Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 118

/414


Chương 118: Phân chia cổ vật

Thi thể trong quan tài, mặc dù không biết thông qua phương pháp bảo quản gì mà vô cùng toàn vẹn, giống như một người đang sống bằng xương bằng thịt, nhưng cô ấy rõ ràng là một người bình thường, căn bản chưa từng tu tiên, cũng càng không thể là người tu tiên.

Tuy rằng dung mạo cô gái này đẹp nhất trong những người phụ nữ anh từng gặp, nhưng sự chú ý của Dương Hiên lại không hề đặt trên đó.



Dương Hiên không phát hiện ra linh căn mà người tu tiên cần có trêи cỗ thi thể này, vì vậy anh có thể phán đoán, ngôi mộ trước mắt này, không phải là huyệt mộ của một đại năng tu tiên.

Rất có thể chỉ là thiết lập thuật che mắt của tiên giả, huyệt mộ chân chính không phải ở đây, những điều này Dương Hiên không hề nói cho mấy người Đường Kế Đức biết.

Mục đích của anh chỉ là tìm được chứng cứ bọn người Đường Kế Đức đào trộm mộ, trước mắt chứng cứ đã nằm trong tay, nhiệm vụ của bản thân chỉ còn lại việc cuối cùng là thu lưới.

“Bụp”

Mấy người Đường Kế Đức nhấc quan tài lên liền ném xuống, tiếng vang cực lớn, trong thoáng chốc khiến Dương Hiên hoàn hồn.

“Oa, người phụ nữ này thật đẹp.”

Khóe miệng Sấu Hầu Tử nhỏ dãi, đôi mắt sờ sững nhìn quan tài màu đen.

Chỉ thấy trong quan tài, một người phụ nữ tuyệt sắc khoác trêи mình bộ váy sa màu trắng, da trắng nõn nà, răng trắng môi hồng, gò má mỹ lệ ửng đỏ nhàn nhạt, nếu không biết đây là một cỗ thi thể, bọn họ đều tưởng rằng người phụ nữ này chỉ là đang nhắm mắt ngủ say như bình thường.



Ánh mắt Sấu Hầu Tử háo sắc híp lại, không ngừng liếc nhìn cặp ngực tròn trịa như sắp nhảy ra ngoài chiếc yếm, lưu luyến dưới lớp sa mỏng màu trắng, lờ mờ màu da của cặp đùi trắng ngần thon dài, đặc biệt là tầng lụa như xuyên thấu kia, có thể thấy được chiếc quần siêu ngắn thêu hình tam giác nhỏ màu đen, nhìn tới nổi thèm thuồng rạo rực.

“Người phụ này đúng là quá đẹp, nếu ông đây không biết chỉ là một cái xác liền lập tức chơi cô ta.”

Bàng lão tứ mặc dù hơn nửa hồn cũng bị mê hoặc nhưng so với Sấu Hầu Tử lí trí vẫn vững hơn mấy phần.

“Nhìn bộ dạng này của cậu, rõ ràng là muốn ‘quan hệ’, nhanh chóng nhìn bảo bối cho tôi, đừng vừa nhìn thấy nữ nhân liền quên đi việc chính.”

Sấu Hầu Tử bị nói trúng tâm tư, cũng không nổi nóng, trêи khuôn mặt đê tiện lộ ra biểu cảm dung tục.

“Tôi cảm thấy tất cả bảo bối đều không so được với cô ta, nếu đời này có thể ngủ một giấc cùng cô ta, thì có chết cũng không hối tiếc, không bằng, các người tranh thủ thời gian mau mau lấy xong bảo bối đi ra ngoài, tôi ở đây thoải mái một lúc.”


Đối với hành vi khinh nhờn xác chết của Sấu Hầu Tử, trong lòng Dương Hiên cảm thấy vô cùng phản cảm, trước mắt không phải lúc gây chuyện, nhưng cũng không phải là không có cách loại bỏ ý nghĩ tên cầm thú súc sinh này.

