Nguyên Tịnh, Lạc Nguyệt Kỳ và Phùng Khiểu Khan được bố trí nghỉ ngơi ở sương phòng phía Tây dành cho khách đến chơi quí phủ.
Ba người trên đường đến sương phòng là ba tâm trạng khác nhau. Tỷ như, Nguyên Tịnh vui vẻ ra mặt nhìn người gặp họa là Lạc Nguyệt Kỳ cùng đại thiếu gia Thánh Liên Gia - Nguyên Nguyễn. Phùng Khiểu Khan âm trầm dính hơn sam bên người Nguyên Tịnh một bước không rời, đưa mắt cảnh giác "tình địch" Nguyên Nguyễn đang khuất bóng ở khúc uốn kia. Nhưng đại thiếu gia Nguyên Nguyễn hắn không có tâm trạng tranh giành với ai cái gì. Cú dọa người của Nguyên Tịnh chưa nguôi, lại đến tình trạng bệnh của hắn cũng hãi rồi, còn thêm chuyện "bắt gian" từ đâu xuất hiện làm loạn cả Nguyên phủ, không mệt sao? Về phòng nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai rồi thỉnh giáo Tịnh công tử về bệnh trạng bản thân không tốt hơn à? Nói đến người có tâm trạng không tốt nhất ở đây nên nói đến Lạc Nguyệt Kỳ - kẻ "giết người bằng nhan sắc" là hắn.
Để hiểu rõ, ta nên quay lại nửa canh giờ trước.
Chuyện kể: Nguyên Tịnh đang xem bệnh trạng của Nguyên Nguyễn bằng loạt động tác ám muội mà người mới đến nhìn vào với tư thế kinh hãi thế tục của hai người đang làm, không biết còn tưởng ở đây đang diễn cung xuân đồ sống.
Sao không ai rủ bọn ta đến xem màng này vậy?- tiếng lòng của bọn gia đinh đuổi theo sau lưng Phùng Khiểu Khan vừa mới đến, vô cùng tiếc hận vì không được xem sớm hơn. Người không hiểu gì như bọn hắn nghĩ như thế hợp tình thôi, còn nhóm A Phúc cùng mấy nha hoàn nhìn lén đằng kia tuy có đỏ mặt tía tai thật nhưng đã biết là đang xem bệnh nên không có biểu hiện thái quá ra mặt thế kia. Nhưng xem bệnh kiểu này thiết nghĩ học y thuật cũng có cái hay của nó!
Lại nói, Phùng Khiểu Khan ôm tâm trạng kích động hi vọng gặp được xú nam phong ở Thánh Liên Gia - Nguyên Gia mà đến, không ngờ tình cảnh đầu tiên gặp lại lại là cái dạng này, không hỏa lửa ngùn ngụt sao được? Trên đường đi đến đây, lòng hắn rất rối bời, loằng ngoằng trong mối băn khoăn tình cảm bản thân mãi mà không thông. Hắn khi ở cạnh xú nam phong lúc nào cũng bị khi dể vũ nhục đủ điều, lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến viễn cảnh trả thù tàn ác nhất. Nhưng khi xa rồi lại nhớ mong rồi luyến tiếc những khoảng thời gian cùng nhau trải qua. Một cảm giác không đành lòng, tê tái khi không nhìn thấy xú biến thái kề bên hắn. Nhiều lúc hắn cũng rất sợ suy nghĩ này của bản thân. Cuối cùng hắn cũng suy nghĩ thông suốt, mặc kệ người ta là nam hay là nữ, nam phong cũng được, biến thái vô sỉ cũng không sao, hắn muốn ở cạnh người này! Lần này gặp lại kiên quyết không rời nửa bước, hắn muốn trân trọng từng giây từng phút vui vẻ bên người này! Làm "nương tử" thì làm "nương tử", hắn càng thích, như thế không phải người ta đã cho hắn cái danh phận ở bên cạnh đó sao? Chấp hết!
Nhưng đổi lại hắn được gì?
Vừa đặt chân đến Nguyên phủ, thăm dò gia đinh giữ cổng về người ta có đến đây không. Theo mô tả của hắn, người gia đinh xác định có vị như thế vừa đến Nguyên phủ làm khách. Hắn mừng như điên một bước xông vào, bọn gia đinh nhìn màng này còn tưởng hắn là ác bá đến làm loạn. Mặc kệ sự ngăn cản của bọn chúng, hắn vẫn tiêu sái...chạy nhanh đến tiền sảnh. Tưởng tượng ra bao cảnh Nguyên Tịnh sẽ như thế nào khi nhìn thấy hắn, có vui mừng như hắn không? Còn hắn có nên nhào đến ôm người ta cho thỏa lòng nhung nhớ, hay vờ to mồm bắt người ta chịu trách nhiệm? Nhưng việc xảy ra thường không giống như ta ảo tưởng! Vừa bước đến cửa lớn tiền sảnh đã nhìn thấy người ta đang vui vẻ với người khác sau lưng hắn, hắn không nên tức giận mà bốc lửa hận sao? Ta phi! Dám giở trò mờ ám sau lưng ta, Nguyên Tịnh ngươi thật có bản lĩnh!
"Các ngươi đây là đang làm gì?"- hắn nghiến răng nghiến lợi mà hỏi. Hỏi câu này có phải dư thừa không, ai nhìn vào mà chẳng biết hai người này đang chuẩn bị làm ra cái chuyện hay ho gì? Biết thế nhưng vẫn muốn hỏi để coi người ta sẽ giải thích ra sao với hắn!
