-Ba cậu làm sao thế ? – Không biết con sư tử nào nhập vào tôi.
-….
-…
-… – Ba người họ bỗng chóc im lặng.
-Tớ đến đây rủ đi uống nước không được hả ? Nghĩ cũng lạ đấy nhé, bữa nay sau thế, đi đá bóng không uống thuốc hả hay chưa ăn cơm, cứ đá như gì ấy, biết bực lắm không. Người trống thì không chuyền, người bị kèm thì không chuyền. Đáng nói nữa là ba cậu đều là chủ chốt của đội, không phối hợp với nhau một tình huống nào cả. Muốn về nhà nghỉ hưu à. – Tôi tuông một tràn.
Ôi thôi lấy hết sức lực từ lúc bình sinh đến bây giờ, vận chân khí từ đan điền đến hội âm để phát ra những lời nói ấy một cách hùng dũng đầy khí thế của một đấng nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất.
Ba người con gái ấy tròn xoe mắt và ngóng cái lỗ tai lên nghe tôi dạy triết lý với họ, khi nói xong thì ai cũng tỏ ra một thái độ ngạc nhiên, khuôn mặt lạnh lùng băng giá áp đảo khí thế lúc nãy của ba người con gái xinh đẹp ấy nhanh chóng biến mất.Tình hình là tôi đang ở thế thượng phong, trong đầu cũng đang hả hê với cái miệng của mình, quyết định được nước làm tới cùng…
-Sao, sao, trà lời tớ đi – Tôi rằng giọng rõ là lớn.
-…
-….
-….
Một lần nữa họ không hẹn nhau mà úp mặt nhìn xuống mặt sân,.. và lúc này…
-Vỗ tay khen bạn mình đi – Tiếng nói bá đạo của thằng Đức xạo.
-Bốp…bốp…
-Ghê vãi lọ. –Giọng nói có vẻ khâm phục của thằng Tùng.
-Thằng này có chí khí anh hùng. – Tiếp theo là thằng Hùng.
-Tao kêu bằng sư phụ chứ chẳng đùa – thằng Dương đồng đội của tôi.
-Tởm, tao sợ muốn té, nó dám lên tiếng, thằng này có số rồi – thằng Khôi cũng hùa theo.
Tôi liếc sang nhìn thì thấy mấy đứa nó đang đứng ở khoảng cách rất gần, chắc là cũng sợ nhưng chẳng dám bước vào đành ở ngoài nghe ngóng giống tôi lúc nãy… Thằng Chung, Anh,Đức, Sang,.. bà Nguyệt, Trân, Trang chuẩn bị mở miệng tâng bốc tôi thì…
-Sao nào ? –Bạch Yến là người khai hỏa.
-Thích lắm à.– Câu nói đầy xác khí kèm theo ánh mắt đáng sợ của Như.
-Muốn hong ? –Câu nói dễ thương nhưng cũng để đe dọa của Bạch Mai
Thầy Khánh cũng có vẻ mặt sợ hãi với ba người con gái ấy, tự động khởi cần kêu đám ông, bà“ tám “ ấy tự động giãn ra nhường chỗ cho tình thế đầy căng thẳng trở lại.
-Hay nhễ – Bạch Yến nhếch môi cười.
-Hihi – Tôi cười nhẹ vì biết rằng số mình đến đây là hết.
-Hay thật đấy nhé, oai phong lẫm liệt ghê – Như khen một cách đầy ngụ ý.
-Lần đầu đó nhé. – Bạch Mai thì tươi tắn với ánh mắt đáng sợ.
-Hihi – Tôi thì cứ gãi đầu rồi cười giống một thằng ngu.
-Định không cho uống nước à, còn có mấy phút nữa đấy – Bạch Yến lên tiếng.
-Phơi nắng đây mà. – Như cũng châm chọt.
-Ờ… đi uống nước – Tôi chợp nhanh lấy cái phao cứu mạng.
