Một ngày mới lại đến hôm nay là 5/8/2005 tôi sẽ chính thức bước chân vào cấp 3. Buổi sáng sớm hôm ấy bắt đầu như thế này :
-Cốc..cốc…Này thức dậy đi cậu – Giọng ấm áp của em ấy vang lai ngoài cánh cửa phòng.
Nghe thấy giọng nói ấy tự nhiên bộ não, con mắt tôi nó tỉnh cả ngủ ngay :
-Oầy…- Vẫn cái tật xấu vươn vai ngáp ngắn ngáp dài trước khi bước ra khỏi giường.
-Cạch…
Một người con gái xinh đẹp bước vào, tôi chả kịp phản ứng gì cả…
-Xấu chưa kìa. Hihi – Như che miệng cười khúc khích.
Lúc tôi chỉ biết là cái hành động xấu của mình bị phơi bài trước mặt một người con gái xinh đẹp, điều đó đối với một thằng con trai là không muốn chút nào, nếu có cái lỗ ở đâu đấy thì tôi chui xuống dưới trốn chứ chẳng dám trồi lên.
-Hihi – Vẫn gãi đầu cười cho đỡ thẹn.
-Thay đồi đi học nào – Như đưa cặp mắt nhìn rồi nheo hàng chân mày trong dễ phương phết.
-Ờ – Vớ được cái phao tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đầu còn hơi bị choáng một tý do chầu nhậu lúc tối, tôi vệ sinh cá nhân xong xuôi hết thì lấy bộ đồ đi học mẹ đã ủi từ tuần trước để sẵn trong này từ hôm qua mặc vào. Sau ba tháng nghĩ học mặc lại bộ đồ quần tây áo trắng có một cảm giác gì đấy vui vui trong người khó tả được. Ăn mặc chỉnh tề. chải tóc gọn gàng tôi bước ra với vẻ mặt hớn hở. Như còn ngồi ở phòng, vừa thấy tôi bước ra em liền quay mặt lại nhìn với thái độ ngạc nhiên mà lần đầu được thấy ở người con gái này :
-Woa…ai vậy?– Tròn xoe mắt có vẻ ngạc nhiên.
-Hề hề..Trên đời này ngoài tớ ra thì không còn ai khác tài giỏi không bằng ai nhưng đẹp trai không ai bằng, chính NMT chứ ai. – Tôi đọc lại cái câu thần chú mà thường xuyên vỗ ngực xưng tên.
-Thôi được rồi, xuống ăn sáng rồi đi học – Như lắc đầu ngao ngán.
Không lẻ quá hay sao ta thật sự là tôi như vậy mà, không hiểu nổi con gái thời đó mà khó đoán khó lường nhưng được cái xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, nhiêu đó đủ rồi^^.
Bước ra đến cửa phòng tôi khóa cửa lại em thì đứng chỗ thanh vịn của cầu thang chỉ cần quay mặt lại là gần nhau hơn bao giờ hết, trường hợp đó xảy ra..
-……
-…..
-….
-…
Một khoảng không gian xuất hiện hai đôi mắt nhìn vào nhau, trái tim tôi bỗng chóc mất hết một nhịp vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy rõ nét khuôn mặt xinh đẹp không tì vết kia…nhưng có một điều khác lạ, em bỗng quay mặt đi :
-Này, quay mặt lại – Tôi nắm tay em lại vì định đi xuống.
-Hả? – Có một chút bất ngờ
Mặt lại đối mặt và…
-Ơ, sau cậu đeo kính thế kia, cận hả ? – Do nãy giờ nhìn thẳng sâu vào con mắt của nhau nên tôi không phạt hiện có vật cản đường.
Như có một chút bối rối tôi nhận ra điều đó vì em quay mặt đi chỗ khác giống trốn tránh :
-Không có bị cận – Trả lời với giọng nói lạnh lùng.
-Thế đeo làm gì – Tôi ngạc nhiên hết cỡ, người không bị gì tự nhiên đeo kính lại còn cột tóc thắt bím giống như người Trung Quốc cổ xưa ấy.