"Á~"- vẫn là nhóm nha hoàn nhìn lén nhanh nhẹn nhất mà hét toáng lên. Hôm nay là ngày tốt nhất trong năm hay sao mà được gặp nhiều mỹ nam mỹ nữ như thế, lại xuất hiện thêm một mỹ nam tư sắc không thua kém thiếu gia là bao, so với Nguyệt Kỳ hồng y cũng ngang ngửa nhau. Thật hoài nghi có khi nào một lát nữa sẽ xuất hiện thêm một người là mỹ nam hay mỹ nữ không?
"...."- A Phúc hắn thật sự muốn chết. Có cần thiết xuất hiện nhiều mỹ nam như thế để chứng tỏ hắn là xú nam nhân nhất ở tiền sảnh này không? Hôm nay thức dậy xuống giường, không nhớ rõ là đặt chân trái hay chân phải trước tiên nha! Sao xui dữ vậy?
"Ơ...."- Nguyên Nguyễn cực quẫn, không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác bị "bắt gian tại giường" lúc này. Nên nói gì đây?
"......."- còn Lạc Nguyệt Kỳ lại im lặng lạ thường, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào người mới lên tiếng chất vấn. Một nam tử độ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ hơn người. Mặt mày như ngọc như thể được tạc ra, mày kiếm sắc bén, đôi mắt vốn hờ hững lạnh lùng, hiện tại lại đỏ ngầu vì hỏa giận trong người muốn bộc phát giết người. Mũi cao tinh tế, độ dày môi vừa phải đang mím lại, tóc đen dài như suối mực tán loạn mà mị hoặc. Cả người tản ra hàn khí bứt người rét run. Nhưng sao lại có sát khí ở đây, địch nhân của A Tịnh sao?
"Hớ!"- Nguyên Tịnh kích động thốt lên, mồm há to phổng chừng có nhét hai quả trứng gà cũng vô lọt, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào mỗ đang bốc lửa giận đứng ngay cửa mà không chớp mắt. Ui~ Giọng nói này, thần sắc và dung mạo này không phải "nương tử" của ta đấy sao? Không ngờ nhanh thế đã gặp lại rồi, nhưng trong tình cảnh này nên cười hay khóc thì tốt hơn?
"Nói không nên lời à? Hừ"- Phùng Khiểu Khan híp mắt nguy hiểm hừ lạnh với mỗ vẫn còn động tay động chân sờ sờ nắn nắn trên người nam nhân nọ mà không chịu ngừng "Còn không mau ngừng tay cho ta!"- hắn quát lớn càng giận hơn. Thật không ngờ bị "bắt gian tại giường" mà không biết xấu hổ vẫn còn vô sỉ tiếp tục cuộc vui!
"A...haha-ha-ha...."- Nguyên Tịnh lúc này mới ý thức được "tay khôn" vẫn không biết sống chết mà vô tư ăn đậu hủ mỹ nam, cười ngượng, đưa mắt nhìn trần nhà Nguyên phủ. Nên nhớ tên này bị ta chiếm tiện nghi cùng khi dể hắn không nhớ hết được là mấy lần, hắn hôm nay như hung thần ác sát không phải đến trả "ơn" ta đấy chứ?
"......."- Lạc Nguyệt Kỳ nhíu mày, chu môi, cứ cảm thấy có chỗ không đúng, nghĩ mãi cũng ra chỗ nào không đúng, lên tiếng hỏi Nguyên Tịnh đang vờ ngây ngô "Hắn là gì của A Tịnh vậy?"
A Tịnh? Thân vậy sao? Phùng Khiểu Khan nhíu mày nhìn về hồng y đỏ rực vừa lên tiếng. Không nhìn thì thôi, đã nhìn đến là muốn phun hỏa diễm. Thật con bà nó, mới có mấy ngày không ở cạnh mà tên này đã tìm được người mới, không phải một mà là hai, nam nữ không tha! Bản lĩnh thật, đại sắc lang!
"Nàng là....."- Nguyên Tịnh lúc này mới lấy lại bình tĩnh định đáp lời Lạc Nguyệt Kỳ nhưng bị ai kia cắt ngang không thương tiếc.
"Ta là nương tử của hắn!"- Phùng Khiểu Khan chỉ tay về hướng Nguyên Tịnh mà hùng dũng tuyên bố, cũng là khẳng định thân phận của hai người để tránh những ai có ý đồ xấu đến người của hắn.
Hắn không biết lời này lại dọa người như thế nào đối với mọi người có mặt tại đây. Trong mắt họ bây giờ như nhìn thấy được "sét đánh giữa trời quang". Thiên ơi~ Hai gã nam nhân với nhau mà xảy ra chuyện "nương tử - tướng công" này, còn không biết tốt xấu khoe khoang giữa bao người. Tuy ở Thu Quốc không câu nệ chuyện "đoạn tụ chi phích", không miệt thị chuyện nam phong như ở Đông Quốc nhưng cũng không ai lại thể hiện công khai như thế này. Dũng cảm thật! Cả đám trừ Nguyên Tịnh ra đều có cùng tâm trạng trên. Bọn họ nhìn nhìn Phùng Khiểu Khan với sắc mặt nghiêm túc ở đằng kia chắc chắn không đem chuyện này ra nói giỡn, lại đưa mắt đánh giá mỗ thanh tú bên này, thật không tưởng được người này lại là đoạn tụ mà lại có tình nhân mỹ mạo hơn người như thế. Đáng ngưỡng mộ không?