Không cần đi đâu xa lấy nước vì đám bạn đã chuẩn bị sẵn những chai nước suối, tôi lấy rồi đưa cho họ mà nhận được những ánh mắt ghê sợ. Ôi thôi, mồ hôi mẹ, mồ hôi con gì nó cứ đua nhau rơi xuống, đám bạn của tôi thì nhìn một cách đầy ái ngại, chẳng ai muốn tham gia vào phi vụ này “ chuyện này ta không giải quyết được, mi tự lo đi ^_^ “.
Tỉ số hiện tại đang 1-0 nghiêng về lớp 10C5, nếu thua trận này thì xem như cánh cửa đi tiếp dần dần khép lại. Thầy Khánh cũng chỉ đạo các cầu thủ nữ của lớp mình cố gắng phối hợp với nhau một tý nữa chứ chẳng dám đụng đến ba người con gái xinh đẹp ấy,tôi cũng rút kinh nghiệm vì họ rõ là nguy hiểm hơn sư tử chứ chẳng đùa. Ai bảo gái xinh không hung dữ chứ ^_^, bà cố luôn đấy đừng đùa nhé… Hung dữ một cách sắc sảo…
-Hoét – Tiếng còi hiệp hai vang lên.
Các cầu thủ đội nữ 10C5 có vẻ quyết tâm phải thắng trận này, tôi thấy thằng Quang mà tức ối máu ra, cứ làm ra vẻ ta đây đẹp trai lắm vậy, muốn xong vào đánh cho vài phát bỏ ghét ấy trời. Tức ơi là tức ấy mà. Đám bạn của tôi cũng có cùng suy nghĩ đó…
-Mẹ, biết thế hôm trước tao đập chết tía thằng Quang được rồi – thằng Tùng ôm mối tức mà không biết ngày nào trả thù.
-Cụ tổ nó, láo láo sao sao ấy. – Thằng Đức cũng thế.
-Tao ước gì nó đánh bọn mầy, để tao giết nó thì ở tù cũng không nhiều – thằng Sang làm một câu cả bọn giật mình.
-Đùa hả mầy –Tôi nhìn nó.
-Thôi đi mấy cha, cỗ vũ đi. Nó láo kệ nó – thằng Khôi bình tĩnh nhất trong đám.
Quay lại nhìn đội nữ đang thi đấu, có vẻ tốt hơn rồi, phần lớn thời gian giữ bóng trong chân họ nhưng tôi không thấy ba người con gái ấy phối hợp với nhau, cũng có một sự lo lắng không thể nào diễn tả cho bằng được.
-Đùa nhiêu đủ rồi chứ. – Tôi nói thầm.
Một đường chuyền bổng của Bạch Yến lên tuyến trên, bà Ngọc bay lên giành bóng, bên kia cũng cử người…
-Hây – Tiếng hét của cầu thủ nữ với thân hình sumo bên kia.
-… – Những giây chiến đấu trên không.
-Phịch – Tiếng rơi giống như bao cát kèm với khuôn mặt đầy đau đớn.
Bà Ngọc đã thất bại, cầu thủ sumo của 10C5 không thực hiện mục đích là chiến trên không àm với mục đích chủ yếu là chơi rắn, điều đó ai cũng nhận thấy được. Bà Ngọc của vẻ đau đớn sau cú xô vừa rồi, trọng tài vẫn không thổi còi phạm lỗi, trận đấu tiếp tục. Nhanh chóng Bạch Mai dâng lên lấy bóng khi đã chạm đất, Bạch Yến cùng với bà Quỳnh cũng dâng lên để đón nhận những đường chuyền.
Tình hình vẫn không có gì thay đổi, khi bà Quỳnh tiếp tục làm cầu thủ trung gian để chuyền qua lại, tôi có một sự tức nhẹ ở đây nhé. Đối phương nhanh chóng phát hiện ra điều này liền cử ngay hai cầu thủ đến kèm bà Quỳnh, rơi vào tư thứ không thể di chuyển để nhận bóng. Một cầu thủ chạy lại kèm Bạch Yến, Bạch Mai chuyền bóng về cho Ngọc với những bước đi yếu ớt sau cú té vừa rồi. Bóng trở lại chính giữa sân, đến đây thì Như tham gia tấn công, bóng trong chân, thực hiện những cú dẫn bóng đầy nhẹ nhàng cùng với những pha đánh lừa ngoạn ngục chứ không phải kỹ thuật như tôi.
