Những tháng ngày tươi đẹp trôi qua. Ko còn những trò quá đáng bắt chẹt nhau như trước nữa, chỉ thỉnh thoảng đôi co, cãi cọ nhau một chút.
Lí do tại sao con người ta lại thấy quãng đời học sinh đẹp nhất trong cuộc đời? Bởi nó vui vẻ và có những điều thật sự trong sáng.
Cái mà tôi đang nhắc tới là gì? Cái mà tôi đang muốn tìm kiếm qua những câu sến ơi là sến trên là gì? Là…đến khi nào cái ngọt ngào mới lộ rõ ra? Đến khi nào??? Mệt mỏi quá rồi!
Chính vì thế, tôi sẽ chẳng hơi đâu nhắc đến mấy ngày tháng tươi đẹp đã trôi qua với hai nhân vật chính mà làm gì, tôi có ngu đâu mà làm thế? Tôi sẽ vô luôn vấn đề chính của ngày hôm nay. Giông tố lại đến.
Thực chất là chả có giông tốt gì cả.
-Nhiều chuyện, có biến xới sang bên cho người khác bàn chuyện ko hả?
Đó là câu nói của ngài chủ tịch, mà ổng vừa nói cái gì cơ? Đuổi tác giả đi hả??? >”<
-Hôm nay ta quyết định mở một buổi họp gia đình.
-Vâng.
Vân My ngoan ngoãn đáp lại còn cậu ta ngồi yên.
-Vì ta luôn là chủ tịch nên tất nhiên lúc này cũng sẽ là chủ tịch chủ trì cuộc họp. Cháu gái xinh xắn Vân My chữ đẹp, lại rất có duyên sẽ làm thư kí.
Vân My hơi cười.
Cậu ta bĩu môi, rồi chờ đợi ông lão nhắc đến mình.
-Còn cậu, thằng nhóc kia sẽ làm…
-Làm gì?
-Cậu thì có thể làm gì được chứ? Cho làm uỷ viên thôi.
- >”<
^.^ ——-> ^0^
-Buổi họp ngày hôm nay đề cập đến một vấn đề hết sức quan trọng, mà ta gợi ý luôn là có liên quan đến thành viên mới của gia đình.
-Là con mèo xấu xí, khó ưa Vân My.
Cậu ta ghé lại phía Vân My thì thầm, nhưng tất nhiên cả nhà đều nghe thấy. +_+
-Ta sẽ nói luôn.
-Vậy thì con sẽ nghe luôn.
-Thằng ranh kia! >_<
Cậu ta nín bặt, ko dám giở trò lanh chanh nữa. Ông lão quay sang nhìn Vân My, ánh mắt rất chi là dịu nhẹ.
-Con…chắc ko muốn mình mang họ Hà?
-Dạ…
Câu này khiến cô ấy bỗng nhiên trở nên bối rối. Còn cậu ta bỗng chốc trở nên…đầu bù tóc rối (bực mình đó).
-Ông đừng có nói là sẽ…
-Vài ngày nữa ta sẽ làm thủ tục chuyển họ cho con sang họ Hoàng.
-Sao ạ?
Đôi mắt Vân My mở to vô cùng, vừa sửng sốt vừa hụt hẫng. Sao lại là hụt hẫng?
Cậu ta thấy thế lại càng nổi cáu.
-Ông đừng liều quá làm càn nha.
-Ăn nói thế hả? Ngồi yên đi!
-Con phản đối!
-Ai đã hỏi ý kiến cậu mà lên tiếng phản đối với chả ủng hộ?
- >”<
^.^ ——-> ^0^
Còn Vân My thì dường như đã lấy lại được tinh thần.
-Con cảm ơn ông nhưng mà…
-Con ko thích như thế sao?
-Làm sao mà cậu ta có thể thích chứ?
Cậu ta lại chen vô. Ông lão bực mình gắt.
-Có im cho người lớn bàn chuyện ko hả?
