Niềm vui mừng của chúng tôi không thể nào diễn tả được, suốt dọc hành lang đi lên lớp để lấy cặp đi về nghe biết nhiêu là câu chúc mừng, thật sự rất vui. Đến lớp thì tôi là mở cửa vào trước, chạy nhanh đi lấy cặp để còn ăn mừng với đám bạn nhưng :
- Đệch mất cặp rồi – Thằng Chung mê gái la lên.
Thế là cả bọn quay lại nhìn nó, trong người tôi trỗi dậy một thứ gì đó chẳng lành, chạy nhanh xuống bàn mình thì thấy cái cặp của không có cánh mà biết bay, thật là kỳ lạ.
- Tao cũng mất cặp rồi. – Tôi đưa mắt nhìn sang chúng nó.
- Vãi !!! khóa cửa rồi mà
- Chắc ai trêu ấy mà
- Cái tờ giấy gì kìa – Thằng Tùng phò nhanh mắt
Nãy giờ không để ý phía dưới bàn tôi có một tờ giấy, nhặt nó lên xem thì biết rằng niềm vui chưa kết thúc lại đến một cái thứ gì đó lo lắng khó diễn tả
“ Muốn lấy cặp ra sân bóng đường 30/4 “
Bọn nó thấy tôi có vấn đề chạy lại giật ngay tờ giấy mà đọc, cả bọn không nói không rằng gì cả mà đưa mắt nhìn nhau có vẻ ái ngại :
- Bọn nào thế ?
- Nãy giờ quên mẹ nó đi
- Sao giờ ? – Vẫn là thằng Chung.
- Đi ra ngoài đó thôi. – Tôi quyết định.
Thế là cả bọn đi ra ngoài đó trên tinh thần sẵn sàng ăn thua đủ với bọn đó, có cả đám con gái gồm : Nguyệt, Trân, Trang, Kiều Oanh, Quỳnh, Bạch Yến đi theo cùng, còn Như thì mất tích từ cái buổi chào cờ, Bạch Mai không chung đường. Nhìn dáng vẻ của mỗi thằng đều là dân thư sinh, mọt sách nhưng đâu đó toát lên một vẻ gì đó rất hùng hồn giống như chuẩn bị cho một trận đấu một mất một còn…cái ngày hôm đấy 15/8/2005 rất nhiều khuôn bật khó diễn tả đối với tôi….
Trên đường đi…
- Xoài kìa bây – Thằng Hùng cờ hó nhanh mắt.
- Đệch ngon thế – Thằng Tùng có vẻ thèm chua rồi.
- Của người ta mấy tía
- Đếch có ai –Thằng Chung đã dừng xe lại.
- Ngon quá mấy ông ơi
- Chơi đi tao lo cho – Tôi ra tính hiệu.
Thế là cả bọn cùng nhau lập phương án tác chiến khi chủ nhà không có, căn nhà đó nằm trên con đường 30/4 cũng gần đến sân bóng rồi, với tài leo trèo tôi với thằng Tùng được cử làm ứng viên sáng giá cho danh hiệu trèo cây lên bẻ, vãi lọ đám bạn. Hình như Bạch Yến không ngăn cản gì cả trái lại cũng nở trên môi nụ cười ngọt ngào.
- Lấy gì đựng
- Cặp nè
- Mủ không mấy cha ? – Tôi phản bác ý kiến ngay.
- Ăn đại đi – Bà Quỳnh có lẽ nóng lòng.
- Dơ lắm
Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau có vẻ ái ngại nói không nên lời, một ý kiến cực hay với thành tích hy sinh vì anh em :
- Lấy cái quần của tao nè
- Đệch đùa à
- Khùng hả thằng kia
- Đậu phộng nhà mầy
- Khùng quá chết đi ông ơi
- Quần mới mua mấy tía
Nó lấy ngay cái quần màu trắng mới mua đưa cho bọn tôi, đầy đủ dụng cụ trang thiết bị, chuẩn bị cho cuộc “ xâm lược “. Tôi với thằng Tùng với nhiệm vụ bẻ rồi ném xuống cho bọn kia, thằng Hùng ở dưới đi canh cửa, cổng nhà có lẽ dễ vào đối với bọn tôi nhưng khi đã bước vào trong :
- Đậu măng cửa có khóa đâu – Thằng Khôi Đen tức tối.
