Nhìn thấy người đó bị như thế cũng thấy tội, người thì úp mặt xuống đất chắc là do ăn những cú đấm của tôi chưa đủ muốn cặp thêm xi măng đây mà, còn người kia thì nắm lấy cái vai, chắc là do cú đạp búng và kéo thả. Tôi cũng có một chút xót thương nhưng không cho bản thân mình được mềm yếu vì không họ đánh mình có biết thương xót không, chỉ muốn cho người ta bầm dập. Thế là ít rồi đấy, tôi chưa phát kình chỉ sử dụng lực yếu đuối của cơ thể, chứ mà dùng kình lực thì chắc răng có thằng vào bệnh viện chỉnh hình hay siêu âm.
-Anh..đưa hai cháu vào bệnh viện đi – Cô giảo với bác bảo vệ thì đứng nhìn hiện trường mà ngơ ngơ.
Nãy giờ lo đánh nhau, bây giờ tôi mới nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở dãy lơp 10B, học sinh trong lớp cứ nhốn nha nhốn nháo. Những thầy cô đứng dạy ở lớp gần đó cũng bước ra xem chuyện gì xảy. Phải nói là rất đông giáo viên bước lại, tôi sắp thành người nổi tiếng ở mặt trận này rồi.
Họ cũng chỉ biết đứng nhìn rồi phụ nhau một tay đưa hai thằng chó chết đó đi bệnh viện, lúc này có một giáo viên tiến lại gần yêu cầu tôi đi theo. Tất nhiên vẫn với khuôn mặt hồn nhiên như con gà điên đang trên sàn diễn rồi. D9i qua những lớp 10bB, tôi cứ tưởng đang đi trên đại lộ hô-ly-quýt ấy, học sinh trong lớp thì cư bàn tán chỉ trỏ về phía mình, những cô gái cũng nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giống như gặp được thần tượng kpop của mình vậy. Tôi đoán chắc là có thằng cũng đang hâm nấu làm một chuyện tày đình như tôi để nổi tiếng đây mà.
Tôi sung sướng đến ngây ngất như cái sung sướng ấy bỗng dập tắt khi bước đến cái nơi mà chỉ có ” cán bô ” mới được bước vào, còn ” dân thường ” như tôi thì hiếm lắm. Đời học sinh ai cũng xem cái nơi đó chính là địa ngục của mình, không nơi nào khác, văn phòng đoàn.
Tôi vẫn hồn nhiên như ngày nào, cứ đi sau lưng người thầy ấy, vẻ mặt không co gì gọi là thay đổi cả. Thấy được người thầy tổng phụ trách đang cặm cụi làm việc với quyển sổ, tôi đoán chắc là giao nộp cho thầy Hậu đây mà.
-Thầy Hậu, có em học sinh đánh nhau nè – Tôi đoán đâu có sai.
Thầy bỏ công việc sang một bên, vì việc này rất lớn, rất hiếm khi có một trường hợp đánh nhau trong trường học..
-Hả ? – Thầy ngạc nhiên khi thấy tôi.
-Sao thế ? – Thầy kia thì tròn xoe mắt không hiểu.
-Em này bị gì thế thầy ?
-Em này đánh nhau trong khuôn viên A của trường – Thầy kể sự tích.
-Ừa, cảm ơn thầy, để tôi làm việc với em ấy – Thầy Hậu thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chịu nhận ” tội phạm ”
Thầy Hậu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi sao đó dẫn vào một cái căn phòng, căn phòng hợp đầu năm với chiếc bàn dài quen thuộc. Tôi ngồi xuống sao đó kể đầy đủ sự việc lại cho thầy nghe, thầy cũng bị cuốn hút vào những tình tiết mà do tôi chém gió ra, đến đây thì công việc quen thuộc diễn ra. Đó là viết bảng tường trình lại sự việc, thầy đi ra ngoài có việc gì đó.
Một mình trong căn phòng rộng lớn, tôi nắn nót từng nét chữ, sử dụng tất cả nhũng thứ võ mà mình có để biến cái bảng tường trình ấy thành bằng chứng vô tội. Từ việc đi vệ sinh cho đến lúc ở dưới khuôn viên A, tôi sài chém gió bí kiếp thần công để cứu mình chứ không sài có nước làm cỏ cả tuần chứ chẳng đùa.
