Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 132 - Tưởng Viễn Chu Ngang Nhiên Gây Sự

/475


Lần này, Hứa Tình Thâm thấy cho dù bên trong phòng bao có nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng gì cả, cảm giác lo lắng hồi hộp khiến cô cảm thấy không hít thở nổi.

Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt, thân hình cao gầy không che được bóng người phía sau, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn, có người kích động kêu lên: Tưởng tiên sinh tới rồi.

Nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng bên cạnh, xem ra không ai nghe thấy khẩn cầu của Hứa Tình Thâm, cô liếc nhìn lại liền thấy Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không có suy nghĩ gì khác, vội vàng cúi đầu.

Tổng giám đốc Mẫn khẽ cười: Tưởng tiên sinh, tất cả mọi người đều tới đủ, cậu là người trẻ tuổi nhất, vậy mà lần nào cậu cũng là người tới muộn nhất.

Vậy sao? Tưởng Viễn Chu cười trừ, sau đó giơ tay lên. Còn chưa tới giờ khai tiệc mà, vừa vặn.

Lão Bạch đưa mắt nhìn sang, thấy Hứa Tình Thâm thì kinh ngạc tới nỗi sắp rớt cằm. Tổng giám đốc Mẫn đưa một ngón tay chỉ: Ngồi đi.

Tưởng Viễn Chu bước về phía trước hai bước, toàn bộ bên trong phòng cũng chỉ còn có hai chỗ trống, Hứa Tình Thâm cúi thấp đầu, sắc mặt cô căng cứng, giống như là mỗi tế bào toàn thân đều bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, nếu hai người này ngồi xuống cùng nhau, bữa cơm này sẽ không thể nào ăn nổi đó chứ? Lão Bạch kéo một cái ghế ra.

Tưởng tiên sinh, mời.

Tưởng Viễn Chu nhìn một chút, cũng kéo chiếc ghế khác ra, sau đó ngồi xuống. Tổng giám đốc Mẫn liếc nhìn, buồn cười nói: Xem ra Tưởng tiên sinh cũng thích mỹ nữ nha.

Hứa Tình Thâm không nghĩ tới anh sẽ ngồi ngay bên cạnh mình, anh ngồi ở đó, sau đó cởi áo khoác, lúc Lão Bạch cầm áo cho anh, chiếc áo vụt qua người Hứa Tình Thâm, mùi nước hoa nhàn nhạt thấm vào cánh mũi, chóp mũi cô bắt đầu chảy mồ hôi. Hai người ngồi rất gần nhau, nếu như Tưởng Viễn Chu có động tác lớn hơn một chút, chân của anh sẽ chạm tới chân cô.

Tổng giám đốc Mẫn, người đẹp này là ai vậy?

Hứa Tình Thâm ngồi ở đó, lại là một gương mặt mới, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác hiếu kỳ.

Quên giới thiệu với tất cả mọi người, đây là bác sĩ riêng của tôi, sau này sẽ luôn bên cạnh tôi.

Thật xinh đẹp. . .

Hứa Tình Thâm đối mặt với lời khen như vậy, lại cảm thấy khó chịu, Tổng giám đốc Mẫn luôn gặp những người như vậy.

Nào, khai tiệc thôi.

Lão Bạch ngồi vào bên cạnh Tưởng Viễn Chu, trên bàn, ngoại trừ Tổng giám đốc Mẫn và Hứa Tình Thâm, tất cả đều là đàn ông, mọi người cũng sẽ không vô duyên vô cớ túm tụm bàn luận cùng nhau, cho nên sau khi khai tiệc, bắt đầu nói thẳng tới chuyện liên quan đến lợi ích của từng người. Tổng giám đốc Mẫn hướng về phía Hứa Tình Thâm thấp giọng nói: Cô Hứa đừng khách sáo, tôi bàn chuyện với họ, cô cứ tự mình ăn đi.”

Vâng. Hứa Tình Thâm cầm lấy chiếc đũa, nhìn về phía trước không chớp mắt, nhưng cô cách Tưởng Viễn Chu một khoảng cách gần như vậy, không thể nào không chú ý tới anh.

Tưởng Viễn Chu uống rượu, Tưởng Viễn Chu buông đũa xuống, Tưởng Viễn Chu đốt điếu thuốc lá. . .

