Lý Mộ sốt sắng đưa tay gõ cửa gọi thêm lần nữa:
" Cô Lâm "
Lâm An trong phòng láng máng nghe được tiếng Lý Mộ nhưng không đáp . Một tay cầm súng, trên môi luôn giữ nụ cười nhạt .
Cô ả kia bị khiêu khích bởi thái độ khinh thường của cô lao đến định một dao đâm thẳng động mạch, để cô chết thật đau đớn vì mất máu nhưng Lâm An chỉ nhếch môi khẽ cười . Cô ngả người về sau, con da sắc bén của một đường giữa cổ cô . Lâm An thu súng lại rồi dùng báng súng đập mạnh vào cổ tay cô ta .
" keng "
Con dao rơi xuống sàn, cô ả kia kêu lên đau đớn ôm cổ tay lùi về sau . Lực đạo từ cú đánh kia thật không nhỏ, trên cổ tay cô ta đã sưng bầm tím .
Chợt cửa phòng ngủ bật mở, sau cánh cửa chính là Lý Mộ đang cau mày cùng hai gã vệ sĩ cao lớn . Đợi mãi cũng không có động tĩnh nên anh ta đánh liều phá cửa vào .
Cảnh tưởng trong phòng có chút hỗn loạn, bình hoa bằng sứ rơi vỡ, xe đẩy đồ ăn nằm ngổn ngang và ...trên cổ Lâm An có máu chảy xuống . Dù không nhiều nhưng da cô trắng nõn càng làm nổi bật màu máu . Lý Mộ vội vàng bước đến hỏi :
" Cô Lâm, cô không sao chứ ? "
"không "
Lâm An nhàn nhạt đáp lời . Cô khẽ liếc mắt về phía cô ả kia, vẻ mặt cô ta đặc sắc vô cùng . Khuôn mặt vừa tái mét vì đau giờ lại hốt hoảng lo sợ .
Lý Mộ cũng chú ý đến cô ta . Anh ta không nhiều lời, chỉ khẽ lên tiếng :
" là ai phái cô tới ? "
Cô ả kia ôm lấy cổ tay, cười nhạt lên tiếng :
" là người mà các người có mơ cũng không động tới được "
Nói rồi cô ta xoay người định tẩu thoát bằng đường ban công nhưng bị vệ sĩ bắt giữ . Cổ tay bị đau, bả vai cũng bị thương khiến cô ta không còn di chuyển linh hoạt . Mặc dù vậy nhưng vệ sĩ cũng phải dốc sức mới bắt được cô ả . Cô ta bị hai vệ sĩ ghìm chặt dưới sàn, không ngừng ngọ nguậy chống cự nhưng bản thân kiệt sức lại so với hai gã đàn ông to con nên hoàn toàn chẳng xi nhê.
Lâm An nhận lấy khăn giấy từ tay Lý Mộ, lau đi vết máu trên cổ . Cô tiến bước đứng trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói :
" Dermot....Trương Mẫn Lan...
Sở dĩ Lâm An nhắc đến hai cái tên này là bởi cô không chắc cô ta được ai phái tới . Có thể là Dermot phái cô ta tới để nắm chuôi anh nhưng...cũng có thể là tác phẩm bác cả của cô - Trương Mẫn Lan .
Lâm An quan sát phản ứng của cô ta . Cô ả không đoái hoài đến lời cô, ánh mắt đầy phẫn nộ và sát khí ngước lên, nhếch mép cười nói :
" cô nói gì tôi không hiểu
À, vậy là không phải . Chợt trong đầu Lâm An hiện lên một cái tên . Cô tiến bước, dùng gót giày dẫm mạnh bàn tay cô ta, không nhanh không chậm lên tiếng :
' vậy chắc cô biết con trai thứ Giang gia - Giang Túc ? "
Gót giày theo lực đạo của cô mà đâm, sức lực mạnh đến tím tái một vùng trên mu bàn tay cô ta . Cô ta nhăn mặt vì đau, trán cũng rịn mồ hôi, khi nghe đến cái cái tên Giang Túc, vẻ mặt liền khựng lại, cả người khẽ run lên.
Vậy là Giang Túc, bất ngờ thật . Lâm An cười nhạt . Chỉ cần nhìn ánh mắt cô ta, cô đã có câu trả lời cho mình .
Cô ả quay đầu hướng khác, ánh mắt tránh né nhưng vẫn cứng miệng :
' tôi thật sự không hiểu cô nói gì cả
Lý Mộ đứng bên nghe mà ngứa tai . Anh ta nghe qua còn hiểu đầu đuôi, cô ta định qua mắt ai . Chỉ là anh ta không biết người đàn ông tên Giang Túc trong lời Lâm An là ai . Phải báo lại chuyện này cho lão đại thôi .
Đã có được câu trả lời mình muốn, Lâm An xoay gót tới đầu giường lấy điện thoại rồi rời đi . Trước khi bóng khuất sau cửa, cô nói vọng lại :
đừng để chết '
"vâng "
Lý Mộ quay sắp xếp thuộc hạ đưa cô ả đi rồi cũng nhanh chân theo sau Lâm An.
