Dòng nước êm ả lặng lẽ trôi với những ngọn sóng nhỏ lăn tăn in bóng vầng trăng sáng tỏa, cái mùi hương hoa dễ chịu một cách nhẹ nhàng đầy quyến rủ của em thoang thoảng đâu đó cận kề bên tôi, làm cho cái không gian ấy trở nên thanh bình. Chìm đấm vào trong sự cảm nhận, tôi chẳng bao giờ quên cái thứ cái ấy kì lạ trong bản thân của mình, nó rạo rực như một ngọn lửa đang bùng cháy, vực dậy khỏi con người mà giờ này đáng lẽ nằm trong phòng làm một giấc ngon lành. Những ly rượu nóng gan cả người ấy cũng tan biến đi khi nào, những mệt mỏi của một ngày đạp xe cũng vụt theo những cơn gió nhẹ của màn đêm đang có. Tôi tò mò cái cảm giác của người con gái ấy lúc bấy giờ, chẳng biết Bạch Yến có như mình không chỉ thấy được đâu đó ánh mắt đầy xa xăm nhưng trong đấy chứa đựng một thứ gì đó sáng rực. Bỗng em quay sang nhìn đôi mắt của tôi đang chầm chầm nhìn em, giật thoát cả người…
- …. – Tôi lúng túng chẳng biết làm gì khi bị người con gái ấy phát hiện mình nhìn trộm, xấu hổ kinh khủng.
- Hihi – Em nở nụ cười trong sáng.
- … – Tôi ngây người ra đoán nhận nụ cười say đắm ấy.
Em lại quay đầu đi nhìn theo hướng xa xăm dòng nước chảy lăn tăn những ngọn sóng nhỏ xíu,…
- Nếu được đi ra khỏi đất nước Việt Nam, Tâm sẽ đi đâu – Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Tôi khá bất ngờ với câu hỏi của em, trong đầu đã có những suy nghĩ vì từng nghi về điều xa vời này nhưng không ngờ bây giờ lại lấy để đối đáp cho người con gái ấy. Tôi nhanh chóng trả lời mà đâu có biết rằng, câu trả lời ấy sau này sẽ trở thành một trong những điêu mà mình phải vắt óc suy nghĩ để tìm ra manh mối. Một đêm trăng thanh tĩnh ở vùng quê bình yên..
- Ừ ! Tớ thích đi nước Anh. – Tôi tủm tỉm đáp.
- Tại sao ? – Em quay mặt sang hỏi.
- Tớ rất thích được ngắm sương mù vào mỗi ngày và được nhìn xem đồng hồ to lớn ở nước Anh như thế nào.
- Hihi, Thế cố gắng học tiếng anh vào nhé – Em tủm tỉm đáp.
Thôi chết ! Em nói đến đây tôi mới chợt nhớ ra, cái ngôn ngữ Anh quốc sử dụng là một trong những thứ mà tôi rất dở tệ. Bây giờ mới biết rằng ước mơ của mình quá xa vời chắc chắn rằng sẽ không thực hiện được nhưng đời không như mơ….
Ngồi thêm một tý nữa thì em bảo đi vào nhà, ngồi hoài bị cảm ấy, người con gái ấy nói thì tôi nghe chứ có dám cãi một tý tẹo nào đâu. Bước vào trong nhà thì mọi người đã thức rộn rã để làm những món ăn để chuẩn bị cho buổi sáng cúng lên bàn thờ, công nhận một cái đám ở vùng quê cũng có những nét đáng để mong chờ vào một ngày đám tiệc nào đó. Mọi người thì đông đủ, rộn rã tiếng cười nói, không phải giống thành thị bước ra nhà hàng rồi người ta làm sẵn đồ ăn đâu nhé. Người dân ở đây một tay chế biến những món ăn, đặc biệt là thơm ngon bổ dưỡng, ôi tôi yêu cái vùng quê này quá đi thôi.
Những đứa con gái trong lớp cũng không tỏ ra là những tiểu thư đâu nhé, họ giúp đỡ gia đình của thằng Đức, những người dân mộc mạc giản dị ấy cũng tỏ ra hiếu khách và rất nể phục những tiểu thư. Chắc họ ngỡ rằng những người đấy không biết nấu ăn nhưng sai lầm rồi, trong những người đó có hai đầu bếp đấy, Như và Bạch Mai, bây giờ lại thêm Bạch Yến nữa rồi. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cái khung cảnh ấy rồi quay về cái nơi cư trú của những thằng con trai đang say mèm rượu kia. Bạch Yến đi rồi, không còn ai cả, buồn chán. Tôi leo lên chiếc võng lắc qua lắc lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau là ngày cuối cùng bọn tôi ở cái làng quê mộc mạc này, người kêu thức dậy vẫn quen thuộc không có gì xa lạ đó là Như. Trên tay em có cầm một cái bàn chải đánh răng mới toanh với cây kem đánh răng, không nói không rằng ném cho tôi rồi đi vụt ra phía sau. Chỉ biết tủm tỉm người con gái ấy bước đi mà thôi, người gì đâu mà xinh xắn dễ thương không có chỗ chê.
Đám bạn ấy đã thức hết rồi, bọn chúng tụ tập ở nhà sau để vệ sinh cá nhân, tôi đợi cả buổi mới bước lại cái lu nước, nước rửa mặt mát lạnh sản khoái tâm hồn kinh khủng. Đúng là đậm chất một vùng quê mà.
