Trải qua thêm bốn ngày khó nhọc, cuối cùng Thiên Ngọc cũng đã có thể miễn cưỡng đi lại như lúc thường.
Kéo lại chiếc áo lông thật dày đang phủ hờ hững trên vai, y nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.
Tuyết rơi, từng hạt từng hạt trắng xóa, thật nhẹ thật mềm, nhưng lại khắc nghiệt lạnh buốt, so với năm xưa – những năm mùa đông y phải co ro lại, rúc sâu vào đống lá khô góp nhặt được lúc đầu thì đây là lần đầu tiên y có thể bình thản mà ngắm tuyết.
Tiến nhanh vào hoa viên, y đưa mắt tìm xem đóa mẫu đơn hôm trước không biết có còn tồn tại không, đóa hoa mong manh mà kiêu ngạo nếu có thể lưu giữ đến bây giờ, e cũng là điều kỳ tích.
Không mang nhiều hy vọng nên cũng không ngạc nhiên khi đóa mẫu đơn đã lụi tàn, y thở dài cất bước đi xung quanh để tìm hiểu khung cảnh mới.
Bất chợt một tiếng sáo vút cao từ trên không trung khiến y ngạc nhiên nâng mắt dò xét.
Tít trên cành cao của cây đại thụ đã rụng hết lá là một bóng dáng hồng y phấp phới, rực rỡ giữa nền tuyết lạnh băng, hệt như một ngọn lửa ấm nóng mà ma mị. người đó xoay đầu nhìn y, môi vẫn không ngừng làm thanh sáo cất lên những âm thanh du dương tuyệt mỹ.
Người đó thật đẹp, hệt như tiên giáng trần, nhưng sâu trong ánh mắt hoa đào long lanh sóng nước của người đó lại là bi thương, là oán hận, từng chút từng chút một theo tiếng sáo vút cao, hòa vào những bông tuyết trắng xóa của trời đông mà rơi xuống.
Xoẹt một cái, đoản đao đã nằm trên cổ y, người đó không chút do dự ấn mạnh xuống.
Thiết nghĩ mình sẽ đầu lìa khỏi cổ không kịp biết người đó là ai, thế nhưng khi Thiên Ngọc nhắm mắt chờ đợi một hồi lâu thì người kia lại lặng lẽ nhấc đao ra rồi cất bước. Nhìn kỹ lại trên đoản đao là một con sâu to đã xui xẻo phải “xuôi tay nhắm mắt” dưới thủ của người đẹp! (Ò_Ó làm hết hồn!!)
“Khoan đi đã… ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai?”Người đó dừng lại, chầm chầm xoay đầu liếc mắt nhìn y rồi nở ra một nụ cười kinh thiên tuyệt diễm : “Là thúc thúc của ngươi đó, hiền chất à.”
Thúc Thúc? Là tên của người đó sao? Nhưng ta và người đó chỉ mới vừa quen biết, sao người đó lại bảo hắn là Thúc Thúc của ta? Kỳ lạ thật!
(thông cảm cho em Ngọc, em mới hiểu nghĩa từ phụ thân, chưa biết thúc thúc là cái quái gì hết >.<”)
Chờ Thiên Ngọc ngẩn ngơ xong thì Thiên Thiên đã đi mất, y lủi thủi về phòng, lòng vẫn không quên được tiên nhân mỉnh vừa gặp, đẹp thật, đẹp vô cùng, nếu có thể, y rất mong muốn gặp lại người đó!
Một cái ôm siết từ phía sau khiến y giật nảy người hét toáng. Thiên Vũ ngoáy tai, vẻ mặt không hài lòng nhìn y ra vẻ trách móc : “Ngươi thế là sao? Ta ôm ngươi một cái ngươi khó chịu lắm hả?”
Thiên Ngọc nhìn hắn hồi lâu, kế tiếp lại bắt đầu ngẩn người
Giống quá, có lẽ nào lại giống đến như vậy! Phụ thân và Thúc Thúc tuy mang lại hai cảm giác khác nhau nhưng nét đẹp trên gương mặt vẫn vô cùng giống
Thiên Ngọc xoắn xoắn ngón tay ấp úng thấp giọng hỏi nhỏ : “Ngươi… ngươi và Thúc Thúc… thật ra… thật ra là thế nào… sao lại… ưmm…”
Lời chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn nồng cháy của “phụ thân” dập tắt, Thiên Ngọc lúc đầu còn bỡ ngỡ loạng choạng thoái lui, sau đó vài giây đã thả lỏng từ từ tiếp nhận.
Theo lời phụ thân nói thì đây là cách phụ tử yêu thương nhau, bày tỏ tình cảm với nhau, hài tử phải thật ngoan, được phụ thân vô cùng yêu mến thì mới được phụ thân làm hành động ấy, thế nên, ngoại trừ ngoan ngoãn phối hợp với phụ thân, y còn có chút tự hào vì mình là một hài tử tốt!
