Không khí nóng bức càng làm cái khuôn cảnh trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, không ai muốn người con gái ấy bước ra sân. Một điều rất tồi tệ, trong lòng tôi thì tin rằng đã chiến thắng vì lẻ rằng em rất nghe lời và luôn nghĩ đến người khác,… nào ngờ….
-Đệch. – thằng Tùng ôm mặt.
-Thôi xong rồi. – thằng Dương đưa mắt nhìn tôi.
-50% bị loại đã xuất hiện – thằng Hùng tặc lưỡi nối tiếc.
Mấy thằng còn lại cũng đưa ánh mắt nhìn tôi, tôi thì cứ điểm tỉnh xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật chất trong lòng rất giận, giận người con gái ấy. Tại sao chấn thương đến như thế mà phải lếch cái thân ra thi đấu chứ, chạy được bao nhiêu bước…
-Đùa với tôi ả ? – Tôi tự hỏi bản thân mình.
Bạch Yến cứ bước sân như thể không có chuyện gì xảy ra và trận đấu cuối cùng đã bắt đầu. Người con gái ấy cũng thực hiện những bước chạy như mọi khi nhưng tôi cứ lo lắng sẽ sắp có một chuyện gì đó mình không mong muốn xảy ra ở đây.
Những pha đường chuyền bóng của em sang cho đồng đội một cách chuẩn xác, một phần nào đó nỗi nghi ngờ về chấn thương ở chân cũng bị tôi xóa bỏ cứ tự khuyên nhủ mình như một đứa khùng. Hai đội chạy như cứ thể bước đi của những thằng con trai nhưng họ có một sự tỉ mỉ và chuẩn xác ở những pha chuyền bóng ngắn lẫn dài.
Trong những phút đầu tiên của hiệp một trận thi đấu cuối cùng của bảng D trong vòng loại giải bóng đá của trường giữa lớp 10A3 và 11A11, các cầu thủ đang đẩy nhanh tốc độ trận đấu. Khán giả cũng là một trong những thành phần giúp cho trận đấu thành công cũng như phong độ của cầu thủ, lúc này khán đài náo nhiệt hơn bao giờ hết những tiếng gõ lộp cộp từ những chai nước suối bỏ đá vào. Tạo nên một không khí đầy phấn khích.
Bà Kim đã có bóng trong chân trong một tình huống phản công của đổi nhà, hiện giờ cầu thủ Như và Mai đã ở hai bên cánh sẵn sàng đón đường chuyền bóng bất cứ lúc nào, Bạch Yến thì đang chạy theo phía sau để hỗ trợ bất cứ lúc nào. Cầu thủ bên đội bạn nhanh chóng áp sát vào cầu thủ đang có bóng, chẳng mấy chốc số lượng người vay quanh bóng ngày càng tăng. Bà Kim thực hiện một cú chuyền cho Bạch Yến rồi té xuống nền sân luôn, các cầu thủ đang đấu trí và sức với nhau. Những giọt mồ hôi rơi lã chã dù cho ánh nắng đã dịu đi vào buổi chiều mát mẻ,… Họ như những cầu thủ chuyên nghiệp.
Nhanh chóng có hai cầu thủ đang ở trước mặt chạy từ hàng hậu vệ chạy đến án ngữ Bạch Yến, em bình tỉnh bấm bóng lại dùng một ít thời gian đầy ngắn ngủi quan sát, tôi thấy xung quanh đấy không có ai có thể nhận được bóng từ em, các cầu thủ đội bạn đã bao vây tứ phía. Tôi đoán chắc là sẽ bị mất bóng nhưng tự nhiên trong tim có một cảm giác đầy lạ lùng giống với cảm giác đầy lo sợ. Trên sân lúc này có một cầu thủ,… định xoạt bóng, một tình huống hiếm thấy ở giải đấu nữ, ít cầu thủ nữ nào thực hiện được một cú xoạt bóng…
-Xoạt
-….
-…
Tôi gần như nín thở trong chốc lát bởi vì rất sợ, sợ một cái tình huống mà mình không muốn nó bao giờ xảy ra, những đứa bạn của tôi cũng đang rất lo lắng khi thấy mọi chuyện trên sân lại chuyển biến theo chiều hướng không thể gọi là tích cực.
-…
-… – Tôi đứng ngồi không yên, cứ thấp thỏm.
