Bình hoa đặt trên bệ cửa sổ bị gió quật ngã, rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.
Đánh thức người đang say giấc trên giường.
Đàm Trinh Tịnh mở choàng mắt, căn phòng tối tăm, cô vừa ngồi dậy sờ vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối thì đúng lúc Nhiếp Tu Tề bước vào.
“Trời tối rồi sao? Mấy giờ rồi?” Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, buột miệng hỏi anh.
Nhiếp Tu Tề ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô ly nước.
Cô nhận lấy, uống một hơi hết sạch, cơn khát lúc này mới giảm bớt.
“Bữa tối nấu xong rồi, em xuống nhà ăn đi.” Anh nhận lấy cái ly, đặt lên đầu giường.
Trên người anh có mùi thơm của dầu gội, hương cỏ cây nhàn nhạt ngập tràn khắp phòng ngủ, không ngừng chui vào mũi cô.
Đàm Trinh Tịnh khịt mũi, cất tiếng: “Ăn xong anh sẽ đưa em về nhà chứ?”
Anh khẽ cười một tiếng rồi xoa đầu cô, giọng điệu rất thản nhiên, anh đáp: “Còn về gì nữa? Ở lại đây đi.”
Hôm nay đón được cô đến, anh không muốn để cô ra về nữa. Quan hệ của hai người nên được đẩy nhanh hơn một chút rồi.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Nhiếp Tu Tề không tốt, trước khi ngủ anh đều cân nhắc xem nên làm thế nào để xác định mối quan hệ của hai người.
Hiện nay phía cha mẹ nhà họ Đàm đã lo liệu xong xuôi, tất cả chỉ còn đợi Đàm Trinh Tịnh gật đầu nữa là xong.
Đôi mắt đen kịt và sâu thăm thẳm của anh nhìn về phía cô.
Anh nắm lấy tay cô, cất tiếng: “Trinh Tịnh, khi nào thì em mới đi đăng ký kết hôn cùng tôi?”
Cuối cùng anh cũng hỏi câu này.
Đàm Trinh Tịnh biết ngày này rồi cũng sẽ đến. Nhiếp Tu Tề sẽ không buông tha cho cô, anh vẫn luôn đợi cô mở lòng với anh.
Cô biết bản thân đã né tránh quá lâu rồi.
Những ngày sau khi ly hôn, hành động của Nhiếp Tu Tề có thể nói là cực kỳ săn sóc. Nhưng sự săn sóc của anh có điều kiện, đó chính là anh chỉ chấp nhận một đáp án duy nhất.
Nếu cô từ chối, có lẽ anh sẽ nổi điên.
Đàm Trinh Tịnh mím môi cười.
Nhiếp Tu Tề quan sát nụ cười đó, chờ đợi đáp án mà cô đưa ra. Người đàn ông bình thường rất giỏi bày mưu lập kế như anh cũng có lúc thấp thỏm như vậy.
Anh mân mê đầu ngón tay. Nếu cô từ chối… đôi mắt anh nheo lại, lóe lên một tia u tối.
Trong tầm mắt của anh, cánh môi hồng của người phụ nữ càng thêm rực rỡ.
Cô không định từ chối.
Bình tĩnh xem xét thì Nhiếp Tu Tề là một đối tượng kết hôn không tồi, cô cũng đã nảy sinh tình cảm với anh.
Người đàn ông nho nhã và anh tuấn này lại muốn trở thành chồng của cô, nếu là nửa năm trước, chắc hẳn đây sẽ là chuyện mà cô không tưởng tượng nổi.
Thứ hảo cảm mông lung bị cô đè chặt dưới đáy lòng ngày mới quen đó, vậy mà lại bị anh bắt lấy rồi phóng đại, trở thành tình yêu mãnh liệt như hiện giờ.
Nửa năm nay, những chuyện mà cô đã trải qua chắc hẳn có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết.
Khuôn mặt Đàm Trinh Tịnh hơi ửng đỏ, cô đẩy cánh tay anh: “Anh cầu hôn như vậy đấy à?”