Cô ăn thấy nhạt như nước ốc, càng nóng lòng không yên, khói của điếu thuốc lá trong tay người đàn ông không ngừng bay lượn lờ rồi phả vào mũi cô.

Trên bàn rượu càng lúc càng thoải mái, có người cầm chén đi mời rượu, hết nửa vòng thì đến phiên Tổng giám đốc Mẫn rất nhanh. Hứa Tình Thâm nghiêng người sang nói với bà: Thân thể của ngài không thể uống rượu.

Đương nhiên là Tổng giám đốc Mẫn cũng biết, nhưng ngồi trên bàn rượu, có đôi khi là thân bất do kỷ, lúc đầu bà còn từ chối: Tha cho tôi đi, mọi người nhìn xem, tôi ra ngoài cũng phải dần theo bác sĩ riêng, nếu tôi có thể uống, sao lại không uống cùng mọi người chứ?

Tổng giám đốc Mẫn, lời này của ngài là bắt nạt người khác đó nha. Nếu ngài nói như vậy, ngày mai bọn tôi ra ngoài cũng dẫn theo một người đẹp, vậy có phải là sau này khi chúng ta họp mặt, tất cả đều uống sữa tươi hết hay không?

Đúng vậy, uống một chén thôi mà, trên bàn rượu mà nói không uống rượu, chuyện kia làm sao có thể thành chứ?

Hứa Tình Thâm biết bà có vết loét dạ dày, nguồn gốc căn bệnh là do uống quá nhiều rượu, nếu như cứ tiếp tục uống như vậy, có khả năng sẽ bị thủng dạ dày.

Không phải là tôi không thể uống sao? Mọi người thấy đấy, bác sĩ riêng của tôi cũng nói như vậy, lời của cô ấy là chuyên nghiệp nhất.

Vậy được, ngài không uống, để cô ấy uống, rượu tôi đều đã lấy rồi, cũng không thể tôi mang về đó chứ?

Hứa Tình Thâm vẫn luôn ác cảm với chuyện như vậy, cô thực sự không hiểu nổi tư tưởng của bọn họ, có người đúng là thực sự không thể uống được, cũng không thể cưỡng ép như thế chứ, nói cái gì mà không uống là khinh thường nhau.

Nói cách khác, bọn họ hành động như vậy vốn là khiến cho người khác coi thường.

Tổng giám đốc Mẫn nhìn cô, tiếp lời: Người ta chỉ là bác sĩ riêng của tôi, cũng không phải tới để tiếp rượu, được rồi được rồi.

Nhiều người đều nhìn như vậy, vị bác sĩ này, cô nói một chút, Tổng giám đốc Mẫn không thể uống rượu, cô có thể uống không?

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu: Xin lỗi, tôi cũng không uống rượu.

Sức khỏe Tổng giám đốc Mẫn không tốt, cô cũng vậy?

Hứa Tình Thâm thản nhiên nói: Nhà tôi còn có con bé, cho nên tôi không thể đụng vào rượu.

Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh cô nghe được, cảm giác lời Hứa Tình Thâm nói ra, bỗng nhiên biến thành hàng loạt mũi tên lao ra từ phía cô, từng chiếc đang ghim vào tái tim anh.

Từ sau lúc ngồi vào chỗ của mình, Tưởng Viễn Chu vẫn kiềm chế không liếc nhìn cô lấy một cái, ánh mắt anh lướt qua, cái nhìn này thực sự không phải cố ý, nhưng ánh mắt của anh lại dừng ở trước ngực Hứa Tình Thâm.

Cô nói cô còn con bé, là phải nuôi con bằng sữa sao? Nhìn cô như vậy, mặc dù bên ngoài mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, nhưng lại không che được nơi gò cao.

Hứa Tình Thâm còn đang nói chuyện với đối phương, ý của cô rất rõ ràng, không uống là không uống.

Tổng giám đốc Mẫn nhìn người kia, xua tay: Thôi, tôi phải nghe theo bác sĩ riêng của tôi, mong được lượng thứ.

Bác sĩ riêng của Tổng giám đốc Mẫn còn trẻ như vậy, không biết trước đây làm gì?

Hứa Tình Thâm nghe được bên cạnh có tiếng nói chuyện truyền đến, phía sau lưng cô chợt ớn lạnh, không trả lời.

Đương nhiên là làm bác sĩ. Tổng giám đốc Mẫn trả lời thay Hứa Tình Thâm. Tưởng tiên sinh thật sự tò mò chuyện này?