Tôi viết xong tự thấy khâm phục bản thân của mình, tài chém gió ngày càng tăng lên theo thời gian, đúng là thần sầu quỷ khóc mà. Phải nói là lôgic đến từng chi tiết, tôi nghĩ đến vụ việc rồi bịa đặt một cách đầy hoàn hảo mà khó tìm ra manh mối để buộc tội. ( xin trích cái bài ấy vào, vì rằng sẽ liên quan đến đoạn sau.. )
” Lúc gần hết tiết hai, em mắc vệ sinh quá chịu không nổi nên xin giáo viên đi vệ sinh. Vào trong đó thì bình thường, em làm công việc cần làm. Lúc bước ra thì thoải mái vô cùng, mặt tươi tởn vui vẻ, em gặp được một bạn cùng chung khối vì buổi chiều chỉ có khối 10 học ( bá đạo là đây ), thấy bạn đẹp trai quá nên em thấy cũng tủi thân nên tránh xa ra. Bạn bước đi trước ai ngờ trượt chân, do nền nhà vệ sinh ướt đẫm hết, em phi thân đến, sử dụng hết năng lực của mình vướng lấy cái đầu của bạn, vì sắp tiếp xúc với bước tường của phòng vệ sinh của em. Ai dè đầu bạn tiếp xúc cực đẹp với thành tường, đầu bạn máu chảy, em cũng mất thăng bằng nhưng mà hên sao không té. Thế là bạn sử dụng ánh mắt đầy căng đắng nhìn em, em đâu có biết gì đâu. Nở nụ cười với bạn, công nhận bạn đấy máu nóng thật, nói em không chịu đỡ hết sức, thật tình em đỡ hết sức còn gì nữa. Bạn còn vu khống em xô bạn, rõ là bạn té còn em mới phi thân vào chứ bộ. Thế là em chui vào nhà vệ sinh định lấy nước rửa vết máu trên trán bạn, ai dè ở ngoài bạn chửi rủa um sùm và từ đâu có một làn nước tạt vào kèm theo hai lời nói. Em đoán là bạn của bạn ấy. Em không bực, bình tỉnh, từ từ mở cửa bước ra, định giải thích và xin bạn đừng nói lời cay đắng vì rõ ràng em giúp người mà thành ra như thế. Cô giáo dục công dân có dạy như thế nên em mới làm mà bạn chửi thế, thấy buồn tuổi gì đâu.
Em là em nhẹ nhàng mở cánh cửa, nâng niu như một người bạn…
-Cạch
-AAA – Tiếng bạn ấy vang lên.
Em chẳng ngờ đến cái tình huống này, bạn thử sẵn tư thế cùng với hai bạn kia chuẩn bị đánh em, thế là nhờ cánh cửa nó giúp em. Em thanh thoát sử dụng đôi chân của mình mà chạy vì sợ bạn hiểu lầm nhưng tự nhiên ở đằng sau có tiếng gì đó khác thường. Em quay mặt lại thì ôi thôi bạn ấy đã té xuống vũng nước trong nhà vệ sinh và cái đầu xinh xắn ấy tiếp đất một lần nữa, máu lại rơi….
Hai bạn kia tức quá, rượt đuổi em. Em xác định là bạn sẽ đánh em nếu bắt được, thế là cong chân lên chạy, lần đầu tiên trong đời được chạy với tốc độ kinh khủng như thế, siêu xe còn chưa bằng đôi chân siêu của em đâu nhé. Chạy đến một đoạn, thấy mỏi chân quá, em nhanh chóng quẹo cua tấp thẳng vào một lớp, gặp được cô giáo. Hai bạn kia cũng chạy vào ú ớ chửi em… kết quả 3 thằng được cô dẫn lên văn phòng đoàn.
Lúc đi, em đi cùng với 3 bạn ở phía sau lưng cô, hai bạn ấy cứ chửi rủa đủ điều, em cũng xem như chó sủa bên tai, ông bà ta thường nói đàn chó cứ sủa, con người cứ đi mà. Em áp dụng trong trường hợp đó nhưng khuôn mặt hai bạn tự nhiên đỏ đỏ, em thấy tức cười quá nhưng vì phép lịch sự của một người đàn ông đầy bản lĩnh nên cố nhịn. Chẳng biết hai bạn đo có đạp đinh không mà dừng hẳn lại, em cư tiếp tục vu vi đi theo cô giáo thì nghe tiếng xé gió bên tai. Công nhận lỗ tai em thính ghê.. thế là mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Một trong hai bạn tiến đến đánh thẳng vào mặt em, em quay mặt lại, một tý nữa là tiếp xúc với đòn đánh đó rồi nhưng mà may mắn thay né qua một bên kịp. Chưa nói được một lời nào thì bạn ấy tiếp tục nhảy vào đánh túa xua em, em thì cứ né như một con thỏ, không có cơ hội để mở miệng quỳ xuống xin bạn tha cho. Cô giáo cứ tiếp tục nên em không tài nào kêu được. Bạn ấy lại đánh, lại đánh, em thấy bạn ấy mệt quá, để lộ cái má đang hốc hác chắc là đi học không ăn trưa đây mà, em phóng người đến để tay vào má bạn xem sao. Ai dè bạn thụi vào bụng em một phát, nhanh chóng em thụt cái bụng vào thế là không ăn đòn.