-Tớ không muốn người ta… – Em bình tỉnh nói từng chữ nhưng tôi không cho nói hết câu vì đã hiểu được ý.
-Mất một tý xinh đẹp rồi đấy nhé. – Thật em đeo kính mất đi chút nào đó vẻ đẹp của đôi mắt long lanh.
-Tớ muốn thế- Giọng vẫn lạnh lùng.
-Ơ….-Tôi cứng cả miệng chỉ nói được một chữ duy nhất trong bảng chữ cái.
-Xuống ăn sáng nào.
-Ừa.
Con gái thật khó hiểu lúc thì dịu hiền, lúc thì lạnh lùng giống sắc đá.
-Mầy nghĩ mầy là gì của người ta chứ, đó là quyền riêng tư của người ta. Thôi kệ – Tôi tự đưa ra lý do và nhủ lòng.
Bàn ăn sáng chỉ cói hai đứa chúng tôi cả nhà đi hết rồi, Như nấu cháu thịt bầm rất ngon làm tôi phải ăn sạch cả tô một cách ngon lành, bụng lúc này đã no căng có thể lên đường chuẩn bị cho ngày hôm nay.Ăn xong khóa cửa nhà cẩn thận hai chúng tôi đi chung trên một chiếc xe để đến trường và người chở chính tôi chứ không ai khác.
Theo tôi buổi sáng hôm nay đẹp nhất trong tháng 9, không khí trong lành, mát mẻ, thoáng đãng, dễ chịu tâm hồn. Trên con đường Lý Tự Trọng tấp nập người qua lại nhưng chủ yếu là màu trắng tinh khôi của bọn học trò chúng tôi, những tà áo dài trắng tinh khiết bay phấp phới trong làn gió nhẹ ban mai của buổi sáng thành phố biển.
Tiếng cười nói rộn rã hai bên đường, những cơn gió nhẹ thổi qua làm mát tấm lòng người nó cũng giống như hối thúc mọi thứ xung quanh trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.Tuy Như đã cố làm xấu mình bằng cách đeo kính và cột tóc thắt bím nhưng vẫn không làm mất đi cái vẻ xinh đẹp của người con gái đang ngồi sau lưng tôi với bộ đồ đi học quần tây áo trắng chứ không mặc áo dài giống mấy người con gái kia. Vậy là nhờ Như mà hai người trên chiếc xe này trở thành tâm điểm của mọi người xung quanh:
-Ê mậy con nhỏ đeo kính đẹp quá.
-Ừ xinh thật phải không đeo kính còn xinh nữa.
-Ý chú giống ý tôi đấy – Tôi thầm nghĩ trong bụng.
-Xinh quá tụi bây ơi.
-Đâu
-Kìa con nhỏ ngồi sau lưng thằng kia đó.
-Cóc ghẻ chở thiên nga kìa bây – Câu nói nghe không lọt tai nhất trong ngày theo gió vào tai tôi.
Nói chung là rất rất rất nhiều câu nói khen em được bọn con trai phát ra, làm cái thằng như tôi phải từ trạng thái vinh hạnh trở nên bực bội..
-Đuôi hết đi– Tôi nói rõ to.
-Hihi, làm gì mà bực thế – Tiếng cười khúc khích kèm theo tiếng nói vang lên.
-À không có gì – Nhận ra mình bị lố.
-Tớ quen rồi.
-Đúng là xinh đẹp có khác – Tôi thầm hiểu ra câu nói của em.
Trên đường tôi phải nghe biết bao nhiêu câu nói khen người con gái ấy nên nhanh chóng đạp thật nhanh để trốn khổ cái cảnh đó nhưng không thể nào đâu đâu cũng có những lời nói đó được tung ra thật là khó chịu. Không lẽ tôi đang ghen tỵ sau ta.
