Rạp Chiếu Phim Kinh Dị

Chương 285: Tung tích của hai diễn viên

/1014


Tiếp đó dù cóhỏi han thế nào thì bọn họ cũng chẳng thu thêm được thông tin gì nữa.Nhưng trước mắt thì chưa thấy mấy người của “xí nghiệp chế biến thựcphẩm” này lộ mặt. Ban đầu là một người đàn ông đeo kính đen, sau này làbốn người phụ trách việc vận chuyển. Bọn họ làm việc cẩn thận đến từngli từng tí, không để lại bất cứ manh mối nào để lần theo cả.

Sau một hồi hỏi han thì trên cơ bản bọn họ có thể xác định, trong sốngười này không có Kỷ Nhất Chu. Lai lịch của những người còn lại khiếnngười ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đám heo bệnh được chuyển đi để làmchuyện gì? Chuyện này có dính dáng gì tới thứ mà Kỷ Nhất Chu đã « làmxong »?

Trước mắt, manh mối lại bị đứt đoạn. Muốn báo cảnh sát cũng không được vì bọn họ cũng chẳng có chứng cớ gì.

- Các người thật sự không có cách nào để liên lạc với bọn họ sao?

Lý Tín Lăng chưa từ bỏ ý định hỏi.

- Thật sự không có cách nào cả......

Người đàn ông trung niên đầu trọc kia có vẻ đau khổ nói:

- Bọn họ khi cần mới chủ động liên lạc với chúng tôi, thanh toán mỗi lần đều là tiền mặt. Tôi làm gì còn cách gì nữa.

Lúc này, «Hầu tước» đi đến trước mặt đám người đó rồi hỏi:

- Người đeo kính đen đó đã nói gì với các anh? Các anh kể lại hết một lần cho chúng tôi nghe nào.

Lúc này, Mạc Niệm Sinh đứng trước mặt «Hầu tước». Bóng của hắn hiện rarất rõ ràng dưới chân. Cảnh tượng ma quái lúc trước đã làm họ sợ tới mức hồn phi phách tán, làm sao còn dám giấu diếm gì? Đối phương cũng khôngbiết là thần thánh phương nào. Sớm biết như vậy thì bọn họ cần chi phảitham chút tiền ấy, khiến tính mạng của mình cũng bị đe dọa!

- Tôi, tôi nói......

Người lái buôn heo hút thuốc kia tên là Trương Đại Cường. Y hiện tại đãlấy lại bình tĩnh, sau đó xử lý qua miệng vết thường rồi nói:

- Các vị đại gia. Có chuyện tôi muốn hỏi. Các vị hỏi thăm chuyện này làm gì? Nếu tôi nói thì các vị có giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôikhông?

«Hầu tước» vốn không định làm gì họ cả. Mục đích của y cũng chỉ có một: tra ra chân tướng của cái gọi là « Tiêu bản ác ma ».

- Chỉ cần các anh nói thật.

«Hầu tước» cũng không cần nói nhiều. Càng nói nhiều càng chứng tỏ y làngười thấp kém. Người có tự tin về mình chỉ cần nói một câu đã đủ khiếnngười khác hiểu ý mình.

Mạc Niệm Sinh, Shirley đều rất hiểu tính cách của «Hầu tước». Y nói thếnào tức là thế ấy. Đương nhiên nếu « Hầu tước » ra lệnh cho Mạc NiệmSinh, cho dù y có yêu cầu hắn ra tay giết sạch toàn bộ đám người này,hắn cũng sẽ không do dự. Hắn khác với Nam Cung Tiểu Tăng ở điểm hắnkhông phải là người từ bi hỉ xả gì.“«Ảnh pháp sư»” Mạc Niệm Sinh vốn nổi danh là người vô tình, giết người không ghê tay.

Nhưng giết đám người này có thể khiến «Hầu tước» gặp nhiều phiền phứchơn nữa. Không bằng cứ để họ nói hết mọi chuyện xem thế nào đã.

Trước mắt, cho dù chỉ là một manh mối nhỏ nhất, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ qua.

