Với tất cả những tình yêu, hạnh phúc và niềm tin~
Ta lang thang trên những bước đường một mình.
Ran thả bộ trên con đường trãi đầy lá phong, lòng miên man suy nghĩ. Nhưng cánh phong rơi ngay tầm mắt, cô đưa tay, bắt vội vàng. Phong vẫn vậy, tràn ngập một khoảng trời. Ran thở nhẹ nhàng, để cảm xúc chợt đến nhanh chóng tàn lụa theo cơn gió đầu thu. Cô tự hỏi, hôm nay sao tâm trạng không ổn định được.
Một bàn tay chạm vào cô từ phía sau, Ran quay lại. Để mình lạc trong khoảng không mênh mông màu trời.
Nồng nàn, tràn đầy dư vị? Ran lắc đầu, đó họa chăng chỉ là cảm giác của riêng cô.
“Nàng vẫn khỏe chứ”
“Shinichi”
Anh không trả lời, lồng tay vào bàn tay cô và kéo đi. Ran không hiểu, vì sao mình không rút tay ra khỏi đó. Chỉ cảm thấy cảm giác dần hư hao, chỉ còn lại tiếng đập rộn ràng của trái tim. Cứ thế, anh và cô đi giữa rừng phong. Lá phong đỏ rực, nhuộm đẫm một góc đường. Ran miên man theo triền gió, ánh mắt cũng dần trở nên yên bình hơn.
Anh ở đây, không rõ lý do.
Anh ở đây, ngay bên cô.. không hề có những oán hận trước kia. Ran tự hỏi, có phải sự xuất hiện của anh, là thứ duy nhất giải tỏa cho cô ra khỏi mọi thứ. Có phải chỉ đơn giản như vậy?
Bàn tay anh khẽ chạm, Ran bâng quơ ngước lên.
“Có gì lạ à? Vì sao nàng nhìn ta như thế?”
Ran khẽ cười, nụ cười trẻ con. Chúng làm Shinichi hơi sững lại, rồi một thoáng chốc lại ngơ ngẩn. Cuối cùng, anh cũng thoát ra khỏi cảm giác nhất thời. Chỉ còn lại chút suy nghĩ trong đôi mắt ấy.
Anh nhớ lại một điều gì đó. Đôi mắt anh không hề vui vẻ, chỉ có nỗi buồn, và những kí ức. Ran không hiểu, anh rốt cục là có chuyện gì. Chợt bàn tay anh kéo cô về phía mình, khẽ ôm lấy cô vào lòng. Ran giật mình, không quen với sự động chạm của anh. Nhưng Shinichi không hề dùng lực, chỉ giam cô trong vòng tay của mình, không giải thích, không hề một câu nói nào phát ra từ môi anh. Ran chỉ biết đứng yên, trong lòng anh. Để yên cho bàn tay khẽ ghì chặt.
“Ran..”
Ran không nói gì. Đâu đó, lá phong là đà rơi.
Ánh mắt Kagami nhìn anh đầy hoảng loạn, Shinichi nhìn cô, không chút xúc cảm.
Cô không biết nên làm gì, vội vã đẩy người đang ôm ghì mình ra. Nhưng ánh mắt ấy vẫn không hề có chút gì gọi là tội lỗi. Shinichi cười nhạt.
“Phải chăng.. đó là người nam nhân của nàng?”
Kagami lặng yên, người bên cạnh vẫn siết chặt tay cô. Không hề có ý định buông ra, Shinichi quay đầu. Không nhìn lại Kagami, cũng không hề có ý định làm gì cô. Anh buông thả bước chân, đến rừng phong.
Bóng dáng ấy, hiu hắt. Cô nhìn lơ đãng về một cánh phong.
Đỏ, mênh mông, xoay tít, là đà, nhẹ rơi..
Shinichi lấy lại chút xúc cảm. Rồi nghẹn đắng mà buông Ran ra. Tiếng vút từ phía sau sượt qua, Shinichi vội vã ôm Ran ngã nhào xuống nền đất.
Ran không dám nói gì, ngây ngô nhìn về phía toáng người mặc áo đen. Trên tay là cung và những vũ khí. Ran không nói gì, chỉ đứng dậy, nhưng Shinichi kéo cô lăn qua một bên, trên tay anh không hề có kiếm, cũng chẳng hề có một vật gì để gạt cung.
Ran im lặng, đứng lên. Shinichi đứng phía trước cô. Đôi mắt quan sát xung quanh.
Ran nhìn anh, rồi chợt môi rung lên.