Bạn tức lắm ạ, em vẫn không nói, máu trong người đã sôi lên đến đỉnh đến và xác định mình có thể bị thương hoặc chết vì những đoàn đánh của bạn canh ngay vào thái dương và hai con mắt. Em xác định được như thế, bạn vẫn không dừng tay, đến đây lấy hết sức bình sinh từ thời trong lỗ chui ra em cản phá những đòn đánh của bạn. Công nhận cảm giác đau thật nhưng vẫn cố, thế là chẳng may cánh tay em trúng vào mặt bạn, cái bạn kia cũng nóng lòng xong vào đá thẳng vào bụng em, lúc nhỏ em thường đá cây chuối nên xem chân bạn là cây chuối nên đá nhẹ.
Thế là rơi vào tình huống dở chết dở sống, bạn kia thì cứ đánh, bạn này thì cứ đá. Em chụp chân bạn đá lại, bạn ấy tung thêm một cú quyền cước chẳng thua gì Lý Tiểu Long, nhưng em chộp được, quẳng về phía sau. Không biết ai nhập em mà em đạp ra phía sau, trúng bạn, buông tay ra, bạn nằm, định bước đến hỏi thế nào rôi để giúp đỡ thì bạn kia lại tiến đến đánh em. Lúc này cô giáo phát hiện ra rồi nhưng đứng xem vì sợ bạn làm hại, em cũng xác định được là ma nhập bạn ấy rồi, nên ra tay nghĩa hiệp trừ gian diệt ác, xong pha nguy hiểm trận mạc, để chiến đấu với ma quỷ. Em tiến thẳng vào, nắm tay, chộp cổ tùm lum tà lưa,… kết quả mặt bạn chảy máu và nằm xuống đất.
Thế là em trở thành một thằng tội phạm và ngồi đây viết bảng tường trình gần hai đôi giấy ạ. Mong thầy cô suy xét cho em, em là một đứa học sinh ngoan ngoãn, nhút nhát như một con thỏ đế ấy, chỉ muốn đem một chút sức lục giúp bạn bè nhưng không ngờ bạn đánh em thê thảm như thế…huhuhuhuhu ”
Tôi kể lại đầy đủ sự tình và cảm thấy tài năng chém gió của mình ngày cằng tăng, không biết tại sao như thế. Tôi ngồi đấy chỉnh sửa lại trang phục, tìm kiếm xem có một bằng chứng nào phản bác lại những gì mình ghi trong bảng tường trình không. Tôi yên tâm khi thấy không có điều gì cả, cái áo còn ướt trùng hớp với những điều mình mong đợi, tôi cũng suy nghĩ đến những câu hỏi mà thầy cô sẽ hỏi và cũng nghĩ đến câu trả lời một cách nào đó không để sơ xuất.
Một lát sau thầy Hậu bước vào dẫn tôi ra ngoài, tôi bình tỉnh bước đi theo vì đã chẳng bị tất cả tinh thần nhưng khi bước ra ngoài có một tý gọi là biến đổi sắc mặt khi nhìn thấy có ba người công an trong đó có bố của mình.
-Ngồi đi em – Thầy Hậu chỉ vào cái ghế đối diện với 6 người đàn ông.
Trong căn phòng ấy có một không khí đang ngột ngạt, có 3 người mặc quân phục công an nhân dân và có người đàn ông có lẽ phụ huynh của thằng Quang và đám bạn của nó. Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần tự nhưng cũng nghĩ đến trường hợp ” vó ngựa truy mông bổng pháp ” lại ” tái xuât giang hồ “.
Có vẻ ba người phụ huynh với vẻ mặt đầy căng thẳng, mới nhào vô ăn tươi nuốt sống lấy tôi, đúng là cha nào con đấy mà. Khuôn mặt của tôi không có gì thay đổi vẫn hồn nhiên như thằng điên trong bệnh viện mới bước ra. Ngồi thêm một tý nữa thì bóng dáng quen thuộc của người thầy hiệu trưởng bước vào, ở ngoài tôi không thấy được những ánh nắng chắc là chiều rồi.
Thầy Hiệu Trưởng bước lại chiếc ghế của chủ tọa rồi gật đầu chào tất cả mọi người..
