Từ ngày chơi chung với thằng Tùng tôi học được từ nó rất nhiều chiêu, từ cưa gái đến tuyệt chiêu làm cho người ta tức rồi chạy, tự nhiên trong trường hợp này thấy hữu dụng kinh khủng, cái tát vừa rồi ăn của con bé Trúc My bây giờ trả lại cho thằng giữ xe, sung sướng cả cuộc đời dù rằng chạy mệt lắm chứ chẳng đùa. Công nhận thằng đấy chạy nhanh thật nhưng đâu có bằng tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn phương án để chuồng và lúc bắt đầu tăng tốc con ngựa chiến của mình thì đã bỏ một khoảng cách rất xa. Hả hê trong người gì đâu…
-Ào…ào… -Hình như những giọt nước mưa đã rơi.
-Đệch, có cần xui như thế không. – Tôi chạy ngay vào gốc cây phượng để trú mưa.
Gió to, mưa lớn ầm ầm kéo đến chẳng biết đường nào mà lần, đứng trong cây phượng cũng bị ướt như con chuột lột, đâu đó có những tiếng sấm sét. Tôi thì sợ chết lắm ợ và nhanh chóng, ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài leo lên con ngựa sắt mà phi về nhà chứ đứng đó một tý khét nghẹt như con heo quay chứ chẳng đùa.
Về đến nhà thì người ướt như một con chuột ở dưới ống cống tý nào..
-Trời, đi đâu thế ? – Em cầm cây dù ra mở cửa cho tôi.
-Đi….đi…chơi –Lạnh quá đánh bò cạp luôn.
-Vào nhanh đi để bị cảm.
Tôi dẫn xe vào sân rồi phóng nhanh vào nhà tắm, lạnh kinh khủng, giữa con đường mưa kèm theo những cơn gió lạnh buốt giá đến tận xương tủy chứ chẳng đùa. Tắm gửi sạch sẽ bước ra ngoài nhà bếp…
-Hihi – Nụ cười ngọt ngào.
-Đệch – Tôi giật bắn cả người.
-Ma…ma – Tôi lấp ba lấp búng.
-Đồ ngốc, người chứ ma gì. – Em tủm tỉm cười.
-Khùng vừa thôi, tắm mưa về chạm dây thần kinh à. – Như lên tiếng.
Không thể nào miêu tả được, Bạch Yến với chiếc váy màu hồng quen thuộc đang ngồi chỗ chiếc bàn ăn của nhà tôi, đưa mắt nhìn về phía người con trai đang bước ra từ phòng tắm,một sự bất ngờ cực kì lớn. Lúc đó trong tâm trí của tôi chỉ hiện hữu một điều là tại sao người con gái ấy lại ở trong nhà mình.
-Ngạc nhiên lắm à. – Em chống càm dùng ánh mắt trìu mến nhìn tôi.
-Ừ. – Tôi lau sạch cái đầu, định thần rồi cũng bước lại chiếc bàn ấy.
-Hihi – Em nở nụ cười nhìn về phía Như.
-Mẹ cậu thấy Yến ở nhà một mình mà bị thương thế nên kêu qua nhà ở chung cho vui. – Như đang làm gì đấy nhưng cũng biết ý của Bạch Yến.
Trong người tôi lúc đó có hai tâm trạng đang hiện hữu, không biết nên vui hay nên buồn,không biết nếu vui thì vui vì điều gì mà buồn thì buồn vì cái gì, chẳng hiểu nổi được tâm trạng của chính bản than con người mình.
-Thế chân cậu sao rồi ?
-Bình thường cậu à.
-Thế kia mà bình thường à.
-Hihi
-Còn cười được nữa.? – Tôi chẳng hiểu được mấy người con gái đang nghĩ gì nữa.
-Cười cũng hỏng cho nữa trời. – Em nũng nịu.
-Này, uống đi– Như đem lại cho tôi một ly trà gừng.
-Ừa, cảm ơn –Tôi cầm lấy.
