Bây giờ, Giản Tang Du đã sợ thật sự, ngón tay Thiệu Khâm thành thạo linh hoạt quấy đến toàn thân cô đều tê dại ê ẩm. Cảm giác dị vật kia xâm phạm thật rất đáng sợ. Cô liều mạng muốn quên đi hình ảnh dần dần hiện ra trong đầu, khẽ nghiêng đầu nhìn “Thiệu Khâm”
Giọng nói của cô cũng run lên.
“Anh đây.” Thiệu Khâm cắn cắn môi của cô, đáy lòng vô cùng êm ái.
Giản Tang Du không tự chủ rút chặt vào lồng ngực anh phía sau lưng. Tựa như muốn hấp thu chút ấm áp của anh. Thiệu Khâm cảm giác được dụng ý của cô, chủ động rướn người lên, cánh tay mạnh mẽ của anh chống bên người cô, nắm những ngón tay sạch sẽ thon dài trắng nõn của cô
Giản Tang Du cũng nắm ngón tay anh, lòng bàn tay khẩn trương cũng đổ đầy mồ hôi.
Thiệu Khâm nói khẽ bên tai cô “Giúp anh cởi quần áo đi”
Giản Tang Du đỏ cả mang tai, nói cà lăm “Đừng”
“Mắc cỡ hả?” Thiệu Khâm cười nhẹ, cũng không ép buộc cô, nhanh chóng cởi sạch quần áo mình. Da thịt màu đồng rắn chắc mạnh khỏe lộ ra, anh để cho Giản Tang Du quay mặt lại đối diện với mình.
Tương xứng với thân hình cường tráng của anh, là mãnh thú dữ tợn to khỏe trong bụi cỏ, dựng thẳng giữa hai đùi trắng nõn của Giản Tang Du, như vậy càng làm cho vẻ xanh tím của nó càng nổi bật hơn.
Cô chỉ nhìn thoáng qua cũng xanh cả mặt, quay đầu sang chổ khác nói lắp bắp “Mạch Nha sắp thức rồi, em, em đi xem nó.”
Cánh tay dài của Thiệu Khâm nhấc lên, xoay người cô lại.
Giản Tang Du mất thăng bằng ngã trên người anh, vừa ngồi xuống, thì Thiệu Khâm rên lên một tiếng, đáy mắt càng thêm sâu thăm thẳm.
Giản Tang Du còn mơ hồ cảm giác được vật kia dựng ngược lên, cơ thể cô lại muốn giãy dụa trốn tránh, thật sự rất đáng sợ. Cho dù là với Thiệu Khâm nhưng cô vẫn sợ hãi tột độ.
Thiệu Khâm siết chặt cô vào ngực, đôi mắt sắng quắc nhìn cô “Đừng chạy, thử một lần đi.”
Vòng tay mạnh mẽ của anh không hề cho phép cô lùi bước, cầm mắt cá chân của cô mở hai chân cô rộng ra. Giản Tang Du cảm nhận được đỉnh dựng đứng của anh, to lớn cương cứng rõ ràng, làm cho cô không kiềm chế được run rẩy, gần như muốn khóc lên “Đừng, Thiệu Khâm, em xin anh…”
Bây giờ cô đã hối hận, thật không nên dễ dàng tin tưởng Thiệu Khâm như vậy. Cho dù trong tận đáy lòng vẫn còn tình cảm mập mờ với anh, nhưng cũng không nên lăn lên giường với anh.
Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Thiệu Khâm nhìn đôi mắt đầy sương của cô, dùng lưỡi liếm đi những giọt nước đọng trên khóe mắt cô “Ngoan, chờ nữa anh sẽ chết mất. Em sờ nó đi…”
Giản Tang Du vừa chạm vào đầu nó, đã hoảng sợ rơi nước mắt lã chã “Em không thử, không thử được.”
————————
Thiệu Khâm cực kỳ bất đắc dĩ, dứt khoát không nói nhảm với cô nữa. Đè thẳng hông của cô, cứng rắn xông vào. Vật nhỏ bé của Giản Tang Du vẫn còn rất khô, hoàn toàn không chịu được vật kinh người của anh, lập tức đau đến cong cả thân thể.
Thiệu Khâm cũng chịu không nỗi, chỉ có thể từng bước vượt trở ngại tiến vào. Anh hít một hơi thật sâu, ngón tay vuốt ve lên đó, để cô thuận lợi dung nạp được mình.
Giản Tang Du bị anh khiêu khích, cũng không dám liếc mắt nhìn xuống.
