm thường, sáng mai chỉ sợ cũng sẽ có người mang binh đến nhà chúng ta điều tra chứng cứ phạm tội.”
“A!” Lý thị hét lên một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Mọi người cũng đều lộ ra ánh mắt hoảng sợ, nhiều người hai chân đều đang run run, chỉ có Ngọc Trúc cũng đại quản sự vẻ mặt trấn định, còn có nhị thiếu phu nhân, một bộ chuyện không liên quan đến mình cao cao quải khởi(?).
Cổ Vưu Chấn tiếp tục nói: “Các vị đều là lão nhân Cổ gia ta, rất nhiều người đều là đời đời ở Cổ gia ta làm việc. Ta không muốn liên lụy đến người vô tội, đã muốn chuẩn bị ngân lượng tốt lắm, thỉnh các vị cầm ngân lượng tự tìm đường rời đi. Ngày khác nếu là cha ta có thể giải oan tình, Cổ gia không suy sụp, các vị đều có thể trở về. Nếu là tìm không được đường ra, cũng có thể đi theo đại quản gia đi nhà trang viện của ta ở nông thôn tị tránh đầu sóng ngọn gió.”
Phía dưới truyền ra một mảnh thanh âm thổn thức, đại quản sự hai mắt hàm chứa nước mắt: “Thiếu gia, lão bộc, lão bộc không muốn đi trốn a.”
Cổ Vưu Chấn mỉm cười: “Đại tổng quản là nhìn ta lớn lên, nên hiểu nhất tâm sự của ta. Ta cũng muốn mang theo đại quản gia cùng nhau đi kinh thành, nhưng là còn có nhiều hạ nhân không chỗ đi như vậy, trừ bỏ đại tổng quản, không ai có thể thay chăm sóc .”
Lý thị nguyên bản đang khóc thút thít, nghe được Cổ Vưu Chấn nói cái gì hai chữ rời đi, nhất thời sửng sốt: “Phu quân nói cái gì? Cái gì rời đi?”
“Ta định là muốn lên kinh một chuyến, chuẩn bị hết thảy cho phụ thân, nhìn xem có biện pháp nào không có thể cứu hắn ra tù.”
“Vậy, còn ta?”
“Ta đi lần này lành ít dữ nhiều, ngươi vẫn là trước về nhà mẹ đẻ ở tạm một thời gian, chờ có chuyển biến tốt, ta chắc chắn phái người truyền tin cho ngươi.”
Lý thị nhất thời không có chủ ý, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
“Về phần các ngươi, ta cũng bị ngân lượng tốt lắm, nếu là còn muốn chạy, ta cũng sẽ không cường lưu, loại thời điểm này, có thể đi bao nhiêu người là tốt bấy nhiêu.” Hắn quay đầu lại nói với nhị thiếu phu nhân và Cận Liễu Liễu.
Nhị thiếu phu nhân không nói gì, biểu tình trên mặt sâu cạn khó dò. Cận Liễu Liễu lại mở to hai mắt, đầu óc sau một lúc lâu đều suy nghĩ rối bời.
Trước mắt đã phát sinh hết thảy, hiển nhiên đã muốn vượt qua phạm vi nàng có thể lý giải, nàng chỉ có thể ngây ngốc tiếp nhận ngân lượng Ngọc Trúc đưa cho, ngồi ở ghế trên ngẩn người.
Rất nhanh, toàn bộ ngân lượng đều được phân cho hạ nhân, người nguyện ý đi cũng đều về phòng đi thu thập hành trang, nguyện ý đi theo đại quản sự đi ở nông thôn trang viện, cũng lĩnh ngân lượng đang nghe đại quản sự phân phó.
Lý thị bị trương mẹ cùng cũng trở về phòng đi thu thập hành lý, cũng kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, nhị thiếu phu nhân không biết khi nào thì cũng đã muốn ly khai nhà chính.
Tiểu Liên đột nhiên hỏi Cận Liễu Liễu: “Tam thiếu phu nhân, ngài làm sao bây giờ? Ngài hiện tại có thể về nhà đi.”
Cận Liễu Liễu như vừa tỉnh ra trong mộng: “Ân? Cái gì?”
“Ngài cầm bạc, là có thể về nhà đi đoàn tụ cùng cha mẹ.”
“A, nga, là…. là đâu.” Nàng không biết như thế nào, bỗng nhiên lắp bắp đứng lên.
“Ta nên làm cái gì bây giờ đâu? Ta từ nhỏ đã bị bán vào Cổ gia, ta cũng không biết cha mẹ mình ở nơi nào. Ân, ta nên đi theo đại quản sự đi trang viện là tốt nhất. Tốt xấu gì cũng có chỗ để đi, cũng sẽ không đói chết. Không biết bên ngoài là cái tình cảnh gì, ta một người cũng không dám đi ra ngoài.”
“Ân.” Cận Liễu Liễu lại ngây ngốc gật đầu.
