Trong khoang hạng nhất của máy bay, Lâm Chi Diêu từ từ cúi đầu xuống, toàn bộ khoang hạng nhất của máy bay đều đã được một mình anh bao hết, trong khoang hạng nhất vốn có hai tiếp viên hàng không nữ gợi cảm xinh đẹp phục vụ anh, nhưng mà cũng đã bị anh từ chối.
Anh cứ ngẩn người một thân một mình, điện thoại được sử dụng ở Nam Giang đã bị anh tùy tiện ném vào trong một cái hồ, anh muốn đến thành phố Thiên Hải, một thành phố có nền kinh tế cực kỳ phát triển, ở nơi đó dốc sức làm ăn.
Mà một năm nay ở thành phố Nam Giang vốn dĩ chính là một kỳ nghỉ dài nhất mà anh đã yêu cầu với gia tộc, nhà họ Lâm cũng không thể nào để cho người thừa kế là anh cứ luôn phiêu dật ở bên ngoài, chứ đừng nói chi là làm con rể của một gia đình nhỏ ở thành phố cấp hai. Có thể nói, trong thời gian một năm này đã là mức nhẫn nại cực hạn của gia tộc Lâm thị đối với anh.
Gia tộc Lâm thị cho anh kỳ hạn một năm, cho nên anh cũng không thể cho Thẩm Mộng Thần quá nhiều thời gian được.
Chỉ là anh không ngờ tới, cho dù thời gian ở bên nhau một năm, anh vẫn không thể để Thẩm Mộng Thần yêu anh được. Nam Giang à, nói chung thì anh vẫn tiếc nuối, một tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Hai tiếng đồng hồ sau, chuyến bay của Lâm Chi Diêu hạ cánh. Ở bên ngoài sân bay có hai chiếc rolls-royce màu đen, giờ phút này ở bên cạnh hai chiếc rolls royce có tám người vệ sĩ mặc âu phục và đeo theo kín râm, người dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên có gương mặt chữ điền mặc âu phục màu xám.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lâm Chi Diêu bước xuống, cung kính đi đến trước mặt của Lâm Chi Diêu, gọi một tiếng: “Cậu chủ, tôi là phó chủ tịch của tập đoàn Thiên Hải, Cổ Hải, ông Bổng đã ra lệnh cho tôi đi đón cậu đến tập đoàn Thiên Hải.”
Lâm Chi Diêu à một tiếng, gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì đi theo Cổ Hải bước lên trên xe.
Tập đoàn Thiên Hải đã trụ vững ở thành phố Thiên Hải, sự nghiệp lan rộng ra toàn bộ phía nam, cộng thêm thị trường ở âu mỹ, là tập đoàn lớn nhất của thành phố Thiên Hải, tài sản của nó thậm chí vô số không đếm được...
Sau khi hai chiếc rolls-royce chạy một tiếng đồng hồ, chạy đến phía trước ba tòa cao ốc cao hơn trăm mét ở trung tâm thành phố Thiên Hải, giờ phút này ở hai bên đường phía trước tòa nhà trung tâm đã chật kín người.
Sau khi Lâm Chi Diêu bước xuống xe, hít sâu một hơi, anh... cuối cùng cũng đã trở thành loại người mà anh không muốn làm nhất. Sau này anh sẽ làm công việc làm mãi không hết, kể từ bây giờ anh sẽ là trung tâm kiểm soát của Thiên Hải, hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Thiên Hải, là một người khiến cho người ngoài ghen tị đến cực điểm... cũng trở thành người mà anh không muốn trở thành nhất.
Chỉ là đây là giới hạn rồi, đây là thời gian một năm anh dùng để làm giao dịch với nhà họ Lâm...
Lâm Chi Diêu mặt không thay đổi đi vào trong cao ốc tập đoàn Thiên Hải, đi thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, đến phòng làm việc cao nhất trong tòa cao ốc.
Phòng làm việc của anh khoảng chừng ba trăm mét vuông, ở giữa phòng là cái bàn hình bán nguyệt, ở trên bàn làm việc được sắp xếp đầy đủ các loại tài liệu.
“Cậu chủ, hôm nay cậu vừa mới tới đây, chuyện của tập đoàn cậu không cần phải vội, vẫn còn có tôi. Trước tiên cậu có thể nghỉ ngơi hai ngày, cứ đi dạo ở Thiên Hải mấy ngày, sau tôi sẽ giới thiệu lại cho cậu những nhân viên cấp cao của từng bộ phận, cùng với những người hợp tác làm ăn các ngành nghề với tập đoàn Thiên Hải chúng ta...” Cổ Hải nhìn thấy Lâm Chi Diêu vừa mới bước vào cửa thì liền bắt đầu cầm lấy tài liệu mà nhìn, ông ta cắn răng khuyên nhủ.