Ngón tay thon dài gọn gàng của anh, tỉ mỉ vạch hai bên mép nhỏ ra, chạm vào nơi khô ráp, ma sát làm cô co rút từng đợt.
Thiệu Khâm không thể kiên nhẫn thêm nữa. Người phụ nữ thướt tha đang nằm dưới anh chính là người mà anh ngày nhớ đêm mong. Nếu nhịn nữa chắc anh điên mất, anh khẩn cấp muốn cô cảm thụ được lực lượng dũng mãnh của mình, cho nên cứ dụ dỗ từng chút một “Tang Du, anh thích em, để anh vào đi.”
Giản Tang Du vừa khóc vừa lắc đầu “Đừng, Thiệu Khâm, đau lắm.”
Thích tại sao nhất định phải làm chuyện này? Chẳng phải thích là phải chăm sóc và không làm cô đau lòng sao?
Cô khóc đứt quãng, bộ dáng trông đáng thương cực kỳ. Thiệu Khâm không kiềm chế được suy nghĩ của mình, có lẽ lúc cô ở dưới người đàn ông khác cũng là bộ dạng thế này. Đáy lòng anh lại sinh ra sự cáu gắt, nhẫn tâm đưa mình vào nơi sâu nhất của cô.
Chuyện quá khứ, anh không có cách nào thay đổi. Nhưng về sau, người phụ nữ này chỉ có thể thuộc về một mình anh
Gần như Giản Tang Du khóc đến sốc hông, bởi vì anh đột nhiên tiến vào, sắc mặt cô cũng trắng bệt ra như tờ giấy.
Thiệu Khâm chưa từng được thoải mái như thế, dường như trong trí nhớ cũng từng có một lần như vậy. Anh suýt nữa không khống chế được tiết ra, anh hơi rút ra một chút, cúi người như sói ngậm chặt đỉnh ngực hồng non của cô.
Giản Tang Du đưa tay đẩy anh, vất vả lắm mới sinh ra chút cảm tình ôn hòa với anh, nhưng cũng bị anh làm cho vỡ tan tành.
Thiệu Khâm càng mút mạnh lấy đỉnh ngực của cô “Thả lõng đi, anh cũng đau vậy.”
Làm sao Giản Tang Du có thể thả lõng được. Vốn cho rằng, làm với Thiệu Khâm có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, cô cũng không muốn ôm khoảng nhục nhã kia sống cả đời. Trong khoảng thời gian này, sự chăm sóc ân cần của Thiệu Khâm đã làm cho cô đã nghĩ rằng anh không còn giống như lúc trước, có lẽ sẽ cho cô một ký ức tốt đẹp chân chính.
Nhưng ai cũng biết, trước dục vọng, bất cứ người đàn ông nào cũng như nhau.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, quả thật Thiệu Khâm cũng hung ác như sói dữ, giống với những kẻ trong ký ức của cô như đúc.
Giản Tang Du nức nở không dám mở mắt, níu lấy drap giường trắng “… Nhanh lên một chút.”
Thiệu Khâm ngừng lại, bị dáng vẻ cạm chịu số phận của cô làm đau cả mắt. Lúc này anh mới ý thức được, mình đã quá vội vàng. Hoàn toàn quên mất đến việc quan tâm đến cảm nhận của cô, anh phải nên kiên nhẫn chút nữa.
Giọng nói Thiệu Khâm lại êm ái, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, “Anh xin lỗi”
Anh im lặng vài giây, lại nói tiếp “Anh sợ, sợ sẽ xảy ra biến hóa gì chia cắt chúng ta. Tang Du, anh muốn chăm sóc em thật tốt, hãy cho anh cơ hội.”
Giản Tang Du nhìn anh kinh ngạc, nước mắt lẳng lặng rơi xuống trên gối.
Thiệu Khâm kiềm hông của cô, thử rút ra, cho đến khi rút ra gần hết mới lại đâm thẳng vào, Giản Tang Du bị anh va chạm, đầu óc cũng bắt đầu ngu si hỗn độn.
Thiệu Khâm nhìn hai đường gợn sóng trắng nõn quyến rũ trước mắt, toàn thân anh nóng lên, hốc mắt cũng hồng theo, vươn tay đan lại tay của cô, giữ chặt với tay anh.
Giờ phút này anh mới có thể nhìn thật kỹ Giản Tang Du, hoàn toàn khác với người thiếu nữ trong trí nhớ. Cô đã quyến rũ phong tình hơn, gương mặt cũng diễm lệ hơn ngày xưa.