-Chúng ta vào luôn công việc nhé, gần chiều rồi. Mời em Tâm cho mọi người biết tại sao lại đánh ba bạn kia – Thầy Hiệu Trưởng làm việc luôn
Tôi nhanh chóng đứng dậy một cách ta đây vô tội thì không có gì phải xoắn với những câu hỏi của thầy..
-Em quen ba bạn đó chứ ? – Câu hỏi đầu tiên
-Dạ em chỉ quen bạn quan.
-Có xích mích gì trước không ?
-Dạ lúc trước bạn có đánh em nhưng em bỏ qua.
-Gần đây có xích mích không ?
-Dạ không ạ
-Thế tại sao em đánh ba bạn ?
-Dạ em không có đánh
-Thế sao ba bạn bị vết thương như thế
-Dạ, bạn Quang do bạn ấy té, còn hai bạn kia thì do em tự vệ.
-Mầy nói xạo, mầy đánh con tao thế kia – Một phụ huynh bật dậy.
-Cháu đánh con bác khi nào ? – Tôi điềm tỉnh với vẻ mặt đầy ung dung.
-Không đánh thì làm gì nó vào bệnh viện – Thêm một phụ huynh nữa.
Nhìn dáng vẻ họ có vẻ bực tức, tôi hiểu rõ là khi người con của mình bị đánh thì sẽ đau lắm nhưng họ đâu có biết rằng đứa con của họ làm những việc còn tày đình hơn tôi nữa.
-Cháu đã viết rõ trong bảng tường trình cho nhà trường – Tôi vẫn không đổi sắc mặt.
-Mời hai anh ngồi xuống, nhà trường cho tôi hỏi em Tâm cái – Một chú công an ngồi kế bố tôi.
-Anh cứ tự nhiên.
-Em Tâm cho biết tại sao lại đánh hai bạn Quốc Anh và Kì Ngọc ở khuôn viên A ? – Màn tra hỏi điều tra.
-Dạ, em bảo là không có đánh, chỉ là tự vệ chính đáng- Tôi nhanh chóng phản bác ý kiến.
-Con nít ranh, biết gì tự vệ chính đáng – Người đàn ông nãy giờ im lặng lên tiếng.
-Thưa bác, bác xem hai bạn đấy đánh cháu thế này có thể gọi là tự vệ chính đáng không – Tôi quay lưng lại vén cái áo lên.
Tôi sử dụng gậy ông đập lưng ông, mấy thằng đó không ngờ cái vết thương do bọn nó đánh tôi lúc trưa bây gờ lại là bằng chứng quy kết tội.
-Trời ! – Bố tôi thốt lên.
-Em có thể để áo xuống. – Chú công an lên tiếng.
Tôi quay mặt lại thì thấy khuôn mặt của 3 người phụ huynh kia đổi sắc, trên khuôn mặt người bố cũng có vẻ đau đớn tiếc thay cho đứa con. Cái máu trả thù trong người tôi vực dậy và quyết phải làm cho truyện này đến cùng để dạy dỗ những thằng như thế.
-Em cho biết vết thương ấy khi nào ?
-Dạ, lúc hai bạn ấy đánh em ở khuôn viên A.
-Thằng nhãi ranh, rõ ràng nó đánh con tôi thế kia – Một bác đứng dậy có ý kiến.
-Cháu nhắc lại là không đánh con bác, cháu chỉ tự vệ chính đáng – Tôi mỉm cười khi bị rơi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn chỉ cần đợi.
-Mầy biết gì tự vệ chính đáng cái đồ miệng chưa hết hôi sữa. – Vẫn với vẻ hung hăng ấy.
Tôi chợt mỉm cười nhẹ…
-Thế cháu tự hỏi bác có phải người Việt Nam không ạ ? Luật phát Việt Nam mà không biết rõ nữa. Tình huống vừa rồi cháu bị đánh lén những thầy cô, học sinh ở đấy có thể làm chứng giúp. Rõ ràng những vết thương trên lưng của cháu nếu đem đi kiểm nghiệm thì vượt quá 3 phần trăm thương tích chưa kể để tinh thần. Thế đem khởi kiện thì chắc chắn rằng con bác đã vi phạm, có khi phạm tội hình sự. Không tin bác hỏi mấy chú công an đi – Tôi giảng đạo.
Không ngờ lúc nhỏ tôi hỏi người bố thế nào tự vệ chính đáng thì nay lại giúp mình đến như thế, để đem ra làm bằng chứng và đòn tâm lý vào phụ huynh của những thằng đó. 3 người phụ huynh ấy nghe nhắc đến khởi kiện và phạm tội hình sự thì sắc mặt giảm xuống đáng kể, khí thế hung hăng hoàn toàn bị giảm sút, tình thế đang được lật ngược. Tôi từ thằng được cho là đã phạm tội thằng đứa không phạm tý tội nào.
