- Hoét – Tiếng còi vang lên.
Tôi chẳng thèm quan tâm, dù biết rằng cú sút vừa rồi đã vào lướt đội bạn, thật là một điều không thể tưởng tượng, tôi chỉ sút cho bỏ,… sút cho sự bực bội khó hiểu đang ngự trị trong người chứ chẳng hiểu tại sao cú sút vừa rồi lại thành ra như thế…
- Phải không vậy trời ?
- Gì thế ?
- Đẹp kinh khủng.
- Mới có hai phút.
- Má ghê vậy.
- Sút kinh quá.
- … – Bàn tán xôn xao về bàn thắng vừa rồi.
Và tất nhiên đám bạn để chỗ tôi ăn mừng.
- Hế hế, đứng dậy nào chú – Thằng Dương đưa tay kéo tôi dậy.
- Phải mầy không vậy Tâm ? – Thằng Mạnh tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Ghê quá. –Thằng Đức lắc đầu.
- Tao không thể tưởng, hế hế – thằng Chung cũng vui mừng.
- Tập trung vào đi – Tôi chỉ nói được bao nhiêu, chẳng để cho thằng Khôi, Sang, Hùng, Anh,Tùng , Kiệt mở miệng ra nói.
- Đệch ghi bàn chảnh mầy – thằng Kiệt khó hiểu.
- Mầy nói gì ?– Tôi cãi với nó.
- Thôi thôi, hai chú cho tôi xin- thằng Sang ngăn cản.
Bọn nó nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu và tự hỏi rằng đây có phải thằng Nguyễn Minh Tâm bạn mình không ?
…
Mọi người ai cũng kinh ngạc với cú sút vừa rồi của tôi, khỏi phải nói không thể nào tưởng tượng được một giải đấu cho học sinh mà có cú sút cực kì đẹp như thế. Tôi đứng dậy tiếp tục thi đấu, tâm trạng vẫn thế, nãn gì đâu…
Hai đội cứ vờn nhau như những con hổ, tôi chán trường chẳng thèm chạy nữa, chắc chắn rằng lớp mình sẽ bảo toàn được tỉ số hiếm hoi như thế này. Đây cũng là một trong những lần đội của tôi ghi bàn mở tỉ số trước. Hiệp một kết thúc với tỉ số một không kèm với lời bàn tán xôn xao về tôi, do nãy giờ đứng làm tượng, làm cảnh chứ có thể hiện gì đâu, đây cũng là một điều ai cũng thắc mắc. Tôi tự chạy đi lấy nước, vừa thấy ba người con gái, tự nhiên muốn tránh mặt họ, đặc biệt là Bạch Yến thế là phóng nhanh chạy lại sân trường, ngồi ngay hồ cá ngắm cảnh, đợi khoảng một tý mới bước vào.
Những con cá đang tung tăng lội, rỉa những chiếc lá sen đang nổi trên mặt nước, khung cảnh ấy kèm với gió mát thổi qua làm cho tâm hồn của tôi bỗng dịu lại và mát mẻ. Đỡ hơn nhiều rồi. Ước mình làm con cá đấy, tung tăng lội trong hồ nước trong xanh đầy mát mẻ, trời nắng thì lặn xuống dưới đáy sâu và ngủ, trời mưa thì có thể núp vào lá sen ấy ngắm, khỏi phải nói chắc sướng lắm nhễ…
Hiệp hai đã bắt đầu, tôi đã đỡ hơn và trở lại. Bắt đầu thực hiện những đường chuyền một trạm và chỉ đạo đội hình của mình. Nhanh chóng lớp 10B8 rơi vào thế bế tắt khi bị dồn sân, lần lượt là những cú sút đầy cháy phá của thằng Tùng, Dương, Sang. Và cuối cùng thằng Sang đã ghi tên mình vào những người ghi bàn của giải đấu năm nay, một cú đánh đầu nhẹ nhàng hạ gục thủ môn sau cú sút của thằng Tùng ở cự ly gần.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, trận đấu kết thúc với tỉ số 2-0, thế là hiện tại đội bóng Arsenal ( 10A3 ) dẫn đầu bảng E với bốn điểm. Những thành viên trong lớp định tối nay tổ chức đi ăn mừng nhưng tôi đã biến mất từ khi nào…
Biển cả vào buổi chiều thật êm ái dễ chịu, lượng người đi tắm cũng rất ít, chạy đến cái hòn đá nhô lên, ngồi trên đó có thể thấy được những chiếc thuyền đang ra khơi, những cơn gió của biển đầy mát mẻ, những làn sóng biển cứ dạt dào,… Ngọn núi cao cao kia hùng vĩ biết bao nhiêu, danh lam thắng cảnh thật đẹp mà. Bầu trời đã vào hoàng hôn với những sắc đỏ, sắc vàng nhìn trong rất đẹp mắt, mặt trời cũng in bóng xuống đại dương bao la, những cơn sóng rợn lăn tăn nhìn đã ghê.