Thế làc ả bọn đưa mắt nhau mà nhịn cười chứ có ai đi ăn trộm lớn tiếng bao giờ đâu, thực hiện kế hoạch khi thấy những trái xoài xanh mướt nhìn mà phát thèm, khỏi đợi lâu tôi đã ở trên cây, đang hì hục bẻ từng trái một bọn ở dưới chịu không nổi nữa không cần rửa gì hết bọn nó xử luôn làm cho hai thằng tôi trên này cũng ăn tại chỗ luôn, cái tội ngu là ở đây. Khoảng được 5 phút….
- Gâu…Gâu..Gâu – Một tiếng sủa mà không ai trong đám bọn tôi muốn hết.
Thế là cả bọn ở dưới hùa mà chạy để hai thằng tôi trên này chả biết làm gì, công nhận đám ở dưới ai cũng chạy nhanh chỉ có Bạch Yến, em đứng lại chứ không chạy, con chó hung hăng tiến đến có lẽ là giống bẹc-giê, tôi thấy thế phi nhanh xuống hết tốc lực, sợ người con gái kia sẽ bị gì, thằng Tùng cũng phi xuống luôn. Hai thằng tôi vừa bước xuống thì con chó chạy với tốc lực nhanh hết cỡ, ném ngay trái xoài trên tay nắm lấy tay của Bạch Yến đang đứng như trời trồng ở đó nhìn con chó, không biết con chó đẹp trai thế nào mà mê hoặc em đến thế. Xinh đẹp mà khùng là ở chỗ này.
- Chạy đi đứng làm gì – Tôi nhìn qua mà hét lên.
- Gâu…gâu…
Khỏi đợi em phản ứng tôi nắm tay mà chạy, em cũng chạy theo luôn, thật là một tình huống khó đỡ, đi ăn trộm bị chó rượt. Công nhận một điều con chó này bị sao sao ấy rượt hết cả đoạn đường nó mới tha, đám bạn chạy ra trước hốt từng xe đi trước để ba đứa chạy như thi điền kinh chứ chẳng đùa.
- Gâu…gâu…gâu
- Ế Ế…chó – Thằng Sang đợi chúng tôi nhưng khi thấy chó rượt theo nó chạy mất dép.
- Đợi tao – Thằng Tùng bữa nay chạy chậm vãi.
- Đậu măng đi chơi mất cái quần – Nó chạy qua mặt tôi nói.
- Hộc…ai bảo…hộc…ngu
- Dừng lại đi – Em lên tiếng.
- Gâu…gâu..
Con chó vẫn đuổi theo, tôi kéo tay em thì không chịu chạy nữa đành dừng lại để xem chuyện gì xảy ra mà công nhận một điều thằng Tùng lúc này nó phóng lên cái cây phượng khi nào rồi ( cái khe chỗ hai cái nhánh to của cây không cao cho lắm ), để một người con gái đứng đó không yên tâm, đành đứng lại có gì đi bệnh viện chung chứ có gì đâu. Tôi bước lên phía trước che cho em nhưng người con gái đó đẩy người con trai đấy ra sau lưng mình, một tình huống khó hiểu. Con chó tiến tới càng lại gần nhưng nó không phóng lại người em khi chúng tôi đứng lại, em nhìn thẳng vào mắt con chó và….
- Ẳng…ẳng – Con chó tự nhiên la lên rồi quay đầu chạy đi.
Để lại hai ánh mắt ngạc nhiên của tôi và thằng Tùng, quả thật không hiểu tại sao một con chó lúc nãy đang hung hăng tiến với phía có vẻ muốn cắn cho một phát nhưng khi em đứng lại nhìn nó thì nó bắt đầu la lên những tiến sợ hãi rồi bỏ chạy. Không lẽ con chó biết nể gái đẹp ta ^_^. Khó hiểu thật đấy
Khi con chó hoảng sợ bỏ chạy được một khúc em quay mặt lại đưa cho tôi môt nụ cười xinh đẹp như ngày nào, đáp lại là khuôn mặt ngáo ngáo của tôi. Cả hai thằng con trai không làm gì được con chó, một người con gái mỏng manh xinh đẹp thì chỉ một ánh nhìn con chó chạy mất dép quả thật loài vật cũng biết thưởng thức nét xinh đẹp, hèn chi đến con người còn chết mê chết mệt với sắc đẹp ấy. Cái cuộc đời này nó khó hiểu đến thế.