- Lão Tứ, chúng mày..... còn không mau kiếm ghế cho mấy anh chị này ngồi!! Không lẽ chúng mày định để anh chị này đứng mãi!

Trong sân lớn, Trương Đại Cường run run kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

- Một tháng trước......Ngày tháng cụ thể thế nào vì tôi không rõ. Khi đó có một người đàn ông đầu đội mũ đeo kính râm đến tìm tôi. Nhìn quakhông biết y ba mươi mấy hay bốn mấy cả. Nhưng tóm lại y tới tìm tôi vànói muốn mua heo ở chỗ chúng tôi. Nhưng y đặc biệt dặn dò rằng y chỉmuốn mua loại heo sinh bệnh đã sắp chết rồi. Y nói bọn họ là người củamột xí nghiệp chế biến thực phẩm. Vì để tiết kiệm phí tổn, cho nên họmới muốn mua loại heo này. Tôi lập tức hiểu ngay vì chuyện này cũngthường xuyên xảy ra. Sau đó sau khi đã đàm phán xong xuôi về giá, y trảtiền tươi thóc thật ngay tại trận. Tôi cũng đi chuẩn bị hoá đơn để cho y có thể lấy hàng càng sớm càng tốt. Tối hôm sau có bốn người lái xe tảitới để lấy hàng. Chúng tôi lúc đó hỗ trợ bọn họ chuyển heo lên xe. Đámheo bệnh đều được nhét vào trong bao tải. Sau khi bàn giao xong xuôi,bọn họ liền lái xe đi thẳng.

Lý Tín Lăng tiếp tục hỏi:

- Người tới lấy hàng không nói gì sao?

- Không hề. Bọn họ chẳng nói gì cả mà chỉ lẳng lặng đưa hoá đơn cho chúng tôi, sau đó biến luôn.

- Anh ngẫm lại cẩn thận xem trong quá trình này có xảy ra chuyện gì khác không? Bọn họ không nói điều gì đặc biệt sao? Thí dụ như tên của xínghiệp chế biến kia chẳng hạn?

- Bọn họ làm sao lại nói chuyện đó chứ. Người đàn ông đeo kính đen lúctrước tới tìm tôi nói giọng đặc sệt của người nơi khác, khiến tôi cònchẳng hiểu mấy câu mà y nói. Hơn nữa y còn cố ý nói với giọng rất khónghe, chúng tôi...... Chúng tôi chỉ để ý tới chuyện nhận tiền thôi...... Các vị chắc không phải là người của bộ Công Thương chứ?

- Anh không cần phải hỏi nhiều.

Trong lòng Lý Tín Lăng vô cùng không cam tâm. Manh mối chỉ tới được đây đã đứt đoạn rồi sao?

Ở nơi này cũng chẳng có máy quay an ninh nên có muốn điều tra cũng không được. Nếu giao đám người này cho pháp luật xử lý thì cảnh sát có điềutra được không? Hoặc là...... Bọn họ dám điều tra không? Phải biết rằng, ở nơi này không phải chỉ có một, hai người làm chuyện này. Chắc chắn đã có người giở trò mèo khi để đám heo được vỗ béo bằng chất tăng nạc vàheo bệnh được đóng dấu « đã qua kiểm dịch ». Ai biết bọn họ đã đút lótcho đám người của các ban ngành địa phương bao nhiêu tiền. Đến lúc đóquan lại bao che cho nhau, người gặp nạn lại là đám dân đen như họ.

Mọi người đều đưa mắt nhìn « Hầu tước ». Lúc này, Diệp Tưởng đưa ra một ý tưởng khác:

- Tôi nghĩ những người này có lẽ không chỉ thu mua heo bệnh ở đây. Bọnhọ cẩn thận như vậy nên có thể sẽ chia người thành từng nhóm thu mua heo bệnh ở những chỗ khác nhau.

- Phải, chắc chắn có khả năng này!

Trương Đại Cường vội vàng nói:

- Các vị! Vị tiểu huynh đệ này nói rất có lý! Làm chuyện thế này cũngkhông phải chỉ có mình chúng tôi! Các vị có cần chúng tôi giới thiệu qua một chút không? Có lẽ còn có thể tra ra nơi mà bọn họ thu mua heo bệnhnữa.