Em nằm dưới sân, một khoảng thời gian không đứng dậy, bóng cứ tiếp tục lăn…
-Đệch, Bạch Yến đứng không nổi kìa – Thằng Chung cũng không khác gì tôi.
-Thầy ơi ! bạn Yến đứng dậy không được kìa. – thằng Anh kêu HLV.
-Ông trọng tài đuôi mẹ rồi – thằng Tùng bực bội.
Tôi định chạy vào sân, trong lòng rất giận em, đã bảo không vào sân thi đấu cứ bước ra, bây giờ thì tốt rồi, tôi đã dọn miệng chuẩn bị quát em nhưng…. Người con gái xinh đẹp ấy từ từ đứng dậy trong ánh mắt của lớp tôi cũng không ít người trên khán đài đang quan sát theo nhất cử nhất động.
-Phù – Tôi quẹt những giọt mồ hôi khi thấy em đứng dậy chạy bình thường.
Hiệp một trận đấu trôi qua nhanh chóng khi không có đội bóng nào ghi bàn vào lưới đội bạn, trận đấu cuối cùng luôn được xem là điểm nhấn vì tất cả tinh hoa của đội bóng dồn vào trận chiến sống còn. Giờ giải lao, người con gái ấy rất vui vẻ bước ra sân để đi lấy nước, tôi nhanh chóng có trong tay mình một chai nước C2 mua để đưa cho em…
-Hihi – Thầy mặt tôi là nở nụ cười dù rằng đang rất mệt mỏi.
-Cười gì mà cười, đánh chết giờ. – Tôi hâm dọa.
-Hix, mới thấy người ta đã đòi đánh rồi – Em lại nũng nịu dễ thương.
-Thấy nãy giờ rồi ạ, nước này – Tôi chìa chai nước đang mát lạnh ra cho em.
Em đón nhận nó một cách đầy nhẹ nhàng và trên khuôn mặt có một vẻ vui tươi hớn hở như một đứa trẻ mới vừa được mẹ mình tặng quà ấy. Em từ từ uống những ngụm nước ấy vào, tôi nhìn thấy cái cổ họng em mà trong người có một thứ gì đó, nóng khắp cả người chẳng thể diễn tả được, nhanh chóng tôi quay mặt theo hướng khác, một cảm giác rất kì lạ.
-Hihi, cảm ơn cậu nhé – Em ngừng uống tôi mới dám quay mặt lại nhìn khuôn mặt kiều diễm ấy.
-Ừa, mệt không ?
-Cũng mệt lắm. – Khuôn mặt em ửng hồng lên.
-Ừa, đá cẩn thận đấy.
-Hì hì, không sao đâu mà.
Hai đứa nói chuyện thêm một lát nữa thì em lại tiến vào sân chuẩn bị cho hiệp hai của trận đấu, tôi ngồi đó mà suy nghĩ vớ va vớ vẫn…
-Không lẻ mình ham muốn trời ? – Tôi tự hỏi mình về cái cảm giác nóng khắp cả người khi nhìn thấy cái cổ trắng nõn nà.
-Không, không phải như thế. Mình còn bé và trẻ lắm – Tôi chốt lại đáp án.
Hiệp hai trận đấu bắt đầu với những tốc độ cao, đội bạn thực hiện những cú chuyền bóng dài để phá vỡ chiến thuật phối hợp ngắn nhiều trạm của lớp tôi, Bạch Mai đã lùi sâu xuống hỗ trợ phòng ngự, người con gái ấy cũng có một vẻ đầy mệt mỏi. Như thì em cứ chạy như một người không biết mệt, em chính là cầu nối của cả đội, nhờ có em mà cả đội mới có một lối chơi đầy phóng khoáng đến như thế, sự phối hợp của bộ ba đó chính thành công lớn nhất mà tôi đã làm được khi chỉ dạy cho họ.
Thời gian của trận đấu đi về những giây phút cuối cùng, có lẻ là một trận đấu hòa, những đợt phản công tiếp tục ào ạt dội lên khung thành của hai đội, những pha bóng chuyền dài kèm theo những cú sút cự ly gần. Một trận đấu đầy kịch tính, màn đêm cũng buông xuống, tất cả chìm trong thế giới hơi ảo mờ mịt, khán giả ở lại còn rất đông để chứng kiến những giây phút sôi nổi nhất.
