Rực Rỡ Màu Phong

Chương 5: Chapter 5

/12


Tất nhiên hôn lễ luôn là việc làm tất cả mọi người bận việc. Ran ung dung ngồi trên chiếc ghế của mình, liên tục đan những sợi dây đỏ vào nhau, cô cứ tết chúng lại, cho đến khi chúng hoàn thành những nút thắt, rồi lại đan. Một số người hầu cứ nhìn vào phòng, một số thì buông lời chế nhạo, một số thì âm thầm nhỏ to sau lưng. Ran không quan tâm đến những chuyện đó lắm. Và tất nhiên, cô cũng không cần tìm hiểu hay cố gắng chặn lại những lời họ nói làm gì. Ran cứ ngồi im như thế, âm thầm và lặng lẽ, như thể không có cô tồn tại trong phủ.

Mang tiếng là cô lấy vợ cho anh, nhưng thật sự thì anh đều tự lo liệu lấy. Cô hầu như không phải động vào bất cứ một chuyện gì cả.

Cô vẫn còn nhớ, tân hôn, và những căn phòng rộn rã ánh nến, tất cả đều quá bận. Ran đi ra khỏi phòng mình, lê bước ra vườn hoa. Bước chân cô cứ mải miết, cho đến khi dừng lại bên một chậu linh lan. Cô vuốt ve những cánh hoa, mùi hương dìu dịu. Đây không phải là hoa Kagami thích nhất sao? Ran mỉm cười, trong phủ có nguyên một khu vườn riêng cho cô ấy. Xem ra nữ nhân này trong mắt anh không hề tồi chút nào. Ran bước đến chiếc bàn giữa vườn, một chiếc đàn đặt trên đó.

Cô nhìn chiếc đàn, không hề có ý định chạm tay vào. Nhưng rồi cũng không kiềm lòng mà vuốt ve cây đàn, gỗ rất mượt, dây cũng rất căng. Gió từ đâu thổi về, không khi lắng lại.

Ran trầm lắng. Cố gắng tìm chút cảm xúc. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng chẳng tìm được chút gì trong nội tâm gợn sóng của mình. Từ xa, một cô gái bước đến gần. Chúng đánh thức cô, ngước lên, lập tức nhận ra đó là ai.

Mái tóc màu tro đậm, cả con ngươi cũng thăm thẳm một màu trời đêm, trông cô thật đẹp. Ran không hiểu, vì sao mình lại tự đi khen cô ấy, nhưng rồi cô cũng nhún vai. Cô ấy cười với cô, rồi từ miệng một thanh âm phát ra:

“Vương phi”

Ran vẫn chưa quen với chức danh này cho lắm, cô không nói gì. Chỉ nhường chỗ cho cô ấy ngồi, không phải có phải tại cô nhầm không, nhưng cô thấy được mối nguy hiểm từ cô gái này.

Ran không hề có ý định lẩn trốn, nhưng vẫn có chút không thể ngồi lâu hơn. Cô giống như du hồn hơn là một con người. Cứ thế mà phớt lờ Kagami đi, Ran không cần quan tâm đến cô ấy, càng không cần biết cô ấy cần gì. Cô chỉ muốn tránh xa Kagami, càng xa càng tốt.

Buổi tối, Ran nhận được lời thông báo của anh. Ăn tối, cùng nhau.

Ran đứng dậy, cố gắng ra khỏi phòng nhanh một chút. Ngay khi vừa bước vào phòng, cô nhìn thấy anh, cùng với Kagami đang ngồi cạnh nhau. Đôi mắt Kagami khẽ e lệ nhìn anh, còn Shinichi.. Ran chỉ cúi chào anh, rồi ngồi đối diện với hai người.

Vì sao lại đưa cô đến đây chứ, để xem hai người tình tứ sao? Ran không để những cảm xúc lấn át suy nghĩ, chỉ lặng lẽ dùng phần cơm của mình. Bên kia bàn, anh vẫn tiếp tục trêu đùa Kagami, hầu như chẳng hề có sự tồn tại của cô.

Ran nhìn anh, rồi lại nhìn đôi mắt xanh dương của anh. Khẽ thở dài.

Kagami chợt đứng dậy, rồi đưa chén rượu cho Ran, cô ấy mỉm cười. Nụ cười đầy khả ái, nhưng chính Ran cũng không biết vì sao cô lại ghét nó đến thế không biết. Phải chăng vì anh? Anh thân thiện với cô ấy, vì anh yêu cô ấy, làm sao cô có tư cách chứ.. Ran cầm lấy nó, đưa lên môi.