Đội bạn hình như muốn phạm lỗi hay sao ấy, cứ mỗi lần tiền đạo bên tôi có bóng là thực hiện xoạt bóng, lúc trên không thì chẳng thà bỏ bóng để xô người. Ấy thế mà ông trọng tài chẳng cầm còi lên thổi, chẳng rút ra tờ giấy bìa cứng sơn lên màu vàng ha yđỏ. Bực kinh khủng.
Thời gian thắm thoát trôi qua nhanh chóng, tôi cảm thấy một điềm gì đó chẳng lành xuất hiện, cứ bồn chồn trong người đứng ngồi chẳng yên tý nào. Trên sân những cầu thủ của đội đang thực hiện những pha đường chuyền, chủ yếu giữa ba người con gái ấy vẫn phải có một người làm trung gian.
Bạch Yến đang có bóng ở giữa sân bên đường bên cánh trái, cũng là nơi tôi đang đứng nhìn xem những pha hành động của em tiếp theo, đâu đó cái áo thi đấu thắm ướt mồ hôi,tóc mai dính ở trên trán, mặt, lỗ tai, kèm với những giọt mồ hôi với khuôn mặt mệt mỏi, tôi thấy được điều đó mà lòng cứ thương thương làm sao, em bỗng đưa ánh mắt nhìn lấy tôi.
-Đệch – Giật bắn cả người.
Đôi môi mỏng ấy từ từ hé mở lộ hang răng trắng buốt ấy, nở ra một nụ cười đầy tỏa nắng ngọt ngào mà tôi thường thấy, lần này không có một chút gì đó gọi là đượm buồn nữa,tôi cũng đáp trả niềm vui ấy với em bằng một cái gật đầu kèm theo nụ cười tỏa mưa của mình.
Em từ từ dẫn bóng qua mặt tôi, để lại dáng người mảnh mai ấy đang dẫn quả bóng tròn. Thật bất ngờ em chuyền bóng vào trung lộ cho Như, Như cũng bất ngờ với tình huống đó nhưng cũng lấy được bóng. Sau đó cũng là một tình huống bất ngờ khi Như chuyền bóng cho Bạch Mai khi thấy một cầu thủ chuẩn bị án ngữ mình.
Thế là đội hình ba mũi nhọn phối hợp những đường chuyền ngắn đầy ăn ý với nhau đã xuất hiện,tôi cảm thấy vui gì đâu, người thấy cũng bước ra đường biên ngang chỉ đạo học trò của mình.
Một khi ba người con gái ấy mà làm chuyện gì thì lớp 10C5 dù có chơi rắn chắc, thô bạo đến đâu cũng bó tay, những đường chuyền phải nói sắc sảo đầy chuẩn xác hơn những thằng con trai chúng tôi, cứ nhận bóng trong chân thì có cầu thủ chạy đến và bóng đang ở vị trí khác. Hàng tiền và hậu vệ bên kia có vẻ lúng túng khi bóng đã xâm nhập vào vùng cấm với bộ bốn đang tung hoành chạy đổi vị trí cho nhau… Ế..ế nói cái này tý, nhìn họ chạy giống như đàn vịt ấy và tôi cũng hiểu tại sao nhân gian thường nói với nhau con gái là vịt trời…haha… ( mấy em đọc được thì đừng làm thịt anh nhé nhưng phải công nhận anh nói đúng ) nhìn họ chạy mà cứ nghĩ đến những con vịt^_^.
Như đang đứng góc trái khung thành sẵn sàng đợi một cú chọc khe, Bạch Mai đang đứng ngoài vùng cấm đợi bóng văng ra là tiếp tục nã pháo, còn bà Ngọc và Quỳnh đang đứng hỗ trợ cho Bạch Yến dẫn bóng. Những đường đi bóng đầy thanh thoát của em, cầu thủ đội bạn chỉ biết làm cách nào để phạm lỗi thôi. Bỗng chóc tôi thấy tim đau nhói lên chẳng biết vì sao cả.