Công nhận trà gừng nóng hổi thơm ngon thiệt, bổ dưỡng cũng không kém, tôi uống hết mọi hơi thì cảm nhận thấy một cái gì đó nóng nóng, ấm áp di chuyển từ trên xuống dưới bụng,đã dễ sợ, cái cảm giác lạnh buốt kia biến mất tiêu nhường chỗ cho sự ấm áp hiện hữu.
-Giỏi quá ta.– Bạch Yến mỉm cười khi thấy tôi uống xong ly trà gừng.
-Hihi – Tôi chỉ biết gãi đầu trước những lời khen của con gái mà thôi.
-Tự nhiên đi dưới trời mưa, cho ướt như thế, khùng hết biết – Như thì trách móc.
-Ờ, khùng đỡ hơn điên. – Cảm giác cãi nhau với Trúc My vẫn còn.
-Hơ hơ, bị con bé My đánh vào mặt thế kia chưa bỏ à. – Như thản nhiên nói.
-Hihi – Bạch Yến che miệng cười khúc khích.
-Hả ? Sao cậu biết – Tôi cảm thấy nhục nhục làm sao ấy.
-Lúc nãy, gặp bé My này, nó bảo cậu đánh nó kìa. – Như đưa ánh mắt hình viên đạn.
-Lớn đầu ăn hiếp con nít. – Bạch Yến cũng chen vào.
-Đâu có.
Và lúc đó…
-Hế hế, giọng ai mà đã thế bây – Tiếng của thằng anh ba bá đạo.
-Bé Yến đấy, bạn của thằng Tâm, lúc nãy kêu mầy xuống đéo xuống. – Giọng anh hai ngày càng gần.
Từ từ hình bóng hai thằng anh bá đạo xuất hiện, nghe tiếng mà không thấy hình.
-Hihi, chào hai anh – Bạch Yến cố gượng đứng dậy lễ phép trào.
-Trời, đứng dậy chào làm gì với mấy người khùng cho mệt – Tôi chọt vào ngay.
-Ừa, trong nhà không, đã chào lúc nãy thì không cần đâu em – thằng anh hai tôi vô duyên dễ sợ.
-Dạ, hihi
Anh ba thì đứng hình như trời trồng rồi, chắc chắn chết ngay với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy, Như và Bạch Yến đưa mắt nhìn nhau về hình ảnh người anh ba. Thiệt là tình mất đi hình tượng của tôi quá đi đó mà…
-Tỉnh lại đi.– Tôi chọc ổng.
-À…. – Giật mình ngay.
-Hihi – Bạch Yến lại nở nụ cười.
Như kéo ghế cho hai thằng anh của tôi ngồi…
-Cậu mà cười nữa là có người chết đấy. – Tôi nhìn lên trần nhà mà nói.
-Hihi, cái cậu này – Đôi gò má của em ửng hồng lên trong xinh xắn kinh khủng.
Không biết số trời có ân ái cho ba anh em nhà tôi không nữa, ngoài trời thì đang mưa ầm ĩ,trong này thì có hai mặt trời đầy xinh đẹp đang tỏa ra những nụ cười đầy những ánh ban mai.
-Thế tối nay cậu ở đây à ? – Tôi vào vấn đề mà mình nghi vấn nãy giờ.
-Không biết cậu có cho ở không nhỉ ? – Em nghiêng đầu.
-Có chứ. –Tôi gật đầu ngay.
-Yến ở nhà mình chơi đến 1 tuần đấy. – Như chen vào.
-Vậy à. – Mắt của anh hai tôi sáng lên.
-Tốt quá còn gì, ở lại chơi 1 năm luôn đi em – Anh ba vui mừng khỏi nói
-Hihi. – Bạch Yến chỉ cười nhẹ.
-…
Năm người chúng tôi nói chuyện rất nhiều, rất vui vẻ, đặc biệt là hai ông anh, mắt cứ sáng rỡ lên khi nhìn thấy người đẹp và đặc biệt không để đứa em như tôi mở lời nói gì cả, chán kinh khủng luôn á. Nhưng thôi ngày nào cũng gặp và nói chuyện với em nên để hai ổng thỏa mãn đi. Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, chúng tôi cảm thấy mệt mỏi hết cả đặc biệt hai người con gái ấy luôn tiếp chuyện không nghĩ,thế là tôi biện ra lý do sáng phải thức sớm đi học ( thực ra học buổi chiều )nên hai ổng mới chấp nhận đi về phòng.