-Chú cảm ơn cháu như thế là được rồi – Chú công an ngồi xuống đưa nụ cười sang cho bố tôi.
-Anh..đưa hai cháu vào bệnh viện đi – Cô giảo với bác bảo vệ thì đứng nhìn hiện trường mà ngơ ngơ.
Nãy giờ lo đánh nhau, bây giờ tôi mới nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở dãy lơp 10B, học sinh trong lớp cứ nhốn nha nhốn nháo. Những thầy cô đứng dạy ở lớp gần đó cũng bước ra xem chuyện gì xảy. Phải nói là rất đông giáo viên bước lại, tôi sắp thành người nổi tiếng ở mặt trận này rồi.
Họ cũng chỉ biết đứng nhìn rồi phụ nhau một tay đưa hai thằng chó chết đó đi bệnh viện, lúc này có một giáo viên tiến lại gần yêu cầu tôi đi theo. Tất nhiên vẫn với khuôn mặt hồn nhiên như con gà điên đang trên sàn diễn rồi. D9i qua những lớp 10bB, tôi cứ tưởng đang đi trên đại lộ hô-ly-quýt ấy, học sinh trong lớp thì cư bàn tán chỉ trỏ về phía mình, những cô gái cũng nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giống như gặp được thần tượng kpop của mình vậy. Tôi đoán chắc là có thằng cũng đang hâm nấu làm một chuyện tày đình như tôi để nổi tiếng đây mà.
Tôi sung sướng đến ngây ngất như cái sung sướng ấy bỗng dập tắt khi bước đến cái nơi mà chỉ có ” cán bô ” mới được bước vào, còn ” dân thường ” như tôi thì hiếm lắm. Đời học sinh ai cũng xem cái nơi đó chính là địa ngục của mình, không nơi nào khác, văn phòng đoàn.
Tôi vẫn hồn nhiên như ngày nào, cứ đi sau lưng người thầy ấy, vẻ mặt không co gì gọi là thay đổi cả. Thấy được người thầy tổng phụ trách đang cặm cụi làm việc với quyển sổ, tôi đoán chắc là giao nộp cho thầy Hậu đây mà.
-Thầy Hậu, có em học sinh đánh nhau nè – Tôi đoán đâu có sai.
Thầy bỏ công việc sang một bên, vì việc này rất lớn, rất hiếm khi có một trường hợp đánh nhau trong trường học..
-Hả ? – Thầy ngạc nhiên khi thấy tôi.
-Sao thế ? – Thầy kia thì tròn xoe mắt không hiểu.
-Em này bị gì thế thầy ?
-Em này đánh nhau trong khuôn viên A của trường – Thầy kể sự tích.
-Ừa, cảm ơn thầy, để tôi làm việc với em ấy – Thầy Hậu thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chịu nhận ” tội phạm ”
Thầy Hậu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi sao đó dẫn vào một cái căn phòng, căn phòng hợp đầu năm với chiếc bàn dài quen thuộc. Tôi ngồi xuống sao đó kể đầy đủ sự việc lại cho thầy nghe, thầy cũng bị cuốn hút vào những tình tiết mà do tôi chém gió ra, đến đây thì công việc quen thuộc diễn ra. Đó là viết bảng tường trình lại sự việc, thầy đi ra ngoài có việc gì đó.
Một mình trong căn phòng rộng lớn, tôi nắn nót từng nét chữ, sử dụng tất cả nhũng thứ võ mà mình có để biến cái bảng tường trình ấy thành bằng chứng vô tội. Từ việc đi vệ sinh cho đến lúc ở dưới khuôn viên A, tôi sài chém gió bí kiếp thần công để cứu mình chứ không sài có nước làm cỏ cả tuần chứ chẳng đùa.
