Lúc Thiệu Khâm đến mang theo đồ ăn cho Mạch Nha, nhóc con kia, không biết kiềm chế cầm lấy lập tức mở ra ăn. Thiệu Khâm ở bên cạnh xoa xoa chiếc bụng nhỏ của nó: “Không được ăn nhiều, đợi một chút nữa là ăn cơm rồi.”
Giản Tang Du nghĩ trong lòng, anh cũng biết là sắp ăn cơm vậy mà còn mua đồ ăn vặt cho nó ư.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy gần đây hình như Thiệu Khâm nuông chìu Mạch Nha rất nhiều. Ngay cả ánh mắt nhìn nó cũng nóng bỏng, nồng nàn hơn trước nhiều lắm. Không lẽ vì mình không thể sinh con được nữa, cho nên anh thật sự định xem Mạch Nha thành con ruột của anh à.
Giản Tang Du cảm thấy thật có lỗi với Thiệu Khâm, cô hy vọng sẽ cho anh một đứa con, nếu như….. Cô có thể sinh cho Thiệu Khâm một đứa con thì tốt biết bao nhiêu?
“Tiểu thư à.” Trình Nam ở đối diện bất mãn gõ bàn một cái: “Em bóp nát sủi cảo rồi.”
Giản Tang Du giật mình, cúi đầu nhìn thấy mình bóp nát sủi cảo, cười cười xin lỗi: “Không cẩn thận đã dùng quá sức.”
Trình Nam lắc đầu một cái cúi người tới cười mập mờ nói: “ Thiệu Khâm vừa mới tới mà em đã như vậy rồi, sau này hai người sẽ được sống chung với nhau mỗi ngày, đừng có nôn nóng nữa.”
Nói đến đây, đột nhiên Giản Tang Du sực tỉnh, bọn họ đã đăng ký kết hôn, chỗ ở sau này cũng phải đổi, vậy Giản Đông Dục sẽ như thế nào?
Giản Tang Du nhăn mày lại, quay đầu nhìn về phía phòng của Giản Đông Dục. Anh đang ngồi trước bàn đọc sách bận rộn cái gì đó, vẻ mặt rất chăm chú, tầm mắt dời xuống đôi chân thon dài nhưng cứng ngắt của anh, ánh mắt Giản Tang Du buồn bã.
Vừa đúng lúc Thiệu Khâm đi đến, dịu dàng nhìn cô: “Muốn anh giúp một tay không?”
Giản Tang Du nhìn anh một lúc, nói: “Em có việc muốn nói với anh.”
Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn cô, khóe môi tươi cười: “Ừ.”
Giản Tang Du đi vào bếp để rửa tay, Thiệu Khâm giống như cái đuôi theo sát phía sau. Cô đứng bồn rửa tay, Thiệu Khâm lập tức vòng tay ôm quanh hông, dính sát vào cô, vùi mặt vào cổ của cô hít thở nhẹ nhàng.
Mặt Giàn Tang Du bắt đầu nóng lên, chột dạ nhắc nhở: “Mạch Nha đang ở ngoài.”
“Em là vợ của anh.” Thiệu Khâm thừa cơ hội cắn cắn vành tai trắng nõn nà của cô, giọng nói trầm trầm: “Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại giở trò lưu manh với em, còn được luật pháp bảo vệ.”
Giản Tang Du im lặng, rửa tay nhanh chóng, lau khô tay, kéo anh về phía phòng ngủ: “Vào phòng rồi nói chuyện.”
Thiệu Khâm lại bắt đầu không đứng đắn: “Nói chuyện gì? Nói yêu thương hả?”
Giản Tang Du cau có nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Nói chuyện chính đáng đàng hoàng.”
Thiệu Khâm bị vợ của anh nghiêm túc kéo vào phòng ngủ, còn đóng cửa cái rầm. Trình Nam trợn tròn mắt, nhìn cánh cửa đã khép chặt không thể tưởng tượng nổi, nháy mắt với Mạch Nha, nói nhỏ: “Ê, ba mẹ con đang làm gì vậy?”
Mạch Nha đang ăn ngon lành, miệng dính đầy mứt trái cây, nói: “Đang nói yêu thương, ba mẹ thường đóng cửa để nói yêu thương, con cũng không được xem.”
Trình Nam hít sâu vào một hơi, đúng là làm cha mẹ không có lương tâm, có con nít ở nhà mà còn làm chuyện như vậy.
***
Thiệu Khâm bị vợ ấn ngồi vào trong ghế, bàn tay lưu manh nắm lấy bàn tay bé nhỏ mịn màng của cô không chịu buông ra, đôi mắt đen như mực nhìn cô: “Ngồi lên đây.”
Giản Tang Du dở khóc dở cười: “Em muốn nói về chuyện kết hôn sau này của chúng ta một chút.”