Chẳng qua là tôi cảm thấy cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, nếu như tới bệnh viện làm, không phải là sẽ có triển vọng hơn sao? Đâu cần phải ngồi đây tiếp rượu, làm một bác sĩ chính thức tuyệt đối có sức cám dỗ hơn so với chuyện làm bác sĩ riêng.”

Lão Bạch nghe vậy, cũng thấy trong lòng run sợ, năm đó chuyện của Hứa Tình Thâm, rất nhiều người ở Đông Thành đều biết, Tưởng Viễn Chu làm vậy rõ ràng là muốn vạch trần vết sẹo của người khác. Nhưng Tưởng tiên sinh trong ấn tượng của Lão Bạch rõ ràng không phải là người như thế.

Mỗi người đều có chí khác nhau, có thể cô Hứa không thích bầu không khí trong bệnh viện.

Tưởng Viễn Chu khẽ cười, một tiếng cười truyền tới bên tai Hứa Tình Thâm, lại sinh ra một chút khác vị đạo.

Tổng giám đốc Mẫn, trước tiên ngài hãy cứ điều tra một chút, nếu như cô ấy đã từng kê đơn thuốc dẫn đến chuyện người bệnh bị tử vong, ngài còn muốn thuê cô ấy nữa không?

Sắc mặt Hứa Tình Thâm trở nên trắng bệch, không quay lại nhìn sắc mặt của Tổng giám đốc Mẫn nữa. Ánh mắt người phụ nữ lộ vẻ nghi hoặc, bà nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm: Tưởng tiên sinh nói vậy là có ý gì, cô cứ nói thẳng ra đi đừng ngại.

Hai người khác ngồi ở phía đối diện cũng ngẩng đầu lên, một người trong đó chỉ chỉ vào Hứa Tình Thâm, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại cảm thấy không chắc chắn lắm.

Tưởng Viễn Chu dựa về phía sau, khẽ nhếch miệng: Tôi chỉ muốn nhắc nhở ngài một câu mà thôi, nếu quả thật gặp được người như vậy, tôi cũng thấy thương tiếc cho Tổng giám đốc Mẫn. Dù sao cũng từng có người chết trong tay mình, không làm bác sĩ nữa, không đi gây họa cho người khác, mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người lên, sau đó nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Hai người nhìn nhau, Hứa Tình Thâm nghiến chặt răng, khuôn mặt cô trắng nõn, hàng mi dài và cong lúc ẩn lúc hiện, trong ánh mắt dâng trào ngọn sóng ngầm, Tưởng Viễn Chu cười nhạt: Cô Hứa, tôi nói không đúng sao?

Tôi nhớ ra rồi! Người đàn ông đối diện bỗng nhiên thốt lên: Hứa Tình Thâm, bác sĩ Hứa đúng không?

Ánh mắt Hứa Tình Thâm vẫn nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm, người đàn ông kia vẫn nói tiếp: Dì nhỏ của Tưởng tiên sinh đã qua đời hơn một năm trước đây, hình như cũng là do quá trình điều trị? Tôi nhớ rõ lúc ấy tin tức truyền đi khắp nơi, cô đã từng là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện Tinh Cảng, trước đó còn lên TV, hơn nữa còn là bạn gái của Tưởng tiên sinh. . .

Thần sắc Hứa Tình Thâm bắt đầu trắng bệch, thậm chí còn run rẩy, một vết sẹo được cô cất giấu kỹ, thời gian đã phủ bụi phai nhạt dần, nó che khuất vết thương này đi giúp cô. Hứa Tình Thâm luôn muốn quên đi, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, cô càng muốn che giấu thì nó càng giống như một nỗi đau âm ỉ đang dần nảy mầm trong đất, càng lúc càng lan ra. Nhưng mà, hiện thực tàn khốc như vậy, “Hành vi phạm tội”của cô, người khác đều nhớ kỹ hộ cô một cách rõ ràng.

Tổng giám đốc Mẫn ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ là sắc mặt lạnh hơn.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm: Đã lâu không gặp, bác sĩ Hứa.

Câu nói này của anh, giống như là ngầm chấp nhận lời nói của người đàn ông kia, trên bàn rất có tiếng bàn tán xôn xao truyền đến.

