Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 36

/173


Lúc này thì tôi mới biết đủ “ quân số “ :

- Bậy

- Đừng làm thế chú

- Có người rồi mấy cha – Tôi lên tiếng.

- Tao

- Đừng đang giải quyết

- Qua chỗ khác

- Để em giải quyết cái tính gì tính.

- Đậu măng đi vệ sinh cũng éo được. – Thằng Tùng nóng tính lên tiếng.

Thế là tôi biết Tào Tháo đang rượt tám thằng con trai lớp 10A3 sau cái màn gọi là giành ăn trái cây lúc nãy, chắc chắn rằng thằng nào cũng nghĩ “ biết thế cho bọn kia ăn hết đi “. Tôi cũng thế không ngoại lệ. Các bạn biết cái cảm giác tào tháo rượt ra sao rồi nhỉ, nó mệt, mỏi chân, ê ẩm cái phần đó đó …. Tổ cha thằng Khôi Đen. Nó đen chả thua gì cái biệt danh cả.

- Đm mai mốt thằng Khôi rủ ăn gì tao không ăn – Thằng Sang cờ hó lên tiếng.

- Chuẩn – Thằng Đức luôn xạo.

- Đậu phộng nhà mầy Khôi à – Tùng nóng lên tiếng.

- Mợ hèn chi bữa nay …nó….iii….nó rủ đi ăn – Thằng Hùng báo đạo vừa…vừa nói.

- Đệch mợ có bỏ thuốc không mầy – Tôi cũng tham gia.

- Cụ TỔ…tụi bây – Có vẻ nó không hơn gì bọn tôi.

Nói thật thằng nào cũng mắc cười dữ lắm nhưng không cười được vì đang bị rượt “ chạy “ té đái ra chứ chẳng đùa. Hơn một nửa tiết bốn bọn tôi mới bước ra, đầu tiên là thằng Khôi, sau đó đến lượt Hùng, Đức, Tôi, Tùng, Kiệt, Sang, Chung, nhìn mặt thằng nào thằng nấy chẳng khác gì thằng thiếu máu cả, ngồi từ tiết ba đến nửa tiết bốn hơn một giờ chứ chẳng đùa. Từ cái hôm đó buổi trưa ai mà rủ đi ăn trái câ “ độc“ với mắm thì miễn bàn, nhưng sau này có một số lần phải phá lệ. Về đến lớp tên của 8 ẽm nằm trong “ số sinh tử “, mới có ngày thứ 5 đi học nằm vào sổ đầu bài cho giáo viên để ý rồi. Từ đó hết tiết ba chả thằng nào học được, mỏi mệt và bị hành suốt cứ chạy vào nhà vệ sinh rồi chạy ra, hình như mấy người con gái đi ăn chung lúc nãy cũng đoán ra vấn đề là gì nên ôm bụng mà cười bọn tôi cho cái tội ham ăn. Nếu không có trà đá thì chắc có lẽ nhẹ hơn, ham ăn quá sinh ra ngu, tôi phải để ý 3 em xinh đẹp đâu có bị như thế trời ơi khổ cái thân. Tay chân bủn rủn như cọng bún thiêu, cái bụng đã không còn gì, cái hậu môn nó đau kinh khủng,… độc ác thế mà vẫn không hết. Đến giờ ra chơi tiết 4 tôi bước vào lớp lại chỗ ngồi thì Bạch Yến đưa cho một ly cà phê đen bảo uống đi, thôi đành nghe lời người đẹp chứ đó giờ có uống cà phê đâu, nói thật nó đắng ngắt hình như người ta không bỏ đường hay sao ấy.

- Trời đắng thế !

- Hihi

Không biết nó có công hiệu gì nhưng từ đó trở đi tôi không còn kiếm nhà vệ sinh như bọn kia nữa nhưng cái bụng còn đau ê ẩm. Nghe tiếng trống ra về cả đám mừng còn hơn chữ mừng, tôi lấy xe vọt ngay về nhà không đợi Như nhưng đến đoạn quẹo vô đường 30/4 thì…

- Tâm ơi – Một giọng nữ vang lên kèm theo tên tôi.

