Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Chương 79 - Đền Bù Danh Dự Thiếu Chút Nữa Bị Làm Bẩn Của Cô, Có Đủ Hay Không?
/475
|
Lão Bạch phản ứng nhanh hơn Tưởng Viễn Chu, anh ta vội chắn trước mặt.
“Tưởng tiên sinh, cẩn thận!”
Hứa Tình Thâm vẫn chưa mất đi ý thức, chẳng qua là cảm thấy chân đau đến không chịu nổi. Trong mắt cô mọi thứ vẫn còn rất tốt, vẫn chưa chết được.
Chỉ là trong khoảnh khắc đau đớn tràn lan, cô đều một mực im lặng, trong lúc mơ màng nhìn lại còn nghe thấy ba chữ “Tưởng tiên sinh” vang lại.
Ánh mắt Lão Bạch rơi lên người cô, sau khi nhìn rõ gương mặt kia thì cánh tay chậm rãi thu hồi lại. Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, không dám tùy tiện động vào người cô.
“Hứa Tình Thâm.”
Cô vươn tay, chỉ là không nói lời nào, cũng vô lực không thể làm được gì. Trong nháy mắt khi cánh tay cô sắp rơi xuống liền bị Tưởng Viễn Chu bắt lấy, anh nhìn thấy trên tay cô có máu. Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ tay phải của cô, rồi đến tay trái, may là các ngón tay đều còn đủ.
Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ mặt cô, định ôm cô lên thì Lão Bạch liền ngăn cản.
“Tưởng tiên sinh, chớ lộn xộn, vẫn nên gọi xe cứu thương đến đây đi.”
Tay Tưởng Viễn Chu đỡ phía sau lưng Hứa Tình Thâm. Cô đau đến rên rỉ thành tiếng. Bên trong quán cà phê hai bên đường có không ít người bắt đầu ra xem náo nhiệt. Hứa Tình Thâm hoảng hốt nhìn người trước mặt, đúng là Tưởng Viễn Chu đã trở về.
“Minh Xuyên, em trai em…”
“Anh đã bảo Lão Bạch đi tìm.”
Hứa Tình Thâm giơ tay phải lên, chỉ cảm thấy sự trống rỗng. Trong mắt cô lộ ra sự kinh sợ hoảng hốt.
“Bàn tay, ngón tay em sao lại như vậy?”
Tưởng Viễn Chu nhìn cảnh tượng trên mặt đất, dường như nghe được trong giọng nói mình có vài phần ngớ ngẩn.
“Vậy là ai?”
“Minh Xuyên… Mau mau tìm nó về …”
“Yên tâm, sẽ nhanh chóng tìm được Minh Xuyên về.”
Lão Bạch khom lưng nhặt hộp giấy trên mặt đất lên. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra phủ lên người Hứa Tình Thâm.
“Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Hứa Tình Thâm gần như toàn thân không còn hơi sức mà cử động.
“Chỉ đau quá thôi.”
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng trên lầu, vừa lúc một người đàn ông thò đầu ra. Ánh mắt của anh liền chuyển lạnh, sát khí nổi lên.
“Lão Bạch.”
“Tưởng tiên sinh yên tâm, người bên trong một tên cũng đừng hòng chạy thoát.”
—
Vạn Dục Ninh giật mình tại chỗ, một màn này cùng với tưởng tượng trong lòng cô ta hoàn toàn khác nhau.
“Sao? Thế nào?”
“Cô Vạn, hình như là Tưởng tiên sinh tới.”
“Anh nói cái gì?” Vạn Dục Ninh kinh hãi.
“Làm sao bây giờ? Không phải nói Tưởng tiên sinh xuất ngoại rồi sao?”
Vạn Dục Ninh ôm chặt hai bả vai của mình, sau đó bỗng nhiên cầm túi xách lên bước nhanh ra ngoài. Vừa mở cửa liền trông thấy những người đàn ông xa lạ đang đứng bên ngoài.
Chờ sau khi Vạn Dục Ninh bước ra mấy người bọn họ liền vọt vào, một người trong số đó lại hướng về phía Vạn Dục Ninh, nói: “Cô Vạn, chúng tôi đưa cô xuống lầu.”
“Các ngươi là ai? Bỏ ra!”
“Xin mời.”
Vạn Dục Ninh bị cưỡng chế đưa xuống lầu. Đi ra cửa khách sạn, xa xa trông thấy Tưởng Viễn Chu ngồi xổm trước mặt Hứa Tình Thâm. Thật ra Vạn Dục Ninh trông cũng không khá hơn, cả người đều có vết máu. Cô ta đẩy người bên cạnh ra, bước nhanh về phía trước.
“Viễn Chu!”
Người đàn ông vừa nghiêng đầu, nhìn thấy trước ngực Vạn Dục Ninh một mảng lớn màu đỏ hồng, da thịt nơi cần cổ cũng có vết máu mơ hồ. Vạn Dục Ninh buông tay ra, cô ta bị thương cũng không nhẹ, máu từ vết thương ở cổ trào ra bên ngoài.
Hứa Tình Thâm nằm trên mặt đất thở dốc không ngừng, khuôn mặt Tưởng Viễn Chu trở nên hung ác nham hiểm, nhìn thẳng về phía Vạn Dục Ninh.
“Ngón tay của Hứa Minh Xuyên là em chặt?”
“Không, không phải em.” Vạn Dục Ninh nhanh chóng phủ nhận tất cả.
“Vậy là ai?”
Sắc mặt Vạn Dục Ninh hoảng loạn. Hứa Tình Thâm nâng mắt lên nhìn cô ta, cứ lẳng lặng nhìn như vậy. Cô ta luống cuống như đứa trẻ.
“Em cũng không biết.”
“Em không biết?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng hỏi.
Ánh nắng buổi trưa gắt gao soi lên từng vệt máu nhuộn đầy trên người Vạn Dục Ninh.
“Hiện giờ anh cũng không muốn nghe em giải thích.”
“Viễn Chu, chính cô ta biến em thành như vậy.” Vạn Dục Ninh chỉ tay về Hứa Tình Thâm.
Tiếng còi của xe cứu thương từ xa vang vọng lại. Trên trán Hứa Tình Thâm rịn đầy mồ hôi, cô không còn hơi sức đâu mà tranh cãi với Vạn Dục Ninh. Môi cô hơi mấp máy, Tưởng Viễn Chu liền quỳ một gối xuống, kề tai sát bên miệng cô.
“Muốn nói cái gì?”
“Minh Xuyên… Mau tìm nó, càng nhanh càng tốt, không thì ngón tay của nó …”
“Anh biết.” Tưởng Viễn Chu cầm tay Hứa Tình Thâm lên.
“Chớ nói chuyện nữa.”
Xe cứu thương dừng trước mặt, nhân viên y tế bước nhanh đến đặt Hứa Tình Thâm lên băng ca. Lão Bạch bảo thuộc hạ mang hai gã kia đi. Anh ta nhìn Vạn Dục Ninh một chút.
“Tưởng tiên sinh, cô Vạn thì làm sao bây giờ?”
“Trước tiên tìm cho được Hứa Minh Xuyên cho tôi.”
“Vâng.”
Tưởng Viễn Chu đi tới trước xe cứu thương. Vạn Dục Ninh che cổ, sắc mặt trắng bệch. Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn cô ta. Vạn Dục Ninh không tự chủ được liền tiến lên.
“Viễn Chu, em thật sự là bị Hứa Tình Thâm làm bị thương, không tin anh hãy hỏi cô ta đi… Vết thương trên người em…”
Hiện giờ Tưởng Viễn Chu không có tâm trạng quản những chuyện này nữa. Anh bước lên xe cứu thương rời đi.
Hứa Tình Thâm được đưa về Tinh Cảng, sau đó làm một loạt kiểm tra. Tưởng Viễn Chu luôn ở bên cạnh cô.
Vạn Dục Ninh gọi điện thoại cho A Mai. A Mai nghe xong liền hoảng sợ, nhanh chóng sắp xếp đến bệnh viện.
—
Nhân Hải.
Lúc A Mai chạy đến, Vạn Dục Ninh cũng vừa tới. Trông thấy bộ dạng của Vạn Dục Ninh, A Mai vội vàng hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
“Mình thật không nghĩ tới trong tay cô ta lại cất giấu đồ có thể làm người khác bị thương.”
A Mai dìa cô ta bước nhanh vào.
“Còn nữa, cậu nói Tưởng Viễn Chu đã trở về?”
“Phải.”
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.” A Mai kéo tay Vạn Dục Ninh qua.
“Dục Ninh, cậu với Tưởng Viễn Chu dù sao cũng là tình cảm thanh mai trúc mã, anh ta sẽ không gây khó dễ cho cậu. Nhưng mình thì không được như cậu, cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu có thể đừng để tớ dính vào được không?”
“A Mai…”
“Cậu nghĩ đi, nếu như không phải Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên trở về, sự tình đã sớm thành công. Sau đó mình còn có thể giúp cậu, nhưng nếu để Tưởng Viễn Chu biết mình ở sau lưng giúp cậu tính kế, anh ta sẽ không bỏ qua cho mình.”
Vạn Dục Ninh biết, nếu như cô ta khai A Mai ra cô cũng khó thoát, chẳng qua chỉ là một cái đệm lưng mà thôi. Huống hồ A Mai còn là người một nhà.
“Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói ra.”
Sắc mặt A Mai nhẹ nhàng buông lỏng, cuối cùng cũng yên lòng.
“Vết thương của cậu cần phải điều trị thật tốt. Đưa di động cho mình, để mình gọi cho Phương Thành.”
“Được.”
Lúc Phương Thành chạy đến bệnh viện, Vạn Dục Ninh đang được xử lý sát trùng vết thương. Không thể nào tự nhiên bị thương như vậy. Phương Thành nhất thời kinh hãi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Phương Thành…”
Vạn Dục Ninh vươn tay ra trước mặt anh, người đàn ông liền tiến lên cầm tay cô ta. Trên cổ cô có hơn mười vết thương nông sâu không giống nhau.
Phương Thành ôm lấy bả vai cô, trong giọng nói chứa đựng lửa giận không thể kìm nén nổi.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
A Mai liền tiếp lời: “Là Hứa Tình Thâm.”
“Cái gì?”Trong mắt Phương Thịnh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Anh biết rõ tính tình của Hứa Tình Thâm, tuy cô không nhu nhược, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động khiêu khích gây tổn thương người khác. Hôm nay Vạn Dục Ninh thành như vậy, Phương Thành không dám nghĩ tiếp nữa.
Anh nắm chặt vai Vạn Dục Ninh.
Sau khi được xử lý vết thương xong, cô ta liền hỏi bác sĩ: “Có chỗ nào đáng ngại không?”
“Nơi bả vai cũng không vấn đề gì, dù sao cũng cách một lớp quần áo. Nhưng vết thương trên cổ rất sâu, sợ rằng sẽ để lại sẹo.”
“Cái gì?” Vạn Dục Ninh muốn thử chạm vào, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không dám động.
“Còn có thể để lại sẹo sao?”
Phương Thành vỗ nhẹ bả vai cô.
“Em đừng quá lo lắng, quan trọng là thân thể không có việc gì là được.”
Vạn Dục Ninh bị thương thành như vậy, bên nhà họ Vạn tất nhiên cũng sẽ bị kinh động. Trong lòng Phương Thành nóng như lửa đốt, chỉ là che giấu rất tốt không để lộ ra.
Trong lúc đợi Vạn Dục Ninh băng bó vết thương xong, Phương Thành nháy mắt với A Mai, bảo cô ta đi ra ngoài. Hai người đi trên hành lang. Phương Thành hơi tựa người về bức tường phía sau lưng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh là đang lo lắng cho Hứa Tình Thâm?”
“Tốt nhất là cô đừng nên giấu diếm tôi.”
A Mai liếc nhìn Phương Thành.
“Tôi cũng chỉ là nghe Dục Ninh nói sơ quá vài câu, nhưng cô ấy lại không cho tôi nói với anh.”
Phương Thành hơi mím môi lại, sau đó liền kéo ra thành một nụ cười: “Cô thật sự nghe lời cô ấy vậy sao?”
“Cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi.”
“Tôi thì sao?”
A Mai cảm thấy tim đập loạn một nhịp. Cô né tránh ánh mắt của Phương Thành, hạ thấp giọng: “Chuyện sảy thai, Dục Ninh vẫn nuốt không trôi cục tức này, cô ấy chặt lìa ngón út của Hứa Minh Xuyên, muốn ép Hứa Tình Thâm uống loại thuốc kích dục kia, thế nhưng bị Hứa Tình Thâm đâm bị thương.”
“Vậy Hứa Tình Thâm đâu?” Phương Thành nghe được giọng mình run rẩy.
“Cô ta nhảy từ lầu ba xuống, sau đó được Tưởng Viễn Chu mang đi.”
Phương Thành khẽ nhắm hai mắt.
Mấy hôm nay Vạn Dục Ninh đều ở trong nhà tịnh dưỡng, anh cũng vội vàng lo chuyện bên xưởng dược, lại quên mất phái người theo sát hai chị em họ Hứa.
“Phương Thành, chuyện này anh cũng không được giúp đỡ Hứa Tình Thâm.”
Phương Thành lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không cần cô dạy tôi phải làm như thế nào.”