Nhiếp Tu Tề nắm lấy cổ tay cô, kéo lại rồi ôm cô vào lòng, giọng nói của anh hơi khàn đi: “Em đồng ý rồi?”
“Sau này anh không được ép em như trước nữa thì em mới đồng ý.” Đàm Trinh Tịnh nghiêm túc nói: “Không được ép em, phải tôn trọng em.”
“Đương nhiên.” Anh nói không chút do dự.
Bây giờ cô đã là của anh rồi, không có lý gì mà anh lại đối xử với cô giống như trước.
Những hành động khốn nạn trong quá khứ kia, anh cũng không biết tại sao mình lại có thể làm ra được. Không màng tới mong muốn của người phụ nữ, hành xử y như một tên tội phạm cưỡng h.iếp mà ép buộc cô, không có lấy một chút phong độ lịch thiệp nào cả.
Anh thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải đối xử tốt với Đàm Trinh Tịnh.
Nhiếp Tu Tề không nhịn được mà hôn cô, hôn đến mức cô thở hổn hển.
Người trong lòng bỗng nhiên đẩy anh ra, ánh mắt ngập nước lóe lên một chút bất an: “Em vẫn chưa gặp mặt người nhà của anh, liệu họ có đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta không? Còn Kỳ Kỳ nữa?”
Đàm Trinh Tịnh lo lắng, những vấn đề mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới bỗng chốc hiện lên.
Người nhà anh liệu có thích cô không? Gia cảnh của hai người quá khác biệt, liệu có xảy ra sóng gió hay không? Sau này hai người sẽ sống ở đâu? Sống cùng cha mẹ của anh ư? Liệu Kỳ Kỳ có chấp nhận cô không?
Nhiếp Tu Tề ôm chặt lấy cô, giọng điệu ẩn chứa ý cười: “Người nhà tôi đều sống ở Bắc Kinh, em đừng lo lắng, họ sẽ thích em thôi. Còn Kỳ Kỳ, con bé đã muốn em trở thành mẹ từ lâu rồi.”
Đàm Trinh Tịnh ôm cổ anh, nghe anh nói vậy tâm tình mới thả lỏng hơn đôi chút.
Nhiếp Tu Tề đứng dậy lấy một hộp trang sức ra khỏi tủ, mở ra trước mặt cô.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Trái tim của Đàm Trinh Tịnh đập thình thịch, bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của cô được anh nắm lấy, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn màu bạc được đeo vào ngón tay, kích cỡ vừa khít.
Nhiếp Tu Tề nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười nói: “Không uổng công tôi lén đo ngón tay em.”
“Hả? Anh đo lúc nào?”
“... Có một lần ở nhà em, lúc đó em ngủ rồi.” Anh vuốt sống mũi, ậm ờ trả lời.
Cô hồi tưởng lại, nhớ ra có một lần ân ái cực kỳ mãnh liệt, ngay cả khi cô cầu xin thì anh vẫn không chịu buông tha, cho đến khi cô kiệt sức mà ngất đi.
Hóa ra nhân lúc cô ngủ, anh đã lén đo ư?
Cô bực tức đấm anh một cái, Nhiếp Tu Tề cuống cuồng xin thứ lỗi.
Đàm Trinh Tịnh nhìn anh, trong lòng rất ngọt ngào.
“Trinh Tịnh, anh yêu em.” Anh ôm lấy cô rồi thì thầm bên tai.
“Em cũng yêu anh.” Cả người cô hoàn toàn thả lỏng, đáp lại lời anh.
Cô vừa mới đồng ý thì Nhiếp Tu Tề đã rục rịch hành động, chọn thời điểm thích hợp rồi đến cửa chào hỏi.
Ngày hôm đó, Nhiếp Tu Tề mang theo một xe chất đầy quà cáp, hai người chuyển mấy chuyến mới xong.
Cha mẹ Đàm tiếp đãi anh vô cùng nhiệt tình.