Chẳng mấy chóc tôi đã đến cái chỗ cần đến, trước hai con mắt lúc này là một ngôi trường to đùng về quy mô, cực đẹp về kiến trúc. Đón chào tôi đầu tiên chính cánh cổng trên đó có dòng chữ “ TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG PTC “ và xích bên dưới có tấm biển với những chữ màu vàng “ TRƯỜNG ĐẠT CHUẨN QUỐC GIA “. Khỏi nói tôi biết cái ý nghĩ về trường này lúc hai ông anh kẻ vào năm trước là cực kỳ sai lầm, tận mắt chứng kiến mới thấy được vẻ kì vỹ của nó ra sao. Tôi có chút hồi hợp khi dẫn xe vào bãi đậu xe, nó gấp đôi cái bãi xe của trường THCS năm rồi học, em thì thản nhiên giống như đây là chuyện bình thường không có gì phải ngạc nhiên. Tôi đứng lại một tý để nhìn hết cái khung viên trường với những cây phượng, cây gì giống cây đa lắm, những bồn cá cảnh hình chiếc bánh cắt ngang, cây bàng,… được trồng dọc theo đường đi tạo nên một môi trường trong lành mát mẻ. Ai có dịp đến đó nhìn rõ vẻ đẹp kỳ vĩ của nó nhé, chắc cũng giống tôi thôi. ^^
Tôi choáng ngợp trước sự rộng lớn của sân trường không biết nên đi đâu để tìm lớp của mình vì nó quá rộng quá nhiều lớp đi hết chắc có nước mà xỉu chứ chẳng đùa.
-Này đi bên trái trước – Như có vẻ rành.
-Ừ..
Chúng tôi bắt đầu hành trình tìm tên lớp của mình trước, mỗi phòng học cũng có học sinh giống hai đứa đi tìm lớp của mình nên cực khổ lắm mới vào nhìn được cái bảng có tên lớp nếu không có Như. Công nhận con gái có khác em chỉ cần nói một câu kèm theo nụ cười là bọn con trai nó thừ người tản ra một bên :” Hihi, cho tớ vào cái nhé “bọn nó từ từ thằng một giãn ra cho người đẹp bước vào, khi em bước ra tôi nhận được một cái lắc đầu. Một lúc sao chính em là người thu hút, cái bọn nam sinh đi theo ngày càng đông đây chính là sự cực khổ, nhọc nhằn Như mới thoát khỏi một đóng người đi theo, tôi không biết lúc đó ngu ngốc của mình diễn tả ra sao cho hết để một mình người con gái ấy đi phía sau với lũ nam sinh kia còn mình thì đi cách đâu 10m.
-Này, đợi với– Như sử dụng vẻ lạnh lùng, kiêu kì của mình để đuổi cái bọn kia
-Ơ này… – Như vẫn gọi nhưng tôi không nghe và cứ việc đi.
Bây giờ mới phát hiện nãy giờ tôi với em toàn đi khắp khu của lớp 11 mới ghê, đến lúc đứng người lại suy nghĩ kiếm xem Như ở đâu thì..
-Này làm gì nãy giờ kêu không nghe – Như ở sau lưng đập vai tôi
-Hả? – Tôi trả lời không thua thằng ngốc.
-TỚ GHÉT CẬU– Như nhìn thẳng vào mặt nói.
Sau câu nói đó có một chút gì đó lạnh lạnh ở sống lưng khó diễn tả nhưng không nhận ra sự ngốc nghếch của mình khi thừ người ra và người ấy tặng cho ánh mắt lạnh lùng băng giá mà tôi ít thấy rồi sau đó bỏ đi để lại thằng ngốc nghếch đứng đó. Đến lúc này tôi mới hiểu ra đã xảy ra chuyện gì :
-Ơ, thôi chết mình ngu quá – Tôi nhận ra vỗ trán sau đó chạy theo dáng người mảnh mai kia.
Với bộ pháp nhanh nhẹn của mình thì đối với người thường như em thì chẳng mấy chóc đã rượt kịp.
-Này, này tớ xin lỗi – Tôi chạy lên phía trước mặt án ngữ em.