Tiếng gọi của Vạn Dục Ninh truyền đến, người đàn ông vội quay trở vào.
A Mai xoay người đứng ở cửa, thấy sắc mặt Phương Thành khi nhìn Vạn Dục Ninh đã trở nên nhu hòa. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ kéo tay cô qua.
“Rất đau sao?”
“Em sợ.”
“Không có việc gì, có anh ở bên cạnh em đây.”
Mi mắt A Mai hơi cụp xuống, cô biết Phương Thành không đơn giản, nếu không cũng đâu thể dễ dàng thay đổi sắc mặt như vậy.
—
Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ và y tá luôn đi theo sát bên cạnh cô. Kết quả kiểm tra đã có. Tưởng Viễn Chu liền hỏi Hứa Tình Thâm: “Còn đau lắm sao?”
“Thân thể của em, em biết, không có gì đâu, chỉ là hay chóang váng đầu và muốn ói.”
“Cái này rất bình thường.” Bác sĩ đứng bên cạnh liền giải thích.
“Từ lầu ba bị quẳng xuống, nếu không có mái hiên kia làm tấm chắn thì bác sĩ Hứa đã sớm thịt nát xương tan.”
Tâm tình Hứa Tình Thâm trở nên nhẹ nhõm hơn, đối phương còn có thể nói đùa, đã nói lên không có vấn đề gì quá lớn.
Tưởng Viễn Chu đảo mắt qua nhìn cô.
“Đã kiểm tra tỉ mỉ rồi chứ?”
“Tưởng tiên sinh yên tâm đi, bác sĩ Hứa chỉ bị chấn động não nhẹ, vài vết bầm lớn trên mặt và tay, chân. Mặc dù không bị gãy xương nhưng tình trạng đau nhức thân thể là rất bình thường.”
Hứa Tình Thâm muốn cử động, lại bị đau đến nhíu chặt lông mày lại.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống mặt Hứa Tình Thâm, tảng đá trong lòng chung quy vẫn không cách nào gỡ xuống được.
Có lẽ là vì một màn lúc cô xuất hiện trước mặt anh đã để lại ấn tượng quá sâu sắc. Lúc anh thấy ngón tay út kia thì toàn bộ đầu óc liền trở nên trống rỗng, mùi máu tanh đánh thẳng vào anh, tàn nhẫn cào cấu như chính anh mới là người bị thương vậy. Gân xanh đã nổi đầy trên trán anh. Anh phát phất tay với người bên cạnh.
“Ra ngoài hết đi.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
“Em trai em vẫn đang trong phòng phẫu thuật sao?”
“Phải.”
“Nhà họ Hứa em đều gặp chuyện không may.” Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. “Thực sự là bất hạnh mà.”
“Nói anh biết chuyện gì đã xảy ra.”
Trong lời nói của Hứa Tình Thâm chưa từng kích động như thế bao giờ: “Không phải anh đã bắt hết bọn người đó sao? Hỏi bọn họ là được.”
“Anh muốn nghe em nói.”
Cánh tay cô vừa nóng vừa đau nhức, giống như là muốn thiêu cháy toàn bộ. Trong mắt Hứa Tình Thâm chậm rãi sinh sôi hận ý.
“Anh không sợ em đặt điều, oan uổng cho Vạn Dục Ninh?”
“Không sợ.”
Sự tình đã chấn động đến mức này, còn có thể khuyếch đại thế nào nữa?
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người đàn ông đang ở bên giường, thật sự không muốn nhiều lời nữa.
“Vạn Dục Ninh muốn ép em uống thuốc, sau đó tìm hai người đàn ông tới để quan hệ với em. Em không đồng ý, cô ta dùng Minh Xuyên ép em. Em trai em bị cô ta chặt đứt ngón tay, nhưng em không muốn mình phải rơi vào tình cảm bi thảm, nên đành nhảy xuống.”
“Vậy em không sợ ngã chết sao?” Trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút tức giận.
“Đương nhiên em sợ. Nhảy xuống có thể có, cũng có thể không. Nhưng khi đó em nghĩ ngã chết còn tốt hơn. Nếu như khi ấy không phải đúng lúc anh xuất hiện, mà em lại không chết, vậy an nguy của Minh Xuyên em cũng không biết phải tính thế nào.”
Trước ngực Tưởng Viễn Chu như bị một khối đá đè nặng, chèn ép đến nghẹt thở.
“Vậy tại sao còn muốn liều lĩnh?”
“Vậy phải thế nào?” Cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Vấn đề bị ném về cho Tưởng Viễn Chu, anh không thể trả lời được. Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại. Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra cửa.
“Chờ em trai em phẫu thuật xong, em muốn qua xem nó một chút.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu kinh ngạc nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô. Chí ít từ lúc gặp anh đến giờ, Hứa Tình Thâm cũng chỉ hỏi về tình trạng của Hứa Minh Xuyên, không hề khóc lóc kể lể hay tỏ ra phẫn nộ. Mặc dù cô vừa thoát khỏi cửa tử, mặc dù em trai cô đã mất một ngón tay.
Mãi cho đến buổi tối, Lão Bạch mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa, có thể qua thăm rồi.”
Hứa Tình Thâm không hề buồn ngủ, nghe thấy Lão Bạch nói liền muốn ngồi dậy. Tưởng Viễn Chu ôm lấy vai cô, đỡ cô ngồi vào một chiếc xe đẩy Lão Bạch vừa đẩy tới.
Đi tới cửa phòng bệnh của Hứa Minh Xuyên, Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại.
“Một mình em vào thôi, có lẽ tâm trạng của em trai em vẫn chưa ổn định.”
Tưởng Viễn Chu buông lỏng tay ra, Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra đi vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Đi tới mép giường bệnh, Hứa Minh Xuyên đang bình tĩnh nhìn lên trần nhà. Hứa Tình Thâm nhìn sang tay cậu. Cô kéo tay không bị thương của cậu qua, tay kia đặt lên trán cậu.
“Minh Xuyên…”
Giọng cô nức nở, Hứa Tình Thâm không có cách nào kìm nén được tiếng khóc. Hai vai cô khẽ run rẩy. Tưởng Viễn Chu đứng bên ngoài vẫn chưa rời khỏi, xuyên qua khung cửa sổ bằng thủy tinh, anh có thể nhìn thấy bóng lưng Hứa Tình Thâm.
“Chị.”
Thanh âm của Hứa Minh Xuyên suy yếu. Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
“Trên người còn vết thương nào khác không?”
“Không có.”
Hứa Minh Xuyên liếc nhìn tay phải của mình.
“Chị, em chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Hôm đó ở hôn lễ của cô ta em không nên làm bậy. Nhưng em cũng đã biết sai rồi, thế nhưng Vạn Dục Ninh lại không chịu buông tha cho chúng ta.”
“Minh Xuyên…”
“Những ngón tay khác còn có thể bị chặt đứt nữa hay không?”
Trên gương mặt Hứa Minh Xuyên đã tràn ra nước mắt.
“Chị, lúc bọn họ kề dao lên ngón tay em, em đã cầu xin họ tha cho em…”
Rốt cuộc Hứa Tình Thâm không thể chống đỡ được nữa, đau lòng khóc thành tiếng. Cô nắm chặt tay Hứa Minh Xuyên, tiếng khóc của cô thê lương mà bi thương. Cô không muốn làm lớn chuyện.
Những gì Tưởng Viễn Chu nghe thấy bây giờ lại là những lời lên án và bất đắc dĩ của Hứa Tình Thâm.
“Chị, chị đừng khóc, đừng khóc.”
Hứa Minh Xuyên vừa nhìn thấy cô như vậy, cũng luống cuống.
“Em ổn mà.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay cậu, gục mặt khóc. Hứa Minh Xuyên không dám động đậy, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của chị mình.
“Chị, từ nhỏ đến lớn em chưa từng thấy chị như vậy, đừng làm em sợ.”
Cô không trả lời, đôi vai ngày càng run rẩy kịch liệt.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, thì ra không phải cô không đau lòng, chỉ là không làm vậy trước mặt anh mà thôi.
“Chị, chị còn có Tưởng Viễn Chu, đừng khóc nữa.”
Hứa Tình Thâm dường như không để tâm.
Hứa Minh Xuyên tiếp tục nói: “Anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta.”
Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy. Cô vẫn nắm tay của Hứa Minh Xuyên như cũ.
“Lúc đó chị cũng đã đâm Vạn Dục Ninh bị thương. Minh Xuyên, xem như bỏ qua chuyện này đi.”
“Cái gì, bỏ qua?” Hứa Minh Xuyên không hiểu, tiện đà thử thăm dò.
“Chị, Tưởng Viễn Chu không phải là bạn trai chị sao?”
Hứa Tình Thâm lau khóe mắt, vẫn không trả lời.
Thần sắc Hứa Minh Xuyên lo lắng.
“Chị, chị xem chị thành bộ dạng như vậy, chị không nói em cũng biết. Không phải thiếu chút nữa đã bị họ Vạn kia hại chết sao?”
“Minh Xuyên!” Hứa Tình Thâm khôi phục vẻ điềm tĩnh.
“Em hãy nghe chị nói, Tưởng Viễn Chu có thể cứu chúng ta ra, đối với chúng ta mà nói đã là kết quả tốt nhất. Chuyện kế tiếp, không cho em nói bậy ở trước mặt anh ta.”
“Vì sao?” Hứa Minh Xuyên khó có thể tin nổi.
“Chẳng lẽ anh ta sẽ không vì chị ra mặt tính sổ với Vạn Dục Ninh sao?”
“Minh Xuyên.” Hứa Tình Thâm cố gắng nhắc nhở em trai.
“Chị và em chung quy không phải người thân của anh ta, anh ta có thể làm được như vậy, lẽ nào chúng ta còn không thỏa mãn?”
“Chị…” Hứa Minh Xuyên bị câu trả lời này làm cho tức đến gần như nghẹn ở cổ họng.
“Nhưng chị là bạn gái của Tưởng Viễn Chu mà.”
Ngoài cửa, người đàn ông mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Tình Thâm, nhưng từng câu nói của cô rất rõ ràng mà xuyên qua cánh cửa, đâm thẳng vào màng nhĩ anh.
“Anh ta chỉ nói như vậy, lẽ nào chị phải tin là thật?”
“Sao lại không thể tin?”
Hứa Tình Thâm nghiêm túc nhìn về phía Hứa Minh Xuyên.
“Em nghĩ chị và Tưởng tiên sinh xứng đôi sao?”
“Vì sao không xứng?” Mặc dù Hứa Minh Xuyên suy yếu, nhưng vẫn là tức giận và bất bình.
“Minh Xuyên, khi em thật sự thích một cô gái, em nói muốn cô ấy là bạn gái em, vậy khẳng định là nghiêm túc. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu…” Hứa Tình Thâm ngừng một chút, khó khăn nuốt xuống sự nghẹn ngào ở cổ họng.
“Thật sự chị không dám nghĩ tới.”
“Nhưng Vạn Dục Ninh như vậy…”
“Vạn Dục Ninh là tiểu thư nhà họ Vạn, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Cô ta từ nhỏ gây chuyện đã có Tưởng Viễn Chu thay mình thu dọn tàn cuộc. Anh ta có thể sẽ phẫn nộ, cũng có thể sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chị mà gây bất cứ thương tổn gì cho Vạn Dục Ninh.”
Tuyệt vọng trong mắt Hứa Minh Xuyên ngày càng hiện lên rõ ràng, như là niềm tin bỗng nhiên bị đánh vỡ, trong nháy mắt mất đi điểm tựa.
“Ngón tay của em bị chặt đứt, mà không chỉ vậy, sau này nếu như Vạn Dục Ninh lại đối phó với chúng ta, chúng ta chỉ có thể tận lực tránh né phải không?”
“Minh Xuyên.” Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên sờ sờ đầu cậu.
“Nếu không phải vì chị, em cũng sẽ không bị dính dáng vào.”
“Chị, chị mới là người chịu nhiều thiệt thòi nhất.”
Hứa Tình Thâm kềm chế tâm tình của mình, thấp giọng nói tiếp: “Thật ra cũng đã tốt lắm rồi. Lúc đi học, lúc đi làm, chị cũng đều gặp không ít chuyện phiền toái, nhưng không phải cũng đều vượt qua rồi đó sao?”
Hứa Tình Thâm an ủi Hứa Minh Xuyên vài câu. Tưởng Viễn Chu lui về phía sau, Lão Bạch đứng ở cách đó không xa. Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bước tới.
“Tưởng tiên sinh, mấy người kia đều đã chịu mở miệng, ngài muốn đích thân hỏi lại không?”
Người đàn ông lắc đầu, sắc mặt anh mệt mỏi rã rời.
“Đại khái tôi đã hiểu mọi chuyện.”
“Lần này cô Vạn quả thực đã quá đáng.”
“Nào chỉ là quá đáng.” Tưởng Viễn Chu nâng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dù cho trước đây cô ta có thủ đoạn vô cùng độc ác, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn xem cô ta như một đứa trẻ thích gây chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta liên tiếp gây tổn thương cho người khác. Cậu biết không, cô ta chặt ngón ta của người ta, còn muốn đem Hứa Tình Thâm…”
Nửa câu sau, Tưởng Viễn Chu vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Lão Bạch nhìn Hứa Minh Xuyên trong phòng bệnh.