“Không cần đâu, bây giờ ông liền bắt đầu báo cho bọn họ để tôi gặp mặt đi... nội trong ba ngày này tôi muốn giải quyết tất cả những chuyện của tập đoàn, ba ngày sau ông sắp xếp cho tôi gặp mặt với từng người hợp tác với chúng ta.” Lâm Chi Diêu cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Cổ Hải nhìn thấy một tia đau đớn được cất giấu trong đáy mắt của Lâm Chi Diêu, trong lòng cũng tê rần. Ông ta đã làm việc cho nhà họ Lâm rất nhiều năm, gần như là nhìn Lâm Chi Diêu lớn lên, giờ phút này nhìn thấy thái độ của Lâm Chi Diêu tập trung một lòng vào công việc, trong lòng của ông ta thở dài một hơi. Dựa vào thái độ làm việc của Lâm Chi Diêu, hiệu suất làm việc đương nhiên là rất cao, nhưng mà anh lại mất đi một vài thứ trên bản thân của mình...
“Được rồi cậu chủ, bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho cậu...” Cổ Hải cung kính đáp lời chuyện của Lâm Chi Diêu thầy chính là chuyện của anh ông ta cũng không thể cản được quá nhiều nhất là vấn đề riêng tư như tình cảm của Lâm Chi Diêu ông ta càng không biết phải thuyết phục như thế nào...
Mà Lâm Chi Diêu cũng hi vọng dùng núi công việc để làm tê liệt mình, để cho mình không có thời gian để nhớ đến Thẩm Mộng Thần nữa, cho dù có tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành một máy móc lạnh lẽo...
...
Thẩm Mộng Thần thất hồn lạc phách trở về tới công ty của mình, nhưng mà không nhìn thấy Vương Vy Vy, không khỏi tìm Trần Khiết hỏi: “Vy Vy đâu rồi, lúc nãy cậu ấy còn gọi điện thoại cho tôi tới đây mà?”
Vẻ mặt của Trần Khiết rất là mất tự nhiên, cô ta há miệng nhiều lần, nhưng mà vẫn không nói ra một câu đầy đủ.
“Nói...” Thẩm Mộng Thần nhíu mày quát to một tiếng, bây giờ tâm trạng của cô thật sự rất không tốt.
Trần Khiết hít một hơi thật sâu, đưa cho Thẩm Mộng Thần một lá thư từ chức, vô cùng phức tạp mà nói: “Mộng Thần, Vy Vy từ chức rồi, cô ấy nói là những năm gần đây cô ấy luôn liều mình làm việc, ngay cả yêu đương đàng hoàng một lần mà cũng chưa từng có, cho nên cô ấy đi rồi. Mà tôi cũng muốn đi, những năm gần đây mặc dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà tiền mua nhà cũng đã đủ, tôi muốn trở về giúp chồng của tôi, chồng của tôi đã rất vất vả rồi, cuộc sống hôn nhân cũng không cần thiết hai người phải liều mạng như vậy... cho nên, Mộng Thần, tôi xin lỗi, tôi cũng muốn đi...”
Thẩm Mộng Thần nhìn đơn từ chức Trần Khiết đưa qua cho mình, đang nghe lời của Trần Khiết nói, trong lúc nhất thời liền ngây người, cô không biết là mình nên nói cái gì đây.
Thẳng cho đến khi sau khi Trần Khiết rời khỏi, cô cũng chưa tỉnh táo lại, chẳng qua là cảm thấy trong lòng không hiểu sao lại đau đớn.
Lúc nãy cô không có nói cái gì với Trần Khiết hết, là bởi vì cô biết hiện tại Trần Khiết và Vương Vy Vy đang tức giận với mình, tức giận thái độ một năm nay của mình đối với Lâm Chi Diêu, mà chuyện của Lâm Chi Diêu cũng làm cho bọn họ hiểu được trên đời này thật sự có tồn tại tình yêu, cho nên hai người bọn họ liền rời đi...
Tâm trạng của Thẩm Mộng Thần rất không tốt, trực tiếp cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép, mười phút sau, trong một phòng làm việc to như vậy cũng chỉ còn lại có một mình Thẩm Mộng Thần.