Tiểu Liên giữ chặt tay Cận Liễu Liễu: “Tam thiếu phu nhân phải bảo trọng, không biết chúng ta lần này tách ra khi nào thì mới có thể gặp lại đâu.”
“Ngươi cũng phải bảo trọng.”
Tiểu Liên đi đến bên người đại quản sự, thuyết minh ý của mình, đại quản sự đã kêu nàng trở về thu dọn đồ đạc, sau nửa canh giờ ở của sau tập hợp.
Cổ Vưu Chấn thấy sự tình đều bố trí thỏa đáng , liền mang theo Ngọc Trúc đi ra ngoài, chuẩn bị trở về viện của mình đi chuẩn bị hành lý lên kinh.
Cận Liễu Liễu nhìn Cổ Vưu Chấn đi ra khỏi phòng ở, hai chân bỗng nhiên tự phát nhấc lên, liều mạng chạy vội tới phía sau Cổ Vưu Chấn gọi hắn lại.
“Phu quân!”
Cổ Vưu Chấn nghe thấy thanh âm Cận Liễu Liễu, thân mình hơi hơi run lên một cái, dừng cước bộ.
“Chuyện gì?”
Cận Liễu Liễu nhìn ánh mắt hắn, phát hiện ánh mắt kiêu ngạo bất cần đời, thần sắc luôn cà lơ phất phơ đã không thấy chỉ còn lại ánh mắt ngưng trọng, còn có một tia bi thống không dễ phát hiện.
“Ngươi có thể hay không gặp chuyện không may?”
Cổ Vưu Chấn cười lạnh một tiếng: “Bây giờ còn hỏi chuyện này để làm gì? Ngươi muốn về nhà, hiện tại vừa vặn thả ngươi về nhà. Từ nay về sau, Cổ gia ta với ngươi sẽ không liên quan!”
Hắn nói xong câu đó, liền xoay người đi nhanh, quyết tuyệt đi về phía trước.
Chỉ có Ngọc Trúc nở nụ cười với Cận Liễu Liễu một chút, ôn hòa nói: “Tam thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ sau khi về nhà lại tìm người tốt mà gả, hảo hảo sống đi. Bảo trọng.”
Nói xong, Ngọc Trúc cũng đi rồi.
Cận Liễu Liễu cảm thấy trong lòng dường như là bị một cái gì đó không rõ rơi vào, đắng cay mặn nhạt toàn bộ đều cảm thấy, nàng vuốt ngực một hồi lâu vẫn đứng bất động.
Cũng không hiểu được qua bao lâu, Cổ gia người ngã ngựa đổ dần dần yên tĩnh trở lại, bọn hạ nhân nên đi đều đi rồi, Cận Liễu Liễu đã được tiểu Liên trợ giúp thu thập vài đồ vật nặng theo dòng người đi tới cửa sau.
Tiểu Liên lau nước mắt bảo nàng nhất định phải cẩn thận, tiếp theo tất cả đi theo đại quản sự.
Cận Liễu Liễu nhìn bầu trời đầy mây, kinh ngạc đi về phương hướng nhà mình.
Nàng vừa đi được một chút, mặt trời lộ ra diện mạo, Cận Liễu Liễu cũng đi tới cửa thôn, xa xa trông thấy hướng nhà mình bóc ra từng đợt từng đợt khói bếp, nàng bỗng nhiên hưng phấn chạy nhanh.
Đã mấy tháng rồi? Mấy tháng không gặp cha mẹ ?
Khoác bọc đồ lớn trên vai, nàng cũng không quản có nặng hay không nhanh chân chạy một mạch.
Một hơi chạy vội tới của sân nhà, nàng vội vã đẩy mạnh cửa kêu: “Phụ thân! Mẫu thân! Ta đã về rồi!”
Cận gia tẩu tử đang ở nhà bếp nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên nghe thấy thanh âm Cận Liễu Liễu, hoảng sợ bỏ việc chạy ra ngoài, thấy khuê nữ khoác trên vai túi lớn túi nhỏ đứng ở trong sân nhìn cười mình.
Cận gia tẩu tử hai mắt đỏ lên, vội vã ôm lấy Cận Liễu Liễu: “Liễu Liễu a! Ngươi đã trở lại a? Ta với cha ngươi, đều nhớ ngươi đến phát bệnh a! Để cho nương nhìn một cái xem con có béo lên chút nào không.”
Mẫu tử hai người đứng ở trong sân khóc khóc cười cười nói một hồi, cận gia tẩu tử thấy Cận Liễu Liễu cao hơn cũng béo lên một chút, sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, cả người đều xinh đẹp hơn, nhất thời hỉ thượng đuôi lông mày.
“Liễu Liễu! Liễu Liễu! Ngươi như thế nào đã trở lại?” thanh âm cha Cận Liễu Liễu bỗng nhiên từ trong phòng truyền đi ra.
Cận gia tẩu tử lau nước mắt, cười nói: “Mau vào đi để cha ngươi nhìn một cái, cha ngươi mỗi ngày đều nhớ thương ngươi đâu.”
/71
|