Một lúc sau bọn kia đến “ rước “ chúng tôi, đáp lại là hai ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống bọn nó và đến cái màn chém gió của anh Tùng phò nhà mình :
- Lúc nãy tao chạy vào đạp nó một phát chạy luôn. Nó la ẳng ẳng, tao thấy tội nghiệp nên không bắt nó về xào lăng ăn đấy. Hê hê. – Nó bắt đầu cái tài chém gió bẩm sinh.
Tôi với Bạch Yến nhìn nhau rồi nở nụ cười nhẹ đầy e ngại với những gì thằng bạn khốn nạn mình đang làm, còn cái đám kia cũng tin vào lời nói của nó và đáp lại một ánh mắt đầy khâm phục. Khó hiểu thật.
Lúc đó đã gần vào tối những ánh nắng cuối cùng của một ngày chỉ còn ít ỏi, những cơn gió thoảng qua cũng đủ làm mát cả con người. 15 người chúng tôi với 9 chiếc xe chạy trên đường 30/4 rộn ràng tiếng cười nói, em và tôi chạy thành một hàng bọn kia không chen vào nữa hình như có điều gì đó khó giải thích ở đây,hai chúng người chúng tôi cứ ấp úm không nói thành lời giống như có một thứ gì đó ngài ngại khó nói ra được. Đối diện với Như thì tôi chẳng hề như thế, cứ tự nhiên như thằng điên còn với em thì thật kỳ lại có một thứ gì đó ngại khó nói giữa hai chúng tôi, có lẽ một bức tường vô hình đang cần một thứ gì đó phá vỡ.
Gần đến sân bóng chúng tôi quyết định để xe ở gốc cây phượng đi bộ vào có gì để dễ xử lý, trong đám mấy thằng con trai có lẽ nếu có chuyện gì thằng Chung, Thằng Đức và tôi sẽ gánh nổi mấy người này, về trình của thằng Chung thì khỏi lo nó có thể gánh giùm ba đến bốn người, thằng Đức nó nói có học taekwondo nhưng chưa biết thực hư như thế nào nhưng với thể hình của nó cũng đủ lo cho một, tôi thì có thể gánh được khoảng 4 người nếu đấu 1-1 với nhau chứ đông quá đánh hội đồng thì thôi bỏ dép chạy chứ chẳng đùa.
- Đi đâu thế ? – Con nhỏ Huyền hình như chưa hiểu ra sự tình.
- Đánh nhau – Thằng Đức xạo trả lời.
- Đệch gan thế ? – Thằng Khôi Đen giả điên nhưng nó đã chuẩn bị sẵn.
- Quất không? – Thằng Chung nhìn tôi.
- Let’s go – Tôi với câu nói quen thuộc.
- Because forever let’s go. Haha
Thế là cả đám hùng hồn tiến vào sân bóng đá ngày nào, nơi mà một năm trước tôi đã giành chiến thắng tại đây và gặp được người con gái đang đi bên cạnh. Không khí bỗng ngột ngạc xuống hẳn, làm trong người tôi có một thứ gì đó lo trong người, cảm giác hồi hộp. Chẳng biết sẽ đi về đâu.
Gần đến sân có một đám củi thằng Tùng lấy cho mỗi thằng một cây nhưng riêng tôi thì tay không chứ chẳng sài mấy thứ đó làm gì, nếu lúc trưa lấy được cây côn nhị khúc thì không có gì phải lo lắng, mỗi thằng ăn một phát là nằm rồi chứ chẳng đợi phát thứ hai làm gì, vì tôi đã đánh bằng vũ khí thì phải canh ngay đầu mà đánh không biết mình có ác không nhỉ ^_^.
Chuẩn bị tất cả, bọn tôi tiến vào sân, hôm nay không có ai đá bóng cả nhưng nhìn xung quanh chả có ai gọi là đang thách thức với bọn này cả, không hiểu gì hết.
- Đệch
- Không có ai
- Sao thế mấy ông ?
- Sao giờ ? – Thằng Chung nhìn tôi.