Thiệu Khâm không dám làm nhiều tư thế, mặc dù anh ảo tưởng đến Giản Tang Du vô số lần. Nhưng khi thật sự đặt cô dưới mình, cảm giác thỏa mãn khác xa với tưởng tượng, thậm chí còn sung sướng hơn.
Giản Tang Du cắn môi, tay cũng cứng ngắt không cách nào mở ra. Cô muốn nhìn Thiệu Khâm, nhìn thật kỹ xem người đàn ông chân chính kết hợp với cô trong giờ phút này là ai.
Nhưng mỗi khi nhìn đến đôi mắt trầm tĩnh của Thiệu Khâm, cô lại né tránh theo bản năng. Cho dù cô đã là mẹ, nhưng phương diện này cũng còn ngây thơ ngượng ngùng. Thân thể cường tráng của Thiệu Khâm đung đưa trước mắt, mồ hôi mỏng khẽ chảy thành dòng, gương mặt điển trai thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm. Không hề vặn vẹo xấu xí chút nào như trong cơn ác mộng của cô.
Thiệu Khâm giữ chặt ngón tay của cô, đem hai cánh tay của cô quấn lên cổ mình, nghiêng người xuống hôn lên sống mũi cô “Ôm anh. Đau thì nói ra, còn không thì cắn anh, anh sẽ cùng đau với em.”
Giản Tang Du nhìn anh thật sâu, cảm thụ được sự ấm áp của da thịt gần gũi. Tựa như sự đau rát kia đã bớt đi, tủi thân cuốn lấy cổ anh, hít hít mũi “Thiệu Khâm, em đau.”
Cây này rõ ràng vô cùng nũng nịu.
Đáy lòng Thiệu Khâm run lên, trong thoáng chốc, người phụ nữ phía dưới như biến thành người thiếu nữ thướt tha lúc còn trẻ, êm ái nũng nịu hơn dỗi oán trách anh.
Anh khó nhịn bắt đầu chạy nước rút, siết chặt eo cô như muốn tiến vào nơi sâu nhất của cô, hơi thở gấp gáp nói nhỏ trên môi cô “Em sẽ thoải mái lập tức.”
Động tác của anh mạnh mẽ thô bạo, mỗi lần đâm vào cô đều suýt không thở nỗi, chờ đến khi hô hấp ổn định lại một chút, thì từ từ từng bước đi sâu dò xét vào. Bụng cô bị trướng đến khó chịu vô cùng, quá căng tức, cô khó nhịn được uốn éo người để dễ chịu hơn một chút.
Thiệu Khâm bị hành động này của cô làm càng thêm phấn khích, cúi đầu nhìn nơi đang sưng đỏ của cô, lại càng kích thích đầu anh nóng lên. Không hề lưu tình nắm chặt vòng eo cô bủn rủn, càng thêm bất chấp yêu thương cô.
Giản Tang Du cố gắng tập trung, nhưng vẫn không hề có cảm giác vui vẻ bao nhiêu.
Vẻ mặt Thiệu Khâm cũng biểu hiện sự chìm đắm, hôn cô ngấu nghiến từng lần một. Giản Tang Du cũng không hề hay biết mình như một con rối, mặc anh thao thúng, mặc anh xỏ xuyên.
Không biết kéo dài bao lâu, bỗng nhiên Thiệu Khâm bóp chặt ót cô, càng hôn cô mãnh liệt hơn, mơ hồ gầm nhẹ một tiếng “Tang Du, đây là anh, hãy nhớ kỹ.”
Một trận rung động kéo dài không ngừng, cơ thể nặng nề của anh nằm trên người cô bất động, rất lâu cũng không muốn rời đi. Giản Tang Du mờ mịt nhìn trần nhà. Cô đã làm với Thiệu Khâm, nhưng vẫn còn mơ hồ cảm thấy cơn ác mộng kia, vẫn không thể thoát ra những ký ức đau khổ như cũ.
—————–
Đôi mắt trong veo của Thiệu Khâm thâm trầm, ngón tay vuốt ve chậm rãi trên gương mặt trắng nõn của cô “Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho gia đình em, hãy tin anh.”
Giản Tang Du nhìn anh phức tạp, không phải là cô không mong đợi quay lại với Thiệu Khâm. Cô vô cùng cổ hữu và bảo thủ, cho rằng mối tình đầu là mối tình bất diệt và người đàn ông đầu tiên cũng chính là người đàn ông cả đời.
Nhưng Thiệu Khâm… Cô thật có thể tin tưởng được nữa không?
