Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 123

/414


Chương 123: Hạ màn

Hình Minh không biết nên nói gì, anh ta còn nghĩ Dương Hiên đang gặp rắc rối, lần đầu tiên cầu cứu giúp đỡ.

Kết quả là, lần đầu tiên nhờ giúp đỡ, lại là mua vé máy bay về nhà?

Có phải Dương Hiên rất háo hức về nhà không? Nhưng cũng phải thôi, ai bảo trong nhà có một cô gái xinh đẹp như thế.



Nói về cô gái xinh đẹp của Dương Hiên, Hình Minh trong nháy mắt nhớ ra điều gì đó, trong lòng hồi hộp.

Anh ta nhớ cách đây không lâu, anh ta nhận được báo cáo từ Thái Mĩ Lâm rằng vợ của Dương Hiên đã bị người ta bắt đi, nhưng lúc đó anh ta đang bận rộn chuyện của mình, nên tạm thời không có thời gian để giải quyết.

Kết quả vừa gác lại chuyện này thì Dương Hiên hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm và trở lại, bản thân anh ta cũng không nhớ phải giải quyết chuyện đấy.

Nếu người khác biết cấp dưới của anh ta ra ngoài vì một nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng anh ta đã không bảo vệ tốt gia đình của Dương Hiên, còn quên không giải quyết mọi chuyện.

Như thế thì danh tiếng của bộ trưởng tổ chức Ngọa Long sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Hình Minh khóc không ra nước mắt, bây giờ Dương Hiên đã trở lại. Nếu biết anh ta không bảo vệ tốt, còn quên đi cứu vợ của Dương Hiên thì đây không chỉ là mất danh tiếng, mà còn có thể mất đi một nhân tài đáng quý.

Áy náy!

Hình Minh sau gáy đổ cả mồ hôi, rõ ràng anh ta không thể đối mặt với Dương Hiên, nhưng anh ta đã lâu không nở một nụ cười giả tạo nào, giọng nói lại có chút khô khan, “Hay là cậu ở Lĩnh Nam nghỉ phép vài hôm, dù gì cũng đã mất công đi công tác, cậu nói đúng không?”

Dương Hiên cau mày, giẫm lên một cành cây to, giọng điệu nghiêm túc, “Không phải có chuyện gì với gia đình tôi chứ?”


Một câu trúng tim đen, Hình Minh im lặng một lúc, còn muốn cố cứu vãn nhưng dường như đã quá muộn, cũng không thể giả bộ nữa, anh ta lau mồ hôi trêи mặt.

“Cậu đi chưa được bao lâu, Đồ Lâm đã gặp rắc rối. Khi Lâm Toàn ra mặt để giải quyết thì đã bị bắt.”

Dương Hiên cũng không muốn vòng vo với một con cáo già như Hình Minh, trong lòng tức giận đến nỗi đá lăn một cái cây đại thụ cao chót vót ngoài tầm với của anh. Giọng nói cục súc, như một cơn bão sắp ập đến.

“Quốc gia có pháp luật của quốc gia thế mà dám trước mặt công chúng cố tình vi phạm pháp luật, bắt người cướp của người khác á? Hắn cũng coi thường đám cảnh sát các người quá nhỉ? Lâu như thế rồi, còn chưa cứu người, các người ăn phân thối để sống à? Hơn nữa với năng lực của Ngọa Long, điều tra cứu người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, bây giờ anh còn che giấu không nói cho tôi biết kẻ nào đã bắt Lâm Toàn, anh đừng nói với tôi rằng vợ tôi bị kẻ nào bắt, anh với Ngọa Long đều không điều tra ra được nhé!”


Dương Hiên nhớ lại những gì đã xảy ra sau khi Lâm Toàn bị Lâm Thiết Sơn bắt giữ lần trước liền vô cùng lo sợ. Các tế bào trong cơ thể đều nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay về Trung Giang, băm bọn lưu manh dám cả gan bắt cóc Lâm Toàn ra từng mảnh, nhanh chóng giải cứu Lâm Toàn, người không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Hình Minh bị Dương Hiên liên tiếp chất vấn, không nói nên lời, dù sao chính bản thân anh ta cũng đang đuối lí, có giải thích cũng không tránh khỏi có chút gượng ép.