-Hứ… – Như huýt dài rồi quay mặt đi.
Lần đầu tiên tôi thấy sự giận hờn của em lúc đó trong dễ thương chứ bộ nhưng không dám cười không dám trêu, nếu không muốn nhậu cái hậu quá khó lường trước được.
-Thôi mà. –Tôi đưa cái mặt tội nghiệp trong ngáo ngáo của mình ra.
-Hứ…Tiểu thư đây không trách những người như mi. Hihi – Em đã cười rồi.
-Hihi – Tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì được tha tội.
Nhanh chóng sử dụng phương pháp nghiệp vụ, vận dụng hết tần suất của lỗ tai, sử dụng ánh nhìn xuyên không khí của đôi mắt, cái miệng nói ra gió của tôi thì phát hiện ra khối 10 nằm ở trên lầu khu bên trái. Hai đứa tôi lếch thân dọc theo dãy hành lang trên lầu, lần này không khác gì phía dưới khi em chính là sự chú ý. Một lát sau đến dãy thang “định mệnh” thứ hai thì….
-Phịch – Một thân thể đi trúng tôi.
-Ui…da – Tôi xoa xoa cái đầu vì trúng với cái đầu của người kia
Với tính khí hổ báo của mình định bước đến hỏi tội cái tên mà không có mắt không có mũi kia đi đứng không nhìn thì.. ( Lúc đó tôi cuối mặt xuống đất để xoa xoa cái đầu, mắt nhắm lại vì hơi đau )
-Tớ..tớ xin lỗi cậu – Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của một người con gái vang lên
Trong người tôi lúc đó có một cảm giác gì đó kỳ lạ lắm, giọng nói ấy nghe quen quen sau nhưng chợt lúc ấy không nhận ra của ai…Bỗng tiếng nói của Như vang lên :
-Hihi, chào cậu.– Giọng nói kèm theo tiếng cười ấm áp đầy ánh ban mai của Như vang lên.
-Hihi, chào cậu– Giọng nói kèm theo tiếng cười ngọt ngào nhỏ nhẹ của người con gái va chạm với tôi vang lên.
Tiếp theo đó…
-Đây là ai mà Như biết thế ta – Tôi nhanh chóng quay mặt lên.
Cùng lúc đó người con gái nói định nói cái gì đó nhưng tôi quay mặt lên và…
-Cậu đây là…- Lúc người con gái ấy nói thì tôi chưa ngước mặt lên, nói đến đây tôi mới ngước lên thì bỗng tắt đài ^^.
Không riêng gì em ấy tắt đài mà đến tôi cũng tắt bóng luôn…
-ÔI CÁI ĐỆCH
Thêm một lần nữa tôi không tin vào mắt mình nữa, cuộc đời nhiều cái duyên quá, nhiều sự trêu đùa của ông trời đặt ra, tôi chỉ biết mình đang là nạn nhân của những trò đùa đó.
Đứng trước mặt tôi lúc này là người con gái xinh đẹp có thể nói hơn Như một tý đấy, mặc quần tây áo trắng như hai chúng tôi, đôi gò má ửng hồng đó, đôi mắt long lanh huyền ảo kia, mai tóc cột đuôi gà ngày nào, đôi môi mỏng mà tôi hằng mơ ước được một lần…cắn nó ( Tha tội cho anh, em nhé ^^).Không ai khác chính là em người tặng tôi một cú vào đầu, người mà chính tay cứu khỏi bọn côn đồ, người mang đến hương vị ngọt ngào của bánh, hương thơm phản phất của con gái, nhẹ nhàng, mang đến cảm giác bình yên đâu đó.
Bỗng không gian ở khu đó im lặng hẳn ra giống như mọi vật đều chìm vào thế giới âm dương, ba người chúng tôi đứng chôn chân,hai người con gái xinh đẹp như những đóa hoa đến mùa khoe sắc, một thằng con trai đang bị cái đầu mình hành hạ sắp đến điên. Cuộc đời thật là trớ trêu.