Đâu đó cũng có những cánh chim bay về tổ mình…
Một ngày đầy những cảm xúc khó diễn tả đến với bản thân, cũng không thể giải thích làm sao cái cảm giác ấy lại ngự trị trong tim tôi…
Những ngày đi học tiếp theo cứ như là bị tra tấn ấy, cực khổ không nguôi, cái gì đến cũng sẽ đến, đội 11A9 ( chung bản thi đấu ) đã giành chiến thắng 3-2 trước đội 11A1 đồng nghĩa cướp ngôi đầu bảng của lớp tôi. Còn đội nữ thì thi đấu đầy xúc suất với những cây săn bàn như Mai, Yến, Quỳnh,… và vững vàng ở ngôi đầu bảng C của giải bóng đá nữ.
Những trận đấu của họ tôi cũng ít xem nữa, đám bạn rủ đi đâu cũng nhẹ nhàng từ chối, tôi bắt đầu làm bạn với chiếc giường, đi học về là ngủ. Tự nhiên mình trở thành con người khác hẳn sau cái buổi chiều ở căn-tin ấy. Thằng Chung có vẻ thích Bạch Yến thật ,nó tặng nào là tập, kẹo, bánh kem, có cả hoa nữa,… có một nỗi niềm gì đó khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Càng khó hiểu hơn khi tôi tránh mặt Bạch Yến, cũng từ đó tôi và em ít nói chuyện hẳn ra.
“ Định mệnh cho chúng ta gặp nhau…”
Ngày hôm thứ bảy, sau 4 ngày tôi như thế…
- Cậu sao thế? – Bạch Yến quay xuống hỏi tôi sau cái giờ ra chơi Như đã ra ngoài.
Tôi định nói chuyện với em thì bỗng thấy ánh mắt cùng với nụ cười của thằng Chung hướng về phía hai đứa và.. Chỉ một cái lắc đầu nhẹ tỏ ra vẻ không sao kèm theo….
- Tớ mệt quá, hôm khác nói chuyện nhé – Tôi nhìn thẳng vào mắt người con gái ấy.
Em nhăn mặt có vẻ không hiểu gì cả, tôi muốn trốn tránh cái ánh mắt long lanh, khuôn mặt kiều diễm đó, úp mặt xuống bàn, trong tim đau nhói…
Suốt buổi đó cũng chẳng có việc gì khác ngoài úp mặt xuống, bị giáo viên nhắc nhở thì đưa cái đầu lên, nhưng cũng nhìn ra cái cánh cửa sổ kia chứ có học hành gì đâu…
Một ngày nữa lại trôi qua nhanh chóng…
Chủ nhật hôm đó đội nữ thi đấu vào buổi chiều, tôi quyết định không đi xem thi đấu, gần tới giờ rồi những cũng đang ở ngoài biển với những xơn sóng, lụm những hòn đá trên biển, ném ra ngoài xa xăm biển ra, một cảm giác thật tuyệt nhưng cách này dùng để giết thời gian không được. Thế là không biết ma xui quỷ khiến sau cái bánh xe tôi chạy vào trường THPT PCT, đậu trước cổng chẳng biết mình vào làm gì nữa,những tâm trạng xen kẻ với nhau, thế là bước vào sân thi đấu…
- Đệch, thằng Tâm giờ này mới vào – Thằng Mạnh nhìn thấy tôi.
- Thằng này hổm rài khùng khùng hay sao ấy – thằng Đức khó hiểu.
- Ờ, tao cũng thấy thế.
- Như người vô hồn.
- Hay là thất tình ? – Thằng Hùng bá đạo đã lên tiếng là… như cái danh hiệu được truy tặng.
