Tôi nghe như đang có tiếng sét đùng đùng bên lỗ tai của mình, không thể nào tin được, cái sự lựa chọn của tôi lại trùng hợp với sự lựa chọn của em đến như thế. Liệu rằng có bao nhiêu người chỉ nói đây đơn giản là một sự trùng hợp thôi, tôi thì không cho nó là như thế dù đầu óc của mình đang suy nghĩ theo hướng như thế. Thật sự một sự bất ngờ đầy to lớn. Không phải nói như thế nào… Cuộc đời là thế…
Nếu ở đây không phải là cái hội chợ mà đang đứng trước một ngôi nhà của ai đó thì tôi đang chắc chắn rằng mình đã bị công an tóm từ lâu vì nghi vấn rằng ăn trộm. Cô chủ bán hàng đang khắc cái tên đẹp đẽ ấy lên tấm gỗ mà tôi lựa chọn một cách đầy trùng hợp, lòng không yên tý nào có một cái gì đó đang hối thúc tôi phải làm một điều gì đó nếu không sẽ không kịp và hồi hận cả đời. Cái đầu cứ láo lia láo lét nhìn xung quanh để mong tìm kiếm được người con gái ấy nhưng tất cả lại một lần nữa chìm vào thất vọng.
-Xong rồi cháu ơi ! – Giọng nói của cô chủ thất bỉnh tôi.
Tôi niềm nở móc tiền ra trả cho người ta rồi sau đó bỏ cẩn thận vào cái túi để mong rằng nó không mất cho đến khi đi vào bàn tay ấm áp của Bạch Yến. Trước khi bước đi thì lỗ tai và bộ não của tôi phải làm việc một cách bất ngờ..
-Cảm ơn cháu nhé.
-Dạ
-Hihi, hai đứa đẹp đôi quá – Cô chủ mỉm cười rồi ” tặng ” cho tôi câu nói vừa rồi.
Tôi đứng khựng cả những bước đi, cái chân nặng hơn bao giờ hết, đứng lại và ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của cô chủ ấy. Chẳng hiểu tại sao trong đầu tôi lại có những ký ức đầy quen thuộc về câu nói ấy, hinh như đã nghe ở đâu đó một lần và được trí não tôi lưu nhớ. Đúng rồi câu nói ấy cũng chính là một người phụ nữ bán hàng nói nhưng lúc đó có em bên cạnh,… Liệu rằng có một sụ trùng hợp nào nữa ở đây chẳng ?
Tôi bước đi trong những rối bời mà đang suy nghĩ chưa có lời giải đáp, người con gái ấy với tôi có thật sự trùng hợp những chuyện ấy đến như thế. Dẹp qua những phiền phức ấy, tôi nhanh chóng chạy qua nơi bán quần áo nam mà cô chủ bán hàng vừa rồi chỉ dẫn cho mình.
Trong đầu tôi cứ muốn chạy sang gian hàng bán bán đồ chơi, hai gian hàng này nằm sát nhau và rất gần nhau nhưng trái tim lại mách bảo phải đi vào nơi bán đồ quần áo nam, hai cứ thứ ấy đang đấu tranh trong bản thân của mình. Lần này có lẻ trái tim đã chiến thắng rồi. Tôi chạy khắp nơi, hết ngõ ngách trong gian hàng bán quần áo, những người đi mua đồ cứ như đi trẩy hội, còn người đứng trên đường thì cứ như mình đang tham gia một hội gì đó rất đông người.
Đầu óc cứ quay cuồng cuộng, tôi nhìn tứ phía để tìm kiếm Bạch Yến nhưng chẳng thấy đâu cả. Không biết tôi hoang tưởng hay là đang làm đúng nữa, Bạch Yến chỉ có một mình mà thôi mà tôi đi kiêm, trong khi đám bạn rất đông lại không đi. Chẳng hiểu nổi được bản thân của mình khi đó nữa. Nhất là khi nghe cô chủ bán hàng nói tôi và Bạch Yến chọn tấm gỗ giống nhau thì có một niềm vui không tả xiết nhưng sau đó cái niềm vui ấy chiềm vào trong sự thất vọng khi không tìm thấy em. Cảm xúc của bản thân mình mà tôi không thể kiểm soát được, điều này chẳng ai lý giải được…..