Cũng không phải là đã lâu không gặp, Tưởng tiên sinh, ngày đó chúng ta đã gặp nhau trên máy bay, tôi đã cứu con trai anh.

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu mím chặt, Lão Bạch nhìn hai người, không nói chen vào. Anh vạch trần vết sẹo của cô, cô cũng không để anh được thoải mái, Hứa Tình Thâm nhấn mạnh hai chữ “con trai”, Lão Bạch thấy, hai người này rõ ràng là đang gây tổn thương cho nhau.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu khẽ cứng lại, nhưng vẫn nở một nụ cười gượng: Phải, trong chuyện này, còn chưa nói tiếng cám ơn với cô.

Cũng không cần phải cảm ơn gì, chỉ cần Tưởng tiên sinh để cho tôi một con đường sống, tôi cũng phải nuôi con của mình, ngài thì cái gì cũng không thiếu, có thể cho con trai của ngài những gì tốt nhất. Tôi chỉ muốn dựa vào chút tiền lương chính mình kiếm được, không để con của tôi ăn không khí là tốt rồi.

Trong lòng Tưởng Viễn Chu lại bị lửa thiêu, Hứa Tình Thâm không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra là gần như muốn sinh mạng của anh!

Cô thực sự hận không thể đưa anh lên giàn thiêu.

Không phải cô đã kết hôn rồi sao? Người đàn ông của cô không nuôi nổi cô?

Hứa Tình Thâm cũng nở nụ cười: Tôi không muốn để cho anh ấy quá cực khổ.

Câu qua câu lại, bầu không khí trên bàn rượu hoàn toàn đóng băng.

Người khác cũng không tiện nói thêm gì, Tưởng Viễn Chu đốt một điếu thuốc, ra sức hít một hơi.

Cô Hứa, ngày đó bệnh viện ở Đông Thành này cũng không ai dám nhận cô, đã hơn một năm không gặp, hóa ra là cô chạy đi làm bác sĩ gia đình. Cô đang lợi dụng người khác không biết chuyện đó sao? Không biết có được tính là cố ý giấu diếm hay không?

Lồng ngực Hứa Tình Thâm trở nên nặng nề, kỳ thực cô đã biết công việc này không thể tiếp tục làm được nữa. Cô đứng dậy, cố nén cay đắng khổ sở trong lòng, Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra quay sang nói với người phụ nữ trung niên phía bên cạnh: Xin lỗi Tổng giám đốc Mẫn, tôi đi trước.

Tôi đã cho cô đi đâu, ngồi xuống. Tổng giám đốc Mẫn không nhìn sang Hứa Tình Thâm, sắc mặt lại nghiêm túc lạnh lùng.

Dù sao thì Hứa Tình Thâm cũng theo Tổng giám đốc Mẫn tới đây, cô không muốn làm mất thể diện của bà, mang tâm tư nặng nề ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều thờ ơ, ở trong mắt bọn họ, Tưởng Viễn Chu là người không thể đắc tội, có thể Hứa Tình Thâm chỉ là một bác sĩ gia đình tầm thường mà thôi.

Nếu trong tay từng có mạng người, sao còn có thể làm bác sĩ chứ?

Đúng đó, Tổng giám đốc Mẫn, bà nên coi chừng một chút.

Hứa Tình Thâm vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Viễn Chu bên cạnh.

Tưởng tiên sinh, chúng ta đều đã lập gia đình, anh buông tha tôi, cũng là buông tha chính anh, có lẽ anh nên thẳng thắn nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn tôi làm như thế nào, thì anh mới để cho tôi một con đường sống?

Ý của cô, tôi không để cho cô một con đường? Tưởng Viễn Chu đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Sao tôi lại “đuổi tận giết tuyệt” cô chứ? Vậy hơn một năm trước đây, chẳng lẽ không phải là tôi đã để cho cô một con đường sao?

Anh thấy, anh chưa bao giờ dồn cô vào đường cùng, càng không muốn dồn cô vào ngõ cụt.

Hứa Tình Thâm nghe thế, lắc đầu: Tương tiên sinh nghĩ sai rồi, người cho tôi đường sống là một người khác, lại không phải là anh!

Rốt cuộc Tưởng Viễn Chu cũng hiểu rõ, cái gì gọi là mỗi một hơi thở cũng trở nên đau đớn.