Buổi tiệc hôm ấy cũng nhanh chóng trôi qua với những món ăn ngon lành mà theo tôi đoán là do chính những người con gái ấy làm. Tôi kết nhất cái món nấu tiêu gì đấy, miếng thịt heo mềm mại, có hương vị rất ngon ngọt, cái đấy tựa tựa như cà ri nhưng không phải, cái món mà tôi yêu thích nên kết nó luôn. Rất may trên bàn ăn hôm nay không có những chai rượu hay những lon bia mà dù có thì đám bạn của tôi cũng không uống nổi nữa đâu, nhìn mặt đứa nào đứa đấy bơ phờ do rượu bia oanh tạc vào lúc tối rồi.
Khoảng trưa hơn 10 giờ thì chúng tôi chia tay gia đình của thằng Đức ở đây, họ rất niềm nở vui vẻ và không quên mở những lời mời lần sau hãy về đây để họ có thể làm nhiều hơn thế nào. Một thứ gì đó tồn tại trong trái tim của tôi. Thằng Đức cũng theo cả bọn về luôn. Trên con đường đất đầy những lầy lội trơn dễ té vì sáng trời hơi âm u không có ánh nắng mặt trời…
- Đệch – Thằng Chung may mắn đưa tay và cây dừa nếu không thì té rồi.
Nhưng sau chữ ấy thì…
- A..á – Vâng đây là tiếng nói của thằng Đức.
Nó còn hơi say rượu vào buổi tối, khỏi nói kết quả tôi cũng biết chắc là nó đã té. Ôi thôi lúc bước ra trang phục còn sạch sẽ mát mẻ lắm ấy vậy mà bây giờ đã đầy đất cát ướt, nhìn khuôn mặt thê thảm của nói khi chúng tôi đưa mắt nhìn.
- Thôi, kệ đi, ra kia rửa rồi về – thằng Hùng ể oải.
- Ừ ! – Nó đáp ngắn gọn.
Đi hết con đường ấy điểm lại danh số thì vẫn đủ nhưng có vài người đầy đất bùn, đa số là thế nhưng con trai thì nhiều con gái thì chẳng có ai. May mắn cho tôi là lúc bước vào con đường ấy, Bạch Mai kêu bỏ dép ra đi chân không để dễ bám đất nếu không thì cạp đất từ lâu rồi.
Ngày hôm ấy thật vui vẻ, bọn tôi lại phải về với cái nơi nhốn nha nhốn nháo với những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò đâu đó cũng có sự nuối tiếc khi ra về, những thằng bạn thì đưa ánh mắt trìu mến nhìn chị Thảo, nếu thằng Tùng với thằng Đức đánh bọn nó thì chắc đứng ngắm con gái nhà người ta cả buổi rồi. Nói ra cũng thấy lạ lạ, thằng Tùng vẫn không thay đổi nét mặt, không có một biểu hiện gì gọi là buồn khi chia tay vùng quê này. Thấy cũng lạ nhưng thôi cũng kệ. Tạm biệt vùng quê thanh bình và yên tĩnh, trong mỗi chúng tôi đều khao khát rằng một ngày nào đó không xa được đặt chân và nơi ấy….
Đến chiều gần tối thì tôi, Như và Bạch Yến đã đặt chân xuống cái cỗng nhà quen thuộc, đi mới có một ngày mà nhớ nó làm sao, đi có một ngày mà như đã đi từ lâu lắm rồi. Đúng là khi xa quê hương mới biết được cái mùi vị nhớ nhung thế nào, nhớ còn hơn nhớ người yêu chứ chẳng có đùa đâu.
Bố mẹ và hai người anh chạy ra mở cửa cho ba đứa vào, hai bậc phụ huynh thì ríu rít hỏi han hai người con gái xinh đẹp kia, hai thằng anh khốn nạn cũng chớp nhanh lấy thời cơ để tán gái. Ôi thôi đời nó khổ, tự nhiên cảm thấy mình bị lẻ loi, giống như hai người họ mới là con của gia đình này, tôi biên thành một đứa ở ké từ khi nào rồi. Đời đúng là không như mơ mà. Tôi bước vào nhà vứt cái ba lô xuống bộ sa lông rồi chạy nhanh lên phòng tắm rửa để đi đánh một giấc ngủ dài cho khỏe trong người.
Giống như một cái thứ gì đó bí ẩn trong những giấc ngủ tôi, cảm nhận được thứ gì đó đấy ấm áp đang bao quanh lấy khắp cơ thể của mình tạo nên một giấc ngủ ngon. Cái thứ cảm giác ấy vô hình. Vẫn như mọi khi, ngủ xong thì đã có thức ăn chuẩn bị để sẵn trên bàn học, chỉ cần việc tôi ăn và học bài thôi.
-Hây dà. ! – Bước đến cái bàn học của mình.
Tôi tìm kiếm quyển tập toán để làm bài tập thì thấy một tờ giấy trắng trắng mới nhớ ra đó là tờ mật mã của Diễm Trúc, đến hiện tại chẳng biết trong đấy viết cái mô tê gì nữa nên để đấy, dẹp vào ngăn tủ để khi nào rảnh ngồi giải mã. Tôi giải đi giải lại những bài tập toán để đối phó với ” đại ác ma “.
Hây dà, cuộc đời chỉ ăn rồi ngủ rồi nghỉ thì buồn tẻ quá…
- Thôi đi ngủ cho đời nó bớt buồn.
- Cốc..cốc – Chẳng biết ai mà gọi đúng lúc thế.
Tôi bước ra mở cửa, nếu là hai thằng anh thì chắc chắn sẽ kiếm chuyện để gây sự nhưng đứng trước mặt là người con gái xinh đẹp ấy thì nỡ lòng nào trách mắng chứ. Tôi nở nụ cười hiền hòa đối mặt với người con gái ấy….
- Tâm, chở Yến về nhà lấy một ít đồ kìa – Tiếng mẹ tôi vang lên ở dưới nhà.
Và sau đó….