Tôi viết xong tự thấy khâm phục bản thân của mình, tài chém gió ngày càng tăng lên theo thời gian, đúng là thần sầu quỷ khóc mà. Phải nói là lôgic đến từng chi tiết, tôi nghĩ đến vụ việc rồi bịa đặt một cách đầy hoàn hảo mà khó tìm ra manh mối để buộc tội. ( xin trích cái bài ấy vào, vì rằng sẽ liên quan đến đoạn sau.. )
” Lúc gần hết tiết hai, em mắc vệ sinh quá chịu không nổi nên xin giáo viên đi vệ sinh. Vào trong đó thì bình thường, em làm công việc cần làm. Lúc bước ra thì thoải mái vô cùng, mặt tươi tởn vui vẻ, em gặp được một bạn cùng chung khối vì buổi chiều chỉ có khối 10 học ( bá đạo là đây ), thấy bạn đẹp trai quá nên em thấy cũng tủi thân nên tránh xa ra. Bạn bước đi trước ai ngờ trượt chân, do nền nhà vệ sinh ướt đẫm hết, em phi thân đến, sử dụng hết năng lực của mình vướng lấy cái đầu của bạn, vì sắp tiếp xúc với bước tường của phòng vệ sinh của em. Ai dè đầu bạn tiếp xúc cực đẹp với thành tường, đầu bạn máu chảy, em cũng mất thăng bằng nhưng mà hên sao không té. Thế là bạn sử dụng ánh mắt đầy căng đắng nhìn em, em đâu có biết gì đâu. Nở nụ cười với bạn, công nhận bạn đấy máu nóng thật, nói em không chịu đỡ hết sức, thật tình em đỡ hết sức còn gì nữa. Bạn còn vu khống em xô bạn, rõ là bạn té còn em mới phi thân vào chứ bộ. Thế là em chui vào nhà vệ sinh định lấy nước rửa vết máu trên trán bạn, ai dè ở ngoài bạn chửi rủa um sùm và từ đâu có một làn nước tạt vào kèm theo hai lời nói. Em đoán là bạn của bạn ấy. Em không bực, bình tỉnh, từ từ mở cửa bước ra, định giải thích và xin bạn đừng nói lời cay đắng vì rõ ràng em giúp người mà thành ra như thế. Cô giáo dục công dân có dạy như thế nên em mới làm mà bạn chửi thế, thấy buồn tuổi gì đâu.
Em là em nhẹ nhàng mở cánh cửa, nâng niu như một người bạn…
-Cạch
-AAA – Tiếng bạn ấy vang lên.
Em chẳng ngờ đến cái tình huống này, bạn thử sẵn tư thế cùng với hai bạn kia chuẩn bị đánh em, thế là nhờ cánh cửa nó giúp em. Em thanh thoát sử dụng đôi chân của mình mà chạy vì sợ bạn hiểu lầm nhưng tự nhiên ở đằng sau có tiếng gì đó khác thường. Em quay mặt lại thì ôi thôi bạn ấy đã té xuống vũng nước trong nhà vệ sinh và cái đầu xinh xắn ấy tiếp đất một lần nữa, máu lại rơi….
Hai bạn kia tức quá, rượt đuổi em. Em xác định là bạn sẽ đánh em nếu bắt được, thế là cong chân lên chạy, lần đầu tiên trong đời được chạy với tốc độ kinh khủng như thế, siêu xe còn chưa bằng đôi chân siêu của em đâu nhé. Chạy đến một đoạn, thấy mỏi chân quá, em nhanh chóng quẹo cua tấp thẳng vào một lớp, gặp được cô giáo. Hai bạn kia cũng chạy vào ú ớ chửi em… kết quả 3 thằng được cô dẫn lên văn phòng đoàn.
Lúc đi, em đi cùng với 3 bạn ở phía sau lưng cô, hai bạn ấy cứ chửi rủa đủ điều, em cũng xem như chó sủa bên tai, ông bà ta thường nói đàn chó cứ sủa, con người cứ đi mà. Em áp dụng trong trường hợp đó nhưng khuôn mặt hai bạn tự nhiên đỏ đỏ, em thấy tức cười quá nhưng vì phép lịch sự của một người đàn ông đầy bản lĩnh nên cố nhịn. Chẳng biết hai bạn đo có đạp đinh không mà dừng hẳn lại, em cư tiếp tục vu vi đi theo cô giáo thì nghe tiếng xé gió bên tai. Công nhận lỗ tai em thính ghê.. thế là mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Một trong hai bạn tiến đến đánh thẳng vào mặt em, em quay mặt lại, một tý nữa là tiếp xúc với đòn đánh đó rồi nhưng mà may mắn thay né qua một bên kịp. Chưa nói được một lời nào thì bạn ấy tiếp tục nhảy vào đánh túa xua em, em thì cứ né như một con thỏ, không có cơ hội để mở miệng quỳ xuống xin bạn tha cho. Cô giáo cứ tiếp tục nên em không tài nào kêu được. Bạn ấy lại đánh, lại đánh, em thấy bạn ấy mệt quá, để lộ cái má đang hốc hác chắc là đi học không ăn trưa đây mà, em phóng người đến để tay vào má bạn xem sao. Ai dè bạn thụi vào bụng em một phát, nhanh chóng em thụt cái bụng vào thế là không ăn đòn.