Hai người đã nói chuyện đăng ký kết hôn với họ.
Lần này Nhiếp Tu Tề đến, cha mẹ Đàm đã đối đãi với anh bằng thái độ dành cho con rể.
Nhiếp Tu Tề ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với cha Đàm. Mẹ Đàm nấu ăn trong phòng bếp, Đàm Trinh Tịnh vào trong phụ bà.
Cha Đàm âm thầm tán thưởng, chàng rể này không có gì để bắt bẻ cả, ưu tú hơn người trước quá nhiều.
Mẹ Đàm cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò con gái nếu phải chịu ấm ức thì nhất định phải nói cho người nhà biết.
Bên nhà họ Đàm đã chào hỏi xong xuôi, Nhiếp Tu Tề lập tức dẫn Đàm Trinh Tịnh về Bắc Kinh ra mắt người nhà của anh.
Trước khi xuất phát, Đàm Trinh Tĩnh vô cùng lo lắng, Nhiếp Tu Tề bảo cô yên tâm, không cần bận tâm bất cứ điều gì, chỉ cần đi theo anh là được.
Lang Châu cách Bắc Kinh rất gần, chỉ khoảng nửa giờ chạy xe, nhưng khi tới nội thành thì bị kẹt xe mất một lúc.
Chiếc xe đậu lại trước một đại viện có bờ tường màu đỏ bao quanh.
Cảnh vệ gác cổng xem xét giấy thông hành, sau đó nhanh chóng cho xe đi vào.
Dọc đường, Đàm Trinh Tịnh không dám nhìn ngó lung tung, chỉ chú ý tới một vài người mặc quân phục màu xanh đi ngang qua.
Cô được Nhiếp Tu Tề dắt xuống xe, lúc đi vào trong sân trông thấy người nhà của anh, cô vô cùng kinh hãi, ngơ ngác nhìn đám người trước mặt.
Cô đã từng nghĩ tới việc có lẽ gia cảnh của anh rất hùng hậu, nếu không thì chẳng thể nào nuôi dạy ra được một người như Nhiếp Tu Tề, nhưng cô không ngờ, người nhà anh lại là những nhân vật máu mặt đến nhường này, có vài người cô còn từng trông thấy trên vô tuyến.
Nhà họ Nhiếp rất đông người, nghe nói Nhiếp Tu Tề dẫn theo vợ tương lai về ra mắt người lớn trong nhà, vậy nên mọi người lũ lượt từ khắp nơi kéo về đại viện.
Bị mười mấy cặp mắt nhìn chằm chặp đánh giá, trái tim Đàm Trinh Tịnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, khuôn mặt cô nóng ra lên.
Ông lão ngồi ở vị trí trên cùng cất tiếng: “Đến đây để ông nhìn xem nào.”
Nhiếp Tu Tề dắt tay cô đi tới, ngồi bên cạnh ông lão nói chuyện.
Những người khác cũng ngồi xuống, trong phút chốc bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Đàm Trinh Tịnh cũng dần thả lỏng.
Cô vừa nhìn là đã nhận ra, ông cụ Nhiếp chính là một vị lão tướng mà cô đã từng nhìn thấy trên vô tuyến.
“Được, không tồi.” Nhiếp lão tướng quân ít khi nói cười, ông cụ hỏi thăm nhà Đàm Trinh Tịnh có mấy người, đang làm công việc gì, sao lại quen biết với Nhiếp Tu Tề, Đàm Trinh Tịnh trả lời từng câu một.
Đương nhiên cô không nhắc tới việc Nhiếp Tu Tề cướp vợ của người khác, chỉ nói mình từng ly hôn, sau đó mới quen biết Nhiếp Tu Tề.
Thái độ của Nhiếp lão tướng quân rất hiền hòa, ông trò chuyện vui vẻ với cô, ngay cả Nhiếp Tu Tề đang ngồi bên cạnh cũng bị ngó lơ.
Đàm Trinh Tịnh được yêu quý lại đâm ra sợ hãi.
