Chương 11: Tôi là người thuê nhà (1).
Cơn đau dọc theo tĩnh mạch truyền thẳng vào trong não cô, khiến cả người cô lập tức tỉnh táo lại.
Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Hàn Kinh Niên, cô cũng không phải cô bé chưa hiểu sự đời, cho nên cô rất nhanh liền hiểu rõ sức nặng trên cơ thể mình là gì.
Là Hàn Kinh Niên...anh không phải đã đi rồi hay sao? Chẳng lẽ anh vẫn ở lại? Không phải là anh chỉ trở về lấy tài liệu hay sao?
Sự nghi ngờ dâng lên như thủy triều, trong nháy nhấn chìm toàn bộ đầu óc của Hạ Vãn An.
Chỉ là không kịp đợi cô nghĩ cho thông suốt, trên eo lại truyền đến một trận đau nhức, một lần nữa cắt đứt suy nghĩ của cô.
Anh của ngày hôm nay hoàn toàn khác xa anh của quá khứ...Trước đây, anh rất lạnh lùng, không hay nói chuyện với cô, anh của lúc đó tuy rằng không phải là người thương hoa tiếc ngọc, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên, cũng không hề làm cô đau đớn khó chịu, nhưng ngày hôm nay, không biết anh có chuyện gì mà ra tay rất nặng, động tác thô lỗ giống như một con thú...anh thực sự khiến cô đau đớn, so với lần đầu tiên còn đau hơn.
Cô nhớ lại lần đầu tiên rồi bật khóc trong đau đớn, sau khi mở miệng nhắc nhở, lực đạo của anh đã giảm đi rất nhiều, về sau Hạ Vãn An đau đến nỗi không chịu đựng được nữa mới run rẩy nói, câu nói giống y hệt lần đầu tiên: “Cái kia...Đau.”
Ba từ kia là những từ duy nhất mà bọn họ nói với nhau sau sáu tháng kết hôn.
Không hiểu sao, đáy lòng của Hạ Vãn An đột nhiên dâng lên một trận chua xót, cô vốn tưởng sẽ giống như lần đầu tiên, khi cô nói ra điều này anh sẽ dịu dàng hơn một chút, nhưng cô sai rồi, anh không hề dịu dàng mà ngày càng trở nên mạnh bạo hơn, cô cảm thấy anh hình như đang tức giận, đang trừng phạt cô, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại tức giận, cô nào có trêu trọc gì anh. Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Anh không hề có ý định xoa dịu, mà cô cũng không chịu đựng được nữa bắt đầu giãy giụa, đây là đêm đầu tiên cô phản kháng lại kể từ sau khi kết hôn, anh rõ ràng bị choáng váng, và rồi cô lại bị anh đè xuống dưới thân, sức lực của cô làm sao có thể đọ lại với anh, sức lực của nam nữ trời sinh đã khác biệt, khiến cô như một con cá trên thớt đợi làm thịt.
Kết thúc lúc nào cô cũng không rõ lắm, cô chỉ biết ngày hôm sau tỉnh lại, cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh thì thấy bên cạnh gọn gàng ngăn nắp.
Anh lại đi nữa, tối hôm qua sau khi lúc kết thúc, anh không ngủ ở nhà mà đi luôn.
Hạ Vãn An nhìn chằm chằm vào nửa giường trống không bên cạnh, sau đó mới ngồi dậy định rời giường.
Cô khẽ cử động mới phát hiện cơ thể mình như rã rời, khắp nơi đều vô cùng đau nhức, may mắn hôm nay là chủ nhật, cô không có gì để làm nên tùy tiện ăn chút gì đó để lấp đầy bụng sau đó đi ngủ.
Buổi chiều lúc tỉnh dậy, Hạ Vãn An cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vào những ngày cuối tuần, cô thường đi siêu thị để mua thức ăn cho cả một tuần, vì vậy cô sửa sang lại một chút rồi đi ra ngoài.
Cô ăn một mình nên không mua nhiều đồ, chỉ tùy tiện mua sắm một chút, lúc sau cũng ôm được hai cái túi lớn về nhà
Một người phụ nữ trung niên bước vào thang máy cùng cô, có lẽ thấy rằng cả hai tay cô đều cầm đồ nên nhiệt tình hỏi: “Cô gái, cô sống ở tầng nào?”
Hạ Vãn An cảm ơn sau đó nói tầng mình đang ở.
Đây là một căn hộ cao cấp, một tầng một nhà ở, rất bảo vệ sự riêng tư, nhưng sau khi nghe thấy số tầng nhà Hạ Vãn An, người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn cô sau khi nhìn vào số tầng: “Cô lên tầng 27 à?”
/1195
|