- Hihi, làm phiền cậu quá – Em tươi tắn như một đóa hoa.
Cuộc đời của tôi gắn liền với con gái hay sao ấy, chẳng thể mở miệng nói một câu từ chối gì cả, chỉ biết y lệnh mà làm thôi. Tôi chạy vào thay chiếc áo thun ba lỗ ra, mặc vào chiếc áo sơ mi vì rằng quá quen thuộc khi đi những buổi tối cùng em hoặc Như, khi đó sẽ không được yên ổn nếu mặc áo ngắn tay. Khổ thế đấy.
Trời đã vào khuya rồi, không lạnh lắm vừa đủ để mát mẻ thôi. Người con gái ấy khoác lên người một chiếc áo ấm màu đen càng tô đậm thêm nét quý phái sẵn có, chắc chắn rằng đi ra đường sẽ nhiều người ngắm nhìn đây. Tôi thả từ từ trên con đường đang đông đúc người dân qua lại, chạy vào tuyến phố 30 tháng 4 thì không khí bỗng chùn xuống đâu đó chỉ có những chiếc xe chạy qua khấy động không gian yên tĩnh ấy. Em và tôi im lặng, giữa hai đứa có lẻ chẳng còn gì để nói nữa nên chuyển sang chế độ cảm nhận hết rồi.
Chiếc cổng quen thuộc hiện ra, căn nhà đặc biệt nhất ở khu đất cũng có ở đó với thiết kệ là lùng của thời bấy giờ. Em mở cửa ra với chiếc ỗ khóa kí tự bí mật thế này chẳng có thằng ăn trộm nào vào được đây đâu nhễ. Em kêu vào nhà ngồi nhưng tôi nhanh chóng từ chối, em bảo đi nhanh ra, thật nhanh thật, chẳng mất nhiều thời gian người con gái ấy bước ra với một túi ba lô. Tôi nhẹ nhàng chìa tay ra nhận lấy rồi bỏ vào cái rỗ. Thế là đi về nhưng đời nó không như mơ…
Tôi lại dở chứng không muốn về nhanh nên đánh một vòng toạc chạy ngược theo đường Hùng Vương chứ không đi theo ngã tư Lý Tự Trọng mà lúc nãy đi, đi ngang thấy một tiệm cà phê không khí mát mẻ nhưng bên trong đang rộn rã những tiếng hát, cảm thấy ngẫu hứng lâu quá rồi không có dịp ngồi trong quán cà phê nhâm nhi ly nước rồi được nghe người ta hát. Tôi thích điều đó nên tạt xe vào và trong đầu cũng có một sự gì đó lợi dụng người con gái ngồi sau lưng.
- Hehe, có người đẹp đi cùng, ta có dịp ngẩn mặt. – Tôi cười thầm trong bụng.
Em không hỏi gì cả chỉ biết lặng lẽ bước đi cùng tôi, có một sự lạ lùng nào đó ở đây chính là xe máy nhiều nhưng chỉ có một thằng như tôi đi xe đạp, đáng lẽ cái thằng giữ xe phải khinh gì đó nhưng nó không nói gì cả, điều này chứng tỏ bạn đi với một người con gái xinh đẹp dù nghèo đến mấy thì người ta phần nào cũng có sự ái ngại ở đây. Tôi và em bước vào trong, đúng là mọi người đang hát hò, cũng đúng trạng tuổi, chọn ngay một cái bàn có góc khuất tránh sự chú ý tôi bước lại đấy.
Đến đây tôi nhớ rõ người hát đi xuống nhường chỗ cho một người con trai nào đó chơi guitar, bản nhạc ấy nhớ rõ là…
- Cậu uống gì ? – Tôi hỏi em.
- Một ly trà sữa nhé ! – Em tủm tỉm đáp.
Tôi đã thấy người phục vụ bước lại…
- Cho hai ly trà sữa.
Em ngạc nhiên đưa mắt nhìn tôi nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang thái độ bình thường với khuôn mặt tươi vui, không khí trong quán cà phê ấy bỗng chùn xuống, những tàn lá cây đun đưa theo những cơn gió, con người đang hòa quyện vào tiếng hát cũng như tiếng đàn guitar từ phía khán đài kia, trái ngược lại những gì lúc nãy. Khuôn mặt của anh chàng đang biểu diễn bài hát ấy luôn dồn trọng tâm về một người nào đó, tôi ngồi ở góc khuất nên không quan sát được kỹ cho lắm.
Bài hát tiếng anh nhưng tôi nghe quen thuộc lắm hình như đã một lần nghe ở đâu thì phải nhưng nhớ không ra, đáng tiếc thật. Trong người tôi tự nhiên muốn biết nghĩa tiếng việt của bài hát ấy vì rằng người ta hát tiếng anh như đang trêu tức mình vậy, hát để cho mình không biết.
- Tiếng việt của đoạn hát ấy là gì thế cậu ? – Tôi hỏi em đang say mê nghe khúc nhạc ấy, biết rằng người con gái ấy rất giỏi tiếng anh.
- À…..Nếu một ngày nào đó tình yêu này sẽ trở thành hiện thực em sẽ không bao giờ thay đổi ý nghĩ, rằng em sẽ yêu anh mãi mãi. Em không quan tâm rằng mình ngốc như thế nào và em sẽ nói cho anh những điều mà em muốn anh biết, em sẽ để anh biết…Rằng em yêu anh, mãi yêu anh như chuột yêu gạo, dù cho bão tố ngày luôn qua ngày em mãi vẫn ở bên anh. Em nhớ anh, thực sự rất nhớ anh và em chẳng kể dù khó khăn đến mấy em chỉ muốn anh được hạnh phúc… Tất cả mọi đều em sẽ làm vì anh. – Giọng nói ngọt ngào say đắm ấy dịch từng từ từng chữ một trong câu nhớ.
