Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 128

/414


Chương 128: Ra tay cứu giúp

Cánh cửa dưới tầng hầm bị người bên ngoài đẩy vào, kêu lên ken két.

Lâm Toàn nghe thấy tiếng động, đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn thấy ánh trăng lọt qua kẽ hở trêи cửa, cũng thấy hơi chói mắt.

Lâm Toàn ngồi nhìn người bước vào dưới ánh trăng, không rõ diện mạo là ai, cô cho rằng đó là Viên Thành Quyết ngày ngày đến lấy lòng cô.



“Tôi sẽ không cưới anh, Viên Thành Quyết. Dù anh có nịnh bợ lấy lòng tôi thế nào đi nữa, tôi sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho anh.”

Lâm Toàn thấy bóng người đi vào dừng lại một chút, nên tiếp tục dứt khoát từ chối ý niệm của Viên Thành Quyết.

“Tôi đã có người yêu rồi, người đó là chồng tôi. Cả đời này trừ anh ấy, tôi sẽ không yêu bất kì ai, nên anh đừng hi vọng gì nữa, không cần tới đây dây dưa với tôi.”

Nghe thấy giọng Lâm Toàn, ngữ khí vô cùng tức giận, dường như cô chưa gặp phải chuyện không hay.

Dương Hiên trong lòng nghi hoặc, chẳng nhẽ Lâm Đông lừa anh?

Tâm trí Dương Hiên không chút do dự, âm thầm xin lỗi Lâm Toàn, rồi dùng linh thức cẩn thận quét qua một lượt toàn thân Lâm Toàn. Ngoại trừ chút dơ bẩn lộn xộn do bị giam cầm lâu ngày, trêи cơ thể không có dấu hiệu bị ngược đãi, cũng không có chút tổn hại nào đến người vợ trong sạch thuần khiết của anh.

Dương Hiên thở phào nhẹ nhõm, dù không biết tại sao Viên Thành Quyết không cưỡng hϊế͙p͙ Lâm Toàn, nhưng những lời Lâm Đông nói chỉ là để kϊƈɦ động anh, chứ hoàn toàn không đúng sự thật.



Sự khó chịu trong lòng Dương Hiên vơi đi phần nào, nhớ lại những lời vừa nghe bên tai, lần đầu nghe Lâm Toàn bộc bạch nỗi lòng, khiến trống ngực đập thình thịch, nhiệt huyết trào dâng, tâm tình dậy sóng, cực kì kϊƈɦ động.

“Nói như vậy, tức là chồng em chết đi, em sẽ không yêu bất kì ai nữa?”

Dương Hiên nhớ lại lúc Viên Thành Quyết nói gì mà khi anh chết, Lâm Toàn sẽ là của hắn ta, suy nghĩ nảy sinh chút ghen tị, nên muốn trêu ghẹo Lâm Toàn một chút.

“Anh mới chết, anh mới là kẻ phải chết, chồng tôi vẫn sống tốt…đợi đã…giọng nói này… Dương Hiên?”

Lâm Toàn hổn hển phản bác lại được một nửa, thì phát hiện giọng điệu bên tai thật quen thuộc. Người sở hữu giọng nói này, chính là người chồng mà khi nãy cô vừa bày tỏ hết nỗi lòng.



Lâm Toàn thoạt đầu hoảng hốt, sau đó vui mừng khôn xiết, khuôn mặt vui sướиɠ chạy về phía hàng rào sắt, nhưng chợt nhớ lại bản thân vừa bày tỏ hết tình cảm, đứng im thẹn thùng đến đỏ ửng cả hai gò má.

“Vừa rồi không phải em liên tục gọi chồng sao? Tại sao giờ nhìn thấy anh rồi, lại đứng im như thế?”

Dương Hiên giận dỗi đứng dựa vào cửa trước, trêи tay vận linh khí, năm ngón tay dùng lực phá tan dây xích trêи hàng rào sắt chỉ trong chốc lát.

Lâm Toàn ngượng ngùng một hồi lâu, nhận ra dưới này không có đèn, Dương Hiên sẽ không nhìn được sự bộ dạng xấu hổ của cô. Lâm Toàn hít một hơi sâu, giọng điệu hết sức vui sướиɠ.



“Sao anh quay về nhanh vậy, không phải lúc trước anh nói là hai ba tháng sao?”

Dương Hiên biết Lâm Toàn dễ xấu hổ, nên cũng không làm khó cô, nhẹ nhàng ôm cô, như thể đem toàn bộ uất ức cô vì anh phải chịu suốt nửa tháng qua ôm trọn vào lòng.

“Lần này anh không về, thì cô vợ trẻ đã bị người ta lấy đi rồi.”

Dương Hiên hôn nhẹ lên cổ Lâm Toàn, giả bộ làm vẻ ghen tức.

Cả người Lâm Toàn run lên, nhớ lại vẻ mặt hùng hổ hăm dọa của Viên Thành Quyết và Lâm Đông, trong lòng cũng thấy nghẹn ngào, dựa vào lồng ngực vững chãi và ấm áp của anh, khe khẽ lắc đầu.

“Không đâu, chẳng ai có thể giành được em, em vĩnh viễn là vợ của mình anh.”

Vốn dĩ định cố ý đùa giỡn để không khí bớt căng thẳng, giúp Lâm Toàn vui vẻ hơn, anh không ngờ chuyện lại được Lâm Toàn an ủi ngược lại, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng. Dương Hiên trong lòng nóng rực, khó chịu ngứa ngáy cổ họng, ho khàn khàn vài tiếng.