Thiệu Khâm vẫn còn ở bên trong cơ thể cô, hai đùi cô cũng bủn rủn cả ra. Giản Tang Du không dám đối mặt với anh, khẽ quay đầu đi “Em đi tắm”
“Anh giúp em” Thiệu Khâm vừa nói vừa ôm hông cô, tựa như muốn bế cô đứng lên.
Giản Tang Du cả kinh, vội vàng ngăn cản anh “Đừng, để tự mình em”
Khóe môi Thiệu Khâm cong lên, tâm tình như rất vui vẻ, từ từ trượt ra, mang theo sự nhớp nháp. Giản Tang Du hít vào một hơi, mặt càng đỏ hơn, hoang mang rối rắm quấn chăn chạy thẳng đến phòng tắm.
Thiệu Khâm nằm ở trên giường, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô. Anh nhắm mắt lại, trong lòng lâng lâng bay bổng.
Lúc Giản Tang Du đi ra, cảnh vật vẫn tốt đẹp vô hạn như cũ. Áo tắm của Thiệu Khâm khoác lên người cô cũng không thể che kín được cơ thể. Thiệu Khâm chống đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên “Đến đây”
Giản Tang Du cắn cắn môi đi đến.
Bỗng dưng Thiệu Khâm lại đè cô xuống dưới, vén áo tắm lên. Giản Tang Du kinh ngạc trợn to mắt, che lại thân thể của mình “Thiệu Khâm, đừng, nơi đó … vẫn còn đau.”
Thiệu Khâm cúi đầu mút lấy môi cô, lòng bàn tay dao động trên người cô “Anh muốn nhìn em một chút.”
Giản Tang Du mắc cỡ không biết phải làm sao, Thiệu Khâm động tình hôn lên xương quai xanh của cô, rồi từ từ xuống phía dưới “Anh biết, mới vừa rồi em rất khó chịu.”
Giản Tang Du đau xót trong lòng, cảm thấy đôi chút tủi thân.
Ánh mắt Thiệu Khâm nhìn xuống cô sâu lắng “Chúng ta sẽ làm từ từ”
Thiệu Khâm cúi người nhưng không có động tĩnh gì. Giản Tang Du nghi ngờ nhìn xuống, chỉ thấy càng thêm xấu hổ và giận dữ không chịu được. Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn nơi đó của cô, giống như thưởng thức, hoặc tò mò.
Giản Tang Du đưa tay muốn ngăn cản, nhưng Thiệu Khâm lại đi trước cô một bước, cúi đầu ngậm lấy.
Giản Tang Du chợt ngẩng ra, đầu óc hoàn toàn trống không. Mặc dù không phải lần đầu tiên bị anh làm như vậy… Nhưng lần này cô rất tỉnh táo.
Cảm giác rõ rệt được sự khiêu khích của anh, cả nơi đó đều bị anh ngậm lấy. Cô không ngăn được run sợ, giơ tay lên che mắt “Thiệu Khâm”
Thiệu Khâm đáp lại cô bằng cách mút liếm sâu vào khe rãnh của cô. Thân thể Giản Tang Du căng thẳng, nơi đó mơ hồ truyền đến cảm giác khác lạ. Giống như bay ở trên mây, hoặc như đi trên bông, từng dòng điện chạy qua thân thể, có lúc cảm thấy như không đủ, có lúc cảm thấy lại quá dư.
Giản Tang Du muốn nắm tóc Thiệu Khâm, nhưng tóc anh quá ngắn, cô chỉ có thể luống cuống nắm lấy vài sợi tóc lất phất của anh.
Đột nhiên bị anh đưa lên độ cao không cách nào theo kịp, Giản Tang Du khẽ rên lên, cảm giác được một dòng chảy nóng mạnh mẽ trào ra. Cô sợ hãi vô cùng, vội vàng bật dậy nhìn Thiệu Khâm.
Hiển nhiên Thiệu Khâm cũng ngây người, chóp mũi còn dích một ít dịch trong suốt, anh nhìn Giản Tang Du khó tin, đáy lòng gợn sóng, cúi người đặt cô xuống lần nữa, thở hỗn hễn “Mới vừa rồi… em…”
Giản Tang Du xấu hổ cực kỳ, cố gắng quay thân thể bủn rủn đưa lưng về phía anh, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong gối “Em không biết, không biết gì hết, anh đừng hỏi em”
Thiệu Khâm nhìn ra sự xấu hổ của cô, anh cực kỳ đắc ý, chỉ dùng miệng thôi đã làm Giản Tang Du sung sướng đến như vậy rồi. Anh ôm chặt Giản Tang Du từ phía sau, cười nhẹ “Sau này em sẽ biết nhiều hơn, anh sẽ cho em tất cả sung sướng mà phụ nữ nên có.”