Bạch Yến thực hiện một cú chuyền bóng bổng vào trong khung thành góc cao, chính xác hơn có là một cú sút nhẹ vào góc cao. Như nhảy lên đánh đầu với mái tóc đen huyền ảo, mượt mà người con gái nào cũng mơ ước.
-Binh – Bóng chạm xà ngang.
-…
-…
-Víu.
-…
-….
Khán đài lúc này trở nên im lặng mà đứng nhìn cú sút bồi do Bạch Mai thực hiện sau cú đánh đầu vào xà ngang kèm theo một cú phát bóng sợ đau của hậu vệ đội bạn…
-Hoét – Tiếng còi vang lên.
-Bốp.
-Hay quá…
-Tỉ số 1-1 rồi.
-Căng thẳng đây.
Tất cả khan đài vỡ òa trong niềm vui, một cú sút tuy không mạnh lắm của một người con gái nhưng với cự ly đó hoàn toàn có thể tiếp cận đến khung thành của đối phương, chúng tôi ở sân cũng ăn mừng với nhau, những thằng con trai và thầy chạy đến ôm nhau mà vỡ òa, nhìn tởm kinh điển. ^_^ Họ cũng ăn mừng, trên khuôn mặt ai cũng nở một niềm vui, tôi đã thấy được Bạch Yến và Như đã đến chia vui cùng Bạch Yến.
Đội 10C5 cùng thằng Quang đang cay đắng với cú sút thủng lưới ghi bàn vừa rồi, trận đấu có vẻ căng thẳng về những phút cuối cùng của hiệp thi đấu chính thức…
Đội bạn giao bóng nhưng nhanh chóng mất bóng, tôi thấy được nhuệ khí ngày càng tăng của đội mình, thầy Khánh nhìn sang tôi…
-Thời gian rất ít, chắc tỉ số hòa rồi.
Lần này bóng này trong chân của Như, vẫn những cú đường chuyền một trạm và ngắn nhưng đâu đó cũng gặp phiền phức khi cầu thủ đội bạn chơi cực kì xấu, chuẩn bị hành động phạm lỗi gây đến chấn thương bất cứ lúc này. Dù rằng đã san bằng tỷ số nhưng nỗi niềm bất an, đau nhói tim vẫn còn hiện hữu trong người tôi, chẳng phai nhạt khi nào,chẳng hiểu tại sao.
Bóng được chuyền sang cho Bạch Mai, từ từ đã gần đến khung thành của đối phương, lần này Bạch Yến đã thay thế vị trí cánh với Như, hai người đổi cánh với nhau và hình như tôi thấy được Bạch Yến trống trải không có kèm. Bạch Mai chuyền bóng sang cánh phải cho Bạch Yến, quá bất ngờ với tình huống như thế nhưng ở gần biên cánh phải nên cầu thủ đội bạn nhanh chóng lấp khoảng trống như thế.
Khi Bạch Yến lấy được bóng cũng chính là lúc cầu thủ đội bạn tiến đến án ngữ, em dùng cặp mắt củ
a mình nhìn sâu vào đối phương rồi nhanh chóng đưa chân thực hiện một cú chạy nhanh qua phía ngoài cánh trái để thoát đối phương cùng lúc đó cầu thủ kia không chạy theo mà đứng một chỗ đưa cái chân ra…
-Phịch.. – Em té ngay trên vạch vôi vòng cấm của đối phương.
Tôi đã thấy người con gái xinh đẹp ấy nằm trên sân với vẻ mặt đầy đau đớn với một hành động cực xấu vừa rồi, khán đài trở nên ồn ào hơn bao giờ hết, trái tim bỗng đau buốt,nhứt nhói lên từng hồi, thầy Khánh cùng với đám bạn của tôi chạy đến Bạch Yến,đang nằm trên sân với vẻ đau đớn không thể nào tả được….
