Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 267

/414


Chương 267: Linh dược nghìn năm

Dương Hiên khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng lại trêи người Bạch Y thầm đánh giá, anh nói: “Mỗi một phiên đấu giá đều có mỗi phần đấu giá khác nhau, giờ nếu anh có yêu cầu tôi nói đi nữa, tôi cũng không biết phải nói thế nào!”

“Tôi chỉ có thể nói với anh, phiên đấu giá này cần phải có đủ hai yếu tố, nếu người nói không đủ hấp dẫn thì anh nghĩ sẽ có ai tới đây không? Còn nếu có người nào đó đồng ý tới đây, thì chắc chắn phiên đầu giá này đã có đủ hai yếu tố, đó chính là ở phiên đấu giá này có món đồ nào đó mà người ta cần.”

Đợi Dương Hiên nói xong những lời này.

Hai tròng mắt của Bạch Y lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc, quan sát và đánh giá Dương Hiên, sau đó anh ta khẽ lắc đầu nói: “Vậy thì Dương Hiên anh tới buổi đấu giá này là vì mục đích gì vậy, những người khác tới đây đều là vì bảo vật linh dược, tôi thấy anh cũng đâu phải đang thiếu bảo vật gì, vậy tại sao anh lại tới nơi này?”

Nghe vậy, Dương Hiên hơi bất ngờ, anh chăm chú quan sát Bạch Y, rồi lắc đầu, trầm giọng nói: “Vốn dĩ tôi tới đây là muốn xem thử một chút, ban đầu tôi nghĩ phiên đấu giá này không có những thứ tôi cần, nhưng sau khi tới đây tôi lại cảm thấy hứng thú, bởi vì trong phiên đấu giá này còn có đại hội giám định linh dược.”

Dĩ nhiên, Dương Hiên không hề tiết lộ thông tin Ngụy Ngư Nặc muốn cứu bố cô ấy.

“Một người tu luyện cần vô số tài nguyên để tu luyện, bây giờ không dễ dàng gì mới có thể gặp được một gốc cây linh dược, hơn nữa linh dược đã dâng đến tận cửa rồi, nếu giờ tôi không nhận, chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?”

“Càng huống hồ, đại hội giám định linh dược lần này, còn có rất nhiều những thứ khác nữa, không phải anh cũng nghe rồi sao, lát nữa sẽ xuất hiện một gốc cây linh dược nghìn năm!”

Dương Hiên nói đến đây.

Bạch Y sửng sốt, kϊƈɦ động nói: “Dương Hiên, không phải anh đang tính nói với tôi rằng anh định tranh giành linh dược nghìn năm đấy chứ?”

Đáp lại, Dương Hiên khẽ gật đầu, nhìn Bạch Y nói: “Ở giới Tu Tiên, cả kể là phải tranh với trời, hay tranh với người tôi đều muốn thử, không thể mới gặp liền dễ dàng bỏ cuộc được.”

Tùng tùng tùng!

Đúng lúc này, tiếng khua chiêng gõ trống bỗng vang lên bên tai Dương Hiên.

Dương Hiên nhíu mày, hai mắt đảo bốn phía xung quanh quan sát, sau đó liếc nhìn khán đài đấu giá đang từ từ dâng cao, anh khẽ mỉm cười, phiên đấu giá này cuối cùng cũng bắt đầu.


Lúc này, khán đài đã dâng lên cao, có một ông lão tầm 70 – 80 tuổi đang đứng trêи đó.

Ông lão nở nụ cười hết sức thân thiện hiền lành, khiến mọi người đều nghĩ rằng đây là một người tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc này, ông lão đột nhiên ho khan hai tiếng, một âm thanh lớn vang lên, sau đó bên tai mọi người bất chợt truyền đến một giọng nói: “Chào mọi người, hoan nghênh các bạn đến tham gia phiên đấu giá tông phái!”

“Tôi tin rằng những người tham gia ở đây, có lẽ đều hiểu rõ về những quy tắc của phiên đấu giá!”

“Tuy nhiên cũng có một số người mới tới, nên bây giờ tôi sẽ phổ biến lại quy tắc của phiên đấu giá này với mọi người.”

Ông lão hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Quy tắc của phiên đấu giá này là ai trả giá cao người đấy sẽ có được thứ mình muốn, nếu tôi liên tục hô giá ba lần giống nhau, mà không ai trả giá thêm nữa, vậy thì vật đó sẽ thuộc về người trả giá cao nhất!”

“Tôi tin rằng các vị ở đây cũng đã hiểu hết những gì tôi nói rồi, vậy chúng ta không nói thêm lời thừa thải khác nữa, phiên đấu giá chính thức bắt đầu!”



“Giờ chúng tôi sẽ bán đấu giá vật phẩm đầu tiên. Vật phẩm đầu tiên là một thanh kiếm, nghe nói đây chính là thanh kiếm được sử dụng để giết thần Bạch Khởi, tính đến thời điểm này nó cũng có hơn hai nghìn năm lịch sử, đây thực sự là kiếm thật, có năng lực sát thương vô cùng lớn.”