Hai chúng tôi có duyên hay tại trái đất nó nhỏ quá?
Chữ duyên nó đến thế hay sao?
-Cốc..cốc…Này thức dậy đi cậu – Giọng ấm áp của em ấy vang lai ngoài cánh cửa phòng.
Nghe thấy giọng nói ấy tự nhiên bộ não, con mắt tôi nó tỉnh cả ngủ ngay :
-Oầy…- Vẫn cái tật xấu vươn vai ngáp ngắn ngáp dài trước khi bước ra khỏi giường.
-Cạch…
Một người con gái xinh đẹp bước vào, tôi chả kịp phản ứng gì cả…
-Xấu chưa kìa. Hihi – Như che miệng cười khúc khích.
Lúc tôi chỉ biết là cái hành động xấu của mình bị phơi bài trước mặt một người con gái xinh đẹp, điều đó đối với một thằng con trai là không muốn chút nào, nếu có cái lỗ ở đâu đấy thì tôi chui xuống dưới trốn chứ chẳng dám trồi lên.
-Hihi – Vẫn gãi đầu cười cho đỡ thẹn.
-Thay đồi đi học nào – Như đưa cặp mắt nhìn rồi nheo hàng chân mày trong dễ phương phết.
-Ờ – Vớ được cái phao tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đầu còn hơi bị choáng một tý do chầu nhậu lúc tối, tôi vệ sinh cá nhân xong xuôi hết thì lấy bộ đồ đi học mẹ đã ủi từ tuần trước để sẵn trong này từ hôm qua mặc vào. Sau ba tháng nghĩ học mặc lại bộ đồ quần tây áo trắng có một cảm giác gì đấy vui vui trong người khó tả được. Ăn mặc chỉnh tề. chải tóc gọn gàng tôi bước ra với vẻ mặt hớn hở. Như còn ngồi ở phòng, vừa thấy tôi bước ra em liền quay mặt lại nhìn với thái độ ngạc nhiên mà lần đầu được thấy ở người con gái này :
-Woa…ai vậy?– Tròn xoe mắt có vẻ ngạc nhiên.
-Hề hề..Trên đời này ngoài tớ ra thì không còn ai khác tài giỏi không bằng ai nhưng đẹp trai không ai bằng, chính NMT chứ ai. – Tôi đọc lại cái câu thần chú mà thường xuyên vỗ ngực xưng tên.
-Thôi được rồi, xuống ăn sáng rồi đi học – Như lắc đầu ngao ngán.
Không lẻ quá hay sao ta thật sự là tôi như vậy mà, không hiểu nổi con gái thời đó mà khó đoán khó lường nhưng được cái xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, nhiêu đó đủ rồi^^.
Bước ra đến cửa phòng tôi khóa cửa lại em thì đứng chỗ thanh vịn của cầu thang chỉ cần quay mặt lại là gần nhau hơn bao giờ hết, trường hợp đó xảy ra..
-……
-…..
-….
-…
Một khoảng không gian xuất hiện hai đôi mắt nhìn vào nhau, trái tim tôi bỗng chóc mất hết một nhịp vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy rõ nét khuôn mặt xinh đẹp không tì vết kia…nhưng có một điều khác lạ, em bỗng quay mặt đi :
-Này, quay mặt lại – Tôi nắm tay em lại vì định đi xuống.
-Hả? – Có một chút bất ngờ
Mặt lại đối mặt và…
-Ơ, sau cậu đeo kính thế kia, cận hả ? – Do nãy giờ nhìn thẳng sâu vào con mắt của nhau nên tôi không phạt hiện có vật cản đường.
Như có một chút bối rối tôi nhận ra điều đó vì em quay mặt đi chỗ khác giống trốn tránh :
-Không có bị cận – Trả lời với giọng nói lạnh lùng.
-Thế đeo làm gì – Tôi ngạc nhiên hết cỡ, người không bị gì tự nhiên đeo kính lại còn cột tóc thắt bím giống như người Trung Quốc cổ xưa ấy.