“Tôi cảm thấy anh vẫn đừng nên động tới xác chết này, thường thì loại thi thể bảo tồn trêи nghìn năm đều không mục nát, khẳng định là sử dụng các loại thuốc độc có độc tính cực mạnh, nếu anh không sợ cứ đụng vào, cái đó của anh thối rữa, thì anh có thể tiếp tục.”

Lời Dương Hiên nói cũng không hoàn toàn là lời nói dối suông, trong lịch sử phần lớn thi thể được chống phân hủy một cách hoàn mỹ đều áp dụng kim loại nặng, hoặc là các loại thuốc độc mạnh không rõ danh xưng. Nhìn thì có vẻ giống hệt như người sống, trêи thực tế chỉ cần chạm vào một chút, không chừng không quá vài giây người chạm vào đó sẽ chết, thối rữa.

Sầu Hầu Tử cũng từng nghe nói qua phương diện xử lý bảo quản thi thể này, liền rùng mình, thân dưới không nhịn được mà cảm thấy trống không.


Vừa rồi còn nghĩ muốn chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, hiện tại lại cảm thấy mỹ nữ trước mắt này thực ra là quỷ đoạt mạng được đặc biệt phái tới để hút cạn ép khô cái mạng già này của hắn ta, mặt mày khϊế͙p͙ sợ.

Nói thẳng ra, tiền tài mỹ nữ vẫn không bằng tính mạng quý giá của bản thân.

Sấu Hầu Tử nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn những vật bồi táng khác.

Lúc này, Đường Kế Đức vẫn cầm mấy cuốn sách trong đống đồ bồi táng, hỏi Dương Hiên.

“Thầy Dương, cậu đến đây nhìn xem, có nhận ra chữ trêи cuốn sách này không?”

Dương Hiên sớm đã chú ý tới nắp quan tài vừa rơi xuống đất, Đường Kế Đức liền dẫn đầu tiến lên phía trước cướp đi mấy quyển sách.

Nhiều vật phẩm bồi táng quý hiếm đáng tiền như vậy, Đường Kế Đức chọn cái gì trước không chọn, lại lập tức cầm đi mấy quyển sách mà nhìn qua người khác sẽ cho rằng không có giá trị nhất.

Dương Hiên nhớ lại Đường Kế Đức trước đó đã để lộ luồng khí màu đen, trong lòng nghĩ có lẽ ông ta cũng biết tới giới tu chân, mà đoán chừng từ sớm đã có phỏng đoán cổ mộ trong đây là của một người tu chân.

Ánh mắt Dương Hiên chăm chú, không nói gì, tiến lên mấy bước, cũng không đưa tay ra lấy, nhìn sơ qua sách trêи tay Đường Kế Đức một lượt.

, , , ……

Những từ này cũng không biết là thể chữ của thời đại nào, nhưng trải qua sự chỉ bảo của ông Long, cùng với kiến thức trong cuốn Vô Diệp, vừa nhìn văn tự cổ là anh đã hiểu.

Nhưng Dương Hiên thân là một người bình thường không hay biết gì về giới tu chân, sao có thể hiểu được văn tự cổ xưa huyền sắc này chứ.

Thế nên Dương Hiên cố ý làm vẻ tiếc nuối lắc đầu.

“Không ngờ tôi nghiên cứu liên quan lịch sử trêи dưới năm nghìn năm, tự cảm thấy những thứ mình học cũng khá rộng rãi, vậy mà, những chữ trêи sách này, đến nhìn cũng chưa từng nhìn thấy và cũng chưa từng nghe nói đến.”

Tuy rằng sớm đã dự liệu được Dương Hiên cũng xem không hiểu những cổ văn này, dù Dương Hiên học nhiều biết rộng, nhưng cũng không thể nghe nói qua con đường tu tiên, vì vậy nghe thấy Dương Hiên lắc đầu gạt bỏ, Đường Kế Đức hơi thất vọng, nhưng trêи thế giới có nhiều người như vậy, ông ta tin rằng có thể tìm thấy một người đọc hiểu được những quyển sách này.