Hiện tại bóng đang ở trong chân bà Huyền, bóng được chuyền qua từ chạm và những pha bứt phá đầy nghệ thuật cá nhân của Như, đến đây tôi phát hiện thêm em có một tài năng không ngờ nữa đó chính là đá bóng.
-Tố Như dẫn bóng có khi hơn thằng Tâm – Thằng Mạnh lên tiếng.
-Lâu rồi mầy mới phát biểu nhưng chất vãi – thằng Khôi đồng tình ý kiến.
-Theo tao nghiên cứu là thế – thằng Đức xạo cũng châm vào.
Tôi thì đang mải miết xem diễn biến của trận đấu nên không có thời gian để cãi nhau với đám bạn cờ hó này. Quả thật trong thời gian ngắn ngủi thế mà trình độ kỹ thuật của Như lại tiến xa đến vậy, tôi quyết định là khi nào rảnh sẽ chuyền dạy cho em tuyệt kỹ của sư môn đó chính là xỏ kim, xỏ chỉ. Hiện Như đang có bóng ở trung lộ, một cú chuyền bổng vào khu vực vòng cấm của đối phương…
-BỐP – Một cú đánh đầu của bà Ngọc khi tham gia tấn công.
-Binh – Rất tưởng cú chưởng đầy dũng mãnh của thủ môn.
Bóng dội ra ngoài và tiếp theo đó là những đường chuyền để tiếp cận vào vòng cấm nơi đang rất hỗn lộn sau cú đánh đầu ấy và chuyện gì đến nó cũng đến thôi…
-Víu – Lại một cú sút nhưng ở cự ly gần chứ không bắn chim như đám con trai của bọn tôi.
Khán đài gần như vỡ òa khi thấy trọng tài cầm cái còi lên đút vào miệng giống một đứa trẻ đang bú sữa vậy, trọng tài vận hết công lực, khí từ đan điền lên chuẩn bị thổi, ai cũng ngỡ ngàng là một trận đấu hòa nhưng bất ngờ ngay sau đó bóng đã nằm gọn trong khung thành. Ông trọng tài thì đứng ngơ ngơ ngáo ngáo chẳng biết làm gì…
-Hoét – Tiếng còi đã vang lên, không phải kết thúc trận đấu mà công nhận bàn thắng mở tỉ số của trận đấu ở những phút cuối cùng.
Cú sút cuối cùng vừa rồi của Bạch Yến,… em đã thực hiện một cú đệm lòng bàn chân nhẹ, bóng đã nằm gọn sau sự chôn chân của thủ môn và tất nhiên em bình an vô sự sau cú sút ấy. Tôi quan sát người con gái ấy từ đầu trận đến cuối trận, phải nói là thở phào nhẹ nhõm khi thấy em vẫn bình an vô sự.
-Ố lê lê, ố la la – Thằng Hùng đã khùng.
-Tao có mơ không ? -thằng Dương quả là giống tôi.
-Tuyệt vời trên cả ông mặt trời – thằng Tùng nhảy lên ăn mừng.
-….
Trận đấu đã kết thúc với tỉ số 1-0, pha ghi bàn vào những phút cuối cùng của trận thi đấu, bọn tôi chạy vào ăn mừng với những người con gái đang rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt vì vui mừng. Thế là đã hoàn thành vòng loại, có thể tham gia những trận thi đấu ở vòng chung kết với những đội mạnh của trường, đây cũng xem là một thành công lớn. Bạch Yến ngồi xuống sân thi đấu mà thở cùng với một nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai trong một khu vực ở trên sân, tôi tiến lại gần…
-Cậu đã làm được – Tôi mỉm cười nhẹ, một nụ cười ít khi để cho người khác ấy.
-Cảm ơn ” thầy ” – Em cũng nở nụ cười dành cho tôi.
Tôi đưa cánh tay của mình để làm một điểm tựa đầy vững chắc cho người con gái ấy đứng dậy, lần này tôi ” nắm ” chặt tay em khi ngã,… lần đầu tiên từ khi gặp em, tôi mới làm được điều đó vì lẻ rằng toàn em làm mỗi khi tôi trượt chân trên con đường đời một cách đầy đắng cay…
-Hihi – Bàn tay ấm áp ấy nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh lẽo đầy cơ đơn.