Tôi đứng lại nơi bán quần áo sơ mi nhìn xung quanh một cách đầy mệt mỏi, mọi hy vọng tìm kiếm người con gái ấy ở khu bán hàng này đã trở về con số 0 tròn chỉnh, tôi chỉ biết đứng đó xoay đầu nhìn thêm một lần nữa để xác định rằng mình không bỏ sót qua chi tiết nào cả, một nỗi niềm cô đơn trong người. Tôi cảm thấy mình như trơ trọi một mình ở một nơi tận cùng của trái đất vậy ấy, cô đơn, lạnh lẽo, bơ vơ chẳng có ai cả.
Trái tim gần như đau thắt chẳng hiểu tại sao, một niềm lo lắng không biết nó xuất phát từ đâu đến, những tiếng nói ồn ào nhưng cái lỗ tai trở nên ù từ khi nào, chỉ biết ở phía trước là một con đường mà mình không xác định được. Những giọt mồ hôi đã rơi…. có lẽ vào buổi tối ông trời mới ngước mặt xuống nhìn trần thế, có lẽ cũng chính ông trời đã sắp đặt cho số phận cho hai đứa tôi lại gần nhau…
Tôi gần như thất vọng thì vuốt mặt nhìn vào quầy bán quần tây thấy một bóng dáng người con gái hiện hữu trước khuôn mặt của mình, lần này không cần mất nhiều thời gian để xác định rằng đó là em, tin tưởng vào chính bản thân của mình và những điều kì la xuất phát trong người.
Dòng người như muốn thử thách tôi, cứ cản những bước chân ấy nhưng tôi đâu có chịu thua trước hoàn cảnh bao giờ đâu…
-Nước sôi – Tôi nói như muốn hét vào mặt.
quả thật cách này có hiệu quả, mọi người tản ra để lại một con đường thẳng cho tôi chạy đến, khoảng cách đến người con gái ây chỉ tính bằng từng bước, tôi không làm gì cả cứ lặng lẽ đi phía sau nhìn dáng người mảnh mai ấy. Em bước vào gian hàng bán những chiếc áo, tôi đã thấy trên tay cầm một chiếc bọc màu đen nhung không biết trong đó đựng gì.
Đúng là con gái đi mua hàng có khác, đi hết chỗ này đến chỗ khác, lựa hết hàng này đến hàng khác. Tôi cứ nghĩ rằng em đi mua cho người cậu của mình….
Hình như Bạch Yến mệt thì phải nên quyết định đi ra khỏi khu vực đó, tôi cứ đi theo sau giữ một khoảng cách nhất định với lại người con gái này ít khi quay mặt về phía sau nên không bị phát hiện… Đến đoạn gần đến cổng thì bỗng nhiên có một đám trai tiến đến nắm án ngữ trước mặt tôi, tôi cứ nghĩ là người ta đang đi nên không có gì lo lắng. Khoảng cách giữa tôi và em tăng lên sau khi hai người đấy chen vào, cứ điềm tỉnh bước đi xem như không có chuyện gì… Bỗng tôi thấy hai thằng đó nói gì đó nhưng tiếng nhạc rất lớn không thể nào nghe được, nói xong rồi chỉ trỏ vào người con gái ấy. Tôi biết là điều chẳng lành với đám hớp bi ất ơ này vì cái đầu như con tắc kè, lỗ tai lại đeo bông nữa. Xác định được là máu dâm dê trong hai thằng đấy nỗi dậy khi thấy người đẹp…
Tôi phóng người nhanh lên cùng lúc đó cánh tay của thằng kia nắm lấy cánh tay của trái của Bạch Yến, tôi nhanh chóng đẩy cánh tay ấy ra sau khi gần đụng vào tay em. Tôi định nắm lấy bẻ nó nhưng thôi đi chơi không muốn gây phiền phức, tự nhiên tôi nắm luôn tay người con gái ấy.
-… – Em tròn xoe mắt ngạc nhiên quay lại nhìn tôi.
-Hihi – Tôi bước đi cùng với em, tất nhiên tay vẫn cầm trừ hoạn họa từ hai thằng phía sau.
Người con gái ấy nở nụ cười nhẹ khi quay về phía sau chắc chắn rằng biết được một điều gì đó, tôi hơi bất ngờ vì lẻ rằng theo tự nhiên thì em sẽ không quay về phía sau. Tôi có những điều đầy thắc mắc về người con gái ấy, không lẻ em biết rằng có hai thằng ất ơ đang muốn làm gì mình ở phía sau sao. Tôi quyết định nắm tay em bước ra cổng không đi đâu nữa, biết đã tối rồi cũng đến lúc về nhà, không tìm kiếm cái đám bạn khốn nạn ấy.
