Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 59

/173


Dù là xe đạp nhưng tôi phóng với tốc độ nhanh nhất có thể để hưởng thụ cái cảm giác những tiếng xé gió bên tai, cứ ù ù, thoải mái gì đâu. Những hàng cây phượng vĩ bên đường đã rụng hết bông hoa “ học trò “ rồi, đâu đó chỉ còn le hoe những bông hoa còn lại.Những con gió thổi qua cứ như muốn làm cho những bông hoa ấy rớt xuống vậy, tàn nhẫn gì đâu. Nhưng cơn gió tàn nhẫn ấy cũng làm mát lòng người, những cơn gió của biển khơi, thổi từ đại dương bao la vào mang những nỗi niềm nhớ nhung, nhớ hương vị ấm nồng của đất. Đâu đó cũng có những cây bàng với tán lá xòe rộng ra che mát con đường thành thị vốn yên tĩnh bởi buổi chiều như thế này với những ánh năng len lỏi cuối ngày kèm theo những nhịp đập hối thúc lòng người cùng buổi cơm gia đình êm ấm.

Những đứa con sau này xa quê sẽ nhớ da diết nỗi niềm ấy đặc biệt là đã trải qua cái thời ấy,một thời đầy bình yên của thành phố biển chứ không nhộn nhịp như bây giờ…

Khỏi phải nói tôi nhanh chóng gửi xe rồi chạy đến cái nơi đã nằm trong lòng từ nhỏ đến giờ. Vẫn bãi cát mịn đầy nước mặn của biển, vẫn là những cơn gió mát cả lòng người ấy, vẫn là hàng cây của một khu rừng ở sau lưng tôi, đâu đó có những … ( cắt bỏ chi tiết này vì vấn đề thông tin ). Một cảnh tượng mà có nhiều người được mơ ước đến đây, chắc có lẽ sau này tôi sẽ đóng bản doanh ở đây để bán phiếu vào cái khu vực này, tuyệt vời ông mặt trời để ngắm hoàng hôn, để ngắm non nước, sóng biển, phải nói là rất thuận tiện.

Hôm nay tâm trạng cũng gọi là vui đấy, lâu lắm rồi không tắm biển nên quyết định nhảy xuống biển quậy nước, chắc là sảng khoải lắm nhưng có một vấn đề là đang mặc đồ đi học kèm theo không có đem đồ theo thì làm sao bây giờ, không lẽ ở trần truồng như nhộng giống lúc nhỏ đi tắm chắc để người khác nhìn bách nhục xuyên tim chứ chẳng đùa.

-Thôi kệ, mặc đại đồ này tắm luôn. Dân chơi sợ gì – Tôi chốt phương án hữu hiệu nhất.

Nhảy nhanh xuống làn nước biển đang thèm khát ấy, công nhận mát và lạnh thiệt chứ chẳng đùa, nước biển cũng hơi lạnh lạnh kèm theo những cơn gió của biển vào tháng 8, tháng 9 thì còn gì bằng lại buổi chiều tối nữa. Vào những tháng đó bạn nên đi tắm biển vào lúc 14h30 hoặc 15h thì sẽ cảm nhận hết được tất cả những gì của thiên nhiên.

****Chuyện chưa kể bao giờ ****

Thật ra tôi lớn lên ở nơi biển cả bao la, vùng đất mà có thể nói người nào ở đây cũng biết bơi lội giỏi hết nhưng trừ tôi ra. Cái số nó không thuộc về nơi ấy hay sao ấy, lúc nhỏ tập bơi đến tận hai năm mới bập bẹ bơi được và đến cái thời bây giờ vẫn như lúc xưa, bơi không rành cho lắm nên cũng có phần e ngại khi đi tắm biển với đám bạn chẳng may bị gì đó thì không biết nói làm sao. Trong đám bạn hiện giờ của tôi thì có thằng Chung mê gái cùng với thằng Tùng phò là biết cái sở đoản chết người ấy của thằng bạn mình.

Lạ một điều khi gặp gái đi tắm biển chung thì tôi bơi te te như tàu cao tốc ấy, chẳng hiểu lý do tại sao, đi với con trai thì ngược lại à nhe, không dám bơi ra cái phao mà người ta để cho mình biết khu vực đó không an toàn đã cách xa bờ. Không biết có phải cái máu mê gái của tôi cũng ảnh hưởng đến bơi không nữa,.