-….
-…
-… – Ba người họ bỗng chóc im lặng.
-Tớ đến đây rủ đi uống nước không được hả ? Nghĩ cũng lạ đấy nhé, bữa nay sau thế, đi đá bóng không uống thuốc hả hay chưa ăn cơm, cứ đá như gì ấy, biết bực lắm không. Người trống thì không chuyền, người bị kèm thì không chuyền. Đáng nói nữa là ba cậu đều là chủ chốt của đội, không phối hợp với nhau một tình huống nào cả. Muốn về nhà nghỉ hưu à. – Tôi tuông một tràn.
Ôi thôi lấy hết sức lực từ lúc bình sinh đến bây giờ, vận chân khí từ đan điền đến hội âm để phát ra những lời nói ấy một cách hùng dũng đầy khí thế của một đấng nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất.
Ba người con gái ấy tròn xoe mắt và ngóng cái lỗ tai lên nghe tôi dạy triết lý với họ, khi nói xong thì ai cũng tỏ ra một thái độ ngạc nhiên, khuôn mặt lạnh lùng băng giá áp đảo khí thế lúc nãy của ba người con gái xinh đẹp ấy nhanh chóng biến mất.Tình hình là tôi đang ở thế thượng phong, trong đầu cũng đang hả hê với cái miệng của mình, quyết định được nước làm tới cùng…
-Sao, sao, trà lời tớ đi – Tôi rằng giọng rõ là lớn.
-…
-….
-….
Một lần nữa họ không hẹn nhau mà úp mặt nhìn xuống mặt sân,.. và lúc này…
-Vỗ tay khen bạn mình đi – Tiếng nói bá đạo của thằng Đức xạo.
-Bốp…bốp…
-Ghê vãi lọ. –Giọng nói có vẻ khâm phục của thằng Tùng.
-Thằng này có chí khí anh hùng. – Tiếp theo là thằng Hùng.
-Tao kêu bằng sư phụ chứ chẳng đùa – thằng Dương đồng đội của tôi.
-Tởm, tao sợ muốn té, nó dám lên tiếng, thằng này có số rồi – thằng Khôi cũng hùa theo.
Tôi liếc sang nhìn thì thấy mấy đứa nó đang đứng ở khoảng cách rất gần, chắc là cũng sợ nhưng chẳng dám bước vào đành ở ngoài nghe ngóng giống tôi lúc nãy… Thằng Chung, Anh,Đức, Sang,.. bà Nguyệt, Trân, Trang chuẩn bị mở miệng tâng bốc tôi thì…
-Sao nào ? –Bạch Yến là người khai hỏa.
-Thích lắm à.– Câu nói đầy xác khí kèm theo ánh mắt đáng sợ của Như.
-Muốn hong ? –Câu nói dễ thương nhưng cũng để đe dọa của Bạch Mai
Thầy Khánh cũng có vẻ mặt sợ hãi với ba người con gái ấy, tự động khởi cần kêu đám ông, bà“ tám “ ấy tự động giãn ra nhường chỗ cho tình thế đầy căng thẳng trở lại.
-Hay nhễ – Bạch Yến nhếch môi cười.
-Hihi – Tôi cười nhẹ vì biết rằng số mình đến đây là hết.
-Hay thật đấy nhé, oai phong lẫm liệt ghê – Như khen một cách đầy ngụ ý.
-Lần đầu đó nhé. – Bạch Mai thì tươi tắn với ánh mắt đáng sợ.
-Hihi – Tôi thì cứ gãi đầu rồi cười giống một thằng ngu.
-Định không cho uống nước à, còn có mấy phút nữa đấy – Bạch Yến lên tiếng.
-Phơi nắng đây mà. – Như cũng châm chọt.
-Ờ… đi uống nước – Tôi chợp nhanh lấy cái phao cứu mạng.