- Ai chơi kỳ thế ? – Bạch Yến cũng lên tiếng
Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau đầy e ngại vì không có ai ở đó cả chỉ có đám mọt sách này chắc chắn rằng bọn kia đang chơi chúng tôi đây mà, thật là một trò chơi đầy ấm ức.
- Vào được trường lấy được cặp của mình thì không phải là một người học trường khác chỉ có trong trường và khối 10, tại sao phải lấy cặp của mình chứ hẹn ra đây thì không có ai, ý đồ của bọn này là gì ? – Tôi bỏ ra ít thời gian gọi là suy đoán.
Bỗng giọng nói quen thuộc đầy ngọt ngào vang lên trong khi đám bọn tôi đang rối như tơ :
- Không có người nhưng có thư
Một câu nói phức tạp làm cho đám bọn tôi phải đưa mắt nhìn người nói ra câu đó, không ai khác hơn lúc này một ánh sáng đang tỏa trong một đám người. Bạch Yến.
- Bức thư nằm ở dưới hai cây củi kia kìa – Em chỉ ngay vào đám củi mà chúng tôi chỉ lấy một ít.
Thật đúng như vậy, trong hai cây củi cuối cùng có một tờ giấy trắng lộ ra ngoài, chẳng trách lấy khi đi vào cái gặp đầu tiên là một đóng củi khô như thế, thường thường đi vào sân bóng tôi không thấy ai ở đây phơi củi cả. Nhanh chóng chạy lại lấy bức thư ra thì những dòng chữ trên đó cùng với một ngôi nhà và những từ ngữ không thể liên kết với nhau để tạo thành một thứ gì đó gọi là có nghĩa cả.
Evening15MT.31/A. Muốn lấy cặp thì gặp lại tại đây và thời điểm này, Hùng Vương => Cầu=> Trái
Bọn tôi truyền tay nhau bức thư đó rồi đưa cái mặt đâm chiêu nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao bọn này lại thích chơi cái trò bí mật này thế.
- Sao giờ ? – Ghét nhất câu này trong ngày của thằng Chung phò.
- Bỏ cặp – Tôi nói.
Thế là bọn tôi đi về nhưng người con gái kia với vẻ mặt đang suy nghĩ một thứ gì đó không nói không rằng, đến lúc chuẩn bị giải tán thì..
- Tối nay 19h30 lại nhà mình nhé, đi lấy cặp cho Tâm. Hihi – Em nói rồi nở một nụ cười có vẻ mờ ám
- HẢ ? – Cả bọn trố mắt ra nhìn.
Không ai nghe rõ những gì lúc nãy nghe, em nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nháy mắt tinh nghịch cho mọi người, khỏi phải nói không có một ý kiến nào được đưa ra khi người đẹp đã làm như thế. Nhưng chỉ có một thằng con trai đang đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người con gái ấy, không biết tại sao người ấy lại phát hiện ra những điều trong bức thư trong khi 14 cái đầu đang hoạt động hết công sức, quả thật một người con gái sắc đẹp tài năng đều vẹn toàn. Lúc đó tôi mới thầm kính phục một phần nào đó, hẹn giờ rồi hết, bọn tôi chia đường ra về. Tôi không quay trở ngược lại đi con đường Lý Tự Trọng mà đi về đến nhà em rồi chạy thẳng một tý đi ra cầu Hùng Vương chạy về nhà sẽ nhanh hơn. Trên con đường đi hai đứa tôi nói chuyện nhiều hơn, những nụ cười trên khuôn mặt ấy cũng nở ra ngày một nhiều làm cho tôi cảm thấy có một cái gì đó rung động nơi trái tim nhưng nó vô hình khó mà định được rõ ràng là như thế nào. Đến đây em mới nói ra tại sao phát hiện ra bức thư, rồi giải đáp được bức thứ thì cái lòng khâm phục càng tăng theo. Lúc lấy cây củi đưa cho từng người thì bọn bạn và tôi chỉ chú tâm và những cây củi xem có vừa tay không còn em thì nhìn vào đóng củi thấy có một thứ gì đó màu trắng tinh khôi của giấy và một giấu chân đã có từ trước. Em nói lúc đó chỉ là tưởng ai để củi ngay tờ giấy đó thôi nhưng càng nhìn thì thấy tờ giấy ở trên không có cát nhưng chưa kịp lấy và không muốn suy nghĩ nhiều nên đi theo bọn tôi, đến khi vào sân thì biết rằng đó là một bức thư. Còn làm sao em giải được chỉ nói ngắn gọn là “ tối đi sẽ biết “ và “ may mắn thôi “
- Đệch mất cặp rồi – Thằng Chung mê gái la lên.
