Tất cả như im lặng chỉ còn đâu đó những cơn gió thổi thoáng qua làm rung động những tán lá ở khuôn viên nơi có hàng nghìn người trong đợi vào đáp án cuối cùng của câu hỏi quyết định, có thể rất nhiều người xỉu sau khi đáp án được công bố nhưng đôi khi cũng có những niềm vui mừng sẽ được bộc lộ. Cái gì cũng có hai mặt của nó đến cái đáp án của cuộc thi cũng thế, như vậy mới gọi là cuộc đời chứ, tôi thì cứ như một người không có hồn chỉ có thể xác ngự trị đâu đó để chờ đợi cái đáp án sắp được đưa ra. Trách nhiệm trên vai mình cảm thấy lớn hơn bao giờ hết, lớn hơn cả trước khi tôi đối mặt với câu hỏi số 30, câu hỏi mang tính chất quyết định của trường này trong năm nay. Trường THPT đạt chuẩn quốc gia PCT sẽ đi về đâu? Tất cả nằm ngay ở cái bảng của tôi,nơi mà đáp án đã được ghi lên.
Khỏi phải nói tôi suy nghĩ rất nhiều trong thời gian mà chương trình cho, nhiều đáp án nằm trong đầu tôi, tất cả rối bời như tơ rối, không biết phải chọn đáp án nào, không biết trả lời ra sao, phải quyết định chọn một cách trả lời hợp lý nhất, logic nhất nếu không muốn làm một tội nhân thiên cổ. Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, vắt óc, vắt não, sử dụng hết tất cả những gì còn lại trong người mình lúc đó thì đưa ra được một đáp án theo tôi là tinh túy nhất của những gì nãy giờ cố gắng suy nghĩ.
Những ánh mắt của 5000 người lúc này chỉ nhìn vào cái tấm bảng trắng tinh khôi ấy bị những chữ màu xanh của chiếc bút viết lên làm mất đi sự trong trắng và tinh khôi. Những dòng chữ ấy ghi cái đáp án mà mọi người phải suy nghĩ, làm cho cuộc thi trở nên gây cấn hơn bao giờ hết, mọi người thì bàn tán xem đáp án có đúng hay không để chuẩn bị tinh thần. Đáp án của thằng con trai ấy là như thế này “ Câu hỏi thời xưa thì để thời xưa trả lời, nếu trở về được thời xưa lấy tấm tiền 26000 thì tất nhiên sẽ chia được cho ba người “
Nhiều người đánh giá đây là một câu trả lời khá ngu ngốc và huề vốn nhưng số đông lại ủng hộ câu trả lời của tôi khi cho đó là một sự thông minh và sáng suốt, ai cũng biết rằng câu đố đó khó hốc búa khi 26000 chia 3 thì không có cách nào thỏa mãn vừa đủ vừa đều hết. Trừ khi cộng thêm hoặc bỏ ra nhưng đều đó là không thể nào khi quy định không cho phép.
Sau khi đưa ra cái đáp án ấy và đưa lên thì trong đầu tôi lần lượt xuất hiện những đáp án khác, thật là oái ăm gì đâu, lúc cần thì chả có nhưng lúc không cần thì tự nhiên mà có. Cuộc đời nó là thế luôn muốn trêu con người ta phải không. Tôi cầm cái bảng mà cánh tay cứ run run bần bật lên vì lo sợ mình sẽ trả lời sai câu hỏi này và cuộc đời sẽ đi về đâu, sẽ là một thằng tội nhân thiên cổ chứ chẳng đùa.
Bao nhiêu ánh mắt dồn về một chỗ và lỗ tai lắng nghe tiếng nói của người thầy Hậu phụ trách đoàn trường, trong tay thầy là một bao thư trong đó có một miếng giấy ghi đáp án của câu hỏi số 30, câu hỏi mang tính chất quyết định
Không khí lúc bấy giờ đã hồi hợp, căng thẳng, ôi bức bỏi cái nắng vào buổi trưa thì lúc đó lại tăng lên thêm khi thầy Hậu muốn làm cho cái không khí ấy tăng thêm. Rút thì rút ra nhanh để còn đọc đáp án nhưng thầy lại rút từ từ ra làm cho bao nhiêu ánh mắt phải dồn về phía đó. Một nơi mà ai cũng muốn biết kết quả.
