Rể Quý Trở Về

Chương 311

/414


Chương 311: Ông lão

“Đừng cảm thấy kì lạ, yêu cầu của tôi cũng giống với lão già kia thôi. Kể từ lúc lấy ngọc bội đi, người kia cũng rời khỏi nơi này bỏ lại tôi một mình ở đây, thực sự khiến người ta tức chết mà.” Mặc dù miệng thì nói tức giận nhưng ông lão không hề biểu lộ vẻ mặt gì.

Dương Hiên lắc đầu: “Vậy thì ông ra đòn đi.”

Ông lão nghe vậy sắc mặt hơi biến đổi, đồng thời hai chân dang ra, cơ thể nhanh chóng di chuyển, chớp mắt đã đến trước mặt Dương Hiên.

Anh khẽ chấn động, khi nhìn thấy bóng dáng ông lão ngay trước mắt, cơ thể anh bắt đầu chuyển động rời khỏi chỗ đứng bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng điều khiến anh không ngờ là cuối cùng anh vẫn không thoát khỏi đòn tấn công.



Anh hét lên một tiếng, hai tay đập mạnh về phía trước.

Ông lão khẽ cười: “Phản đòn rất đúng lúc.”

Ông chỉ duỗi một tay ra trực tiếp quật ngã Dương Hiên xuống đất, khiến nền đất không kiên cố tạo ra một cái hố cực lớn.

“Chàng trai, cậu như vậy là không được rồi, chỉ một đòn tấn công nhỏ nhoi này mà cũng không đánh lại được.” Ông lão không tấn công ngay mà đứng bên cạnh nói.

Dương Hiên chật vật đứng dậy, hé môi nói: “Tiền bối ra tay mạnh thật, nhưng chưa đủ để đánh bại cháu đâu, còn hai đòn nữa, nào.”

Dứt lời, anh hét lên để cổ vũ cho mình.

Ông lão lắc đầu: “Cậu nên cẩn thận một chút, tôi không nương tay với cậu đâu.”

Nói rồi khóe miệng ông khẽ nhếch lên, cơ thể lại tiếp tục xông đến, tung một đòn đánh vào đầu Dương Hiên.

Lần này Dương Hiên sử dụng chiêu thức Băng Long, nhắm hai mắt lại cảm nhận sự thay đổi xung quanh.

Ông lão khó hiểu nhìn Dương Hiên đứng tại chỗ, cho rằng anh bị dọa đến ngu người rồi. Cho dù vậy ông cũng không hề nương tay, chẳng để ý đến sống chết của anh. Trong mắt ông, nếu không thể cản được đòn tấn công này thì không có tư cách mời ông xuống núi, càng đừng nói đến việc làm gia chủ của ông. Mặc dù ông không phải là người có thực lực mạnh nhất nhưng ông cũng không để bản thân chịu thiệt thòi.



Ngay khi đòn tấn công của ông sắp đến gần, Dương Hiên bỗng mở mắt ra, cơ thể chợt chuyển động tránh khỏi đòn tấn công đầu tiên của ông lão. Vào lúc anh nghĩ đòn thứ nhất đã kết thúc, ông lão lại tung nắm đấm khác đến trước mặt anh.

Trong lúc đó, anh chỉ có thể cố gắng phản kháng, vì thực lực có hạn, anh lại một lần nữa bị hất tung ra ngoài, ngã xuống cạnh bức tường, vẻ mặt có chút khó chịu.

Ông lão thấy cảnh này liền bật cười: “Chàng trai, thế nào, thoải mái chứ.”

Dương Hiên kìm nén sự đau đớn, chậm rãi đứng dậy tức giận nói: “Mẹ kiếp, ông thật thâm hiểm.”

“Không có thủ đoạn thì không làm nên việc lớn, làm người đừng quá ngây thơ thế, nhất là đàn ông.” Ông lão không cảm thấy áp bức, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đắc ý.

“Hay cho câu không có thủ đoạn thì không làm nên việc lớn.” Dương Hiên nói xong cơ thể bỗng di chuyển đến trước mặt ông lão, hét lên một tiếng, một chân đá về hướng đầu của ông.

Ông lão khẽ cười, thầm nghĩ ra đòn hay đấy.

Ông vẫn vươn tay một nắm đấm chắn trước mặt mình. Lúc ông nghĩ Dương Hiên sẽ bị hất tung lần nữa thì ông bỗng cảm thấy sức lực trêи cánh tay rất nhỏ.

Khi ông phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, Dương Hiên tiếp tục tấn công vào bên hông của ông lão, hai cú đấm lao thẳng về phía ông.



Trong lúc không biết làm gì, ông chỉ có thể dùng một tay khác ngăn đòn tấn công, nhưng đòn tấn công đến quá nhanh khiến ông không thể ngăn lại được, cơ thể vô thức bị đánh lùi lại mấy bước.