Sau khi ở công ty không còn ai, rốt cuộc Thẩm Mộng Thần cũng không khống chế nổi nữa, gối lên cánh tay nằm ở trên bàn.
Cô không suy nghĩ được rõ ràng là cô không nên có tình cảm với Lâm Chi Diêu, tại sao sau khi Lâm Chi Diêu đi rồi, cô lại nhớ anh như vậy chứ? Hơn nữa loại nhớ nhung này theo thời gian qua đi, nó không chỉ không mất đi được, lại càng để lâu thì càng sâu hơn, cô càng ngày càng đau đớn...
Cô đã hiểu được, thật ra trong sự chăm sóc từng li từng tí của Lâm Chi Diêu, im lặng nỗ lực vì cô cả một năm nay, ở sâu trong lòng cô đã có vị trí của Lâm Chi Diêu, hơn nữa đó còn là vị trí cả một đời này cô cũng không thể quên được.
Chỉ là cuối cùng Lâm Chi Diêu vẫn đi rồi, trong ngày hôm nay cô đã gọi tới cho Lâm Chi Diêu vô số cuộc điện thoại, nhưng mà đều là những lời nhắc nhở ở trạng thái tắt máy. Cô biết chắc là Lâm Chi Diêu đã đổi điện thoại rồi, dãy số anh sử dụng ở Nam Giang, chỉ sợ sau này sẽ không dùng nữa...
Thẩm Mộng Thần nhìn hành lang ở ngoài phòng làm việc, cái này thuộc về công ty nhỏ của cô, một công ty nhỏ có thể kiếm được hàng trăm triệu ở thành phố Nam Giang, cái này cũng thật mờ mịt.
Trước kia cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cho nên cô mới không ngừng kiếm tiền, liều mạng làm việc. Mà tới bây giờ cô đã có được công ty thuộc về chính cô, hơn nữa công ty này càng ngày càng tốt, nhưng mà giờ phút này cô lại không vui.
“Thẩm Mộng Thần, có đáng giá không?” Thẩm Mộng Thần nhìn mình ở trong gương, hỏi mình.
“Thẩm Mộng Thần, cả đời này mày còn gặp lại người đối xử tốt với mày giống như là Lâm Chi Diêu không, còn có thể gặp lại không hả?” Thẩm Mộng Thần tiếp tục hỏi mình.
...
“Tớ muốn đi tìm anh ấy...” cuối cùng, Thẩm Mộng Thần nắm chặt nắm đấm, âm thầm đưa ra quyết định ở trong lòng.
Anh cứ ngẩn người một thân một mình, điện thoại được sử dụng ở Nam Giang đã bị anh tùy tiện ném vào trong một cái hồ, anh muốn đến thành phố Thiên Hải, một thành phố có nền kinh tế cực kỳ phát triển, ở nơi đó dốc sức làm ăn.
Mà một năm nay ở thành phố Nam Giang vốn dĩ chính là một kỳ nghỉ dài nhất mà anh đã yêu cầu với gia tộc, nhà họ Lâm cũng không thể nào để cho người thừa kế là anh cứ luôn phiêu dật ở bên ngoài, chứ đừng nói chi là làm con rể của một gia đình nhỏ ở thành phố cấp hai. Có thể nói, trong thời gian một năm này đã là mức nhẫn nại cực hạn của gia tộc Lâm thị đối với anh.
Gia tộc Lâm thị cho anh kỳ hạn một năm, cho nên anh cũng không thể cho Thẩm Mộng Thần quá nhiều thời gian được.
Chỉ là anh không ngờ tới, cho dù thời gian ở bên nhau một năm, anh vẫn không thể để Thẩm Mộng Thần yêu anh được. Nam Giang à, nói chung thì anh vẫn tiếc nuối, một tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Hai tiếng đồng hồ sau, chuyến bay của Lâm Chi Diêu hạ cánh. Ở bên ngoài sân bay có hai chiếc rolls-royce màu đen, giờ phút này ở bên cạnh hai chiếc rolls royce có tám người vệ sĩ mặc âu phục và đeo theo kín râm, người dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên có gương mặt chữ điền mặc âu phục màu xám.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lâm Chi Diêu bước xuống, cung kính đi đến trước mặt của Lâm Chi Diêu, gọi một tiếng: “Cậu chủ, tôi là phó chủ tịch của tập đoàn Thiên Hải, Cổ Hải, ông Bổng đã ra lệnh cho tôi đi đón cậu đến tập đoàn Thiên Hải.”
Lâm Chi Diêu à một tiếng, gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì đi theo Cổ Hải bước lên trên xe.