Một cảm giác kỳ lạ, nôn nao trong người, một cái gì đó đang hối thúc tôi phải mỉm cười thật nhiều với người con gái ấy vì khi đó mình cũng thấy thật thoải mái và vui vẻ hơn bao giờ hết. Niềm vui cho cả hai người chứ không phải một…
-Đệch. – thằng Tùng ôm mặt.
-Thôi xong rồi. – thằng Dương đưa mắt nhìn tôi.
-50% bị loại đã xuất hiện – thằng Hùng tặc lưỡi nối tiếc.
Mấy thằng còn lại cũng đưa ánh mắt nhìn tôi, tôi thì cứ điểm tỉnh xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật chất trong lòng rất giận, giận người con gái ấy. Tại sao chấn thương đến như thế mà phải lếch cái thân ra thi đấu chứ, chạy được bao nhiêu bước…
-Đùa với tôi ả ? – Tôi tự hỏi bản thân mình.
Bạch Yến cứ bước sân như thể không có chuyện gì xảy ra và trận đấu cuối cùng đã bắt đầu. Người con gái ấy cũng thực hiện những bước chạy như mọi khi nhưng tôi cứ lo lắng sẽ sắp có một chuyện gì đó mình không mong muốn xảy ra ở đây.
Những pha đường chuyền bóng của em sang cho đồng đội một cách chuẩn xác, một phần nào đó nỗi nghi ngờ về chấn thương ở chân cũng bị tôi xóa bỏ cứ tự khuyên nhủ mình như một đứa khùng. Hai đội chạy như cứ thể bước đi của những thằng con trai nhưng họ có một sự tỉ mỉ và chuẩn xác ở những pha chuyền bóng ngắn lẫn dài.
Trong những phút đầu tiên của hiệp một trận thi đấu cuối cùng của bảng D trong vòng loại giải bóng đá của trường giữa lớp 10A3 và 11A11, các cầu thủ đang đẩy nhanh tốc độ trận đấu. Khán giả cũng là một trong những thành phần giúp cho trận đấu thành công cũng như phong độ của cầu thủ, lúc này khán đài náo nhiệt hơn bao giờ hết những tiếng gõ lộp cộp từ những chai nước suối bỏ đá vào. Tạo nên một không khí đầy phấn khích.
Bà Kim đã có bóng trong chân trong một tình huống phản công của đổi nhà, hiện giờ cầu thủ Như và Mai đã ở hai bên cánh sẵn sàng đón đường chuyền bóng bất cứ lúc nào, Bạch Yến thì đang chạy theo phía sau để hỗ trợ bất cứ lúc nào. Cầu thủ bên đội bạn nhanh chóng áp sát vào cầu thủ đang có bóng, chẳng mấy chốc số lượng người vay quanh bóng ngày càng tăng. Bà Kim thực hiện một cú chuyền cho Bạch Yến rồi té xuống nền sân luôn, các cầu thủ đang đấu trí và sức với nhau. Những giọt mồ hôi rơi lã chã dù cho ánh nắng đã dịu đi vào buổi chiều mát mẻ,… Họ như những cầu thủ chuyên nghiệp.
Nhanh chóng có hai cầu thủ đang ở trước mặt chạy từ hàng hậu vệ chạy đến án ngữ Bạch Yến, em bình tỉnh bấm bóng lại dùng một ít thời gian đầy ngắn ngủi quan sát, tôi thấy xung quanh đấy không có ai có thể nhận được bóng từ em, các cầu thủ đội bạn đã bao vây tứ phía. Tôi đoán chắc là sẽ bị mất bóng nhưng tự nhiên trong tim có một cảm giác đầy lạ lùng giống với cảm giác đầy lo sợ. Trên sân lúc này có một cầu thủ,… định xoạt bóng, một tình huống hiếm thấy ở giải đấu nữ, ít cầu thủ nữ nào thực hiện được một cú xoạt bóng…
-Xoạt
-….
-…
Tôi gần như nín thở trong chốc lát bởi vì rất sợ, sợ một cái tình huống mà mình không muốn nó bao giờ xảy ra, những đứa bạn của tôi cũng đang rất lo lắng khi thấy mọi chuyện trên sân lại chuyển biến theo chiều hướng không thể gọi là tích cực.
-…
-… – Tôi đứng ngồi không yên, cứ thấp thỏm.
Em nằm dưới sân, một khoảng thời gian không đứng dậy, bóng cứ tiếp tục lăn…
-Đệch, Bạch Yến đứng không nổi kìa – Thằng Chung cũng không khác gì tôi.