Giọng nói của cô cũng run lên.
“Anh đây.” Thiệu Khâm cắn cắn môi của cô, đáy lòng vô cùng êm ái.
Giản Tang Du không tự chủ rút chặt vào lồng ngực anh phía sau lưng. Tựa như muốn hấp thu chút ấm áp của anh. Thiệu Khâm cảm giác được dụng ý của cô, chủ động rướn người lên, cánh tay mạnh mẽ của anh chống bên người cô, nắm những ngón tay sạch sẽ thon dài trắng nõn của cô
Giản Tang Du cũng nắm ngón tay anh, lòng bàn tay khẩn trương cũng đổ đầy mồ hôi.
Thiệu Khâm nói khẽ bên tai cô “Giúp anh cởi quần áo đi”
Giản Tang Du đỏ cả mang tai, nói cà lăm “Đừng”
“Mắc cỡ hả?” Thiệu Khâm cười nhẹ, cũng không ép buộc cô, nhanh chóng cởi sạch quần áo mình. Da thịt màu đồng rắn chắc mạnh khỏe lộ ra, anh để cho Giản Tang Du quay mặt lại đối diện với mình.
Tương xứng với thân hình cường tráng của anh, là mãnh thú dữ tợn to khỏe trong bụi cỏ, dựng thẳng giữa hai đùi trắng nõn của Giản Tang Du, như vậy càng làm cho vẻ xanh tím của nó càng nổi bật hơn.
Cô chỉ nhìn thoáng qua cũng xanh cả mặt, quay đầu sang chổ khác nói lắp bắp “Mạch Nha sắp thức rồi, em, em đi xem nó.”
Cánh tay dài của Thiệu Khâm nhấc lên, xoay người cô lại.
Giản Tang Du mất thăng bằng ngã trên người anh, vừa ngồi xuống, thì Thiệu Khâm rên lên một tiếng, đáy mắt càng thêm sâu thăm thẳm.
Giản Tang Du còn mơ hồ cảm giác được vật kia dựng ngược lên, cơ thể cô lại muốn giãy dụa trốn tránh, thật sự rất đáng sợ. Cho dù là với Thiệu Khâm nhưng cô vẫn sợ hãi tột độ.
Thiệu Khâm siết chặt cô vào ngực, đôi mắt sắng quắc nhìn cô “Đừng chạy, thử một lần đi.”
Vòng tay mạnh mẽ của anh không hề cho phép cô lùi bước, cầm mắt cá chân của cô mở hai chân cô rộng ra. Giản Tang Du cảm nhận được đỉnh dựng đứng của anh, to lớn cương cứng rõ ràng, làm cho cô không kiềm chế được run rẩy, gần như muốn khóc lên “Đừng, Thiệu Khâm, em xin anh…”
Bây giờ cô đã hối hận, thật không nên dễ dàng tin tưởng Thiệu Khâm như vậy. Cho dù trong tận đáy lòng vẫn còn tình cảm mập mờ với anh, nhưng cũng không nên lăn lên giường với anh.
Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Thiệu Khâm nhìn đôi mắt đầy sương của cô, dùng lưỡi liếm đi những giọt nước đọng trên khóe mắt cô “Ngoan, chờ nữa anh sẽ chết mất. Em sờ nó đi…”
Giản Tang Du vừa chạm vào đầu nó, đã hoảng sợ rơi nước mắt lã chã “Em không thử, không thử được.”
————————
Thiệu Khâm cực kỳ bất đắc dĩ, dứt khoát không nói nhảm với cô nữa. Đè thẳng hông của cô, cứng rắn xông vào. Vật nhỏ bé của Giản Tang Du vẫn còn rất khô, hoàn toàn không chịu được vật kinh người của anh, lập tức đau đến cong cả thân thể.
Thiệu Khâm cũng chịu không nỗi, chỉ có thể từng bước vượt trở ngại tiến vào. Anh hít một hơi thật sâu, ngón tay vuốt ve lên đó, để cô thuận lợi dung nạp được mình.
Giản Tang Du bị anh khiêu khích, cũng không dám liếc mắt nhìn xuống.
Ngón tay thon dài gọn gàng của anh, tỉ mỉ vạch hai bên mép nhỏ ra, chạm vào nơi khô ráp, ma sát làm cô co rút từng đợt.