Thôi đành chấp nhận số phận vậy, tốt nhất khi đi tắm biển dẫn theo một người con gái nào đó hoặc nhìn xem đâu đó có người con gái nào tắm biển không

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hôm đó buổi chiều hình như ít người tắm biển hay sao ấy,chỉ thấy một hai người toàn là đực rựa thì kiếm đâu ra con gái, mà phải công nhận một điều nhé đi tắm biển sướng nhất là thấy con gái, nó có cảm giác sao sao ấy, nói thật mình là con trai thì không nên che giấu gì cả… một cảm giác sướng lòi con mắt ra luôn ấy.

Tôi ngâm thân thể ngọc ngà châu báo dưới làn nước biển mặn mà, công nhận một cảm giác mát và lạnh sướng tê gân cả người, lặn được một đoạn thì đậu phộng cả nhà nó nghẹt mũi nên phải trồi lên không thôi chết đuối chứ chẳng đùa đâu ạ. Đi tắm biển hay sông sợ nhất hai điều, bị thằng đậu phụ nào đó chơi xấu, thứ hai là bị chuột rút, hai điều đó muôn thởu không đỡ được đâu.

Tôi cũng cóng hề chứ bộ, thể hiện đủ kiểu nào là bơi ếch, nhái, thả trôi nhưng nước nó cứ đập vào thì thả bằng răng ^_^, cứ để người thả trôi mà nó cứ mất tích tức ghê ấy nhỡ,công nhận lúc đó mình cũng thông minh thấy sợ luôn ấy chứ chẳng đùa. Tôi vô tư làm mọi chuyện ngoài cái việc xả nước cứu thân nhưng đang mặc đồ đàng hoàng đó cha thằng nào biết anh đang “ hòa “ cùng nước biển ấy ^_^, chỉ tội cho mấy người khác rửa mặt, lặn, chết đuối thôi. Nói chơi vây chứ mình là người có học thức ai làm những chuyện như thế đúng không.

Mặt trời đã xuống nhiều rồi nên cũng đến lúc kết thúc cuộc vui của tôi tại đây, khỏi phải diễn tả thân hình lúc đó nhỉ chỉ duy nhất một chữ đó là đang ướt. Lên trên bờ việc đầu tiên của một người đi tắm biển là lau nước trên mặt, rũ nước trên tóc,người xuống vì đây là nước mặn nếu nhà xa không kịp tắm thì chắc giống người châu phi chứ chẳng đùa đâu. Tôi cũng làm mấy cái công việc như thế, xong xuôi tất cả mới ngước mặt lên thì lúc đó..

-Bơi giỏi quá ta. – Một giống nói quen thuộc đầy ngọt ngào vang lên.

Tôi có chút gì đó nhột nhột ở sống lưng đối với câu nói vừa rồi, không ngước mặt lên nhìn xem người đó là ai vì tự bản thân có thể suy đoán được quá quen thuộc với giọng nói ấy rồi. Tôi nắm kéo cái lỗ tai của mình xem có nghe nhầm vì rằng ngày nào cũng nghe giọng nói đầy ngọt ngào ấy, sợ ra đường tiếng nói của ai cũng cho rằng của người con gái xinh đẹp kiều diễm kia.

-Đau, thật rồi– Tôi đã bắt đầu lo lắng.

Thật ra không có gì phải lo lắng nhiều vì lúc tắm biển tôi có làm chuyện gì xấu xa đâu, đồ đang mặc trên người vẫn còn đó, lần này bản lĩnh của một thằng con trai đã vượt lên chính mình. Tôi ngước mặt lên nhìn thì thấy em đang ngồi kế bên cái cặp của mình mà đưa nụ cười đầy xinh đẹp, không ai khác chính là Bạch Yến

-Sao cậu lại ở đây – Tôi hơi bất ngờ vì từ nhà em xuống biển cũng chắc bằng quảng đường của tôi.

-Hihi, ra ngắm hoàng hôn ấy mà – Em lấy trong chiếc cặp của mình một chiếc khăn màu hồng đưa cho tôi.

-Chi vậy ? –Tôi vẫn ngu ngốc như ngày nào.

-Lau mặt với tay đi, để đen hết bây giờ. Hihi

Tôi cầm lấy chiếc khăn ấy, hình như thấy quen quen với những họa tiết bông hoa đầy xinh đẹp,đúng rồi chiếc khăn vào cái hôm năm trước đã giúp em và được đưa về dinh. Mùi hương hoa thơm ngát của người con gái kèm với vẻ mịn màng của vẻ tạo nên một cảm giác dễ chịu, có ai biết rằng chiếc khăn đó như một kỷ niệm đối với người con gái kia, một chiếc khăn không bao giờ làm mất nó, cứ giữ bên người như một kỷ niệm .