“Cô Hứa rất khó chấp nhận được, nhưng cũng không yêu cầu ngài phải thay cô ấy ra mặt lần này.”
“Cô ấy quá nhạy cảm, cũng hiểu được người khác sẽ không đến mức sẽ giúp mình vô điều kiện.”
“Vâng, cô Hứa thông minh từ nhỏ, sẽ không yêu cầu ngài giúp mình.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, liếc nhìn Lão Bạch một cái thật sâu.
Lão Bạch nhìn đồng hồ.
“Tưởng tiên sinh, có cần gọi thức ăn ở nhà hàng không ? Sau khi xuống máy bay ngài cũng chưa được nghỉ ngơi.”
Người đàn ông khẽ gật đầu.
—
Sau khi Vạn Dục Ninh được đưa về nhà, cha mẹ cô ta cũng vừa mới tới. Mẹ cô nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con gái thì nước mắt bật trào ra ngoài.
“Bảo bối, sao lại bị thương thành như vậy?”
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng trở nên u ám: “Sao con lại dám tới đó một mình?”
“Con cho rằng không có việc gì, huống hồ lúc đó trong phòng còn có người khác…”
Phương Thành giúp Vạn Dục Ninh cởi áo khoác. Vạn Hâm Tăng tỉ mỉ quan sát vét thương của con gái, đau lòng đến mức hận không thể xé xác Hứa Tình Thâm ngay tại chỗ.
“Lại có thể bị thương nặng như vậy!”
Phải biết rằng, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn ông ta còn không dám động mạnh một cái.
Vạn Dục Ninh thức thời liền khóc rống lên.
“Ba, bác sĩ nói có thể để lại sẹo, con phải làm sao bây giờ?”
“Phương Thành, con nói chuyện này Dục Ninh nên làm sao?”
Trong mắt người đàn ông không có chút gợn sóng, chỉ là trong khoảnh khắc anh bật ra câu trả lời thì ánh mắt cũng không hề gợn sóng.
“Ba. Đương nhiên không thể để Dục Ninh chịu oan uổng như vậy, chúng ta hẳn là nên đòi lại công bằng.”
“Phương Thành.”
Trong lồng ngực anh, Vạn Dục Ninh giật mình, không nghĩ lại động đến vết thương, đau đến nỗi nắm chặt tay Phương Thành.
Bà Vạn muốn đưa con gái về bên nhà nhưng Vạn Dục Ninh không muốn. Vạn Hâm Tăng dặn dò Phương Thành vài câu sau đó dẫn vợ rời đi.
Vạn Dục Ninh uống thuốc xong, đi ngủ rất sớm, cũng ngủ được rất sâu. Phương Thành tắm rửa xong đi ra, hai tay anh nắm chặt một góc bên mép giường, những bọt nước trên mái toc ngắn rơi lên mặt Vạn Dục Ninh. Hàng lông mi người phụ nữ khẽ nhấp nháy, nhưng vẫn không tỉnh dậy.
Bên trong thuốc có vài thành phần giúp an thần, cho nên Vạn Dục Ninh mặc dù đau dữ dội, cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Ngón trỏ khẽ đảo qua lại trên gương mặt anh tuấn của Phương Thành.
“Còn có thể yên tâm thoải mái mà ngủ như vậy, không hổ danh là tạp chủng nhà họ Vạn.”
Trước mặt người khác, Phương Thành luôn phải cực khổ che giấu tình cảm và sự quan tâm dành cho Hứa Tình Thâm, đồng thời cũng đã vô tình khiến cho trái tim mình càng lúc càng trơ lì cảm xúc.
Tựa như lúc này, anh chỉ hận không thể bóp chết Vạn Dục Ninh ngay, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhịn xuống.
Bàn tay anh rơi xuống bên cần cổ Vạn Dục Ninh, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Phương Thành hơi mở rộng các ngón tay, rồi lại hơi dung sức khẽ bóp lại.
Vạn Dục Ninh khó chịu nghiêng đầu, mí mắt cũng giật giật. Phương Thành càng cố dung sức ghì chặt lại, Vạn Dục Ninh đau đến nỗi giật mình tỉnh dậy, trợn mắt thấy Phương Thành đang ở ngay trước mặt, tay phải anh đang đặt trên bả vai mình. Nét mặt anh vẫn dịu dàng.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Vạn Dục Ninh đưa tay lên sờ bên cổ, đau đến trán đổ đầy mồ hôi. Cô ta liền ôm chặt người đàn ông trước mặt.
“Ngủ cùng em đi, em rất sợ.”
“Sợ cái gì?”
Đời này Vạn Dục Ninh còn chưa từng bị người khác cho nếm trái đắng như vậy.
“Lúc đó nếu như Hứa Tình Thâm giơ cao tay một chút, mặt của em sẽ bị hoàn toàn bị hủy trong tay cô ta. Em không ngờ lá gan cô ta lại lớn như vậy.”
Phương Thành đè lại tay cô ta, nhấc chăn lên nằm xuống bên cạnh.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi.”
Cô ta không ngại chuyện bị bại lộ. Kể cả việc Hứa Tình Thâm suýt nữa ngã xuống mà chết ngay tại chỗ, Vạn Dục Ninh cũng không sợ.
Chuyện nhà họ Vạn am hiểu nhất, không phải là xem mạng người như cỏ rác sao?
Vạn Dục Ninh rất nhanh lại ngủ say. Cánh tay Phương Thành đang ôm bả vai cô ta cũng liền thu về.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu nằm trên một chiếc giường khác đã ngủ từ lúc nào. Trên bàn trà bày vài món ăn, đều là do nhà hàng mang đến.
Hứa Tình Thâm đẩy xe đẩy trở lại bên giường, muốn tự mình đứng dậy, nhưng bởi vì gây ra tiếng động quá lớn, khiến cho người bên giường kia giật mình thức giấc.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, xoa nhẹ mấy đầu ngón tay trước trán, hai mắt vẫn còn nhắm nghiền.
“Em ăn một chút đi.”
“Đầu em còn choáng váng, không muốn ăn.”
Tay Hứa Tình Thâm chống bên mép giường. Tưởng Viễn Chu trợn mắt nhìn sang, liền đứng dậy đi tới bên cạnh cô. Anh ôm ngang người cô lên, Hứa Tình Thâm la lên một tiếng. Sắc mặt người đàn ông hốt hoảng nhìn cô.
“Làm sao vậy?”
“Chân, chân đau.”
Một tay Tưởng Viễn Chu lúc này đang ôm bên chân cô, bị cô kêu đau thế nhất thời cũng không phải đặt tay ở đâu cho đúng.
“Em, em muốn ngủ một lát.”
Tưởng Viễn Chu đặt cô lên giường. Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu, cả người đau nhức. Cô đặt tay đè lại trước ngực.
Anh thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có chút khó chịu, hơi tức ngực.”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên mép giường, giúp cô cởi nút áo bệnh nhân. Sau khi kiểm tra một chút, lại tiếp tục cởi luôn nịt áo ngực của cô. Bàn tay anh đặt trước ngực cô, cô liền đè tay anh lại.
“Làm gì vậy?”
“Anh xoa giúp em.”
“Không cần.”
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra. Mà Tưởng Viễn Chu vẫn không chịu bỏ cuộc, lại đưa tay qua.
“Tức ngực như vậy sẽ rất khó chịu đấy.”
“Em không thấy khó chịu nữa.”
Tưởng Viễn Chu khom người, chống khuỷu tay bên người cô, khoảng cách giữa hai người ngày một kéo gần hơn. Anh chôn mặt bên cổ cô, tay phải thay đổi một tư thế khác, mò vào trong áo cô.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm chuyển sang đỏ hồng, vội kéo chăn lên che lại bàn tay đang làm loạn kia. Cô rất sợ có người đột nhiên bước vào. Người đàn ông này lại không hề biết kiêng kỵ điều gì, còn mỉm cười hỏi.
“Anh thấy bình thường em ăn cũng không nhiều, sao lại lớn đến 36D?”
Vấn đề này, đến Hứa Tình Thâm cũng không thể trả lời nổi.
Tưởng Viễn Chu cũng không tiếp tục động tác quá lâu. Anh rút tay ra, giúp cô đắp lại chăn.
Hứa Tình Thâm làm thủ tục xuất viện cho Hứa Minh Xuyên. Triệu Phương Hoa biết chuyện của con trai, không thể tránh khỏi sự thương tâm. Nhất định là thời gian này đã đụng phải quỷ, nếu không sao có thể liên tiếp gặp chuyện không may chứ?
Tưởng Viễn Chu đẩy xe đi phía trước, trên đùi Hứa Tình Thâm được phủ một tấm khăn mỏng. Cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Em có thể tự mình đi được mà.”
“Trong khoảng thời gian này cần hết sức cẩn thận, không nên xem thường mà tự ý đi lại.”
Đến bãi cỏ trước mặt, Tưởng Viễn Chu bế cô lên đi tiếp.
Không lâu sau khi rời khỏi bệnh viện, Hứa Tình Thâm thấy phía trước có hai chiếc xe đang đậu ở ven đường. Xe của Tưởng Viễn Chu vừa chạy ngang qua, hai chiếc xe kia liền đuổi theo, hòa làm một hàng.
“Chúng ta không trở về Cửu Long Thương sao?”
“Đi làm chút chuyện trước.”
Xe đi thẳng đến khu biệt thự của Vạn Dục Ninh.
Nhân viên bảo vệ kiểm tra nghiêm ngặt, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, Lão Bạch thấp giọng nói vài câu, chiếc xe liền được tiến vào trong.
Lúc này, Phương Thành đang đứng trên ban công nhìn ra xa. Trong tầm mắt anh đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe, vút nhanh qua vườn hoa xanh ngát, hiên ngang mà lao đến.
Đến trước cửa, chiếc xe đi đầu dừng lại. Lão Bạch là người đầu tiên xuống xe.
Ánh mắt Phương Thành lộ vẻ khinh thường, khóe miệng khỏi khỏi nâng lên thành một nụ cười. Xem ra sự việc kia, Tưởng Viễn Chu nhất định là không bỏ qua rồi.
Sau khi Lão Bạch mở cửa xe, bóng dáng cao ngất của Tưởng Viễn Chu liền xuất hiện. Tài xế mở cốp sau, lấy một chiếc xe đẩy ra. Tưởng Viễn Chu đặt Hứa Tình Thâm lên xe đẩy.
Ánh mắt Phương Thành trói chặt vào phía turớc.
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn xung quanh.
“Đây là đâu?”
“Em vào rồi sẽ biết.”
Phương Thành đứng không vững, lui vài bước về phía sau, sau đó xoay người đi vào trong. Vừa lúc người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa, anh liền dặn dò: “Gọi điện thoại báo với nhà bên kia, Tưởng Viễn Chu đã tới.”
“Vâng.”
Phương Thành vẫn chưa vội xuống lầu. Sau khi người giúp việc rời khỏi, anh đi vào toilet, rửa sạch hai tay.
Tưởng Viễn Chu đẩy Hứa Tình Thâm đi về phía trước. Mấy người vệ sĩ đứng trước cổng cung kính chào Tưởng tiên sinh, lại do dự không dám cho vào.
Lão Bạch lạnh mặt, tiến lên phía trước.
“Đừng quên các người trước kia là người của ai.”
“Thế nhưng…”
“Tưởng tiên sinh ở đây, các người dám lỗ mãng?”
“Không dám.”
Hứa Tình Thâm ngồi trên xe đẩy, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự hoa lệ như một cung điện. Bên trong có một đài phun nước, tiếng nước dường như lấp đi tiếng nói chuyện phía sau lưng.
Cánh cổng sắt từ từ hé mở, Tưởng Viễn Chu mang cô đi nhanh đi vào trong.
Vạn Dục Ninh còn đang dưỡng thương ở nhà, trên người khoác một chiếc áo lông, lười biếng ngồi trên ghế sô pha xem phim.
Từ cửa truyền đến một trận tiếng động, người giúp việc bước nhanh vào. Vạn Dục Ninh vừa ngồi dậy liền thấy Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm tiến vào phòng khách.
Cô ta mấp máy môi: “Viễn, Viễn Chu, sao anh lại tới đây?”
Lão Bạch đứng ở phía sau, hai người đàn ông hôm đó ở khách sạn cũng bị đưa tới. Sắc mặt Vạn Dục Ninh trắng bệch.
“Làm cái gì vậy?”
Trái lại, Hứa Tình Thâm có chút luống cuống. Trước đó cô không hề biết Tưởng Viễn Chu sẽ đưa cô đến nhà họ Vạn.
Vạn Dục Ninh đứng lên, nhìn Tưởng Viễn Chu, trong mắt lộ vẻ băn khoăn.
“Viễn Chu.”
“Cô Vạn, hộp thuốc này chắc cô cũng không còn thấy xa lạ gì?”
Lão Bạch vừa nói, vừa lấy một hộp thuốc trong túi ra, đặt lên bàn.
Vạn Dục Ninh kinh hãi.
“Tôi không biết đây là thuốc gì.”
“Vậy hai người này chắc cô quen chứ.”
Vạn Dục Ninh thẹn quá thành giận, siết chặt hai tay lai.
“Các người có ý gì? Viễn Chu, anh nhìn đi, em thành ra như vậy, sao anh không hỏi Hứa Tình Thâm là ai làm!”
