Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 57

/173


Chẳng biết em đòi ăn cái gì nữa, tôi quyết định chạy thoát cái phố bán quà bánh ấy, tôi cũng chợt nhớ ra một điều em là tiểu thư nhà giàu thì biết khi nào hết tiền chứ, bó tay con gái gì đâu ăn hàng thấy sợ, tôi trố mắt ra nhìn, hê hê nói thế chứ cũng ăn ké chứ bộ.

Em chưa chịu về còn bảo chạy vào con đường Trần Hưng Đạo làm gì đấy, các bạn biết rồi chứ nhà tôi thì chạy thẳng nào trên đường Hùng Vương, bây giờ phải quẹo vào trong Trần Hưng Đạo thì dự chắc chắn rằng tối nay không về sớm được. Em chỉ đường cho tôi chạy vào một căn nhà nào ấy, vẻ bề ngoài cũng là một căn nhà giàu có nhưng có một tầng hà không quy mô như nhà của Bạch Yến và Bạch Mai.

Trước đó là một cánh cổng màu trắng “ tri kỷ “, cái cánh cổng mà sau này tôi phải khổ đau rất nhiều lần vì nó đấy ạ, nhớ cho kỹ nhé. Em bước xuống bấm chuông ngay lập tức có tiếng chó sủa, thôi khỏi nói gì chứ tôi sợ chó lắm miễn vào nhà ai mà có chó sủa thì đừng hòng rủ đi lại lần hai đâu nhé.

Đứng đợi không lâu có một người con trai đô con cao ráo hơn tôi rất nhiều bước ra mở cổng…

-Hihi, chào anh – Chưa gì em đã nở nụ cười thân thiện.

-Chào em- Anh ta cũng tươi rối với người đẹp.

-Chào anh –Tôi cũng lễ phép.

-Đây là…

-Dạ, bạn ở chung nhà với em. Hihi

-À à thì ra là cậu ta.

-Dạ.

-Vào chơi hai đứa, Diễm Trúc đang đợi em đấy.

-Hihi – Em quay sang nở nụ cười hiền hòa dành cho tôi.

Hai đứa bước vào chưa gì đã gặp một con chó bẹc-giê nó cứ liếm liếm cái chân tôi, nhột kinh khủng muốn đá cho một cái nhưng thôi thấy hàm răng nên đành sợ mầy đi. Ngôi nhà cũng thường thôi, một cái tivi siêu mỏng đặt ở cái tủ làm bằng gỗ loáng bóng, kế bên là bộ ghế salong bằng gỗ. Hai đứa tôi được chủ nhà mời ngồi ở đó rồi chạy ra phía sau kêu cái người con gái tên Diễm Trúc kia, trong lòng có một cảm giác gì đó khó hiểu lắm chỉ muốn gặp ngay mặt người con gái kia.

Cái anh gì đó biết ý tôi hay sao ấy đem ra nước uống ra 7up mát lạnh cùng với ly đá, khỏi phải nói không cần khách sáo nữa, mở lon cái rụp uống cái hực hết ngay một ly, đã khát gì đâu, công nhận không khí trong nhà mát mẻ thật, tôi vừa đặt cái ly xuống dưới bàn thì..

-Trễ quá nha –Giọng nói dễ thương của một người con gái.

Khỏi phải nói nghe tiếng nói chắc chắn rằng dễ thương cực kì luôn ấy, nghe mà như một làn nước đang đổ vào người, mát gan mát dạ gì đâu, tôi đưa ánh mắt lên nhìn…

ÔI CÁI ĐỆCH

-Cậu đây là…hihi– Em nở nụ cười có chiếc răng khểnh trong xinh phết.

Tôi thì đứng cả hình với người con gái ấy rồi,…

-Trời ơi dễ thương quá…

Người con gái ấy có chiếc răng khểnh cùng với nụ cười đầy tỏa nắng không thua kém gì Như hết,tôi cố gắng dữ lắm mới giữ được cái máu mê gái của mình nhưng con mắt cứ nhìn hoài không ngưng nghỉ, trong đó chỉ có một người duy nhất đang biết người con trai kia bị gì, em đành phải ra tay nghĩa hiệp chứ không một tý nữa có người trào đòm hộc máu chết ngay tại chỗ vì gái xinh thì toi…

-Này, đây là bạn tớ học cùng trường, lớp 10B12 lúc nãy nói đấy – Nếu em nói thế chắc chắn không ăn nhầm gì nhưng người con gái ấy thông minh nên kèm theo động tác lung lay cái vai của thằng con trai ấy.