-Ông nội!!!
Thực sự làm người ta muốn khóc quá, cười chảy nước mắt. ToT
-Ko phải là con ko thích…
-Mà là con…
Tiếp tục hành vi bất lịch sự của mình…
-Cậu là Vân My à, Hoàng Nam Nam?
-Ko.
-Thế sao cướp lời người ta?
-Con biết rồi, con im lặng liền cho người lớn các người nói chuyện với nhau đây. Vừa bụng mấy người chưa?
Ăn nói vô lễ quá chừng.
-Con thấy mình ko xứng đáng mang họ Hoàng…
Cậu ta đang định lên tiếng chen ngang thì ông lão đã kịp lườm cậu ta. Thế là ý định của cậu ta lập tức bị phá sản.
“Tất nhiên là ko xứng đáng rồi, biết điều như thế là tốt.”
Ko nói được nên nghĩ. +_+
-Vậy thì ta sẽ cho con thời gian suy nghĩ, khi nào thì con sẽ có câu trả lời?
-Con…
-Một tuần được ko?
-Cần gì suy nghĩ, tất nhiên là cậu ta ko thể mang…
-Tất nhiên là cậu ko thể làm gì trái ý ta rồi. ^_^
Lại ngồi yên.
“Bực ông nội thiệt à!!! >”<”
-Con cứ thoải mái suy nghĩ, ko phải cảm thấy ngại ngần hay mặc cảm gì đâu.
“Con mèo đó mà thế?”
-Nếu con ko muốn cũng ko sao.
-Con sẽ suy nghĩ ạ.
Qua buổi họp này rút ra được một bài học rằng…uỷ viên chả có cái vai trò gì trong những buổi hội nghị cấp cao hay những cuộc họp cả. ^o^
…
Cậu ta đã biết được một thói quen của Vân My. Luôn uống nước trước khi đi ngủ.
Khi Vân My vừa mở cửa ra ngoài thì đã thấy cậu ta đang đứng trước cửa phòng cậu ta nhìn về phía mình.
Ko muốn biết cậu ta đứng đó làm gì và muốn giở trò gì, cô ấy tiếp tục ý định sẵn có trong đầu của mình là xuống nhà uống nước.
-Có thật là cậu thích tôi ko vậy?
Câu nói đó lập tức ngăn cản suy nghĩ của Vân My hiện tại.
-Nếu ko phải là tôi đã quay lại lúc cậu thú nhận điều đó thì tôi vẫn nghĩ là khi đó mình đã nghe lầm.
Vân My quay lại nhìn cậu ta, vẫn là ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Vân My thường ngày mà ko thể nhầm lẫn với bất kì ai khác.
-Cậu đang muốn nói với tôi điều gì?
-Tại sao cậu ko đồng ý luôn hoặc phản đối luôn? Cậu có lí do cho cả hai ý kiến đó cơ mà.
-…???
-Nếu cậu vẫn thích tôi, cậu sẽ phản đối việc trở thành người họ Hoàng, vì nếu như thế cậu sẽ chẳng còn cơ hội gì cả.
-Vậy nếu ko như thế? Tôi…sẽ có cơ hội sao?
-Còn nếu cậu đang muốn dừng việc làm sai lầm của cậu lại, cậu sẽ đồng ý, đó là lí do tốt nhất ép buộc cậu chấm dứt mà ko sợ tôi gây rắc rối cho cậu.
-Tôi đang hỏi cậu, nếu ko như thế, tôi sẽ có cơ hội sao?
-Hình như tôi biết cậu sẽ phản đối rồi.
Cậu ta hơi cười rồi bỏ vô phòng mình.
Câu nói của cậu ta nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ? Hình như tôi biết cậu sẽ phản đối rồi. Sao có thể nói như thế, phải có căn cứ. thì quá rõ rồi còn gì. Phản ứng của Vân My giống như đang tìm kiếm cơ hội ở cậu ta dành cho mình vậy.