“Là tôi làm.” Hứa Tình Thâm thừa nhận không chút do dự.
“Chuyện mà cô Vạn đã làm, cũng dám nhận phải không?”
“Tôi… Tôi làm gì chứ ? Tôi làm gì mà phải nhận?”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống một bên sô pha, nháy mắt ra hiệu với một người đứng gần đó. Một người đàn ông liền bị đẩy lên. Tưởng Viễn Chu đứng dậy hướng về phía đầu gối của hắn mà đá tới. Hắn bị đau, quỳ rạp xuống trước khay trà.
Tưởng Viễn Chu thoáng nhìn con dao gọt hoa quả trên mâm đựng trái cây. Anh vươn tay cầm lấy, giơ tay chém xuống. Mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tay của đối phương.
“A….”
Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nhìn kĩ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Vạn Dục Ninh ngồi chết cứng trên ghế sô pha.
Người đàn ông kia cất tiếng kêu thê lương đến đinh tai nhức óc.
“Cô Vạn, cứu tôi, cứu tôi!”
Vạn Dục Ninh run rẩy, nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
“Không, các người hãm hại tôi. Không liên quan gì đến tôi.”
Tưởng Viễn Chu đè lại tay của đối phương, sau đó kề mũi dao nhọn lên đó. Cả thân hình vạm vỡ cũa hắn bị đau đến mức vặn vẹo cả lên.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn hắn.
“Thế nào, còn không chịu khai sao?”
Nói xong, anh lại dùng sức đè mũi dao xuống. Người đàn ông kia run rẩy không ngừng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
“Thuốc kia là của cô Vạn. Cô ta nói sẽ thưởng cho chúng tôi một mỹ nữ, bảo chúng tôi đừng khách khí…”
“Anh nói bậy!” Cả người Vạn Dục Ninh run lên.
Bên trong phòng khách đều là người của Tưởng Viễn Chu, cô ta nhất thời cảm thấy không có ai nương tựa vào.
“Viễn Chu, anh phải tin em.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này, một giọng nói từ lầu hai truyền tới. Phương Thành đi từng bước một xuống lầu.
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn bộ dáng của anh cùng người trong trí nhớ của cô, không còn chút gì tương đồng nữa.
Một chiếc áo khoác lông màu đen phủ trên vai anh, một chiếc quần jeans nhạt màu càng làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp đang đạp trên đôi dép bông đi trong nhà.
Phong thái của anh vô cùng thoải mái và vẫn vô cùng anh tuấn như trước kia.
Vạn Dục Ninh nghe tiếng anh, trong nháy mắt liền thấy nhẹ nhõm.
Cô cất tiếng gọi: “Phương Thành!”
Phương Thành đi lên trước, ánh mắt lướt qua chiếc xe đẩy của Hứa Tình Thâm, sau đó rất nhanh liền nhìn về phía Vạn Dục Ninh.
“Tưởng tiên sinh đích thân mang nhiều người đến như vậy là có chuyện gì?”
“Vạn Dục Ninh chặt một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, lại thiếu chút nữa ép chết Hứa Tình Thâm, không phải anh không biết chứ?”
Phương Thành ngồi xuống bên cạnh Vạn Dục Ninh, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Viễn Chu.
“Có chứng cứ sao?”
“Tôi mang tới người này còn không tốt hơn chứng cứ sao.”
“Vậy cũng không có thể nói lên điều gì, có lẽ là có người có ý định hãm hại cô ấy?”
Hứa Tình Thâm cho là mình nghe lầm, cô không hề chớp mắt chăm chú nhìn Phương Thành ở đối diện.
Tưởng Viễn Chu khẽ cười: “Anh cưng chiều Vạn Dục Ninh quá, cũng không phải là chuyện tốt.”
“Có gì là không tốt? Hai mươi năm qua Dục Ninh chẳng phải cũng bị anh cưng chiều như vậy sao?” Ánh mắt Phương Thành chống lại Tưởng Viễn Chu, rõ ràng hàm chứa sự khiêu khích.
“Chuyện tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, tôi không phủ nhận.” Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn của anh bước tới trước mặt Vạn Dục Ninh, anh đưa tay ra.
“Dục Ninh, để anh xem vết thương trên vai một chút.”
Phương Thành ngồi ở bên cạnh không nhúc nhích. Vạn Dục Ninh có chút mơ hồ. Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta lôi về phía trước.
Cô ta vốn là đang ngồi, liền lảo đảo té quỵ dưới đất. Tưởng Viễn Chu đè lại cổ tay cô ta, xòe năm ngón tay ra.
“Viễn Chu, anh muốn làm gì? Buông ra!”
“Lúc em chặt ngón tay của người ta, không cảm thấy sợ sao?”
Tưởng Viễn Chu đưa mũi dao đảo qua đảo lại trên mu bàn tay cô ta, sau đó cắm mũi dao vào giữa khe hở giữa hai ngón tay, ngay trên đầu ngón tay út.
Vạn Dục Ninh sợ đến nỗi không dám động đậy.
“Viễn Chu, trước giờ anh không hề quản em, em có gây chuyện gì anh cũng giúp em, vì sao bây giờ lại không được? Em không có làm sai.”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm một bên sườn mặt của Tưởng Viễn Chu, cô nhìn thấy trong mắt anh hiện lên sự phức tạp.
Người đàn ông nắm chặt con dao nhỏ, lại dùng sức đè xuống cho đến khi máu đỏ tràn ra.
“Bởi vì trước kia em là người của anh, nhưng bây giờ người phụ nữ của anh là người khác. Hiểu không?”
“Đừng…” Vạn Dục Ninh đau đến nỗi không thể tin nổi.
“Anh đừng nhúc nhích, đừng chặt ngón tay của em.”
Phương Thành thờ ơ lạnh nhạt, là muốn Vạn Dục Ninh phải nếm chút vị đắng này mới được.
Lão Bạch lại đẩy một người đàn ông khác lên. Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên, mũi dao liền ghim vào cổ tay của đối phương, dòng máu nóng liền phun thẳng lên mặt Vạn Dục Ninh.
Cô ta hoàn toàn sợ đến mức không kêu ra tiếng, hai mắt trợn tròn. Cánh tay phải không khống chế được mà run rẩy.
Phương Thành lúc này mới đứng dậy, kéo Vạn Dục Ninh qua. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, đây là đang ở nhà họ Vạn.”
Tưởng Viễn Chu bỏ con dao trong tay xuống, đứng dậy.
“Hay cho nhà họ Vạn.”
“Chuyện này, nói cho cùng cũng không có chứng cứ rõ ràng.”
Tưởng Viễn Chu bước đến bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô ngẩng đầu nhìn thấy trên đầu ngón tay anh còn dính vài vết máu. Cô chưa từng thấy qua một Tưởng Viễn Chu như thế, anh có thể tuyệt tình mà ra tay với Vạn Dục Ninh.
Cô khó khăn nuốt một hơi đang nghẹn nơi cổ họng.
“Phương tiên sinh, chuyện này, tôi và em trai mình là người bị hại. Tôi chính là chứng cứ tốt nhất.”
Phương Thành siết chặt tay Vạn Dục Ninh, trong lòng anh không khỏi run lên. Anh vỗ nhẹ sau lưng Vạn Dung Ninh vài cái, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Tình Thâm.
“Cô Hứa, những lời trước nay trên tòa còn chưa có ai từng dùng tới. Nào có người bị hại nào tự cho rằng mình là nhân chứng?”
Hứa Tình Thâm nhìn hai người đàn ông kia.
“Vậy những gì bọn họ cũng không thể tin?”
“Những lời đó có thể là bọn họ bị mua chuộc, cố ý hãm hại Dục Ninh.” Phương Thành nói rành mạch từng chữ.
Hứa Tình Thâm bị những lời của anh khiến cho ánh mắt coo trở nên hoảng hốt. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc phải đối mặt với Phương Thành như thế này.
Tưởng Viễn Chu xoay người lại, ngồi ở phía sau cô. Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục Ninh, cô ta dù sao cũng sống trong nhung lụa từ nhỏ, vừa thấy máu liền sợ như vậy.
“Vậy những chuyện mất hết nhân tính mà cô ta làm, cũng không tính là gì phải không?”
“Vết thương trên người Dục Ninh, tôi đã không tính toán với cô rồi. Cô Hứa còn muốn gây sự?”
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm trở nên khô khốc, dường như đau đến cô không thể thốt ra câu trả lời. Sau một lúc, cô mới bình tĩnh lại.
“Nếu vậy, Phương tiên sinh có thể bảo đảm Phương phu nhân sẽ không lại tìm tôi và Minh Xuyên gây thêm phiền phức sao?”
“Cô phải biết rằng, con của chúng tôi là bị Hứa Minh Xuyên hại chết.”
Đôi mắt Phương Thành sắc lạnh, không nhìn ra chút tình cảm nào, cũng không để tâm đến sự hỗn loạn trong mắt cô.
“Việc kia không phải do Minh Xuyên gây ra!”
Hứa Tình Thâm không khống chế được, tức giận thét lên.
Phương Thành lại khống chế tâm tình vô cùng tốt.
“Cô Hứa không cần tức giận như vậy, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
“Cho dù là Minh Xuyên làm thì chúng tôi cũng đã phải trả giá quá lớn…”
Phương Thành ôm chặt Vạn Dục Ninh trong lòng, ngón tay khẽ lướt qua cần cổ cô ta.
“Nhìn thấy không? Dù sao cô cũng đã gây thương tổn cho cô ấy. Nếu vậy, dựa vào cái gì mà mấy người đến gây náo loạn ở nhà tôi? Trình diễn một màn giáo huấn cho ai xem?”
Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy á khẩu không trả lời được.
Tưởng Viễn Chu hạ tầm mắt, đúng lúc trông thấy gò má tái nhợt của cô, cùng với đôi vai nhẹ run lên kia.
Trong lòng Hứa Tình Thâm luôn có một vị trí đặc biệt chưa từng bị người khác phát hiện ra, cô dè dặt che chở, không cho bất cứ lại gần nó, chạm vào nó. Nhưng ngày hôm nay, cô có cảm giác rằng nó đang tràn gập nguy hiểm.
“Nếu như tôi không đánh lại, cũng chỉ có thể chờ bị người ta làm nhục. Phương Thành, nếu như không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không chủ động gây tổn thương cho người khác.”
Cô gọi tên anh, tiếng gọi bên tai khiến Phương Thành khẽ run, nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến hóa chút nào.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, dường như toàn bộ ngôi biệt thự rộng lớn lại chỉ có hai người bọn họ.
Thế nhưng Phương Thành hiểu rất rõ, nhất cử nhất động của anh, mọi người đều để ý chằm chằm.
“Đây chỉ là lời nói phiến diện của cô. Nhưng dù sao sự việc cũng đã xảy ra, nếu như trong lòng cô Hứa vẫn còn bất bình, toàn bộ tiền thuốc men của cô và em trai cô, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả.”
Vạn Dục Ninh ôm lấy cánh tay của Phương Thành. Tưởng Viễn Chu không còn đáng tin cậy nữa, người mà cô ta có thể dựa vào cũng chỉ có Phương Thành.
Lời rơi vào tai Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên trái tim đau đến mức mất đi cảm giác.
“Ý của anh là tôi không nên tới đây sao? Phương Thành, không phải là anh đã quên Hứa Minh Xuyên? Từ nhỏ nó đã luôn theo phía sau anh, vẫn luôn gọi anh một tiếng anh trai.”
“Vậy thì thế nào? Nó không biết chừng mực, một ngón tay đổi lấy một đứa bé, không đúng sao?”
Hứa Tình Thâm tức giận đứng bật dậy, đôi chân trượt ngã trên mặt đất. Lão Bạch muốn tiến lên đỡ cô dậy, Tưởng Viễn Chu nhìn anh lắc đầu.
Hứa Tình Thâm khó khăn đứng thẳng lên. Vết thương trên người còn chưa lành, mỗi một bước đi đều như có dao ghim vào người.
Vạn Dục Ninh thấy cô như vậy, không tự chủ được mà co rúm người lại, mặt lộ vẻ khủng hoảng.
“Đừng tới đây, đừng tới đây!”
“Đừng sợ.” Phương Thành dịu dàng trấn an, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng khiến người khác lạnh thấu xương vừa rồi.
Hôm nay bộ dạng này của anh, cũng chỉ là một mặt muốn thể hiện cho Vạn Dục Ninh thấy.
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt Phương Thành, cánh tay đang rũ bên người vô thức nắm chặt lại. Tưởng Viễn Chu thờ ơ lạnh nhạt. Ngay sau đó, anh nghe được âm thanh một cái tát vang dội truyền đến trong tai.
Cái tát mạnh đến nỗi Phương Thành hơi nghiêng mặt sang một bên. Anh ta không hề nổi giận, nơi khóe môi giật nhẹ, trên đầu lưỡi như cảm nhận được vị tanh nồng. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Vết thương của cô, danh dự thiếu chút nữa bị làm bẩn của cô, có đủ hay không?”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, gật đầu.
“Được rồi, vậy là đủ rồi.”
Tưởng Viễn Chu thấy trong mắt cô sự xao động, rồi bỗng nhiên suy yếu mà té ngã. Anh đứng dậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy hông cô.
“Tưởng tiên sinh, cẩn thận!”