Tôi dừng xe lại thì thấy Bạch Yến đang chạy với tốc độ nhanh hơn bình thường tiến về phía chỗ dừng xe.

- Hihi – Em nở nụ cười đầy xinh đẹp.

Dù là đang bệnh tình tào tháo đang tấn công mãnh liệt nhưng cái nụ cười ấy giống như một liều thuốc xoa đi tất cả cái gọi là đau trong người lúc đó, không hiểu tại sao, có lẽ con gái là liều thuốc tốt nhất cho mỗi người.

- Vào nhà tớ chơi chút hả về – Em nheo mắt tinh nghịch khác với vẻ lạnh lùng thường thấy ở trong lớp.

- Cũng được – Không biết tại sao tôi chấp nhận nữa giống như đã được lập trình sẵn chỉ còn việc đợi em nói ra mà trả lời thôi.

Hai chúng tôi chạy trên con đường 30/4 huyền thoại, hai đứa cũng im lặng giống cái không gian đang hiện hữu này, chỉ có những tiếng động của các con vật, tiếng gió thổi rì rào bên tai, tiếng của hai chiếc xe, công nhận em mặc áo dài đạp xe càng xinh hơn có thể nói cái dáng sinh ra để mặc áo dài. Đầy tinh khiết giống như màu chiếc áo dài trắng tinh khôi kia.

Đạp không xa cái cổng màu xanh nước biển hiện ra và trong nó là căn nhà tôi đã một lần bước vào trong, đây có lẽ là lần thứ hai nhưng có điều đặc biệt trong nhà em có một chiếc ô tô Chevrolet Equinox ( sau này tôi mới biết chứ lúc đó chỉ thấy chữ Chevrolet màu trắng ). Trong người có cái cảm giác hồi hợp vì lần này không phải Bạch Yến ở nhà một mình nữa với lại đang trong tình trạng kiếm nhà vệ sinh. Em mở cánh cổng ra cho tôi dẫn xe vào, thôi đã leo lưng hổ thì leo luôn. Nói thế thì nói chứ sợ gặp bố mẹ của em lắm, ngại chết đi được ^_^.

- Vào đi không có ai ở nhà đâu – Em đóng cổng lại rồi cùng tôi bước vào nhà.

Phải nói lúc đó tôi giật bắn cả người vì câu nói vừa rồi của Bạch Yến chẳng khác gì một con sâu trong bụng cả, hiểu đến từng chi tiết nhưng có một thắc mắc là chiếc xe đó của ai trong khi em lại ở nhà một mình với lại ở độ tuổi đó thì không được lái xe ôtô, một khi đã tò mò thì phải hỏi cho bằng được đó là tính cách của tôi,cái tính tò mò.

- Xe của ai thế cậu

- À, của bố tớ.

- Ủa cậu vừa bảo không ai ở nhà mà

- Thì ở Singapore hết rồi.

- Ủa hôm trước cậu nói ở Nhật Bản mà – Em càng nói tôi càng tò với mò hơn, biết thế lúc nãy ngậm ngùi không hỏi cho xong.

- Hihi, qua đó thăm người bác ấy mà.

- Thế tại sao xe ở đây.

- Xe này mua để ở Việt Nam.