Không cần đi đâu xa lấy nước vì đám bạn đã chuẩn bị sẵn những chai nước suối, tôi lấy rồi đưa cho họ mà nhận được những ánh mắt ghê sợ. Ôi thôi, mồ hôi mẹ, mồ hôi con gì nó cứ đua nhau rơi xuống, đám bạn của tôi thì nhìn một cách đầy ái ngại, chẳng ai muốn tham gia vào phi vụ này “ chuyện này ta không giải quyết được, mi tự lo đi ^_^ “.
Tỉ số hiện tại đang 1-0 nghiêng về lớp 10C5, nếu thua trận này thì xem như cánh cửa đi tiếp dần dần khép lại. Thầy Khánh cũng chỉ đạo các cầu thủ nữ của lớp mình cố gắng phối hợp với nhau một tý nữa chứ chẳng dám đụng đến ba người con gái xinh đẹp ấy,tôi cũng rút kinh nghiệm vì họ rõ là nguy hiểm hơn sư tử chứ chẳng đùa. Ai bảo gái xinh không hung dữ chứ ^_^, bà cố luôn đấy đừng đùa nhé… Hung dữ một cách sắc sảo…
-Hoét – Tiếng còi hiệp hai vang lên.
Các cầu thủ đội nữ 10C5 có vẻ quyết tâm phải thắng trận này, tôi thấy thằng Quang mà tức ối máu ra, cứ làm ra vẻ ta đây đẹp trai lắm vậy, muốn xong vào đánh cho vài phát bỏ ghét ấy trời. Tức ơi là tức ấy mà. Đám bạn của tôi cũng có cùng suy nghĩ đó…
-Mẹ, biết thế hôm trước tao đập chết tía thằng Quang được rồi – thằng Tùng ôm mối tức mà không biết ngày nào trả thù.
-Cụ tổ nó, láo láo sao sao ấy. – Thằng Đức cũng thế.
-Tao ước gì nó đánh bọn mầy, để tao giết nó thì ở tù cũng không nhiều – thằng Sang làm một câu cả bọn giật mình.
-Đùa hả mầy –Tôi nhìn nó.
-Thôi đi mấy cha, cỗ vũ đi. Nó láo kệ nó – thằng Khôi bình tĩnh nhất trong đám.
Quay lại nhìn đội nữ đang thi đấu, có vẻ tốt hơn rồi, phần lớn thời gian giữ bóng trong chân họ nhưng tôi không thấy ba người con gái ấy phối hợp với nhau, cũng có một sự lo lắng không thể nào diễn tả cho bằng được.
-Đùa nhiêu đủ rồi chứ. – Tôi nói thầm.
Một đường chuyền bổng của Bạch Yến lên tuyến trên, bà Ngọc bay lên giành bóng, bên kia cũng cử người…
-Hây – Tiếng hét của cầu thủ nữ với thân hình sumo bên kia.
-… – Những giây chiến đấu trên không.
-Phịch – Tiếng rơi giống như bao cát kèm với khuôn mặt đầy đau đớn.
Bà Ngọc đã thất bại, cầu thủ sumo của 10C5 không thực hiện mục đích là chiến trên không àm với mục đích chủ yếu là chơi rắn, điều đó ai cũng nhận thấy được. Bà Ngọc của vẻ đau đớn sau cú xô vừa rồi, trọng tài vẫn không thổi còi phạm lỗi, trận đấu tiếp tục. Nhanh chóng Bạch Mai dâng lên lấy bóng khi đã chạm đất, Bạch Yến cùng với bà Quỳnh cũng dâng lên để đón nhận những đường chuyền.
Tình hình vẫn không có gì thay đổi, khi bà Quỳnh tiếp tục làm cầu thủ trung gian để chuyền qua lại, tôi có một sự tức nhẹ ở đây nhé. Đối phương nhanh chóng phát hiện ra điều này liền cử ngay hai cầu thủ đến kèm bà Quỳnh, rơi vào tư thứ không thể di chuyển để nhận bóng. Một cầu thủ chạy lại kèm Bạch Yến, Bạch Mai chuyền bóng về cho Ngọc với những bước đi yếu ớt sau cú té vừa rồi. Bóng trở lại chính giữa sân, đến đây thì Như tham gia tấn công, bóng trong chân, thực hiện những cú dẫn bóng đầy nhẹ nhàng cùng với những pha đánh lừa ngoạn ngục chứ không phải kỹ thuật như tôi.