Cậu ta thật tinh tế khi nhận ra điều đó ở Vân My. Điều này lạ thiệt hen?
Hơi ngập ngừng với câu nói cuối cùng của cậu ta, Vân My đã bước vô phòng cậu ta khi thấy cửa phòng hơi mở.
Cảnh này khiến tôi nhớ đến hai câu thơ trong Truyện Kiều.
Cửa ngoài vội rủ rèm the
Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình.
Hí hí!!! ^-^
-Sao vô đây mà ko gõ cửa hả?
Chả ăn nhập gì với hai câu thơ lãng mạn trên cả.
-Câu nói khi nãy là sao?
-Là sao?
-Sao tôi lại phản đối chứ?
-Thế sao cậu lại phản đối?
-Chẳng thiếu lí do để tôi phản đối.
-Thế nói thử coi!
-Là người nhà họ Hoàng, là cháu gái ngài chủ tịch, là cô chủ của gia đình này, đó ko phải một cuộc sống thực sự tốt đẹp với một đứa mồ côi như tôi sao?
-Còn gì nữa?
-Tôi có thể ngang hàng với cậu về mặt vật chất.
-Tiếp!
Cậu ta vẫn nằm yên trên giường lắng nghe.
-Tôi…tôi và cậu sẽ là anh em của nhau.
-Oh, anh em của nhau, cái này bất ngờ thật đấy.
Cậu ta ngồi bật dậy, nhìn Vân My cười với vẻ rất…đểu giả giống như con sói nhìn chú cừu non và cười vậy.
-Cậu muốn làm em gái tôi đến vậy cơ đấy, điều này tôi thực sự ko biết. Có lí do gì khiến cậu lại trở nên thế này nhỉ, Hà Vân My?
Tự nhiên xướng cái họ Hà mà cô ấy ko muốn nghe ra.
-Đúng, tôi muốn làm em gái cậu, muốn đến chết đi được, vì khi em gái và anh trai thì chẳng bao giờ có thể có gì với nhau hết.
-Ah, thì ra là đang muốn kết thúc với tôi đây hả?
Cậu ta vẫn tiếp tục điệu cười chó sói của mình. Con cừu non Vân My tội nghiệp thật nhỏ bé trước con chó sói Hoàng Nam Nam đáng sợ.
Cậu ta đã rời khỏi giường của mình và bước về phía Vân My.
-Vậy là cậu sẽ đồng ý với ông nội?
-Đúng thế.
-Tôi…đã đoán sai ý định của cậu.
-Đúng thế.
Cậu ta đã tiến sát hơn với Vân My và đặt hai tay mình lên vai cô ấy, đồng thời cúi xuống nhìn sâu vô đôi mắt đen của cổ.
-Câu hỏi cuối cùng…cậu sẽ ko thích tôi nữa?
Hơi ngập ngừng nhưng Vân My đã trả lời.
-Đúng thế.
Cậu ta bỗng nhiên quàng tay qua cổ Vân My và ôm lấy cô ấy. Hết sức nhẹ nhàg. Giờ thì Vân My đã hiểu được cảm giác sững sờ khi cô ấy ôm lấy cổ cậu ta lần trước. Cũng như cô ấy khi đó, cậu ta cũng thì thầm một câu.
-Tôi rất ghét con gái nói dối, mời ra khỏi phòng tôi!
Và ngay sau đó, Vân My đã bị đẩy ra ngoài.
Tôi rất ghét con gái nói dối…
Tại sao cảm giác của Vân My lúc này lại như thế? Thực sự là bị cậu ta đoán đúng rồi chăng? Thực sự là cô ấy đang nói dối? Sao lại như thế nhỉ? Mất luôn cả cảm giác khát nước.
Còn cậu ta, tại sao lại trở nên nguy hiểm như thế? Đến tâm trạng của Vân My mà cũng đoán ra được. Câu trả lời có thể là…Vân My là người thích cậu ta nên đã mất đi khá nhiều sự tinh tế của mình mà để cậu ta dễ dàng đoán biết được cảm nhận của bản thân.