- …
Tôi lê thê lếch thếch bước vào sân thi đấu, đám bạn cũng phản ứng như thế, thoáng nhìn qua đã thấy đội nữ đang thi đấu, Bạch Yến đang dẫn bóng, những bước chạy của em rất thanh thoát, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Tôi bước lại nơi mà đám bạn cô hồn của mình đang hiện hữu…
- Đi đâu thế ?– Thằng Chung hỏi tôi.
- Đi xem đá bóng, đá với ai thế ?
- 12A7. – Nó trả lời cũng ngắn gọn.
- Tỉ số – Tôi cũng ngắn gọn.
- 3-1
- Đội nào ?
- 12A7
- Cảm ơn
Hai thằng nói chuyện giống như bị khùng, thiếu đầu, khiếu đuôi.
- Đệch hai thằng bây khùng ?
- Hai thằng này bị gì thế ?
- Nói chuyện cứ như là kẻ thù của nhau ấy.
- Im hết tụi mầy đi – thằng Chung nhìn bọn nó.
Thế là cả bọn im phăng phắc không dám hó hé, tôi cũng dùng ánh mắt đáng sợ của mình nhìn một lượt rồi bước lại nơi thầy Khánh đang đứng chỉ đạo.
- Sao tỉ số thảm thế thầy ?
- Bạch Yến, Tố Như, Thanh Mai, Quỳnh phối hợp với nhau sao sao ấy, rời rạc hết trơn. – Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại.
- Dạ – Tôi đút tay vào túi quần chẳng nói gì.
Thế là đứng xem họ trình diễn, quả thật đang có chuyện gì đó xảy ra, khi Bạch Yến dẫn bóng, Quỳnh thì bị kèm chặc, còn Như với Mai thì lẻ loi nhưng em lại không chuyền sang đó mà đưa bóng qua cho Quỳnh, và lần lượt là Bạch Mai và Như. Tôi đứng đó mà chẳng hiểu họ đang làm gì nữa.
Hiệp hai đang trôi về những thời gian cuối, họ cũng giống như đang buông xuôi, chẳng ngán ngẩm gì mà chạy nữa, đứng chôn chân một chỗ. Tức lắm chứ, muốn vào trong đó mắng cho một phát, nhưng thôi.
- Hoét – Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Thế là trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về mấy chị 12A7, tỉ số có thể nói là đậm 3-1, với một trận thua như thế này tôi dám chắc ngôi đầu bảng C đã rơi vào đội khác. Họ từ từ bước ra khỏi sân, bỗng nhiên cả ba đứng lại đưa ánh mắt long lanh nhìn nhau, làm cho đứng đấy cảm giác đang có một cuộc chiến tranh xảy ra vậy.
- Thôi kệ, họ làm gì thì làm – Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
Thế là đút tay vào túi quần thản nhiên mà bước ra nhà chứa xe, dẫn về chứ không đợi ai cả.Tôi đã thay đổi rất nhiều từ khi thằng Chung nói chuyện đó với mình, và tôi thì lại trả lời như thế, chẳng khác nào tự lấy dao đâm chết bản thân. Và cũng từ đó tôi trốn tránh tất cả, những người con gái xinh đẹp…
Đạp xe trên con đường chiều tà, có một cảm giác thoải mái hiện hữu, tôi cũng huýt sáo, cảm thấy cuộc đời này bao la làm sao… Nhiều chuyện mình không ngờ đến lại xảy ra…Thằng bạn thân từ lúc nhỏ của mình đến bây giờ lại gặp và nói những điều như thế..Thật thất vọng…
Tôi về nhà, hai thằng anh bá đạo rủ đi đá bóng cũng chán, chẳng muốn dẫn hay sút bóng nữa,nên nằm ở nhà xem tivi, ở cái lớp 10 mà bật tivi xem phim siêu nhân chứ, Như về em nói tôi bị khùng hay quá hồn nhiên.
Mà phải nói đến một điều khi ở nhà, tôi thường nói chuyện với em, không lặng lẽ như ở lớp. Vì tôi sợ một điều rằng những đứa bạn mình lần lượt sẽ đến nói chuyện giống thằng Chung thì chẳng biết lúc đó sẽ ra sao…
“ Ai nói số đào hoa là sướng… khổ lắm bạn à… đừng mong muốn số mình đào hoa, cứ làm một người bình thường, chắc chắn bạn sẽ hạnh phúc hơn khối người ấy. “
Tôi chẳng thèm quan tâm, dù biết rằng cú sút vừa rồi đã vào lướt đội bạn, thật là một điều không thể tưởng tượng, tôi chỉ sút cho bỏ,… sút cho sự bực bội khó hiểu đang ngự trị trong người chứ chẳng hiểu tại sao cú sút vừa rồi lại thành ra như thế…
- Phải không vậy trời ?