"Khụ...này các vị...."- Nguyên Tịnh bị nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn như thế quả thực không quen, vội ho nhẹ muốn cứu vớt mặt mũi. Con bà nó, lão tử luôn chơi các ngươi, không ngờ cũng có ngày bị người ta chơi như thế! Nên vui mừng vì sức quyến rũ bản thân cao thâm đến nổi khiến một mỹ nam tuyên bố bị đoạn tụ mà theo đuổi ta, hay nên khóc vì bị chỉnh như thế này. Rất nghi ngờ có khi nào tên này lại dùng cách này mà chỉnh ta vì nhiều lần chơi hắn giữa đám đông không? Cũng nên nghĩ đến chuyện tích đức cho hậu nhân của mình là vừa "...đừng nhìn ta như thế chứ! Vị huynh đài đây là không có nói rõ ràng nên làm các vị hiểu lầm. Hắn mang họ Bạch tên gọi Nương Tử, là bằng hữu của ta, thật ái ngại rồi! Hahaha...."- Nguyên Tịnh bịa chuyện mà mặt không biến sắc, tim không loạn hướng mọi người giải thích. Cái này có tính là mặt mũi được vớt ít nhiều không?
"Thì ra là vậy...."- không biết ai lên tiếng trong nhóm nha hoàn, lời này dẫn đến nhóm gia đinh cùng A Phúc gật gù đồng ý. Sao lại có chuyện một người tuấn mỹ như vị công tử này lại là đoạn tụ cơ chứ, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi!
Bạch Nương Tử?
"......."- Nguyên Nguyễn im lặng xem kịch đến quên kéo lại xiêm y cho chỉnh tề, cứ để vậy mà phơi bày "hàng cực phẩm" của cơ thể. Bạch Nương Tử? Có người tên này sao, lại là một nam nhân? Có nên tin những lời Tịnh công tử nói không? Nhìn sao thì vị mới đến kia nói rất nghiêm túc nha!
"Thật có người gọi như thế?"- Lạc Nguyệt Kỳ chạy đến cạnh Nguyên Tịnh mà hỏi nhỏ, nhưng đối với người võ công cao như Phùng Khiểu Khan sao lại không nghe rõ. Lại nói có cần đứng sát thế không?
"Cái gì? Tịnh Nhi, đệ dám nói ta không phải là "nương tử" của đệ không?"- Phùng Khiểu Khan phùng mang trợn mắt hướng mỗ đầu sỏ truy vấn. Không tin được, không tin được, có người mới liền bỏ người cũ, đây là bản tính vốn có của nam nhân sao? Bạc tình bạc nghĩa!
"Khụ, thì ta có nói là không phải đâu!"- Nguyên Tịnh cười tà cố tình nói nước đôi, mặc ai muốn hiểu sao thì hiểu, mọi chuyện đến đây dừng là vừa.
Nghe lời này, Phùng Khiểu Khan mới hạ tâm hỏa xuống một nửa, nửa còn lại luôn chực chờ bùng lên bất cứ lúc nào nếu ai kia còn chối bỏ quan hệ với hắn. Đưa mắt nhìn mỗ lõa nửa người ngồi trên ghế, lại nhìn đến người đang hướng hắn cười làm hòa kia, tâm tình lại vui lên ít nhiều liền nở nụ cười tuyệt mỹ đi đến bên cạnh Nguyên Tịnh mà ôn nhu hỏi "Đệ đây là đang làm gì hắn?"
Chói mắt! Thật sự chói mắt!
Nụ cười kia làm Nguyên Tịnh thụ sủng nhược kinh: nổi óc toàn thân! Nhưng đối với nhóm nha hoàn nhìn lén kia thì máu tình đã muốn phun trào. Nụ cười thật quá mỹ, đánh úp vào lòng họ ngọn lửa mê luyến. Phải chi nụ cười kia là dành cho mình! MỸ nhân cười đẹp như thế là tột cùng, còn có thể nào đẹp hơn sao?
Nói đến chuyện này thì phải chờ Nguyên Tịnh đi Thính Quốc mới có câu trả lời chính xác nhất cho mọi người!
Lại nói, Nguyên Nguyễn bị Phùng Khiểu Khan xoi mói mới ý thức bản thân đang là dạng nào vội vàng kéo xiêm y lên cho chỉnh tề. Gương mặt bừng đỏ vì sự thất thố của bản thân, lúc mới bắt đầu hắn rất quẫn vì hành động kinh người này, nhưng sau hiểu ra là vì muốn xem bệnh trạng của hắn nên để yên cho y giả hành nghề. Không ngờ đến màng tiếp theo làm hắn trở tay không kịp, lại vì cảm giác "bắt gian" kia mà dọa hắn một hồi.
"Đang xem bệnh cho Nguyên công tử!"- Lạc Nguyệt Kỳ nhanh miệng giải bày, lại nhanh tay hơn kéo ai kia cứ bám sát bên người A Tịnh của hắn. Còn gọi Tịnh Nhi? Hắn phải suy nghĩ kỹ nên đổi xưng hô thành "Tịnh Nhi" là vừa, như thế sẽ thân hơn là gọi "A Tịnh"!
"Tịnh Nhi, người đỏ chét này là ai? Là quan hệ gì với đệ?"- Phùng Khiểu Khan chỉ chỉ tay về hướng Lạc Nguyệt Kỳ đang đứng mà không thèm liếc nhìn một lần.
"Đây là Nguyệt Kỳ tiểu thư, muội muội của Tịnh công tử! Tại hạ là Nguyên Nguyễn, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ"- Nguyên Nguyễn cuối cùng cũng lấy lại phong độ hướng Phùng Khiểu Khan chào hỏi. Thật lòng hắn không tin có một nam nhân tên gọi "Bạch Nương Tử" như thế.
"Ra là muội muội...."- Phùng Khiểu Khan lơ đi mấy câu nói phía sau của Nguyên Nguyễn vì câu nói "muội muội" kia làm hắn như vỡ lẽ, nguyên lai người ta không phải đại sắc lang nam nữ không tha như hắn tưởng. Hắn hướng Nguyên Tịnh cười sáng lạn hơn, còn Nguyên Tịnh thật sự muốn nội thương vì nhịn cười. Có ai chết vì bị nhịn cười không, nếu có người như thế thì chắc ta lại là người tiên phong đầu tiên rồi!