Câu dịch ấy tôi không thể nào quên được…
- Ừ, cảm ơn… cậu nhé – Tôi cảm thấy có một thứ đó đang vô hình ở đây, lời bài hát như là tâm trạng của một ai đó khó mà diễn tả cho bằng được.
- Hihi – Nụ cười xinh xắn ấy toát ra vẻ thuần khiết từ người con gái xinh đẹp.
- Bài hát ấy tên gì thế ?
- Lao – Su – A – Da – Mi – Em nhanh chóng trả lời như đã biết từ trước ( Viết theo cách nói của em chứ đến bây giờ tôi chẳng biết nó viết như thế nào cho đúng ấy ^^ ).
- Hả ? – Tôi trố mắt ra nhìn
( Cho đúng diễn cảnh để quý khách…à nhầm các bạn tiện theo dõi mình lòng ngữ cảnh vào nhé… )
Lúc này người tiếp theo bước lên hát bản nhạc trẻ gì đấy, không quan tâm cho lắm.
- À, bản nhạc đấy tiếng Trung Quốc ngốc ạ, nhưng người ta dịch ra tiếng anh. Bản nhạc ấy tên tiếng anh là Mouse Love Rice – Em tủm tỉm giải đáp.
- Ờ. – Tôi như một thằng khờ không hiểu một vấn đề gì đó thì bây giờ đã thông suốt rồi.
Người ta đã đem ly trà sữa ra, tôi quan sát kỹ em lắm, em nhẹ nhàng cầm ống hút lên khuấy đều sau đó đưa cái ống hút ấy vào đôi môi xinh xắn ấy, tôi có một khao khát cháy bóng mình là cái ống hút vào lúc đó nhưng đâu có được. Tôi cũng uống lấy những giọt nước sữa pha loãng ngon lành ăn kèm với những hột trân châu mềm mại. Có vẻ thích thú lắm đây, em thì cứ bình thường như chẳng có chuyện gì. Hai đứa cùng nhau đưa mắt về sân khấu, tôi đoán rằng bài hát gần sắp kết thúc vì người kia chẳng còn tý tẹo hơi gì cả, tóm gọn lại là hát dở hơn cả tôi chứ chẳng đùa, Bạch Yến bảo đi vào nhà vệ sinh tý, tháo chiếc áo khoác màu đen để trên thành ghế. Lúc này nhìn em trong giống một thiếu nữ đầy xinh đẹp, ai cũng phải đắm lòng khi nhìn thấy sắc đẹp như thế. Thân hình thon thả khỏi cần phải bàn luận, mái tóc xoãy dài xuống hai bên vai, trên người không có một tý gì đó gọi là trang điểm hay đeo trang sức nhưng em vẫn sáng ngời, dáng đi mảnh mai khỏi chê nhìn chỉ muốn ôm từ phía sau. Hôm nay em mặc một chiếc quần Jean màu sẫm xanh cùng với chiếc áo sơ mi trắng cách điệu trong rất dễ thương khi cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen kia.
Tôi mỉm cười nhẹ nhìn theo những bước đi của người con gái ấy đến một nơi khuất dần thì chú tâm vào ăn những hột trân châu mềm mại… Cái ông Mc dẫn chương trình nói chuyện cũng đã tai, từ chuyện này đến chuyện khác hình như muốn kéo dài thời gian rồi sau đó chạy nhanh vào cánh gà như có chuyện gì đó. Ông ta bước ra với khuôn mặt vui vẻ và giới thiệu tên bài hát gì đấy bằng tiếng anh, nghe cũng quen quen nhưng chẳng biết nó thế nào. Đối với tôi anh ngữ là như thế.
Thật ra ai hát cũng chẳng quan tâm, quan tâm là trong cái ly trà sữa của tôi còn mấy viên trân châu để ăn mà thôi…
Tiếng đàn guitar dần vang lên… nhẹ nhàng một cách êm ái… và giọng hát của người trình diễn cũng vang lên… Có lẽ đây là một người con gái thích bí mật vì người MC lúc nãy giới thiệu là người con gái này chỉ trình bày bài hát mang tên như thế rồi thôi chứ không tiết lộ thêm gì cả, tôi có một chút tò mò khi nghe tiếng hát ấy…
- Nghe quen quen – Tôi lẩm nhẩm trong miệng.
When that day I hear your voice, I have some special feeling let me aways think I don’t wanna forget you…. I remember at the day you are always on my mind…
Tôi ngước mặt lên nhìn thì khá bất ngờ với những gì hiện hữu trước đôi mắt của mình, người đang ngồi trên chiếc ghế cầm chiếc đàng guitar nhìn về phía trước một cách xa xăm lâu lâu nhắm mắt lại để trình bày bài hát không ai khác chính là người con gái xinh đẹp đi cùng tôi. Có một điều gì đó khá bất ngờ ở đây.
- Ơ ! bảo đi vệ sinh mà nhảy lên kia hát rồi. – Tôi than phiền nhưng thật ra cặp mắt đang chú ý nghe em hát.
Không gian trong quán cà phê ấy cũng bỗng chìm hẳn xuống, bài hát em trình bày giống như cái bài anh chàng lúc nãy hát mà tôi hỏi em, đến đây bao nhiêu ký ức chợt ùa về và tôi nhớ rằng đây chính là bài hát em đã hát trong ngày hôm qua vào buổi tối trong xe của anh Tùng. Quả thật mọi người ai cũng chú ý xem em trình diễn không bỏ qua một chi tiết nào, điều này chứng tỏ một đều người con gái bao giờ cũng cuốn hút hơn người con trai. Bài hát này là lập lại của bài hát lúc nãy đáng lẽ sẽ không ai chú ý nhưng lượt theo dõi lại hơn cả bài lúc nãy mà anh chàng kia trình bày, có rất nhiều yếu tố nhưng cái thứ lớn nhất đó là người trình bày có giọng hát hay chuẩn chẳng khác gì người con gái trong bản gốc trình bày với lại sắc đẹp thì lại thừa luôn cuốn hút tâm hồn người nghe nhạc, tiếng đàn khá chuẩn chẳng còn gì để chê ở đây.