“Shinichi, người họ cần là chàng, chàng đi đi… em sẽ không sao”
Shinichi vẫn yên lặng. Siết chặt áo choàng trong tay. Ran lay động anh, cô chỉ thở thật nhẹ bên tai anh.
“Em không sao đâu, chàng nên đi đi.. người chàng cần bảo vệ, không phải em..”
Shinichi vẫn yên lặng, gió lay, cơn mưa phong lay động.
“Kagami? Nàng muốn nói thế chăng?”
Ran yên lặng, đứng lùi lại. Cô quay đầu, cố gắng chạy đi. Như thế này, họ sẽ đổi theo cô chăng? Hay họ sẽ ở lại? Cô biết, mình ở đó chỉ làm anh bận rộn thêm.. Shinichi quay đầu, thấy tốp người chạy theo Ran. Cung đã giương lên. Giọng anh như hòa với gió, nhạt mất đi.
Phong rơi, hòa với tiếng gào thét bên tai.
Ran nghe thấy hàng vạn mũi tên phóng vào mình. Tiếng vút cứ thế xé gió lao đi.
Shinichi không hề đuổi theo, cũng không có ý định như thế thì phải. Ran nghe tim mình chậm lại một nhịp, cuối cùng thì vẫn như thế này chăng?
Mũi tên đầu tiên, làm chiếc váy cô khẽ nhàu nát. Ran cảm thấy mắt mình khẽ cay, gió cứ thế xoa lên môi cô. Ran vẫn tiếp tục chạy, cô biết nếu dừng lại.. kết cục chỉ có cái chết.
Shinichi… anh ở đâu? Ran thầm gọi, những vẫn biết, sẽ chẳng có ai trả lời.. Cô thấy mình cay đắng. Anh không hề có chút tình cảm nào với cô, những yêu thương chỉ mình cô ngụy tạo. Những lời nồng nàn chẳng qua là những lòng thương hại của anh đến cô chăng?
Cô không biết, anh ở đó, và sẽ sống… là được.
Mũi tên thứ hai, sượt qua da, để lại trên má một vết xước thật sâu..
Ran nhìn thấy những lá phong, những cơn gió bay trong triền gió.. Đau, rát, bỏng..
Tất cả như một cơn sóng, cuốn trôi tất cả..
Ta lang thang trên những bước đường một mình.
Ran thả bộ trên con đường trãi đầy lá phong, lòng miên man suy nghĩ. Nhưng cánh phong rơi ngay tầm mắt, cô đưa tay, bắt vội vàng. Phong vẫn vậy, tràn ngập một khoảng trời. Ran thở nhẹ nhàng, để cảm xúc chợt đến nhanh chóng tàn lụa theo cơn gió đầu thu. Cô tự hỏi, hôm nay sao tâm trạng không ổn định được.
Một bàn tay chạm vào cô từ phía sau, Ran quay lại. Để mình lạc trong khoảng không mênh mông màu trời.
Nồng nàn, tràn đầy dư vị? Ran lắc đầu, đó họa chăng chỉ là cảm giác của riêng cô.
“Nàng vẫn khỏe chứ”
“Shinichi”
Anh không trả lời, lồng tay vào bàn tay cô và kéo đi. Ran không hiểu, vì sao mình không rút tay ra khỏi đó. Chỉ cảm thấy cảm giác dần hư hao, chỉ còn lại tiếng đập rộn ràng của trái tim. Cứ thế, anh và cô đi giữa rừng phong. Lá phong đỏ rực, nhuộm đẫm một góc đường. Ran miên man theo triền gió, ánh mắt cũng dần trở nên yên bình hơn.
Anh ở đây, không rõ lý do.
Anh ở đây, ngay bên cô.. không hề có những oán hận trước kia. Ran tự hỏi, có phải sự xuất hiện của anh, là thứ duy nhất giải tỏa cho cô ra khỏi mọi thứ. Có phải chỉ đơn giản như vậy?
Bàn tay anh khẽ chạm, Ran bâng quơ ngước lên.
“Có gì lạ à? Vì sao nàng nhìn ta như thế?”
Ran khẽ cười, nụ cười trẻ con. Chúng làm Shinichi hơi sững lại, rồi một thoáng chốc lại ngơ ngẩn. Cuối cùng, anh cũng thoát ra khỏi cảm giác nhất thời. Chỉ còn lại chút suy nghĩ trong đôi mắt ấy.