Nguyên Tịnh sao không khỏi có suy nghĩ này được vì sắc mặt của Lạc Nguyệt Kỳ cực kỳ khó coi. Gương mặt tươi sáng, đẹp như hoa mới nở chỉ vì một lời kia mà bị giẫm nát vùi dập không thương tiếc. Thật sự bộ dạng ta rất giống nữ nhân? Thật sự nhìn không ra một nét nam tính nào? Phải chăng tiểu đệ đệ quá nhỏ không dọa được ai?
Mọi chuyện tạm kết thúc với tâm trạng quẫn bách cùng nghi ngờ giới tính của Lạc Nguyệt Kỳ, sự đề phòng của Phùng Khiểu Khan đối với hai người nam sam y và nữ hồng y, dù sao cũng không nên mất cảnh giác vì mỗ sắc lang này nhất định không chừa một ai là mỹ nhân. Nguyên Nguyễn bị ánh nhìn cảnh giác này không khỏi cười khổ, lắc đầu mà đi nghỉ ngơi sớm. Đường đường một hán tử đầu đội trời chân đạp đất lại bị nghi ngờ có ý với một nam nhân, mà người đó lại là người trong lòng tiểu muội, không cười khổ sao được?
Ba người y theo lời của Nguyên Nguyễn mà ra hậu viện nghỉ ngơi dưới sự dẫn dắt của A Phúc. Đến nơi, hắn nói mấy câu dặn dò, đại ý là: có gì xin cứ lên tiếng, hắn sẽ làm theo. Nguyên Tịnh cười cười gật đầu như thể "đã hiểu", thấy hết chuyện nên hắn xin lui xuống.
Lại nói, Phùng Khiểu Khan cố sống cố chết bám chặt lấy Nguyên Tịnh một bước không rời, dù đi ngủ cũng phải ngủ cùng phòng, nằm cũng phải nằm cùng giường mới chịu! Đã bao ngày hắn không ngủ vì bận nhớ đến hơi ấm của ai đó, giờ thì phải thỏa lòng mới được, một giấc đánh tới sáng!
"Nàng là nữ nhân nên ở phòng khác, bọn ta sẽ ở phòng này!"- Phùng Khiểu Khan vui vẻ phân phó, Lạc Nguyệt Kỳ như thiếu sức sống gật đầu chuẩn bị đi đến phòng bên cạnh, gần phòng của Nguyên Tịnh đã chọn.
Bên cạnh đó, trước khi bước vào phòng, Nguyên Tịnh nhìn thần sắc không tốt của Lạc Nguyệt Kỳ không khỏi buồn cười. Bao nhiêu năm sống chung với 'nó', giờ tự dưng đâm ra nghi ngờ 'nó' có phải là của nam nhân không? Không ngờ cũng có lúc đáng yêu như thế! Trên mặt xuất hiện nụ cười gian trá, Nguyên Tịnh vẫy vẫy tay hướng hắn, ý như bảo "Lại gần đây!". Hắn thấy thế ngoan ngoãn tiến lại gần, Phùng Khiểu Khan không hiểu mục đích này của Nguyên Tịnh nhưng trong lòng xuất hiện cảm giác không lành.
"Gọi ta có...."- lời nói chưa thốt ra trọn vẹn lại phải nuốt vào, đưa mắt nhìn xuống hạ thân, tiểu đệ đệ của hắn đang nằm trong tay ai đó. Phùng Khiểu Khan chết lặng nhìn hành động của mỗ bạo gan.
Trời, còn bóp?
"Là nam nhân nha~ Tiểu đệ đệ cũng kinh người mà!"- Nguyên Tịnh nháy mắt, giở giọng "đúng tình hợp lý" mà khẳng định khiến một người mừng như điên, một người hỏa diễm lại nhốm lên.
"Ta cũng là nam nhân nha, vậy cũng có thể chung phòng với A Tịnh rồi!"- Lạc Nguyệt Kỳ cười sáng lạn khiêu khích.
"Không được!"- Phùng Khiểu Khan phùng mang quát lớn ngăn cản.
"Ta không được thì ngươi cũng không được. Muốn chung phòng thì cùng chung phòng, còn không thì mỗi người một phòng!"
Vì một lời này mà Phùng Khiểu Khan ấm ức ngủ một phòng, nhưng như thế tên kia cũng không được cùng phòng với Tịnh Nhi của hắn. Coi như không lỗ đi!
Mà cái màn "bóp nắn hạ thân" vừa rồi bị A Phúc chưa kịp lui dứt bóng mà nhìn thấy hết. Hôm nay là ngày gì, sao có nhiều chuyện dọa người như thế? Tin chắc những chuyện xảy ra hôm nay không được bao lâu sẽ lan truyền khắp Thu Quốc, có khi còn lan qua ba nước còn lại. Hắn quyết định không nói nửa lời với ai về vị hồng y đỏ rực kia vốn là nam nhân, hắn không muốn lại có thêm nhiều nha hoàn vì y mà thiếu máu.
"............"
Được rồi hắn thừa nhận, là hắn không muốn bị cho là xấu nhất trong đám nam nhân đứng gần nhóm này. Dù sao thiếu gia đã giao hắn phải phục vụ chu đáo cho nhóm này rồi, không muốn cũng phải làm. Ai cũng hâm mộ hắn được hầu hạ những người tuấn mỹ nhưng có ai hiểu được nỗi khổ của hắn. Dung mạo gì mà kinh người như thế? Cứ mặc bọn họ cho là nữ nhân đi!