Thế là những giải đáp của “ điều tra viên “ em trả lời rành mạch nhanh chóng không cần phải suy nghĩ, trong bụng tôi nói chắc gia đình này cũng giàu lắm đây chứ chẳng phải đùa. Cái điều đầu tiên mà tôi bước vào nhà em chính là mùi hương hoa ấy, hít một hơi cảm thấy giống như một liều thuốc trong lành, sảng khoái dễ chịu mang một nét thuần khiết khó diễn tả. Lần này em không cho tôi ngồi chỗ đó nữa không biết lý do vì sao, lại bảo cứ ngồi ở bộ ghế salong bằng gỗ kia đi. Khách phải nghe lời chủ nhà nhưng tôi phải hỏi kiếm nhà vệ sinh ở đâu để giải quyết vấn đề nan giải cả ngày nay đang hành hạ từ trưa đến giờ. Em chỉ tôi, rồi kèm một câu “ cứ tự nhiên “, ừ thì tự nhiên như thằng điên, bước từ từ ra sau nhà thì phát hiện một điều nhà con gái có khác, các dụng cụ nấu nướng đặt gọn gang, láng bóng sạch trơn, nền gạch nhà thì sáng không có một hạt cát nào dính chân cả, rộng lớn hết biết. Bước vào nhà vệ sinh chỉ muốn ngồi trong đó chứ chẳng muốn ra ^_^, sạch sẽ, thoáng mái, dễ chịu để tôi giải quyết. Mà đậu măng nó đi không ra nhưng vẫn cứ đau bụng khó chịu ở chỗ đó, bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nó bắt đầu đang bụng muốn kiếm nhà vệ sinh, bực bội gì đâu, đặc biệt nhà con gái người ta nữa. Một lát sau tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy em đang đứng ở bếp nấu cái gì đó với ấm nước rồi thái cái gì nữa ấy chẳng biết là gì.

- Cậu ra nhà trước đợi tớ tý nhé. Hihi – Em nheo mắt.

Bộ đồ áo dài đã được thay ra bằng một chiếc quần Jean đen và chiếc áo trắng trong xinh đẹp gì đâu… nói thật chứ ai mà không kiềm chế được chắc phải ngồi bốc lịch chứ chắng đùa. Ngồi xuống cái ghế salong cũng có cảm giác mát lạnh nữa, tôi chú ý đến cái bàn rồi ngắm nó, công nhận người ta khắc đẹp thật với hình đủ các con vật linh thiêng, nếu nhìn chăm chú sẽ bị cuốn hút vào trong những gì chiếc bàn đó, tôi phải tỉnh người chứ chẳng đùa, nó mang một cái gì đó âm-dương trong đó. Rất khó tả.

Một lát sao em bước ra với đĩa bánh cùng những chiếc bánh quen thuộc mà tôi thấy bắt đầu thèm thuồng, trên cái mâm gồm đĩa bánh và một ấm trà pha sẵn với một cái tách dạng bầu.

- Hihi – Vẫn là nụ cười xinh đẹp đó.

Nó làm tôi phải ngây ngất đến từng phút giây, em đưa cho tách đó thì ra trong đó là trà gừng đang nóng hổi.

- Uống đi cậu

Khỏi phải nói tôi uống nó nhưng nó có vị gì đó kì kì không giống như trà gừng mà tôi đã từng được Như làm cho uống :

- Cái này đâu phải trà gừng – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- Hihi, trà gừng mật ong đó – Em luôn nở nụ cười xinh đẹp đó khi có tôi.

- Thì ra là vậy.

- Tớ có để một tý trà và mật ong với bốn viên thuốc sẵn trong một cái túi, tý về lấy nhé.

- Chi thế

- Lấy về uống đi, khỏi mua thuốc – Em nói đầy ngụ ý.

Khỏi phải nói tôi biết ra vấn đề ngay, không ngờ em lại quan tâm mình đến như thế nhưng lúc đó tôi có nào biết được cái sự lạ lùng đó đâu, phải biết cuộc đời nó không đi về những ngã rẽ oái ăm như thế này. Hai đứa ngồi trò chuyện cùng nhau thì tôi thấy trời đã tối nên đi về. Dẫn xe ra khỏi cái cổng màu xanh, khỏi căn nhà đầy yên bình kia.

- Tớ về nhé

- Ừa, cẩn thận

- Mai gặp

Tôi chưa đạp xe đi, đợi em bước vào nhà mới đạp xe đi, lần này giống như lần đầu, em nhìn tôi, tôi nhìn em, bốn mắt nhìn nhau ^_^.

