Rể Quý Trở Về

Chương 214

/414


Chương 214: Tắm rửa sạch sẽ

Vân Đóa mỉm cười dịu dàng.

“Đương nhiên là được.”

Sau đó, cô đặt con mèo đen xuống đất.

Cậu bé vui mừng vuốt đầu con mèo, tuy rằng mèo đen không có phản ứng gì, nhưng nét mặt của nó trông rất thiếu kiên nhẫn.

“Ha ha ha… Chị ơi, nó có vẻ rất thoải mái đấy.”

Thoải mái cái rắm, không hề nhé! Nếu con mèo đen có thể hiểu tiếng người, nhất định nó sẽ đáp lại bằng một câu như vậy.

Vân Đóa khẽ cười, cô cảm thấy cậu bé này thật tốt, không có chút phiền não nào, chứ không giống cô…

Tựa như duyên phận sắp đặt trước, ngay sau đó cậu bé lại hỏi một câu.

“Đúng rồi chị, em tên là Phương Tín, chị tên là gì?”

Khi vừa mới nghe thấy cái tên này, Vân Đóa như bị sét đánh, sau đó, cơ thể cô bắt đầu run rẩy, hô hấp dồn dập, cánh mũi không ngừng co giật.

“Meo!”

Cảm nhận được sự khác thường, con mèo đen gào lên như muốn nổ tung.

Cậu bé cũng bị sự cố bất thình lình này dọa cho đờ đẫn, ngồi bệt xuống đất.



Bố mẹ cậu bé đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này lại tưởng rằng cô gái mặc đồ trắng kia đã làm gì đó với con mình.

Hùng hùng hổ hổ lên tiếng quở trách.

….

Ngay lập tức mấy người Dương Hiên bắt đầu bước tới gần sát bên cậu bé.

Trúc Thanh Đàm chạy lại sơ tán đám đông.

Lúc này, Dương Hiên đang cách Vân Đóa khoảng hai mươi bước, nhưng với tu vi hiện giờ của anh, chưa đầy một giây anh đã có thể chạm vào Vân Đóa.

Sợi tóc Vân Đóa bay phất phới, giống như đang bị điều khiển bởi thứ sức mạnh kỳ dị nào đó.

Bùi Dương và An Hữu Ý ở hai hướng khác nhau, đồng loạt lớn tiếng hô: “Tản ra! Tất cả tản ra!”

Nhiều người tỏ vẻ bối rối, bố mẹ Phương Tín lập tức kéo con trai mình lại.

Có lẽ do bố mẹ Phương Tín đã lo lắng hơi quá, nên lúc kéo cậu bé họ có hơi mạnh tay, khiến Phương Tín đau rát, khóc “oa oa”.



Nhìn thấy con trai mình bật khóc, thì mặc kệ Bùi Dương đang đứng một bên hò hét, người đó hùng hổ quát lên: “Con nhỏ điên này! Mày muốn chết hả!”

“Meo.” Con mèo cảm nhận được sự nguy hiểm, nó nhanh chóng chuồn vào đám đông, không thấy tung tích đâu nữa.

“Hừ!”

Một hơi thở trống rỗng giống như cơn lốc xoáy chợt nổi lên, cuốn bay những chiếc lá khô trêи phiến đá xanh lên không trung.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các du khách đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.

Đôi vợ chồng kia cũng vì chuyện này mà hoảng sợ, lập tức ngậm miệng, nổi da gà khắp người, sởn tóc gáy, hai chân run rẩy, thiếu chút nữa là ngã thẳng xuống thác nước.

“Đi thôi!” Dương Hiên vừa nhìn thấy cảnh này thì biết có chuyện không may, anh tung người chạy thật nhanh, phi như bay đến, “Mẹ kiếp, không phải chứ!”



Dương Hiên hung tợn mắng, câu nói vô ý thức này bất ngờ khiến chân khí cuồng bạo trong cơ thể Vân Đóa trỗi dậy.

Bùi Dương nhìn Dương Hiên đang lao về phía Vân Đóa mà không hề có gì bảo hộ, trong đầu không khỏi thêm phần bội phục Dương Hiên vì cái tính không sợ chết.

Gần rồi, trong vòng một mét!

Tay phải Dương Hiên chạm vào phạm vi chân khí của Vân Đóa, những đợt gió lớn, mạnh giống một con dao nhỏ đập liên hồi vào cánh tay Dương Hiên, rất nhanh sau đó, trêи cánh tay anh bắt đầu xuất hiện vệt máu.

“Lợi hại đến vậy sao?” Dương Hiên kinh ngạc, nhưng vì vẫn chưa sơ tán được đám đông nên anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tiếp tục kiên trì.

Sau đó, anh đặt tay lên vai Vân Đóa, “Đừng để ý đến lời nói của lũ ngốc đó!”

Vân Đóa đang cúi đầu đột nhiên lại ngẩng lên.

Khuôn mặt cô hiện rõ sự đau đớn, những đường nét khuôn mặt vốn dĩ rất đẹp, vì đau đớn mà trở nên dữ tợn.

Lúc này, cậu bé tên Phương Tín kia đột nhiên vùng ra khỏi bàn tay của người lớn, chạy tới, “Chị à, chị không sao chứ?”