A Phúc rời đi với tâm trạng không thể sáng hơn đít nồi mà không hề phát hiện ra có một bóng người nằm khuất trên nóc nhà từ nãy giờ đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
Ba người trên đường đến sương phòng là ba tâm trạng khác nhau. Tỷ như, Nguyên Tịnh vui vẻ ra mặt nhìn người gặp họa là Lạc Nguyệt Kỳ cùng đại thiếu gia Thánh Liên Gia - Nguyên Nguyễn. Phùng Khiểu Khan âm trầm dính hơn sam bên người Nguyên Tịnh một bước không rời, đưa mắt cảnh giác "tình địch" Nguyên Nguyễn đang khuất bóng ở khúc uốn kia. Nhưng đại thiếu gia Nguyên Nguyễn hắn không có tâm trạng tranh giành với ai cái gì. Cú dọa người của Nguyên Tịnh chưa nguôi, lại đến tình trạng bệnh của hắn cũng hãi rồi, còn thêm chuyện "bắt gian" từ đâu xuất hiện làm loạn cả Nguyên phủ, không mệt sao? Về phòng nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai rồi thỉnh giáo Tịnh công tử về bệnh trạng bản thân không tốt hơn à? Nói đến người có tâm trạng không tốt nhất ở đây nên nói đến Lạc Nguyệt Kỳ - kẻ "giết người bằng nhan sắc" là hắn.
Để hiểu rõ, ta nên quay lại nửa canh giờ trước.
Chuyện kể: Nguyên Tịnh đang xem bệnh trạng của Nguyên Nguyễn bằng loạt động tác ám muội mà người mới đến nhìn vào với tư thế kinh hãi thế tục của hai người đang làm, không biết còn tưởng ở đây đang diễn cung xuân đồ sống.
Sao không ai rủ bọn ta đến xem màng này vậy?- tiếng lòng của bọn gia đinh đuổi theo sau lưng Phùng Khiểu Khan vừa mới đến, vô cùng tiếc hận vì không được xem sớm hơn. Người không hiểu gì như bọn hắn nghĩ như thế hợp tình thôi, còn nhóm A Phúc cùng mấy nha hoàn nhìn lén đằng kia tuy có đỏ mặt tía tai thật nhưng đã biết là đang xem bệnh nên không có biểu hiện thái quá ra mặt thế kia. Nhưng xem bệnh kiểu này thiết nghĩ học y thuật cũng có cái hay của nó!
Lại nói, Phùng Khiểu Khan ôm tâm trạng kích động hi vọng gặp được xú nam phong ở Thánh Liên Gia - Nguyên Gia mà đến, không ngờ tình cảnh đầu tiên gặp lại lại là cái dạng này, không hỏa lửa ngùn ngụt sao được? Trên đường đi đến đây, lòng hắn rất rối bời, loằng ngoằng trong mối băn khoăn tình cảm bản thân mãi mà không thông. Hắn khi ở cạnh xú nam phong lúc nào cũng bị khi dể vũ nhục đủ điều, lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến viễn cảnh trả thù tàn ác nhất. Nhưng khi xa rồi lại nhớ mong rồi luyến tiếc những khoảng thời gian cùng nhau trải qua. Một cảm giác không đành lòng, tê tái khi không nhìn thấy xú biến thái kề bên hắn. Nhiều lúc hắn cũng rất sợ suy nghĩ này của bản thân. Cuối cùng hắn cũng suy nghĩ thông suốt, mặc kệ người ta là nam hay là nữ, nam phong cũng được, biến thái vô sỉ cũng không sao, hắn muốn ở cạnh người này! Lần này gặp lại kiên quyết không rời nửa bước, hắn muốn trân trọng từng giây từng phút vui vẻ bên người này! Làm "nương tử" thì làm "nương tử", hắn càng thích, như thế không phải người ta đã cho hắn cái danh phận ở bên cạnh đó sao? Chấp hết!
Nhưng đổi lại hắn được gì?
Vừa đặt chân đến Nguyên phủ, thăm dò gia đinh giữ cổng về người ta có đến đây không. Theo mô tả của hắn, người gia đinh xác định có vị như thế vừa đến Nguyên phủ làm khách. Hắn mừng như điên một bước xông vào, bọn gia đinh nhìn màng này còn tưởng hắn là ác bá đến làm loạn. Mặc kệ sự ngăn cản của bọn chúng, hắn vẫn tiêu sái...chạy nhanh đến tiền sảnh. Tưởng tượng ra bao cảnh Nguyên Tịnh sẽ như thế nào khi nhìn thấy hắn, có vui mừng như hắn không? Còn hắn có nên nhào đến ôm người ta cho thỏa lòng nhung nhớ, hay vờ to mồm bắt người ta chịu trách nhiệm? Nhưng việc xảy ra thường không giống như ta ảo tưởng! Vừa bước đến cửa lớn tiền sảnh đã nhìn thấy người ta đang vui vẻ với người khác sau lưng hắn, hắn không nên tức giận mà bốc lửa hận sao? Ta phi! Dám giở trò mờ ám sau lưng ta, Nguyên Tịnh ngươi thật có bản lĩnh!
"Các ngươi đây là đang làm gì?"- hắn nghiến răng nghiến lợi mà hỏi. Hỏi câu này có phải dư thừa không, ai nhìn vào mà chẳng biết hai người này đang chuẩn bị làm ra cái chuyện hay ho gì? Biết thế nhưng vẫn muốn hỏi để coi người ta sẽ giải thích ra sao với hắn!
"Á~"- vẫn là nhóm nha hoàn nhìn lén nhanh nhẹn nhất mà hét toáng lên. Hôm nay là ngày tốt nhất trong năm hay sao mà được gặp nhiều mỹ nam mỹ nữ như thế, lại xuất hiện thêm một mỹ nam tư sắc không thua kém thiếu gia là bao, so với Nguyệt Kỳ hồng y cũng ngang ngửa nhau. Thật hoài nghi có khi nào một lát nữa sẽ xuất hiện thêm một người là mỹ nam hay mỹ nữ không?