Đội bạn hình như muốn phạm lỗi hay sao ấy, cứ mỗi lần tiền đạo bên tôi có bóng là thực hiện xoạt bóng, lúc trên không thì chẳng thà bỏ bóng để xô người. Ấy thế mà ông trọng tài chẳng cầm còi lên thổi, chẳng rút ra tờ giấy bìa cứng sơn lên màu vàng ha yđỏ. Bực kinh khủng.
Thời gian thắm thoát trôi qua nhanh chóng, tôi cảm thấy một điềm gì đó chẳng lành xuất hiện, cứ bồn chồn trong người đứng ngồi chẳng yên tý nào. Trên sân những cầu thủ của đội đang thực hiện những pha đường chuyền, chủ yếu giữa ba người con gái ấy vẫn phải có một người làm trung gian.
Bạch Yến đang có bóng ở giữa sân bên đường bên cánh trái, cũng là nơi tôi đang đứng nhìn xem những pha hành động của em tiếp theo, đâu đó cái áo thi đấu thắm ướt mồ hôi,tóc mai dính ở trên trán, mặt, lỗ tai, kèm với những giọt mồ hôi với khuôn mặt mệt mỏi, tôi thấy được điều đó mà lòng cứ thương thương làm sao, em bỗng đưa ánh mắt nhìn lấy tôi.
-Đệch – Giật bắn cả người.
Đôi môi mỏng ấy từ từ hé mở lộ hang răng trắng buốt ấy, nở ra một nụ cười đầy tỏa nắng ngọt ngào mà tôi thường thấy, lần này không có một chút gì đó gọi là đượm buồn nữa,tôi cũng đáp trả niềm vui ấy với em bằng một cái gật đầu kèm theo nụ cười tỏa mưa của mình.
Em từ từ dẫn bóng qua mặt tôi, để lại dáng người mảnh mai ấy đang dẫn quả bóng tròn. Thật bất ngờ em chuyền bóng vào trung lộ cho Như, Như cũng bất ngờ với tình huống đó nhưng cũng lấy được bóng. Sau đó cũng là một tình huống bất ngờ khi Như chuyền bóng cho Bạch Mai khi thấy một cầu thủ chuẩn bị án ngữ mình.
Thế là đội hình ba mũi nhọn phối hợp những đường chuyền ngắn đầy ăn ý với nhau đã xuất hiện,tôi cảm thấy vui gì đâu, người thấy cũng bước ra đường biên ngang chỉ đạo học trò của mình.
Một khi ba người con gái ấy mà làm chuyện gì thì lớp 10C5 dù có chơi rắn chắc, thô bạo đến đâu cũng bó tay, những đường chuyền phải nói sắc sảo đầy chuẩn xác hơn những thằng con trai chúng tôi, cứ nhận bóng trong chân thì có cầu thủ chạy đến và bóng đang ở vị trí khác. Hàng tiền và hậu vệ bên kia có vẻ lúng túng khi bóng đã xâm nhập vào vùng cấm với bộ bốn đang tung hoành chạy đổi vị trí cho nhau… Ế..ế nói cái này tý, nhìn họ chạy giống như đàn vịt ấy và tôi cũng hiểu tại sao nhân gian thường nói với nhau con gái là vịt trời…haha… ( mấy em đọc được thì đừng làm thịt anh nhé nhưng phải công nhận anh nói đúng ) nhìn họ chạy mà cứ nghĩ đến những con vịt^_^.
Như đang đứng góc trái khung thành sẵn sàng đợi một cú chọc khe, Bạch Mai đang đứng ngoài vùng cấm đợi bóng văng ra là tiếp tục nã pháo, còn bà Ngọc và Quỳnh đang đứng hỗ trợ cho Bạch Yến dẫn bóng. Những đường đi bóng đầy thanh thoát của em, cầu thủ đội bạn chỉ biết làm cách nào để phạm lỗi thôi. Bỗng chóc tôi thấy tim đau nhói lên chẳng biết vì sao cả.
