Rể Quý Trở Về

Chương 355

/414


Chương 355: Trao đổi vào đêm khuya

“Tôi phải nói rằng cậu rất thông minh. Lúc đó, chắc hẳn cậu đã nghĩ người trung niên đó là người của tôi.” Phu nhân nheo mắt với vẻ đắc ý.

Dương Hiên gật đầu: “Trước khi bà đến đây, tôi vẫn luôn tưởng rằng đó là người của bà. Sau khi bà đứng ở cửa nhà tôi, tôi liền biết người đó không phải người của bà.”

Phu nhân mỉm cười: “Có thể cậu không tin những gì tôi nói, nhưng tôi có thể nói với cậu rằng, tất cả mọi chuyện…”

Bà ta chưa kịp nói xong, những tiếng bước chân dồn dập đã nhanh chóng di chuyển về phía Dương Hiên.

Ba người cùng lúc mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị một đám người đá mở cửa toang, sau đó đều bị vây lại, trêи mặt họ lộ ra vẻ không có ý tốt đẹp gì.

Tiếp đó Thatcher mang theo vệ sĩ của mình đến trước mặt ba người họ, đi cùng với ông ta còn có vài người già. Có thể thấy những người già này đều là trưởng lão của gia tộc Hobart.

Sau khi đèn được bật sáng, để lộ ra khuôn mặt của ba người, Thatcher rất vui khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng để tôi tìm ra cơ hội rồi nhé: “Ba người các người nửa đêm còn ở đây làm gì? Lẽ nào các người đang bàn bạc chuyện đáng xấu hổ nào sao?”

Dương Hiên mỉm cười, trêи mặt lộ ra vẻ lãnh đạm.

Vẻ mặt của phu nhân rất khó coi, trong đầu không ngừng suy nghĩ làm sao để giải quyết được chuyện này.

“Nói gì đi chứ, phu nhân yêu quý của tôi. Rốt cuộc mấy người đang bàn bạc cái gì?” Lúc Thatcher nói, vẻ mặt ông ta đầy vẻ gian manh.



“Thatcher, chúng tôi trao đổi chuyện gì thì liên quan gì đến ông.” Giọng điệu của phu nhân cũng dần dần tăng cao.

“Không phải là mấy người đang bàn bạc xem làm thế nào để ăn trộm kim cương đấy chứ? Lần này Dương tiên sinh đến chính là vì kim cương mà.” Câu trước là nói với phu nhân, câu sau là ông ta đang nói với người già bên cạnh.

Một ông già liếc mắt nhìn phu nhân rồi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy, mấy người mau nói đi, cho mọi người một lời giải thích.”

Phu nhân hơi lúng túng, căn bản không biết lấy lý do gì để qua mặt họ. Muộn như thế này rồi còn ở đây trao đổi công chuyện chắc chắn không phải là chuyện quang minh chính đại gì rồi.

Dương Hiên không định nói, anh muốn xem rốt cuộc gia tộc Hobert cao siêu đến mức nào.

“Nói đi, đừng để cho các ông già như chúng tôi đợi lâu.” Một ông già lên tiếng.



Vì giờ đã là hơn một giờ đêm rồi, nên trêи mặt tất cả mọi người đều có vẻ mệt mỏi, nhất là mấy ông già, sắp không chịu được nữa rồi.

“Chúng tôi đang thảo luận về chuyện liên quan đến Dani. Mọi người cũng biết rằng gần đây có một kẻ giết người qua lại mật thiết với Dani. Vì hạnh phúc của con gái tôi, tôi muốn đến đây để tìm hiểu, như vậy cũng là sai sao?” Phu nhân nghĩ rất lâu mới đưa ra được lý do này.

“Đừng ăn nói hàm hồ. Tìm hiểu chuyệ của con gái cũng không cần thiết phải tìm hiểu vào giờ này chứ, ban ngày không được à?” Thatcher căn bản không tin lý do này.

“Không phải tên sát thủ đó vừa chạy trốn rồi hay sao? Tôi tôi lo lắng cho sự an toàn của con gái mình nên mới đến để hỏi.” Phu nhân nhanh trí đưa ra lý do trong tình thế cấp bách.



“Bố, chú, bà ta đang ăn nói linh tinh thôi. Tên sát thủ tối qua chạy trốn, bà ta muốn hỏi thì ban ngày cũng hỏi được, không cần chờ đến đêm.” Thatcher bắt đầu bác bỏ lý do của phu nhân.

Ông già lớn tuổi nhất chống chiếc nạng của mình gõ lên mặt đất, nghiêm nghị nói: “Làm cái gì vậy hả? Người lớn như thế rồi mà còn ở đây cãi nhau huyên náo giống như trẻ con, trông có ra thể thống gì không.”

Nghe thế hai người liền ngậm miệng lại nhưng tâm trạng của hai người hoàn toàn khác nhau. Thatcher có vẻ đắc ý và phấn khởi còn phu nhân có chút hối hận, bà ta thực không nên đến đây.