"...."- A Phúc hắn thật sự muốn chết. Có cần thiết xuất hiện nhiều mỹ nam như thế để chứng tỏ hắn là xú nam nhân nhất ở tiền sảnh này không? Hôm nay thức dậy xuống giường, không nhớ rõ là đặt chân trái hay chân phải trước tiên nha! Sao xui dữ vậy?
"Ơ...."- Nguyên Nguyễn cực quẫn, không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác bị "bắt gian tại giường" lúc này. Nên nói gì đây?
"......."- còn Lạc Nguyệt Kỳ lại im lặng lạ thường, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào người mới lên tiếng chất vấn. Một nam tử độ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ hơn người. Mặt mày như ngọc như thể được tạc ra, mày kiếm sắc bén, đôi mắt vốn hờ hững lạnh lùng, hiện tại lại đỏ ngầu vì hỏa giận trong người muốn bộc phát giết người. Mũi cao tinh tế, độ dày môi vừa phải đang mím lại, tóc đen dài như suối mực tán loạn mà mị hoặc. Cả người tản ra hàn khí bứt người rét run. Nhưng sao lại có sát khí ở đây, địch nhân của A Tịnh sao?
"Hớ!"- Nguyên Tịnh kích động thốt lên, mồm há to phổng chừng có nhét hai quả trứng gà cũng vô lọt, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào mỗ đang bốc lửa giận đứng ngay cửa mà không chớp mắt. Ui~ Giọng nói này, thần sắc và dung mạo này không phải "nương tử" của ta đấy sao? Không ngờ nhanh thế đã gặp lại rồi, nhưng trong tình cảnh này nên cười hay khóc thì tốt hơn?
"Nói không nên lời à? Hừ"- Phùng Khiểu Khan híp mắt nguy hiểm hừ lạnh với mỗ vẫn còn động tay động chân sờ sờ nắn nắn trên người nam nhân nọ mà không chịu ngừng "Còn không mau ngừng tay cho ta!"- hắn quát lớn càng giận hơn. Thật không ngờ bị "bắt gian tại giường" mà không biết xấu hổ vẫn còn vô sỉ tiếp tục cuộc vui!
"A...haha-ha-ha...."- Nguyên Tịnh lúc này mới ý thức được "tay khôn" vẫn không biết sống chết mà vô tư ăn đậu hủ mỹ nam, cười ngượng, đưa mắt nhìn trần nhà Nguyên phủ. Nên nhớ tên này bị ta chiếm tiện nghi cùng khi dể hắn không nhớ hết được là mấy lần, hắn hôm nay như hung thần ác sát không phải đến trả "ơn" ta đấy chứ?
"......."- Lạc Nguyệt Kỳ nhíu mày, chu môi, cứ cảm thấy có chỗ không đúng, nghĩ mãi cũng ra chỗ nào không đúng, lên tiếng hỏi Nguyên Tịnh đang vờ ngây ngô "Hắn là gì của A Tịnh vậy?"
A Tịnh? Thân vậy sao? Phùng Khiểu Khan nhíu mày nhìn về hồng y đỏ rực vừa lên tiếng. Không nhìn thì thôi, đã nhìn đến là muốn phun hỏa diễm. Thật con bà nó, mới có mấy ngày không ở cạnh mà tên này đã tìm được người mới, không phải một mà là hai, nam nữ không tha! Bản lĩnh thật, đại sắc lang!
"Nàng là....."- Nguyên Tịnh lúc này mới lấy lại bình tĩnh định đáp lời Lạc Nguyệt Kỳ nhưng bị ai kia cắt ngang không thương tiếc.
"Ta là nương tử của hắn!"- Phùng Khiểu Khan chỉ tay về hướng Nguyên Tịnh mà hùng dũng tuyên bố, cũng là khẳng định thân phận của hai người để tránh những ai có ý đồ xấu đến người của hắn.
Hắn không biết lời này lại dọa người như thế nào đối với mọi người có mặt tại đây. Trong mắt họ bây giờ như nhìn thấy được "sét đánh giữa trời quang". Thiên ơi~ Hai gã nam nhân với nhau mà xảy ra chuyện "nương tử - tướng công" này, còn không biết tốt xấu khoe khoang giữa bao người. Tuy ở Thu Quốc không câu nệ chuyện "đoạn tụ chi phích", không miệt thị chuyện nam phong như ở Đông Quốc nhưng cũng không ai lại thể hiện công khai như thế này. Dũng cảm thật! Cả đám trừ Nguyên Tịnh ra đều có cùng tâm trạng trên. Bọn họ nhìn nhìn Phùng Khiểu Khan với sắc mặt nghiêm túc ở đằng kia chắc chắn không đem chuyện này ra nói giỡn, lại đưa mắt đánh giá mỗ thanh tú bên này, thật không tưởng được người này lại là đoạn tụ mà lại có tình nhân mỹ mạo hơn người như thế. Đáng ngưỡng mộ không?