-Hix.. bị lạc – Em phụng phịu nhìn tôi.
-Tớ cũng thế nè
-Hihi, mấy bạn kia kì quá.
-Ừa, chơi bỏ.
-Thôi mình về.
-Ừa.
Hai đứa tôi đi cùng nhau trên con đường bước ấy, hai tay vẫn đang chặt vào nhau người nắm chặt đến thế lại là tôi, đây là một trường hợp đầy vô tình, quên mất đi đã nắm tay tự bao giờ…
-Hihi – Đến chỗ gửi xe em cười rồi nhìn tôi.
Đến lúc này tôi mới ngớ người ra là nãy giờ nắm tay con gái nhà người ta đã lâu rồi, nhanh chóng bỏ tay xuống nhưng đâu đó vẫn có một tý ấm áp còn vướng bận từ bàn tay của em. Một cảm giác đầy vui vẻ. Tôi thấy những chiếc xe của mấy đứa bạn mình chưa lấy r, dự chắc rằng còn đang trong hội chợ định trả đũa nhưng Bạch Yến dùng con mắt đầy viên đạn nhìn nên thôi bỏ qua cho bọn cờ hó đó. Như thế này gọi là gì nhỉ…
-Hai đứa đẹp đôi quá – Bác giữ xe nói.
-Dạ, hihi – Tôi gãi đầu trả lời.
Đến lúc ây trong người có một cảm giác vui vẻ chứ không suy nghĩ nhiều như lúc nãy, em cũng mỉm cười đầy ngọt ngào. Bước lên xe đưa cho tôi cái bọc màu đen nhưng bao giờ đến tận bốn bọc lận nhưng tôi vui vẻ nhận lấy mà không có tò mò như mỗi ngày. Hai nụ cười gặp nhau sau đó chiếc xe bắt đầu lăn bánh… Khúc nhạc im lặng vang lên nhưng không có một nỗi buồn nào cả thay vào đó là một sự vui vẻ.
Xuống dốc cầu, chạy được một khoảng không xa…
-Két – Tiếng thắng xe.
Tôi thắng xe từ từ lại không đến nổi hai người phải chuối nhủi về phía trước, một chiếc xe đạp vòng qua phía trước chặn đầu xe của tôi lại. Có lẻ cũng do linh cảm tốt mới phán đoán được chính xác như thế nếu không hai đứa tôi phải nhào về phía trước rồi.
-Gì thế cậu – Giọng nói đầy lo lắng của Bạch Yến vang lên.
-Không sao đâu cậu. – Tôi nói.
-Bước xuống xe rồi đứng yên nhé – Tôi sợ cho người con gái ấy.
Em ngoan ngoãn bước xuống xe, tôi cũng bước xuống, trước mặt là hai thằng ất ơ lúc nãy, dự rằng đang kiếm chuyện vì vụ lúc nãy đây mà, tôi cũng đoán được rằng một lần nữa mình phải ra tay trừ gian diệt bạo trước mặt người con gái ấy.
Hai thằng đó không nói gì chắc có lẽ lạnh lùng đây, tôi cũng không làm gì cả, cứ tiến về phía trước để cho khoảng cách giữa trận chiến này không ảnh hưởng đến em, tôi suy nghĩ cho người con gái ấy hơn cả bản thân của mình. Quay ra đằng sau nhìn nở nụ cười với em…
-Víu – thằng ất ơ chó để đeo bông tai đạp thẳng vào người tôi.
Nhìn cách đánh đầu tiên là biết hai thằng này không biết gì võ tôi lùi nhanh người về sau đưa hai tay về phía trước để tạo điểm ngọn phát kình bất cứ lúc nào. Tôi thấy được vẻ mặt đắt ý của hài đó, tiếp tục là một cú đá, lần này tôi không lùi về sau để tạo khoảng cách an toàn với người con gái ấy.
-Lấy xe đi cậu – Trong lúc tôi di chuyển sang một bên để né đòn thì lên tiếng.