- Chờ một chút.

«Hầu tước» bỗng nhiên nhìn Trương Đại Cường rồi nói:

- Trừ người phụ nữ mà chúng tôi muốn tìm ra thì anh phải mô tả bề ngoài của người đàn ông đeo kính râm và ba người còn lại.

- Bề ngoài của họ sao? Cái này...... Tôi nói rồi! Tôi thật sự không thấy rõ mặt mũi của người đeo kính đen kia. Bốn người kia tới lúc ban đêmnên tôi cũng không thấy rõ mặt mũi.....

Mạc Niệm Sinh lạnh lùng đi tới phía trước. Trương Đại Cường hoảng sợ bèn vội vàng nói:

- Tôi...... Tôi có thể nhớ ra được! Cho tôi một chút thời gian! Cho tôi một chút thời gian!

Trương Đại Cường nhìn mấy tên lái buôn heo ở đằng sau rồi nói:

- Mau nghĩ cho tao xem bọn họ trông như thế nào!

Vì thế, đám người kia bắt đầu mồm năm miệng mười.

Sau khi tổng hợp thông tin thì ba người kia có vẻ là đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Dung mạo cũng không có vẻ gì xuất chúng.

Thế nhưng, Lý Tín Lăng lập tức nhận ra một trong ba người đó rất giống với Chu Trần Dục!

Chu Trần Dục là một diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 được Lý Tín Lăng khá nể trọng. Người này tuy cũng là một diễn viên hạng một, nhưng so với đám người «Ảnh pháp sư» vân vân thì năng lực của y cũngkhông quá mạnh. Nhưng Chu Trần Dục là người tương đối có mưu lược chonên y cũng có chút danh tiếng.

Tuy rằng Lý Tín Lăng cũng không dám chắc 100% nhưng hắn cho rằng khảnăng người đó là Chu Trần Dục cũng tương đối cao. Hai người kia khôngthể nào là diễn viên được vì chung quy lại thì số diễn viên trong phimnày cũng không nhiều. Hiện tại Chu Trần Dục, Ryu Seon Mi ở chỗ nào thìkhông ai biết. Nếu bọn họ vẫn còn sống thì chắc chắn bọ họ sẽ nghĩ cáchđể tập hợp với đám người của « Hầu tước ».

Nhưng cho dù có tìm được bọn họ thì có lẽ chưa chắc đã tra ra được chântướng. Phải biết rằng, đám người này nói là chuyện đã xảy ra vào mộttháng trước, nhưng đám diễn viên bọn họ mới tới thế giới này được có bangày. Nhân vật mà Chu Trần Dục sắm vai chắc chắn là một npc trước đó một tháng. Nhưng cho dù là vậy thì Chu Trần Dục chắc chắn cũng nắm giữ mộtmanh mối quan trọng. Với sự hiểu biết của Lý Tín Lăng về Chu Trần Dụcthì Trần Dục nhất định sẽ nghĩ cách truyền lại tin tức cho họ. Nhưng từhành vi của Ryu Seon Mi thì chắc bọn họ cũng bị kịch bản ràng buộc không thể tự do liên hệ với đám người « Hầu tước », không thể tuỳ tiện tớikiếm đám người « Hầu tước » được.

Lý Tín Lăng không khỏi nôn nóng. Chu Trần Dục và Ryu Seon Mi đang ở chỗnào? Ở cùng một chỗ hay là...... Đã có một người đã bỏ mạng rồi? Phảibiết rằng, năng lực bảo mệnh của Chu Trần Dục cũng không mạnh. Hắn trởthành diễn viên hạng một chủ yếu là nhờ trí mưu của hắn. Nhưng nếu hắn ở một mình mà không được bọn họ giúp đỡ thì kế tiếp cũng khó đảm bảo hắnsẽ không bỏ mạng trong bộ phim này!