-Thầy ơi ! bạn Yến đứng dậy không được kìa. – thằng Anh kêu HLV.
-Ông trọng tài đuôi mẹ rồi – thằng Tùng bực bội.
Tôi định chạy vào sân, trong lòng rất giận em, đã bảo không vào sân thi đấu cứ bước ra, bây giờ thì tốt rồi, tôi đã dọn miệng chuẩn bị quát em nhưng…. Người con gái xinh đẹp ấy từ từ đứng dậy trong ánh mắt của lớp tôi cũng không ít người trên khán đài đang quan sát theo nhất cử nhất động.
-Phù – Tôi quẹt những giọt mồ hôi khi thấy em đứng dậy chạy bình thường.
Hiệp một trận đấu trôi qua nhanh chóng khi không có đội bóng nào ghi bàn vào lưới đội bạn, trận đấu cuối cùng luôn được xem là điểm nhấn vì tất cả tinh hoa của đội bóng dồn vào trận chiến sống còn. Giờ giải lao, người con gái ấy rất vui vẻ bước ra sân để đi lấy nước, tôi nhanh chóng có trong tay mình một chai nước C2 mua để đưa cho em…
-Hihi – Thầy mặt tôi là nở nụ cười dù rằng đang rất mệt mỏi.
-Cười gì mà cười, đánh chết giờ. – Tôi hâm dọa.
-Hix, mới thấy người ta đã đòi đánh rồi – Em lại nũng nịu dễ thương.
-Thấy nãy giờ rồi ạ, nước này – Tôi chìa chai nước đang mát lạnh ra cho em.
Em đón nhận nó một cách đầy nhẹ nhàng và trên khuôn mặt có một vẻ vui tươi hớn hở như một đứa trẻ mới vừa được mẹ mình tặng quà ấy. Em từ từ uống những ngụm nước ấy vào, tôi nhìn thấy cái cổ họng em mà trong người có một thứ gì đó, nóng khắp cả người chẳng thể diễn tả được, nhanh chóng tôi quay mặt theo hướng khác, một cảm giác rất kì lạ.
-Hihi, cảm ơn cậu nhé – Em ngừng uống tôi mới dám quay mặt lại nhìn khuôn mặt kiều diễm ấy.
-Ừa, mệt không ?
-Cũng mệt lắm. – Khuôn mặt em ửng hồng lên.
-Ừa, đá cẩn thận đấy.
-Hì hì, không sao đâu mà.
Hai đứa nói chuyện thêm một lát nữa thì em lại tiến vào sân chuẩn bị cho hiệp hai của trận đấu, tôi ngồi đó mà suy nghĩ vớ va vớ vẫn…
-Không lẻ mình ham muốn trời ? – Tôi tự hỏi mình về cái cảm giác nóng khắp cả người khi nhìn thấy cái cổ trắng nõn nà.
-Không, không phải như thế. Mình còn bé và trẻ lắm – Tôi chốt lại đáp án.
Hiệp hai trận đấu bắt đầu với những tốc độ cao, đội bạn thực hiện những cú chuyền bóng dài để phá vỡ chiến thuật phối hợp ngắn nhiều trạm của lớp tôi, Bạch Mai đã lùi sâu xuống hỗ trợ phòng ngự, người con gái ấy cũng có một vẻ đầy mệt mỏi. Như thì em cứ chạy như một người không biết mệt, em chính là cầu nối của cả đội, nhờ có em mà cả đội mới có một lối chơi đầy phóng khoáng đến như thế, sự phối hợp của bộ ba đó chính thành công lớn nhất mà tôi đã làm được khi chỉ dạy cho họ.
Thời gian của trận đấu đi về những giây phút cuối cùng, có lẻ là một trận đấu hòa, những đợt phản công tiếp tục ào ạt dội lên khung thành của hai đội, những pha bóng chuyền dài kèm theo những cú sút cự ly gần. Một trận đấu đầy kịch tính, màn đêm cũng buông xuống, tất cả chìm trong thế giới hơi ảo mờ mịt, khán giả ở lại còn rất đông để chứng kiến những giây phút sôi nổi nhất.
Hiện tại bóng đang ở trong chân bà Huyền, bóng được chuyền qua từ chạm và những pha bứt phá đầy nghệ thuật cá nhân của Như, đến đây tôi phát hiện thêm em có một tài năng không ngờ nữa đó chính là đá bóng.