Tập đoàn Thiên Hải đã trụ vững ở thành phố Thiên Hải, sự nghiệp lan rộng ra toàn bộ phía nam, cộng thêm thị trường ở âu mỹ, là tập đoàn lớn nhất của thành phố Thiên Hải, tài sản của nó thậm chí vô số không đếm được...
Sau khi hai chiếc rolls-royce chạy một tiếng đồng hồ, chạy đến phía trước ba tòa cao ốc cao hơn trăm mét ở trung tâm thành phố Thiên Hải, giờ phút này ở hai bên đường phía trước tòa nhà trung tâm đã chật kín người.
Sau khi Lâm Chi Diêu bước xuống xe, hít sâu một hơi, anh... cuối cùng cũng đã trở thành loại người mà anh không muốn làm nhất. Sau này anh sẽ làm công việc làm mãi không hết, kể từ bây giờ anh sẽ là trung tâm kiểm soát của Thiên Hải, hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Thiên Hải, là một người khiến cho người ngoài ghen tị đến cực điểm... cũng trở thành người mà anh không muốn trở thành nhất.
Chỉ là đây là giới hạn rồi, đây là thời gian một năm anh dùng để làm giao dịch với nhà họ Lâm...
Lâm Chi Diêu mặt không thay đổi đi vào trong cao ốc tập đoàn Thiên Hải, đi thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, đến phòng làm việc cao nhất trong tòa cao ốc.
Phòng làm việc của anh khoảng chừng ba trăm mét vuông, ở giữa phòng là cái bàn hình bán nguyệt, ở trên bàn làm việc được sắp xếp đầy đủ các loại tài liệu.
“Cậu chủ, hôm nay cậu vừa mới tới đây, chuyện của tập đoàn cậu không cần phải vội, vẫn còn có tôi. Trước tiên cậu có thể nghỉ ngơi hai ngày, cứ đi dạo ở Thiên Hải mấy ngày, sau tôi sẽ giới thiệu lại cho cậu những nhân viên cấp cao của từng bộ phận, cùng với những người hợp tác làm ăn các ngành nghề với tập đoàn Thiên Hải chúng ta...” Cổ Hải nhìn thấy Lâm Chi Diêu vừa mới bước vào cửa thì liền bắt đầu cầm lấy tài liệu mà nhìn, ông ta cắn răng khuyên nhủ.
“Không cần đâu, bây giờ ông liền bắt đầu báo cho bọn họ để tôi gặp mặt đi... nội trong ba ngày này tôi muốn giải quyết tất cả những chuyện của tập đoàn, ba ngày sau ông sắp xếp cho tôi gặp mặt với từng người hợp tác với chúng ta.” Lâm Chi Diêu cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Cổ Hải nhìn thấy một tia đau đớn được cất giấu trong đáy mắt của Lâm Chi Diêu, trong lòng cũng tê rần. Ông ta đã làm việc cho nhà họ Lâm rất nhiều năm, gần như là nhìn Lâm Chi Diêu lớn lên, giờ phút này nhìn thấy thái độ của Lâm Chi Diêu tập trung một lòng vào công việc, trong lòng của ông ta thở dài một hơi. Dựa vào thái độ làm việc của Lâm Chi Diêu, hiệu suất làm việc đương nhiên là rất cao, nhưng mà anh lại mất đi một vài thứ trên bản thân của mình...
“Được rồi cậu chủ, bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho cậu...” Cổ Hải cung kính đáp lời chuyện của Lâm Chi Diêu thầy chính là chuyện của anh ông ta cũng không thể cản được quá nhiều nhất là vấn đề riêng tư như tình cảm của Lâm Chi Diêu ông ta càng không biết phải thuyết phục như thế nào...
Mà Lâm Chi Diêu cũng hi vọng dùng núi công việc để làm tê liệt mình, để cho mình không có thời gian để nhớ đến Thẩm Mộng Thần nữa, cho dù có tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành một máy móc lạnh lẽo...
...
Thẩm Mộng Thần thất hồn lạc phách trở về tới công ty của mình, nhưng mà không nhìn thấy Vương Vy Vy, không khỏi tìm Trần Khiết hỏi: “Vy Vy đâu rồi, lúc nãy cậu ấy còn gọi điện thoại cho tôi tới đây mà?”
Vẻ mặt của Trần Khiết rất là mất tự nhiên, cô ta há miệng nhiều lần, nhưng mà vẫn không nói ra một câu đầy đủ.