-Tớ không muốn người ta… – Em bình tỉnh nói từng chữ nhưng tôi không cho nói hết câu vì đã hiểu được ý.
-Mất một tý xinh đẹp rồi đấy nhé. – Thật em đeo kính mất đi chút nào đó vẻ đẹp của đôi mắt long lanh.
-Tớ muốn thế- Giọng vẫn lạnh lùng.
-Ơ….-Tôi cứng cả miệng chỉ nói được một chữ duy nhất trong bảng chữ cái.
-Xuống ăn sáng nào.
-Ừa.
Con gái thật khó hiểu lúc thì dịu hiền, lúc thì lạnh lùng giống sắc đá.
-Mầy nghĩ mầy là gì của người ta chứ, đó là quyền riêng tư của người ta. Thôi kệ – Tôi tự đưa ra lý do và nhủ lòng.
Bàn ăn sáng chỉ cói hai đứa chúng tôi cả nhà đi hết rồi, Như nấu cháu thịt bầm rất ngon làm tôi phải ăn sạch cả tô một cách ngon lành, bụng lúc này đã no căng có thể lên đường chuẩn bị cho ngày hôm nay.Ăn xong khóa cửa nhà cẩn thận hai chúng tôi đi chung trên một chiếc xe để đến trường và người chở chính tôi chứ không ai khác.
Theo tôi buổi sáng hôm nay đẹp nhất trong tháng 9, không khí trong lành, mát mẻ, thoáng đãng, dễ chịu tâm hồn. Trên con đường Lý Tự Trọng tấp nập người qua lại nhưng chủ yếu là màu trắng tinh khôi của bọn học trò chúng tôi, những tà áo dài trắng tinh khiết bay phấp phới trong làn gió nhẹ ban mai của buổi sáng thành phố biển.
Tiếng cười nói rộn rã hai bên đường, những cơn gió nhẹ thổi qua làm mát tấm lòng người nó cũng giống như hối thúc mọi thứ xung quanh trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.Tuy Như đã cố làm xấu mình bằng cách đeo kính và cột tóc thắt bím nhưng vẫn không làm mất đi cái vẻ xinh đẹp của người con gái đang ngồi sau lưng tôi với bộ đồ đi học quần tây áo trắng chứ không mặc áo dài giống mấy người con gái kia. Vậy là nhờ Như mà hai người trên chiếc xe này trở thành tâm điểm của mọi người xung quanh:
-Ê mậy con nhỏ đeo kính đẹp quá.
-Ừ xinh thật phải không đeo kính còn xinh nữa.
-Ý chú giống ý tôi đấy – Tôi thầm nghĩ trong bụng.
-Xinh quá tụi bây ơi.
-Đâu
-Kìa con nhỏ ngồi sau lưng thằng kia đó.
-Cóc ghẻ chở thiên nga kìa bây – Câu nói nghe không lọt tai nhất trong ngày theo gió vào tai tôi.
Nói chung là rất rất rất nhiều câu nói khen em được bọn con trai phát ra, làm cái thằng như tôi phải từ trạng thái vinh hạnh trở nên bực bội..
-Đuôi hết đi– Tôi nói rõ to.
-Hihi, làm gì mà bực thế – Tiếng cười khúc khích kèm theo tiếng nói vang lên.
-À không có gì – Nhận ra mình bị lố.
-Tớ quen rồi.
-Đúng là xinh đẹp có khác – Tôi thầm hiểu ra câu nói của em.
Trên đường tôi phải nghe biết bao nhiêu câu nói khen người con gái ấy nên nhanh chóng đạp thật nhanh để trốn khổ cái cảnh đó nhưng không thể nào đâu đâu cũng có những lời nói đó được tung ra thật là khó chịu. Không lẽ tôi đang ghen tỵ sau ta.