Hình Minh nghiêm túc thừa nhận lỗi lầm của mình, xin lỗi bằng giọng chân thành: “Thật sự xin lỗi, là sơ suất của tôi, bây giờ tôi lập tức sai người, nghĩ cách cứu vợ của cậu, cậu đừng lo lắng, tôi lập tức đặt cho cậu chuyến bay nhanh nhất trở về Trung Giang.”

Việc đã đến nước này, Dương Hiên cũng biết rằng có truy cứu sơ suất của Hình Minh cũng vô ích. Nghĩ đến việc giải cứu Lâm Toàn nhanh một phút thì Lâm Toàn sẽ chịu ít đau khổ hơn, Dương Hiên nhận ời xin lỗi này.


“Cảm ơn, bảo người của anh nhanh lên, tôi không muốn cô ấy lại bị tôi liên lụy, phải chịu nhiều đau khổ hơn.”

Hình Minh ngay lập tức vỗ ngực cam đoan rằng anh ta sẽ ngay lập tức cử người đến giải cứu Lâm Toàn, lần này, cuộc gọi mật mới được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ, mất đi giá trị.

Dương Hiên quay đầu nhìn lại ngôi mộ xa xôi, trong lòng chưa hết bối rối, quyết định để lần sau điều tra rõ ràng, bây giờ điều quan trọng là phải giải cứu vợ của mình.

Dương Hiên nhanh chân vội vã đến sân bay Lĩnh Nam.

Về phần công việc còn lại của Lĩnh Nam, vẫn nên để mấy người khác đến đây một chuyến, những người đội C đã sẵn sàng để nhận nhiệm vụ.

Dương Hiên quay đầu lại liếc nhìn hướng trường đại học Lĩnh Nam, sau đó nhanh chóng bay về Trung Giang.

Vốn tưởng rằng bản thân chắc chắn đã chết, đột nhiên nhận ra mình còn sống, những vết thương trêи cơ thể cũng gần như được chữa lành, tình trạng sức khỏe dường như không có sự khác biệt so với trước kia.

Tiêu Đằng vừa thầm nghĩ may mắn bản thân không chết trẻ như thế, vừa không khỏi ngạc nhiên.

“Tiêu Đằng, sao cậu lại liều lĩnh như vậy? Thậm chí đến bọn tôi cũng không nói gì, cứ thế mà nghe theo lời đường mật của đội trưởng, một mình xông lên, cậu cũng không phải là chưa nghe qua sự lợi hại của Đường Kế Đức, ngay cả đội trưởng A Xương … Cũng may, lần này không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì đội C thực sự không còn là đội C nữa…”

Một thành viên khác của đội C – Hồ Ngọc Bình quở trách Tiêu Đằng, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại che giấu một nỗi buồn sâu thẳm.

Mặc dù hai người kia, Từ Chí Hồng và Ngô Minh Vũ không có tỏ thái độ, nhưng biểu hiện trêи khuôn mặt của họ cũng có nét giống Hồ Ngọc Bình


“Nhưng đội trưởng mới quả thật thực lực không tồi.” Ngô Minh Vũ tuỳ việc mà xét.

Từ Chí Hồng chế nhạo, “Dù thực lực có tốt, cũng không thể trực tiếp thay vị trí của A Xương.”

Nói về việc A Xương đã hi sinh cho mọi người trong đội C, trong phòng bệnh bỗng trở nên trầm mặc.

“Đúng rồi, lúc sau thế nào, Đường Kế Đức có bị bắt không?”

Tiêu Đằng đột nhiên nhớ ra rằng suýt nữa vì lỗi lầm của mình mà Đường Kế Đức lại trốn thoát, không thể không lo lắng nhìn về ba người còn lại trong đội C.

Nghe câu hỏi của Tiêu Đằng, ba người của Từ Chí Hồng lại xấu hổ im lặng, vẫn là Hồ Ngọc Bình không đành nhìn Tiêu Đằng lo lắng, mới phá vỡ sự im lặng.

“Cậu yên tâm, đã bắt được rồi, bị Dương Hiên đánh không còn một hơi thở, muốn chạy cũng chạy không được.”