Bài hát ấy đã giết con tim băng giá của tôi mất rồi…..
- …. – Tôi lúng túng chẳng biết làm gì khi bị người con gái ấy phát hiện mình nhìn trộm, xấu hổ kinh khủng.
- Hihi – Em nở nụ cười trong sáng.
- … – Tôi ngây người ra đoán nhận nụ cười say đắm ấy.
Em lại quay đầu đi nhìn theo hướng xa xăm dòng nước chảy lăn tăn những ngọn sóng nhỏ xíu,…
- Nếu được đi ra khỏi đất nước Việt Nam, Tâm sẽ đi đâu – Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Tôi khá bất ngờ với câu hỏi của em, trong đầu đã có những suy nghĩ vì từng nghi về điều xa vời này nhưng không ngờ bây giờ lại lấy để đối đáp cho người con gái ấy. Tôi nhanh chóng trả lời mà đâu có biết rằng, câu trả lời ấy sau này sẽ trở thành một trong những điêu mà mình phải vắt óc suy nghĩ để tìm ra manh mối. Một đêm trăng thanh tĩnh ở vùng quê bình yên..
- Ừ ! Tớ thích đi nước Anh. – Tôi tủm tỉm đáp.
- Tại sao ? – Em quay mặt sang hỏi.
- Tớ rất thích được ngắm sương mù vào mỗi ngày và được nhìn xem đồng hồ to lớn ở nước Anh như thế nào.
- Hihi, Thế cố gắng học tiếng anh vào nhé – Em tủm tỉm đáp.
Thôi chết ! Em nói đến đây tôi mới chợt nhớ ra, cái ngôn ngữ Anh quốc sử dụng là một trong những thứ mà tôi rất dở tệ. Bây giờ mới biết rằng ước mơ của mình quá xa vời chắc chắn rằng sẽ không thực hiện được nhưng đời không như mơ….
Ngồi thêm một tý nữa thì em bảo đi vào nhà, ngồi hoài bị cảm ấy, người con gái ấy nói thì tôi nghe chứ có dám cãi một tý tẹo nào đâu. Bước vào trong nhà thì mọi người đã thức rộn rã để làm những món ăn để chuẩn bị cho buổi sáng cúng lên bàn thờ, công nhận một cái đám ở vùng quê cũng có những nét đáng để mong chờ vào một ngày đám tiệc nào đó. Mọi người thì đông đủ, rộn rã tiếng cười nói, không phải giống thành thị bước ra nhà hàng rồi người ta làm sẵn đồ ăn đâu nhé. Người dân ở đây một tay chế biến những món ăn, đặc biệt là thơm ngon bổ dưỡng, ôi tôi yêu cái vùng quê này quá đi thôi.
Những đứa con gái trong lớp cũng không tỏ ra là những tiểu thư đâu nhé, họ giúp đỡ gia đình của thằng Đức, những người dân mộc mạc giản dị ấy cũng tỏ ra hiếu khách và rất nể phục những tiểu thư. Chắc họ ngỡ rằng những người đấy không biết nấu ăn nhưng sai lầm rồi, trong những người đó có hai đầu bếp đấy, Như và Bạch Mai, bây giờ lại thêm Bạch Yến nữa rồi. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cái khung cảnh ấy rồi quay về cái nơi cư trú của những thằng con trai đang say mèm rượu kia. Bạch Yến đi rồi, không còn ai cả, buồn chán. Tôi leo lên chiếc võng lắc qua lắc lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau là ngày cuối cùng bọn tôi ở cái làng quê mộc mạc này, người kêu thức dậy vẫn quen thuộc không có gì xa lạ đó là Như. Trên tay em có cầm một cái bàn chải đánh răng mới toanh với cây kem đánh răng, không nói không rằng ném cho tôi rồi đi vụt ra phía sau. Chỉ biết tủm tỉm người con gái ấy bước đi mà thôi, người gì đâu mà xinh xắn dễ thương không có chỗ chê.
Đám bạn ấy đã thức hết rồi, bọn chúng tụ tập ở nhà sau để vệ sinh cá nhân, tôi đợi cả buổi mới bước lại cái lu nước, nước rửa mặt mát lạnh sản khoái tâm hồn kinh khủng. Đúng là đậm chất một vùng quê mà.
Buổi tiệc hôm ấy cũng nhanh chóng trôi qua với những món ăn ngon lành mà theo tôi đoán là do chính những người con gái ấy làm. Tôi kết nhất cái món nấu tiêu gì đấy, miếng thịt heo mềm mại, có hương vị rất ngon ngọt, cái đấy tựa tựa như cà ri nhưng không phải, cái món mà tôi yêu thích nên kết nó luôn. Rất may trên bàn ăn hôm nay không có những chai rượu hay những lon bia mà dù có thì đám bạn của tôi cũng không uống nổi nữa đâu, nhìn mặt đứa nào đứa đấy bơ phờ do rượu bia oanh tạc vào lúc tối rồi.