Chẳng mấy chóc tôi đã đến cái chỗ cần đến, trước hai con mắt lúc này là một ngôi trường to đùng về quy mô, cực đẹp về kiến trúc. Đón chào tôi đầu tiên chính cánh cổng trên đó có dòng chữ “ TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG PTC “ và xích bên dưới có tấm biển với những chữ màu vàng “ TRƯỜNG ĐẠT CHUẨN QUỐC GIA “. Khỏi nói tôi biết cái ý nghĩ về trường này lúc hai ông anh kẻ vào năm trước là cực kỳ sai lầm, tận mắt chứng kiến mới thấy được vẻ kì vỹ của nó ra sao. Tôi có chút hồi hợp khi dẫn xe vào bãi đậu xe, nó gấp đôi cái bãi xe của trường THCS năm rồi học, em thì thản nhiên giống như đây là chuyện bình thường không có gì phải ngạc nhiên. Tôi đứng lại một tý để nhìn hết cái khung viên trường với những cây phượng, cây gì giống cây đa lắm, những bồn cá cảnh hình chiếc bánh cắt ngang, cây bàng,… được trồng dọc theo đường đi tạo nên một môi trường trong lành mát mẻ. Ai có dịp đến đó nhìn rõ vẻ đẹp kỳ vĩ của nó nhé, chắc cũng giống tôi thôi. ^^
Tôi choáng ngợp trước sự rộng lớn của sân trường không biết nên đi đâu để tìm lớp của mình vì nó quá rộng quá nhiều lớp đi hết chắc có nước mà xỉu chứ chẳng đùa.
-Này đi bên trái trước – Như có vẻ rành.
-Ừ..
Chúng tôi bắt đầu hành trình tìm tên lớp của mình trước, mỗi phòng học cũng có học sinh giống hai đứa đi tìm lớp của mình nên cực khổ lắm mới vào nhìn được cái bảng có tên lớp nếu không có Như. Công nhận con gái có khác em chỉ cần nói một câu kèm theo nụ cười là bọn con trai nó thừ người tản ra một bên :” Hihi, cho tớ vào cái nhé “bọn nó từ từ thằng một giãn ra cho người đẹp bước vào, khi em bước ra tôi nhận được một cái lắc đầu. Một lúc sao chính em là người thu hút, cái bọn nam sinh đi theo ngày càng đông đây chính là sự cực khổ, nhọc nhằn Như mới thoát khỏi một đóng người đi theo, tôi không biết lúc đó ngu ngốc của mình diễn tả ra sao cho hết để một mình người con gái ấy đi phía sau với lũ nam sinh kia còn mình thì đi cách đâu 10m.
-Này, đợi với– Như sử dụng vẻ lạnh lùng, kiêu kì của mình để đuổi cái bọn kia
-Ơ này… – Như vẫn gọi nhưng tôi không nghe và cứ việc đi.
Bây giờ mới phát hiện nãy giờ tôi với em toàn đi khắp khu của lớp 11 mới ghê, đến lúc đứng người lại suy nghĩ kiếm xem Như ở đâu thì..
-Này làm gì nãy giờ kêu không nghe – Như ở sau lưng đập vai tôi
-Hả? – Tôi trả lời không thua thằng ngốc.
-TỚ GHÉT CẬU– Như nhìn thẳng vào mặt nói.
Sau câu nói đó có một chút gì đó lạnh lạnh ở sống lưng khó diễn tả nhưng không nhận ra sự ngốc nghếch của mình khi thừ người ra và người ấy tặng cho ánh mắt lạnh lùng băng giá mà tôi ít thấy rồi sau đó bỏ đi để lại thằng ngốc nghếch đứng đó. Đến lúc này tôi mới hiểu ra đã xảy ra chuyện gì :
-Ơ, thôi chết mình ngu quá – Tôi nhận ra vỗ trán sau đó chạy theo dáng người mảnh mai kia.
Với bộ pháp nhanh nhẹn của mình thì đối với người thường như em thì chẳng mấy chóc đã rượt kịp.
-Này, này tớ xin lỗi – Tôi chạy lên phía trước mặt án ngữ em.
-Hứ… – Như huýt dài rồi quay mặt đi.