Đánh thức người đang say giấc trên giường.
Đàm Trinh Tịnh mở choàng mắt, căn phòng tối tăm, cô vừa ngồi dậy sờ vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối thì đúng lúc Nhiếp Tu Tề bước vào.
“Trời tối rồi sao? Mấy giờ rồi?” Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, buột miệng hỏi anh.
Nhiếp Tu Tề ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô ly nước.
Cô nhận lấy, uống một hơi hết sạch, cơn khát lúc này mới giảm bớt.
“Bữa tối nấu xong rồi, em xuống nhà ăn đi.” Anh nhận lấy cái ly, đặt lên đầu giường.
Trên người anh có mùi thơm của dầu gội, hương cỏ cây nhàn nhạt ngập tràn khắp phòng ngủ, không ngừng chui vào mũi cô.
Đàm Trinh Tịnh khịt mũi, cất tiếng: “Ăn xong anh sẽ đưa em về nhà chứ?”
Anh khẽ cười một tiếng rồi xoa đầu cô, giọng điệu rất thản nhiên, anh đáp: “Còn về gì nữa? Ở lại đây đi.”
Hôm nay đón được cô đến, anh không muốn để cô ra về nữa. Quan hệ của hai người nên được đẩy nhanh hơn một chút rồi.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Nhiếp Tu Tề không tốt, trước khi ngủ anh đều cân nhắc xem nên làm thế nào để xác định mối quan hệ của hai người.
Hiện nay phía cha mẹ nhà họ Đàm đã lo liệu xong xuôi, tất cả chỉ còn đợi Đàm Trinh Tịnh gật đầu nữa là xong.
Đôi mắt đen kịt và sâu thăm thẳm của anh nhìn về phía cô.
Anh nắm lấy tay cô, cất tiếng: “Trinh Tịnh, khi nào thì em mới đi đăng ký kết hôn cùng tôi?”
Cuối cùng anh cũng hỏi câu này.
Đàm Trinh Tịnh biết ngày này rồi cũng sẽ đến. Nhiếp Tu Tề sẽ không buông tha cho cô, anh vẫn luôn đợi cô mở lòng với anh.
Cô biết bản thân đã né tránh quá lâu rồi.
Những ngày sau khi ly hôn, hành động của Nhiếp Tu Tề có thể nói là cực kỳ săn sóc. Nhưng sự săn sóc của anh có điều kiện, đó chính là anh chỉ chấp nhận một đáp án duy nhất.
Nếu cô từ chối, có lẽ anh sẽ nổi điên.
Đàm Trinh Tịnh mím môi cười.
Nhiếp Tu Tề quan sát nụ cười đó, chờ đợi đáp án mà cô đưa ra. Người đàn ông bình thường rất giỏi bày mưu lập kế như anh cũng có lúc thấp thỏm như vậy.
Anh mân mê đầu ngón tay. Nếu cô từ chối… đôi mắt anh nheo lại, lóe lên một tia u tối.
Trong tầm mắt của anh, cánh môi hồng của người phụ nữ càng thêm rực rỡ.
Cô không định từ chối.
Bình tĩnh xem xét thì Nhiếp Tu Tề là một đối tượng kết hôn không tồi, cô cũng đã nảy sinh tình cảm với anh.
Người đàn ông nho nhã và anh tuấn này lại muốn trở thành chồng của cô, nếu là nửa năm trước, chắc hẳn đây sẽ là chuyện mà cô không tưởng tượng nổi.
Thứ hảo cảm mông lung bị cô đè chặt dưới đáy lòng ngày mới quen đó, vậy mà lại bị anh bắt lấy rồi phóng đại, trở thành tình yêu mãnh liệt như hiện giờ.
Nửa năm nay, những chuyện mà cô đã trải qua chắc hẳn có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết.
Khuôn mặt Đàm Trinh Tịnh hơi ửng đỏ, cô đẩy cánh tay anh: “Anh cầu hôn như vậy đấy à?”