Thế là cả bọn quay lại nhìn nó, trong người tôi trỗi dậy một thứ gì đó chẳng lành, chạy nhanh xuống bàn mình thì thấy cái cặp của không có cánh mà biết bay, thật là kỳ lạ.
- Tao cũng mất cặp rồi. – Tôi đưa mắt nhìn sang chúng nó.
- Vãi !!! khóa cửa rồi mà
- Chắc ai trêu ấy mà
- Cái tờ giấy gì kìa – Thằng Tùng phò nhanh mắt
Nãy giờ không để ý phía dưới bàn tôi có một tờ giấy, nhặt nó lên xem thì biết rằng niềm vui chưa kết thúc lại đến một cái thứ gì đó lo lắng khó diễn tả
“ Muốn lấy cặp ra sân bóng đường 30/4 “
Bọn nó thấy tôi có vấn đề chạy lại giật ngay tờ giấy mà đọc, cả bọn không nói không rằng gì cả mà đưa mắt nhìn nhau có vẻ ái ngại :
- Bọn nào thế ?
- Nãy giờ quên mẹ nó đi
- Sao giờ ? – Vẫn là thằng Chung.
- Đi ra ngoài đó thôi. – Tôi quyết định.
Thế là cả bọn đi ra ngoài đó trên tinh thần sẵn sàng ăn thua đủ với bọn đó, có cả đám con gái gồm : Nguyệt, Trân, Trang, Kiều Oanh, Quỳnh, Bạch Yến đi theo cùng, còn Như thì mất tích từ cái buổi chào cờ, Bạch Mai không chung đường. Nhìn dáng vẻ của mỗi thằng đều là dân thư sinh, mọt sách nhưng đâu đó toát lên một vẻ gì đó rất hùng hồn giống như chuẩn bị cho một trận đấu một mất một còn…cái ngày hôm đấy 15/8/2005 rất nhiều khuôn bật khó diễn tả đối với tôi….
Trên đường đi…
- Xoài kìa bây – Thằng Hùng cờ hó nhanh mắt.
- Đệch ngon thế – Thằng Tùng có vẻ thèm chua rồi.
- Của người ta mấy tía
- Đếch có ai –Thằng Chung đã dừng xe lại.
- Ngon quá mấy ông ơi
- Chơi đi tao lo cho – Tôi ra tính hiệu.
Thế là cả bọn cùng nhau lập phương án tác chiến khi chủ nhà không có, căn nhà đó nằm trên con đường 30/4 cũng gần đến sân bóng rồi, với tài leo trèo tôi với thằng Tùng được cử làm ứng viên sáng giá cho danh hiệu trèo cây lên bẻ, vãi lọ đám bạn. Hình như Bạch Yến không ngăn cản gì cả trái lại cũng nở trên môi nụ cười ngọt ngào.
- Lấy gì đựng
- Cặp nè
- Mủ không mấy cha ? – Tôi phản bác ý kiến ngay.
- Ăn đại đi – Bà Quỳnh có lẽ nóng lòng.
- Dơ lắm
Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau có vẻ ái ngại nói không nên lời, một ý kiến cực hay với thành tích hy sinh vì anh em :
- Lấy cái quần của tao nè
- Đệch đùa à
- Khùng hả thằng kia
- Đậu phộng nhà mầy
- Khùng quá chết đi ông ơi
- Quần mới mua mấy tía
Nó lấy ngay cái quần màu trắng mới mua đưa cho bọn tôi, đầy đủ dụng cụ trang thiết bị, chuẩn bị cho cuộc “ xâm lược “. Tôi với thằng Tùng với nhiệm vụ bẻ rồi ném xuống cho bọn kia, thằng Hùng ở dưới đi canh cửa, cổng nhà có lẽ dễ vào đối với bọn tôi nhưng khi đã bước vào trong :
- Đậu măng cửa có khóa đâu – Thằng Khôi Đen tức tối.