Tiếng nói ấy của tôi nhằm hai mục đích, thứ nhất làm đối phương mất bình tỉnh, tiếng hét trong thi đấu võ thuật rất quan trọng vì điều đó làm cho đối phương bất ngờ và giật mình. Thứ hai tôi muốn em chuẩn bị trước đường để chạy… ^_^
Quả thật mũi tên của tôi đã bắn trúng mục tiêu một cách hoàn hảo, đối phương chợt giật mình, hai thằng đó đang ở tư thế tiến về phía trước sau cú đá, tôi thì di chuyển zizac qua bên trái, trọng tâm đang còn ở chân sau tức là chân phải. Nhanh chóng tôi đạp tống ngang vào hông của đối phương, hai thằng đó cùng nhau ngã nhào với một phía, sau khi tiếp đất cú đá tôi tiếp tục di chuyển zizac kiểu Vĩnh Xuân vào đối phương, đã tiếp cận được, xác định là có thể gây thương tích cho mình nên nhanh chóng sử dụng bàn tay nắm lấy cổ của một người gần nhất, kéo thả gạt người xuống đất…
-Phịch
-Véo – Một cú đá từ trên xuống của tôi.
-Víu – Một cú đánh của thằng ất ơ bên cạnh.
Tôi đã hạ được một tên đang nằm lăn lóc, tiếp theo đó lách người sang một bên sử dụng hai tay khóa tay đối phương và kéo thả y chang người kia nhưng lần này tôi không đá bổ xuống để triệt hạ đối phương mà theo kéo thả giữ chặt người sau đó đợi đối phương rơi xuống đất đánh vào thái dương và gò má hai phát.
-Bốp
Tôi xác định được là hai thằng nằm đó chờ người đến cứu viện,…
-CHẠY THÔI – Tôi kêu Bạch Yến.
Nhanh chân phóng nhanh nhất có thể để tránh người ta đến mời lên công an thì phiền phức, Bạch Yến cũng thông minh chạy trước bỏ tôi ^_^, chạy mệt bà cố. Em dừng lại một gốc cây phượng, một lúc sau tôi mới chạy đến..
-Hộc…hộc, ra sau đi, tớ chạy cho.
Em ngoan ngoãn nghe lời, cái mặt thì cứ ngáo ngáo nhìn dễ thương muốn véo cho một phát, trước khi véo phải đạp thục mạng về đến nhà. Về đến nhà tôi mở cửa phóng nhanh vào, hên là không có ai đuổi theo…
-Phù – Tôi quẹt mồ hôi.
-Từ đây về sau tớ không muốn thấy cậu đánh người ta nữa đâu nhé – Bạch Yến lên tiếng,
-Ơ….
Nếu ở đây không phải là cái hội chợ mà đang đứng trước một ngôi nhà của ai đó thì tôi đang chắc chắn rằng mình đã bị công an tóm từ lâu vì nghi vấn rằng ăn trộm. Cô chủ bán hàng đang khắc cái tên đẹp đẽ ấy lên tấm gỗ mà tôi lựa chọn một cách đầy trùng hợp, lòng không yên tý nào có một cái gì đó đang hối thúc tôi phải làm một điều gì đó nếu không sẽ không kịp và hồi hận cả đời. Cái đầu cứ láo lia láo lét nhìn xung quanh để mong tìm kiếm được người con gái ấy nhưng tất cả lại một lần nữa chìm vào thất vọng.
-Xong rồi cháu ơi ! – Giọng nói của cô chủ thất bỉnh tôi.
Tôi niềm nở móc tiền ra trả cho người ta rồi sau đó bỏ cẩn thận vào cái túi để mong rằng nó không mất cho đến khi đi vào bàn tay ấm áp của Bạch Yến. Trước khi bước đi thì lỗ tai và bộ não của tôi phải làm việc một cách bất ngờ..
-Cảm ơn cháu nhé.
-Dạ
-Hihi, hai đứa đẹp đôi quá – Cô chủ mỉm cười rồi ” tặng ” cho tôi câu nói vừa rồi.
Tôi đứng khựng cả những bước đi, cái chân nặng hơn bao giờ hết, đứng lại và ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của cô chủ ấy. Chẳng hiểu tại sao trong đầu tôi lại có những ký ức đầy quen thuộc về câu nói ấy, hinh như đã nghe ở đâu đó một lần và được trí não tôi lưu nhớ. Đúng rồi câu nói ấy cũng chính là một người phụ nữ bán hàng nói nhưng lúc đó có em bên cạnh,… Liệu rằng có một sụ trùng hợp nào nữa ở đây chẳng ?