Kéo lại chiếc áo lông thật dày đang phủ hờ hững trên vai, y nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.
Tuyết rơi, từng hạt từng hạt trắng xóa, thật nhẹ thật mềm, nhưng lại khắc nghiệt lạnh buốt, so với năm xưa – những năm mùa đông y phải co ro lại, rúc sâu vào đống lá khô góp nhặt được lúc đầu thì đây là lần đầu tiên y có thể bình thản mà ngắm tuyết.
Tiến nhanh vào hoa viên, y đưa mắt tìm xem đóa mẫu đơn hôm trước không biết có còn tồn tại không, đóa hoa mong manh mà kiêu ngạo nếu có thể lưu giữ đến bây giờ, e cũng là điều kỳ tích.
Không mang nhiều hy vọng nên cũng không ngạc nhiên khi đóa mẫu đơn đã lụi tàn, y thở dài cất bước đi xung quanh để tìm hiểu khung cảnh mới.
Bất chợt một tiếng sáo vút cao từ trên không trung khiến y ngạc nhiên nâng mắt dò xét.
Tít trên cành cao của cây đại thụ đã rụng hết lá là một bóng dáng hồng y phấp phới, rực rỡ giữa nền tuyết lạnh băng, hệt như một ngọn lửa ấm nóng mà ma mị. người đó xoay đầu nhìn y, môi vẫn không ngừng làm thanh sáo cất lên những âm thanh du dương tuyệt mỹ.
Người đó thật đẹp, hệt như tiên giáng trần, nhưng sâu trong ánh mắt hoa đào long lanh sóng nước của người đó lại là bi thương, là oán hận, từng chút từng chút một theo tiếng sáo vút cao, hòa vào những bông tuyết trắng xóa của trời đông mà rơi xuống.
Xoẹt một cái, đoản đao đã nằm trên cổ y, người đó không chút do dự ấn mạnh xuống.
Thiết nghĩ mình sẽ đầu lìa khỏi cổ không kịp biết người đó là ai, thế nhưng khi Thiên Ngọc nhắm mắt chờ đợi một hồi lâu thì người kia lại lặng lẽ nhấc đao ra rồi cất bước. Nhìn kỹ lại trên đoản đao là một con sâu to đã xui xẻo phải “xuôi tay nhắm mắt” dưới thủ của người đẹp! (Ò_Ó làm hết hồn!!)
“Khoan đi đã… ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai?”Người đó dừng lại, chầm chầm xoay đầu liếc mắt nhìn y rồi nở ra một nụ cười kinh thiên tuyệt diễm : “Là thúc thúc của ngươi đó, hiền chất à.”
Thúc Thúc? Là tên của người đó sao? Nhưng ta và người đó chỉ mới vừa quen biết, sao người đó lại bảo hắn là Thúc Thúc của ta? Kỳ lạ thật!
(thông cảm cho em Ngọc, em mới hiểu nghĩa từ phụ thân, chưa biết thúc thúc là cái quái gì hết >.<”)
Chờ Thiên Ngọc ngẩn ngơ xong thì Thiên Thiên đã đi mất, y lủi thủi về phòng, lòng vẫn không quên được tiên nhân mỉnh vừa gặp, đẹp thật, đẹp vô cùng, nếu có thể, y rất mong muốn gặp lại người đó!
Một cái ôm siết từ phía sau khiến y giật nảy người hét toáng. Thiên Vũ ngoáy tai, vẻ mặt không hài lòng nhìn y ra vẻ trách móc : “Ngươi thế là sao? Ta ôm ngươi một cái ngươi khó chịu lắm hả?”
Thiên Ngọc nhìn hắn hồi lâu, kế tiếp lại bắt đầu ngẩn người
Giống quá, có lẽ nào lại giống đến như vậy! Phụ thân và Thúc Thúc tuy mang lại hai cảm giác khác nhau nhưng nét đẹp trên gương mặt vẫn vô cùng giống
Thiên Ngọc xoắn xoắn ngón tay ấp úng thấp giọng hỏi nhỏ : “Ngươi… ngươi và Thúc Thúc… thật ra… thật ra là thế nào… sao lại… ưmm…”
Lời chưa kịp nói xong đã bị nụ hôn nồng cháy của “phụ thân” dập tắt, Thiên Ngọc lúc đầu còn bỡ ngỡ loạng choạng thoái lui, sau đó vài giây đã thả lỏng từ từ tiếp nhận.
Theo lời phụ thân nói thì đây là cách phụ tử yêu thương nhau, bày tỏ tình cảm với nhau, hài tử phải thật ngoan, được phụ thân vô cùng yêu mến thì mới được phụ thân làm hành động ấy, thế nên, ngoại trừ ngoan ngoãn phối hợp với phụ thân, y còn có chút tự hào vì mình là một hài tử tốt!
/38
|