Đi về phòng mà trong nối tiếc, Bạch Yến ngủ chung với Như, tôi cảm thấy hai người họ càng ngày càng thân hơn, không có chiến tranh lạnh giống buổi sáng, tôi cứ tưởng họ sẽ chiến đấu với nhau chứ. Ai dè thành ra như thế này, con gái khó ai đoán được…
Tôi chui vào phòng của mình mà có một niềm vui không thể nào được nhưng đâu đó cũng có một nỗi buồn khó tả, chẳng biết tại sao khi thấy những bước đi khập khểnh cần người dìu dắt của Bạch Yến thì tim tôi lại nhói đau lên từng hồi. Chẳng hiểu con người mình như thế nào nữa…. Khò…khò…khò… một giấc ngủ ngon giữa trời mưa.
Trong căn nhà ấy cũng có hai người con gái đang nằm nói chuyện với nhau, ôi thôi đủ thứ, con gái miễn gặp nhau là thế đấy mà, nói không biết mệt và không biết hết chuyện khi nào. Cũng có khi nói về người con trai ấy nhưng tất cả chỉ dừng lại một điểm là bạn bè và ánh mắt đầy long lanh của nhau. Bỗng chốc cũng có những giây phút đầy im lặng khi nói về việc đấy, cuối cùng hai người cũng đi ngủ…. Bạch Yến có lẽ lạ chỗ nên khó ngủ…
Sáng hôm sau….
-Oầy… – Tôi thức sớm hơn mọi bữa, chẳng hiểu tại sao chắc có lẽ có Bạch Yến nên chẳng muốn làm mất hình tượng của mình.
Công nhận một điều đằng sau bản lĩnh của một người con trai thì luôn con bóng dáng của một người con gái xinh đẹp, tôi nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, không lề mề như mọi ngày, nhanh khác thường hơn. Nhanh chóng đã xong xuôi mọi việc, đến công việc tập thể dục, vẫn là việc ôn lại võ.
Thực hiện lại bộ pháp zizac của vịnh xuân quyền với những cú đấm thanh thoát làm sao, những bước di chuyển giống như một con rắn đang uống lượn quanh một góc cây. Những cú đá trên không của taekwondo thì đầy uy lực và chớp nhoáng, chỉ một cú duy nhất là thành công, mỗi khi tập đến cú thứ hai hoặc ba thì mới thành công. Khó hiểu thật ấy.
Xong cái phần ấy đến việc bước xuống nhà thưởng thức những món ăn ngon do Như nấu nhưng đến khi bước xuống bếp thì…
-Vào ngồi ăn luôn cậu – Bạch Yến nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
-Ừa.
-Thức sớm thế con, định ăn bỏ rồi đấy – Bố tôi đang háo hức.
-Thôi, cả nhà ăn nhanh đi. – Mẹ giục.
Hai thằng anh của tôi cũng không chấp nhận bỏ cái bữa sáng vào hôm nay, khỏi nói tôi đoán chắc rằng Bạch Yến nấu nên mới có sự thu hút như thế này. Bàn ăn đầy đủ những món thức ăn ngon do em nấu, ăn trong không khí êm ấp của một đại gia đình, những nụ cười đầy mãn nguyện của người mẹ, tôi thấy được sự thích thú của các thành viên trong gia đình của mình dành cho Bạch Yến….
Trưa hôm đó tại trường học…
-Quất không tụi mầy – thằng Tùng đề ra phương án.
-Đệch tự nhiên đánh người ta. – Tôi thấy vô lý hơn bao giờ hết.
-Mẹ nó láo –thằng Đức cũng tức lắm.
-Mấy chú cứ bình tỉnh đi nè, để anh nói, anh là anh không chấp nhận đánh nó. Chém nó thì anh chơi – Câu phát biểu bá đạo của thằng Sang.
-Ủng hộ – thằng Hùng cũng chuẩn bị.
-Chuẩn – thằng Chung lên tiếng.
-Tao không biết nhưng tụi bây đánh thì tao chơi – thằng Khôi luôn thế.