Đường Kế Đức ánh mắt đầy nhiệt huyết vuốt phẳng mấy cuốn sách trong tay, một bên không quên bảo Dương Hiên giám định giá trị của nhưng bảo bối khác, mặc dù ông ta cảm thấy lấy mấy cuốn sách này là đủ rồi, nhưng có những bảo vật khác mà không lấy, cũng không phù hợp với tính tình của ông ta.

“Sấu Hầu Tử, các người trước nay đều không có hứng thú với võ đạo, tôi chọn trước mấy quyển này, các anh thấy thế nào?”

Hầu hết sự chú ý của mọi người dồn vào những đồ bồi táng châu báu, thế nên khi nghe thấy Đường Kế Đức nói chỉ muốn lấy mấy quyển sách họ cũng không chú ý lắm.

Mà bọn Sấu Hầu Tử quả thực không có chút hứng thú nào với võ thuật nhất đạo, chỉ đoán Đường Kế Đức lấy mấy quyển sách này nhất định có ý đồ không tốt đẹp, cũng không quá để tâm, gật đầu với Đường Kế Đức.

Lúc này, Bàng lão tứ nhìn chằm chằm vào đồ vật bồi táng có giá trị, hỏi Dương Hiên.

“Mấy chiếc bình quý này bên trong đựng thứ gì? Thầy Dương, cậu biết không?”

Kiến thức về các cơ quan cạm bẫy cả đoạn đường này, Bàng lão tứ cảm thấy Dương Hiên còn giỏi hơn Uông đại sư, vậy nên bảo bối có lịch sử lâu đời này, vẫn nên tìm một người biết nhiều hiểu rộng nghe ngóng thì tốt hơn.

Mà Đường Kế Đức xưng hô với Dương Hiên là thầy Dương, Bàng lão tứ cũng thuận miệng gọi theo.

Dương Hiên tiếp nhận vật phẩm, vặn mở một chiếc bình ngửi thử.

Lập tức tinh thần liền chấn động, đây là Trúc Cơ Đan.

Ánh mắt Dương Hiên lóe sáng, lại không hề cho hay.

“Tôi không hề biết đây là loại đan dược gì, chẳng qua dược vật khi ngửi có thể dao động tinh thần, thường mang theo tính gây nghiện, giống như thuốc phiện, tôi khuyên mấy người đừng nên tùy ý sử dụng, mà dù thuốc có tác dụng, mấy nghìn năm rồi, ước chừng sớm đã biến chất, vẫn nên cẩn trọng một chút. Nếu không còn chưa rời khỏi cổ mộ liền hồ đồ mất đi tính mạng, coi như được một mất mười.”

Dù sao Dương Hiên không nói, sau khi bọn họ mở ra bình, cũng nhận ra hiệu quả của thuốc, vì vậy Dương Hiên nửa thật nửa giả nói ra những lời xằng bậy, chỉ hi vọng đám người này, đừng vội vàng mà ăn tươi nuốt sống, lãng phí đi những đan dược có giá thành không rẻ này.

Vả lại, nếu như đám người này thật sự ăn chúng, Trúc Cơ Đan là thuốc gì, công hiệu vô cùng mạnh mẽ, đám người này ăn vào, cũng sẽ chết vì thân thể nổ tung, Dương Hiện làm như vậy cũng là gián tiếp cứu mạng của mấy người bọn họ.

Không ngờ Đường Kế Đức nãy giờ chìm đắm trong sách cổ lúc này đột nhiên lên tiếng.

“Mấy bình thuốc này, không có giá trị gì, vậy thì đưa cho tôi đi, tôi thấy mấy cái bình này rất đẹp, đám cháu gái ở nhà có lẽ sẽ rất thích.”

————————

 


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status