Khoảng trưa hơn 10 giờ thì chúng tôi chia tay gia đình của thằng Đức ở đây, họ rất niềm nở vui vẻ và không quên mở những lời mời lần sau hãy về đây để họ có thể làm nhiều hơn thế nào. Một thứ gì đó tồn tại trong trái tim của tôi. Thằng Đức cũng theo cả bọn về luôn. Trên con đường đất đầy những lầy lội trơn dễ té vì sáng trời hơi âm u không có ánh nắng mặt trời…
- Đệch – Thằng Chung may mắn đưa tay và cây dừa nếu không thì té rồi.
Nhưng sau chữ ấy thì…
- A..á – Vâng đây là tiếng nói của thằng Đức.
Nó còn hơi say rượu vào buổi tối, khỏi nói kết quả tôi cũng biết chắc là nó đã té. Ôi thôi lúc bước ra trang phục còn sạch sẽ mát mẻ lắm ấy vậy mà bây giờ đã đầy đất cát ướt, nhìn khuôn mặt thê thảm của nói khi chúng tôi đưa mắt nhìn.
- Thôi, kệ đi, ra kia rửa rồi về – thằng Hùng ể oải.
- Ừ ! – Nó đáp ngắn gọn.
Đi hết con đường ấy điểm lại danh số thì vẫn đủ nhưng có vài người đầy đất bùn, đa số là thế nhưng con trai thì nhiều con gái thì chẳng có ai. May mắn cho tôi là lúc bước vào con đường ấy, Bạch Mai kêu bỏ dép ra đi chân không để dễ bám đất nếu không thì cạp đất từ lâu rồi.
Ngày hôm ấy thật vui vẻ, bọn tôi lại phải về với cái nơi nhốn nha nhốn nháo với những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò đâu đó cũng có sự nuối tiếc khi ra về, những thằng bạn thì đưa ánh mắt trìu mến nhìn chị Thảo, nếu thằng Tùng với thằng Đức đánh bọn nó thì chắc đứng ngắm con gái nhà người ta cả buổi rồi. Nói ra cũng thấy lạ lạ, thằng Tùng vẫn không thay đổi nét mặt, không có một biểu hiện gì gọi là buồn khi chia tay vùng quê này. Thấy cũng lạ nhưng thôi cũng kệ. Tạm biệt vùng quê thanh bình và yên tĩnh, trong mỗi chúng tôi đều khao khát rằng một ngày nào đó không xa được đặt chân và nơi ấy….
Đến chiều gần tối thì tôi, Như và Bạch Yến đã đặt chân xuống cái cỗng nhà quen thuộc, đi mới có một ngày mà nhớ nó làm sao, đi có một ngày mà như đã đi từ lâu lắm rồi. Đúng là khi xa quê hương mới biết được cái mùi vị nhớ nhung thế nào, nhớ còn hơn nhớ người yêu chứ chẳng có đùa đâu.
Bố mẹ và hai người anh chạy ra mở cửa cho ba đứa vào, hai bậc phụ huynh thì ríu rít hỏi han hai người con gái xinh đẹp kia, hai thằng anh khốn nạn cũng chớp nhanh lấy thời cơ để tán gái. Ôi thôi đời nó khổ, tự nhiên cảm thấy mình bị lẻ loi, giống như hai người họ mới là con của gia đình này, tôi biên thành một đứa ở ké từ khi nào rồi. Đời đúng là không như mơ mà. Tôi bước vào nhà vứt cái ba lô xuống bộ sa lông rồi chạy nhanh lên phòng tắm rửa để đi đánh một giấc ngủ dài cho khỏe trong người.
Giống như một cái thứ gì đó bí ẩn trong những giấc ngủ tôi, cảm nhận được thứ gì đó đấy ấm áp đang bao quanh lấy khắp cơ thể của mình tạo nên một giấc ngủ ngon. Cái thứ cảm giác ấy vô hình. Vẫn như mọi khi, ngủ xong thì đã có thức ăn chuẩn bị để sẵn trên bàn học, chỉ cần việc tôi ăn và học bài thôi.
-Hây dà. ! – Bước đến cái bàn học của mình.
Tôi tìm kiếm quyển tập toán để làm bài tập thì thấy một tờ giấy trắng trắng mới nhớ ra đó là tờ mật mã của Diễm Trúc, đến hiện tại chẳng biết trong đấy viết cái mô tê gì nữa nên để đấy, dẹp vào ngăn tủ để khi nào rảnh ngồi giải mã. Tôi giải đi giải lại những bài tập toán để đối phó với ” đại ác ma “.
Hây dà, cuộc đời chỉ ăn rồi ngủ rồi nghỉ thì buồn tẻ quá…
- Thôi đi ngủ cho đời nó bớt buồn.
- Cốc..cốc – Chẳng biết ai mà gọi đúng lúc thế.
Tôi bước ra mở cửa, nếu là hai thằng anh thì chắc chắn sẽ kiếm chuyện để gây sự nhưng đứng trước mặt là người con gái xinh đẹp ấy thì nỡ lòng nào trách mắng chứ. Tôi nở nụ cười hiền hòa đối mặt với người con gái ấy….
- Tâm, chở Yến về nhà lấy một ít đồ kìa – Tiếng mẹ tôi vang lên ở dưới nhà.
Và sau đó….
- Hihi, làm phiền cậu quá – Em tươi tắn như một đóa hoa.
Cuộc đời của tôi gắn liền với con gái hay sao ấy, chẳng thể mở miệng nói một câu từ chối gì cả, chỉ biết y lệnh mà làm thôi. Tôi chạy vào thay chiếc áo thun ba lỗ ra, mặc vào chiếc áo sơ mi vì rằng quá quen thuộc khi đi những buổi tối cùng em hoặc Như, khi đó sẽ không được yên ổn nếu mặc áo ngắn tay. Khổ thế đấy.