Hứa Tình Thâm vẫn chưa mất đi ý thức, chẳng qua là cảm thấy chân đau đến không chịu nổi. Trong mắt cô mọi thứ vẫn còn rất tốt, vẫn chưa chết được.
Chỉ là trong khoảnh khắc đau đớn tràn lan, cô đều một mực im lặng, trong lúc mơ màng nhìn lại còn nghe thấy ba chữ “Tưởng tiên sinh” vang lại.
Ánh mắt Lão Bạch rơi lên người cô, sau khi nhìn rõ gương mặt kia thì cánh tay chậm rãi thu hồi lại. Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, không dám tùy tiện động vào người cô.
“Hứa Tình Thâm.”
Cô vươn tay, chỉ là không nói lời nào, cũng vô lực không thể làm được gì. Trong nháy mắt khi cánh tay cô sắp rơi xuống liền bị Tưởng Viễn Chu bắt lấy, anh nhìn thấy trên tay cô có máu. Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ tay phải của cô, rồi đến tay trái, may là các ngón tay đều còn đủ.
Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ mặt cô, định ôm cô lên thì Lão Bạch liền ngăn cản.
“Tưởng tiên sinh, chớ lộn xộn, vẫn nên gọi xe cứu thương đến đây đi.”
Tay Tưởng Viễn Chu đỡ phía sau lưng Hứa Tình Thâm. Cô đau đến rên rỉ thành tiếng. Bên trong quán cà phê hai bên đường có không ít người bắt đầu ra xem náo nhiệt. Hứa Tình Thâm hoảng hốt nhìn người trước mặt, đúng là Tưởng Viễn Chu đã trở về.
“Minh Xuyên, em trai em…”
“Anh đã bảo Lão Bạch đi tìm.”
Hứa Tình Thâm giơ tay phải lên, chỉ cảm thấy sự trống rỗng. Trong mắt cô lộ ra sự kinh sợ hoảng hốt.
“Bàn tay, ngón tay em sao lại như vậy?”
Tưởng Viễn Chu nhìn cảnh tượng trên mặt đất, dường như nghe được trong giọng nói mình có vài phần ngớ ngẩn.
“Vậy là ai?”
“Minh Xuyên… Mau mau tìm nó về …”
“Yên tâm, sẽ nhanh chóng tìm được Minh Xuyên về.”
Lão Bạch khom lưng nhặt hộp giấy trên mặt đất lên. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra phủ lên người Hứa Tình Thâm.
“Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Hứa Tình Thâm gần như toàn thân không còn hơi sức mà cử động.
“Chỉ đau quá thôi.”
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng trên lầu, vừa lúc một người đàn ông thò đầu ra. Ánh mắt của anh liền chuyển lạnh, sát khí nổi lên.
“Lão Bạch.”
“Tưởng tiên sinh yên tâm, người bên trong một tên cũng đừng hòng chạy thoát.”
—
Vạn Dục Ninh giật mình tại chỗ, một màn này cùng với tưởng tượng trong lòng cô ta hoàn toàn khác nhau.
“Sao? Thế nào?”
“Cô Vạn, hình như là Tưởng tiên sinh tới.”
“Anh nói cái gì?” Vạn Dục Ninh kinh hãi.
“Làm sao bây giờ? Không phải nói Tưởng tiên sinh xuất ngoại rồi sao?”
Vạn Dục Ninh ôm chặt hai bả vai của mình, sau đó bỗng nhiên cầm túi xách lên bước nhanh ra ngoài. Vừa mở cửa liền trông thấy những người đàn ông xa lạ đang đứng bên ngoài.
Chờ sau khi Vạn Dục Ninh bước ra mấy người bọn họ liền vọt vào, một người trong số đó lại hướng về phía Vạn Dục Ninh, nói: “Cô Vạn, chúng tôi đưa cô xuống lầu.”
“Các ngươi là ai? Bỏ ra!”
“Xin mời.”
Vạn Dục Ninh bị cưỡng chế đưa xuống lầu. Đi ra cửa khách sạn, xa xa trông thấy Tưởng Viễn Chu ngồi xổm trước mặt Hứa Tình Thâm. Thật ra Vạn Dục Ninh trông cũng không khá hơn, cả người đều có vết máu. Cô ta đẩy người bên cạnh ra, bước nhanh về phía trước.
“Viễn Chu!”
Người đàn ông vừa nghiêng đầu, nhìn thấy trước ngực Vạn Dục Ninh một mảng lớn màu đỏ hồng, da thịt nơi cần cổ cũng có vết máu mơ hồ. Vạn Dục Ninh buông tay ra, cô ta bị thương cũng không nhẹ, máu từ vết thương ở cổ trào ra bên ngoài.
Hứa Tình Thâm nằm trên mặt đất thở dốc không ngừng, khuôn mặt Tưởng Viễn Chu trở nên hung ác nham hiểm, nhìn thẳng về phía Vạn Dục Ninh.
“Ngón tay của Hứa Minh Xuyên là em chặt?”
“Không, không phải em.” Vạn Dục Ninh nhanh chóng phủ nhận tất cả.
“Vậy là ai?”
Sắc mặt Vạn Dục Ninh hoảng loạn. Hứa Tình Thâm nâng mắt lên nhìn cô ta, cứ lẳng lặng nhìn như vậy. Cô ta luống cuống như đứa trẻ.
“Em cũng không biết.”
“Em không biết?” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng hỏi.
Ánh nắng buổi trưa gắt gao soi lên từng vệt máu nhuộn đầy trên người Vạn Dục Ninh.
“Hiện giờ anh cũng không muốn nghe em giải thích.”
“Viễn Chu, chính cô ta biến em thành như vậy.” Vạn Dục Ninh chỉ tay về Hứa Tình Thâm.
Tiếng còi của xe cứu thương từ xa vang vọng lại. Trên trán Hứa Tình Thâm rịn đầy mồ hôi, cô không còn hơi sức đâu mà tranh cãi với Vạn Dục Ninh. Môi cô hơi mấp máy, Tưởng Viễn Chu liền quỳ một gối xuống, kề tai sát bên miệng cô.
“Muốn nói cái gì?”
“Minh Xuyên… Mau tìm nó, càng nhanh càng tốt, không thì ngón tay của nó …”
“Anh biết.” Tưởng Viễn Chu cầm tay Hứa Tình Thâm lên.
“Chớ nói chuyện nữa.”
Xe cứu thương dừng trước mặt, nhân viên y tế bước nhanh đến đặt Hứa Tình Thâm lên băng ca. Lão Bạch bảo thuộc hạ mang hai gã kia đi. Anh ta nhìn Vạn Dục Ninh một chút.
“Tưởng tiên sinh, cô Vạn thì làm sao bây giờ?”
“Trước tiên tìm cho được Hứa Minh Xuyên cho tôi.”
“Vâng.”
Tưởng Viễn Chu đi tới trước xe cứu thương. Vạn Dục Ninh che cổ, sắc mặt trắng bệch. Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn cô ta. Vạn Dục Ninh không tự chủ được liền tiến lên.
“Viễn Chu, em thật sự là bị Hứa Tình Thâm làm bị thương, không tin anh hãy hỏi cô ta đi… Vết thương trên người em…”
Hiện giờ Tưởng Viễn Chu không có tâm trạng quản những chuyện này nữa. Anh bước lên xe cứu thương rời đi.
Hứa Tình Thâm được đưa về Tinh Cảng, sau đó làm một loạt kiểm tra. Tưởng Viễn Chu luôn ở bên cạnh cô.
Vạn Dục Ninh gọi điện thoại cho A Mai. A Mai nghe xong liền hoảng sợ, nhanh chóng sắp xếp đến bệnh viện.
—
Nhân Hải.
Lúc A Mai chạy đến, Vạn Dục Ninh cũng vừa tới. Trông thấy bộ dạng của Vạn Dục Ninh, A Mai vội vàng hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
“Mình thật không nghĩ tới trong tay cô ta lại cất giấu đồ có thể làm người khác bị thương.”
A Mai dìa cô ta bước nhanh vào.
“Còn nữa, cậu nói Tưởng Viễn Chu đã trở về?”
“Phải.”
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.” A Mai kéo tay Vạn Dục Ninh qua.
“Dục Ninh, cậu với Tưởng Viễn Chu dù sao cũng là tình cảm thanh mai trúc mã, anh ta sẽ không gây khó dễ cho cậu. Nhưng mình thì không được như cậu, cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu có thể đừng để tớ dính vào được không?”
“A Mai…”
“Cậu nghĩ đi, nếu như không phải Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên trở về, sự tình đã sớm thành công. Sau đó mình còn có thể giúp cậu, nhưng nếu để Tưởng Viễn Chu biết mình ở sau lưng giúp cậu tính kế, anh ta sẽ không bỏ qua cho mình.”
Vạn Dục Ninh biết, nếu như cô ta khai A Mai ra cô cũng khó thoát, chẳng qua chỉ là một cái đệm lưng mà thôi. Huống hồ A Mai còn là người một nhà.
“Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói ra.”
Sắc mặt A Mai nhẹ nhàng buông lỏng, cuối cùng cũng yên lòng.
“Vết thương của cậu cần phải điều trị thật tốt. Đưa di động cho mình, để mình gọi cho Phương Thành.”
“Được.”
Lúc Phương Thành chạy đến bệnh viện, Vạn Dục Ninh đang được xử lý sát trùng vết thương. Không thể nào tự nhiên bị thương như vậy. Phương Thành nhất thời kinh hãi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Phương Thành…”
Vạn Dục Ninh vươn tay ra trước mặt anh, người đàn ông liền tiến lên cầm tay cô ta. Trên cổ cô có hơn mười vết thương nông sâu không giống nhau.
Phương Thành ôm lấy bả vai cô, trong giọng nói chứa đựng lửa giận không thể kìm nén nổi.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
A Mai liền tiếp lời: “Là Hứa Tình Thâm.”
“Cái gì?”Trong mắt Phương Thịnh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Anh biết rõ tính tình của Hứa Tình Thâm, tuy cô không nhu nhược, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động khiêu khích gây tổn thương người khác. Hôm nay Vạn Dục Ninh thành như vậy, Phương Thành không dám nghĩ tiếp nữa.
Anh nắm chặt vai Vạn Dục Ninh.
Sau khi được xử lý vết thương xong, cô ta liền hỏi bác sĩ: “Có chỗ nào đáng ngại không?”
“Nơi bả vai cũng không vấn đề gì, dù sao cũng cách một lớp quần áo. Nhưng vết thương trên cổ rất sâu, sợ rằng sẽ để lại sẹo.”
“Cái gì?” Vạn Dục Ninh muốn thử chạm vào, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không dám động.
“Còn có thể để lại sẹo sao?”
Phương Thành vỗ nhẹ bả vai cô.
“Em đừng quá lo lắng, quan trọng là thân thể không có việc gì là được.”
Vạn Dục Ninh bị thương thành như vậy, bên nhà họ Vạn tất nhiên cũng sẽ bị kinh động. Trong lòng Phương Thành nóng như lửa đốt, chỉ là che giấu rất tốt không để lộ ra.
Trong lúc đợi Vạn Dục Ninh băng bó vết thương xong, Phương Thành nháy mắt với A Mai, bảo cô ta đi ra ngoài. Hai người đi trên hành lang. Phương Thành hơi tựa người về bức tường phía sau lưng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh là đang lo lắng cho Hứa Tình Thâm?”
“Tốt nhất là cô đừng nên giấu diếm tôi.”
A Mai liếc nhìn Phương Thành.
“Tôi cũng chỉ là nghe Dục Ninh nói sơ quá vài câu, nhưng cô ấy lại không cho tôi nói với anh.”
Phương Thành hơi mím môi lại, sau đó liền kéo ra thành một nụ cười: “Cô thật sự nghe lời cô ấy vậy sao?”
“Cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi.”
“Tôi thì sao?”
A Mai cảm thấy tim đập loạn một nhịp. Cô né tránh ánh mắt của Phương Thành, hạ thấp giọng: “Chuyện sảy thai, Dục Ninh vẫn nuốt không trôi cục tức này, cô ấy chặt lìa ngón út của Hứa Minh Xuyên, muốn ép Hứa Tình Thâm uống loại thuốc kích dục kia, thế nhưng bị Hứa Tình Thâm đâm bị thương.”
“Vậy Hứa Tình Thâm đâu?” Phương Thành nghe được giọng mình run rẩy.
“Cô ta nhảy từ lầu ba xuống, sau đó được Tưởng Viễn Chu mang đi.”
Phương Thành khẽ nhắm hai mắt.
Mấy hôm nay Vạn Dục Ninh đều ở trong nhà tịnh dưỡng, anh cũng vội vàng lo chuyện bên xưởng dược, lại quên mất phái người theo sát hai chị em họ Hứa.
“Phương Thành, chuyện này anh cũng không được giúp đỡ Hứa Tình Thâm.”
Phương Thành lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không cần cô dạy tôi phải làm như thế nào.”
Tiếng gọi của Vạn Dục Ninh truyền đến, người đàn ông vội quay trở vào.
A Mai xoay người đứng ở cửa, thấy sắc mặt Phương Thành khi nhìn Vạn Dục Ninh đã trở nên nhu hòa. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ kéo tay cô qua.
“Rất đau sao?”
“Em sợ.”