Thế làc ả bọn đưa mắt nhau mà nhịn cười chứ có ai đi ăn trộm lớn tiếng bao giờ đâu, thực hiện kế hoạch khi thấy những trái xoài xanh mướt nhìn mà phát thèm, khỏi đợi lâu tôi đã ở trên cây, đang hì hục bẻ từng trái một bọn ở dưới chịu không nổi nữa không cần rửa gì hết bọn nó xử luôn làm cho hai thằng tôi trên này cũng ăn tại chỗ luôn, cái tội ngu là ở đây. Khoảng được 5 phút….
- Gâu…Gâu..Gâu – Một tiếng sủa mà không ai trong đám bọn tôi muốn hết.
Thế là cả bọn ở dưới hùa mà chạy để hai thằng tôi trên này chả biết làm gì, công nhận đám ở dưới ai cũng chạy nhanh chỉ có Bạch Yến, em đứng lại chứ không chạy, con chó hung hăng tiến đến có lẽ là giống bẹc-giê, tôi thấy thế phi nhanh xuống hết tốc lực, sợ người con gái kia sẽ bị gì, thằng Tùng cũng phi xuống luôn. Hai thằng tôi vừa bước xuống thì con chó chạy với tốc lực nhanh hết cỡ, ném ngay trái xoài trên tay nắm lấy tay của Bạch Yến đang đứng như trời trồng ở đó nhìn con chó, không biết con chó đẹp trai thế nào mà mê hoặc em đến thế. Xinh đẹp mà khùng là ở chỗ này.
- Chạy đi đứng làm gì – Tôi nhìn qua mà hét lên.
- Gâu…gâu…
Khỏi đợi em phản ứng tôi nắm tay mà chạy, em cũng chạy theo luôn, thật là một tình huống khó đỡ, đi ăn trộm bị chó rượt. Công nhận một điều con chó này bị sao sao ấy rượt hết cả đoạn đường nó mới tha, đám bạn chạy ra trước hốt từng xe đi trước để ba đứa chạy như thi điền kinh chứ chẳng đùa.
- Gâu…gâu…gâu
- Ế Ế…chó – Thằng Sang đợi chúng tôi nhưng khi thấy chó rượt theo nó chạy mất dép.
- Đợi tao – Thằng Tùng bữa nay chạy chậm vãi.
- Đậu măng đi chơi mất cái quần – Nó chạy qua mặt tôi nói.
- Hộc…ai bảo…hộc…ngu
- Dừng lại đi – Em lên tiếng.
- Gâu…gâu..
Con chó vẫn đuổi theo, tôi kéo tay em thì không chịu chạy nữa đành dừng lại để xem chuyện gì xảy ra mà công nhận một điều thằng Tùng lúc này nó phóng lên cái cây phượng khi nào rồi ( cái khe chỗ hai cái nhánh to của cây không cao cho lắm ), để một người con gái đứng đó không yên tâm, đành đứng lại có gì đi bệnh viện chung chứ có gì đâu. Tôi bước lên phía trước che cho em nhưng người con gái đó đẩy người con trai đấy ra sau lưng mình, một tình huống khó hiểu. Con chó tiến tới càng lại gần nhưng nó không phóng lại người em khi chúng tôi đứng lại, em nhìn thẳng vào mắt con chó và….
- Ẳng…ẳng – Con chó tự nhiên la lên rồi quay đầu chạy đi.
Để lại hai ánh mắt ngạc nhiên của tôi và thằng Tùng, quả thật không hiểu tại sao một con chó lúc nãy đang hung hăng tiến với phía có vẻ muốn cắn cho một phát nhưng khi em đứng lại nhìn nó thì nó bắt đầu la lên những tiến sợ hãi rồi bỏ chạy. Không lẽ con chó biết nể gái đẹp ta ^_^. Khó hiểu thật đấy
Khi con chó hoảng sợ bỏ chạy được một khúc em quay mặt lại đưa cho tôi môt nụ cười xinh đẹp như ngày nào, đáp lại là khuôn mặt ngáo ngáo của tôi. Cả hai thằng con trai không làm gì được con chó, một người con gái mỏng manh xinh đẹp thì chỉ một ánh nhìn con chó chạy mất dép quả thật loài vật cũng biết thưởng thức nét xinh đẹp, hèn chi đến con người còn chết mê chết mệt với sắc đẹp ấy. Cái cuộc đời này nó khó hiểu đến thế.