-Thôi dẹp cho tao nhờ đi bọn khùng, tự nhiên đánh người ta, vô lý vừa thôi, láo thì láo chứ,không có quyền phán xét một ai cả, để rồi đánh người ta – Tôi cũng bực thằng Quang nhưng cũng không cho mình cái quyền thấy ghét ai, thấy ai láo rồi đánh người ta.
-ĐỆCH
-Ào…ào… -Hình như những giọt nước mưa đã rơi.
-Đệch, có cần xui như thế không. – Tôi chạy ngay vào gốc cây phượng để trú mưa.
Gió to, mưa lớn ầm ầm kéo đến chẳng biết đường nào mà lần, đứng trong cây phượng cũng bị ướt như con chuột lột, đâu đó có những tiếng sấm sét. Tôi thì sợ chết lắm ợ và nhanh chóng, ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài leo lên con ngựa sắt mà phi về nhà chứ đứng đó một tý khét nghẹt như con heo quay chứ chẳng đùa.
Về đến nhà thì người ướt như một con chuột ở dưới ống cống tý nào..
-Trời, đi đâu thế ? – Em cầm cây dù ra mở cửa cho tôi.
-Đi….đi…chơi –Lạnh quá đánh bò cạp luôn.
-Vào nhanh đi để bị cảm.
Tôi dẫn xe vào sân rồi phóng nhanh vào nhà tắm, lạnh kinh khủng, giữa con đường mưa kèm theo những cơn gió lạnh buốt giá đến tận xương tủy chứ chẳng đùa. Tắm gửi sạch sẽ bước ra ngoài nhà bếp…
-Hihi – Nụ cười ngọt ngào.
-Đệch – Tôi giật bắn cả người.
-Ma…ma – Tôi lấp ba lấp búng.
-Đồ ngốc, người chứ ma gì. – Em tủm tỉm cười.
-Khùng vừa thôi, tắm mưa về chạm dây thần kinh à. – Như lên tiếng.
Không thể nào miêu tả được, Bạch Yến với chiếc váy màu hồng quen thuộc đang ngồi chỗ chiếc bàn ăn của nhà tôi, đưa mắt nhìn về phía người con trai đang bước ra từ phòng tắm,một sự bất ngờ cực kì lớn. Lúc đó trong tâm trí của tôi chỉ hiện hữu một điều là tại sao người con gái ấy lại ở trong nhà mình.
-Ngạc nhiên lắm à. – Em chống càm dùng ánh mắt trìu mến nhìn tôi.
-Ừ. – Tôi lau sạch cái đầu, định thần rồi cũng bước lại chiếc bàn ấy.
-Hihi – Em nở nụ cười nhìn về phía Như.
-Mẹ cậu thấy Yến ở nhà một mình mà bị thương thế nên kêu qua nhà ở chung cho vui. – Như đang làm gì đấy nhưng cũng biết ý của Bạch Yến.
Trong người tôi lúc đó có hai tâm trạng đang hiện hữu, không biết nên vui hay nên buồn,không biết nếu vui thì vui vì điều gì mà buồn thì buồn vì cái gì, chẳng hiểu nổi được tâm trạng của chính bản than con người mình.
-Thế chân cậu sao rồi ?
-Bình thường cậu à.
-Thế kia mà bình thường à.
-Hihi
-Còn cười được nữa.? – Tôi chẳng hiểu được mấy người con gái đang nghĩ gì nữa.
-Cười cũng hỏng cho nữa trời. – Em nũng nịu.
-Này, uống đi– Như đem lại cho tôi một ly trà gừng.
-Ừa, cảm ơn –Tôi cầm lấy.
Công nhận trà gừng nóng hổi thơm ngon thiệt, bổ dưỡng cũng không kém, tôi uống hết mọi hơi thì cảm nhận thấy một cái gì đó nóng nóng, ấm áp di chuyển từ trên xuống dưới bụng,đã dễ sợ, cái cảm giác lạnh buốt kia biến mất tiêu nhường chỗ cho sự ấm áp hiện hữu.
-Giỏi quá ta.– Bạch Yến mỉm cười khi thấy tôi uống xong ly trà gừng.