- Gì thế ?
- Đẹp kinh khủng.
- Mới có hai phút.
- Má ghê vậy.
- Sút kinh quá.
- … – Bàn tán xôn xao về bàn thắng vừa rồi.
Và tất nhiên đám bạn để chỗ tôi ăn mừng.
- Hế hế, đứng dậy nào chú – Thằng Dương đưa tay kéo tôi dậy.
- Phải mầy không vậy Tâm ? – Thằng Mạnh tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Ghê quá. –Thằng Đức lắc đầu.
- Tao không thể tưởng, hế hế – thằng Chung cũng vui mừng.
- Tập trung vào đi – Tôi chỉ nói được bao nhiêu, chẳng để cho thằng Khôi, Sang, Hùng, Anh,Tùng , Kiệt mở miệng ra nói.
- Đệch ghi bàn chảnh mầy – thằng Kiệt khó hiểu.
- Mầy nói gì ?– Tôi cãi với nó.
- Thôi thôi, hai chú cho tôi xin- thằng Sang ngăn cản.
Bọn nó nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu và tự hỏi rằng đây có phải thằng Nguyễn Minh Tâm bạn mình không ?
…
Mọi người ai cũng kinh ngạc với cú sút vừa rồi của tôi, khỏi phải nói không thể nào tưởng tượng được một giải đấu cho học sinh mà có cú sút cực kì đẹp như thế. Tôi đứng dậy tiếp tục thi đấu, tâm trạng vẫn thế, nãn gì đâu…
Hai đội cứ vờn nhau như những con hổ, tôi chán trường chẳng thèm chạy nữa, chắc chắn rằng lớp mình sẽ bảo toàn được tỉ số hiếm hoi như thế này. Đây cũng là một trong những lần đội của tôi ghi bàn mở tỉ số trước. Hiệp một kết thúc với tỉ số một không kèm với lời bàn tán xôn xao về tôi, do nãy giờ đứng làm tượng, làm cảnh chứ có thể hiện gì đâu, đây cũng là một điều ai cũng thắc mắc. Tôi tự chạy đi lấy nước, vừa thấy ba người con gái, tự nhiên muốn tránh mặt họ, đặc biệt là Bạch Yến thế là phóng nhanh chạy lại sân trường, ngồi ngay hồ cá ngắm cảnh, đợi khoảng một tý mới bước vào.
Những con cá đang tung tăng lội, rỉa những chiếc lá sen đang nổi trên mặt nước, khung cảnh ấy kèm với gió mát thổi qua làm cho tâm hồn của tôi bỗng dịu lại và mát mẻ. Đỡ hơn nhiều rồi. Ước mình làm con cá đấy, tung tăng lội trong hồ nước trong xanh đầy mát mẻ, trời nắng thì lặn xuống dưới đáy sâu và ngủ, trời mưa thì có thể núp vào lá sen ấy ngắm, khỏi phải nói chắc sướng lắm nhễ…
Hiệp hai đã bắt đầu, tôi đã đỡ hơn và trở lại. Bắt đầu thực hiện những đường chuyền một trạm và chỉ đạo đội hình của mình. Nhanh chóng lớp 10B8 rơi vào thế bế tắt khi bị dồn sân, lần lượt là những cú sút đầy cháy phá của thằng Tùng, Dương, Sang. Và cuối cùng thằng Sang đã ghi tên mình vào những người ghi bàn của giải đấu năm nay, một cú đánh đầu nhẹ nhàng hạ gục thủ môn sau cú sút của thằng Tùng ở cự ly gần.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái, trận đấu kết thúc với tỉ số 2-0, thế là hiện tại đội bóng Arsenal ( 10A3 ) dẫn đầu bảng E với bốn điểm. Những thành viên trong lớp định tối nay tổ chức đi ăn mừng nhưng tôi đã biến mất từ khi nào…
Biển cả vào buổi chiều thật êm ái dễ chịu, lượng người đi tắm cũng rất ít, chạy đến cái hòn đá nhô lên, ngồi trên đó có thể thấy được những chiếc thuyền đang ra khơi, những cơn gió của biển đầy mát mẻ, những làn sóng biển cứ dạt dào,… Ngọn núi cao cao kia hùng vĩ biết bao nhiêu, danh lam thắng cảnh thật đẹp mà. Bầu trời đã vào hoàng hôn với những sắc đỏ, sắc vàng nhìn trong rất đẹp mắt, mặt trời cũng in bóng xuống đại dương bao la, những cơn sóng rợn lăn tăn nhìn đã ghê.