Bạn tức lắm ạ, em vẫn không nói, máu trong người đã sôi lên đến đỉnh đến và xác định mình có thể bị thương hoặc chết vì những đoàn đánh của bạn canh ngay vào thái dương và hai con mắt. Em xác định được như thế, bạn vẫn không dừng tay, đến đây lấy hết sức bình sinh từ thời trong lỗ chui ra em cản phá những đòn đánh của bạn. Công nhận cảm giác đau thật nhưng vẫn cố, thế là chẳng may cánh tay em trúng vào mặt bạn, cái bạn kia cũng nóng lòng xong vào đá thẳng vào bụng em, lúc nhỏ em thường đá cây chuối nên xem chân bạn là cây chuối nên đá nhẹ.
Thế là rơi vào tình huống dở chết dở sống, bạn kia thì cứ đánh, bạn này thì cứ đá. Em chụp chân bạn đá lại, bạn ấy tung thêm một cú quyền cước chẳng thua gì Lý Tiểu Long, nhưng em chộp được, quẳng về phía sau. Không biết ai nhập em mà em đạp ra phía sau, trúng bạn, buông tay ra, bạn nằm, định bước đến hỏi thế nào rôi để giúp đỡ thì bạn kia lại tiến đến đánh em. Lúc này cô giáo phát hiện ra rồi nhưng đứng xem vì sợ bạn làm hại, em cũng xác định được là ma nhập bạn ấy rồi, nên ra tay nghĩa hiệp trừ gian diệt ác, xong pha nguy hiểm trận mạc, để chiến đấu với ma quỷ. Em tiến thẳng vào, nắm tay, chộp cổ tùm lum tà lưa,… kết quả mặt bạn chảy máu và nằm xuống đất.
Thế là em trở thành một thằng tội phạm và ngồi đây viết bảng tường trình gần hai đôi giấy ạ. Mong thầy cô suy xét cho em, em là một đứa học sinh ngoan ngoãn, nhút nhát như một con thỏ đế ấy, chỉ muốn đem một chút sức lục giúp bạn bè nhưng không ngờ bạn đánh em thê thảm như thế…huhuhuhuhu ”
Tôi kể lại đầy đủ sự tình và cảm thấy tài năng chém gió của mình ngày cằng tăng, không biết tại sao như thế. Tôi ngồi đấy chỉnh sửa lại trang phục, tìm kiếm xem có một bằng chứng nào phản bác lại những gì mình ghi trong bảng tường trình không. Tôi yên tâm khi thấy không có điều gì cả, cái áo còn ướt trùng hớp với những điều mình mong đợi, tôi cũng suy nghĩ đến những câu hỏi mà thầy cô sẽ hỏi và cũng nghĩ đến câu trả lời một cách nào đó không để sơ xuất.
Một lát sau thầy Hậu bước vào dẫn tôi ra ngoài, tôi bình tỉnh bước đi theo vì đã chẳng bị tất cả tinh thần nhưng khi bước ra ngoài có một tý gọi là biến đổi sắc mặt khi nhìn thấy có ba người công an trong đó có bố của mình.
-Ngồi đi em – Thầy Hậu chỉ vào cái ghế đối diện với 6 người đàn ông.
Trong căn phòng ấy có một không khí đang ngột ngạt, có 3 người mặc quân phục công an nhân dân và có người đàn ông có lẽ phụ huynh của thằng Quang và đám bạn của nó. Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần tự nhưng cũng nghĩ đến trường hợp ” vó ngựa truy mông bổng pháp ” lại ” tái xuât giang hồ “.
Có vẻ ba người phụ huynh với vẻ mặt đầy căng thẳng, mới nhào vô ăn tươi nuốt sống lấy tôi, đúng là cha nào con đấy mà. Khuôn mặt của tôi không có gì thay đổi vẫn hồn nhiên như thằng điên trong bệnh viện mới bước ra. Ngồi thêm một tý nữa thì bóng dáng quen thuộc của người thầy hiệu trưởng bước vào, ở ngoài tôi không thấy được những ánh nắng chắc là chiều rồi.
Thầy Hiệu Trưởng bước lại chiếc ghế của chủ tọa rồi gật đầu chào tất cả mọi người..
-Chúng ta vào luôn công việc nhé, gần chiều rồi. Mời em Tâm cho mọi người biết tại sao lại đánh ba bạn kia – Thầy Hiệu Trưởng làm việc luôn
Tôi nhanh chóng đứng dậy một cách ta đây vô tội thì không có gì phải xoắn với những câu hỏi của thầy..