-Hihi – Tôi chỉ biết gãi đầu trước những lời khen của con gái mà thôi.
-Tự nhiên đi dưới trời mưa, cho ướt như thế, khùng hết biết – Như thì trách móc.
-Ờ, khùng đỡ hơn điên. – Cảm giác cãi nhau với Trúc My vẫn còn.
-Hơ hơ, bị con bé My đánh vào mặt thế kia chưa bỏ à. – Như thản nhiên nói.
-Hihi – Bạch Yến che miệng cười khúc khích.
-Hả ? Sao cậu biết – Tôi cảm thấy nhục nhục làm sao ấy.
-Lúc nãy, gặp bé My này, nó bảo cậu đánh nó kìa. – Như đưa ánh mắt hình viên đạn.
-Lớn đầu ăn hiếp con nít. – Bạch Yến cũng chen vào.
-Đâu có.
Và lúc đó…
-Hế hế, giọng ai mà đã thế bây – Tiếng của thằng anh ba bá đạo.
-Bé Yến đấy, bạn của thằng Tâm, lúc nãy kêu mầy xuống đéo xuống. – Giọng anh hai ngày càng gần.
Từ từ hình bóng hai thằng anh bá đạo xuất hiện, nghe tiếng mà không thấy hình.
-Hihi, chào hai anh – Bạch Yến cố gượng đứng dậy lễ phép trào.
-Trời, đứng dậy chào làm gì với mấy người khùng cho mệt – Tôi chọt vào ngay.
-Ừa, trong nhà không, đã chào lúc nãy thì không cần đâu em – thằng anh hai tôi vô duyên dễ sợ.
-Dạ, hihi
Anh ba thì đứng hình như trời trồng rồi, chắc chắn chết ngay với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy, Như và Bạch Yến đưa mắt nhìn nhau về hình ảnh người anh ba. Thiệt là tình mất đi hình tượng của tôi quá đi đó mà…
-Tỉnh lại đi.– Tôi chọc ổng.
-À…. – Giật mình ngay.
-Hihi – Bạch Yến lại nở nụ cười.
Như kéo ghế cho hai thằng anh của tôi ngồi…
-Cậu mà cười nữa là có người chết đấy. – Tôi nhìn lên trần nhà mà nói.
-Hihi, cái cậu này – Đôi gò má của em ửng hồng lên trong xinh xắn kinh khủng.
Không biết số trời có ân ái cho ba anh em nhà tôi không nữa, ngoài trời thì đang mưa ầm ĩ,trong này thì có hai mặt trời đầy xinh đẹp đang tỏa ra những nụ cười đầy những ánh ban mai.
-Thế tối nay cậu ở đây à ? – Tôi vào vấn đề mà mình nghi vấn nãy giờ.
-Không biết cậu có cho ở không nhỉ ? – Em nghiêng đầu.
-Có chứ. –Tôi gật đầu ngay.
-Yến ở nhà mình chơi đến 1 tuần đấy. – Như chen vào.
-Vậy à. – Mắt của anh hai tôi sáng lên.
-Tốt quá còn gì, ở lại chơi 1 năm luôn đi em – Anh ba vui mừng khỏi nói
-Hihi. – Bạch Yến chỉ cười nhẹ.
-…
Năm người chúng tôi nói chuyện rất nhiều, rất vui vẻ, đặc biệt là hai ông anh, mắt cứ sáng rỡ lên khi nhìn thấy người đẹp và đặc biệt không để đứa em như tôi mở lời nói gì cả, chán kinh khủng luôn á. Nhưng thôi ngày nào cũng gặp và nói chuyện với em nên để hai ổng thỏa mãn đi. Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, chúng tôi cảm thấy mệt mỏi hết cả đặc biệt hai người con gái ấy luôn tiếp chuyện không nghĩ,thế là tôi biện ra lý do sáng phải thức sớm đi học ( thực ra học buổi chiều )nên hai ổng mới chấp nhận đi về phòng.