Hai con mắt tôi sắp lòi ra luôn chứ chẳng đùa, mở ra hết cỡ để nhìn xem tờ giấy ghi đáp án xuất hiện chưa, phải nói là thời gian lúc đó cứ đứng lại chứ không chịu đi tiếp, không biết có phải do hoàn cảnh không nữa, tất cả như chậm dần chỉ có những cơn gió nhẹ thổi qua đâu đó làm mát những cơ thể đang đứng trên khuôn viên A trường THPT PCT này mà thôi.
Miếng giấy từ từ được rút ra khỏi cái bao thư quỷ quái đó, tôi thấy những dòng chữ đánh máy trên tấm giấy đó nhưng không biết đáp án của nó là chỉ, đành phải lắng tai nghe cho rõ cái đáp án nếu không muốn hết hoảng, hoảng vía lên.
Trên sân 5000 người có khi chỉ có một nửa là đang thở chứ còn số đông đang nín thở, bạn đã vào một tình huống như thế chưa, tất cả chỉ chờ đợi vào một thứ, một thứ duy nhất…
Tôi thì lại muốn nó dừng lại ở đây không muốn thầy công bố ra kết quả vì có hai trường hợp sẽ xảy ra nhưng không bao giờ muốn cái trường hợp đáng ghét kia lại xảy ra chỉ muốn cái trường hợp mà ai cũng mong muốn cả.
Nếu tôi trả lời đúng câu hỏi đó với câu trả lời bá đạo kia thì chắc chắn rằng tên tuổi sẽ vang dội khắp bốn phương được anh hùng hào kiệt biết đến nhưng nếu sai thì cũng được anh hùng hào kiệt biết đến nhưng với mục đích giết chết luôn chứ chẳng cho sống.
Hây dà… giờ phút cuối cùng cũng đã đến….
- Vâng, trên tay thầy đang có câu trả lời của câu hỏi số 30, câu hỏi mang tính chất quyết định – Thầy Hậu không công bố ngay kết quả.
Ở xung quanh tôi..
- Nhanh đi thầy ơi.
- Em nóng lòng quá đi
- Hồi hợp quá
- Không muốn cái kết quả tồi
- Đúng rồi, hehe
- Trời ơi thế này mà yếu tim chắc chết
-……
Những con người ấy đang hối thúc người thầy kia nhanh chóng công bố kết quả, còn tôi cũng thế vì cái tay mỏi ghê kinh khủng nãy giờ cũng đã hơn hai phút rồi chứ bộ. Khi thầy cầm mi rô lên ai cũng đoán là chuẩn bị công bố kết quả cuối cùng thì bỗng nhiên bầu trời đang nắng gắt bị bao phủ những đám mây làm cho khuôn viên A trở nên mát mẻ hơn với những cơn gió thoảng qua nhưng những thứ đó chỉ góp một phần nào đó thôi vì tất cả sự tập trung đang dành cho cái đáp án chứ mọi người bỏ ngoài tai những chuyện đó.
- Vâng…đáp án….câu thứ 30……là…..thầy không muốn đọc – Thầy Hậu làm vẻ mặt hình sự
ÔI CÁI ĐỆCH
Phải nói là tôi không còn thở vào cái giây phút bị ông thầy đang chọc tức, bàn dân thiên hạ không khác gì cái thằng con trai cuối cùng còn trên sàn thi đấu…
- Đệch thầy chọc à
- Trời ơi
- Rớt mẹ tim
- Làm khoảng hai lần thế này dép sài không hết
- Đọc nhanh đi trời
- Đói bụng quá
- Cứ thế này
-……
Tất cả mọi người đến đây chỉ vì một mục đích duy nhất là xem cái màn bốc thăm hai hoạt động nào sẽ được lựa chọn rồi sao đó về lớp chuẩn bị kế hoạch tán chiến nên đành phải ở lại vào những giây phút cuối cùng thế này. Lúc thì thời gian nó cứ hối hả lúc thì một giây cứ bằng một ngày ấy. Phải chi tôi không tham gia cuộc thi này thì đâu có cái tâm trạng đó, hồi họp, rối bời, run sợ,….