“Không có việc gì, có anh ở bên cạnh em đây.”
Mi mắt A Mai hơi cụp xuống, cô biết Phương Thành không đơn giản, nếu không cũng đâu thể dễ dàng thay đổi sắc mặt như vậy.
—
Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ và y tá luôn đi theo sát bên cạnh cô. Kết quả kiểm tra đã có. Tưởng Viễn Chu liền hỏi Hứa Tình Thâm: “Còn đau lắm sao?”
“Thân thể của em, em biết, không có gì đâu, chỉ là hay chóang váng đầu và muốn ói.”
“Cái này rất bình thường.” Bác sĩ đứng bên cạnh liền giải thích.
“Từ lầu ba bị quẳng xuống, nếu không có mái hiên kia làm tấm chắn thì bác sĩ Hứa đã sớm thịt nát xương tan.”
Tâm tình Hứa Tình Thâm trở nên nhẹ nhõm hơn, đối phương còn có thể nói đùa, đã nói lên không có vấn đề gì quá lớn.
Tưởng Viễn Chu đảo mắt qua nhìn cô.
“Đã kiểm tra tỉ mỉ rồi chứ?”
“Tưởng tiên sinh yên tâm đi, bác sĩ Hứa chỉ bị chấn động não nhẹ, vài vết bầm lớn trên mặt và tay, chân. Mặc dù không bị gãy xương nhưng tình trạng đau nhức thân thể là rất bình thường.”
Hứa Tình Thâm muốn cử động, lại bị đau đến nhíu chặt lông mày lại.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống mặt Hứa Tình Thâm, tảng đá trong lòng chung quy vẫn không cách nào gỡ xuống được.
Có lẽ là vì một màn lúc cô xuất hiện trước mặt anh đã để lại ấn tượng quá sâu sắc. Lúc anh thấy ngón tay út kia thì toàn bộ đầu óc liền trở nên trống rỗng, mùi máu tanh đánh thẳng vào anh, tàn nhẫn cào cấu như chính anh mới là người bị thương vậy. Gân xanh đã nổi đầy trên trán anh. Anh phát phất tay với người bên cạnh.
“Ra ngoài hết đi.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
“Em trai em vẫn đang trong phòng phẫu thuật sao?”
“Phải.”
“Nhà họ Hứa em đều gặp chuyện không may.” Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. “Thực sự là bất hạnh mà.”
“Nói anh biết chuyện gì đã xảy ra.”
Trong lời nói của Hứa Tình Thâm chưa từng kích động như thế bao giờ: “Không phải anh đã bắt hết bọn người đó sao? Hỏi bọn họ là được.”
“Anh muốn nghe em nói.”
Cánh tay cô vừa nóng vừa đau nhức, giống như là muốn thiêu cháy toàn bộ. Trong mắt Hứa Tình Thâm chậm rãi sinh sôi hận ý.
“Anh không sợ em đặt điều, oan uổng cho Vạn Dục Ninh?”
“Không sợ.”
Sự tình đã chấn động đến mức này, còn có thể khuyếch đại thế nào nữa?
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người đàn ông đang ở bên giường, thật sự không muốn nhiều lời nữa.
“Vạn Dục Ninh muốn ép em uống thuốc, sau đó tìm hai người đàn ông tới để quan hệ với em. Em không đồng ý, cô ta dùng Minh Xuyên ép em. Em trai em bị cô ta chặt đứt ngón tay, nhưng em không muốn mình phải rơi vào tình cảm bi thảm, nên đành nhảy xuống.”
“Vậy em không sợ ngã chết sao?” Trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút tức giận.
“Đương nhiên em sợ. Nhảy xuống có thể có, cũng có thể không. Nhưng khi đó em nghĩ ngã chết còn tốt hơn. Nếu như khi ấy không phải đúng lúc anh xuất hiện, mà em lại không chết, vậy an nguy của Minh Xuyên em cũng không biết phải tính thế nào.”
Trước ngực Tưởng Viễn Chu như bị một khối đá đè nặng, chèn ép đến nghẹt thở.
“Vậy tại sao còn muốn liều lĩnh?”
“Vậy phải thế nào?” Cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Vấn đề bị ném về cho Tưởng Viễn Chu, anh không thể trả lời được. Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại. Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra cửa.
“Chờ em trai em phẫu thuật xong, em muốn qua xem nó một chút.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu kinh ngạc nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô. Chí ít từ lúc gặp anh đến giờ, Hứa Tình Thâm cũng chỉ hỏi về tình trạng của Hứa Minh Xuyên, không hề khóc lóc kể lể hay tỏ ra phẫn nộ. Mặc dù cô vừa thoát khỏi cửa tử, mặc dù em trai cô đã mất một ngón tay.
Mãi cho đến buổi tối, Lão Bạch mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
“Tưởng tiên sinh, cô Hứa, có thể qua thăm rồi.”
Hứa Tình Thâm không hề buồn ngủ, nghe thấy Lão Bạch nói liền muốn ngồi dậy. Tưởng Viễn Chu ôm lấy vai cô, đỡ cô ngồi vào một chiếc xe đẩy Lão Bạch vừa đẩy tới.
Đi tới cửa phòng bệnh của Hứa Minh Xuyên, Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại.
“Một mình em vào thôi, có lẽ tâm trạng của em trai em vẫn chưa ổn định.”
Tưởng Viễn Chu buông lỏng tay ra, Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra đi vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Đi tới mép giường bệnh, Hứa Minh Xuyên đang bình tĩnh nhìn lên trần nhà. Hứa Tình Thâm nhìn sang tay cậu. Cô kéo tay không bị thương của cậu qua, tay kia đặt lên trán cậu.
“Minh Xuyên…”
Giọng cô nức nở, Hứa Tình Thâm không có cách nào kìm nén được tiếng khóc. Hai vai cô khẽ run rẩy. Tưởng Viễn Chu đứng bên ngoài vẫn chưa rời khỏi, xuyên qua khung cửa sổ bằng thủy tinh, anh có thể nhìn thấy bóng lưng Hứa Tình Thâm.
“Chị.”
Thanh âm của Hứa Minh Xuyên suy yếu. Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
“Trên người còn vết thương nào khác không?”
“Không có.”
Hứa Minh Xuyên liếc nhìn tay phải của mình.
“Chị, em chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Hôm đó ở hôn lễ của cô ta em không nên làm bậy. Nhưng em cũng đã biết sai rồi, thế nhưng Vạn Dục Ninh lại không chịu buông tha cho chúng ta.”
“Minh Xuyên…”
“Những ngón tay khác còn có thể bị chặt đứt nữa hay không?”
Trên gương mặt Hứa Minh Xuyên đã tràn ra nước mắt.
“Chị, lúc bọn họ kề dao lên ngón tay em, em đã cầu xin họ tha cho em…”
Rốt cuộc Hứa Tình Thâm không thể chống đỡ được nữa, đau lòng khóc thành tiếng. Cô nắm chặt tay Hứa Minh Xuyên, tiếng khóc của cô thê lương mà bi thương. Cô không muốn làm lớn chuyện.
Những gì Tưởng Viễn Chu nghe thấy bây giờ lại là những lời lên án và bất đắc dĩ của Hứa Tình Thâm.
“Chị, chị đừng khóc, đừng khóc.”
Hứa Minh Xuyên vừa nhìn thấy cô như vậy, cũng luống cuống.
“Em ổn mà.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt tay cậu, gục mặt khóc. Hứa Minh Xuyên không dám động đậy, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của chị mình.
“Chị, từ nhỏ đến lớn em chưa từng thấy chị như vậy, đừng làm em sợ.”
Cô không trả lời, đôi vai ngày càng run rẩy kịch liệt.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, thì ra không phải cô không đau lòng, chỉ là không làm vậy trước mặt anh mà thôi.
“Chị, chị còn có Tưởng Viễn Chu, đừng khóc nữa.”
Hứa Tình Thâm dường như không để tâm.
Hứa Minh Xuyên tiếp tục nói: “Anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta.”
Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm ngồi thẳng dậy. Cô vẫn nắm tay của Hứa Minh Xuyên như cũ.
“Lúc đó chị cũng đã đâm Vạn Dục Ninh bị thương. Minh Xuyên, xem như bỏ qua chuyện này đi.”
“Cái gì, bỏ qua?” Hứa Minh Xuyên không hiểu, tiện đà thử thăm dò.
“Chị, Tưởng Viễn Chu không phải là bạn trai chị sao?”
Hứa Tình Thâm lau khóe mắt, vẫn không trả lời.
Thần sắc Hứa Minh Xuyên lo lắng.
“Chị, chị xem chị thành bộ dạng như vậy, chị không nói em cũng biết. Không phải thiếu chút nữa đã bị họ Vạn kia hại chết sao?”
“Minh Xuyên!” Hứa Tình Thâm khôi phục vẻ điềm tĩnh.
“Em hãy nghe chị nói, Tưởng Viễn Chu có thể cứu chúng ta ra, đối với chúng ta mà nói đã là kết quả tốt nhất. Chuyện kế tiếp, không cho em nói bậy ở trước mặt anh ta.”
“Vì sao?” Hứa Minh Xuyên khó có thể tin nổi.
“Chẳng lẽ anh ta sẽ không vì chị ra mặt tính sổ với Vạn Dục Ninh sao?”
“Minh Xuyên.” Hứa Tình Thâm cố gắng nhắc nhở em trai.
“Chị và em chung quy không phải người thân của anh ta, anh ta có thể làm được như vậy, lẽ nào chúng ta còn không thỏa mãn?”
“Chị…” Hứa Minh Xuyên bị câu trả lời này làm cho tức đến gần như nghẹn ở cổ họng.
“Nhưng chị là bạn gái của Tưởng Viễn Chu mà.”
Ngoài cửa, người đàn ông mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Tình Thâm, nhưng từng câu nói của cô rất rõ ràng mà xuyên qua cánh cửa, đâm thẳng vào màng nhĩ anh.
“Anh ta chỉ nói như vậy, lẽ nào chị phải tin là thật?”
“Sao lại không thể tin?”
Hứa Tình Thâm nghiêm túc nhìn về phía Hứa Minh Xuyên.
“Em nghĩ chị và Tưởng tiên sinh xứng đôi sao?”
“Vì sao không xứng?” Mặc dù Hứa Minh Xuyên suy yếu, nhưng vẫn là tức giận và bất bình.
“Minh Xuyên, khi em thật sự thích một cô gái, em nói muốn cô ấy là bạn gái em, vậy khẳng định là nghiêm túc. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu…” Hứa Tình Thâm ngừng một chút, khó khăn nuốt xuống sự nghẹn ngào ở cổ họng.
“Thật sự chị không dám nghĩ tới.”
“Nhưng Vạn Dục Ninh như vậy…”
“Vạn Dục Ninh là tiểu thư nhà họ Vạn, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Cô ta từ nhỏ gây chuyện đã có Tưởng Viễn Chu thay mình thu dọn tàn cuộc. Anh ta có thể sẽ phẫn nộ, cũng có thể sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chị mà gây bất cứ thương tổn gì cho Vạn Dục Ninh.”
Tuyệt vọng trong mắt Hứa Minh Xuyên ngày càng hiện lên rõ ràng, như là niềm tin bỗng nhiên bị đánh vỡ, trong nháy mắt mất đi điểm tựa.
“Ngón tay của em bị chặt đứt, mà không chỉ vậy, sau này nếu như Vạn Dục Ninh lại đối phó với chúng ta, chúng ta chỉ có thể tận lực tránh né phải không?”
“Minh Xuyên.” Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên sờ sờ đầu cậu.
“Nếu không phải vì chị, em cũng sẽ không bị dính dáng vào.”
“Chị, chị mới là người chịu nhiều thiệt thòi nhất.”
Hứa Tình Thâm kềm chế tâm tình của mình, thấp giọng nói tiếp: “Thật ra cũng đã tốt lắm rồi. Lúc đi học, lúc đi làm, chị cũng đều gặp không ít chuyện phiền toái, nhưng không phải cũng đều vượt qua rồi đó sao?”
Hứa Tình Thâm an ủi Hứa Minh Xuyên vài câu. Tưởng Viễn Chu lui về phía sau, Lão Bạch đứng ở cách đó không xa. Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bước tới.
“Tưởng tiên sinh, mấy người kia đều đã chịu mở miệng, ngài muốn đích thân hỏi lại không?”
Người đàn ông lắc đầu, sắc mặt anh mệt mỏi rã rời.
“Đại khái tôi đã hiểu mọi chuyện.”
“Lần này cô Vạn quả thực đã quá đáng.”
“Nào chỉ là quá đáng.” Tưởng Viễn Chu nâng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dù cho trước đây cô ta có thủ đoạn vô cùng độc ác, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn xem cô ta như một đứa trẻ thích gây chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta liên tiếp gây tổn thương cho người khác. Cậu biết không, cô ta chặt ngón ta của người ta, còn muốn đem Hứa Tình Thâm…”
Nửa câu sau, Tưởng Viễn Chu vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Lão Bạch nhìn Hứa Minh Xuyên trong phòng bệnh.
“Cô Hứa rất khó chấp nhận được, nhưng cũng không yêu cầu ngài phải thay cô ấy ra mặt lần này.”
“Cô ấy quá nhạy cảm, cũng hiểu được người khác sẽ không đến mức sẽ giúp mình vô điều kiện.”