Nhưng gần như lập tức, lưỡi cô như bị phỏng, cay nồng. Ran vội phun ra, nước bọt vô ý hòa với rượu dấy lên người Kagami. Cô ấy mở to đôi mắt màu đen tuyền, ngạc nhiên có, uất ức có. Ran nhìn anh tiến lại gần cô ấy, vội vã gọi người hầu.

Ran vẫn yên lặng, dùng tiếp bữa cơm của mình. Anh chỉ lướt qua, rồi lại vào lần nữa, lúc này cô không còn tâm trạng đâu để ăn nữa. Ran nhìn anh. Rồi lại nhìn đôi mắt anh. Cô không hề kinh ngạc, cũng chẳng hề bận tâm. Shinichi dừng lại bên cô. Không hẳn là tức giận, anh dường như ít khi tức giận. Chúng làm cô không biết anh có đúng quay lại hỏi tội cô về vụ vừa rồi không nữa.

“Trong rượu có gì à?”

“Cay, mà sao chàng lại hỏi thế? Đáng lẽ chàng phải hỏi là có phải tôi cố tình hay không…”

Shinichi nhìn Ran, anh khẽ cười. Nâng khuôn mặt của cô lên ngang tầm mắt. Hôn lên môi cô, đây là lần thứ hai anh làm thế, chúng làm Ran sững sờ trong giây lát.

Gương mặt cô không còn giữ được vẻ bình thản vốn có nữa. Cô nhìn anh, tự hỏi thái độ anh là như thế nào đây, Shinichi rót nhẹ vào tai cô những từ ngữ, hơi thở phả vào vành tai, ấm nóng.

“Ta biết, nàng sẽ không phản bội ta, cũng sẽ không nói dối ta.. “

“Chàng tin ta ư?”

Ran hỏi lần nữa, cố gắng thật bình tĩnh. Nhưng vẫn như thế, Shinichi không nói một từ nào nữa. Chỉ lẳng lặng ra ngoài.

Tiếp sau đó, lẽ dĩ nhiên là đám cưới của hai người.

Đêm ấy, Ran nhớ rõ, mọi thứ đều như cũ. Chỉ khác, Shinichi về phòng từ rất sớm. Từ xưa, người ta đã luôn bảo: khi nam nhân cưới thiếp, vợ phải có nghĩa vụ mỉm cười. Ran nào làm được điều đó, chưa bao giờ, cô nghĩ mình thật sự là vợ anh cả. Chẳng qua là một quân bài trong tay anh, tùy ý anh sai bảo.

Ran đi ngang qua căn phòng sáng đèn, hai cái bóng tựa vào nhau gần như âm thầm.

Cô lặng lướt qua, đi về căn phòng gió thổi của mình. Cô đã quen, một mình. Ran về phòng, khép lại, để rồi chính mình chìm trong những suy nghĩ không đầu không cuối.

Vì sao anh ấy lại làm thế với cô? Vì sao cô lại chấp nhận ở bên anh… và vì sao sau tất cả… cô vẫn chẳng thể ngăn mình khẽ nhói lòng, cô đang ghen với cô gái ấy. Cô gái có được tình cảm của anh, được anh yêu nhiều như thế.

Còn cô với anh…

Ran chợt nghe tiếng cửa bật tung, gió lạnh lại tràn vào.

Shinichi đứng đó, gần như tê liệt, lần đầu cô thấy anh như thế, mơ hồ cũng thoáng sợ hãi.

Shinichi tiến lại gần cô, ôm lấy cô một cách cường bạo. Ran mở to đôi mắt mình, nhìn anh. Có chuyện gì thế, không phải hôm nay là đêm.. Anh không cho phép cô nói, ghì chặt môi cô bằng một nụ hôn.

Anh không hề nói một từ nói, chỉ ở bên cô suốt đêm ấy.

Sáng dậy, khi cô tỉnh dậy, vẫn thấy anh nằm bên cạnh. Đôi mắt xanh dương không biểu lộ cảm xúc.

“Chàng…”

“Tuyệt đối… nàng phải hứa… không bao giờ được phản bội ta”

Ran im lặng, lần nào gặp anh, cô cũng nhận được câu nói này…

“Hôm qua… chẳng phải hai người…”

Shinichi kéo Ran vào lòng một cách đầy cuồng bạo. Anh không quan tâm đến lời nói của cô, chỉ mải miết hôn ghì cô.

Tất cả chỉ mới bắt đầu..

Cho kí ức.. nhuộm màu phong..


/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status