Thôi cứ để cho tự nhiên nó quyết định, dù rằng cuộc sống đã được số phận nó an bài tất cả rồi thì cứ cho nó trôi về đâu thì trôi mình quyết định được cái gì thì quyết định vào cái đó chứ không dám đụng chạm vào cái gọi là quy luật tự nhiên rồi phá vỡ nó đi. Số phận đã đưa tôi đến cuộc thi này, thần may mắn đã đưa tôi đến câu số 29, ba người con gái xinh đẹp ấy đã là động lực để tôi trả lời câu số 30 và cũng là niềm tin để chiến thắng. Cả lớp tôi lúc đó họ có cũng chung một ước nguyện là câu trả lời của cái tên ấy sẽ đúng nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Ở đời này đâu ai muốn một cái kết cục gọi là buồn đâu nhưng họ chỉ muốn một cái gọi là kết cục vui mà thôi, nhưng cuộc đời của mỗi người thì cũng có hai tâm trạng lớn đan xen lẫn nhau rõ rệt đó là vui và buồn. Cuộc đời ai mà không có vui, ai mà không có buồn chỉ biết rằng một điều buồn hay vui cái nào sẽ lần chiếm thôi.
Dù biết thế nhưng tôi không tự chấn an được bản thân của mình chỉ biết rằng tất cả mọi thứ như dừng lại giống như cuộc sống của mình đang đi dần về nơi cuối cùng, nơi mà hơi thở của cuộc đời sẽ bị ngắt quảng….
- Thôi, thầy sẽ công bố đáp án của chương trình – Thầy Hậu bắt đầu cầm tờ giấy lên.
Xung quanh nơi tôi đang ngồi…
- Nhanh lên đi thầy
- Trời ơi
- Trưa rồi
- Đói bụng quá
- Kiểu này
- Chọc nhau à
- Bực rồi nhé
- Cầu xin thầy nhanh lên giùm em
-…..
Ôi thôi toàn là những tiếng hối thúc, khỏi phải nói những người ấy trong chờ vào đáp án thế nào, còn hơn trong chờ vào cái gì đó, tôi cũng không riêng gì họ. Tất cả mọi người chỉ có cùng chung một tâm trạng. Cái câu nói mà mọi người đều mong chờ và trong số họ có những người con gái nhắm mắt lại, bịt kín hai lỗ tai lại nếu không muốn nghe cái trường hợp không ai muốn lại diễn ra.
Tôi bỏ hẳn cái bảng xuống nhìn lên cái bầu trời ngày hôm đó, chỉ biết rằng sau chưa đầy một phút nữa cuộc đời mình sẽ có nhiều biến cố lớn, không phải chỉ riêng bản thân mà hơn 5000 người đang có mặt trên khuôn viên A, không chỉ có học sinh mà các giáo viên cũng hồi hợp chờ đợi không kém phần. Khuôn mặt lo sợ, khuôn mặt hối thức đáp án….
- Tất cả chú ý vào đáp án
- VÂNG !!!
- Đáp án là……….
- Đáp án chính là……
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Là………
.
.
.
.
.
.
Ngày mai nhé.
Khỏi phải nói tôi suy nghĩ rất nhiều trong thời gian mà chương trình cho, nhiều đáp án nằm trong đầu tôi, tất cả rối bời như tơ rối, không biết phải chọn đáp án nào, không biết trả lời ra sao, phải quyết định chọn một cách trả lời hợp lý nhất, logic nhất nếu không muốn làm một tội nhân thiên cổ. Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, vắt óc, vắt não, sử dụng hết tất cả những gì còn lại trong người mình lúc đó thì đưa ra được một đáp án theo tôi là tinh túy nhất của những gì nãy giờ cố gắng suy nghĩ.
Những ánh mắt của 5000 người lúc này chỉ nhìn vào cái tấm bảng trắng tinh khôi ấy bị những chữ màu xanh của chiếc bút viết lên làm mất đi sự trong trắng và tinh khôi. Những dòng chữ ấy ghi cái đáp án mà mọi người phải suy nghĩ, làm cho cuộc thi trở nên gây cấn hơn bao giờ hết, mọi người thì bàn tán xem đáp án có đúng hay không để chuẩn bị tinh thần. Đáp án của thằng con trai ấy là như thế này “ Câu hỏi thời xưa thì để thời xưa trả lời, nếu trở về được thời xưa lấy tấm tiền 26000 thì tất nhiên sẽ chia được cho ba người “
Nhiều người đánh giá đây là một câu trả lời khá ngu ngốc và huề vốn nhưng số đông lại ủng hộ câu trả lời của tôi khi cho đó là một sự thông minh và sáng suốt, ai cũng biết rằng câu đố đó khó hốc búa khi 26000 chia 3 thì không có cách nào thỏa mãn vừa đủ vừa đều hết. Trừ khi cộng thêm hoặc bỏ ra nhưng đều đó là không thể nào khi quy định không cho phép.