“Vâng, cô Hứa thông minh từ nhỏ, sẽ không yêu cầu ngài giúp mình.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, liếc nhìn Lão Bạch một cái thật sâu.
Lão Bạch nhìn đồng hồ.
“Tưởng tiên sinh, có cần gọi thức ăn ở nhà hàng không ? Sau khi xuống máy bay ngài cũng chưa được nghỉ ngơi.”
Người đàn ông khẽ gật đầu.
—
Sau khi Vạn Dục Ninh được đưa về nhà, cha mẹ cô ta cũng vừa mới tới. Mẹ cô nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con gái thì nước mắt bật trào ra ngoài.
“Bảo bối, sao lại bị thương thành như vậy?”
Sắc mặt Vạn Hâm Tăng trở nên u ám: “Sao con lại dám tới đó một mình?”
“Con cho rằng không có việc gì, huống hồ lúc đó trong phòng còn có người khác…”
Phương Thành giúp Vạn Dục Ninh cởi áo khoác. Vạn Hâm Tăng tỉ mỉ quan sát vét thương của con gái, đau lòng đến mức hận không thể xé xác Hứa Tình Thâm ngay tại chỗ.
“Lại có thể bị thương nặng như vậy!”
Phải biết rằng, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn ông ta còn không dám động mạnh một cái.
Vạn Dục Ninh thức thời liền khóc rống lên.
“Ba, bác sĩ nói có thể để lại sẹo, con phải làm sao bây giờ?”
“Phương Thành, con nói chuyện này Dục Ninh nên làm sao?”
Trong mắt người đàn ông không có chút gợn sóng, chỉ là trong khoảnh khắc anh bật ra câu trả lời thì ánh mắt cũng không hề gợn sóng.
“Ba. Đương nhiên không thể để Dục Ninh chịu oan uổng như vậy, chúng ta hẳn là nên đòi lại công bằng.”
“Phương Thành.”
Trong lồng ngực anh, Vạn Dục Ninh giật mình, không nghĩ lại động đến vết thương, đau đến nỗi nắm chặt tay Phương Thành.
Bà Vạn muốn đưa con gái về bên nhà nhưng Vạn Dục Ninh không muốn. Vạn Hâm Tăng dặn dò Phương Thành vài câu sau đó dẫn vợ rời đi.
Vạn Dục Ninh uống thuốc xong, đi ngủ rất sớm, cũng ngủ được rất sâu. Phương Thành tắm rửa xong đi ra, hai tay anh nắm chặt một góc bên mép giường, những bọt nước trên mái toc ngắn rơi lên mặt Vạn Dục Ninh. Hàng lông mi người phụ nữ khẽ nhấp nháy, nhưng vẫn không tỉnh dậy.
Bên trong thuốc có vài thành phần giúp an thần, cho nên Vạn Dục Ninh mặc dù đau dữ dội, cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Ngón trỏ khẽ đảo qua lại trên gương mặt anh tuấn của Phương Thành.
“Còn có thể yên tâm thoải mái mà ngủ như vậy, không hổ danh là tạp chủng nhà họ Vạn.”
Trước mặt người khác, Phương Thành luôn phải cực khổ che giấu tình cảm và sự quan tâm dành cho Hứa Tình Thâm, đồng thời cũng đã vô tình khiến cho trái tim mình càng lúc càng trơ lì cảm xúc.
Tựa như lúc này, anh chỉ hận không thể bóp chết Vạn Dục Ninh ngay, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhịn xuống.
Bàn tay anh rơi xuống bên cần cổ Vạn Dục Ninh, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Phương Thành hơi mở rộng các ngón tay, rồi lại hơi dung sức khẽ bóp lại.
Vạn Dục Ninh khó chịu nghiêng đầu, mí mắt cũng giật giật. Phương Thành càng cố dung sức ghì chặt lại, Vạn Dục Ninh đau đến nỗi giật mình tỉnh dậy, trợn mắt thấy Phương Thành đang ở ngay trước mặt, tay phải anh đang đặt trên bả vai mình. Nét mặt anh vẫn dịu dàng.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Vạn Dục Ninh đưa tay lên sờ bên cổ, đau đến trán đổ đầy mồ hôi. Cô ta liền ôm chặt người đàn ông trước mặt.
“Ngủ cùng em đi, em rất sợ.”
“Sợ cái gì?”
Đời này Vạn Dục Ninh còn chưa từng bị người khác cho nếm trái đắng như vậy.
“Lúc đó nếu như Hứa Tình Thâm giơ cao tay một chút, mặt của em sẽ bị hoàn toàn bị hủy trong tay cô ta. Em không ngờ lá gan cô ta lại lớn như vậy.”
Phương Thành đè lại tay cô ta, nhấc chăn lên nằm xuống bên cạnh.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi.”
Cô ta không ngại chuyện bị bại lộ. Kể cả việc Hứa Tình Thâm suýt nữa ngã xuống mà chết ngay tại chỗ, Vạn Dục Ninh cũng không sợ.
Chuyện nhà họ Vạn am hiểu nhất, không phải là xem mạng người như cỏ rác sao?
Vạn Dục Ninh rất nhanh lại ngủ say. Cánh tay Phương Thành đang ôm bả vai cô ta cũng liền thu về.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.
Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm trở lại phòng bệnh, Tưởng Viễn Chu nằm trên một chiếc giường khác đã ngủ từ lúc nào. Trên bàn trà bày vài món ăn, đều là do nhà hàng mang đến.
Hứa Tình Thâm đẩy xe đẩy trở lại bên giường, muốn tự mình đứng dậy, nhưng bởi vì gây ra tiếng động quá lớn, khiến cho người bên giường kia giật mình thức giấc.
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, xoa nhẹ mấy đầu ngón tay trước trán, hai mắt vẫn còn nhắm nghiền.
“Em ăn một chút đi.”
“Đầu em còn choáng váng, không muốn ăn.”
Tay Hứa Tình Thâm chống bên mép giường. Tưởng Viễn Chu trợn mắt nhìn sang, liền đứng dậy đi tới bên cạnh cô. Anh ôm ngang người cô lên, Hứa Tình Thâm la lên một tiếng. Sắc mặt người đàn ông hốt hoảng nhìn cô.
“Làm sao vậy?”
“Chân, chân đau.”
Một tay Tưởng Viễn Chu lúc này đang ôm bên chân cô, bị cô kêu đau thế nhất thời cũng không phải đặt tay ở đâu cho đúng.
“Em, em muốn ngủ một lát.”
Tưởng Viễn Chu đặt cô lên giường. Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu, cả người đau nhức. Cô đặt tay đè lại trước ngực.
Anh thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có chút khó chịu, hơi tức ngực.”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên mép giường, giúp cô cởi nút áo bệnh nhân. Sau khi kiểm tra một chút, lại tiếp tục cởi luôn nịt áo ngực của cô. Bàn tay anh đặt trước ngực cô, cô liền đè tay anh lại.
“Làm gì vậy?”
“Anh xoa giúp em.”
“Không cần.”
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra. Mà Tưởng Viễn Chu vẫn không chịu bỏ cuộc, lại đưa tay qua.
“Tức ngực như vậy sẽ rất khó chịu đấy.”
“Em không thấy khó chịu nữa.”
Tưởng Viễn Chu khom người, chống khuỷu tay bên người cô, khoảng cách giữa hai người ngày một kéo gần hơn. Anh chôn mặt bên cổ cô, tay phải thay đổi một tư thế khác, mò vào trong áo cô.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm chuyển sang đỏ hồng, vội kéo chăn lên che lại bàn tay đang làm loạn kia. Cô rất sợ có người đột nhiên bước vào. Người đàn ông này lại không hề biết kiêng kỵ điều gì, còn mỉm cười hỏi.
“Anh thấy bình thường em ăn cũng không nhiều, sao lại lớn đến 36D?”
Vấn đề này, đến Hứa Tình Thâm cũng không thể trả lời nổi.
Tưởng Viễn Chu cũng không tiếp tục động tác quá lâu. Anh rút tay ra, giúp cô đắp lại chăn.
Hứa Tình Thâm làm thủ tục xuất viện cho Hứa Minh Xuyên. Triệu Phương Hoa biết chuyện của con trai, không thể tránh khỏi sự thương tâm. Nhất định là thời gian này đã đụng phải quỷ, nếu không sao có thể liên tiếp gặp chuyện không may chứ?
Tưởng Viễn Chu đẩy xe đi phía trước, trên đùi Hứa Tình Thâm được phủ một tấm khăn mỏng. Cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Em có thể tự mình đi được mà.”
“Trong khoảng thời gian này cần hết sức cẩn thận, không nên xem thường mà tự ý đi lại.”
Đến bãi cỏ trước mặt, Tưởng Viễn Chu bế cô lên đi tiếp.
Không lâu sau khi rời khỏi bệnh viện, Hứa Tình Thâm thấy phía trước có hai chiếc xe đang đậu ở ven đường. Xe của Tưởng Viễn Chu vừa chạy ngang qua, hai chiếc xe kia liền đuổi theo, hòa làm một hàng.
“Chúng ta không trở về Cửu Long Thương sao?”
“Đi làm chút chuyện trước.”
Xe đi thẳng đến khu biệt thự của Vạn Dục Ninh.
Nhân viên bảo vệ kiểm tra nghiêm ngặt, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, Lão Bạch thấp giọng nói vài câu, chiếc xe liền được tiến vào trong.
Lúc này, Phương Thành đang đứng trên ban công nhìn ra xa. Trong tầm mắt anh đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe, vút nhanh qua vườn hoa xanh ngát, hiên ngang mà lao đến.
Đến trước cửa, chiếc xe đi đầu dừng lại. Lão Bạch là người đầu tiên xuống xe.
Ánh mắt Phương Thành lộ vẻ khinh thường, khóe miệng khỏi khỏi nâng lên thành một nụ cười. Xem ra sự việc kia, Tưởng Viễn Chu nhất định là không bỏ qua rồi.
Sau khi Lão Bạch mở cửa xe, bóng dáng cao ngất của Tưởng Viễn Chu liền xuất hiện. Tài xế mở cốp sau, lấy một chiếc xe đẩy ra. Tưởng Viễn Chu đặt Hứa Tình Thâm lên xe đẩy.
Ánh mắt Phương Thành trói chặt vào phía turớc.
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn xung quanh.
“Đây là đâu?”
“Em vào rồi sẽ biết.”
Phương Thành đứng không vững, lui vài bước về phía sau, sau đó xoay người đi vào trong. Vừa lúc người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa, anh liền dặn dò: “Gọi điện thoại báo với nhà bên kia, Tưởng Viễn Chu đã tới.”
“Vâng.”
Phương Thành vẫn chưa vội xuống lầu. Sau khi người giúp việc rời khỏi, anh đi vào toilet, rửa sạch hai tay.
Tưởng Viễn Chu đẩy Hứa Tình Thâm đi về phía trước. Mấy người vệ sĩ đứng trước cổng cung kính chào Tưởng tiên sinh, lại do dự không dám cho vào.
Lão Bạch lạnh mặt, tiến lên phía trước.
“Đừng quên các người trước kia là người của ai.”
“Thế nhưng…”
“Tưởng tiên sinh ở đây, các người dám lỗ mãng?”
“Không dám.”
Hứa Tình Thâm ngồi trên xe đẩy, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự hoa lệ như một cung điện. Bên trong có một đài phun nước, tiếng nước dường như lấp đi tiếng nói chuyện phía sau lưng.
Cánh cổng sắt từ từ hé mở, Tưởng Viễn Chu mang cô đi nhanh đi vào trong.
Vạn Dục Ninh còn đang dưỡng thương ở nhà, trên người khoác một chiếc áo lông, lười biếng ngồi trên ghế sô pha xem phim.
Từ cửa truyền đến một trận tiếng động, người giúp việc bước nhanh vào. Vạn Dục Ninh vừa ngồi dậy liền thấy Tưởng Viễn Chu mang theo Hứa Tình Thâm tiến vào phòng khách.
Cô ta mấp máy môi: “Viễn, Viễn Chu, sao anh lại tới đây?”
Lão Bạch đứng ở phía sau, hai người đàn ông hôm đó ở khách sạn cũng bị đưa tới. Sắc mặt Vạn Dục Ninh trắng bệch.
“Làm cái gì vậy?”
Trái lại, Hứa Tình Thâm có chút luống cuống. Trước đó cô không hề biết Tưởng Viễn Chu sẽ đưa cô đến nhà họ Vạn.
Vạn Dục Ninh đứng lên, nhìn Tưởng Viễn Chu, trong mắt lộ vẻ băn khoăn.
“Viễn Chu.”
“Cô Vạn, hộp thuốc này chắc cô cũng không còn thấy xa lạ gì?”
Lão Bạch vừa nói, vừa lấy một hộp thuốc trong túi ra, đặt lên bàn.
Vạn Dục Ninh kinh hãi.
“Tôi không biết đây là thuốc gì.”
“Vậy hai người này chắc cô quen chứ.”
Vạn Dục Ninh thẹn quá thành giận, siết chặt hai tay lai.
“Các người có ý gì? Viễn Chu, anh nhìn đi, em thành ra như vậy, sao anh không hỏi Hứa Tình Thâm là ai làm!”
“Là tôi làm.” Hứa Tình Thâm thừa nhận không chút do dự.