Em rủ tôi về nhà chơi, lần này không thể nào từ chối được nữa nên chấp nhận nhưng đang ướt cũng có phần ngại ngại, ” ngân khố quốc gia “ còn được một tôi định phóng xuống cửa hàng bán đồ thun để mua một bộ về nhà em thay thì :

-Về nhà tớ có đồ, khỏi mua mắc công phí – Em đã ngăn chặn “ âm mưu “ vừa rồi.

Cũng đỡ tốn nên tôi không mua nữa để số tiền làm việc khác, em bảo xe hư nên đành phải đèo người đẹp mà xe em hư thật lủng ruột nằm ở chỗ sữa xe đạp cách biển không xa và tôi biết lý do em đang có mặt tại đây.

Trên con đường 30/4 quen thuộc, bao nhiêu ký ức năm xưa vẫn không xóa nhòa, ngày ấy tôi đã tình cờ gặp được người con gái xinh đẹp này và cuộc đời của tôi đã thay đổi từ cái ngày ấy, từ cái ngày gặp và cứu em…

Cánh cổng màu xanh “ huyền thoại “ hiện ra, em vẫn với những thao tác nhanh nhạy, dẫn xe vào sân nhà em thì cái đầu tiên như mọi khi tôi nhìn đó cái đường đi vòng quanh căn nhà ấy, trong kì lạ thật, ở Việt Nam có mấy cái nhà được xây dựng theo phong cách ấy. Vẫn hàng cây làm cảnh quen thuộc cùng với chiếc xe ô tô đang đậu chờ chủ nhân nó lái và đâu đó là cái băng ghế đá cùng với chiếc xích đu trong xinh xắn ghê. Nhà em nếu to lớn hơn thì có nói là một căn biệt thự mà nhiều người mơ ước, không biết ở có một mình mà sống căn nhà thế này có sợ ma không nhỉ, gặp tôi thì chắc chắn đã dọn đi từ lâu rồi. Tuy là con trai nhưng nhắc đến cái con đó đó da gà tự nhiên nổi lên ^_^.

Bước vào nhà em vẫn với những đồ dùng quen thuộc ngày nào, đây là lần thứ 3 tôi bước vào đây, một nơi có cảm giác bình yên đầy ấm cúm tuy chỉ có hai người, một nam và một nữ. Em bảo ngồi xuống ghế salong đợi vào phòng lấy đồ cho nhưng tôi cứ đứng đó vì cơ thể còn ướt ngồi xuống sợ làm ướt luôn cái ghế và người lau chùi dọn dẹp lại là em thì khổ thay.

Một lâu sau em lấy ra một chiếc quần tây màu đen với chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi được ủi thẳng băng trong rất sang trọng hơn bộ đồ cũng y chan như thế mà tôi đang mặc.

-Đi thay đi nhé – Em đưa cho tôi.

-À…thôi – Tôi có chút ngại vì không biết đồ đó của ai.

-Mặc đi không sao đâu, đồ này không của ai hết, hihi – Em nở nụ cười tủm tỉm.

Em đã nói thế thì làm thế nào từ chối được chứ, tôi nhận lấy và không cần chỉ cái nhà tắm ở đâu cũng biết vì nhờ cái lòng tốt của thằng Khôi đen nên tôi biết được nhà bếp cùng với nhà tắm và vệ sinh. Bước vào trong nhà tắm tôi cũng thấy ngại vì chắc chắn rằng em sử dụng nó nên đánh nhanh rút nhanh, bộ đồ này trong nó thế nào ấy, bỏ áo ở ngoài nhìn sao sao nên tôi đóng thùng lại thì trong rất bảnh trai trong giống một người thành đạt lắm. Tôi bước ra với hình dạng ấy thì bắt gặp em đang nấu nước pha trà..

-Hihi – Em nở nụ cười nhìn tôi chứ không có khen.

-Hihi – Tôi cũng gãi đầu khi thấy mình khoác lên người bộ này có vẻ đẹp trai hơn nhiều.

Lần này không ra nhà trước để đợi em giống mỗi lần trước mà ngồi xuống cái bàn ăn xem người con gái kia, trong em cũng đảm đang lắm chứ dù rằng lúc đó chỉ biết em pha trà giỏi chứ không biết điều gì khác. Em lay hoay làm những công việc đó trong người tôi có một cảm giác nóng rực hiện hữu,dáng vẻ mảnh mai với đồng phục quần tay áo trắng của em trong xinh đẹp kiều diễm gì đâu. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy nhưng cái ý nghĩ đó nhanh chóng tan biến vì không muốn…. mua lịch sài.


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status