RỂ SANG ĐẾN NHÀ Full

Chương 266: Không biết mệt mỏi

/357


Chương 266: Không biết mệt mỏi

Một hồi lâu, trong phòng nghỉ ngơi diễn ra một phen vật vã. Trần Mộng Dao mệt đến nỗi nhấc đầu ngón tay cũng thấy mất sức. Cứ tiếp tục như này, cô cảm thấy mình sớm muộn cũng mệt chết trêи giường thôi. Nghỉ ngơi một lát, cô lấy lại được một chút sức lực, nói: “Đồ khốn kiếp nhà anh, sau này mà không được em đồng ý thì không được phép chạm vào người em, nghe rõ chưa?”

“Được thôi”, Tiêu Thiên gật đầu nói.

“Anh đi ra ngoài đi, em muốn đi tắm”.

“Anh ôm em đi tắm nhé”, nói xong Tiêu Thiên mặc cho Trần Mộng Dao giãy dụa, anh cứ vậy ôm cô đi vào phòng tắm. Lần này Tiêu Thiên không quá mạnh chân tay vì anh không muốn gây tổn thương đến thân thể của cô. ‘Vui vẻ’ thì tốt thật đấy nhưng cũng không nên quá trầm mê.

Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Thiên lại ôm cô quay lại giường. Thấy cô mê man muốn ngủ nên anh mặc quần áo vào cho cô rồi đắp chăn, nói: “Em mệt thì ngủ đi, anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi anh”.


“Vâng”, Trần Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu nói. Cô duỗi người, chọn một tư thế thoải mái nhất rồi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Hai ngày này cô thật sự quá mệt.

Ra khỏi phòng nghỉ, Tiêu Thiên cảm thấy tinh thần vô cùng sảng kɧօáϊ.

“Cốc, cốc, cốc”, đúng lúc này có tiếng gõ cửa phòng. Bên ngoài cửa vang lên giọng nói vừa gấp gáp vừa căng thẳng của Bao Văn Tinh: “Tổng giám đốc! Tôi có thể vào không?”

Tiêu Thiên nhau mày, chuyện gì mà gấp đến nỗi vậy? Sợ đánh thức Trần Mộng Dao nên Tiêu Thiên bước ra mở cửa. Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Bao Văn Tinh với vẻ bất an đứng ở cửa, nói: “Anh Thiên… Xảy ra chuyện lớn rồi, bên ngoài có người đến gây chuyện, bảo vệ công ty chúng ta không ngăn nổi…”.

Lời nói vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến tiếng mắng chửi và tiếng kêu gào đau đớn.

“A…”, tiếng kêu gào của nữ nhân viên vang lên. Tiếp đó là hai bảo vệ trực tiếp bị đá bay lên rồi đập lên cửa kính, cửa kính cũng vỡ tan. Ở khu vực nhân viên có hai người mặc đồ đen, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn thấy thế nên không có ai dám ngăn cản.

“Tiêu Thiên mau cút ra đây chịu chết đi”, người đàn ông bên phải hét lớn.


“Trần Mộng Dao ở đâu rồi, mau ngoan ngoãn đi theo tôi nào”, người đàn ông bên trái cười nói với vẻ ɖâʍ tà.

“Rốt cuộc các người là ai, nếu không rời đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, đội trưởng bảo vệ đứng ra, lớn tiếng quát: “Tôi nói cho các người biết, công ty có lắp đặt camera đấy, đợi cảnh sát đến thì các người không chạy thoát được đâu”. Hai kẻ này quá hung hãn, mười mấy anh em dưới trướng đội trưởng bảo vệ mà cũng không ngăn được chúng. Cao thủ, đúng là cao thủ!

“Mày muốn chết à?”, người đàn ông bên phải trong ánh mắt toát ra sát khí, chân phải dùng lực đá mạnh một cái.

“Bốp”, gã nhấc chân phải đá lại, đội trưởng bảo vệ cũng là người luyện võ nên lúc này vội dùng hai tay chặn lại.

“Rắc rắc”, tiếng xương tay bị gãy vang lên, đội trưởng bảo vệ bị đá lật người, sau đó ngất lịm đi.

Quét nhìn xung quanh thì đúng là không có ai dám đối đầu với chúng. Quá hung dữ, quá bạo lực!


“Tiêu Thiên, mau ra đây chịu chết đi”, người đàn ông nheo mắt lại, lớn tiếng hét lớn.