“Vợ à, lại làm em liên lụy phải chịu khổ, xin lỗi em.”

Trái tim Lâm Toàn run lên, mọi oan ức tủi hổ trong lòng lúc này đều dâng trào, sợ hãi dựa chặt vào lồng ngực vững chãi của người trước mặt, nước mắt tuôn thành hàng, nghẹn ngào hồi lâu, sau cùng không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.

“Ôi ôi… tại sao giờ anh mới đến. Em sợ chết khϊế͙p͙, Điền Chấn và Vương Tịnh bị người ta đánh cho gần chết, anh lại chẳng ở đấy, lúc đó em vô cùng sợ hãi, nhưng đơn độc một mình không ai giúp đỡ, bị bọn họ uy hϊế͙p͙ chèn ép bắt đi theo người Viên gia.”

“Em biết anh đi làm nhiệm vụ, nhưng em vẫn thầm mong trong lòng, là mỗi khi em gặp nạn, anh sẽ giống như siêu nhân đánh cho đám người xấu kia bỏ chạy, sau đó đến cứu em. Nhưng em sốt ruột đợi mãi cũng chẳng thấy anh tới. Em biết anh đã đi thật rồi, không hay tin em bị người ta bắt đi, nên trong lòng em lại càng sợ hãi. Trước khi đi anh còn nói nhiệm vụ này dài đến hai ba tháng, không hoàn thành sẽ không được quay về, có khác gì em ở chỗ này bị cầm tù cả đời không?”

Tiếng khóc của Lâm Toàn đã thôi nức nở, cô liên tục kể về sự sợ hãi và bất an của mình quãng thời gian trước.

Trước mặt bao nhiêu người lại bị cô lập, bị chèn ép bắt cóc, người cứu mình thì đang cách xa vạn dặm, chẳng hay biết gì tin cô gặp nạn.

Hi vọng và tuyệt vọng cứ lẫn lộn vào nhau, cả ngày đều bị giam cầm dưới tầng hầm tối tăm, trừ một ngày ba bữa gồm bánh bao với nước lọc, còn lại đều yên tĩnh không một tiếng động. Lay lắt sống qua ngày như vậy, rất dễ khiến người ta phát điên.

Dương Hiên ôm chặt Lâm Toàn đang sụt sùi vừa khóc vừa nói, trong lòng vô cùng đau đớn.

“Rất xin lỗi, vợ à, sau này sẽ không bao giờ để em phải gặp chuyện như này nữa. Nếu như không làm được, anh sẽ đánh…”

Lâm Toàn duỗi đầu ngón tay, ngăn lại lời thề thốt còn đang dang dở của Dương Hiên. Chờ giọng điệu hòa hoãn hơn chút, cô mới nói: “Em không cần lời thề thốt, em chỉ cần mỗi lần khi em đang tuyệt vọng, người cứu em ra khỏi gian khổ là anh, vậy là em vui rồi.”

Dương Hiên ngày càng bộc lộ rõ tài năng, từ lâu đã không còn là kẻ hèn nhát ăn bám ở nhà vợ, yếu đuối nhu nhược trói gà cũng không chặt như ba năm trước nữa. Tương lai anh sau này càng rộng mở, tài năng ngày càng hơn người.

Một người có tiềm lực phát triển mạnh đến như vậy, làm sao không có ai ghen tị?

Lâm Toàn biết, sau này Dương Hiên sẽ có rất nhiều kẻ thù, bản thân cô là vợ của anh, chắc chắn sẽ bị liên lụy nhiều lần. Thế nhưng cô không sợ hãi, cũng không vì vậy mà rời bỏ Dương Hiên.

Lâm Toàn yên tâm lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của người bên cạnh, chỉ cần mỗi lần Dương Hiên biết cô đang gặp nguy hiểm, anh sẽ lập tức tới cứu cô, vậy là cô đã mãn nguyện.

Dù Lâm Toàn không hề nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Dương Hiên sao có thể không cảm nhận được sự vị tha của cô.

Trong lòng anh đau xót, không khỏi thở dài. Một người vợ hiểu đời hiểu người như vậy, sao anh có thể không đau, không thương.

Dương Hiên hôn lên gò má Lâm Toàn, trong đôi mắt đen láy là ánh nhìn kiên định.

“Vợ à, cảm ơn em. Dù sao anh cũng hứa với em, chắc chắn sẽ không có lần sau, anh đảm bảo điều đó.”

Lâm Toàn tin tưởng cọ vào gò má Dương Hiên, đôi mắt đẹp đầy ôn nhu dịu dàng.

“Vâng.”

Dương Hiên với Lâm Toàn ở dưới tầng hầm ấm áp ôm nhau.

Long Thiên ở bên ngoài chơi đùa thoải mái, vận động cả ngày nên cả người cũng vô cùng mệt mỏi.

Đang ôm lấy mỹ nhân xinh đẹp trong tay, định chìm vào mộng đẹp, thì chợt tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, mộng đẹp tan vỡ, thay vào đó là sự xuất hiện của một vấn đề khác.

“Bộ trưởng Long, ngài ngủ sao, Viên gia xảy ra chuyện lớn rồi, xin ngài ra tay cứu giúp!”

————————

 


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status