Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 265

/414


Chương 265: Hàng giả

Nghỉ ngơi một lúc, Dương Hiên đi ra khỏi phòng, dự định thăm dò xung quanh hội đấu giá, đồng thời cũng đi xem phiên chợ của thành Lang Yên này có thể có được đồ vật gì tốt.

Không lâu sau, Dương Hiên đến cửa tiệm của một ông lão, nơi này bán một số pháp bảo, rất nhiều thứ vô cùng tinh xảo, có điều trong mắt Dương Hiên, những thứ này đều là những đồ vật hào nhoáng bên ngoài, căn bản không đáng nhắc đến. “Vị tiên sinh này trông có vẻ là người giàu có, ngài cần mua thứ gì không? Tôi có thể giới thiệu sơ lược cho ngài.”

Ông chủ mặc dù tuổi tác đã cao, thế nhưng khẩu khí và biểu cảm vô cùng nịnh bợ, hết sức cung kính với Dương Hiên.

“Tôi thấy những thứ này của ông ở đây cũng không tồi, nhất là con ngựa bằng ngọc đặt ở giữa kia, nhìn thoáng qua liền biết là vô giá.” Dương Hiên vừa nói, vừa đưa tay ra vuốt ve, ánh mắt đầy vẻ thích thú.

“Tiên sinh đúng là người có mắt nhìn hàng, con ngựa này làm từ ngọc thạch tự nhiên, mà còn nguyên cả một khối, ngọc thạch to như thế này đúng là hiếm thấy, đồng thời được bậc thầy luyện khí cao siêu chế tác tinh xảo, có thể tĩnh tâm ngưng thần, tăng thêm tốc độ tu luyện.” Ông lão bắt đầu khen ngợi đồ của mình.

Lúc này, bên cạnh có một người đàn ông áo trắng vẫn luôn chú ý quan sát đột nhiên lên tiếng: “Anh bạn đừng nên tin lời ông ta nói, con ngựa bằng ngọc này có phải là ngọc thạch tự nhiên hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết thứ này nhất định chỉ là thủy tinh, còn về công hiệu như lời ông ta nói, anh bạn hãy tự mình cảm nhận kĩ càng một chút đi.”



Ông lão nghe thấy vậy, biểu cảm trêи gương mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói, “Không biết thì đừng nói năng xằng bậy, cái này sao có thể là thủy tinh được, rõ ràng là ngọc tự nhiên mà.”

Người đàn ông kia liếc nhìn ông lão, lắc đầu, rồi tiếp tục nói, “Ngọc thạch tự nhiên sờ vào dễ chịu, trong suốt, có cảm giác trơn nhẵn, không thô ráp. Con ngựa này sờ vào có cảm giác lạnh toát, hơn nữa lại còn góc cạnh, điều quan trọng nhất là độ bóng loáng khác biệt rất lớn.”

Lời nói của người đàn ông kia rất có lý, Dương Hiên sau khi xem lại kĩ càng cũng xác thực anh ta nói đúng.

“Cảm ơn anh bạn đã giải thích nghi hoặc, tôi là Dương Hiên, một người tu luyện bình thường, xin hỏi anh bạn đây là?” Dương Hiên cúi chào người đàn ông kia, đồng thời che giấu thân phận của mình một cách thích hợp.

Bạch Y đáp lời: “Tôi tên là Bạch Y, anh cứ gọi tôi Bạch Y là được rồi, gia đình là người bản địa ở thành Lang Yên này, tôi rất không vừa mắt với cửa tiệm này, từ trước đến nay cứ lừa gạt khách hàng, nên vừa nãy mới lên tiếng, vẫn mong anh bạn lượng thứ.”

Ông lão từ bên cạnh chờ bọn họ nói xong, lúc này mới nói chen vào, “Tiên sinh là người trong nghề, vậy tôi không lừa ngài nữa, cái này là đồ giả, thế nhưng có một cái giống cái này như đúc, xác thực đúng là ngọc thạch tự nhiên.”


Dương Hiên nghe vậy, ngay lập tức cảm thấy thích thú, tiếp lời “Lấy ra đây để chúng tôi xem xét một chút đi, đều đã nói đến đây rồi.”

Ông lão gật đầu nói tiếp, “Tôi không dám để đồ thật ở bên ngoài, sợ bị kẻ xấu để mắt đến, cho nên mới nhờ người làm một cái đồ giả, bày tại đây để khách qua lại quan sát xem xét.”

Sau đấy ông lão đi vào bên trong gian phòng, lấy ra một cái hộp cũ kĩ, khi mở ra, hiện rõ một ngọc thạch màu xanh biếc. Ngọc thạch này giống như đúc với cái bên ngoài, chỉ là chất liệu không giống lắm.

“Ông chủ có được đồ vật này chắc là cũng không dễ dàng nhỉ?” Dương Hiên sờ vào nó, kinh ngạc lên tiếng.