Sau đó ông già đưa mắt nhìn về phía Dương Hiên: “Tôi là Rand thuộc Hobart, tộc trưởng cũ của gia tộc Hobart. Tôi muốn hỏi tiên sinh một chút, vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Dương Hiên xua tay: “Nội dung giống như lời phu nhân đã nói, hoàn toàn là bàn về vấn đề của con gái bà ấy.”

Nghe được những lời này, Rand có chút không bằng lòng, ông ta lạnh lùng nói: “Tiên sinh hãy cân nhắc cho thật kỹ, đừng nói gì sai, bởi vì như vậy sẽ phải gánh chịu một cái giá rất lớn đó.”

Dương Hiên hơi ngẩn ra, uy hϊế͙p͙ tôi à, tôi không dễ ăn vậy đâu: “Những gì tôi nói đều là sự thật, chúng tôi đang thảo luận về vấn đề của cô gái. Phu nhân rất lo lắng cho sự an toàn cũng như đời sống tình cảm của con gái bà ấy.”

Vừa nói xong câu này, Rand và Thatcher liền cùng thay đổi sắc mặt, Thatcher cũng không kiềm chế được cơn giận của mình, ông ta nói lớn: “Dương Hiên, cậu đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nếu như để tôi phải ra tay thì sự việc không còn dễ dàng nữa đâu.”

“Ông nhìn đi, lời tôi nói thì ông không tin, vậy ông còn hỏi tôi làm cái gì, tự mình đoán là được rồi.” Dương Hiên căn bản không coi lời uy hϊế͙p͙ đó ra gì. Nếu như anh muốn đi, anh hoàn toàn có khả năng ứng phó trong tình huống vệ sĩ vẫn chưa kịp phản ứng, anh có thể bắt Thatcher và lấy ông ta ra uy hϊế͙p͙ để rời khỏi đây.

Thatcher tiếp tục nói: “Bà ta có thể gây bất lợi cho gia tộc. Tôi đề nghị tước bỏ mọi quyền quản lý của bà ta đối với gia tộc. Đợi sau khi điều tra rõ vấn đề này rồi tính tiếp.”

Sắc mặt phu nhân biến sắc, bà ta lập tức đứng lên nói: “Thatcher, ông đang có ý gì vậy? Muốn tước đoạt quyền lợi của tôi trong gia tộc thì như thế này vẫn chưa đủ đâu.”

Thatcher suy nghĩ một lúc, ông ta không có quyền làm điều này nếu như không có bằng chứng.

“Vậy thì cũng phải hạn chế quyền lợi nhất định của bà ta, nếu không sẽ bất lợi đối với gia tộc.” Thatcher tiếp tục nói.

Dương Hiên biết thế lực của phu nhân rất nhỏ, nếu như còn bị giảm đi thì bà ta sẽ không có khả năng chống lại Thatcher được nữa, như vậy sẽ không có lợi cho anh. Thế là anh liền đứng dậy và nói: “Tôi cảm thấy như thế này có hơi lỗ mãng, chỉ dựa vào việc chúng tôi trao đổi công chuyện vào buổi đêm mà quyết định một việc quan trọng như vậy thì có hơi không được thoả đáng lắm. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến gia tộc của mấy người đâu.”

Khi Thatcher nghe thấy những lời này, vẻ mặt của ông ta hơi thay đổi, trong lòng ông ta cảm thấy có chút bất an.

Rand nhìn những người lớn tuổi bên cạnh và khẽ gật đầu: “Chuyện hôm nay tạm như thế đã, sắp tới con ít đi lại thôi, để tránh bị người ta nghi ngờ.”

Ông ta liếc nhìn phu nhân rồi cùng mấy người già kia rời khỏi đó.

Thatcher liếc nhìn Dương Hiên và phu nhân với vẻ tức giận. Ông ta lạnh lùng nói: “Chúng ta cứ chờ xem.”

Nói xong ông cùng mọi người rời khỏi đây.

Phu nhân nhìn Dương Xuân, mỉm cười rồi rời khỏi đó. Vì sự cố này, bà ta không thể tiếp tục ở lại đây nữa.

Dương Hiên bất lực vẫy tay và bắt đầu nghỉ ngơi.

Vừa mới ngủ chưa được một tiếng, anh đã mở choàng mắt ra. Một bóng đen lướt qua cửa sổ, tiếp theo là tiếng bước chân vọng tới.

Sau đó, một âm thanh lanh lảnh vang lên, một vài ánh sáng màu bạc liên tục bắn về phía giường của Dương Hiên. Tốc độ bắn rất nhanh, chỉ trong vài phút đã bắn ra hàng trăm mũi kim trêи giường.

Sau một lúc chờ đợi, họ nhảy vào qua cửa sổ. Đi chậm rãi đến bên giường và từ từ nhấc chiếc chăn lên.

 


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status