Đương nhiên, suy nghĩ chuyện đó lúc này cũng vô dụng. Trước mắt, nhấtđịnh phải nghĩ cách để tiếp tục điều tra manh mối. Chỉ có như vậy thìbọn họ mới có thể tìm ra cách để hoàn thành bộ phim này. Chỉ tiếc làhiện tại di động của Ryu Seon Mi không ở trên người nàng. Nếu không, họđã có thể gửi tin cho nàng để thông báo rằng em trai của Kỷ Nhất Chu do « Hầu tước » thủ vai đã xuất hiện.

Dù sao bọn họ nhất định phải nghĩ cách tìm ra Chu Trần Dục và Ryu Seon Mi khi bọn họ vẫn còn sống!

«Hầu tước» đưa mắt nhìn đám người kia. Đôi mắt ấy không mang theo chút tình cảm gì, khiến cho người ta phải run sợ.

- Nếu đã vậy các anh hãy cho chúng tôi biết, vùng này còn có lái buôn heo nào nữa không.

Không ít người nhìn ra được « Hầu tước » là người lãnh đạo của đám người này. Những người khác có vẻ như phải nhìn sắc mặt của hắn để hành động. Không chỉ dung mạo của «Hầu tước» hoàn mỹ đến độ yêu nghiệt mà khí chất quý tộc luôn toả ra từ người y khiến cho dù y không mở miệng thì ngườikhác cũng biết y không phải là nhân vật đơn giản. Thậm chí có người bắtđầu miên man suy nghĩ xem có phải y là công tử con vị đại quan nào haykhông? Nếu không làm sao đám người bên cạnh y lại đáng sợ như vậy? Đámlái buôn heo phải than thở rằng đúng là có quá nhiều nhân vật đáng sợ ẩn mình đâu đó khắp Trung Hoa......

Sau khi có được danh sách các lái buôn heo trong vùng, Trương Đại Cườngxung phong dẫn đường. Y tốt xấu gì cũng là tay có máu mặt trong vùngnày. Nếu y ra mặt trợ giúp thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Trong lòng Đại Cường không ngừng suy đoán lai lịch của «Hầu tước». Đối phương chắc chắn không phải là người thường. Mà bọn họ chắc chắn cũng không phảiđến để điều tra chất lượng của thịt heo mà muốn tra ra đám người lúctrước đã thu mua heo bệnh. Nói không chừng chuyện này có dính líu rấtlớn tới lợi ích của đám người « Hầu tước ». Làm công việc này như bọn họ thì quan trọng nhất là phải học được cách làm sao đọc được ánh mắt củađối phương, xem đối phương muốn gì.

- Các vị! Tôi sống nhờ nghề buôn heo này cũng đã được một thời gian dài ở chỗ này. Nếu các vị tin tôi, chúng ta kết giao bằng hữu. Những ngườilàm ăn ở chỗ này đều nể mặt tôi ba phần. Mọi người không đánh khôngquen. Chuyện này tôi sẽ giúp các vị làm đến cùng......

Lúc này hắn có vẻ nịnh nọt lấy lòng thấy rõ. Mọi người đều thấy y khôngphải là một nông dân không có đầu óc. Trên thực tế, đám người theo cáinghề này đều là những kẻ đầu có sỏi. Người ngu ngốc chắn chắn không thểtheo được.

«Hầu tước» đương nhiên cũng nhận ra ngay đối phương chắc đã hiểu lầmchuyện gì đó. Nhưng y đương nhiên cũng không để ý chuyện đối phương hiểu lầm.

Mạc Niệm Sinh đi theo «Hầu tước» cũng được thời gian dài như vậy nên cho dù «Hầu tước» không nói gì thì hắn cũng hiểu ý của «Hầu tước» ra sao.Hắn nói:

- Nếu đã vậy thì liền phiền các anh. Nhưng tốt nhất là các anh đừng có giở trò gian trá. Hậu quả thế nào chắc anh biết rồi.

Trong lòng Diệp Tưởng thì nghĩ: Nếu có người dám gây bất lợi cho «Hầu tước» thì kết cục của người đó ra sao còn cần nói nữa sao?

/1014

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status