“Nói thật lòng, bảo bối này là tôi ngẫu nhiên có được, lúc mới đầu tôi cũng không biết nó là ngọc thạch. Vào một buổi đêm lúc tôi muốn đi ngủ, đột nhiên nhìn thấy đồ vật này phát ra ánh sáng rực rỡ không giống với linh thạch bình thường, sau khi xem xét kĩ càng mới biết nó là ngọc thạch tự nhiên.”



Trêи mặt ông lão đầy vẻ đắc ý, dẫu sao cũng là ông ta vô ý nhặt được, không tiêu phí quá nhiều tiền, có thể nói là hời to.

“Tôi cũng biết, ngọc thạch lớn như thế này có thể gọi là vô giá, lại thêm nét chạm trổ tinh xảo, còn có thủ pháp luyện chế của bậc thầy điêu khắc, có thể nói là thêu hoa trêи gấm, miếng ngọc này giúp bộ y phục trở nên hoàn mỹ, khiến giá trị của nó tăng thêm một bậc.”

Dương Hiên gật đầu, biết ông lão không hề nói sai, sau khi xem một lúc, đột nhiên phát hiện phần đáy thạch ngọc có một ký hiệu của Phật giáo, trong nháy mắt trở nên thích thú, cái này chẳng lẽ là đồ vật của Phật giáo?

“Ông chủ, ông có thể bán cái này cho tôi không?”

Ông lão bỗng chốc trở nên cảnh giác, ôm chặt cái hộp “Cậu muốn làm gì, tôi tuyệt đối không bán.”

Dương Hiên mỉm cười, tiếp tục nói, “Ông nhìn thấy kí hiệu phía dưới kia chưa, đấy đúng là kí hiệu của Phật giáo, đồ vật này có khả năng là bảo vật của Phật giáo. Nếu như để bọn họ biết được, nhất định sẽ đến đòi lại, đến lúc đó, ông không thể kiếm được tiền nữa rồi.”

Anh quả thực không nói dối, đồ vật quý giá như thế này, Phật giáo nhất định sẽ tìm nó về.

Ông lão hình như cũng biết chuyện này, bất đắc dĩ thở dài, “Tôi không đặt ở bên ngoài cũng là vì kí hiệu này, đồ vật của Phật giáo người thường không dám cất giữ, nếu như bị bọn họ biết được, giá trị sẽ bị hạ thấp, dưới sự uy hϊế͙p͙ của Phật giáo, sẽ không có người nào dám trả giá cao hơn.”

Dương Hiên khẽ cười, “Vậy nhân lúc chưa ai phát hiện, ông bán ngọc thạch này cho tôi, tôi sẽ cho ông một cái giá thích hợp, ông thấy thế nào.”

Ông lão chần chừ một chút, chầm rãi nói, “Cậu định ra giá bao nhiêu?”

Dương Hiên suy ngẫm, chìa ra hai ngón tay, “Hai nghìn viên linh thạch loại trung bình.”

Ông lão nghe thấy vậy, sững sờ đờ đẫn tại chỗ, giá trị của ngọc thạch này mặc dù rất đắt, song khẳng định không đạt đến cái giá này, “Cậu chắc chứ?”

Dương Hiên cười tủm tỉm, “Tất nhiên, tôi đưa cho ông hai nghìn viên linh thạch loại trung bình, ông bán luôn cái đồ giả bên ngoài cho tôi.”

Ông lão vui mừng gật đầu lia lịa, “Không thành vấn đề, chỉ cần đưa cho tôi hai nghìn viên linh thạch, tất cả đều thuộc về cậu.”

“Chờ một lát, tôi vẫn chưa nói hết.” Dương Hiên nheo mắt đi đến giữa căn phòng, chỉ tay vào thanh kiếm đang treo ở trêи tường.

“Tôi còn muốn cái kia nữa.” Dương Hiên nói xong nhìn ông lão.

Ông lão nở nụ cười, thanh kiếm kia căn bản không đáng giá, rất có thể là đồ giả. Có thể bán ba thứ đồ này với giá hai nghìn viên linh thạch, đối với ông ta mà nói đấy là một chuyện vô cùng tốt.

“Được thôi, tôi đã đồng ý rồi, cậu không được nuốt lời đâu đấy.” Ông lão cười nói.

Dương Hiên gật đầu, trong lòng hết sức vui sướиɠ.

Dương Hiên và Bạch Y liếc mắt nhìn nhau, sau khi cảm ơn, liền rời khỏi đó.

“Bạch Y, tiếp theo anh dự định làm gì?”

Sau khi trải qua sự việc ban nãy, Dương Hiên và Bạch Y cũng xem như đã thân quen, biết được sơ lược về tình hình của anh.

“Cũng không có việc gì phải làm, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước đã, sau đó tôi sẽ đưa anh đi dạo quanh thành Lang Yên này.”

Từ trước đến nay Bạch Y là một người cởi mở dễ gần, lúc này mới quen Dương Hiên chưa được bao lâu, đã lôi kéo Dương Hiên chuẩn bị đi khắp thành Lang Yên.

“Cũng được.”


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status