- Vào nhà đi – Lần này tôi lên tiếng đi

- À..ừ. Hihi – Em nở nụ cười xinh đẹp rồi bước vào nhà khóa cổng lại.

Thế là tôi đạp về nhà trong xe có một cái túi màu hồng làm bằng vải trong đó có một hủ trà nhỏ đủ pha cho 3 lần, một hủ mật ong nhỏ nhìn nó kẹo kẹo vàng vàng muốn ăn chứ không muốn pha uống và bốn viên thuốc màu nâu, em dặn là uống sau khi ăn cơm không được uống thuốc khác. Về nhà vẫn bị tào tháo rượt, sau khi ăn tô cháo gừng do Như nấu thì tôi pha trà đó uống xong khoảng 15 phút theo lời dặn của em thì mới uống thuốc. Thật sự buổi tối đó ngủ ngon lành và không còn bị Tào Tháo rượt nữa. Không biết sao chứ lúc đó nghe người ta nói uống trà rồi uống thuốc sẽ không tác dụng nhưng tác dụng lần đó của nó rất hữu hiệu. Một giấc ngủ ngon để chuẩn bị cho ngày mai, ngày thứ 7 của tuần học đầu tiên.

Buổi sáng hôm đó là một ngày đầy tinh mơ với những giọt sương long lanh trên những lá cỏ non trong khu vườn nhà tôi, tiếng ríu rít của mấy loài chim, không khí trong lành đầy mát mẻ. Một ngày đầy bình yên.

Buổi trưa đi học như bình thường, hôm đó học cũng vui với những câu chuyện tám và mặt thằng nào cũng đỡ không còn bơ phờ giống hôm qua nhưng bọn chúng báo cáo là phải đi tiêm thuốc vào mới hết ^_^ khổ thân, tội nhân thiên cổ Khôi Đen được đem ra pháp trường trảm không thương tiếc với một ý kiến rất tồi báo hại anh em. Thằng Khôi Đen đời nó cũng đen như cái biệt danh vậy, cái phũ nhưng đến cái lớp 12 thì nó hết đen rồi ^_^.

Thứ 7 đến giờ của thầy chủ nhiệm, cái giờ mà tôi sợ xử bắn nhất vì hôm qua cả đám “ trốn “ tiết 3 nữa tiết 4 ở trong nhà vệ sinh, toàn dân đầu não của lớp nhất là tôi, kỳ này không biết có mời phụ huynh không chứ chẳng đùa, một cảm giác lo sợ dân trào.Nhưng từ đầu buổi sinh hoạt không nhắc đến chuyện đó làm cho tôi cảm thấy dễ chịu chỉ có một chuyện hơi phức tạp..

- Các em chú ý, sáng mai 9h tập trung tại sân trường cỗ vũ cho bốn bạn Minh Tâm, Bạch Yến, Tố Như, Thanh Mai – Thầy Khánh nói.

- Dạ – Cả lớp đồng thanh.

- Cố lên nha mầy – Thằng Tùng quay sang cỗ vũ trước.

- Chọn cấm trại với thăm rừng nhé – Nhỏ Huyền tự tin ^_^ chưa thi đã biết thắng mà đưa ra hoạt động rồi.

- Tự tin thấy ớn– Thằng Khôi Đen nó thích bơm đểu bà Huyền hay sao ấy.

- Hứ

- Không biết vào được câu 2 không nữa – Tôi ngao ngán nói.

- Không vào được tao giết mầy – Thằng Sang quay ra đe dọa.

- Tao thịt mầy – Thằng Đ xạo hùa theo.

- Thịt nó không ngon toàn xương, đem ngâm rượu là thơm – Thằng Hùng bá đạo đưa ra phương án thâm thúy vãi lọ.

- Nướng đi – Nhỏ Trân bơm đểu.

-Quay như heo. Hehe – Bà Quỳnh cũng tham gia.