Một lúc sau bọn kia đến “ rước “ chúng tôi, đáp lại là hai ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống bọn nó và đến cái màn chém gió của anh Tùng phò nhà mình :
- Lúc nãy tao chạy vào đạp nó một phát chạy luôn. Nó la ẳng ẳng, tao thấy tội nghiệp nên không bắt nó về xào lăng ăn đấy. Hê hê. – Nó bắt đầu cái tài chém gió bẩm sinh.
Tôi với Bạch Yến nhìn nhau rồi nở nụ cười nhẹ đầy e ngại với những gì thằng bạn khốn nạn mình đang làm, còn cái đám kia cũng tin vào lời nói của nó và đáp lại một ánh mắt đầy khâm phục. Khó hiểu thật.
Lúc đó đã gần vào tối những ánh nắng cuối cùng của một ngày chỉ còn ít ỏi, những cơn gió thoảng qua cũng đủ làm mát cả con người. 15 người chúng tôi với 9 chiếc xe chạy trên đường 30/4 rộn ràng tiếng cười nói, em và tôi chạy thành một hàng bọn kia không chen vào nữa hình như có điều gì đó khó giải thích ở đây,hai chúng người chúng tôi cứ ấp úm không nói thành lời giống như có một thứ gì đó ngài ngại khó nói ra được. Đối diện với Như thì tôi chẳng hề như thế, cứ tự nhiên như thằng điên còn với em thì thật kỳ lại có một thứ gì đó ngại khó nói giữa hai chúng tôi, có lẽ một bức tường vô hình đang cần một thứ gì đó phá vỡ.
Gần đến sân bóng chúng tôi quyết định để xe ở gốc cây phượng đi bộ vào có gì để dễ xử lý, trong đám mấy thằng con trai có lẽ nếu có chuyện gì thằng Chung, Thằng Đức và tôi sẽ gánh nổi mấy người này, về trình của thằng Chung thì khỏi lo nó có thể gánh giùm ba đến bốn người, thằng Đức nó nói có học taekwondo nhưng chưa biết thực hư như thế nào nhưng với thể hình của nó cũng đủ lo cho một, tôi thì có thể gánh được khoảng 4 người nếu đấu 1-1 với nhau chứ đông quá đánh hội đồng thì thôi bỏ dép chạy chứ chẳng đùa.
- Đi đâu thế ? – Con nhỏ Huyền hình như chưa hiểu ra sự tình.
- Đánh nhau – Thằng Đức xạo trả lời.
- Đệch gan thế ? – Thằng Khôi Đen giả điên nhưng nó đã chuẩn bị sẵn.
- Quất không? – Thằng Chung nhìn tôi.
- Let’s go – Tôi với câu nói quen thuộc.
- Because forever let’s go. Haha
Thế là cả đám hùng hồn tiến vào sân bóng đá ngày nào, nơi mà một năm trước tôi đã giành chiến thắng tại đây và gặp được người con gái đang đi bên cạnh. Không khí bỗng ngột ngạc xuống hẳn, làm trong người tôi có một thứ gì đó lo trong người, cảm giác hồi hộp. Chẳng biết sẽ đi về đâu.
Gần đến sân có một đám củi thằng Tùng lấy cho mỗi thằng một cây nhưng riêng tôi thì tay không chứ chẳng sài mấy thứ đó làm gì, nếu lúc trưa lấy được cây côn nhị khúc thì không có gì phải lo lắng, mỗi thằng ăn một phát là nằm rồi chứ chẳng đợi phát thứ hai làm gì, vì tôi đã đánh bằng vũ khí thì phải canh ngay đầu mà đánh không biết mình có ác không nhỉ ^_^.
Chuẩn bị tất cả, bọn tôi tiến vào sân, hôm nay không có ai đá bóng cả nhưng nhìn xung quanh chả có ai gọi là đang thách thức với bọn này cả, không hiểu gì hết.
- Đệch
- Không có ai
- Sao thế mấy ông ?
- Sao giờ ? – Thằng Chung nhìn tôi.
- Ai chơi kỳ thế ? – Bạch Yến cũng lên tiếng
Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau đầy e ngại vì không có ai ở đó cả chỉ có đám mọt sách này chắc chắn rằng bọn kia đang chơi chúng tôi đây mà, thật là một trò chơi đầy ấm ức.