Đi về phòng mà trong nối tiếc, Bạch Yến ngủ chung với Như, tôi cảm thấy hai người họ càng ngày càng thân hơn, không có chiến tranh lạnh giống buổi sáng, tôi cứ tưởng họ sẽ chiến đấu với nhau chứ. Ai dè thành ra như thế này, con gái khó ai đoán được…
Tôi chui vào phòng của mình mà có một niềm vui không thể nào được nhưng đâu đó cũng có một nỗi buồn khó tả, chẳng biết tại sao khi thấy những bước đi khập khểnh cần người dìu dắt của Bạch Yến thì tim tôi lại nhói đau lên từng hồi. Chẳng hiểu con người mình như thế nào nữa…. Khò…khò…khò… một giấc ngủ ngon giữa trời mưa.
Trong căn nhà ấy cũng có hai người con gái đang nằm nói chuyện với nhau, ôi thôi đủ thứ, con gái miễn gặp nhau là thế đấy mà, nói không biết mệt và không biết hết chuyện khi nào. Cũng có khi nói về người con trai ấy nhưng tất cả chỉ dừng lại một điểm là bạn bè và ánh mắt đầy long lanh của nhau. Bỗng chốc cũng có những giây phút đầy im lặng khi nói về việc đấy, cuối cùng hai người cũng đi ngủ…. Bạch Yến có lẽ lạ chỗ nên khó ngủ…
Sáng hôm sau….
-Oầy… – Tôi thức sớm hơn mọi bữa, chẳng hiểu tại sao chắc có lẽ có Bạch Yến nên chẳng muốn làm mất hình tượng của mình.
Công nhận một điều đằng sau bản lĩnh của một người con trai thì luôn con bóng dáng của một người con gái xinh đẹp, tôi nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, không lề mề như mọi ngày, nhanh khác thường hơn. Nhanh chóng đã xong xuôi mọi việc, đến công việc tập thể dục, vẫn là việc ôn lại võ.
Thực hiện lại bộ pháp zizac của vịnh xuân quyền với những cú đấm thanh thoát làm sao, những bước di chuyển giống như một con rắn đang uống lượn quanh một góc cây. Những cú đá trên không của taekwondo thì đầy uy lực và chớp nhoáng, chỉ một cú duy nhất là thành công, mỗi khi tập đến cú thứ hai hoặc ba thì mới thành công. Khó hiểu thật ấy.
Xong cái phần ấy đến việc bước xuống nhà thưởng thức những món ăn ngon do Như nấu nhưng đến khi bước xuống bếp thì…
-Vào ngồi ăn luôn cậu – Bạch Yến nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
-Ừa.
-Thức sớm thế con, định ăn bỏ rồi đấy – Bố tôi đang háo hức.
-Thôi, cả nhà ăn nhanh đi. – Mẹ giục.
Hai thằng anh của tôi cũng không chấp nhận bỏ cái bữa sáng vào hôm nay, khỏi nói tôi đoán chắc rằng Bạch Yến nấu nên mới có sự thu hút như thế này. Bàn ăn đầy đủ những món thức ăn ngon do em nấu, ăn trong không khí êm ấp của một đại gia đình, những nụ cười đầy mãn nguyện của người mẹ, tôi thấy được sự thích thú của các thành viên trong gia đình của mình dành cho Bạch Yến….
Trưa hôm đó tại trường học…
-Quất không tụi mầy – thằng Tùng đề ra phương án.
-Đệch tự nhiên đánh người ta. – Tôi thấy vô lý hơn bao giờ hết.
-Mẹ nó láo –thằng Đức cũng tức lắm.
-Mấy chú cứ bình tỉnh đi nè, để anh nói, anh là anh không chấp nhận đánh nó. Chém nó thì anh chơi – Câu phát biểu bá đạo của thằng Sang.
-Ủng hộ – thằng Hùng cũng chuẩn bị.
-Chuẩn – thằng Chung lên tiếng.
-Tao không biết nhưng tụi bây đánh thì tao chơi – thằng Khôi luôn thế.
-Thôi dẹp cho tao nhờ đi bọn khùng, tự nhiên đánh người ta, vô lý vừa thôi, láo thì láo chứ,không có quyền phán xét một ai cả, để rồi đánh người ta – Tôi cũng bực thằng Quang nhưng cũng không cho mình cái quyền thấy ghét ai, thấy ai láo rồi đánh người ta.
-ĐỆCH
/173
|