“A Tín, đừng qua đó!” Mẹ Phương Tín thấy con trai chạy lại gần cô gái nguy hiểm kia, bà ta cũng bất chấp chạy tới.

Cậu bé loạng choạng, chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ ngã sấp mặt xuống đất.

Dương Hiên đang định đứng ra ngăn cản thằng bé, nhưng giữa lúc anh đang chần chừ, anh cảm thấy Vân Đóa di chuyển.

Thân hình giống như một cái bóng, trực tiếp vòng qua người Dương Hiên!

Ánh mắt bốn người trong tiểu đội khϊế͙p͙ sợ cực độ, Vân Đóa đang cầm cổ áo cậu bé.

Mà phạm vi chân khí xung quanh cô vô cùng mạnh, ngay cả Dương Hiên lúc chạm vào cũng bị thương, và bị ngăn cản không cho tiến lại gần!



Vân Đóa nở nụ cười tươi rói, sau đó cô cười nói với Phương Tín: “Phương Tín, em yên tâm nha… chị không sao.”



Lúc này đã sơ tán được hết tất cả mọi người, hai mẹ con nhà Phương Tín cũng đã rời đi, Dương Hiên thản nhiên nhìn cô gái đang lẳng lặng ngồi cạnh hồ nước với sắc mặt phức tạp.

Bùi Dương vỗ vào vai anh, sau đó anh ta ném cho anh mấy viên đan dược.

“Một người mới như anh mà lá gan cũng lớn thật đấy, cái này dùng để chữa thương, uống đi.”

Vừa rồi hành động của Dương Hiên cũng khiến Bùi Dương sợ khϊế͙p͙ vía, đến giờ nghĩ lại anh ta vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Trúc Thanh Đàm đi đến hồ nước, cô ta ngồi cách Vân Đóa không xa.

An Hữu Ý ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, không biết đang suy nghĩ gì.

Với tình hình bây giờ, nên làm thế nào mới được đây? Dương Hiên nghi hoặc trong lòng, nếu Vân Đóa tự nguyện đi cùng anh về căn cứ của Ngọa Long thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, còn nếu không thì…

Nghĩ đến đây Dương Hiên thật sự đau đầu, hai người Trúc Thanh Đàm và An Hữu Ý căn bản là không hề muốn ra tay.

Hay là giết họ trước?

Ý tưởng này vừa xoẹt qua trong đầu, anh sờ vào mê hồn trận trong túi, ngay lập tức, An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm đều tập trung nhìn về phía anh.

“Hừ, mấy người đừng quên, sếp đã dặn dò thế nào!” Không phải Dương Hiên sợ họ, mà anh thấy bây giờ chưa cần dùng đến cách này để giải quyết vấn đề.

“Dĩ nhiên tôi không quên, nhưng anh chưa từng nghe câu, tướng ở xa, quân có thể không cần làm theo quy tắc sao?” Trúc Thanh Đàm lạnh lùng trừng mắt.

An Hữu Ý gật đầu tán thành.

Dương Hiên cạn lời, ánh mắt chuyển qua nhìn Bùi Dương cầu giúp đỡ.

Ai mà ngờ được tên này ăn không ngồi rồi này lại huýt sáo lờ đi như không thấy.

Vân Đóa cảm thấy bản thân đã nghỉ ngơi đủ, cô đứng dậy.

“Chú An, dì Trúc, cháu phải đi trước đây, còn rất nhiều nơi cháu chưa tới.” Dứt lời, Vân Đóa liếc mắt nhìn Dương Hiên, thầm đánh giá.

“Anh An!”

“Chị Trúc!”

An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm đồng thanh nói.

“Bên phía chú Hình, sau này cháu sẽ giải thích với chú ấy sau, giờ xin mấy người đừng cản trở cháu nữa, hơn nữa… Mấy người không phải đối thủ của cháu, cháu không muốn làm tổn thương mấy người.”

Dương Hiên bĩu môi, nếu anh mà dốc toàn lực ra, cũng chưa biết ai thua ai thắng đâu, cô gái này không phải tự tin thái quá rồi chứ.

“Mọi người không nói lời nào, vậy là đang cam chịu sao? Ha ha, yên tâm đi, cháu cũng không muốn làm mấy người khó xử, mọi người có thể đi theo cháu, thời điểm chân khí của cháu bùng nổ, mọi người có thể thử dùng toàn bộ sức lực ngăn cản cháu, nhưng phải chú ý cẩn thận…”

Dứt lời, cô bé lấy tay vớt nước từ dưới hồ lên rửa mặt, rồi thả tóc xuống hồ làm ướt.

Không biết Trúc Thanh Đàm lôi đâu ra gói dầu gội, cô ta trìu mến nhìn Vân Đóa, rút gói dầu gội ra đưa cho Vân Đóa.

Vân Đóa cũng không khách khí, mấy ngày nay cô chưa tắm rửa gì, quần áo trông cũng hơi bẩn.

Nếu không phải do còn mấy ông chú kia đang đứng nhìn, cô bé sẽ nhảy thẳng xuống hồ nước, tắm rửa cho thật sạch sẽ.

————————


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status