Thiệu Khâm không thể kiên nhẫn thêm nữa. Người phụ nữ thướt tha đang nằm dưới anh chính là người mà anh ngày nhớ đêm mong. Nếu nhịn nữa chắc anh điên mất, anh khẩn cấp muốn cô cảm thụ được lực lượng dũng mãnh của mình, cho nên cứ dụ dỗ từng chút một “Tang Du, anh thích em, để anh vào đi.”
Giản Tang Du vừa khóc vừa lắc đầu “Đừng, Thiệu Khâm, đau lắm.”
Thích tại sao nhất định phải làm chuyện này? Chẳng phải thích là phải chăm sóc và không làm cô đau lòng sao?
Cô khóc đứt quãng, bộ dáng trông đáng thương cực kỳ. Thiệu Khâm không kiềm chế được suy nghĩ của mình, có lẽ lúc cô ở dưới người đàn ông khác cũng là bộ dạng thế này. Đáy lòng anh lại sinh ra sự cáu gắt, nhẫn tâm đưa mình vào nơi sâu nhất của cô.
Chuyện quá khứ, anh không có cách nào thay đổi. Nhưng về sau, người phụ nữ này chỉ có thể thuộc về một mình anh
Gần như Giản Tang Du khóc đến sốc hông, bởi vì anh đột nhiên tiến vào, sắc mặt cô cũng trắng bệt ra như tờ giấy.
Thiệu Khâm chưa từng được thoải mái như thế, dường như trong trí nhớ cũng từng có một lần như vậy. Anh suýt nữa không khống chế được tiết ra, anh hơi rút ra một chút, cúi người như sói ngậm chặt đỉnh ngực hồng non của cô.
Giản Tang Du đưa tay đẩy anh, vất vả lắm mới sinh ra chút cảm tình ôn hòa với anh, nhưng cũng bị anh làm cho vỡ tan tành.
Thiệu Khâm càng mút mạnh lấy đỉnh ngực của cô “Thả lõng đi, anh cũng đau vậy.”
Làm sao Giản Tang Du có thể thả lõng được. Vốn cho rằng, làm với Thiệu Khâm có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, cô cũng không muốn ôm khoảng nhục nhã kia sống cả đời. Trong khoảng thời gian này, sự chăm sóc ân cần của Thiệu Khâm đã làm cho cô đã nghĩ rằng anh không còn giống như lúc trước, có lẽ sẽ cho cô một ký ức tốt đẹp chân chính.
Nhưng ai cũng biết, trước dục vọng, bất cứ người đàn ông nào cũng như nhau.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, quả thật Thiệu Khâm cũng hung ác như sói dữ, giống với những kẻ trong ký ức của cô như đúc.
Giản Tang Du nức nở không dám mở mắt, níu lấy drap giường trắng “… Nhanh lên một chút.”
Thiệu Khâm ngừng lại, bị dáng vẻ cạm chịu số phận của cô làm đau cả mắt. Lúc này anh mới ý thức được, mình đã quá vội vàng. Hoàn toàn quên mất đến việc quan tâm đến cảm nhận của cô, anh phải nên kiên nhẫn chút nữa.
Giọng nói Thiệu Khâm lại êm ái, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, “Anh xin lỗi”
Anh im lặng vài giây, lại nói tiếp “Anh sợ, sợ sẽ xảy ra biến hóa gì chia cắt chúng ta. Tang Du, anh muốn chăm sóc em thật tốt, hãy cho anh cơ hội.”
Giản Tang Du nhìn anh kinh ngạc, nước mắt lẳng lặng rơi xuống trên gối.
Thiệu Khâm kiềm hông của cô, thử rút ra, cho đến khi rút ra gần hết mới lại đâm thẳng vào, Giản Tang Du bị anh va chạm, đầu óc cũng bắt đầu ngu si hỗn độn.
Thiệu Khâm nhìn hai đường gợn sóng trắng nõn quyến rũ trước mắt, toàn thân anh nóng lên, hốc mắt cũng hồng theo, vươn tay đan lại tay của cô, giữ chặt với tay anh.
Giờ phút này anh mới có thể nhìn thật kỹ Giản Tang Du, hoàn toàn khác với người thiếu nữ trong trí nhớ. Cô đã quyến rũ phong tình hơn, gương mặt cũng diễm lệ hơn ngày xưa.
Thiệu Khâm không dám làm nhiều tư thế, mặc dù anh ảo tưởng đến Giản Tang Du vô số lần. Nhưng khi thật sự đặt cô dưới mình, cảm giác thỏa mãn khác xa với tưởng tượng, thậm chí còn sung sướng hơn.
