Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 101

/414


Chương 101: Bế tắc

Lâm Toàn nhìn mấy người Đồ Lâm đang xa dần bên ngoài cửa kính, trong lòng hốt hoảng cuống cuồng.

Lần này người bên phía đối thủ lợi hại như vậy, lại là Viên gia – gia tộc từng vô địch giải đấu võ thuật thế giới, Điền Chấn và Vương Tịnh căn bản không phải là đối thủ của chúng, cho dù Đặng gia thực lực mạnh mẽ, đối phương cũng không thèm để ý. Bọn chúng bá đạo phách lối, hành động không hợp tình hợp lý như vậy, rõ ràng đã có chỗ dựa vững chắc, tất nhiên sẽ không coi Đồ Lâm ra gì.


Chỗ dựa của bọn chúng, Lâm Toàn biết, chính là Viên Thuật người từng không có đối thủ trêи khắp các sàn đấu thế giới, là ngôi sao sáng nổi tiếng trong giới võ thuật.

Lâm Toàn lo lắng, mặc dù trong câu nói vừa nãy của Viên gia, có thể thấy nếu Dương Hiên tới cứu thì bản thân cô sẽ tương đối an toàn, nhưng nếu Dương Hiên không đến, hoặc thực lực của Dương Hiên không bằng Viên Thuật, thì việc lần này cô đến Viên gia ‘làm khách’, không khác nào một tai họa ụp xuống đầu cô và Đồ Lâm.

Hơn nữa, Dương Hiên đã đi làm nhiệm vụ, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, liệu anh có thể nhận được tin tức, tới cứu cô sớm không?

Lâm Toàn nhìn thấy chiếc xe đang lái vào một căn biệt thự màu sắc cổ kính, trong lòng càng bất an hơn.

“Xin mời, chủ tịch Lâm.”

Suốt quảng đường đi, mặc dù Lâm Toàn lo lắng bất an, nhưng không quên quan sát cảnh vật xung quanh, nhưng đến khi kẻ cầm đầu đám người Viên gia mời cô xuống xe, cô vẫn không phát hiện có cơ hội nào để chạy trốn.

“Chủ tịch Lâm, đã tới rồi thì ‘làm khách’ cho tốt, đừng nghĩ đến những chuyện không có khả năng kia, tránh việc thân hình mảnh mai xinh đẹp của cô phải chịu đựng nổi đau đớn về thể xác.”



Gương mặt Lâm Toàn trắng bệch, cắn chặt răng, lặng lẽ liếc nhìn biểu cảm trêи gương mặt của tên cầm đầu, nội tâm căng thẳng, không dám tiếp tục nhìn đông nhìn tây, nhanh chóng đi theo hắn.

“Đến rồi, vào đi.”

Kẻ cầm đầu dẫn Lâm Toàn đến trước cửa một căn phòng, rồi dừng bước.

Lâm Toàn siết chặt nắm đấm, trong đầu nhớ lại dáng vẻ anh dũng hiên ngang của Dương Hiên, cô hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí sau đó đẩy cửa ra.

“Hoan nghênh tới Viên gia làm khách, chị gái họ của tôi.”

Cánh cửa vừa mở ra, bên trong vang ra một giọng nói quen thuộc mà Lâm Toàn không ngờ đến.

“Lâm Đông?”

Lâm Toàn không dám tin, cô liếc nhìn người đang ngồi trêи ghế sofa màu đen, rõ ràng Lâm Đông đã ngồi chờ cô từ nãy giờ.

“Sao lại kinh ngạc thế? Lúc cô và thằng chồng phế vật của cô hủy hoại công ty Đông Lâm, hủy hoại Lâm Thị, ép chết ông nội, cô không nên nghĩ là mình sẽ có ngày như hôm nay sao?”



Lâm Đông chậm rãi đứng lên, nở một nụ cười nham hiểm, ánh mắt căm thù oán hận, bước từng bước đến gần chất vấn Lâm Toàn.

“Không, chúng tôi không có…”

Lâm Toàn hoảng hốt lùi về sau, đến khi chạm sát vào cánh cửa, không thể lùi thêm nữa, gương mặt cô bỗng như mất máu tái nhợt đi.

“Không có, không có, vậy là ai đã khiến tôi mất đi tất cả… Là cô! Là cô và Dương Hiên! Là cô! Là các người! ! !”