"Khụ...này các vị...."- Nguyên Tịnh bị nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn như thế quả thực không quen, vội ho nhẹ muốn cứu vớt mặt mũi. Con bà nó, lão tử luôn chơi các ngươi, không ngờ cũng có ngày bị người ta chơi như thế! Nên vui mừng vì sức quyến rũ bản thân cao thâm đến nổi khiến một mỹ nam tuyên bố bị đoạn tụ mà theo đuổi ta, hay nên khóc vì bị chỉnh như thế này. Rất nghi ngờ có khi nào tên này lại dùng cách này mà chỉnh ta vì nhiều lần chơi hắn giữa đám đông không? Cũng nên nghĩ đến chuyện tích đức cho hậu nhân của mình là vừa "...đừng nhìn ta như thế chứ! Vị huynh đài đây là không có nói rõ ràng nên làm các vị hiểu lầm. Hắn mang họ Bạch tên gọi Nương Tử, là bằng hữu của ta, thật ái ngại rồi! Hahaha...."- Nguyên Tịnh bịa chuyện mà mặt không biến sắc, tim không loạn hướng mọi người giải thích. Cái này có tính là mặt mũi được vớt ít nhiều không?
"Thì ra là vậy...."- không biết ai lên tiếng trong nhóm nha hoàn, lời này dẫn đến nhóm gia đinh cùng A Phúc gật gù đồng ý. Sao lại có chuyện một người tuấn mỹ như vị công tử này lại là đoạn tụ cơ chứ, hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi!
Bạch Nương Tử?
"......."- Nguyên Nguyễn im lặng xem kịch đến quên kéo lại xiêm y cho chỉnh tề, cứ để vậy mà phơi bày "hàng cực phẩm" của cơ thể. Bạch Nương Tử? Có người tên này sao, lại là một nam nhân? Có nên tin những lời Tịnh công tử nói không? Nhìn sao thì vị mới đến kia nói rất nghiêm túc nha!
"Thật có người gọi như thế?"- Lạc Nguyệt Kỳ chạy đến cạnh Nguyên Tịnh mà hỏi nhỏ, nhưng đối với người võ công cao như Phùng Khiểu Khan sao lại không nghe rõ. Lại nói có cần đứng sát thế không?
"Cái gì? Tịnh Nhi, đệ dám nói ta không phải là "nương tử" của đệ không?"- Phùng Khiểu Khan phùng mang trợn mắt hướng mỗ đầu sỏ truy vấn. Không tin được, không tin được, có người mới liền bỏ người cũ, đây là bản tính vốn có của nam nhân sao? Bạc tình bạc nghĩa!
"Khụ, thì ta có nói là không phải đâu!"- Nguyên Tịnh cười tà cố tình nói nước đôi, mặc ai muốn hiểu sao thì hiểu, mọi chuyện đến đây dừng là vừa.
Nghe lời này, Phùng Khiểu Khan mới hạ tâm hỏa xuống một nửa, nửa còn lại luôn chực chờ bùng lên bất cứ lúc nào nếu ai kia còn chối bỏ quan hệ với hắn. Đưa mắt nhìn mỗ lõa nửa người ngồi trên ghế, lại nhìn đến người đang hướng hắn cười làm hòa kia, tâm tình lại vui lên ít nhiều liền nở nụ cười tuyệt mỹ đi đến bên cạnh Nguyên Tịnh mà ôn nhu hỏi "Đệ đây là đang làm gì hắn?"
Chói mắt! Thật sự chói mắt!
Nụ cười kia làm Nguyên Tịnh thụ sủng nhược kinh: nổi óc toàn thân! Nhưng đối với nhóm nha hoàn nhìn lén kia thì máu tình đã muốn phun trào. Nụ cười thật quá mỹ, đánh úp vào lòng họ ngọn lửa mê luyến. Phải chi nụ cười kia là dành cho mình! MỸ nhân cười đẹp như thế là tột cùng, còn có thể nào đẹp hơn sao?
Nói đến chuyện này thì phải chờ Nguyên Tịnh đi Thính Quốc mới có câu trả lời chính xác nhất cho mọi người!
Lại nói, Nguyên Nguyễn bị Phùng Khiểu Khan xoi mói mới ý thức bản thân đang là dạng nào vội vàng kéo xiêm y lên cho chỉnh tề. Gương mặt bừng đỏ vì sự thất thố của bản thân, lúc mới bắt đầu hắn rất quẫn vì hành động kinh người này, nhưng sau hiểu ra là vì muốn xem bệnh trạng của hắn nên để yên cho y giả hành nghề. Không ngờ đến màng tiếp theo làm hắn trở tay không kịp, lại vì cảm giác "bắt gian" kia mà dọa hắn một hồi.
"Đang xem bệnh cho Nguyên công tử!"- Lạc Nguyệt Kỳ nhanh miệng giải bày, lại nhanh tay hơn kéo ai kia cứ bám sát bên người A Tịnh của hắn. Còn gọi Tịnh Nhi? Hắn phải suy nghĩ kỹ nên đổi xưng hô thành "Tịnh Nhi" là vừa, như thế sẽ thân hơn là gọi "A Tịnh"!
"Tịnh Nhi, người đỏ chét này là ai? Là quan hệ gì với đệ?"- Phùng Khiểu Khan chỉ chỉ tay về hướng Lạc Nguyệt Kỳ đang đứng mà không thèm liếc nhìn một lần.
"Đây là Nguyệt Kỳ tiểu thư, muội muội của Tịnh công tử! Tại hạ là Nguyên Nguyễn, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ"- Nguyên Nguyễn cuối cùng cũng lấy lại phong độ hướng Phùng Khiểu Khan chào hỏi. Thật lòng hắn không tin có một nam nhân tên gọi "Bạch Nương Tử" như thế.
"Ra là muội muội...."- Phùng Khiểu Khan lơ đi mấy câu nói phía sau của Nguyên Nguyễn vì câu nói "muội muội" kia làm hắn như vỡ lẽ, nguyên lai người ta không phải đại sắc lang nam nữ không tha như hắn tưởng. Hắn hướng Nguyên Tịnh cười sáng lạn hơn, còn Nguyên Tịnh thật sự muốn nội thương vì nhịn cười. Có ai chết vì bị nhịn cười không, nếu có người như thế thì chắc ta lại là người tiên phong đầu tiên rồi!