Tôi bước đi trong những rối bời mà đang suy nghĩ chưa có lời giải đáp, người con gái ấy với tôi có thật sự trùng hợp những chuyện ấy đến như thế. Dẹp qua những phiền phức ấy, tôi nhanh chóng chạy qua nơi bán quần áo nam mà cô chủ bán hàng vừa rồi chỉ dẫn cho mình.
Trong đầu tôi cứ muốn chạy sang gian hàng bán bán đồ chơi, hai gian hàng này nằm sát nhau và rất gần nhau nhưng trái tim lại mách bảo phải đi vào nơi bán đồ quần áo nam, hai cứ thứ ấy đang đấu tranh trong bản thân của mình. Lần này có lẻ trái tim đã chiến thắng rồi. Tôi chạy khắp nơi, hết ngõ ngách trong gian hàng bán quần áo, những người đi mua đồ cứ như đi trẩy hội, còn người đứng trên đường thì cứ như mình đang tham gia một hội gì đó rất đông người.
Đầu óc cứ quay cuồng cuộng, tôi nhìn tứ phía để tìm kiếm Bạch Yến nhưng chẳng thấy đâu cả. Không biết tôi hoang tưởng hay là đang làm đúng nữa, Bạch Yến chỉ có một mình mà thôi mà tôi đi kiêm, trong khi đám bạn rất đông lại không đi. Chẳng hiểu nổi được bản thân của mình khi đó nữa. Nhất là khi nghe cô chủ bán hàng nói tôi và Bạch Yến chọn tấm gỗ giống nhau thì có một niềm vui không tả xiết nhưng sau đó cái niềm vui ấy chiềm vào trong sự thất vọng khi không tìm thấy em. Cảm xúc của bản thân mình mà tôi không thể kiểm soát được, điều này chẳng ai lý giải được…..
Tôi đứng lại nơi bán quần áo sơ mi nhìn xung quanh một cách đầy mệt mỏi, mọi hy vọng tìm kiếm người con gái ấy ở khu bán hàng này đã trở về con số 0 tròn chỉnh, tôi chỉ biết đứng đó xoay đầu nhìn thêm một lần nữa để xác định rằng mình không bỏ sót qua chi tiết nào cả, một nỗi niềm cô đơn trong người. Tôi cảm thấy mình như trơ trọi một mình ở một nơi tận cùng của trái đất vậy ấy, cô đơn, lạnh lẽo, bơ vơ chẳng có ai cả.
Trái tim gần như đau thắt chẳng hiểu tại sao, một niềm lo lắng không biết nó xuất phát từ đâu đến, những tiếng nói ồn ào nhưng cái lỗ tai trở nên ù từ khi nào, chỉ biết ở phía trước là một con đường mà mình không xác định được. Những giọt mồ hôi đã rơi…. có lẽ vào buổi tối ông trời mới ngước mặt xuống nhìn trần thế, có lẽ cũng chính ông trời đã sắp đặt cho số phận cho hai đứa tôi lại gần nhau…
Tôi gần như thất vọng thì vuốt mặt nhìn vào quầy bán quần tây thấy một bóng dáng người con gái hiện hữu trước khuôn mặt của mình, lần này không cần mất nhiều thời gian để xác định rằng đó là em, tin tưởng vào chính bản thân của mình và những điều kì la xuất phát trong người.
Dòng người như muốn thử thách tôi, cứ cản những bước chân ấy nhưng tôi đâu có chịu thua trước hoàn cảnh bao giờ đâu…
-Nước sôi – Tôi nói như muốn hét vào mặt.
quả thật cách này có hiệu quả, mọi người tản ra để lại một con đường thẳng cho tôi chạy đến, khoảng cách đến người con gái ây chỉ tính bằng từng bước, tôi không làm gì cả cứ lặng lẽ đi phía sau nhìn dáng người mảnh mai ấy. Em bước vào gian hàng bán những chiếc áo, tôi đã thấy trên tay cầm một chiếc bọc màu đen nhung không biết trong đó đựng gì.
Đúng là con gái đi mua hàng có khác, đi hết chỗ này đến chỗ khác, lựa hết hàng này đến hàng khác. Tôi cứ nghĩ rằng em đi mua cho người cậu của mình….