Dương Hiên thấy vậy liền bật cười: “Bây giờ ba chiêu đã đánh xong, ông đã là người của cháu rồi.”

Ông lão nghe vậy thì trong lòng vô cùng tức giận, lập tức kéo Dương Hiên đến cạnh mình bắt đầu điên cuồng đánh anh, mặc dù nói là đánh nhưng không dùng sức, đánh cũng không đau.

Đánh xong, Dương Hiên vui vẻ nói: “Ông nói rất đúng, không có thủ đoạn thì không làm nên việc lớn.”

Ông lão nghe vậy thì chỉ biết trợn mắt với anh, tỏ vẻ tức giận nói: “Cậu yên tâm, tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời. Bây giờ tôi là người Đồ Lâm các cậu, có chuyện gì cậu cứ thu xếp đi.”

Dương Hiên nghe vậy thì gật đâu: “Tối nay ông và cháu đến gia tộc Nam Cung một chuyến, cháu nhận được tin họ đang lên kế hoạch một chuyện vô cùng quan trọng, cháu phải biết chuyện này là gì.”

Ông lão gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

“Vậy cậu phải chuẩn bị đồ đi trong bóng đêm, nếu không rất dễ bị phát hiện.” Ông lão nhìn cách ăn mặc của Dương Hiên chậm rãi nói.

“Không, lần này cháu phải quang minh chính đại đi vào.” Dương Hiên nói rồi híp mắt bật cười.



“Quang minh chính đại? Cậu không làm sai cách đấy chứ, như vậy sao có thể biết được tin tức gì từ bọn họ?” Ông lão hơi khó hiểu, không biết Dương Hiên đang làm gì.

“Chuyện này cứ giao cho cháu, ông chỉ cần đi với cháu đến đó là được.” Sau đó Dương Hiên đặt một cái mặt nạ vào tay ông lão.

“Tối nay ông đeo nó, đừng để người khác nhận ra thân phận của ông, nếu không sẽ xảy ra rắc rối.” Dương Hiên cực kì cẩn thận, một chút bất cẩn rất có thể anh phải ở lại đây.

Ông lão không từ chối, người như ông hiểu rõ hơn Dương Hiên ý nghĩa câu nói mình giỏi còn có người giỏi hơn.

Đến tối hai người đeo mặt nạ đến cửa gia tộc Nam Cung, người qua người lại nơi đây vô cùng náo nhiệt.

“Cậu đã biết hôm nay gia tộc Nam Cung tổ chức tiệc rồi chứ gì, nếu không sao có thể quang minh chính đại đến đây.” Ông lão nhìn Dương Hiên như nhìn một con cáo già.

Dương Hiên cong môi: “Thật ra cháu không biết tối nay họ tổ chức tiệc, ban đầu còn định trực tiếp đến gặp gia chủ của họ.”

Anh đã gặp gia chủ gia tộc Nam Cung trong cuộc chiến săn bắn, nếu anh đến đây, vậy gia chủ Nam Cung chắc chắn sẽ đích thân tiếp đãi anh, đây mới là lí do cơ bản để anh quang minh chính đại đến đây.

Ông lão hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó vẻ mặt trở lại bình thường.

Dương Hiên dẫn ông lão quang minh chính đại đi vào gia tộc Nam Cung mà không có bất kỳ trở ngại nào. Họ không trực tiếp đến nơi tổ chức tiệc mà sau khi đi dạo một vòng quanh rồi mới vào trong.

Họ tìm một góc ngồi xuống, vừa uống rượu vừa quan sát những người xung quanh. Vì hai người mang mặt nạ nên thu hút vô số ánh nhìn, bảo vệ thấy nhưng cũng không nói gì, bọn họ biết những người đến đây hôm nay đều là nhân vật có quyền có thế nên không dám đắc tội.

Không lâu sau, gia chủ Nam Cung bước lên sân khấu phía trước lớn giọng nói: “Cảm ơn các vị đã đến tham gia bữa tiệc gia tộc Nam Cung của chúng tôi, mục đích tổ chức bữa tiệc lần này là để cùng nhau phát triển, mọi người có thể giao lưu và hợp tác với nhau.”

Gia chủ vừa dứt lời, bên dưới vang lên một tràng pháo tay.

Gia chủ Nam Cung vẫy tay tỏ ý mọi người yên lặng một chút rồi nói: “Gia tộc Nam Cung chúng tôi chuẩn bị cho các vị mỗi người một món quà, hy vọng mọi người sẽ thích.”

Nghe thấy ông ta nói vậy, mọi người càng nhiệt liệt vỗ tay, nét mặt ai cũng trở nên phấn khích.


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status