“Chuyện mà cô Vạn đã làm, cũng dám nhận phải không?”
“Tôi… Tôi làm gì chứ ? Tôi làm gì mà phải nhận?”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống một bên sô pha, nháy mắt ra hiệu với một người đứng gần đó. Một người đàn ông liền bị đẩy lên. Tưởng Viễn Chu đứng dậy hướng về phía đầu gối của hắn mà đá tới. Hắn bị đau, quỳ rạp xuống trước khay trà.
Tưởng Viễn Chu thoáng nhìn con dao gọt hoa quả trên mâm đựng trái cây. Anh vươn tay cầm lấy, giơ tay chém xuống. Mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tay của đối phương.
“A….”
Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nhìn kĩ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Vạn Dục Ninh ngồi chết cứng trên ghế sô pha.
Người đàn ông kia cất tiếng kêu thê lương đến đinh tai nhức óc.
“Cô Vạn, cứu tôi, cứu tôi!”
Vạn Dục Ninh run rẩy, nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
“Không, các người hãm hại tôi. Không liên quan gì đến tôi.”
Tưởng Viễn Chu đè lại tay của đối phương, sau đó kề mũi dao nhọn lên đó. Cả thân hình vạm vỡ cũa hắn bị đau đến mức vặn vẹo cả lên.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn hắn.
“Thế nào, còn không chịu khai sao?”
Nói xong, anh lại dùng sức đè mũi dao xuống. Người đàn ông kia run rẩy không ngừng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
“Thuốc kia là của cô Vạn. Cô ta nói sẽ thưởng cho chúng tôi một mỹ nữ, bảo chúng tôi đừng khách khí…”
“Anh nói bậy!” Cả người Vạn Dục Ninh run lên.
Bên trong phòng khách đều là người của Tưởng Viễn Chu, cô ta nhất thời cảm thấy không có ai nương tựa vào.
“Viễn Chu, anh phải tin em.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lúc này, một giọng nói từ lầu hai truyền tới. Phương Thành đi từng bước một xuống lầu.
Hứa Tình Thâm giương mắt nhìn bộ dáng của anh cùng người trong trí nhớ của cô, không còn chút gì tương đồng nữa.
Một chiếc áo khoác lông màu đen phủ trên vai anh, một chiếc quần jeans nhạt màu càng làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp đang đạp trên đôi dép bông đi trong nhà.
Phong thái của anh vô cùng thoải mái và vẫn vô cùng anh tuấn như trước kia.
Vạn Dục Ninh nghe tiếng anh, trong nháy mắt liền thấy nhẹ nhõm.
Cô cất tiếng gọi: “Phương Thành!”
Phương Thành đi lên trước, ánh mắt lướt qua chiếc xe đẩy của Hứa Tình Thâm, sau đó rất nhanh liền nhìn về phía Vạn Dục Ninh.
“Tưởng tiên sinh đích thân mang nhiều người đến như vậy là có chuyện gì?”
“Vạn Dục Ninh chặt một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, lại thiếu chút nữa ép chết Hứa Tình Thâm, không phải anh không biết chứ?”
Phương Thành ngồi xuống bên cạnh Vạn Dục Ninh, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Viễn Chu.
“Có chứng cứ sao?”
“Tôi mang tới người này còn không tốt hơn chứng cứ sao.”
“Vậy cũng không có thể nói lên điều gì, có lẽ là có người có ý định hãm hại cô ấy?”
Hứa Tình Thâm cho là mình nghe lầm, cô không hề chớp mắt chăm chú nhìn Phương Thành ở đối diện.
Tưởng Viễn Chu khẽ cười: “Anh cưng chiều Vạn Dục Ninh quá, cũng không phải là chuyện tốt.”
“Có gì là không tốt? Hai mươi năm qua Dục Ninh chẳng phải cũng bị anh cưng chiều như vậy sao?” Ánh mắt Phương Thành chống lại Tưởng Viễn Chu, rõ ràng hàm chứa sự khiêu khích.
“Chuyện tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, tôi không phủ nhận.” Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn của anh bước tới trước mặt Vạn Dục Ninh, anh đưa tay ra.
“Dục Ninh, để anh xem vết thương trên vai một chút.”
Phương Thành ngồi ở bên cạnh không nhúc nhích. Vạn Dục Ninh có chút mơ hồ. Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta lôi về phía trước.
Cô ta vốn là đang ngồi, liền lảo đảo té quỵ dưới đất. Tưởng Viễn Chu đè lại cổ tay cô ta, xòe năm ngón tay ra.
“Viễn Chu, anh muốn làm gì? Buông ra!”
“Lúc em chặt ngón tay của người ta, không cảm thấy sợ sao?”
Tưởng Viễn Chu đưa mũi dao đảo qua đảo lại trên mu bàn tay cô ta, sau đó cắm mũi dao vào giữa khe hở giữa hai ngón tay, ngay trên đầu ngón tay út.
Vạn Dục Ninh sợ đến nỗi không dám động đậy.
“Viễn Chu, trước giờ anh không hề quản em, em có gây chuyện gì anh cũng giúp em, vì sao bây giờ lại không được? Em không có làm sai.”
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm một bên sườn mặt của Tưởng Viễn Chu, cô nhìn thấy trong mắt anh hiện lên sự phức tạp.
Người đàn ông nắm chặt con dao nhỏ, lại dùng sức đè xuống cho đến khi máu đỏ tràn ra.
“Bởi vì trước kia em là người của anh, nhưng bây giờ người phụ nữ của anh là người khác. Hiểu không?”
“Đừng…” Vạn Dục Ninh đau đến nỗi không thể tin nổi.
“Anh đừng nhúc nhích, đừng chặt ngón tay của em.”
Phương Thành thờ ơ lạnh nhạt, là muốn Vạn Dục Ninh phải nếm chút vị đắng này mới được.
Lão Bạch lại đẩy một người đàn ông khác lên. Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên, mũi dao liền ghim vào cổ tay của đối phương, dòng máu nóng liền phun thẳng lên mặt Vạn Dục Ninh.
Cô ta hoàn toàn sợ đến mức không kêu ra tiếng, hai mắt trợn tròn. Cánh tay phải không khống chế được mà run rẩy.
Phương Thành lúc này mới đứng dậy, kéo Vạn Dục Ninh qua. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, đây là đang ở nhà họ Vạn.”
Tưởng Viễn Chu bỏ con dao trong tay xuống, đứng dậy.
“Hay cho nhà họ Vạn.”
“Chuyện này, nói cho cùng cũng không có chứng cứ rõ ràng.”
Tưởng Viễn Chu bước đến bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô ngẩng đầu nhìn thấy trên đầu ngón tay anh còn dính vài vết máu. Cô chưa từng thấy qua một Tưởng Viễn Chu như thế, anh có thể tuyệt tình mà ra tay với Vạn Dục Ninh.
Cô khó khăn nuốt một hơi đang nghẹn nơi cổ họng.
“Phương tiên sinh, chuyện này, tôi và em trai mình là người bị hại. Tôi chính là chứng cứ tốt nhất.”
Phương Thành siết chặt tay Vạn Dục Ninh, trong lòng anh không khỏi run lên. Anh vỗ nhẹ sau lưng Vạn Dung Ninh vài cái, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Tình Thâm.
“Cô Hứa, những lời trước nay trên tòa còn chưa có ai từng dùng tới. Nào có người bị hại nào tự cho rằng mình là nhân chứng?”
Hứa Tình Thâm nhìn hai người đàn ông kia.
“Vậy những gì bọn họ cũng không thể tin?”
“Những lời đó có thể là bọn họ bị mua chuộc, cố ý hãm hại Dục Ninh.” Phương Thành nói rành mạch từng chữ.
Hứa Tình Thâm bị những lời của anh khiến cho ánh mắt coo trở nên hoảng hốt. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc phải đối mặt với Phương Thành như thế này.
Tưởng Viễn Chu xoay người lại, ngồi ở phía sau cô. Hứa Tình Thâm nhìn Vạn Dục Ninh, cô ta dù sao cũng sống trong nhung lụa từ nhỏ, vừa thấy máu liền sợ như vậy.
“Vậy những chuyện mất hết nhân tính mà cô ta làm, cũng không tính là gì phải không?”
“Vết thương trên người Dục Ninh, tôi đã không tính toán với cô rồi. Cô Hứa còn muốn gây sự?”
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm trở nên khô khốc, dường như đau đến cô không thể thốt ra câu trả lời. Sau một lúc, cô mới bình tĩnh lại.
“Nếu vậy, Phương tiên sinh có thể bảo đảm Phương phu nhân sẽ không lại tìm tôi và Minh Xuyên gây thêm phiền phức sao?”
“Cô phải biết rằng, con của chúng tôi là bị Hứa Minh Xuyên hại chết.”
Đôi mắt Phương Thành sắc lạnh, không nhìn ra chút tình cảm nào, cũng không để tâm đến sự hỗn loạn trong mắt cô.
“Việc kia không phải do Minh Xuyên gây ra!”
Hứa Tình Thâm không khống chế được, tức giận thét lên.
Phương Thành lại khống chế tâm tình vô cùng tốt.
“Cô Hứa không cần tức giận như vậy, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
“Cho dù là Minh Xuyên làm thì chúng tôi cũng đã phải trả giá quá lớn…”
Phương Thành ôm chặt Vạn Dục Ninh trong lòng, ngón tay khẽ lướt qua cần cổ cô ta.
“Nhìn thấy không? Dù sao cô cũng đã gây thương tổn cho cô ấy. Nếu vậy, dựa vào cái gì mà mấy người đến gây náo loạn ở nhà tôi? Trình diễn một màn giáo huấn cho ai xem?”
Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy á khẩu không trả lời được.
Tưởng Viễn Chu hạ tầm mắt, đúng lúc trông thấy gò má tái nhợt của cô, cùng với đôi vai nhẹ run lên kia.
Trong lòng Hứa Tình Thâm luôn có một vị trí đặc biệt chưa từng bị người khác phát hiện ra, cô dè dặt che chở, không cho bất cứ lại gần nó, chạm vào nó. Nhưng ngày hôm nay, cô có cảm giác rằng nó đang tràn gập nguy hiểm.
“Nếu như tôi không đánh lại, cũng chỉ có thể chờ bị người ta làm nhục. Phương Thành, nếu như không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không chủ động gây tổn thương cho người khác.”
Cô gọi tên anh, tiếng gọi bên tai khiến Phương Thành khẽ run, nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến hóa chút nào.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, dường như toàn bộ ngôi biệt thự rộng lớn lại chỉ có hai người bọn họ.
Thế nhưng Phương Thành hiểu rất rõ, nhất cử nhất động của anh, mọi người đều để ý chằm chằm.
“Đây chỉ là lời nói phiến diện của cô. Nhưng dù sao sự việc cũng đã xảy ra, nếu như trong lòng cô Hứa vẫn còn bất bình, toàn bộ tiền thuốc men của cô và em trai cô, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả.”
Vạn Dục Ninh ôm lấy cánh tay của Phương Thành. Tưởng Viễn Chu không còn đáng tin cậy nữa, người mà cô ta có thể dựa vào cũng chỉ có Phương Thành.
Lời rơi vào tai Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên trái tim đau đến mức mất đi cảm giác.
“Ý của anh là tôi không nên tới đây sao? Phương Thành, không phải là anh đã quên Hứa Minh Xuyên? Từ nhỏ nó đã luôn theo phía sau anh, vẫn luôn gọi anh một tiếng anh trai.”
“Vậy thì thế nào? Nó không biết chừng mực, một ngón tay đổi lấy một đứa bé, không đúng sao?”
Hứa Tình Thâm tức giận đứng bật dậy, đôi chân trượt ngã trên mặt đất. Lão Bạch muốn tiến lên đỡ cô dậy, Tưởng Viễn Chu nhìn anh lắc đầu.
Hứa Tình Thâm khó khăn đứng thẳng lên. Vết thương trên người còn chưa lành, mỗi một bước đi đều như có dao ghim vào người.
Vạn Dục Ninh thấy cô như vậy, không tự chủ được mà co rúm người lại, mặt lộ vẻ khủng hoảng.
“Đừng tới đây, đừng tới đây!”
“Đừng sợ.” Phương Thành dịu dàng trấn an, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng khiến người khác lạnh thấu xương vừa rồi.
Hôm nay bộ dạng này của anh, cũng chỉ là một mặt muốn thể hiện cho Vạn Dục Ninh thấy.
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt Phương Thành, cánh tay đang rũ bên người vô thức nắm chặt lại. Tưởng Viễn Chu thờ ơ lạnh nhạt. Ngay sau đó, anh nghe được âm thanh một cái tát vang dội truyền đến trong tai.
Cái tát mạnh đến nỗi Phương Thành hơi nghiêng mặt sang một bên. Anh ta không hề nổi giận, nơi khóe môi giật nhẹ, trên đầu lưỡi như cảm nhận được vị tanh nồng. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
“Vết thương của cô, danh dự thiếu chút nữa bị làm bẩn của cô, có đủ hay không?”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, gật đầu.
“Được rồi, vậy là đủ rồi.”
Tưởng Viễn Chu thấy trong mắt cô sự xao động, rồi bỗng nhiên suy yếu mà té ngã. Anh đứng dậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy hông cô.
/475
|