Giản Tang Du cắn môi, tay cũng cứng ngắt không cách nào mở ra. Cô muốn nhìn Thiệu Khâm, nhìn thật kỹ xem người đàn ông chân chính kết hợp với cô trong giờ phút này là ai.
Nhưng mỗi khi nhìn đến đôi mắt trầm tĩnh của Thiệu Khâm, cô lại né tránh theo bản năng. Cho dù cô đã là mẹ, nhưng phương diện này cũng còn ngây thơ ngượng ngùng. Thân thể cường tráng của Thiệu Khâm đung đưa trước mắt, mồ hôi mỏng khẽ chảy thành dòng, gương mặt điển trai thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm. Không hề vặn vẹo xấu xí chút nào như trong cơn ác mộng của cô.
Thiệu Khâm giữ chặt ngón tay của cô, đem hai cánh tay của cô quấn lên cổ mình, nghiêng người xuống hôn lên sống mũi cô “Ôm anh. Đau thì nói ra, còn không thì cắn anh, anh sẽ cùng đau với em.”
Giản Tang Du nhìn anh thật sâu, cảm thụ được sự ấm áp của da thịt gần gũi. Tựa như sự đau rát kia đã bớt đi, tủi thân cuốn lấy cổ anh, hít hít mũi “Thiệu Khâm, em đau.”
Cây này rõ ràng vô cùng nũng nịu.
Đáy lòng Thiệu Khâm run lên, trong thoáng chốc, người phụ nữ phía dưới như biến thành người thiếu nữ thướt tha lúc còn trẻ, êm ái nũng nịu hơn dỗi oán trách anh.
Anh khó nhịn bắt đầu chạy nước rút, siết chặt eo cô như muốn tiến vào nơi sâu nhất của cô, hơi thở gấp gáp nói nhỏ trên môi cô “Em sẽ thoải mái lập tức.”
Động tác của anh mạnh mẽ thô bạo, mỗi lần đâm vào cô đều suýt không thở nỗi, chờ đến khi hô hấp ổn định lại một chút, thì từ từ từng bước đi sâu dò xét vào. Bụng cô bị trướng đến khó chịu vô cùng, quá căng tức, cô khó nhịn được uốn éo người để dễ chịu hơn một chút.
Thiệu Khâm bị hành động này của cô làm càng thêm phấn khích, cúi đầu nhìn nơi đang sưng đỏ của cô, lại càng kích thích đầu anh nóng lên. Không hề lưu tình nắm chặt vòng eo cô bủn rủn, càng thêm bất chấp yêu thương cô.
Giản Tang Du cố gắng tập trung, nhưng vẫn không hề có cảm giác vui vẻ bao nhiêu.
Vẻ mặt Thiệu Khâm cũng biểu hiện sự chìm đắm, hôn cô ngấu nghiến từng lần một. Giản Tang Du cũng không hề hay biết mình như một con rối, mặc anh thao thúng, mặc anh xỏ xuyên.
Không biết kéo dài bao lâu, bỗng nhiên Thiệu Khâm bóp chặt ót cô, càng hôn cô mãnh liệt hơn, mơ hồ gầm nhẹ một tiếng “Tang Du, đây là anh, hãy nhớ kỹ.”
Một trận rung động kéo dài không ngừng, cơ thể nặng nề của anh nằm trên người cô bất động, rất lâu cũng không muốn rời đi. Giản Tang Du mờ mịt nhìn trần nhà. Cô đã làm với Thiệu Khâm, nhưng vẫn còn mơ hồ cảm thấy cơn ác mộng kia, vẫn không thể thoát ra những ký ức đau khổ như cũ.
—————–
Đôi mắt trong veo của Thiệu Khâm thâm trầm, ngón tay vuốt ve chậm rãi trên gương mặt trắng nõn của cô “Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho gia đình em, hãy tin anh.”
Giản Tang Du nhìn anh phức tạp, không phải là cô không mong đợi quay lại với Thiệu Khâm. Cô vô cùng cổ hữu và bảo thủ, cho rằng mối tình đầu là mối tình bất diệt và người đàn ông đầu tiên cũng chính là người đàn ông cả đời.
Nhưng Thiệu Khâm… Cô thật có thể tin tưởng được nữa không?
Thiệu Khâm vẫn còn ở bên trong cơ thể cô, hai đùi cô cũng bủn rủn cả ra. Giản Tang Du không dám đối mặt với anh, khẽ quay đầu đi “Em đi tắm”
“Anh giúp em” Thiệu Khâm vừa nói vừa ôm hông cô, tựa như muốn bế cô đứng lên.