Hình như Bạch Yến mệt thì phải nên quyết định đi ra khỏi khu vực đó, tôi cứ đi theo sau giữ một khoảng cách nhất định với lại người con gái này ít khi quay mặt về phía sau nên không bị phát hiện… Đến đoạn gần đến cổng thì bỗng nhiên có một đám trai tiến đến nắm án ngữ trước mặt tôi, tôi cứ nghĩ là người ta đang đi nên không có gì lo lắng. Khoảng cách giữa tôi và em tăng lên sau khi hai người đấy chen vào, cứ điềm tỉnh bước đi xem như không có chuyện gì… Bỗng tôi thấy hai thằng đó nói gì đó nhưng tiếng nhạc rất lớn không thể nào nghe được, nói xong rồi chỉ trỏ vào người con gái ấy. Tôi biết là điều chẳng lành với đám hớp bi ất ơ này vì cái đầu như con tắc kè, lỗ tai lại đeo bông nữa. Xác định được là máu dâm dê trong hai thằng đấy nỗi dậy khi thấy người đẹp…
Tôi phóng người nhanh lên cùng lúc đó cánh tay của thằng kia nắm lấy cánh tay của trái của Bạch Yến, tôi nhanh chóng đẩy cánh tay ấy ra sau khi gần đụng vào tay em. Tôi định nắm lấy bẻ nó nhưng thôi đi chơi không muốn gây phiền phức, tự nhiên tôi nắm luôn tay người con gái ấy.
-… – Em tròn xoe mắt ngạc nhiên quay lại nhìn tôi.
-Hihi – Tôi bước đi cùng với em, tất nhiên tay vẫn cầm trừ hoạn họa từ hai thằng phía sau.
Người con gái ấy nở nụ cười nhẹ khi quay về phía sau chắc chắn rằng biết được một điều gì đó, tôi hơi bất ngờ vì lẻ rằng theo tự nhiên thì em sẽ không quay về phía sau. Tôi có những điều đầy thắc mắc về người con gái ấy, không lẻ em biết rằng có hai thằng ất ơ đang muốn làm gì mình ở phía sau sao. Tôi quyết định nắm tay em bước ra cổng không đi đâu nữa, biết đã tối rồi cũng đến lúc về nhà, không tìm kiếm cái đám bạn khốn nạn ấy.
-Hix.. bị lạc – Em phụng phịu nhìn tôi.
-Tớ cũng thế nè
-Hihi, mấy bạn kia kì quá.
-Ừa, chơi bỏ.
-Thôi mình về.
-Ừa.
Hai đứa tôi đi cùng nhau trên con đường bước ấy, hai tay vẫn đang chặt vào nhau người nắm chặt đến thế lại là tôi, đây là một trường hợp đầy vô tình, quên mất đi đã nắm tay tự bao giờ…
-Hihi – Đến chỗ gửi xe em cười rồi nhìn tôi.
Đến lúc này tôi mới ngớ người ra là nãy giờ nắm tay con gái nhà người ta đã lâu rồi, nhanh chóng bỏ tay xuống nhưng đâu đó vẫn có một tý ấm áp còn vướng bận từ bàn tay của em. Một cảm giác đầy vui vẻ. Tôi thấy những chiếc xe của mấy đứa bạn mình chưa lấy r, dự chắc rằng còn đang trong hội chợ định trả đũa nhưng Bạch Yến dùng con mắt đầy viên đạn nhìn nên thôi bỏ qua cho bọn cờ hó đó. Như thế này gọi là gì nhỉ…
-Hai đứa đẹp đôi quá – Bác giữ xe nói.
-Dạ, hihi – Tôi gãi đầu trả lời.
Đến lúc ây trong người có một cảm giác vui vẻ chứ không suy nghĩ nhiều như lúc nãy, em cũng mỉm cười đầy ngọt ngào. Bước lên xe đưa cho tôi cái bọc màu đen nhưng bao giờ đến tận bốn bọc lận nhưng tôi vui vẻ nhận lấy mà không có tò mò như mỗi ngày. Hai nụ cười gặp nhau sau đó chiếc xe bắt đầu lăn bánh… Khúc nhạc im lặng vang lên nhưng không có một nỗi buồn nào cả thay vào đó là một sự vui vẻ.
Xuống dốc cầu, chạy được một khoảng không xa…
-Két – Tiếng thắng xe.
Tôi thắng xe từ từ lại không đến nổi hai người phải chuối nhủi về phía trước, một chiếc xe đạp vòng qua phía trước chặn đầu xe của tôi lại. Có lẻ cũng do linh cảm tốt mới phán đoán được chính xác như thế nếu không hai đứa tôi phải nhào về phía trước rồi.