Biểu cảm của Hứa Tình Thâm càng lúc càng lạnh nhạt, cô thấy Tổng giám đốc Mẫn đứng lên, nói: Ngày hôm nay chỉ tới đây thôi, mọi chuyện cũng đều bàn được, chén rượu này, tôi uống.

Tổng giám đốc Mẫn vừa nói là làm, hơn nửa ly rượu đế uống một hơi cạn sạch.

Khuôn mặt Hứa Tình Thâm nóng như thiêu đốt, trong lòng cũng nghĩ càng thêm khó chịu, dù sao cô cũng là người gây ra chuyện này.

Mọi người cũng đều giữ lại cho cô chút thể diện, Tổng giám đốc Mẫn không ngồi nữa, mà là nói với Hứa Tình Thâm: Đi thôi.

Hứa Tình Thâm bật người đứng dậy, đi theo Tổng giám đốc Mẫn rời khỏi căn phòng.

Ra tới bên ngoài Đắc Nguyệt Lâu, Hứa Tình Thâm thở sâu, Tổng giám đốc Mẫn đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

Tổng giám đốc Mẫn, chuyện ngày hôm nay, thực xin lỗi, tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa, tạm biệt.

Cô là do tôi đưa tới, muốn đi cũng phải đi ra từ nhà tôi.

Xe đi tới cửa rất nhanh, Hứa Tình Thâm theo Tổng giám đốc Mẫn lên xe.

Đi ra ngoài được một đoạn đường, lúc này Tổng giám đốc Mẫn mới hỏi: Điều Tương tiên sinh nói là sự thực sao?

Hứa Tình Thâm khẽ nuốt khan.

Cô cố ý giấu diếm, là sợ ta không thuê cô?

Cũng không hẳn, chuyện đó cũng gây tổn thương lớn cho tôi, trong tiềm thức tôi muốn cả đời này không nghĩ tới nữa.

Dì nhỏ của Tưởng tiên sinh, thực sự là vì cô mà chết?

Hứa Tình Thâm đan hai tay vào nhau, móng tay cố sức đâm vào mu bàn tay mình.

Bà ấy mắc bệnh đã lâu, cộng với chuyện phải uống thuốc trong một thời gian dài, tôi là bác sĩ chính của bà ấy, thuốc trước đó uống lâu sẽ không tốt, tôi thay đổi một loại thuốc mới cho bà ấy. . .

Tổng giám đốc Mẫn thấy sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, liền ngắt lời cô: Trước khi chuyện này xảy ra, quan hệ của cô và Tưởng tiên sinh rất tốt sao?

Hứa Tình Thâm gật đầu. Xin lỗi.

Vẻ mặt Tổng giám đốc Mẫn vẫn rất nghiêm túc, chỉ là không hỏi cô gì nữa, cánh tay bà đè lại nơi dạ dày, trên mặt đã bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Hứa Tình Thâm nhận thấy được sự khác thường của bà.

Tổng giám đốc Mẫn, có phải lại bắt đầu đau dạ dày hay không?

Bà khẽ gật đầu, đã không nói lên lời. Tài xế thấy thế, vội vã nói: Đi bệnh viện sao?

Tổng giám đốc Mẫn đau đến nỗi cúi gập người xuống, Hứa Tình Thâm nhìn sang hai bên.

Mau, phía trước có hiệu thuốc, lái qua đó.

Nhưng nghiêm trọng như vậy, nhất định là phải tới bệnh viện chứ? Tài xế sốt ruột hỏi lại.

Tôi tới hiệu thuốc cũng chỉ mất ba phút, ở chỗ này có tới bệnh viện gần nhất cũng phải mất tới nửa tiếng đồng hồ, đừng do dự nữa.

Được.

Xe lao nhanh như bay về phía trước, sau đó dừng lại bên đường, Hứa Tình Thâm nhanh chóng chạy xuống, lúc trở lại cầm hai hộp thuốc trong tay. Cô ngồi trở lại bên trong xe, nhanh chóng mở hộp thuốc, lấy bốn viên thuốc ra, cô bỏ viên thuốc vào tờ giấy ăn, sau đó dùng điện thoại di động gõ gõ, cho đến khi viên thuốc nát thành bụi phấn.

Nước đâu?

Tài xế lấy ra một chai nước đưa về phía Hứa Tình Thâm. Sau khi nhận lấy Hứa Tình Thâm mở nắp chai, đổ sạch hơn nửa chai, sau đó cho thuốc bột rót vào trong chai, sau khi khuấy đều liền đưa cho Tổng giám đốc Mẫn.