-À,.. ừ.. chào bạn – Tôi đã tỉnh được một phần

Người đó không ai khác chính là người con gái tôi đã thấy ở căn-tin, lúc chào cờ, trong bức ảnh với, không thể nào nhầm được với nụ cười thần tiên ấy. Trời ơi đất hỡi không biết năm đó gái xinh đâu ra nhiều thế, nhằm năm kiếm muốn chết chẳng thấy ai còn năm thì chẳng phải cần kiếm thì đã thấy trước mặt là bốn người con gái với vẻ đẹp thần tiên kia.

-Hihi, bạn đây là Nguyễn Minh Tâm 10A3 – Nghiêng đầu dễ thương hỏi tôi.

Trời ơi.. đã dễ thương mà làm thế…chắc người ta bán lịch đắt lắm đấy……vì tội giết người…lý do… xinh đỡ không nổi.

-À,.. ừ -Hình như khi gặp gái tôi chỉ nói được hai chữ duy nhất đó thì phải.

-Hihi, Như miêu tả sai rồi nhá- Em ngồi đối diện với Như.

-Hả ? sai gì…- Như xoe tròn mắt tỏ ra vẻ không hiểu.

-Hih, không gì – Em lại cười dễ thương.

Tôi nhanh chóng bị hớp hồn bởi nụ cười đó, dáng hình có vẻ chuẩn lắm đấy nhưng khuôn mặt thì không thể nào so sánh với Bạch Yến và Như. Những suy đoán lúc trước của tôi về người con ấy đã sai hoàn toàn, không phải học lớp 12 gì cả mà là học lớp 10B12 đang ở trường của mình. Thế là tôi đã được vinh hạnh được gặp một người đẹp như thế nữa, quả là cái số có phước trong năm nay, mới có 3 tháng đã gặp được 4 người con gái xinh đẹp. Ai cũng mang cho mình mỗi vẻ hết. Thiên nhiên đã ban tặng cho họ một sắc đẹp trời phú không ai giống ai cả, để rồi cho những thằng con trai như tôi chết mê chết mệt.

“ Hoa Hồng Trắng“

Chúng tôi nói chuyện vui vẻ với nhau,..

-Tâm có bạn gái chưa nhỉ ? – Một câu hỏi khá bất ngờ.

-Chắc là có rồi chứ gì – Như bơm đểu tôi.

-Xấu thế này ai thèm yêu đâu.. Hihi – Tôi trả lời thật lòng

-Như bảo cậu tốt lắm, lại giỏi nữa, nhìn cũng được mà

-Tớ không có nói tên xấu như hắn – Như đỏ mặt lên

-hề hề – Tôi gãi đầu biết chắc rằng Như nói thế rồi, khi con gái ngại mặt thường ửng hồng lên mà.

Chúng tôi nói chuyện qua lại một tý thì Như kêu về vì trời đã vào khuya lắm rồi, đến lúc ra về tôi mới biết được đầy đủ họ tên của người con gái ấy Võ Thị Diễm Trúc. Tên cũng được, người cũng đẹp đó là đánh giá của một thằng có dòng máu mê gái xinh đẹp như tôi.

Trên con đường đầy lạnh buốt của tháng 8 lại vào đêm khuya nữa, hai đứa tôi không nói lời gì làm cho không khí ngột ngạc thêm nữa, có một lý do nãy giờ không thể giải đáp được đó chinh là tại sao Như lại dẫn tôi lại nhà của Trúc chứ, với một đích gì hay chỉ là cho biết rằng người trong bức ảnh đang hiện hữu ấy đây. Điều đấy làm cho tôi tò mò lắm nhưng chỉ biết suy luận một mình chứ chẳng dám hú hí với em vì sẽ nhận được hai chữ mà càng nghe càng tức đó là bí mật. Tôi ghét bí mật của con gái, có gì nói toạc ra có phải vui hơn không nhỉ ^+^, công nhận mình cũng vô duyên vừa gì đấy chứ chẳng đùa.

Đã lạnh rồi không nói gì càng làm không khí trở nên buốt giá hơn bao giờ hết, giọng nói, nụ cười, hương hoa của em chính là sự đại diện cho một cái gì đó ấm áp vô hình, một cái cảm giác có thể giúp một người đang ở Bắc Cực trở về Châu Phi, nó tỏa nắng đến thế đấy ợ.