-Tố Như dẫn bóng có khi hơn thằng Tâm – Thằng Mạnh lên tiếng.
-Lâu rồi mầy mới phát biểu nhưng chất vãi – thằng Khôi đồng tình ý kiến.
-Theo tao nghiên cứu là thế – thằng Đức xạo cũng châm vào.
Tôi thì đang mải miết xem diễn biến của trận đấu nên không có thời gian để cãi nhau với đám bạn cờ hó này. Quả thật trong thời gian ngắn ngủi thế mà trình độ kỹ thuật của Như lại tiến xa đến vậy, tôi quyết định là khi nào rảnh sẽ chuyền dạy cho em tuyệt kỹ của sư môn đó chính là xỏ kim, xỏ chỉ. Hiện Như đang có bóng ở trung lộ, một cú chuyền bổng vào khu vực vòng cấm của đối phương…
-BỐP – Một cú đánh đầu của bà Ngọc khi tham gia tấn công.
-Binh – Rất tưởng cú chưởng đầy dũng mãnh của thủ môn.
Bóng dội ra ngoài và tiếp theo đó là những đường chuyền để tiếp cận vào vòng cấm nơi đang rất hỗn lộn sau cú đánh đầu ấy và chuyện gì đến nó cũng đến thôi…
-Víu – Lại một cú sút nhưng ở cự ly gần chứ không bắn chim như đám con trai của bọn tôi.
Khán đài gần như vỡ òa khi thấy trọng tài cầm cái còi lên đút vào miệng giống một đứa trẻ đang bú sữa vậy, trọng tài vận hết công lực, khí từ đan điền lên chuẩn bị thổi, ai cũng ngỡ ngàng là một trận đấu hòa nhưng bất ngờ ngay sau đó bóng đã nằm gọn trong khung thành. Ông trọng tài thì đứng ngơ ngơ ngáo ngáo chẳng biết làm gì…
-Hoét – Tiếng còi đã vang lên, không phải kết thúc trận đấu mà công nhận bàn thắng mở tỉ số của trận đấu ở những phút cuối cùng.
Cú sút cuối cùng vừa rồi của Bạch Yến,… em đã thực hiện một cú đệm lòng bàn chân nhẹ, bóng đã nằm gọn sau sự chôn chân của thủ môn và tất nhiên em bình an vô sự sau cú sút ấy. Tôi quan sát người con gái ấy từ đầu trận đến cuối trận, phải nói là thở phào nhẹ nhõm khi thấy em vẫn bình an vô sự.
-Ố lê lê, ố la la – Thằng Hùng đã khùng.
-Tao có mơ không ? -thằng Dương quả là giống tôi.
-Tuyệt vời trên cả ông mặt trời – thằng Tùng nhảy lên ăn mừng.
-….
Trận đấu đã kết thúc với tỉ số 1-0, pha ghi bàn vào những phút cuối cùng của trận thi đấu, bọn tôi chạy vào ăn mừng với những người con gái đang rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt vì vui mừng. Thế là đã hoàn thành vòng loại, có thể tham gia những trận thi đấu ở vòng chung kết với những đội mạnh của trường, đây cũng xem là một thành công lớn. Bạch Yến ngồi xuống sân thi đấu mà thở cùng với một nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai trong một khu vực ở trên sân, tôi tiến lại gần…
-Cậu đã làm được – Tôi mỉm cười nhẹ, một nụ cười ít khi để cho người khác ấy.
-Cảm ơn ” thầy ” – Em cũng nở nụ cười dành cho tôi.
Tôi đưa cánh tay của mình để làm một điểm tựa đầy vững chắc cho người con gái ấy đứng dậy, lần này tôi ” nắm ” chặt tay em khi ngã,… lần đầu tiên từ khi gặp em, tôi mới làm được điều đó vì lẻ rằng toàn em làm mỗi khi tôi trượt chân trên con đường đời một cách đầy đắng cay…
-Hihi – Bàn tay ấm áp ấy nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh lẽo đầy cơ đơn.
Một cảm giác kỳ lạ, nôn nao trong người, một cái gì đó đang hối thúc tôi phải mỉm cười thật nhiều với người con gái ấy vì khi đó mình cũng thấy thật thoải mái và vui vẻ hơn bao giờ hết. Niềm vui cho cả hai người chứ không phải một…
/173
|