Lâm Đông đột nhiên điên cuồng gào thét, bóp chặt rồi lay mạnh bả vai Lâm Toàn một cách thô bạo.

Móng tay hắn cắm chặt vào da thịt của Lâm Toàn khiến cô đau đớn, nhưng cô không để ý tới sự đau đớn đó, đối diện với khuôn mặt đằng đằng sát khí, đôi mắt hung ác giống như phát điên của Lâm Đông, cô chỉ cảm thấy nổi sợ hãi còn kinh khủng hơn cả nỗi đau đớn trêи cơ thể.

“Tôi thật sự muốn bóp chết cô.”

Hai tay Lâm Đông sờ lên cổ họng trắng nõn yếu ớt của Lâm Toàn, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, là có thể kết thúc cuộc đời của người đã hãm hại Lâm gia, tan thành mây khói.

“Được rồi, kiềm chế chút đi, đừng giết người ở đây, mối thù lớn của cậu còn cần cô ta làm mồi câu đấy.”



Viên Thuật thấy chướng mắt trước thái độ của Lâm Đông, sợ hắn giết chết Lâm Toàn, sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của ông ta, vì vậy ông ta lên tiếng ngăn cản sự tức giận đã không kiềm chế được của Lâm Đông.

Nghe thấy giọng nói của Viên Thuật, Lâm Toàn mới phát hiện trong căn phòng này còn có một người nữa, chính là người lần này mời cô đến ‘làm khách’, Viên Thuật chủ nhân của Viên gia.

Nghe nói Viên Thuật bằng tuổi với ông nội cô, nhưng nhìn người trung niên lúc này chỉ tầm bốn mươi tuổi, không biết do chú trọng bảo dưỡng cơ thể hay là bí quyết của người luyện võ, ông ta lại trông trẻ tuổi như vậy.

Có điều người xấu xa còn trẻ tuổi, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì đối với những người bình thường vô tội bị hãm hại như cô.

Lâm Toàn suy nghĩ vớ vẫn, nỗi sợ hãi lúc nãy cũng dần biến mất, lấy lại chút lý trí, liếc mắt nhìn Viên Thuật nhưng cũng không dám nhìn lâu.

Thân phận của cô bây giờ là con tin, bớt nói vài câu thì tốt hơn.

Lâm Đông hung ác trợn mắt nhìn Lâm Toàn, tiện tay đẩy cô xuống đất.

“Không thể giết chết, nhưng có thể lấy vài thông tin hữu ích từ cô ta.”

Lâm Toàn ngã nhào xuống đất, bị đau ở tay, chân mày nhíu chặt, lại thấy một chân Lâm Đông chuẩn bị đá tới.

“Tinh tinh tinh. . .”

Viên Thuật nhìn thấy người gọi đến trêи điện thoại, lông mày nhướn lên, tỏ ý bảo Lâm Đông chớ hành động xằng bậy, ông ta bắt máy.

“Chú em họ Đặng, sao lại gọi điện thoại cho tôi thế?”

Chú em họ Đặng? Lâm Toàn nhắm mắt đờ đẫn, nhớ lại Đặng lão gia lúc trước ở đại sảnh đã từng nói giúp cho cô, Lâm Toàn liền hiểu ra, chắc là ông nội của Đặng Lâm Lâm gọi điện thoại tới cứu cô.



Lâm Toàn nảy sinh tia hi vọng trong lòng, chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của Viên Thuật.

Đặng Trí Thiện nghẹn lời ở đầu bên kia điện thoại, Viên Thuật rõ ràng nhỏ tuổi hơn nhiều so với ông ấy, nhưng vừa bắt máy đã gọi ông là chú em, đây rõ ràng là xem thường ông.

Nhưng lúc này ông đang có điều nhờ vả, Đặng Trí Thiện liếc mắt nhìn Đặng Lâm Lâm đang khóc thút thít ở bên cạnh, cố kìm nén sự tức giận vào đáy lòng, ngoài miệng hòa nhã nói:

“Viên đại sư, tôi cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của ông, nhưng người của ông đã dẫn cháu gái của tôi đi trước mặt mọi người, tôi cũng không thể không làm kinh động đến ông, ông nói có đúng không?”

Viên Thuật liếc nhìn Lâm Toàn, nhếch mép cười khinh bỉ.

“Ha ha ha. . . chú Đặng, từ khi nào chú em có thêm cháu gái họ Lâm vậy?”