Sau khi đưa ra cái đáp án ấy và đưa lên thì trong đầu tôi lần lượt xuất hiện những đáp án khác, thật là oái ăm gì đâu, lúc cần thì chả có nhưng lúc không cần thì tự nhiên mà có. Cuộc đời nó là thế luôn muốn trêu con người ta phải không. Tôi cầm cái bảng mà cánh tay cứ run run bần bật lên vì lo sợ mình sẽ trả lời sai câu hỏi này và cuộc đời sẽ đi về đâu, sẽ là một thằng tội nhân thiên cổ chứ chẳng đùa.
Bao nhiêu ánh mắt dồn về một chỗ và lỗ tai lắng nghe tiếng nói của người thầy Hậu phụ trách đoàn trường, trong tay thầy là một bao thư trong đó có một miếng giấy ghi đáp án của câu hỏi số 30, câu hỏi mang tính chất quyết định
Không khí lúc bấy giờ đã hồi hợp, căng thẳng, ôi bức bỏi cái nắng vào buổi trưa thì lúc đó lại tăng lên thêm khi thầy Hậu muốn làm cho cái không khí ấy tăng thêm. Rút thì rút ra nhanh để còn đọc đáp án nhưng thầy lại rút từ từ ra làm cho bao nhiêu ánh mắt phải dồn về phía đó. Một nơi mà ai cũng muốn biết kết quả.
Hai con mắt tôi sắp lòi ra luôn chứ chẳng đùa, mở ra hết cỡ để nhìn xem tờ giấy ghi đáp án xuất hiện chưa, phải nói là thời gian lúc đó cứ đứng lại chứ không chịu đi tiếp, không biết có phải do hoàn cảnh không nữa, tất cả như chậm dần chỉ có những cơn gió nhẹ thổi qua đâu đó làm mát những cơ thể đang đứng trên khuôn viên A trường THPT PCT này mà thôi.
Miếng giấy từ từ được rút ra khỏi cái bao thư quỷ quái đó, tôi thấy những dòng chữ đánh máy trên tấm giấy đó nhưng không biết đáp án của nó là chỉ, đành phải lắng tai nghe cho rõ cái đáp án nếu không muốn hết hoảng, hoảng vía lên.
Trên sân 5000 người có khi chỉ có một nửa là đang thở chứ còn số đông đang nín thở, bạn đã vào một tình huống như thế chưa, tất cả chỉ chờ đợi vào một thứ, một thứ duy nhất…
Tôi thì lại muốn nó dừng lại ở đây không muốn thầy công bố ra kết quả vì có hai trường hợp sẽ xảy ra nhưng không bao giờ muốn cái trường hợp đáng ghét kia lại xảy ra chỉ muốn cái trường hợp mà ai cũng mong muốn cả.
Nếu tôi trả lời đúng câu hỏi đó với câu trả lời bá đạo kia thì chắc chắn rằng tên tuổi sẽ vang dội khắp bốn phương được anh hùng hào kiệt biết đến nhưng nếu sai thì cũng được anh hùng hào kiệt biết đến nhưng với mục đích giết chết luôn chứ chẳng cho sống.
Hây dà… giờ phút cuối cùng cũng đã đến….
- Vâng, trên tay thầy đang có câu trả lời của câu hỏi số 30, câu hỏi mang tính chất quyết định – Thầy Hậu không công bố ngay kết quả.
Ở xung quanh tôi..
- Nhanh đi thầy ơi.
- Em nóng lòng quá đi
- Hồi hợp quá
- Không muốn cái kết quả tồi
- Đúng rồi, hehe
- Trời ơi thế này mà yếu tim chắc chết
-……
Những con người ấy đang hối thúc người thầy kia nhanh chóng công bố kết quả, còn tôi cũng thế vì cái tay mỏi ghê kinh khủng nãy giờ cũng đã hơn hai phút rồi chứ bộ. Khi thầy cầm mi rô lên ai cũng đoán là chuẩn bị công bố kết quả cuối cùng thì bỗng nhiên bầu trời đang nắng gắt bị bao phủ những đám mây làm cho khuôn viên A trở nên mát mẻ hơn với những cơn gió thoảng qua nhưng những thứ đó chỉ góp một phần nào đó thôi vì tất cả sự tập trung đang dành cho cái đáp án chứ mọi người bỏ ngoài tai những chuyện đó.