-Em quen ba bạn đó chứ ? – Câu hỏi đầu tiên
-Dạ em chỉ quen bạn quan.
-Có xích mích gì trước không ?
-Dạ lúc trước bạn có đánh em nhưng em bỏ qua.
-Gần đây có xích mích không ?
-Dạ không ạ
-Thế tại sao em đánh ba bạn ?
-Dạ em không có đánh
-Thế sao ba bạn bị vết thương như thế
-Dạ, bạn Quang do bạn ấy té, còn hai bạn kia thì do em tự vệ.
-Mầy nói xạo, mầy đánh con tao thế kia – Một phụ huynh bật dậy.
-Cháu đánh con bác khi nào ? – Tôi điềm tỉnh với vẻ mặt đầy ung dung.
-Không đánh thì làm gì nó vào bệnh viện – Thêm một phụ huynh nữa.
Nhìn dáng vẻ họ có vẻ bực tức, tôi hiểu rõ là khi người con của mình bị đánh thì sẽ đau lắm nhưng họ đâu có biết rằng đứa con của họ làm những việc còn tày đình hơn tôi nữa.
-Cháu đã viết rõ trong bảng tường trình cho nhà trường – Tôi vẫn không đổi sắc mặt.
-Mời hai anh ngồi xuống, nhà trường cho tôi hỏi em Tâm cái – Một chú công an ngồi kế bố tôi.
-Anh cứ tự nhiên.
-Em Tâm cho biết tại sao lại đánh hai bạn Quốc Anh và Kì Ngọc ở khuôn viên A ? – Màn tra hỏi điều tra.
-Dạ, em bảo là không có đánh, chỉ là tự vệ chính đáng- Tôi nhanh chóng phản bác ý kiến.
-Con nít ranh, biết gì tự vệ chính đáng – Người đàn ông nãy giờ im lặng lên tiếng.
-Thưa bác, bác xem hai bạn đấy đánh cháu thế này có thể gọi là tự vệ chính đáng không – Tôi quay lưng lại vén cái áo lên.
Tôi sử dụng gậy ông đập lưng ông, mấy thằng đó không ngờ cái vết thương do bọn nó đánh tôi lúc trưa bây gờ lại là bằng chứng quy kết tội.
-Trời ! – Bố tôi thốt lên.
-Em có thể để áo xuống. – Chú công an lên tiếng.
Tôi quay mặt lại thì thấy khuôn mặt của 3 người phụ huynh kia đổi sắc, trên khuôn mặt người bố cũng có vẻ đau đớn tiếc thay cho đứa con. Cái máu trả thù trong người tôi vực dậy và quyết phải làm cho truyện này đến cùng để dạy dỗ những thằng như thế.
-Em cho biết vết thương ấy khi nào ?
-Dạ, lúc hai bạn ấy đánh em ở khuôn viên A.
-Thằng nhãi ranh, rõ ràng nó đánh con tôi thế kia – Một bác đứng dậy có ý kiến.
-Cháu nhắc lại là không đánh con bác, cháu chỉ tự vệ chính đáng – Tôi mỉm cười khi bị rơi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn chỉ cần đợi.
-Mầy biết gì tự vệ chính đáng cái đồ miệng chưa hết hôi sữa. – Vẫn với vẻ hung hăng ấy.
Tôi chợt mỉm cười nhẹ…
-Thế cháu tự hỏi bác có phải người Việt Nam không ạ ? Luật phát Việt Nam mà không biết rõ nữa. Tình huống vừa rồi cháu bị đánh lén những thầy cô, học sinh ở đấy có thể làm chứng giúp. Rõ ràng những vết thương trên lưng của cháu nếu đem đi kiểm nghiệm thì vượt quá 3 phần trăm thương tích chưa kể để tinh thần. Thế đem khởi kiện thì chắc chắn rằng con bác đã vi phạm, có khi phạm tội hình sự. Không tin bác hỏi mấy chú công an đi – Tôi giảng đạo.
Không ngờ lúc nhỏ tôi hỏi người bố thế nào tự vệ chính đáng thì nay lại giúp mình đến như thế, để đem ra làm bằng chứng và đòn tâm lý vào phụ huynh của những thằng đó. 3 người phụ huynh ấy nghe nhắc đến khởi kiện và phạm tội hình sự thì sắc mặt giảm xuống đáng kể, khí thế hung hăng hoàn toàn bị giảm sút, tình thế đang được lật ngược. Tôi từ thằng được cho là đã phạm tội thằng đứa không phạm tý tội nào.
-Chú cảm ơn cháu như thế là được rồi – Chú công an ngồi xuống đưa nụ cười sang cho bố tôi.
/173
|