- Vào được trường lấy được cặp của mình thì không phải là một người học trường khác chỉ có trong trường và khối 10, tại sao phải lấy cặp của mình chứ hẹn ra đây thì không có ai, ý đồ của bọn này là gì ? – Tôi bỏ ra ít thời gian gọi là suy đoán.
Bỗng giọng nói quen thuộc đầy ngọt ngào vang lên trong khi đám bọn tôi đang rối như tơ :
- Không có người nhưng có thư
Một câu nói phức tạp làm cho đám bọn tôi phải đưa mắt nhìn người nói ra câu đó, không ai khác hơn lúc này một ánh sáng đang tỏa trong một đám người. Bạch Yến.
- Bức thư nằm ở dưới hai cây củi kia kìa – Em chỉ ngay vào đám củi mà chúng tôi chỉ lấy một ít.
Thật đúng như vậy, trong hai cây củi cuối cùng có một tờ giấy trắng lộ ra ngoài, chẳng trách lấy khi đi vào cái gặp đầu tiên là một đóng củi khô như thế, thường thường đi vào sân bóng tôi không thấy ai ở đây phơi củi cả. Nhanh chóng chạy lại lấy bức thư ra thì những dòng chữ trên đó cùng với một ngôi nhà và những từ ngữ không thể liên kết với nhau để tạo thành một thứ gì đó gọi là có nghĩa cả.
Evening15MT.31/A. Muốn lấy cặp thì gặp lại tại đây và thời điểm này, Hùng Vương => Cầu=> Trái
Bọn tôi truyền tay nhau bức thư đó rồi đưa cái mặt đâm chiêu nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao bọn này lại thích chơi cái trò bí mật này thế.
- Sao giờ ? – Ghét nhất câu này trong ngày của thằng Chung phò.
- Bỏ cặp – Tôi nói.
Thế là bọn tôi đi về nhưng người con gái kia với vẻ mặt đang suy nghĩ một thứ gì đó không nói không rằng, đến lúc chuẩn bị giải tán thì..
- Tối nay 19h30 lại nhà mình nhé, đi lấy cặp cho Tâm. Hihi – Em nói rồi nở một nụ cười có vẻ mờ ám
- HẢ ? – Cả bọn trố mắt ra nhìn.
Không ai nghe rõ những gì lúc nãy nghe, em nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nháy mắt tinh nghịch cho mọi người, khỏi phải nói không có một ý kiến nào được đưa ra khi người đẹp đã làm như thế. Nhưng chỉ có một thằng con trai đang đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người con gái ấy, không biết tại sao người ấy lại phát hiện ra những điều trong bức thư trong khi 14 cái đầu đang hoạt động hết công sức, quả thật một người con gái sắc đẹp tài năng đều vẹn toàn. Lúc đó tôi mới thầm kính phục một phần nào đó, hẹn giờ rồi hết, bọn tôi chia đường ra về. Tôi không quay trở ngược lại đi con đường Lý Tự Trọng mà đi về đến nhà em rồi chạy thẳng một tý đi ra cầu Hùng Vương chạy về nhà sẽ nhanh hơn. Trên con đường đi hai đứa tôi nói chuyện nhiều hơn, những nụ cười trên khuôn mặt ấy cũng nở ra ngày một nhiều làm cho tôi cảm thấy có một cái gì đó rung động nơi trái tim nhưng nó vô hình khó mà định được rõ ràng là như thế nào. Đến đây em mới nói ra tại sao phát hiện ra bức thư, rồi giải đáp được bức thứ thì cái lòng khâm phục càng tăng theo. Lúc lấy cây củi đưa cho từng người thì bọn bạn và tôi chỉ chú tâm và những cây củi xem có vừa tay không còn em thì nhìn vào đóng củi thấy có một thứ gì đó màu trắng tinh khôi của giấy và một giấu chân đã có từ trước. Em nói lúc đó chỉ là tưởng ai để củi ngay tờ giấy đó thôi nhưng càng nhìn thì thấy tờ giấy ở trên không có cát nhưng chưa kịp lấy và không muốn suy nghĩ nhiều nên đi theo bọn tôi, đến khi vào sân thì biết rằng đó là một bức thư. Còn làm sao em giải được chỉ nói ngắn gọn là “ tối đi sẽ biết “ và “ may mắn thôi “
/173
|