Lí do tại sao con người ta lại thấy quãng đời học sinh đẹp nhất trong cuộc đời? Bởi nó vui vẻ và có những điều thật sự trong sáng.
Cái mà tôi đang nhắc tới là gì? Cái mà tôi đang muốn tìm kiếm qua những câu sến ơi là sến trên là gì? Là…đến khi nào cái ngọt ngào mới lộ rõ ra? Đến khi nào??? Mệt mỏi quá rồi!
Chính vì thế, tôi sẽ chẳng hơi đâu nhắc đến mấy ngày tháng tươi đẹp đã trôi qua với hai nhân vật chính mà làm gì, tôi có ngu đâu mà làm thế? Tôi sẽ vô luôn vấn đề chính của ngày hôm nay. Giông tố lại đến.
Thực chất là chả có giông tốt gì cả.
-Nhiều chuyện, có biến xới sang bên cho người khác bàn chuyện ko hả?
Đó là câu nói của ngài chủ tịch, mà ổng vừa nói cái gì cơ? Đuổi tác giả đi hả??? >”<
-Hôm nay ta quyết định mở một buổi họp gia đình.
-Vâng.
Vân My ngoan ngoãn đáp lại còn cậu ta ngồi yên.
-Vì ta luôn là chủ tịch nên tất nhiên lúc này cũng sẽ là chủ tịch chủ trì cuộc họp. Cháu gái xinh xắn Vân My chữ đẹp, lại rất có duyên sẽ làm thư kí.
Vân My hơi cười.
Cậu ta bĩu môi, rồi chờ đợi ông lão nhắc đến mình.
-Còn cậu, thằng nhóc kia sẽ làm…
-Làm gì?
-Cậu thì có thể làm gì được chứ? Cho làm uỷ viên thôi.
- >”<
^.^ ——-> ^0^
-Buổi họp ngày hôm nay đề cập đến một vấn đề hết sức quan trọng, mà ta gợi ý luôn là có liên quan đến thành viên mới của gia đình.
-Là con mèo xấu xí, khó ưa Vân My.
Cậu ta ghé lại phía Vân My thì thầm, nhưng tất nhiên cả nhà đều nghe thấy. +_+
-Ta sẽ nói luôn.
-Vậy thì con sẽ nghe luôn.
-Thằng ranh kia! >_<
Cậu ta nín bặt, ko dám giở trò lanh chanh nữa. Ông lão quay sang nhìn Vân My, ánh mắt rất chi là dịu nhẹ.
-Con…chắc ko muốn mình mang họ Hà?
-Dạ…
Câu này khiến cô ấy bỗng nhiên trở nên bối rối. Còn cậu ta bỗng chốc trở nên…đầu bù tóc rối (bực mình đó).
-Ông đừng có nói là sẽ…
-Vài ngày nữa ta sẽ làm thủ tục chuyển họ cho con sang họ Hoàng.
-Sao ạ?
Đôi mắt Vân My mở to vô cùng, vừa sửng sốt vừa hụt hẫng. Sao lại là hụt hẫng?
Cậu ta thấy thế lại càng nổi cáu.
-Ông đừng liều quá làm càn nha.
-Ăn nói thế hả? Ngồi yên đi!
-Con phản đối!
-Ai đã hỏi ý kiến cậu mà lên tiếng phản đối với chả ủng hộ?
- >”<
^.^ ——-> ^0^
Còn Vân My thì dường như đã lấy lại được tinh thần.
-Con cảm ơn ông nhưng mà…
-Con ko thích như thế sao?
-Làm sao mà cậu ta có thể thích chứ?
Cậu ta lại chen vô. Ông lão bực mình gắt.
-Có im cho người lớn bàn chuyện ko hả?
-Ông nội!!!