Trời đã vào khuya rồi, không lạnh lắm vừa đủ để mát mẻ thôi. Người con gái ấy khoác lên người một chiếc áo ấm màu đen càng tô đậm thêm nét quý phái sẵn có, chắc chắn rằng đi ra đường sẽ nhiều người ngắm nhìn đây. Tôi thả từ từ trên con đường đang đông đúc người dân qua lại, chạy vào tuyến phố 30 tháng 4 thì không khí bỗng chùn xuống đâu đó chỉ có những chiếc xe chạy qua khấy động không gian yên tĩnh ấy. Em và tôi im lặng, giữa hai đứa có lẻ chẳng còn gì để nói nữa nên chuyển sang chế độ cảm nhận hết rồi.
Chiếc cổng quen thuộc hiện ra, căn nhà đặc biệt nhất ở khu đất cũng có ở đó với thiết kệ là lùng của thời bấy giờ. Em mở cửa ra với chiếc ỗ khóa kí tự bí mật thế này chẳng có thằng ăn trộm nào vào được đây đâu nhễ. Em kêu vào nhà ngồi nhưng tôi nhanh chóng từ chối, em bảo đi nhanh ra, thật nhanh thật, chẳng mất nhiều thời gian người con gái ấy bước ra với một túi ba lô. Tôi nhẹ nhàng chìa tay ra nhận lấy rồi bỏ vào cái rỗ. Thế là đi về nhưng đời nó không như mơ…
Tôi lại dở chứng không muốn về nhanh nên đánh một vòng toạc chạy ngược theo đường Hùng Vương chứ không đi theo ngã tư Lý Tự Trọng mà lúc nãy đi, đi ngang thấy một tiệm cà phê không khí mát mẻ nhưng bên trong đang rộn rã những tiếng hát, cảm thấy ngẫu hứng lâu quá rồi không có dịp ngồi trong quán cà phê nhâm nhi ly nước rồi được nghe người ta hát. Tôi thích điều đó nên tạt xe vào và trong đầu cũng có một sự gì đó lợi dụng người con gái ngồi sau lưng.
- Hehe, có người đẹp đi cùng, ta có dịp ngẩn mặt. – Tôi cười thầm trong bụng.
Em không hỏi gì cả chỉ biết lặng lẽ bước đi cùng tôi, có một sự lạ lùng nào đó ở đây chính là xe máy nhiều nhưng chỉ có một thằng như tôi đi xe đạp, đáng lẽ cái thằng giữ xe phải khinh gì đó nhưng nó không nói gì cả, điều này chứng tỏ bạn đi với một người con gái xinh đẹp dù nghèo đến mấy thì người ta phần nào cũng có sự ái ngại ở đây. Tôi và em bước vào trong, đúng là mọi người đang hát hò, cũng đúng trạng tuổi, chọn ngay một cái bàn có góc khuất tránh sự chú ý tôi bước lại đấy.
Đến đây tôi nhớ rõ người hát đi xuống nhường chỗ cho một người con trai nào đó chơi guitar, bản nhạc ấy nhớ rõ là…
- Cậu uống gì ? – Tôi hỏi em.
- Một ly trà sữa nhé ! – Em tủm tỉm đáp.
Tôi đã thấy người phục vụ bước lại…
- Cho hai ly trà sữa.
Em ngạc nhiên đưa mắt nhìn tôi nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang thái độ bình thường với khuôn mặt tươi vui, không khí trong quán cà phê ấy bỗng chùn xuống, những tàn lá cây đun đưa theo những cơn gió, con người đang hòa quyện vào tiếng hát cũng như tiếng đàn guitar từ phía khán đài kia, trái ngược lại những gì lúc nãy. Khuôn mặt của anh chàng đang biểu diễn bài hát ấy luôn dồn trọng tâm về một người nào đó, tôi ngồi ở góc khuất nên không quan sát được kỹ cho lắm.
Bài hát tiếng anh nhưng tôi nghe quen thuộc lắm hình như đã một lần nghe ở đâu thì phải nhưng nhớ không ra, đáng tiếc thật. Trong người tôi tự nhiên muốn biết nghĩa tiếng việt của bài hát ấy vì rằng người ta hát tiếng anh như đang trêu tức mình vậy, hát để cho mình không biết.
- Tiếng việt của đoạn hát ấy là gì thế cậu ? – Tôi hỏi em đang say mê nghe khúc nhạc ấy, biết rằng người con gái ấy rất giỏi tiếng anh.
- À…..Nếu một ngày nào đó tình yêu này sẽ trở thành hiện thực em sẽ không bao giờ thay đổi ý nghĩ, rằng em sẽ yêu anh mãi mãi. Em không quan tâm rằng mình ngốc như thế nào và em sẽ nói cho anh những điều mà em muốn anh biết, em sẽ để anh biết…Rằng em yêu anh, mãi yêu anh như chuột yêu gạo, dù cho bão tố ngày luôn qua ngày em mãi vẫn ở bên anh. Em nhớ anh, thực sự rất nhớ anh và em chẳng kể dù khó khăn đến mấy em chỉ muốn anh được hạnh phúc… Tất cả mọi đều em sẽ làm vì anh. – Giọng nói ngọt ngào say đắm ấy dịch từng từ từng chữ một trong câu nhớ.
Câu dịch ấy tôi không thể nào quên được…
- Ừ, cảm ơn… cậu nhé – Tôi cảm thấy có một thứ đó đang vô hình ở đây, lời bài hát như là tâm trạng của một ai đó khó mà diễn tả cho bằng được.
- Hihi – Nụ cười xinh xắn ấy toát ra vẻ thuần khiết từ người con gái xinh đẹp.
- Bài hát ấy tên gì thế ?