“Gọi ông nội mày làm gì? Muốn chết thế sao?”, Tiêu Thiên từ bên cạnh bước ra nói với vẻ mặt bình tĩnh. Nhìn bảo vệ đang nằm trêи đất kêu gào và khu vực văn phòng hỗn loạn thì ánh mắt Tiêu Thiên càng lúc càng lạnh băng. Những người quen với Tiêu Thiên thì đều biết rằng, lúc này Tiêu Thiên là đáng sợ nhất. Không cần đoán anh cũng biết, hai người này là do Ngụy Vô Danh cử đến. Bởi vì ở tỉnh Quảng không có kẻ nào dám to gan ra tay với mình.

“Mày chính là Tiêu Thiên?”, trong mắt người đàn ông toát lên vẻ khinh bỉ. Gã còn tưởng rằng cao thủ mà thiếu gia nhà mình nói sẽ có tướng mạo thế nào, không ngờ nhìn tên này yếu đuối quá mức, sợ là không đỡ được một quyền của gã nữa. Một người đàn ông bên cạnh cũng vậy. Bọn họ là cao thủ số một số hai của nhà họ Ngụy, vô cùng nổi tiếng ở Tân Đô.

Lúc này Tiêu Thiên không nói gì, quay đầu nhìn sang bên cạnh nói với nhân viên: “Mọi người lùi về sau đi, tránh lát nữa máu dính lên người”.

“Ha ha, thằng ranh quả nhiên biết điều đấy”, người đàn ông bên phải nói: “Nhưng ông đây vẫn phải đánh gãy tứ chi của mày, ai bảo mày dám đắc tội với người không nên đắc tội”.

“Em Hai, em đối phó với hắn, anh đi bắt Trần Mộng Dao”, nói xong người đàn ông bên trái bước đi. Trong ánh mắt của gã đều là tà ɖâʍ. Vừa xuống máy bay, gã đã nhận được thông tin Trần Mộng Dao là mỹ nhân tuyệt sắc. Biết đâu trước khi bắt người đi còn được ‘vui vẻ’ một lúc.

Em Hai khi nghe thấy lời này thì ánh mắt lập tức lộ ra vẻ bất mãn: “Việc mệt nhọc việc xấu xa thì cho em làm, chuyện tốt đẹp chuyện hay ho thì một mình anh chiếm hết. Rốt cuộc em có phải là em trai anh không?”

“Câm miệng, anh là anh trai của mày, mày dám không nghe lời anh sao?”, người đàn ông trừng mắt nói, lúc này em Hai không dám nói gì nữa. Ai bảo là đại ca mạnh hơn mình? Vì thế, lửa giận của gã lúc này đổ dồn hết về Tiêu Thiên: “Chết đi”.

“Mau dừng tay, hai tên rác rưởi các người cũng xứng ra tay với anh Thiên sao?”, mọi người đều nhìn lại thì nhìn thấy một người dáng mảnh khảnh, ánh mắt nghiêm nghị bước lại. Đó không phải là Trương Thu Bạch thì còn là ai nữa? Lần này quay về, anh ta dường như được tái sinh, khắp mặt đều là nhuệ khí, toàn thân như được thay da đổi xương vậy. Đặc biệt là khí thế của anh ta thì như được nâng cao rất nhiều.

Trong ánh mắt Tiêu Thiên toát lên vẻ tán thưởng! Tuyệt lắm, như được tái sinh thành người khác rồi. Phía sau anh ta là đám người Đầu Trọc, ai nấy đều với ánh mắt nghiêm nghị và lạnh băng. Vẫn chưa bước đến gần thì một luồng khí thế ngút trời như bao phủ toàn bộ nơi đây. Những nhân viên ở bên cạnh sợ đến mức không dám thở mạnh. Thật đáng sợ, đúng là nổi hết da gà lên. Có một số người nhát gan thậm chí đã sợ đến nỗi hai chân bắt đầu run rẩy rồi.

Hai cao thủ mà Ngụy Vô Danh phái đến cũng toàn thân run rẩy. Cao thủ, nhiều cao thủ quá! Đám người này đều là cao thủ hết! Hai kẻ này tung hoành giang hồ nhiều năm nhưng đây là lần đầu gặp nhiều cao thủ đến vậy. Khí thế của mỗi người trong đó đều không thua kém gì mình, thậm chí còn mạnh hơn hai người bọn họ.

Mẹ kiếp, Ngụy Vô Danh rốt cuộc chọc vào kẻ nào vậy. Bao nhiêu cao thủ thế này, không phải là đắc tội với thế lực lớn nào đó chứ?

“Anh Thiên, em quay về rồi”, Trương Thu Bạch phớt lờ hai kẻ kia rồi đi đến trước mặt Tiêu Thiên.