“Nói...” Thẩm Mộng Thần nhíu mày quát to một tiếng, bây giờ tâm trạng của cô thật sự rất không tốt.
Trần Khiết hít một hơi thật sâu, đưa cho Thẩm Mộng Thần một lá thư từ chức, vô cùng phức tạp mà nói: “Mộng Thần, Vy Vy từ chức rồi, cô ấy nói là những năm gần đây cô ấy luôn liều mình làm việc, ngay cả yêu đương đàng hoàng một lần mà cũng chưa từng có, cho nên cô ấy đi rồi. Mà tôi cũng muốn đi, những năm gần đây mặc dù không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà tiền mua nhà cũng đã đủ, tôi muốn trở về giúp chồng của tôi, chồng của tôi đã rất vất vả rồi, cuộc sống hôn nhân cũng không cần thiết hai người phải liều mạng như vậy... cho nên, Mộng Thần, tôi xin lỗi, tôi cũng muốn đi...”
Thẩm Mộng Thần nhìn đơn từ chức Trần Khiết đưa qua cho mình, đang nghe lời của Trần Khiết nói, trong lúc nhất thời liền ngây người, cô không biết là mình nên nói cái gì đây.
Thẳng cho đến khi sau khi Trần Khiết rời khỏi, cô cũng chưa tỉnh táo lại, chẳng qua là cảm thấy trong lòng không hiểu sao lại đau đớn.
Lúc nãy cô không có nói cái gì với Trần Khiết hết, là bởi vì cô biết hiện tại Trần Khiết và Vương Vy Vy đang tức giận với mình, tức giận thái độ một năm nay của mình đối với Lâm Chi Diêu, mà chuyện của Lâm Chi Diêu cũng làm cho bọn họ hiểu được trên đời này thật sự có tồn tại tình yêu, cho nên hai người bọn họ liền rời đi...
Tâm trạng của Thẩm Mộng Thần rất không tốt, trực tiếp cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép, mười phút sau, trong một phòng làm việc to như vậy cũng chỉ còn lại có một mình Thẩm Mộng Thần.
Sau khi ở công ty không còn ai, rốt cuộc Thẩm Mộng Thần cũng không khống chế nổi nữa, gối lên cánh tay nằm ở trên bàn.
Cô không suy nghĩ được rõ ràng là cô không nên có tình cảm với Lâm Chi Diêu, tại sao sau khi Lâm Chi Diêu đi rồi, cô lại nhớ anh như vậy chứ? Hơn nữa loại nhớ nhung này theo thời gian qua đi, nó không chỉ không mất đi được, lại càng để lâu thì càng sâu hơn, cô càng ngày càng đau đớn...
Cô đã hiểu được, thật ra trong sự chăm sóc từng li từng tí của Lâm Chi Diêu, im lặng nỗ lực vì cô cả một năm nay, ở sâu trong lòng cô đã có vị trí của Lâm Chi Diêu, hơn nữa đó còn là vị trí cả một đời này cô cũng không thể quên được.
Chỉ là cuối cùng Lâm Chi Diêu vẫn đi rồi, trong ngày hôm nay cô đã gọi tới cho Lâm Chi Diêu vô số cuộc điện thoại, nhưng mà đều là những lời nhắc nhở ở trạng thái tắt máy. Cô biết chắc là Lâm Chi Diêu đã đổi điện thoại rồi, dãy số anh sử dụng ở Nam Giang, chỉ sợ sau này sẽ không dùng nữa...
Thẩm Mộng Thần nhìn hành lang ở ngoài phòng làm việc, cái này thuộc về công ty nhỏ của cô, một công ty nhỏ có thể kiếm được hàng trăm triệu ở thành phố Nam Giang, cái này cũng thật mờ mịt.
Trước kia cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cho nên cô mới không ngừng kiếm tiền, liều mạng làm việc. Mà tới bây giờ cô đã có được công ty thuộc về chính cô, hơn nữa công ty này càng ngày càng tốt, nhưng mà giờ phút này cô lại không vui.
“Thẩm Mộng Thần, có đáng giá không?” Thẩm Mộng Thần nhìn mình ở trong gương, hỏi mình.
“Thẩm Mộng Thần, cả đời này mày còn gặp lại người đối xử tốt với mày giống như là Lâm Chi Diêu không, còn có thể gặp lại không hả?” Thẩm Mộng Thần tiếp tục hỏi mình.
...
“Tớ muốn đi tìm anh ấy...” cuối cùng, Thẩm Mộng Thần nắm chặt nắm đấm, âm thầm đưa ra quyết định ở trong lòng.
/180
|