- Lao – Su – A – Da – Mi – Em nhanh chóng trả lời như đã biết từ trước ( Viết theo cách nói của em chứ đến bây giờ tôi chẳng biết nó viết như thế nào cho đúng ấy ^^ ).
- Hả ? – Tôi trố mắt ra nhìn
( Cho đúng diễn cảnh để quý khách…à nhầm các bạn tiện theo dõi mình lòng ngữ cảnh vào nhé… )
Lúc này người tiếp theo bước lên hát bản nhạc trẻ gì đấy, không quan tâm cho lắm.
- À, bản nhạc đấy tiếng Trung Quốc ngốc ạ, nhưng người ta dịch ra tiếng anh. Bản nhạc ấy tên tiếng anh là Mouse Love Rice – Em tủm tỉm giải đáp.
- Ờ. – Tôi như một thằng khờ không hiểu một vấn đề gì đó thì bây giờ đã thông suốt rồi.
Người ta đã đem ly trà sữa ra, tôi quan sát kỹ em lắm, em nhẹ nhàng cầm ống hút lên khuấy đều sau đó đưa cái ống hút ấy vào đôi môi xinh xắn ấy, tôi có một khao khát cháy bóng mình là cái ống hút vào lúc đó nhưng đâu có được. Tôi cũng uống lấy những giọt nước sữa pha loãng ngon lành ăn kèm với những hột trân châu mềm mại. Có vẻ thích thú lắm đây, em thì cứ bình thường như chẳng có chuyện gì. Hai đứa cùng nhau đưa mắt về sân khấu, tôi đoán rằng bài hát gần sắp kết thúc vì người kia chẳng còn tý tẹo hơi gì cả, tóm gọn lại là hát dở hơn cả tôi chứ chẳng đùa, Bạch Yến bảo đi vào nhà vệ sinh tý, tháo chiếc áo khoác màu đen để trên thành ghế. Lúc này nhìn em trong giống một thiếu nữ đầy xinh đẹp, ai cũng phải đắm lòng khi nhìn thấy sắc đẹp như thế. Thân hình thon thả khỏi cần phải bàn luận, mái tóc xoãy dài xuống hai bên vai, trên người không có một tý gì đó gọi là trang điểm hay đeo trang sức nhưng em vẫn sáng ngời, dáng đi mảnh mai khỏi chê nhìn chỉ muốn ôm từ phía sau. Hôm nay em mặc một chiếc quần Jean màu sẫm xanh cùng với chiếc áo sơ mi trắng cách điệu trong rất dễ thương khi cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen kia.
Tôi mỉm cười nhẹ nhìn theo những bước đi của người con gái ấy đến một nơi khuất dần thì chú tâm vào ăn những hột trân châu mềm mại… Cái ông Mc dẫn chương trình nói chuyện cũng đã tai, từ chuyện này đến chuyện khác hình như muốn kéo dài thời gian rồi sau đó chạy nhanh vào cánh gà như có chuyện gì đó. Ông ta bước ra với khuôn mặt vui vẻ và giới thiệu tên bài hát gì đấy bằng tiếng anh, nghe cũng quen quen nhưng chẳng biết nó thế nào. Đối với tôi anh ngữ là như thế.
Thật ra ai hát cũng chẳng quan tâm, quan tâm là trong cái ly trà sữa của tôi còn mấy viên trân châu để ăn mà thôi…
Tiếng đàn guitar dần vang lên… nhẹ nhàng một cách êm ái… và giọng hát của người trình diễn cũng vang lên… Có lẽ đây là một người con gái thích bí mật vì người MC lúc nãy giới thiệu là người con gái này chỉ trình bày bài hát mang tên như thế rồi thôi chứ không tiết lộ thêm gì cả, tôi có một chút tò mò khi nghe tiếng hát ấy…
- Nghe quen quen – Tôi lẩm nhẩm trong miệng.
When that day I hear your voice, I have some special feeling let me aways think I don’t wanna forget you…. I remember at the day you are always on my mind…
Tôi ngước mặt lên nhìn thì khá bất ngờ với những gì hiện hữu trước đôi mắt của mình, người đang ngồi trên chiếc ghế cầm chiếc đàng guitar nhìn về phía trước một cách xa xăm lâu lâu nhắm mắt lại để trình bày bài hát không ai khác chính là người con gái xinh đẹp đi cùng tôi. Có một điều gì đó khá bất ngờ ở đây.
- Ơ ! bảo đi vệ sinh mà nhảy lên kia hát rồi. – Tôi than phiền nhưng thật ra cặp mắt đang chú ý nghe em hát.
Không gian trong quán cà phê ấy cũng bỗng chìm hẳn xuống, bài hát em trình bày giống như cái bài anh chàng lúc nãy hát mà tôi hỏi em, đến đây bao nhiêu ký ức chợt ùa về và tôi nhớ rằng đây chính là bài hát em đã hát trong ngày hôm qua vào buổi tối trong xe của anh Tùng. Quả thật mọi người ai cũng chú ý xem em trình diễn không bỏ qua một chi tiết nào, điều này chứng tỏ một đều người con gái bao giờ cũng cuốn hút hơn người con trai. Bài hát này là lập lại của bài hát lúc nãy đáng lẽ sẽ không ai chú ý nhưng lượt theo dõi lại hơn cả bài lúc nãy mà anh chàng kia trình bày, có rất nhiều yếu tố nhưng cái thứ lớn nhất đó là người trình bày có giọng hát hay chuẩn chẳng khác gì người con gái trong bản gốc trình bày với lại sắc đẹp thì lại thừa luôn cuốn hút tâm hồn người nghe nhạc, tiếng đàn khá chuẩn chẳng còn gì để chê ở đây.
Bài hát ấy đã giết con tim băng giá của tôi mất rồi…..
/173
|