- ….

- Tất cả im lặng tý nữa thầy quên – Thầy chợt nhớ điều gì đó.

- Gì vậy thầy

- Có gì hot

- Hot cái đầu ông. Haha – Nhỏ Nguyệt thì bơm thằng Tùng.

- Im lặng nào, theo ý của nhiều giáo viên đặc biệt là môn toán, em Minh Tâm sẽ làm cán sự Toán còn em Đức làm cán sự Hóa, Em Tùng làm lớp trưởng. – Thầy đưa ra danh sách cán sự.

Khỏi phải nói tôi mừng vì khỏe vì không có kinh nghiệm làm lớp trưởng với lại không thích, cả ba đứa đều chấp nhận.

- Thế trong bốn em Minh Tâm, Tố Như, Bạch Yến, Thanh Mai ai sẽ nhường chỗ cho bạn Tùng, vì bắt buộc phải có lớp trưởng – Thầy nhìn sơ qua bốn người chúng tôi.

Khỏi cần nói người đứng lên đầu tiên…

- Dạ em – Tôi chứ còn ai nữa.

Tưởng đâu mọi chuyện kết thúc ở đó thì… đời nó đâu chỉ có thế.

- Thưa thầy em- Ở trước mặt tôi có ba người con gái xinh đẹp cùng nhau bật dậy một lúc và nói.

Và..

- ÔI CÁI ĐỆCH – Tôi thầm nói vì chả hiểu mô tê sất gì cả.

- Cái shjt –Thằng Tùng phò ôm trán.

- Kỳ lạ cho ba người đẹp này lúc nào cũng nguyện chết vì thằng Tâm cả – Thằng Chung mê gái lâu lâu phát biểu cũng đúng ý dân số chứ chẳng đùa.

- Kiểu này mất cân bằng giới tính rồi – Thằng Sang không thua kém thằng Tùng.

- Gái xinh đẹp giỏi thì hiếm mà lại thích một thằng – Câu nói đáng để chú ý của thằng Khôi Đen.

- Mấy bà này sao thế – Nhỏ Kiều Oanh tỏ ra khó hiểu.

- Vê lờ

- Khó hiểu –Nhỏ Trang lắc đầu ngao ngán.

- …

- Sao thế? Vì mình à? Không phải mình có gì đâu mà cả ba phải thế này ? không tài không phận cũng không sắc, chắc là trùng hợp thôi mà – Tôi tự trấn an mình theo hướng suy nghĩ khác của đám bạn trong lớp.

Lúc này các lớp khác cũng đã lần lượt ra về và bọn nó bu kín lại như kiến khỏi phải nói ngắm người đẹp, trong lớp tôi thì xì xào bàn tán, ở ngoài không khác gì mấy khi nghe đâu đó được chuyện vừa xảy ra. Tôi không quan tâm gì mấy chỉ biết có một dấu hỏi to đùn trong đầu mình là “ vì sao ba người họ làm gì thế ? “ .

Thầy khánh thấy việc cũng khó xử vì cả bốn ai cũng học giỏi những người chủ chốt cảu lớp không biết bỏ ai chọn ai :

- Thôi, cả bốn tham dự vậy, thầy sẽ nói lại với bên Đoàn – Thầy đưa ra cách giải quyết.

- Dạ – cả bốn đồng thanh trả lời.

Khuôn mặt của ba người con gái họ vẫn giữ yên một nét lạnh lùng, Bạch Yến thêm một tý kiêu kì khác với khuôn mặt ở nhà mà hôm qua tôi đã gặp.

- Nhất là mầy nha Tâm – Thằng Chung mê gái quay sang cười nói.

- NHẤT ĐẦU MẦY – Tôi trợn mắt hét nhìn nó.