Thực sự làm người ta muốn khóc quá, cười chảy nước mắt. ToT
-Ko phải là con ko thích…
-Mà là con…
Tiếp tục hành vi bất lịch sự của mình…
-Cậu là Vân My à, Hoàng Nam Nam?
-Ko.
-Thế sao cướp lời người ta?
-Con biết rồi, con im lặng liền cho người lớn các người nói chuyện với nhau đây. Vừa bụng mấy người chưa?
Ăn nói vô lễ quá chừng.
-Con thấy mình ko xứng đáng mang họ Hoàng…
Cậu ta đang định lên tiếng chen ngang thì ông lão đã kịp lườm cậu ta. Thế là ý định của cậu ta lập tức bị phá sản.
“Tất nhiên là ko xứng đáng rồi, biết điều như thế là tốt.”
Ko nói được nên nghĩ. +_+
-Vậy thì ta sẽ cho con thời gian suy nghĩ, khi nào thì con sẽ có câu trả lời?
-Con…
-Một tuần được ko?
-Cần gì suy nghĩ, tất nhiên là cậu ta ko thể mang…
-Tất nhiên là cậu ko thể làm gì trái ý ta rồi. ^_^
Lại ngồi yên.
“Bực ông nội thiệt à!!! >”<”
-Con cứ thoải mái suy nghĩ, ko phải cảm thấy ngại ngần hay mặc cảm gì đâu.
“Con mèo đó mà thế?”
-Nếu con ko muốn cũng ko sao.
-Con sẽ suy nghĩ ạ.
Qua buổi họp này rút ra được một bài học rằng…uỷ viên chả có cái vai trò gì trong những buổi hội nghị cấp cao hay những cuộc họp cả. ^o^
…
Cậu ta đã biết được một thói quen của Vân My. Luôn uống nước trước khi đi ngủ.
Khi Vân My vừa mở cửa ra ngoài thì đã thấy cậu ta đang đứng trước cửa phòng cậu ta nhìn về phía mình.
Ko muốn biết cậu ta đứng đó làm gì và muốn giở trò gì, cô ấy tiếp tục ý định sẵn có trong đầu của mình là xuống nhà uống nước.
-Có thật là cậu thích tôi ko vậy?
Câu nói đó lập tức ngăn cản suy nghĩ của Vân My hiện tại.
-Nếu ko phải là tôi đã quay lại lúc cậu thú nhận điều đó thì tôi vẫn nghĩ là khi đó mình đã nghe lầm.
Vân My quay lại nhìn cậu ta, vẫn là ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Vân My thường ngày mà ko thể nhầm lẫn với bất kì ai khác.
-Cậu đang muốn nói với tôi điều gì?
-Tại sao cậu ko đồng ý luôn hoặc phản đối luôn? Cậu có lí do cho cả hai ý kiến đó cơ mà.
-…???
-Nếu cậu vẫn thích tôi, cậu sẽ phản đối việc trở thành người họ Hoàng, vì nếu như thế cậu sẽ chẳng còn cơ hội gì cả.
-Vậy nếu ko như thế? Tôi…sẽ có cơ hội sao?
-Còn nếu cậu đang muốn dừng việc làm sai lầm của cậu lại, cậu sẽ đồng ý, đó là lí do tốt nhất ép buộc cậu chấm dứt mà ko sợ tôi gây rắc rối cho cậu.
-Tôi đang hỏi cậu, nếu ko như thế, tôi sẽ có cơ hội sao?
-Hình như tôi biết cậu sẽ phản đối rồi.
Cậu ta hơi cười rồi bỏ vô phòng mình.
Câu nói của cậu ta nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ? Hình như tôi biết cậu sẽ phản đối rồi. Sao có thể nói như thế, phải có căn cứ. thì quá rõ rồi còn gì. Phản ứng của Vân My giống như đang tìm kiếm cơ hội ở cậu ta dành cho mình vậy.
Cậu ta thật tinh tế khi nhận ra điều đó ở Vân My. Điều này lạ thiệt hen?