Đâu đó cũng có những cánh chim bay về tổ mình…
Một ngày đầy những cảm xúc khó diễn tả đến với bản thân, cũng không thể giải thích làm sao cái cảm giác ấy lại ngự trị trong tim tôi…
Những ngày đi học tiếp theo cứ như là bị tra tấn ấy, cực khổ không nguôi, cái gì đến cũng sẽ đến, đội 11A9 ( chung bản thi đấu ) đã giành chiến thắng 3-2 trước đội 11A1 đồng nghĩa cướp ngôi đầu bảng của lớp tôi. Còn đội nữ thì thi đấu đầy xúc suất với những cây săn bàn như Mai, Yến, Quỳnh,… và vững vàng ở ngôi đầu bảng C của giải bóng đá nữ.
Những trận đấu của họ tôi cũng ít xem nữa, đám bạn rủ đi đâu cũng nhẹ nhàng từ chối, tôi bắt đầu làm bạn với chiếc giường, đi học về là ngủ. Tự nhiên mình trở thành con người khác hẳn sau cái buổi chiều ở căn-tin ấy. Thằng Chung có vẻ thích Bạch Yến thật ,nó tặng nào là tập, kẹo, bánh kem, có cả hoa nữa,… có một nỗi niềm gì đó khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Càng khó hiểu hơn khi tôi tránh mặt Bạch Yến, cũng từ đó tôi và em ít nói chuyện hẳn ra.
“ Định mệnh cho chúng ta gặp nhau…”
Ngày hôm thứ bảy, sau 4 ngày tôi như thế…
- Cậu sao thế? – Bạch Yến quay xuống hỏi tôi sau cái giờ ra chơi Như đã ra ngoài.
Tôi định nói chuyện với em thì bỗng thấy ánh mắt cùng với nụ cười của thằng Chung hướng về phía hai đứa và.. Chỉ một cái lắc đầu nhẹ tỏ ra vẻ không sao kèm theo….
- Tớ mệt quá, hôm khác nói chuyện nhé – Tôi nhìn thẳng vào mắt người con gái ấy.
Em nhăn mặt có vẻ không hiểu gì cả, tôi muốn trốn tránh cái ánh mắt long lanh, khuôn mặt kiều diễm đó, úp mặt xuống bàn, trong tim đau nhói…
Suốt buổi đó cũng chẳng có việc gì khác ngoài úp mặt xuống, bị giáo viên nhắc nhở thì đưa cái đầu lên, nhưng cũng nhìn ra cái cánh cửa sổ kia chứ có học hành gì đâu…
Một ngày nữa lại trôi qua nhanh chóng…
Chủ nhật hôm đó đội nữ thi đấu vào buổi chiều, tôi quyết định không đi xem thi đấu, gần tới giờ rồi những cũng đang ở ngoài biển với những xơn sóng, lụm những hòn đá trên biển, ném ra ngoài xa xăm biển ra, một cảm giác thật tuyệt nhưng cách này dùng để giết thời gian không được. Thế là không biết ma xui quỷ khiến sau cái bánh xe tôi chạy vào trường THPT PCT, đậu trước cổng chẳng biết mình vào làm gì nữa,những tâm trạng xen kẻ với nhau, thế là bước vào sân thi đấu…
- Đệch, thằng Tâm giờ này mới vào – Thằng Mạnh nhìn thấy tôi.
- Thằng này hổm rài khùng khùng hay sao ấy – thằng Đức khó hiểu.
- Ờ, tao cũng thấy thế.
- Như người vô hồn.
- Hay là thất tình ? – Thằng Hùng bá đạo đã lên tiếng là… như cái danh hiệu được truy tặng.