Vậy là xong lớp ra về “ giặc ngoại xâm “ canh me ngoài cửa, mặt thằng nào thằng nấy cũng háo hức đợi ba người đẹp bước ra, trong lớp còn lại đám bạn của tôi chẳng biết bọn nó xì xào gì cả nhưng quyết định hộ tống cả ba ra nhà giữ xe. Thế là bọn kia đành ôm mối hận với đám con trai lớp tôi mà ra về chứ chẳng dám làm gì. Hộ tống xong bọn tôi cũng ra về.

“Sau này tôi mới biết có lẽ kíp này ông trời đã sắp đặt sẵn rằng thằng con trai này như một loài ong, loài bướm, còn mấy nàng thì là các loài hoa xinh đẹp nhất của các loài hoa. Sinh ra để giành cho nhau, không thể mất, không thể tách rồi được. Vậy chăng các nàng đã thiếu nợ tôi ư? Sao phải nhất định trả trong kiếm này ? thật là ích kỉ với tôi thế ? Các nàng ai cũng xinh đẹp, tài giỏi có thể nói là hiếm nhưng tôi thì lại thấy mình quá bình thường. Không có gì gọi là đặc biệt hơn người cả. Ông trời, số phận luôn làm khó tôi, cài đặt tôi vào những tình huống mà chính bản thân mình chẳng tìm được một cái lối thoát nào cả. Thôi tôi đành chấp nhận cái số phận đầy nghiệt ngã này vậy. “

Tôi không đi thẳng về nhà mà lang thang ra khu bãi biển, lâu lắm rồi không ra biển, không ngắm hoàng hôn chiều tà, không nghe hương vị mặn mặn của nước, tiếng gió rì rào của hàng cây trên dãy đường đi, gió mặn nồng mùi muối của nước biển. Lúc nhỏ buồn phiền, bực tức tôi tìm đến biển, ngồi trên đóng cá nhìn ra xa xăm cuối chân trời cảm thấy lòng mình lắng dịu xuống, có khi những buổi chiều đá bóng mệt thì ra đấy nằm xuống nhìn lên trời nhắm mắt lại và cảm nhận thiên nhiên, mọi vật xung quanh. Tiếng song rì rào, tiếng gió ù ù bên tai cùng với tiếng cười nói của những người đi tắm biển, tiếng ghe, tàu của những ngư dân đánh cá. Những buồn phiền đó tự nhiên bay theo những làn gió, những con sóng lăn tăn trên biển.

Chạy nhanh lại cái chỗ thường lui tới, đó là một bãi cát hơi khuất nhưng nó rộng, hàng cây của rừng sau lưng, chỗ đó yên tĩnh lắm vì khuất với lại ít người lại đó. Vẫn như ngày nào tôi nằm xuống dưới mặt cát hơi ướt do sóng đập vào cảm giác thật thích thú, đưa mắt nhìn lên trời những đám mây cuối ngày hấp tấp hối hả bây qua bây lại,có những lúc trong xanh như nước biển, ánh mây cứ trôi, gió cứ thổi, sóng cứ đánh rì rào không biết mệt, hàng cây đun đưa theo gió biển. Có thể nói là mát và thanh bình, làm cho tôi chợt nhớ đến bản nhạc của Như đàn vào sáng hôm đó.

- Uớc gì có thêm bản nhạc đó thì hay quá – Tôi để tay dưới đầu và mơ mộng.

Cảm giác thật tuyệt, tôi nhìn những gì còn xót lại của một ngày, mặt trời dần dần lặn xuống dưới đường chân trời, đẹp thật đó. Lại một ngày bình yên nữa sắp trôi qua, đầy êm đềm. Định ngồi một tý nữa mới về thì…

- Sao cậu chưa về – Giọng nói của một người con gái kế bên phải tôi và người đó ngồi xuống

Bất giác tôi ngồi dậy theo phản xạ vì đang nằm nhìn trời nhìn mây và quay sang phải xem người con gái đó là ai….

Đó là…..

Không ai khác….

Chính là……

Người Con Gái….

.

.

.

.

.

Ngày mai sẽ tiết lộ.


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status