" Cô Lâm "
Lâm An trong phòng láng máng nghe được tiếng Lý Mộ nhưng không đáp . Một tay cầm súng, trên môi luôn giữ nụ cười nhạt .
Cô ả kia bị khiêu khích bởi thái độ khinh thường của cô lao đến định một dao đâm thẳng động mạch, để cô chết thật đau đớn vì mất máu nhưng Lâm An chỉ nhếch môi khẽ cười . Cô ngả người về sau, con da sắc bén của một đường giữa cổ cô . Lâm An thu súng lại rồi dùng báng súng đập mạnh vào cổ tay cô ta .
" keng "
Con dao rơi xuống sàn, cô ả kia kêu lên đau đớn ôm cổ tay lùi về sau . Lực đạo từ cú đánh kia thật không nhỏ, trên cổ tay cô ta đã sưng bầm tím .
Chợt cửa phòng ngủ bật mở, sau cánh cửa chính là Lý Mộ đang cau mày cùng hai gã vệ sĩ cao lớn . Đợi mãi cũng không có động tĩnh nên anh ta đánh liều phá cửa vào .
Cảnh tưởng trong phòng có chút hỗn loạn, bình hoa bằng sứ rơi vỡ, xe đẩy đồ ăn nằm ngổn ngang và ...trên cổ Lâm An có máu chảy xuống . Dù không nhiều nhưng da cô trắng nõn càng làm nổi bật màu máu . Lý Mộ vội vàng bước đến hỏi :
" Cô Lâm, cô không sao chứ ? "
"không "
Lâm An nhàn nhạt đáp lời . Cô khẽ liếc mắt về phía cô ả kia, vẻ mặt cô ta đặc sắc vô cùng . Khuôn mặt vừa tái mét vì đau giờ lại hốt hoảng lo sợ .
Lý Mộ cũng chú ý đến cô ta . Anh ta không nhiều lời, chỉ khẽ lên tiếng :
" là ai phái cô tới ? "
Cô ả kia ôm lấy cổ tay, cười nhạt lên tiếng :
" là người mà các người có mơ cũng không động tới được "
Nói rồi cô ta xoay người định tẩu thoát bằng đường ban công nhưng bị vệ sĩ bắt giữ . Cổ tay bị đau, bả vai cũng bị thương khiến cô ta không còn di chuyển linh hoạt . Mặc dù vậy nhưng vệ sĩ cũng phải dốc sức mới bắt được cô ả . Cô ta bị hai vệ sĩ ghìm chặt dưới sàn, không ngừng ngọ nguậy chống cự nhưng bản thân kiệt sức lại so với hai gã đàn ông to con nên hoàn toàn chẳng xi nhê.
Lâm An nhận lấy khăn giấy từ tay Lý Mộ, lau đi vết máu trên cổ . Cô tiến bước đứng trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói :
" Dermot....Trương Mẫn Lan...
Sở dĩ Lâm An nhắc đến hai cái tên này là bởi cô không chắc cô ta được ai phái tới . Có thể là Dermot phái cô ta tới để nắm chuôi anh nhưng...cũng có thể là tác phẩm bác cả của cô - Trương Mẫn Lan .
Lâm An quan sát phản ứng của cô ta . Cô ả không đoái hoài đến lời cô, ánh mắt đầy phẫn nộ và sát khí ngước lên, nhếch mép cười nói :
" cô nói gì tôi không hiểu
À, vậy là không phải . Chợt trong đầu Lâm An hiện lên một cái tên . Cô tiến bước, dùng gót giày dẫm mạnh bàn tay cô ta, không nhanh không chậm lên tiếng :
' vậy chắc cô biết con trai thứ Giang gia - Giang Túc ? "
Gót giày theo lực đạo của cô mà đâm, sức lực mạnh đến tím tái một vùng trên mu bàn tay cô ta . Cô ta nhăn mặt vì đau, trán cũng rịn mồ hôi, khi nghe đến cái cái tên Giang Túc, vẻ mặt liền khựng lại, cả người khẽ run lên.
Vậy là Giang Túc, bất ngờ thật . Lâm An cười nhạt . Chỉ cần nhìn ánh mắt cô ta, cô đã có câu trả lời cho mình .
Cô ả quay đầu hướng khác, ánh mắt tránh né nhưng vẫn cứng miệng :
' tôi thật sự không hiểu cô nói gì cả
Lý Mộ đứng bên nghe mà ngứa tai . Anh ta nghe qua còn hiểu đầu đuôi, cô ta định qua mắt ai . Chỉ là anh ta không biết người đàn ông tên Giang Túc trong lời Lâm An là ai . Phải báo lại chuyện này cho lão đại thôi .
Đã có được câu trả lời mình muốn, Lâm An xoay gót tới đầu giường lấy điện thoại rồi rời đi . Trước khi bóng khuất sau cửa, cô nói vọng lại :
đừng để chết '
"vâng "
Lý Mộ quay sắp xếp thuộc hạ đưa cô ả đi rồi cũng nhanh chân theo sau Lâm An.
/86
|