Mau, uống vào.

Bà nhìn cô, cũng không đưa tay đón lấy, bàn tay Hứa Tình Thâm giơ ở giữa không trung, chợt nhận ra được vấn đề.

Có lẽ Tổng giám đốc Mẫn sợ không dám thuốc cô đưa, dù sao thì cô cũng vẫn mang tội.

Hứa Tình Thâm nắm chặt cái chai trong tay.

Vậy hay là đi bệnh viện.

Tổng giám đốc Mẫn kêu lên một tiếng, tay trái vươn ra nhận lấy cái chai, sau đó uống vào. Tài xế phát động động cơ xe một lần nữa, lái về hướng bệnh viện, qua mười mấy phút sau, Tổng giám đốc Mẫn nói với tài xế: Không cần đi bệnh viện nữa, về nhà.

Không sao chứ ạ? Hứa Tình Thâm quan tâm hỏi.

Trước đây cũng hay bị như vậy, lúc nghiêm trọng toàn được đưa đi cấp cứu, tôi không nghĩ tới uống thuốc lại có hiệu quả như vậy.

Hứa Tình Thâm đưa chiếc khăn tay về phía bà.

Cái này cũng chỉ là trường hợp khẩn cấp thôi, dùng thuốc này nhiều cũng không tốt, vẫn phải chú ý chế độ ăn uống và điều trị lâu dài.

Ừ.

Bên trong xe không hề có tiếng nói chuyện, ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay đi rất xa, cô đã nghĩ đến, ngày mai đi đâu tìm việc một lần nữa đây? Cô còn có thể làm bác sĩ sao? Đông Thành lớn như vậy, liệu có một chỗ cho cô an thân không? Nhưng Đông Thành lại là địa bàn của Tưởng Viễn Chu, mà bây giờ duy nguyện lớn nhất của Hứa Tình Thâm là anh không hề quan tâm tới cô nữa, nếu như có thể hoàn toàn quên cô đi, vậy thì càng tốt.

Trở lại nơi ở của Tổng giám đốc Mẫn, Hứa Tình Thâm xuống xe, Tổng giám đốc Mẫn nhìn cô, nói: Tôi không sao nữa rồi, cô trở về đi.

Vâng.

Hứa Tình Thâm đưa hộp thuốc giao cho tài xế.

Tổng giám đốc Mẫn, tạm biệt.

Ngày mai khả năng là tôi còn phải đi ra ngoài một chuyến, cô chờ điện thoại của tôi nhé.

Hứa Tình Thâm nghe thế, lấy làm kinh ngạc.

Tổng giám đốc Mẫn cười cười: Tôi biết cô cũng có con, cuộc sống thật không dễ dàng gì. Dù sao thì cô cũng không phụ trách kê đơn thuốc cho tôi, chỉ cần lúc ra cửa coi chừng tôi là được. Bác sĩ Hứa, tôi cho cô cơ hội này, cô phải biết quý trọng.

Hứa Tình Thâm há hốc miệng, thiếu chút nữa không nói lên lời, cô ra sức gật đầu. Tổng giám đốc Mẫn nhìn đồng hồ, nói: Không còn sớm, để tài xế đưa cô về đi.

Không cần. . .

Cứ về đi, không cần khách sáo với tôi, tôi thích người khác nghe lời.

Hứa Tình Thâm không khỏi cười khẽ: Vâng, cảm ơn.

---

Đắc Nguyệt Lâu.

Trong phòng bao, mọi người đã về hết, chỉ còn lại Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch.

Tưởng Viễn Chu kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, thấy đầu thuốc sẽ cháy tới ngón tay của anh, Lão Bạch vội vàng cầm lấy điếu thuốc di vào trong gạt tàn.

Tưởng tiên sinh, chúng ta trở về đi.

Tưởng Viễn Chu đưa tay đặt lên chiếc ghế bên cạnh, vị trí kia đã lạnh thấu từ lâu.

Tưởng tiên sinh, cô Hứa đã đi lâu rồi.

Con mắt nào của cậu thấy tôi đang suy nghĩ tới cô ấy?

Lão Bạch cũng không muốn tranh luận đề tài này với anh.

Vừa nãy ngài làm rất tốt.”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh: Lúc nào thì học được nói cách nói mát tôi vậy?