Hơi ngập ngừng với câu nói cuối cùng của cậu ta, Vân My đã bước vô phòng cậu ta khi thấy cửa phòng hơi mở.
Cảnh này khiến tôi nhớ đến hai câu thơ trong Truyện Kiều.
Cửa ngoài vội rủ rèm the
Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình.
Hí hí!!! ^-^
-Sao vô đây mà ko gõ cửa hả?
Chả ăn nhập gì với hai câu thơ lãng mạn trên cả.
-Câu nói khi nãy là sao?
-Là sao?
-Sao tôi lại phản đối chứ?
-Thế sao cậu lại phản đối?
-Chẳng thiếu lí do để tôi phản đối.
-Thế nói thử coi!
-Là người nhà họ Hoàng, là cháu gái ngài chủ tịch, là cô chủ của gia đình này, đó ko phải một cuộc sống thực sự tốt đẹp với một đứa mồ côi như tôi sao?
-Còn gì nữa?
-Tôi có thể ngang hàng với cậu về mặt vật chất.
-Tiếp!
Cậu ta vẫn nằm yên trên giường lắng nghe.
-Tôi…tôi và cậu sẽ là anh em của nhau.
-Oh, anh em của nhau, cái này bất ngờ thật đấy.
Cậu ta ngồi bật dậy, nhìn Vân My cười với vẻ rất…đểu giả giống như con sói nhìn chú cừu non và cười vậy.
-Cậu muốn làm em gái tôi đến vậy cơ đấy, điều này tôi thực sự ko biết. Có lí do gì khiến cậu lại trở nên thế này nhỉ, Hà Vân My?
Tự nhiên xướng cái họ Hà mà cô ấy ko muốn nghe ra.
-Đúng, tôi muốn làm em gái cậu, muốn đến chết đi được, vì khi em gái và anh trai thì chẳng bao giờ có thể có gì với nhau hết.
-Ah, thì ra là đang muốn kết thúc với tôi đây hả?
Cậu ta vẫn tiếp tục điệu cười chó sói của mình. Con cừu non Vân My tội nghiệp thật nhỏ bé trước con chó sói Hoàng Nam Nam đáng sợ.
Cậu ta đã rời khỏi giường của mình và bước về phía Vân My.
-Vậy là cậu sẽ đồng ý với ông nội?
-Đúng thế.
-Tôi…đã đoán sai ý định của cậu.
-Đúng thế.
Cậu ta đã tiến sát hơn với Vân My và đặt hai tay mình lên vai cô ấy, đồng thời cúi xuống nhìn sâu vô đôi mắt đen của cổ.
-Câu hỏi cuối cùng…cậu sẽ ko thích tôi nữa?
Hơi ngập ngừng nhưng Vân My đã trả lời.
-Đúng thế.
Cậu ta bỗng nhiên quàng tay qua cổ Vân My và ôm lấy cô ấy. Hết sức nhẹ nhàg. Giờ thì Vân My đã hiểu được cảm giác sững sờ khi cô ấy ôm lấy cổ cậu ta lần trước. Cũng như cô ấy khi đó, cậu ta cũng thì thầm một câu.
-Tôi rất ghét con gái nói dối, mời ra khỏi phòng tôi!
Và ngay sau đó, Vân My đã bị đẩy ra ngoài.
Tôi rất ghét con gái nói dối…
Tại sao cảm giác của Vân My lúc này lại như thế? Thực sự là bị cậu ta đoán đúng rồi chăng? Thực sự là cô ấy đang nói dối? Sao lại như thế nhỉ? Mất luôn cả cảm giác khát nước.
Còn cậu ta, tại sao lại trở nên nguy hiểm như thế? Đến tâm trạng của Vân My mà cũng đoán ra được. Câu trả lời có thể là…Vân My là người thích cậu ta nên đã mất đi khá nhiều sự tinh tế của mình mà để cậu ta dễ dàng đoán biết được cảm nhận của bản thân.
/65
|