Bạch Yến thực hiện một cú chuyền bóng bổng vào trong khung thành góc cao, chính xác hơn có là một cú sút nhẹ vào góc cao. Như nhảy lên đánh đầu với mái tóc đen huyền ảo, mượt mà người con gái nào cũng mơ ước.
-Binh – Bóng chạm xà ngang.
-…
-…
-Víu.
-…
-….
Khán đài lúc này trở nên im lặng mà đứng nhìn cú sút bồi do Bạch Mai thực hiện sau cú đánh đầu vào xà ngang kèm theo một cú phát bóng sợ đau của hậu vệ đội bạn…
-Hoét – Tiếng còi vang lên.
-Bốp.
-Hay quá…
-Tỉ số 1-1 rồi.
-Căng thẳng đây.
Tất cả khan đài vỡ òa trong niềm vui, một cú sút tuy không mạnh lắm của một người con gái nhưng với cự ly đó hoàn toàn có thể tiếp cận đến khung thành của đối phương, chúng tôi ở sân cũng ăn mừng với nhau, những thằng con trai và thầy chạy đến ôm nhau mà vỡ òa, nhìn tởm kinh điển. ^_^ Họ cũng ăn mừng, trên khuôn mặt ai cũng nở một niềm vui, tôi đã thấy được Bạch Yến và Như đã đến chia vui cùng Bạch Yến.
Đội 10C5 cùng thằng Quang đang cay đắng với cú sút thủng lưới ghi bàn vừa rồi, trận đấu có vẻ căng thẳng về những phút cuối cùng của hiệp thi đấu chính thức…
Đội bạn giao bóng nhưng nhanh chóng mất bóng, tôi thấy được nhuệ khí ngày càng tăng của đội mình, thầy Khánh nhìn sang tôi…
-Thời gian rất ít, chắc tỉ số hòa rồi.
Lần này bóng này trong chân của Như, vẫn những cú đường chuyền một trạm và ngắn nhưng đâu đó cũng gặp phiền phức khi cầu thủ đội bạn chơi cực kì xấu, chuẩn bị hành động phạm lỗi gây đến chấn thương bất cứ lúc này. Dù rằng đã san bằng tỷ số nhưng nỗi niềm bất an, đau nhói tim vẫn còn hiện hữu trong người tôi, chẳng phai nhạt khi nào,chẳng hiểu tại sao.
Bóng được chuyền sang cho Bạch Mai, từ từ đã gần đến khung thành của đối phương, lần này Bạch Yến đã thay thế vị trí cánh với Như, hai người đổi cánh với nhau và hình như tôi thấy được Bạch Yến trống trải không có kèm. Bạch Mai chuyền bóng sang cánh phải cho Bạch Yến, quá bất ngờ với tình huống như thế nhưng ở gần biên cánh phải nên cầu thủ đội bạn nhanh chóng lấp khoảng trống như thế.
Khi Bạch Yến lấy được bóng cũng chính là lúc cầu thủ đội bạn tiến đến án ngữ, em dùng cặp mắt củ
a mình nhìn sâu vào đối phương rồi nhanh chóng đưa chân thực hiện một cú chạy nhanh qua phía ngoài cánh trái để thoát đối phương cùng lúc đó cầu thủ kia không chạy theo mà đứng một chỗ đưa cái chân ra…
-Phịch.. – Em té ngay trên vạch vôi vòng cấm của đối phương.
Tôi đã thấy người con gái xinh đẹp ấy nằm trên sân với vẻ mặt đầy đau đớn với một hành động cực xấu vừa rồi, khán đài trở nên ồn ào hơn bao giờ hết, trái tim bỗng đau buốt,nhứt nhói lên từng hồi, thầy Khánh cùng với đám bạn của tôi chạy đến Bạch Yến,đang nằm trên sân với vẻ đau đớn không thể nào tả được….
/173
|