Nhiếp Tu Tề nắm lấy cổ tay cô, kéo lại rồi ôm cô vào lòng, giọng nói của anh hơi khàn đi: “Em đồng ý rồi?”
“Sau này anh không được ép em như trước nữa thì em mới đồng ý.” Đàm Trinh Tịnh nghiêm túc nói: “Không được ép em, phải tôn trọng em.”
“Đương nhiên.” Anh nói không chút do dự.
Bây giờ cô đã là của anh rồi, không có lý gì mà anh lại đối xử với cô giống như trước.
Những hành động khốn nạn trong quá khứ kia, anh cũng không biết tại sao mình lại có thể làm ra được. Không màng tới mong muốn của người phụ nữ, hành xử y như một tên tội phạm cưỡng h.iếp mà ép buộc cô, không có lấy một chút phong độ lịch thiệp nào cả.
Anh thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải đối xử tốt với Đàm Trinh Tịnh.
Nhiếp Tu Tề không nhịn được mà hôn cô, hôn đến mức cô thở hổn hển.
Người trong lòng bỗng nhiên đẩy anh ra, ánh mắt ngập nước lóe lên một chút bất an: “Em vẫn chưa gặp mặt người nhà của anh, liệu họ có đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta không? Còn Kỳ Kỳ nữa?”
Đàm Trinh Tịnh lo lắng, những vấn đề mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới bỗng chốc hiện lên.
Người nhà anh liệu có thích cô không? Gia cảnh của hai người quá khác biệt, liệu có xảy ra sóng gió hay không? Sau này hai người sẽ sống ở đâu? Sống cùng cha mẹ của anh ư? Liệu Kỳ Kỳ có chấp nhận cô không?
Nhiếp Tu Tề ôm chặt lấy cô, giọng điệu ẩn chứa ý cười: “Người nhà tôi đều sống ở Bắc Kinh, em đừng lo lắng, họ sẽ thích em thôi. Còn Kỳ Kỳ, con bé đã muốn em trở thành mẹ từ lâu rồi.”
Đàm Trinh Tịnh ôm cổ anh, nghe anh nói vậy tâm tình mới thả lỏng hơn đôi chút.
Nhiếp Tu Tề đứng dậy lấy một hộp trang sức ra khỏi tủ, mở ra trước mặt cô.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Trái tim của Đàm Trinh Tịnh đập thình thịch, bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của cô được anh nắm lấy, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Chiếc nhẫn màu bạc được đeo vào ngón tay, kích cỡ vừa khít.
Nhiếp Tu Tề nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười nói: “Không uổng công tôi lén đo ngón tay em.”
“Hả? Anh đo lúc nào?”
“... Có một lần ở nhà em, lúc đó em ngủ rồi.” Anh vuốt sống mũi, ậm ờ trả lời.
Cô hồi tưởng lại, nhớ ra có một lần ân ái cực kỳ mãnh liệt, ngay cả khi cô cầu xin thì anh vẫn không chịu buông tha, cho đến khi cô kiệt sức mà ngất đi.
Hóa ra nhân lúc cô ngủ, anh đã lén đo ư?
Cô bực tức đấm anh một cái, Nhiếp Tu Tề cuống cuồng xin thứ lỗi.
Đàm Trinh Tịnh nhìn anh, trong lòng rất ngọt ngào.
“Trinh Tịnh, anh yêu em.” Anh ôm lấy cô rồi thì thầm bên tai.
“Em cũng yêu anh.” Cả người cô hoàn toàn thả lỏng, đáp lại lời anh.
Cô vừa mới đồng ý thì Nhiếp Tu Tề đã rục rịch hành động, chọn thời điểm thích hợp rồi đến cửa chào hỏi.
Ngày hôm đó, Nhiếp Tu Tề mang theo một xe chất đầy quà cáp, hai người chuyển mấy chuyến mới xong.
Cha mẹ Đàm tiếp đãi anh vô cùng nhiệt tình.