Về đến nhà chuẩn bị đi ngủ thì tôi nhớ đến một điều đó chính là cái người anh vừa rồi, anh ta có phong thái của một người học võ đấy, cơ thể rắn chắc…thôi kệ dân thành thị đi học võ nhiều mà… ngủ cho nó khỏe….Khò…khò…khò….

Sáng hôm sau chính là ngay thứ hai…

-Oài mới đây sắp đi học nữa rồi.. – Tôi ngao ngán bước dậy khỏi phòng.

Vẫn là những màn vệ sinh cá nhân bình thường sau đó đến phần tập thể dục nhẹ để cho tinh thần thoải mái không còn buồn ngủ nữa… tôi đã thấy một tấm gạch và quyết định vận khí đề công chặt nó thử xem .. nếu thành công thì hôm nay không cần thằng anh hai dạy…

-Hâyyyyyyyyyyyyyyyyyy

-BỐP

Miếng gạch vỡ ra làm nhiều mảnh, công nhận không biết ai để miếng gạch lót nhà ở đó nữa,…

-TÂM CON LÀM GÌ THẾ – Giờ đó mẹ chưa đi làm.

-DẠ không có gì ạ.

Tôi mới phát hiện ra là mình ngu, bố hồi hôm bữa có nói sẽ mua một miếng gạch về thay cho miếng gạch ở góc bị nứt kia, kết quả nó thành ra như thế này, dự là tốn tiền mua miếng mới. Tình hình buổi sáng tất cả đi làm hết rồi, hôm nay em không đi đâu cả nên mượn coi giùm nhà chạy ra chợ miếng gạch về để chiều bố làm, nếu thấy kết quả mà do thằng con trai của mình gây ra chắc chắn rằng sẽ um trời um đất nữa đây. Nói gì nói tôi sợ điều đó lắm.

Từ nhà chạy đến chợ cũng hơi xa xa, mệt muốn chết, sáng sớm người ta đi mua đồ ăn, rồi dân chúng đi học,.. đủ thứ cả… muốn vào đến chợ cũng khó trần ai gian khổ chứ chẳng đùa. Mồ hôi đã ra nhiều rồi, tôi tia thấy xôi gà. Hế hế….

-Cô ơi cho con một hộp xôi gà. – Dù ăn sáng rồi nhưng vẫn muốn ăn.

Trời ơi xôi nóng hổi với làn khói nghi ngút kèm với những miếng thịt gà quay thơm ngon, những miếng dưa leo thêm với nước mắm chua ngọt để dùng thì ngon bá cháy con bọ chét chứ chẳng đùa ( đang viết mà nghĩ đến chảy nước miếng rồi…hiu…hiu ), tôi ngồi xuống cái bàn đó, ăn liền hai hộp, mấy người xung quanh cứ nhìn tôi thể một thằng nhịn đói bấy lâu nay mới được ăn vậy…. Xong xuôi tính tiền 24 ngàn… kiểm tra ngân khố đủ đấy..đủ trả tiền xôi chứ không đủ mua miếng gạch…ôi thôi đời nó nhọ đến thế.

No cái bụng khổ cái thân… tôi phóng xe nhanh về nhà.. trên cầu Hùng Vương đang hì hục lên dốc cầu thì bắt gặp một người con gái với chiếc răng khểnh dễ thương cũng đang đạp xe. Trong dễ thương thật đấy, tôi định kêu em nhưng mà thôi không dám làm phiền với gái tội nhát gái nổi lên…tôi chỉ dám liếc nhìn đâu đó thấy đóa bông hồng trắng đang được ở trông rổ xe…

Bông Hồng Trắng Ư ??

13h52′ 24/8

P/S: Thôi nhiêu đó được rồi nhỉ ^_^, mình muốn viết tiếp lắm nhưng vì thời gian không cho phép. Sắp rời xa đất nước thân yêu rồi, cũng là lúc tạm ngưng viết truyện từ hôm nay 24/8 đến ngày 30/8 mới có thể tiếp tục hành trình tuổi học trò với các bạn. Hình như nghiện viết truyện rồi ấy dù không có hay ^_^… thôi vì lòng đam mê đúng không các bạn. Có một thứ cảm giác gì đó buồn buồn khi trong khoảng thời gian đó không thể viết tiếp câu chuyện của mình dù rằng thời gian không đầy một tuần. Thôi.. thứ 6 mình gặp lại nhau nhé… Tạm biệt các bạn…. Tạm biệt đất nước Việt Nam thân yêu….

Chúc các bạn vui vẻ khi đọc truyện… Nhớ các bạn lắm…


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status