Anh nhớ lại một điều gì đó. Đôi mắt anh không hề vui vẻ, chỉ có nỗi buồn, và những kí ức. Ran không hiểu, anh rốt cục là có chuyện gì. Chợt bàn tay anh kéo cô về phía mình, khẽ ôm lấy cô vào lòng. Ran giật mình, không quen với sự động chạm của anh. Nhưng Shinichi không hề dùng lực, chỉ giam cô trong vòng tay của mình, không giải thích, không hề một câu nói nào phát ra từ môi anh. Ran chỉ biết đứng yên, trong lòng anh. Để yên cho bàn tay khẽ ghì chặt.
“Ran..”
Ran không nói gì. Đâu đó, lá phong là đà rơi.
Ánh mắt Kagami nhìn anh đầy hoảng loạn, Shinichi nhìn cô, không chút xúc cảm.
Cô không biết nên làm gì, vội vã đẩy người đang ôm ghì mình ra. Nhưng ánh mắt ấy vẫn không hề có chút gì gọi là tội lỗi. Shinichi cười nhạt.
“Phải chăng.. đó là người nam nhân của nàng?”
Kagami lặng yên, người bên cạnh vẫn siết chặt tay cô. Không hề có ý định buông ra, Shinichi quay đầu. Không nhìn lại Kagami, cũng không hề có ý định làm gì cô. Anh buông thả bước chân, đến rừng phong.
Bóng dáng ấy, hiu hắt. Cô nhìn lơ đãng về một cánh phong.
Đỏ, mênh mông, xoay tít, là đà, nhẹ rơi..
Shinichi lấy lại chút xúc cảm. Rồi nghẹn đắng mà buông Ran ra. Tiếng vút từ phía sau sượt qua, Shinichi vội vã ôm Ran ngã nhào xuống nền đất.
Ran không dám nói gì, ngây ngô nhìn về phía toáng người mặc áo đen. Trên tay là cung và những vũ khí. Ran không nói gì, chỉ đứng dậy, nhưng Shinichi kéo cô lăn qua một bên, trên tay anh không hề có kiếm, cũng chẳng hề có một vật gì để gạt cung.
Ran im lặng, đứng lên. Shinichi đứng phía trước cô. Đôi mắt quan sát xung quanh.
Ran nhìn anh, rồi chợt môi rung lên.
“Shinichi, người họ cần là chàng, chàng đi đi… em sẽ không sao”
Shinichi vẫn yên lặng. Siết chặt áo choàng trong tay. Ran lay động anh, cô chỉ thở thật nhẹ bên tai anh.
“Em không sao đâu, chàng nên đi đi.. người chàng cần bảo vệ, không phải em..”
Shinichi vẫn yên lặng, gió lay, cơn mưa phong lay động.
“Kagami? Nàng muốn nói thế chăng?”
Ran yên lặng, đứng lùi lại. Cô quay đầu, cố gắng chạy đi. Như thế này, họ sẽ đổi theo cô chăng? Hay họ sẽ ở lại? Cô biết, mình ở đó chỉ làm anh bận rộn thêm.. Shinichi quay đầu, thấy tốp người chạy theo Ran. Cung đã giương lên. Giọng anh như hòa với gió, nhạt mất đi.
Phong rơi, hòa với tiếng gào thét bên tai.
Ran nghe thấy hàng vạn mũi tên phóng vào mình. Tiếng vút cứ thế xé gió lao đi.
Shinichi không hề đuổi theo, cũng không có ý định như thế thì phải. Ran nghe tim mình chậm lại một nhịp, cuối cùng thì vẫn như thế này chăng?
Mũi tên đầu tiên, làm chiếc váy cô khẽ nhàu nát. Ran cảm thấy mắt mình khẽ cay, gió cứ thế xoa lên môi cô. Ran vẫn tiếp tục chạy, cô biết nếu dừng lại.. kết cục chỉ có cái chết.
Shinichi… anh ở đâu? Ran thầm gọi, những vẫn biết, sẽ chẳng có ai trả lời.. Cô thấy mình cay đắng. Anh không hề có chút tình cảm nào với cô, những yêu thương chỉ mình cô ngụy tạo. Những lời nồng nàn chẳng qua là những lòng thương hại của anh đến cô chăng?
Cô không biết, anh ở đó, và sẽ sống… là được.
Mũi tên thứ hai, sượt qua da, để lại trên má một vết xước thật sâu..
Ran nhìn thấy những lá phong, những cơn gió bay trong triền gió.. Đau, rát, bỏng..
Tất cả như một cơn sóng, cuốn trôi tất cả..
/12
|