Nguyên Tịnh sao không khỏi có suy nghĩ này được vì sắc mặt của Lạc Nguyệt Kỳ cực kỳ khó coi. Gương mặt tươi sáng, đẹp như hoa mới nở chỉ vì một lời kia mà bị giẫm nát vùi dập không thương tiếc. Thật sự bộ dạng ta rất giống nữ nhân? Thật sự nhìn không ra một nét nam tính nào? Phải chăng tiểu đệ đệ quá nhỏ không dọa được ai?
Mọi chuyện tạm kết thúc với tâm trạng quẫn bách cùng nghi ngờ giới tính của Lạc Nguyệt Kỳ, sự đề phòng của Phùng Khiểu Khan đối với hai người nam sam y và nữ hồng y, dù sao cũng không nên mất cảnh giác vì mỗ sắc lang này nhất định không chừa một ai là mỹ nhân. Nguyên Nguyễn bị ánh nhìn cảnh giác này không khỏi cười khổ, lắc đầu mà đi nghỉ ngơi sớm. Đường đường một hán tử đầu đội trời chân đạp đất lại bị nghi ngờ có ý với một nam nhân, mà người đó lại là người trong lòng tiểu muội, không cười khổ sao được?
Ba người y theo lời của Nguyên Nguyễn mà ra hậu viện nghỉ ngơi dưới sự dẫn dắt của A Phúc. Đến nơi, hắn nói mấy câu dặn dò, đại ý là: có gì xin cứ lên tiếng, hắn sẽ làm theo. Nguyên Tịnh cười cười gật đầu như thể "đã hiểu", thấy hết chuyện nên hắn xin lui xuống.
Lại nói, Phùng Khiểu Khan cố sống cố chết bám chặt lấy Nguyên Tịnh một bước không rời, dù đi ngủ cũng phải ngủ cùng phòng, nằm cũng phải nằm cùng giường mới chịu! Đã bao ngày hắn không ngủ vì bận nhớ đến hơi ấm của ai đó, giờ thì phải thỏa lòng mới được, một giấc đánh tới sáng!
"Nàng là nữ nhân nên ở phòng khác, bọn ta sẽ ở phòng này!"- Phùng Khiểu Khan vui vẻ phân phó, Lạc Nguyệt Kỳ như thiếu sức sống gật đầu chuẩn bị đi đến phòng bên cạnh, gần phòng của Nguyên Tịnh đã chọn.
Bên cạnh đó, trước khi bước vào phòng, Nguyên Tịnh nhìn thần sắc không tốt của Lạc Nguyệt Kỳ không khỏi buồn cười. Bao nhiêu năm sống chung với 'nó', giờ tự dưng đâm ra nghi ngờ 'nó' có phải là của nam nhân không? Không ngờ cũng có lúc đáng yêu như thế! Trên mặt xuất hiện nụ cười gian trá, Nguyên Tịnh vẫy vẫy tay hướng hắn, ý như bảo "Lại gần đây!". Hắn thấy thế ngoan ngoãn tiến lại gần, Phùng Khiểu Khan không hiểu mục đích này của Nguyên Tịnh nhưng trong lòng xuất hiện cảm giác không lành.
"Gọi ta có...."- lời nói chưa thốt ra trọn vẹn lại phải nuốt vào, đưa mắt nhìn xuống hạ thân, tiểu đệ đệ của hắn đang nằm trong tay ai đó. Phùng Khiểu Khan chết lặng nhìn hành động của mỗ bạo gan.
Trời, còn bóp?
"Là nam nhân nha~ Tiểu đệ đệ cũng kinh người mà!"- Nguyên Tịnh nháy mắt, giở giọng "đúng tình hợp lý" mà khẳng định khiến một người mừng như điên, một người hỏa diễm lại nhốm lên.
"Ta cũng là nam nhân nha, vậy cũng có thể chung phòng với A Tịnh rồi!"- Lạc Nguyệt Kỳ cười sáng lạn khiêu khích.
"Không được!"- Phùng Khiểu Khan phùng mang quát lớn ngăn cản.
"Ta không được thì ngươi cũng không được. Muốn chung phòng thì cùng chung phòng, còn không thì mỗi người một phòng!"
Vì một lời này mà Phùng Khiểu Khan ấm ức ngủ một phòng, nhưng như thế tên kia cũng không được cùng phòng với Tịnh Nhi của hắn. Coi như không lỗ đi!
Mà cái màn "bóp nắn hạ thân" vừa rồi bị A Phúc chưa kịp lui dứt bóng mà nhìn thấy hết. Hôm nay là ngày gì, sao có nhiều chuyện dọa người như thế? Tin chắc những chuyện xảy ra hôm nay không được bao lâu sẽ lan truyền khắp Thu Quốc, có khi còn lan qua ba nước còn lại. Hắn quyết định không nói nửa lời với ai về vị hồng y đỏ rực kia vốn là nam nhân, hắn không muốn lại có thêm nhiều nha hoàn vì y mà thiếu máu.
"............"
Được rồi hắn thừa nhận, là hắn không muốn bị cho là xấu nhất trong đám nam nhân đứng gần nhóm này. Dù sao thiếu gia đã giao hắn phải phục vụ chu đáo cho nhóm này rồi, không muốn cũng phải làm. Ai cũng hâm mộ hắn được hầu hạ những người tuấn mỹ nhưng có ai hiểu được nỗi khổ của hắn. Dung mạo gì mà kinh người như thế? Cứ mặc bọn họ cho là nữ nhân đi!
A Phúc rời đi với tâm trạng không thể sáng hơn đít nồi mà không hề phát hiện ra có một bóng người nằm khuất trên nóc nhà từ nãy giờ đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
/17
|