Đây không phải là nói mát, đối với ngài và cô Hứa mà nói, ngài có thể buông bỏ được như vậy, quả thực tốt vô cùng.

Giữa hai lông mày Tưởng Viễn Chu hiện rõ sự tức giận.

Nếu cậu còn kỳ quái như vậy, cậu thử tiếp tục xem?

Tưởng tiên sinh, nếu ngài nói như vậy, tôi có thể hiểu được. Ngài biết rõ làm như vậy sẽ tổn thương cô Hứa, nhưng ngài vẫn làm.

Tưởng Viễn Chu không nói gì, chỉ lấy tay che trên trán, Lão Bạch gồi một lúc cùng anh. Sau một lúc lâu, nhân viên phục vụ định vào dọn dẹp, đẩy cửa ra nhìn thấy bên trong còn có người, đành đi ra ngoài. Lão Bạch cầm lấy điện thoại trên bàn tay lên.

“Tưởng tiên sinh.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi ra khỏi Đắc Nguyệt Lâu, tài xế đã đỗ xe ở cửa, Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên trong xe, dáng vẻ mất hồn. Tài xế quay sang nhìn Lão Bạch, anh khẽ nói: Quay về Cửu Long Thương.

Khi Tưởng Viễn Chu gặp lại Hứa Tình Thâm ở Đắc Nguyệt Lâu, kỳ thực anh cũng không hề nghĩ tới sẽ dồn ép cô như vậy. Anh cũng không hiểu tại sao lúc đó anh lại làm vậy, giống như là một hành động điên rồ.

Dáng vẻ của cô ở trước mặt anh, quá mức hạnh phúc, không phải là Tưởng Viễn Chu không muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, chỉ là. . .

Anh không muốn nhìn thấy cô hạnh phúc cùng người đàn ông khác. Anh cũng biết anh không nên làm vậy, đúng là đã phá hủy mọi thứ, nhưng nếu bắt anh phải trơ mắt nhìn, chắc chắn anh không chịu nổi. Tưởng Viễn Chu nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện con đường này đang quay về Cửu Long Thương. Anh vỗ nhẹ vào cửa xe ra hiệu.

Tìm một chỗ, chúng ta đi uống rượu.

Lão Bạch vừa nghe lời này, giật mình quay người lại hỏi: Tưởng tiên sinh, ngài muốn uống rượu?

Phải biết rằng đã gần hai năm nay anh không hề chạm vào một giọt rượu nào. Tưởng Viễn Chu đưa tay chống trán.

Tìm một quán bar.

Lão Bạch bảo tài xế nhìn ở phía trước tìm, xe lái qua một con phố, hai bên đường đều là quán bar đủ loại hình dạng màu sắc. Hầu như Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ tới những nơi như vậy, mặc dù cũng có lúc phải đi xã giao, nhưng đó cũng là ở trong những club xa hoa. Sau khi xe dừng hẳn, tài xế xuống phía dưới mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đứng ở ngoài xe, đây là một đường dành riêng cho quán bar, trước mặt là những biển quảng cáo đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng, các loại đan xen vào nhau.

Tưởng tiên sinh, vào quán nào bây giờ?

Tưởng Viễn Chu chưa từng tới những nơi như vậy, Lão Bạch theo anh lâu như vậy, phần lớn thời gian đều dâng hiến cho anh, đương nhiên cũng sẽ không lén lút tới những chỗ như thế.

Cho nên, cả hai đều là gà mờ.

Lão Bạch quay sang hỏi tài xế bên cạnh: Cậu đã từng đi chưa?

Tài xế gật đầu, thấy ánh mắt của hai người đàn ông đồng loạt hướng về phía anh, lại vội vàng lắc đầu.Vùng xung quanh hai hàng lông mày Lão Bạch vặn lại một cái.

Rốt cuộc đã từng tới chưa?

Đúng là có đi rồi, là đi họp lớp cùng đám bạn. . .

Đi rồi là được, dẫn đường đi.

Tài xế bất chấp khó khăn đi về phía trước, nhiều quán bar như vậy, anh cũng không có khả năng mỗi chỗ đều đã tới, chỉ có thể vào đại một quán bar có bề ngoài trang hoàng nhìn qua trông khá đặc sắc.