- …
Tôi lê thê lếch thếch bước vào sân thi đấu, đám bạn cũng phản ứng như thế, thoáng nhìn qua đã thấy đội nữ đang thi đấu, Bạch Yến đang dẫn bóng, những bước chạy của em rất thanh thoát, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Tôi bước lại nơi mà đám bạn cô hồn của mình đang hiện hữu…
- Đi đâu thế ?– Thằng Chung hỏi tôi.
- Đi xem đá bóng, đá với ai thế ?
- 12A7. – Nó trả lời cũng ngắn gọn.
- Tỉ số – Tôi cũng ngắn gọn.
- 3-1
- Đội nào ?
- 12A7
- Cảm ơn
Hai thằng nói chuyện giống như bị khùng, thiếu đầu, khiếu đuôi.
- Đệch hai thằng bây khùng ?
- Hai thằng này bị gì thế ?
- Nói chuyện cứ như là kẻ thù của nhau ấy.
- Im hết tụi mầy đi – thằng Chung nhìn bọn nó.
Thế là cả bọn im phăng phắc không dám hó hé, tôi cũng dùng ánh mắt đáng sợ của mình nhìn một lượt rồi bước lại nơi thầy Khánh đang đứng chỉ đạo.
- Sao tỉ số thảm thế thầy ?
- Bạch Yến, Tố Như, Thanh Mai, Quỳnh phối hợp với nhau sao sao ấy, rời rạc hết trơn. – Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại.
- Dạ – Tôi đút tay vào túi quần chẳng nói gì.
Thế là đứng xem họ trình diễn, quả thật đang có chuyện gì đó xảy ra, khi Bạch Yến dẫn bóng, Quỳnh thì bị kèm chặc, còn Như với Mai thì lẻ loi nhưng em lại không chuyền sang đó mà đưa bóng qua cho Quỳnh, và lần lượt là Bạch Mai và Như. Tôi đứng đó mà chẳng hiểu họ đang làm gì nữa.
Hiệp hai đang trôi về những thời gian cuối, họ cũng giống như đang buông xuôi, chẳng ngán ngẩm gì mà chạy nữa, đứng chôn chân một chỗ. Tức lắm chứ, muốn vào trong đó mắng cho một phát, nhưng thôi.
- Hoét – Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Thế là trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về mấy chị 12A7, tỉ số có thể nói là đậm 3-1, với một trận thua như thế này tôi dám chắc ngôi đầu bảng C đã rơi vào đội khác. Họ từ từ bước ra khỏi sân, bỗng nhiên cả ba đứng lại đưa ánh mắt long lanh nhìn nhau, làm cho đứng đấy cảm giác đang có một cuộc chiến tranh xảy ra vậy.
- Thôi kệ, họ làm gì thì làm – Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
Thế là đút tay vào túi quần thản nhiên mà bước ra nhà chứa xe, dẫn về chứ không đợi ai cả.Tôi đã thay đổi rất nhiều từ khi thằng Chung nói chuyện đó với mình, và tôi thì lại trả lời như thế, chẳng khác nào tự lấy dao đâm chết bản thân. Và cũng từ đó tôi trốn tránh tất cả, những người con gái xinh đẹp…
Đạp xe trên con đường chiều tà, có một cảm giác thoải mái hiện hữu, tôi cũng huýt sáo, cảm thấy cuộc đời này bao la làm sao… Nhiều chuyện mình không ngờ đến lại xảy ra…Thằng bạn thân từ lúc nhỏ của mình đến bây giờ lại gặp và nói những điều như thế..Thật thất vọng…
Tôi về nhà, hai thằng anh bá đạo rủ đi đá bóng cũng chán, chẳng muốn dẫn hay sút bóng nữa,nên nằm ở nhà xem tivi, ở cái lớp 10 mà bật tivi xem phim siêu nhân chứ, Như về em nói tôi bị khùng hay quá hồn nhiên.
Mà phải nói đến một điều khi ở nhà, tôi thường nói chuyện với em, không lặng lẽ như ở lớp. Vì tôi sợ một điều rằng những đứa bạn mình lần lượt sẽ đến nói chuyện giống thằng Chung thì chẳng biết lúc đó sẽ ra sao…
“ Ai nói số đào hoa là sướng… khổ lắm bạn à… đừng mong muốn số mình đào hoa, cứ làm một người bình thường, chắc chắn bạn sẽ hạnh phúc hơn khối người ấy. “
/173
|