Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 160

/414


Chương 160: Hoài nghi

Vốn dĩ Giang Nam còn muốn khuyên Dương Hiên đừng nóng giận, nhưng bản thân hắn nghe cũng nổi trận lôi đình: “Thế nào, các ngươi có phải là rất nhàn rỗi không? Học được bộ dạng nói xấu sau lưng người khác rồi à? Xem ra, tôi cần phải nói lại với lão đại rõ ràng, để sắp xếp cho các người nhiệm vụ khó khăn một chút.”

“Anh, anh Nam, anh đã quay về rồi…”

Đám người bang Đậu Phụ vừa rồi còn cười đùa vui vẻ, lúc nghe thấy giọng nói của Giang Nam, nhất thời khϊế͙p͙ sợ, đầu lưỡi như bị cuốn chặt. Cảm thấy hơi chột dạ khi bị người khác bắt gặp mình đang nói xấu sau lưng họ.

Nhưng khi nhìn thấy Dương Hiên không bị thương gì đứng bên cạnh Giang Nam, bọn họ không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Dương…Dương Hiên?”



Vậy mà anh có thể trở lại à? Hơn nữa cả người sạch sẽ giống như chỉ đi ra ngoài tản bộ, không phải nói năm mươi người bang Thanh Long đến hô hào đòi đánh sao?

Hai người này có bộ dạng nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ, rõ ràng chưa từng giao đấu, chẳng lẽ người của bang Thanh Long lại tự dâng hàng ra?

Tuy nhiên, từ trước đến nay phong cách làm việc của bang Thanh Long là đồ đã cho vào miệng thì là của bọn chúng, muốn nhổ ra quả thực là mơ mộng hão huyền.

Suy nghĩ của bọn họ đều thể hiện rõ trêи khuôn mặt, Giang Nam căm giận nhìn đám người này: “Không cần các người đi theo giữ thể diện, tôi và anh Dương cũng có thể mang hàng về. Sao vậy, các người lại có bộ dạng tiếc nuối khi thấy bọn tôi không chết bên ngoài à. Người không biết còn tưởng rằng tôi và anh Dương là kẻ địch giết cha hại mẹ của các người. Người biết thì chỉ sợ cũng phải cười nhạo vào bang Đậu Phụ, nội bộ huyên náo, anh em gian dối, đấu tranh lẫn nhau.”

Giang Nam này còn xưng như là người có học thức dưới tay Vương Binh. Mắng chửi thôi mà cũng khoa trương văn vẻ. Dương Hiên thầm cảm thán với trình độ mắng mỏ của Giang Nam. Nhưng mặc kệ chuyện vặt vãnh nội bộ bang Đậu Phụ: “Cậu ở đây xử lý việc bên trong đi, tôi về phòng trước.”

“Hắn, hắn sao có thể lấy hàng về được, nghe nói lần này năm mươi người bang Thanh Long đều là những võ sư hàng đầu, còn có nhiều cao thủ võ thuật. Chỉ bằng một người như hắn, làm sao chống lại được một trăm cánh tay?”

Có người không dám tin nhìn chằm chằm Dương Hiên truy hỏi.


Giang Nam gật đầu với Dương Hiên, biểu thị rằng mọi chuyện trêи dưới trong bang Đậu Phụ hắn sẽ xử lí.

Dương Hiên hừ lạnh một tiếng, xem đám người này như vô hình, anh bước về phòng mình.

“Đứng lại, tôi đang hỏi anh đó.”

Người vừa rồi lên tiếng, thấy Dương Hiên chẳng nể mặt cũng không để ý đến hắn, nhất thời nổi giận đứng chặn trước mặt Dương Hiên.

Dương Hiên trực tiếp nhảy lên đá một cước, hắn ta nằm lăn xuống đất sống dở chết dở. Giọng điệu lạnh lùng anh nói: “Các ngươi không thể ngoan ngoãn nổi đúng không?”

Những người khác lòng đầy căm phẫn, nhưng tự biết bản thân không phải đối thủ của Dương Hiên. Vẫn muốn làm ầm ĩ, tuy nhiên lại bị ánh mắt lạnh như băng của Dương Hiên lườm qua, trong nháy mắt bọn họ ngừng công kϊƈɦ.

Người bang Đậu Phụ đồng thời lùi ra phía sau, tạo ra một lối đi nhỏ, sợ hãi khí thế của Dương Hiên.

Nếu không thể tâm phụ khẩu phục, sức mạnh như vậy tuyệt đối có thể nghiền nát bọn họ, khiến bọn họ không dám giống như con ruồi đi tìm cái chết.

Dương Hiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Lần sau không được như vậy nữa, nếu ai còn dám bất kính với tôi, một đá vừa rồi có thể khiến cho các người đoạn tử tuyệt tôn.”

Dương Hiên nhanh chóng rời đi, chờ tới khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, mọi người trong bang Đậu Phụ mới dám thở mạnh một hơi.

“Ôi. Dương Hiên này… Không đúng, Nhị đương gia rất có khí thế, dọa tôi đến thở mạnh cũng không dám.”