“Phiên đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là một nghìn, mỗi lần tăng giá tối thiếu không được thấp hơn năm viên linh thạch thứ phẩm.

“Một nghìn một trăm viên linh thạch thứ phẩm!”

“Một nghìn hai trăm viên!”

“Một ngìn năm trăm viên!”

Lúc mới bắt đầu giá còn thấp, nhưng đại sảnh bán đấu giá rất nhiều người, mà đây còn là thanh kiếm cổ hơn hai nghìn năm, bất kể trước kia như thế nào, bây giờ nó cũng rất có giá trị.

Mọi người cân nhắc suy nghĩ trong chốc lát.

Dương Hiên không có hứng thú với thanh kiếm này lắm, mặc dù ở mặt trêи của thanh kiếm có một loại khí chất đặc thù, nhưng Dương Hiên cũng chẳng bận tâm.

Thanh kiếm này không đáng để nhắc tới.

Cuối cùng thanh kiếm được sử dụng để giết thần Bạch Khởi đã được bán với giá ba nghìn năm trăm viên linh thạch thứ phẩm, rơi vào tay một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Vài thứ đồ cũng được bán đấu giá lần lượt sau đó, nhưng vẫn không có món đồ nào thu hút được sự chú ý của Dương Hiên.

Đúng vào lúc này.

Một âm thanh vang lên, Dương Hiên nhìn lên khán đài cao, mắt anh lập tức lóe lên một tia sáng khi thấy thứ đồ mà ông lão đang cầm trêи tay, món đồ này đã thật sự khiến anh chú ý đến.

“Tuyết Linh Chi nghìn năm, dựa vào việc giám định, chúng tôi khẳng định nó đã tồn tại nhất một nghìn ba trăm năm, đây cũng là bảo vật quan trọng nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay, giá bán khởi điểm là hai nghìn viên linh thạch thứ phẩm, mỗi lần tăng giá tối thiểu phải hai trăm viên! Ai ra giá cao thì có được nó!”

“Ba nghìn!”

“Tôi trả năm nghìn viên linh thạch thứ phẩm!”

“Sáu nghìn!”

Chỉ trong một cái chớp mắt, giá trị của Tuyết Linh Chi nghìn năm này đã lên tới con số sáu nghìn.

Sau đó đột phá lên bảy nghìn.

Thời điểm giá cả đang tăng lên một cách tương đối thong thả, Dương Hiên đột nhiên giơ thẻ bài trong tay lên, nói: “Bảy nghìn năm trăm!”

“Bảy nghìn năm trăm hai mươi viên!”

“Bảy nghìn sáu trăm viên!”

“Bảy nghìn bảy trăm viên!”

“Tám nghìn!”

Hai mắt Dương Hiên hơi nhíu lại, anh liếc nhìn người đàn ông nãy giờ không ngừng cạnh tranh với mình, rồi khẽ lắc đầu, rùng mình ớn lạnh.

Người đàn ông kia lúc này cũng vừa đứng lên, ánh mắt hắn chăm chú quan sát đánh giá Dương Hiên, nhìn anh lắc đầu, trầm giọng nói: “Nhãi ranh, đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, có một số người mày không thể đắc tội được đâu!”



“Một nghìn! Chỉ cần mày nhường Tuyết Linh Chi nghìn năm cho tao, tao sẽ lập tức cho mày một nghìn viên linh thạch, thế nào?”

Ồ?

Dương Hiên nhíu mày, ngạc nhiên liếc mắt quan sát hắn, sau đó anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không muốn!”

“Bây giờ, nếu mày cút khỏi mắt tao ngay lập tức thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng nếu mày không cút khỏi mắt tao, thì mày sẽ chết trong tay tao trong tích tắc, mày tin không?”

Chờ Dương Hiên nói xong.

Người đàn ông cười một cách điên dại, nét mặt thản nhiên nhìn Dương Hiên lắc đầu, đôi mắt hiện rõ sự hung ác, hắn ta trầm giọng nói: “Nhãi ranh, không thể không nói, mày rất ngông cuồng ngạo mạn, kẻ nói chuyện kiểu đó với tao cực kỳ hiếm!”

“Mày có biết mày nói chuyện kiểu này sẽ mang lại hậu quả gì không? Mày có tin là tao sẽ giết mày ngay lập tức không hả?”

Ngay lập tức.

Dương Hiên hơi sửng sờ.

Đối mặt với bộ dạng điên cuồng của người đàn ông kia, anh lắc đầu, không thèm xem hắn ra gì, anh nói: “Ồ? Mày muốn giết chết tao vậy sao, vậy thì tao cũng muốn xem thử, mày có bản lĩnh này hay không!”

“Để xem hôm nay, rốt cuộc là ai giết ai!”

Dương Hiên dứt lời.

Đúng lúc Dương Hiên chuẩn bị ra tay với người đàn ông kia.

Ông lão đứng trêи đài cao hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Dương Hiên và người đàn ông kia nói: “Bên trong hội trường đấu giá, không được phép cãi lộn, nếu còn có ai muốn gây sự, lập tức đi ra ngoài!”

Chẳng mấy chốc.

Sau khi ông lão nói xong câu này.


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status