Vì tìm cách giải thích hợp lý về Lâm Toàn để thỉnh cầu Viên gia, Đặng Trí Thiện tự đưa ra chủ ý về thân phận cháu gái, người ngoài nhìn vào cũng biết, Đặng Trí Thiện đang muốn dựa vào danh nghĩa cháu gái để cứu cô, nên ông mới nói những lời này.

Không ngờ Viên Thuật đã hiểu nhưng vẫn không thèm nể mặt chút nào.

Đặng Trí Thiện sắc mặt u ám, nhất thời chưa nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục thuyết phục:

“Lâm Lâm sức khỏe không tốt lắm, lúc dạo chơi đã xảy ra sự cố bất ngờ, may mắn được vợ chồng Lâm Toàn cứu giúp mới có thể sống sót, vì vậy tôi đã nhận Lâm Toàn làm cháu gái. Trước mắt tuy tôi không biết ông và công ty Đồ Lâm có mâu thuẫn gì, nhưng Lâm Toàn là người ở giữa, cũng là cháu gái tôi, ông hãy nể mặt tôi mà bỏ qua cho Lâm Toàn và Đồ Lâm, dĩ nhiên sau này tôi và Lâm gia sẽ báo đáp lớn cho ông.”

“Báo đáp lớn?” Viên Thuật nghiền ngẫm mấy chữ này, liếc mắt nhìn Lâm Đông đang căng thẳng, mỉm cười nói, “Chú em có thể trả giá bằng toàn bộ Đặng Thị không?”

“. . .”

Trong điện thoại bỗng yên lặng, Đặng Trí Thiện hiển nhiên không ngờ được Viên gia lại đòi hỏi nhiều như vậy, hoặc là nói, Viên gia căn bản không có định bỏ qua cho Lâm Toàn và Đồ Lâm.

Viên Thuật không đợi Đặng Trí Thiện trả lời, ông ta tiếp tục nói: “Không thể trả giá bằng cả sản nghiệp Đặng Thị thì không cần nói nhiều nữa, có điều nếu chú em họ Đặng đã có lời nhờ vả như vậy, tôi cũng không thể không giữ thể diện, vốn còn muốn cho người ‘tiếp đãi’ chủ tịch Lâm một phen, bây giờ chú em đã tha thiết thỉnh cầu, tôi sẽ không cho người động đến cháu gái của chú em nữa.”

“Ông. . .”

“Tít tít tít. . .”

Điều này đồng nghĩa với việc không thèm nể mặt ông, ngược lại còn hung hăng tát mạnh vào mặt Đặng Trí Thiện một bạt tai, Đặng Trí Thiện nghe thấy âm thanh đột ngột tắt máy truyền đến bên tai, trong lòng cảm thấy nhục nhã.

Từ khi bố mẹ Lâm Lâm qua đời, đây là lần đầu tiên ông ở ngoài sáng bị người trong tối sỉ nhục như vậy, Đặng Trí Thiện giận sôi máu, mặt mày tái xanh.

Đặng Lâm Lâm nhìn thấy ông nội tức giận đến nổi suýt tái phát bệnh tim, cô biết không thể cứu được Lâm Toàn, trong lòng vừa hoang mang vừa sợ hãi, bất lực ngồi an ủi Đặng Trí Thiện.

Nhưng Liễu Tiêu Tiêu đứng sau Long Đình lại không hề nóng vội.

Người của Đồ Lâm bị đánh, ngược lại có thể mượn có hội này để kϊƈɦ thích bọn họ cố gắng rèn luyện.

Để bọn họ ra sức luyện võ, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Còn về Viên gia, thật ra chỉ cần Long Đình lên tiếng, đối phương sẽ phải thả người.

Nhưng mục tiêu của Viên gia là Dương Hiên, nên tạm thời Lâm Toàn rất an toàn.

Liễu Tiêu Tiêu cũng muốn đợi đến lúc đó để xem bản lĩnh của Dương Hiên, dẫu sao người được ông Long xem trọng trở thành người thừa kế, chung quy không thể tầm thường.

Không thể không có cách giải quyết phiền toái chứ?

Có điều, Liễu Tiêu Tiêu vẫn ra lệnh cho mọi người, giờ khắc nào cũng phải chú trọng giám sát mọi động tĩnh của Viên gia.

Ngộ nhỡ Viên gia có ý định giết con tin trước thời hạn thì bản thân cô sẽ tự mình ra tay giải quyết.

————————-

 


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status