Lần đầu tiên tôi thấy sự giận hờn của em lúc đó trong dễ thương chứ bộ nhưng không dám cười không dám trêu, nếu không muốn nhậu cái hậu quá khó lường trước được.
-Thôi mà. –Tôi đưa cái mặt tội nghiệp trong ngáo ngáo của mình ra.
-Hứ…Tiểu thư đây không trách những người như mi. Hihi – Em đã cười rồi.
-Hihi – Tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì được tha tội.
Nhanh chóng sử dụng phương pháp nghiệp vụ, vận dụng hết tần suất của lỗ tai, sử dụng ánh nhìn xuyên không khí của đôi mắt, cái miệng nói ra gió của tôi thì phát hiện ra khối 10 nằm ở trên lầu khu bên trái. Hai đứa tôi lếch thân dọc theo dãy hành lang trên lầu, lần này không khác gì phía dưới khi em chính là sự chú ý. Một lát sau đến dãy thang “định mệnh” thứ hai thì….
-Phịch – Một thân thể đi trúng tôi.
-Ui…da – Tôi xoa xoa cái đầu vì trúng với cái đầu của người kia
Với tính khí hổ báo của mình định bước đến hỏi tội cái tên mà không có mắt không có mũi kia đi đứng không nhìn thì.. ( Lúc đó tôi cuối mặt xuống đất để xoa xoa cái đầu, mắt nhắm lại vì hơi đau )
-Tớ..tớ xin lỗi cậu – Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của một người con gái vang lên
Trong người tôi lúc đó có một cảm giác gì đó kỳ lạ lắm, giọng nói ấy nghe quen quen sau nhưng chợt lúc ấy không nhận ra của ai…Bỗng tiếng nói của Như vang lên :
-Hihi, chào cậu.– Giọng nói kèm theo tiếng cười ấm áp đầy ánh ban mai của Như vang lên.
-Hihi, chào cậu– Giọng nói kèm theo tiếng cười ngọt ngào nhỏ nhẹ của người con gái va chạm với tôi vang lên.
Tiếp theo đó…
-Đây là ai mà Như biết thế ta – Tôi nhanh chóng quay mặt lên.
Cùng lúc đó người con gái nói định nói cái gì đó nhưng tôi quay mặt lên và…
-Cậu đây là…- Lúc người con gái ấy nói thì tôi chưa ngước mặt lên, nói đến đây tôi mới ngước lên thì bỗng tắt đài ^^.
Không riêng gì em ấy tắt đài mà đến tôi cũng tắt bóng luôn…
-ÔI CÁI ĐỆCH
Thêm một lần nữa tôi không tin vào mắt mình nữa, cuộc đời nhiều cái duyên quá, nhiều sự trêu đùa của ông trời đặt ra, tôi chỉ biết mình đang là nạn nhân của những trò đùa đó.
Đứng trước mặt tôi lúc này là người con gái xinh đẹp có thể nói hơn Như một tý đấy, mặc quần tây áo trắng như hai chúng tôi, đôi gò má ửng hồng đó, đôi mắt long lanh huyền ảo kia, mai tóc cột đuôi gà ngày nào, đôi môi mỏng mà tôi hằng mơ ước được một lần…cắn nó ( Tha tội cho anh, em nhé ^^).Không ai khác chính là em người tặng tôi một cú vào đầu, người mà chính tay cứu khỏi bọn côn đồ, người mang đến hương vị ngọt ngào của bánh, hương thơm phản phất của con gái, nhẹ nhàng, mang đến cảm giác bình yên đâu đó.
Bỗng không gian ở khu đó im lặng hẳn ra giống như mọi vật đều chìm vào thế giới âm dương, ba người chúng tôi đứng chôn chân,hai người con gái xinh đẹp như những đóa hoa đến mùa khoe sắc, một thằng con trai đang bị cái đầu mình hành hạ sắp đến điên. Cuộc đời thật là trớ trêu.
Hai chúng tôi có duyên hay tại trái đất nó nhỏ quá?
Chữ duyên nó đến thế hay sao?
/173
|