Hai người đã nói chuyện đăng ký kết hôn với họ.
Lần này Nhiếp Tu Tề đến, cha mẹ Đàm đã đối đãi với anh bằng thái độ dành cho con rể.
Nhiếp Tu Tề ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với cha Đàm. Mẹ Đàm nấu ăn trong phòng bếp, Đàm Trinh Tịnh vào trong phụ bà.
Cha Đàm âm thầm tán thưởng, chàng rể này không có gì để bắt bẻ cả, ưu tú hơn người trước quá nhiều.
Mẹ Đàm cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò con gái nếu phải chịu ấm ức thì nhất định phải nói cho người nhà biết.
Bên nhà họ Đàm đã chào hỏi xong xuôi, Nhiếp Tu Tề lập tức dẫn Đàm Trinh Tịnh về Bắc Kinh ra mắt người nhà của anh.
Trước khi xuất phát, Đàm Trinh Tĩnh vô cùng lo lắng, Nhiếp Tu Tề bảo cô yên tâm, không cần bận tâm bất cứ điều gì, chỉ cần đi theo anh là được.
Lang Châu cách Bắc Kinh rất gần, chỉ khoảng nửa giờ chạy xe, nhưng khi tới nội thành thì bị kẹt xe mất một lúc.
Chiếc xe đậu lại trước một đại viện có bờ tường màu đỏ bao quanh.
Cảnh vệ gác cổng xem xét giấy thông hành, sau đó nhanh chóng cho xe đi vào.
Dọc đường, Đàm Trinh Tịnh không dám nhìn ngó lung tung, chỉ chú ý tới một vài người mặc quân phục màu xanh đi ngang qua.
Cô được Nhiếp Tu Tề dắt xuống xe, lúc đi vào trong sân trông thấy người nhà của anh, cô vô cùng kinh hãi, ngơ ngác nhìn đám người trước mặt.
Cô đã từng nghĩ tới việc có lẽ gia cảnh của anh rất hùng hậu, nếu không thì chẳng thể nào nuôi dạy ra được một người như Nhiếp Tu Tề, nhưng cô không ngờ, người nhà anh lại là những nhân vật máu mặt đến nhường này, có vài người cô còn từng trông thấy trên vô tuyến.
Nhà họ Nhiếp rất đông người, nghe nói Nhiếp Tu Tề dẫn theo vợ tương lai về ra mắt người lớn trong nhà, vậy nên mọi người lũ lượt từ khắp nơi kéo về đại viện.
Bị mười mấy cặp mắt nhìn chằm chặp đánh giá, trái tim Đàm Trinh Tịnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, khuôn mặt cô nóng ra lên.
Ông lão ngồi ở vị trí trên cùng cất tiếng: “Đến đây để ông nhìn xem nào.”
Nhiếp Tu Tề dắt tay cô đi tới, ngồi bên cạnh ông lão nói chuyện.
Những người khác cũng ngồi xuống, trong phút chốc bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Đàm Trinh Tịnh cũng dần thả lỏng.
Cô vừa nhìn là đã nhận ra, ông cụ Nhiếp chính là một vị lão tướng mà cô đã từng nhìn thấy trên vô tuyến.
“Được, không tồi.” Nhiếp lão tướng quân ít khi nói cười, ông cụ hỏi thăm nhà Đàm Trinh Tịnh có mấy người, đang làm công việc gì, sao lại quen biết với Nhiếp Tu Tề, Đàm Trinh Tịnh trả lời từng câu một.
Đương nhiên cô không nhắc tới việc Nhiếp Tu Tề cướp vợ của người khác, chỉ nói mình từng ly hôn, sau đó mới quen biết Nhiếp Tu Tề.
Thái độ của Nhiếp lão tướng quân rất hiền hòa, ông trò chuyện vui vẻ với cô, ngay cả Nhiếp Tu Tề đang ngồi bên cạnh cũng bị ngó lơ.
Đàm Trinh Tịnh được yêu quý lại đâm ra sợ hãi.
/70
|