Giản Tang Du cả kinh, vội vàng ngăn cản anh “Đừng, để tự mình em”
Khóe môi Thiệu Khâm cong lên, tâm tình như rất vui vẻ, từ từ trượt ra, mang theo sự nhớp nháp. Giản Tang Du hít vào một hơi, mặt càng đỏ hơn, hoang mang rối rắm quấn chăn chạy thẳng đến phòng tắm.
Thiệu Khâm nằm ở trên giường, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô. Anh nhắm mắt lại, trong lòng lâng lâng bay bổng.
Lúc Giản Tang Du đi ra, cảnh vật vẫn tốt đẹp vô hạn như cũ. Áo tắm của Thiệu Khâm khoác lên người cô cũng không thể che kín được cơ thể. Thiệu Khâm chống đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên “Đến đây”
Giản Tang Du cắn cắn môi đi đến.
Bỗng dưng Thiệu Khâm lại đè cô xuống dưới, vén áo tắm lên. Giản Tang Du kinh ngạc trợn to mắt, che lại thân thể của mình “Thiệu Khâm, đừng, nơi đó … vẫn còn đau.”
Thiệu Khâm cúi đầu mút lấy môi cô, lòng bàn tay dao động trên người cô “Anh muốn nhìn em một chút.”
Giản Tang Du mắc cỡ không biết phải làm sao, Thiệu Khâm động tình hôn lên xương quai xanh của cô, rồi từ từ xuống phía dưới “Anh biết, mới vừa rồi em rất khó chịu.”
Giản Tang Du đau xót trong lòng, cảm thấy đôi chút tủi thân.
Ánh mắt Thiệu Khâm nhìn xuống cô sâu lắng “Chúng ta sẽ làm từ từ”
Thiệu Khâm cúi người nhưng không có động tĩnh gì. Giản Tang Du nghi ngờ nhìn xuống, chỉ thấy càng thêm xấu hổ và giận dữ không chịu được. Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn nơi đó của cô, giống như thưởng thức, hoặc tò mò.
Giản Tang Du đưa tay muốn ngăn cản, nhưng Thiệu Khâm lại đi trước cô một bước, cúi đầu ngậm lấy.
Giản Tang Du chợt ngẩng ra, đầu óc hoàn toàn trống không. Mặc dù không phải lần đầu tiên bị anh làm như vậy… Nhưng lần này cô rất tỉnh táo.
Cảm giác rõ rệt được sự khiêu khích của anh, cả nơi đó đều bị anh ngậm lấy. Cô không ngăn được run sợ, giơ tay lên che mắt “Thiệu Khâm”
Thiệu Khâm đáp lại cô bằng cách mút liếm sâu vào khe rãnh của cô. Thân thể Giản Tang Du căng thẳng, nơi đó mơ hồ truyền đến cảm giác khác lạ. Giống như bay ở trên mây, hoặc như đi trên bông, từng dòng điện chạy qua thân thể, có lúc cảm thấy như không đủ, có lúc cảm thấy lại quá dư.
Giản Tang Du muốn nắm tóc Thiệu Khâm, nhưng tóc anh quá ngắn, cô chỉ có thể luống cuống nắm lấy vài sợi tóc lất phất của anh.
Đột nhiên bị anh đưa lên độ cao không cách nào theo kịp, Giản Tang Du khẽ rên lên, cảm giác được một dòng chảy nóng mạnh mẽ trào ra. Cô sợ hãi vô cùng, vội vàng bật dậy nhìn Thiệu Khâm.
Hiển nhiên Thiệu Khâm cũng ngây người, chóp mũi còn dích một ít dịch trong suốt, anh nhìn Giản Tang Du khó tin, đáy lòng gợn sóng, cúi người đặt cô xuống lần nữa, thở hỗn hễn “Mới vừa rồi… em…”
Giản Tang Du xấu hổ cực kỳ, cố gắng quay thân thể bủn rủn đưa lưng về phía anh, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong gối “Em không biết, không biết gì hết, anh đừng hỏi em”
Thiệu Khâm nhìn ra sự xấu hổ của cô, anh cực kỳ đắc ý, chỉ dùng miệng thôi đã làm Giản Tang Du sung sướng đến như vậy rồi. Anh ôm chặt Giản Tang Du từ phía sau, cười nhẹ “Sau này em sẽ biết nhiều hơn, anh sẽ cho em tất cả sung sướng mà phụ nữ nên có.”
/89
|