Rể Quý Trở Về

Chương 246

/414


Chương 246: Tan tác

Quan Tử Nghiêu là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, hoang mang hỏi: “Dương sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Ngay cả sư tỷ cũng không vào được, chúng ta có thể sống để thoát khỏi đây không?”

“Yên tâm, không chết được đâu.” Dương Hiên vỗ vào vai cậu ta, rồi quay sang nhìn Triệu Vô Đạo nói: “Dựa vào nửa tháng tu luyện trận pháp, tôi thấy sương mù này có thể chính là do trận pháp tạo ra.”

“Nói thế nào?” Triệu Vô Đạo nghi hoặc: “Có căn cứ gì không?”

“Mọi người có nhớ chuyện tôi nói lúc mới xuống thuyền không?”

Triệu Vô Đạo và Quan Tử Nghiêu nhìn nhau, đồng thanh nói: “Hòn đảo này chính là trận pháp lớn của thiên nhiên.”



Lúc ấy, hai người họ còn nghĩ Dương Hiên nói đùa, lấy đâu ra trận pháp sư phí nhiều sức lực để bố trí như vậy, biến đảo Tiêu Dao trở thành trận pháp lớn?

Dương Hiên khẽ gật đầu, “Đảo Tiêu Dao bốn bề là nước, trêи đảo rừng cây mọc thành bụi, đất đai rộng lớn, chiếm ba trong năm thuộc tính của ngũ hành, hiện giờ chỉ thiếu Kim và Hỏa.”

“Theo những gì sư tỷ tôi nói, trận pháp này chỉ cần có hai thuộc tính thì đã cực kỳ biến thái rồi, trận pháp ở đây có tới ba thuộc tính…”

“Tôi vừa dạo quanh đây một lát, phát hiện nơi này đúng như tôi đã nghĩ, rừng cây được vun trồng theo quy luật, tạo thành hình bát quái, nếu như tôi đoán không sai thì Tặc Đạo Nhân đang ở chỗ nào đó trong thị trấn quan sát chúng ta.”

Đến lúc này thì ngay cả Triệu Vô Đạo cũng hơi sững sờ.

Hai người bọn họ không thông thạo về trận pháp, chỉ có thể đặt hi vọng lên Dương Hiên.

“Trận pháp này tôi chưa từng thấy, cũng không biết làm thế nào để phá giải, nhưng sương mù ở đây có lẽ là lợi dụng độ ẩm của không khí để tạo thành, khi mặt trời mọc, độ ẩm sẽ phân tán sương mù có lẽ cũng sẽ biến mất…”

Dương Hiên nói đến đây thì hơi ngập ngừng.

“Nhưng tôi nghĩ, Tặc Đạo Nhân chắc sẽ không chờ đến lúc đó.”

Dương Hiên đột nhiên nhớ tới Lưu Năng, đưa tay vỗ vào đầu, nói với mọi người: “Mọi người đi theo tôi.”


Lúc này Lưu Năng vẫn đang chỉnh đốn lại đám đàn em ở sòng bạc, không có cách nào khác, việc mà vị đại ca kia giao phó, vì cái mạng nhỏ của bản thân, hi sinh những người này cũng là không thể tránh khỏi.

“Rầm!”

Cửa lớn của sòng bạc bị Dương Hiên đạp tung ra, Dương Hiên dẫn theo Triệu Vô Đạo và Quan Tử Nghiêu xuất hiện trước mặt Lưu Năng.

Nhìn thấy Dương Hiên đã đi rồi lại quay về, Lưu Năng đột nhiên cảnh giác.

“Đại ca, sao anh lại quay về rồi, yên tâm, những người nghe thấy chúng ta nói chuyện, trừ người của tôi ra thì tất cả đều đã giải quyết rồi.”

Dương Hiên mỉm cười hài lòng, “Bên ngoài xảy ra vài vấn đề…”



“Cái gì?” Lưu Năng bận rộn xử lý chuyện ở đây, hôm nay vẫn chưa đi ra ngoài.

“Đi ra ngoài nhìn là sẽ biết…”

Lưu Năng ngờ vực bước ra cửa… Chưa đầy hai phút đã vội vã bước vào, “Đại ca… Đại ca, chuyện gì vậy, sao lại nhiều sương mù thế?”

“Phỏng đoán ban đầu là do Tặc Đạo Nhân để lại, anh là người quen thuộc trêи đảo Tiêu Dao, danh sách những người đã tới đảo tháng này anh có không?”

Lưu Năng lúng túng nói, “Người đến đảo chúng tôi nhiều như vậy, tất cả đều không phải người tốt lành gì ai lại đi thống kê danh sách đó, tin tức về Tặc Đạo Nhân đến đảo Tiêu Dao, tôi cũng chỉ là nghe tin vỉa hè, nước sông không phạm nước giếng, ai lại đi chọc vào đám người đó…”



Hắn ta nói cũng không sai, Dương Hiên vuốt cằm nói, “Thực ra, bây giờ anh tiếp xúc với tôi đã là đắc tội với hắn ta rồi.”

“A, không phải chứ?” Lưu Năng sững sờ.

“Trận pháp này của tên Tặc Đạo Nhân là để đối phó với chúng tôi, hắn ta chỉ là thuận tiện giải quyết các anh, đương nhiên, có thể không chỉ có anh mà còn cả thị trấn…”

“Hả!”

Lưu Năng hít một hơi thật sâu.