- Vâng…đáp án….câu thứ 30……là…..thầy không muốn đọc – Thầy Hậu làm vẻ mặt hình sự
ÔI CÁI ĐỆCH
Phải nói là tôi không còn thở vào cái giây phút bị ông thầy đang chọc tức, bàn dân thiên hạ không khác gì cái thằng con trai cuối cùng còn trên sàn thi đấu…
- Đệch thầy chọc à
- Trời ơi
- Rớt mẹ tim
- Làm khoảng hai lần thế này dép sài không hết
- Đọc nhanh đi trời
- Đói bụng quá
- Cứ thế này
-……
Tất cả mọi người đến đây chỉ vì một mục đích duy nhất là xem cái màn bốc thăm hai hoạt động nào sẽ được lựa chọn rồi sao đó về lớp chuẩn bị kế hoạch tán chiến nên đành phải ở lại vào những giây phút cuối cùng thế này. Lúc thì thời gian nó cứ hối hả lúc thì một giây cứ bằng một ngày ấy. Phải chi tôi không tham gia cuộc thi này thì đâu có cái tâm trạng đó, hồi họp, rối bời, run sợ,….
Thôi cứ để cho tự nhiên nó quyết định, dù rằng cuộc sống đã được số phận nó an bài tất cả rồi thì cứ cho nó trôi về đâu thì trôi mình quyết định được cái gì thì quyết định vào cái đó chứ không dám đụng chạm vào cái gọi là quy luật tự nhiên rồi phá vỡ nó đi. Số phận đã đưa tôi đến cuộc thi này, thần may mắn đã đưa tôi đến câu số 29, ba người con gái xinh đẹp ấy đã là động lực để tôi trả lời câu số 30 và cũng là niềm tin để chiến thắng. Cả lớp tôi lúc đó họ có cũng chung một ước nguyện là câu trả lời của cái tên ấy sẽ đúng nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Ở đời này đâu ai muốn một cái kết cục gọi là buồn đâu nhưng họ chỉ muốn một cái gọi là kết cục vui mà thôi, nhưng cuộc đời của mỗi người thì cũng có hai tâm trạng lớn đan xen lẫn nhau rõ rệt đó là vui và buồn. Cuộc đời ai mà không có vui, ai mà không có buồn chỉ biết rằng một điều buồn hay vui cái nào sẽ lần chiếm thôi.
Dù biết thế nhưng tôi không tự chấn an được bản thân của mình chỉ biết rằng tất cả mọi thứ như dừng lại giống như cuộc sống của mình đang đi dần về nơi cuối cùng, nơi mà hơi thở của cuộc đời sẽ bị ngắt quảng….
- Thôi, thầy sẽ công bố đáp án của chương trình – Thầy Hậu bắt đầu cầm tờ giấy lên.
Xung quanh nơi tôi đang ngồi…
- Nhanh lên đi thầy
- Trời ơi
- Trưa rồi
- Đói bụng quá
- Kiểu này
- Chọc nhau à
- Bực rồi nhé
- Cầu xin thầy nhanh lên giùm em
-…..
Ôi thôi toàn là những tiếng hối thúc, khỏi phải nói những người ấy trong chờ vào đáp án thế nào, còn hơn trong chờ vào cái gì đó, tôi cũng không riêng gì họ. Tất cả mọi người chỉ có cùng chung một tâm trạng. Cái câu nói mà mọi người đều mong chờ và trong số họ có những người con gái nhắm mắt lại, bịt kín hai lỗ tai lại nếu không muốn nghe cái trường hợp không ai muốn lại diễn ra.
Tôi bỏ hẳn cái bảng xuống nhìn lên cái bầu trời ngày hôm đó, chỉ biết rằng sau chưa đầy một phút nữa cuộc đời mình sẽ có nhiều biến cố lớn, không phải chỉ riêng bản thân mà hơn 5000 người đang có mặt trên khuôn viên A, không chỉ có học sinh mà các giáo viên cũng hồi hợp chờ đợi không kém phần. Khuôn mặt lo sợ, khuôn mặt hối thức đáp án….
- Tất cả chú ý vào đáp án
- VÂNG !!!
- Đáp án là……….
- Đáp án chính là……
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Là………
.
.
.
.
.
.
Ngày mai nhé.
/173
|