Dương Hiên cũng coi như đã gián tiếp trả thù cho A Xương, bọn họ thực sự cũng không cần phải nhắm mục tiêu vào anh như vậy. Suy cho cùng, sau này đội C sẽ không phải cử anh đến tiếp quản, mà phái người khác đến.

Khuôn mặt của Hồ Ngọc Bình trở lại tự nhiên, sau đó nói: “Trong lúc cậu hôn mê, Dương Hiên đã gửi cho cậu một vài tin tức để cậu giải quyết kết thúc công việc ở Lĩnh Nam. Bằng chứng về những tên cướp lớn nhỏ khác cũng được chuyển cho cậu.”

Nghe tin Đường Kế Đức thất bại bi thảm như thế, Tiêu Đằng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ánh mặt lại hơi mơ hồ, “Anh ta làm vậy là có ý gì?”

“Có lẽ có gì đó khẩn cấp, tôi nghe nói rằng anh ấy đã bay về Trung Giang ngay trong đêm, nhưng …” Hồ Ngọc Bình có chút lúng túng, “Tin tức bên trêи nói rằng lần này nhiệm vụ chúng ta đã hoàn thành không liên quan gì đến anh ấy.”

“Vãi, ý anh ta là gì!”

Vừa mới thay đổi suy nghĩ về Dương Hiên. Tên khốn này có ý gì? Xem thường bọn họ sao?

Tiêu Đằng tức giận nổi trận lôi đình, phẫn nộ hò hét.

“Đây là một sự xúc phạm, một sự xúc phạm cực lớn đối với chúng ta! Nhiệm vụ này anh ta đã làm một mình có liên quan đến chúng ta, bây giờ để lại cho chúng ta, hừ nói thật dễ nghe, nói khó nghe hơn không phải là bố thí cho chúng ta một nhiệm vụ mà chúng ta luôn thất bại sao?”

Ba người Từ Chí Hồng nhìn nhau, Dương Hiên ý anh là thế sao, uổng công lúc nãy bọn họ còn cảm thấy an tâm và có chút xấu hổ.

Nhưng chính xác thì Dương Hiên có ý nghĩa gì? Họ tranh luận một lúc thì nhận được cuộc gọi từ sở cảnh sát Lĩnh Nam, cũng không có thời gian để hỏi nữa.

Đường Kế Đức bị bắt, Dương Hiên đã đưa ra một loạt các danh sách và bằng chứng, gây xôn xao ở Lĩnh Nam.

Mặc dù mọi người luôn biết rằng những kẻ trộm mộ ở Lĩnh Nam hoành hành ngang ngược, nhưng hôm nay con hổ lớn đã sa lưới, ngày mai mấy con hổ kia sẽ bị tố cáo, điều này khiến người dân địa phương Lĩnh Nam kinh ngạc, cũng làm cho nhưng tên tội phạm cảm thấy bất an.

Hành động trừng trị những kẻ trộm mộ đã khiến an ninh của Lĩnh Nam tốt hơn rất nhiều.

“Giáo sư Đinh, thầy cũng đến để hỏi xem thầy Dương có quay lại không à?”

Trần Trừng nhìn vào vị trí trống trong văn phòng của Dương Hiên, cảm thấy hơi lạc lõng, có chút mất mát.

Thầy Dương đi rồi sao? Tại sao không chào bọn họ.

Đinh Nhất Vị cũng thở dài nửa chừng. Có phải anh bị dồn ép quá không? Đứa con rể này cứ thế mà bỏ chạy sao.

“Vâng, vô cớ rời khỏi văn phòng quá lâu mà không có lý do, thật sự có chuyện gấp gì thì cũng bị đuổi rồi.”

Đinh Nhất Vị đóng cửa một cách đầy tiếc nuối.

“Thôi nào, quay lại lớp học đi.”

Trần Trừng liếc nhìn vào văn phòng đóng cửa trống trải, cuối cùng lấy lại bình tĩnh như trước kia.

Cũng từ việc này, vấn đề trộm mộ của Lĩnh Nam cũng theo đó mà kết thúc.

————————

 


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status