Trước khi mấy người Dương Hiên đến chỗ này, họ đã nhận ra chân khí trong cơ thể bị độc tố làm hỗn loạn, nếu cứ tiếp tục như vậy đến sáng mai, chân khí của mấy người họ sẽ bị hao mòn, vậy thì thật sự sẽ bị Tặc Đạo Nhân tùy ý xử lí.

Lưu Năng vừa nãy không ra ngoài, có thể sẽ tránh được, nhưng bây giờ Dương Hiên đã trực tiếp đạp đổ cánh cửa, sương mù cũng từ đó tràn vào.

“Anh có cảm nhận được đan điền của anh dường như bị chặn bởi thứ gì đó không?”

Lưu Năng vô thức ấn tay lên vị trí đan điền, chỉ cảm thấy từng hồi đau đớn, chân khí lưu động quanh huyệt vị này hình như giống với khi phanh xe, tốc độ bị giảm lại.

Lưu Năng căm hận Dương Hiên, nhưng bây giờ Tặc Đạo Nhân thực sự muốn tiện tay giải quyết hắn, Lưu Năng thực sự tìm không ra cách để phản kháng.

“Vậy phải làm sao đây, đại ca, vợ tôi vẫn còn đang ở giới thế tục đợi tôi trở về, tôi không thể chết được.”

“Triệu tập tất cả những người anh biết, có mấy vấn đề cần họ trả lời.”

“Một, có phải từng có người cố ý động vào cây xung quanh thị trấn.”

“Hai, người này có lẽ đã ở đây tháng trước, anh yêu cầu bọn họ nghĩ kỹ xem, hắn ta sống ở chỗ nào.”



“Ba, ai cũng nói chưa từng gặp Tặc Đạo Nhân, có lẽ hắn ta cũng không hề có bạn bè gì, anh hãy điều tra một chút về tất cả những người lưu lạc hành động một mình sống ở đây.”

“Nếu có người biết ba điều trêи thì bảo họ đừng lên tiếng, trực tiếp đến nói với tôi.”

Nói xong, Dương Hiên lấy ra một viên linh thạch từ trong nhẫn không gian.

“Thù lao cho anh sẽ không ít đâu, mau đi đi.”

Lưu Năng nhìn thẳng đáp, “Vâng, vâng, vâng.”

Hắn ta nhanh chóng gật đầu, rồi chạy như bay ra ngoài dặn dò đám đàn em.

Dương Hiên đưa tay xoa trán, “Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trời mới sáng, quan sát từ thái độ thận trọng trước mắt của tên Tặc Đạo Nhân, thì chỉ khi chúng ta suy yếu nhất, hắn ta mới xuất hiện.”

“Cậu gọi tên mập kia đến cũng chẳng có ý nghĩa gì, Tặc Đạo Nhân đâu có ngốc như vậy.” Triệu Vô Đạo nhắc nhở.

“Đương nhiên, anh ta chỉ là mồi nhử thôi.” Dương Hiên nhẹ nhàng nói một câu.

Quan Tử Nghiêu và Triệu Vô Đạo kinh ngạc nhìn Dương Hiên, Dương Hiên lấy một tách trà cho mình rồi nhàn nhã uống.

Tiếp theo là chờ đợi.

Ở một góc nhỏ của thị trấn, Tạ Minh Thành đã gặp một người đàn ông mặc đồ đen, Tạ Minh Thành không nhìn rõ gò má của người đối diện, chỉ nghe thấy giọng khàn đặc của hắn.

“Này, bỏ cái mũ của anh xuống một chút, để tôi nhìn xem.”

Khoảng cách giữa hắn ta và người đàn ông chưa đầy một mét, nhưng người đàn ông luôn cúi đầu xuống, khiến Tạ Minh Thành vô thức cảnh giác.

Trong thị trấn nhỏ, ai cũng có thể là Tặc Đạo Nhân.

Tạ Minh Thành côn pháp hơn người, không thèm xem Tặc Đạo Nhân ra gì, chỉ muốn mau chóng giải quyết để nhanh chóng quay về.

Bên phía Dương Hiên còn có hai tên phế vật ngáng chân, Tạ Minh Thành hắn sẽ sớm giành được chiến thắng.

“He he he he he…”

Đột nhiên, người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng cười nhếch mép.

Tạ Minh Thành sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng bỗng cảm thấy hành động của mình hơi mất mặt, hắn thở hổn hển, tức giận chửi rủa một câu.

“Giả thần giả quỷ gì chứ, không cần biết mày có phải Tặc Đạo Nhân không, hôm nay tao cũng phải…

Thay mặt chính đạo tiêu diệt mày.”

“Ầm!”

Tay phải Tạ Minh Thành nắm một cây gậy dài, vừa xoay quanh theo chiều kim đồng hồ, vừa xông thẳng ra ngoài.

Cây gậy dài dường như xua tan không khí, mang theo một luồng gió mạnh, đập lên người đối phương.

Tiếng cười dừng lại khiến người ta sợ hãi, người mặc đồ đen lùi lại vài bước, trong nháy mắt liền biến mất bên trong màn sương.

Cây gậy dài của Tạ Minh Thành rơi xuống không trung, trong lòng kinh sợ.

Côn pháp của hắn vô cùng nhanh, cho dù có tới mười tên Tặc Đạo Nhân, hắn ta cũng có thể đánh chúng tan tác.

————————


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status