Lần này về Bắc Cảnh cũng coi như hoàn thành ước mơ của anh ta, nỗi trở ngại trong lòng như tan biến và sức lực của anh ta cũng tăng vọt. Cho anh ta thêm vài ngày nữa thì anh ta chắc chắn có thể bứt phá lên cảnh giới hoàn toàn mới. Mặc dù như vậy nhưng khi đối diện với Tiêu Thiên, người có hơi thở như biển sâu thì anh ta như con thuyền đi trêи biển, chỉ cần một gợn sóng cũng có thể lật đổ.

“Anh Thiên… Anh… Anh phá được cảnh giới cực đại rồi sao?”, Trương Thu Bạch giọng nói run rẩy hỏi.

Tiêu Thiên cười gật đầu chứ không nói gì. Lúc này hơi thở của Trương Thu Bạch trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên tràn đầy sự cuồng nhiệt. Không ngờ Tiêu Thiên lại phá được cảnh giới cao đó rồi, đó là cảnh giới mà đến Long Vương Bắc Cảnh cũng chưa phá được. Tin này nếu như truyền về Bắc Cảnh thì đám nhóc kia chẳng phải sẽ phát điên sao?

“Anh Thiên, em…”, lúc này Tiêu Thiên vỗ vai Trương Thu Bạch nói: “Có chuyện gì muộn chút nữa hãy nói”.

Trương Thu Bạch gật đầu, quay đầu nói với đám người Đầu Trọc: “Còn phải đợi tôi hạ lệnh thì các người mới ra tay sao?”

“Ném hai con chó chết kia ra ngoài cho tôi”, Đầu Trọc rống lên một tiếng rồi trực tiếp xông lên. Lúc này, hai mươi chín người còn lại cũng bổ nhào đến. Hai kẻ kia căn bản không có cơ hội phản kháng, thoắt cái đã bị đánh gãy chân tay và trở thành tàn phế luôn.

Mạnh quá đi, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Hai người này xanh ruột lại, tại sao lại từ Tân Đô xa xôi chạy đến đây nộp mạng chứ? Ở Tân Đô ăn ngon uống ngon lại không tốt hơn sao?

Nhân viên đứng ở hai bên cũng sợ đến ngây người ra. Hai kẻ hung hãn như này mà đến năng lực phản kháng cũng không có mà liền bị đám người này xử lý rồi. Những người này mạnh quá đi. Bao Văn Tinh cũng phần nào biết được chuyện của Tiêu Thiên, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên càng ngày càng cung kính kèm thêm sự sợ hãi.

Xử lý xong hai tên tép riu này hai người liền đến phòng trà của công ty. Trương Thu Bạch cung kính lấy ra hộp sắt nói: “Anh Thiên, đây là thứ mà Long Vương bảo em mang cho anh”, hộp sắt đó to bằng bàn tay, làm rất tinh tế, còn có mùi dầu máy tỏa ra nữa.

Mở hộp sắt ra thì bên trong có mấy chục điếu thuốc lá được làm thủ công, những thứ này đều là Long Vương tự tay gói. Nó được dùng một loại lá thuốc mọc trêи núi cao 8000m ở Bắc Cảnh, khi hút thấy vị cay, sau khi hút xong thì toàn thân nóng ran, thấy vô cùng có lực. Trong những năm qua, sau khi Tiêu Thiên đến núi Thánh Sơn luyện tập thì thường hút một điếu. Cũng mấy tháng rồi anh chưa được hút điếu thuốc do tận tay cha nuôi gói rồi.

Tiêu Thiên từ bên trong lấy ra một điếu rồi ném về phía Trương Thu Bạch. Anh ta như có được bảo vật mà cẩn thận nắm chặt trong tay.

“Vô dụng! Chẳng qua cũng chỉ là một điếu thuốc thôi mà, hút xong thì xin tôi tiếp”, Tiêu Thiên cười mắng một câu rồi cầm một điếu ngậm trêи mồm, Trương Thu Bạch vội lên trước châm lửa.Từ sau khi chuẩn bị cho việc có con, Tiêu Thiên đã nửa tháng không hút thuốc rồi. Hơi cay vào trong phổi rồi tản ra khí lạnh, Tiêu Thiên cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mình như được nở ra. Trương Thu Bạch cũng châm lửa, anh ta có nằm mơ cũng không thể ngờ mình lại có một ngày được hút điếu thuốc do Long Vương tận tay gói thế này. Chuyện này cũng đủ để anh ta chém gió cả đời được rồi.

————————


/357

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status