-Gì thế cậu – Giọng nói đầy lo lắng của Bạch Yến vang lên.
-Không sao đâu cậu. – Tôi nói.
-Bước xuống xe rồi đứng yên nhé – Tôi sợ cho người con gái ấy.
Em ngoan ngoãn bước xuống xe, tôi cũng bước xuống, trước mặt là hai thằng ất ơ lúc nãy, dự rằng đang kiếm chuyện vì vụ lúc nãy đây mà, tôi cũng đoán được rằng một lần nữa mình phải ra tay trừ gian diệt bạo trước mặt người con gái ấy.
Hai thằng đó không nói gì chắc có lẽ lạnh lùng đây, tôi cũng không làm gì cả, cứ tiến về phía trước để cho khoảng cách giữa trận chiến này không ảnh hưởng đến em, tôi suy nghĩ cho người con gái ấy hơn cả bản thân của mình. Quay ra đằng sau nhìn nở nụ cười với em…
-Víu – thằng ất ơ chó để đeo bông tai đạp thẳng vào người tôi.
Nhìn cách đánh đầu tiên là biết hai thằng này không biết gì võ tôi lùi nhanh người về sau đưa hai tay về phía trước để tạo điểm ngọn phát kình bất cứ lúc nào. Tôi thấy được vẻ mặt đắt ý của hài đó, tiếp tục là một cú đá, lần này tôi không lùi về sau để tạo khoảng cách an toàn với người con gái ấy.
-Lấy xe đi cậu – Trong lúc tôi di chuyển sang một bên để né đòn thì lên tiếng.
Tiếng nói ấy của tôi nhằm hai mục đích, thứ nhất làm đối phương mất bình tỉnh, tiếng hét trong thi đấu võ thuật rất quan trọng vì điều đó làm cho đối phương bất ngờ và giật mình. Thứ hai tôi muốn em chuẩn bị trước đường để chạy… ^_^
Quả thật mũi tên của tôi đã bắn trúng mục tiêu một cách hoàn hảo, đối phương chợt giật mình, hai thằng đó đang ở tư thế tiến về phía trước sau cú đá, tôi thì di chuyển zizac qua bên trái, trọng tâm đang còn ở chân sau tức là chân phải. Nhanh chóng tôi đạp tống ngang vào hông của đối phương, hai thằng đó cùng nhau ngã nhào với một phía, sau khi tiếp đất cú đá tôi tiếp tục di chuyển zizac kiểu Vĩnh Xuân vào đối phương, đã tiếp cận được, xác định là có thể gây thương tích cho mình nên nhanh chóng sử dụng bàn tay nắm lấy cổ của một người gần nhất, kéo thả gạt người xuống đất…
-Phịch
-Véo – Một cú đá từ trên xuống của tôi.
-Víu – Một cú đánh của thằng ất ơ bên cạnh.
Tôi đã hạ được một tên đang nằm lăn lóc, tiếp theo đó lách người sang một bên sử dụng hai tay khóa tay đối phương và kéo thả y chang người kia nhưng lần này tôi không đá bổ xuống để triệt hạ đối phương mà theo kéo thả giữ chặt người sau đó đợi đối phương rơi xuống đất đánh vào thái dương và gò má hai phát.
-Bốp
Tôi xác định được là hai thằng nằm đó chờ người đến cứu viện,…
-CHẠY THÔI – Tôi kêu Bạch Yến.
Nhanh chân phóng nhanh nhất có thể để tránh người ta đến mời lên công an thì phiền phức, Bạch Yến cũng thông minh chạy trước bỏ tôi ^_^, chạy mệt bà cố. Em dừng lại một gốc cây phượng, một lúc sau tôi mới chạy đến..
-Hộc…hộc, ra sau đi, tớ chạy cho.
Em ngoan ngoãn nghe lời, cái mặt thì cứ ngáo ngáo nhìn dễ thương muốn véo cho một phát, trước khi véo phải đạp thục mạng về đến nhà. Về đến nhà tôi mở cửa phóng nhanh vào, hên là không có ai đuổi theo…
-Phù – Tôi quẹt mồ hôi.
-Từ đây về sau tớ không muốn thấy cậu đánh người ta nữa đâu nhé – Bạch Yến lên tiếng,
-Ơ….
/173
|