Vừa bước vào, sương khói lượn lờ, nói vậy không hề khoa trương chút nào. Giữa không trung bốc lên một làn khói kỳ dị, quán bar không lớn, bốn phía tối đen như mực, ngoài cửa có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào trong.

Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ của mình, Lão Bạch xem menu rượu, tài xế cũng bị bọn họ lôi kéo ngồi bên cạnh, dù sao anh ta cũng là người có kinh nghiệm nhất ở đây.

Rất nhanh, trên bàn tròn không lớn lắm bày đầy rượu, Tưởng Viễn Chu ngồi giấu mình trong bóng đêm, Lão Bạch đưa một chén rượu về phía anh: Tưởng tiên sinh.

Tưởng Viễn Chu nâng tầm mắt nhìn về phía trước, hỏi: Vì sao người ta lại thích tới những chỗ như thế này nhỉ?

Lão Bạch không trả lời được, chỉ có thể nhìn sang tài xế, tài xế thấy oan uổng, dầu gì anh ta cũng là một hình tượng sáng chói mà.

Lần trước tôi tới, cũng là đi họp lớp cùng đám bạn, rất nhiều người thích quán bar, có thể là muốn khiến cho mình thả lỏng, dù sao xung quanh cũng không ai nhận ra mình.

Nhưng ở đây hỗn loạn như vậy, không sợ gặp chuyện không may sao?

Tài xế vội vàng xua tay: Người bình thường có thể sẽ thế, nhưng Tưởng tiên sinh có khả năng kiềm chế rất mạnh, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Tưởng Viễn Chu cầm lấy chai rượu mở ra rót cho tài xế: Uống đi.

Gọi nhiều rượu như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng không uống, chỉ nhìn Lão Bạch và tài xế cụng ly một cái, Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn sang, thấy trước quầy bar thật dài có mấy người đàn ông đang ngồi. Một người trong đó đưa cánh tay vắt lên vai người kia, ghé sát người kia nói điều gì đó, ít nhất thì từ góc độ của Tưởng Viễn Chu nhìn lại, tư thế này vô cùng thân thiết.

Có nhân viên phục vụ tới, cầm một hóa đơn, vừa nhìn mấy người, cũng biết Tưởng Viễn Chu có tiền, anh ta đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

Vị tiên sinh này, chỉ uống rượu không chẳng vui chút nào, có cần mấy chàng trai tới tiếp rượu hay không?

Tưởng Viễn Chu đảo mắt qua, thấy trên đó có in vài tấm ảnh.

Chàng trai?

Đúng vậy, ai cũng đều tuấn lãng phi phàm, hơn nữa đều hết sức cuốn hút.

Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng nửa người trên, Lão Bạch rùng cả mình, toàn thân đều nổi da gà.

Chàng trai? Vì sao không phải là cô gái?

Tiên sinh thực sự thích nói giỡn, tới nơi này, còn không phải là đã nói lên phương diện đó của mấy người sao? Yên tâm đi, ở đây đều là những người trong giới, không cần phải ngại.

Tưởng Viễn Chu nghe nói vậy, sắc mặt chợt thay đổi. Cách đó không xa, có một người đàn ông vừa ngồi xuống, Tưởng Viễn Chu nhìn một cái, thấy người nọ có chút quen mắt. Lão Bạch liền trả tiền rượu, đồng thời cho không ít tiền boa.

Hôm nay bọn tôi còn có việc gấp, không cần.

Dạ, được.

Ai còn có thể tiếp tục ngồi đó chứ?

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đến bên ngoài mới nhớ tới gương mặt đó là ai, anh ta không phải là. . . của Hứa Tình Thâm?

Có lẽ hai chữ ông xã, đừng nghĩ là nói ra, đến nghĩ Tưởng Viễn Chu cũng không dám nghĩ tới.

Sắc mặt tài xế lúc trắng lúc hồng.

Thật ngại quá, Tưởng tiên sinh, thực sự tôi không biết đó là một quán bar đồng tính.

Lão Bạch chỉ chỉ vào anh ta, sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm túc: Vừa nãy tôi nhìn thấy một người ở bên trong.

Ai?

Người có liên quan tới Hứa Tình Thâm.

Lão Bạch hít một hơi lạnh: Em trai cô Hứa?

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh: Là người hai ngày trước cho cậu đi điều tra.

Chồng cô Hứa?

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, bỏ rơi Lão Bạch, đi nhanh về phía xe.


/475

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status