Ngay cả Giang Nam vừa rồi cũng bị khí thế của Dương Hiên dọa sợ hết hồn, càng không cần nói đến đám người bang Đậu Phụ hay gây sự bị Dương Hiên nói kia. Giang Nam khinh thường mỉm cười. Có Dương Hiên tự mình giải quyết đám người bang Đậu Phụ thích gây sự này, hắn cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Giang Nam cũng rời đi, chỉ còn lại đám người kia, trong đó có một người hiểu chuyện, cẩn thận nhìn bốn phía, trầm gọng nói: “Tôi khuyên mọi người tốt nhất đừng trêu chọc Nhị đương gia mới đến. Ban nãy khí thế trêи người Nhị đương gia có thể còn lợi hại hơn anh Binh. Hơn nữa nghe nói chỉ có người có võ nghệ đỉnh cao mới có thể có khí thế mạnh mẽ mà tự nhiên như vậy.”

Người nói chuyện nhớ tới cú đã dũng mãnh vừa nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Những người khác nghe thấy thế, cũng nhớ lại cảnh tượng kì lạ khi nhìn thấy Dương Hiên giao đấu trước kia, chẳng còn tâm tư nào mà thù ghét Dương Hiên nữa.

Lúc này, trêи dưới bang Đậu Phụ đều có lòng kính sợ Dương Hiên. Dương Hiên cũng được xem là trong một ngày đã thu phục được đám người bang Đậu Phụ.

Vương Binh ra ngoài trở về muộn cũng không gọi Dương Hiên đến, mà đi thẳng đến phòng sách, nơi có Giang Nam ngồi chờ từ lâu, muốn báo cáo tình hình ngày hôm nay.

“Dương Hiên này đối nhân xử thế ngay thẳng, mặc dù hơi kiêu căng, có lẽ bởi vì chưa thích ứng được với thân phận mới, nên ra tay có chút nhân từ. Xử lý chuyện cũng không giống người của băng đảng ngầm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Hôm nay sau khi kết thúc công việc với bang Thanh Long còn tận tâm lo cho sự phát triển về sau của bang Đậu Phụ. Xem ra Dương Hiên đã coi bản thân là người của bang Đậu Phụ, hết sức lo lắng cho bang Đậu Phụ.”

Vương Binh gõ tay vào cuốn sách, quan sát vẻ sùng kính không kìm nén nổi trêи mặt Giang Nam, trong lòng hơi khó chịu.

Giang Nam là người anh em đi theo hắn tung hoành khắp nơi, đối với hắn cũng có đôi phần cung kính, song lại chưa bao giờ sùng bái đến mức như vậy. Có thể nhìn ra được sau chuyện này, Dương Hiên đã thu phục được Giang Nam.

Có điều dù sao cũng là người anh em mà mình giao phó công việc, cho nên lời nói của Giang Nam vẫn khiến Vương Binh tin tưởng.

“Đã như vậy thì có thể cân nhắc để Dương Hiên làm tới những nhiệm vụ nguy hiểm.”

Gọng kính màu vàng của Giang Nam chợt phản chiếu ánh sang, hắn nói: “Có phải vội vàng quá rồi không? Dù sao trước kia anh ta vẫn là một người có thân thế trong sạch, liệu có xảy ra vấn đề chống đối gì không?”

Điều mà Vương Binh thích nhất ở Giang Nam chính là công tư phân minh. Trong lòng dù có bội phục Dương Hiên, nhưng khi đặt trêи công việc thì vẫn cẩn thận suy nghĩ nặng nhẹ.

“Không vội không được, gần đây có một số hàng hóa từ Mã Ninh qua đây. Đến lúc đó người cướp đoạt còn có thể có người của ba bang lớn nữa.”

Vương Binh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt u ám, quay đầu lại nhìn Giang Nam đầy vẻ tín nhiệm: “Hơn nữa, tôi tin vào con mắt nhìn người của cậu. Nhiều năm như vậy chưa từng nhìn nhầm một ai.”

Giang Nam cũng nhìn thấy ngoài trời đột nhiên mưa lớn, nhíu mày lại.

Hi vọng Dương Hiên không phụ lòng tín nhiệm của hắn.

Sau khi huyên náo một đêm ở cảng Y Vân khiến nhiều người khó ngủ, Dương Hiên vui mừng phát hiện con thú cưng ăn xong lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, hôm nay trêи đầu rắn của nó có hai điểm hơi phồng to lên, mặc dù phải nhẹ nhàng dùng linh thức dò xét mới thấy được hai chổ đó.

Nhưng ít ra chứng minh bản thân mỗi ngày liên tục cho ăn là có tác dụng. Dương Hiên vui sướиɠ tột độ, lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Dương Hiên nhốt con rắn hai đầu vào lồng sắt, ung dung bước ra mở cửa.

“Anh Binh? Khuya như vậy còn chưa ngủ à? Có việc gì thế?”

Vương Binh liếc mắt quét qua phòng một cái, nhìn thấy Thái Mỹ Lâm ngủ yên, lông mày nhướn lên.

“Sao vậy, vợ cậu còn chưa khỏe ư? Lại ngủ một mình? Phòng không gối chiếc cậu không thấy cô đơn à?”

Dương Hiên hơi giật mình, anh với Thái Mỹ Lâm vẫn chưa ngủ chung giường, chẳng lẽ Vương Binh đã hoài nghi rồi sao?

————————

 


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status