Thiệu Khâm dứt khoát ôm lấy thắt lưng của cô, đặt người nào đó trên đùi của mình, bàn tay khô ráo nóng bỏng chui vào trong quần áo của cô vuốt ve xung quanh, nói nỉ non bên tai cô: “Nói đi, anh nghe đây.”
Tay của anh dễ dàng đẩy áo lót ra, nâng hai khối mểm mại vuốt ve chậm rãi, đầu ngón tay còn bất chợt khều nhẹ hai đỉnh hồng nhạy cảm, hơi thở từ từ nặng nề phả lên giữa cổ trắng mịn của cô.
Thân thể Giản Tang Du mềm nhũn, vội vàng ngăn anh lại: “Đừng có quấy rối.”
Thiệu Khâm cọ sát sống mũi cao vào tóc mai của cô, tiếng nói khàn khàn: “Em nói đi, anh đang nghe.”
Giản Tang Du thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cố gắng hết sức để phân tán sự chú ý của cảm giác tê dại trên người truyền đến, nhẹ giọng nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ ở đâu?”
Thiệu Khâm hôn thẳng xuống cổ cô: “Ở chỗ của anh.”
Giản Tang Du cũng biết đáp án là như vậy, chần chờ rồi lại mở miệng: “Chúng ta có thể…..không ở đó được không?”
“Em không thích ở đó sao?” Thiệu Khâm nhìn sâu vào gò má cô: “Vậy em có nhìn trúng căn hộ chung cư nào đang bán hay đang cho thuê thì nói cho anh biết.”
Giản Tang Du thở dài, xoay người lại ôm cổ anh, nhìn anh chăm chú: “Em nghĩ em muốn ở đây, anh dọn đến đây sống cùng với chúng em được không?”
Thiệu Khâm sửng sốt, khó hiểu một chút: “Tại sao?”
“Em không thể để anh trai em sống một mình, nếu kêu anh ấy dọn đi cùng, chắc chắn anh ấy không đồng ý.” Giản Tang Du buồn bã, ai kết hôn cũng đều vui mừng, còn mình kết hôn chút xíu cảm giác vui vẻ cũng không có.
Hai tay Thiệu Khâm ôm siết cô chặt hơn: “Được, anh sẽ dọn qua đây ở.”
Giản Tang Du mừng rỡ ngẩng đầu lên, đáy mắt đen nhánh chứa tất cả vui sướng: “Anh không ngại nơi này cũ kỹ sao?”
Thiệu Khâm hé miệng cắn môi của cô, nắm được cằm của cô, đưa đầu lưỡi vào khuấy, một lát sau mới nhỏ giọng, nói: “Có em và Mạch Nha ở thì chỗ nào cũng như nhau.”
Giản Tang Du nép sát vào ngực Thiệu Khâm, nghe nhịp đập trong lồng ngực anh, không giấu được nụ cười trên gương mặt: “Sao lại đối với em tốt như vậy, em nói cái gì cũng nghe theo?”
Thiệu Khâm nhìn đôi mắt cô cười như trăng non, lại lần nữa, cúi người ngậm lấy bờ môi hồng đầy đặn, ngấu nghiến một hồi mới nói nhỏ: “Cởi quần áo ra, để cho anh nhấm nháp đi.”
Giản Tang Du vừa buồn cười vừa tức giận, đẩy anh ra: “Nếu để cho chị Tiểu Nam và anh trai em biết sẽ cười chúng ta, đi ra thôi.”
Thiệu Khâm cầm tay cô lại, lần này nghiêm chỉnh rất nhiều, vẻ mặt anh tuấn pha chút nghiêm trang: “Buổi tối, cùng ăn cơm với ba mẹ anh để nói chuyện kết hôn.”
Giản Tang Du ngẩn ra, tim bắt đầu đập bình bịch: “Tối nay?”
“Ừ” Bàn tay rộng lớn của Thiệu Khâm đặt sau đầu của cô, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng trấn an cô: “Dẫn theo anh trai em và Mạch Nha nữa.”
Giản Tang Du cúi đầu xuống, nói quanh co: “Có thể đổi ngày khác không?”
Thiệu Khâm nhăn mày lại, hơi không vui: “Tại sao? Căng thẳng hả?”
Giản Tang Du lắc đầu, khổ sở nhìn anh: “ Chị Tiểu Nam tìm giúp anh trai em một bác sĩ chuyên khoa nhưng chỉ rãnh vào buổi tối, tụi em đã hẹn gặp mặt ở khách sạn.”
Sắc mặt Thiệu Khâm lạnh đi một chút, Cố Dĩnh Chi còn đang tức giận vì việc thay mận đổi đào của anh, nhưng vì truyền thông gây áp lực nên chỉ đành nói tối nay gặp Giản Tang Du một lần, thuận tiện trao đổi về việc tiến hành hôn lễ.
“Anh ra nói với Trình Nam.” Thiệu Khâm đang xoay người ra cửa: “Đổi lại hôm khác.”
Giản Tang Du vội vàng ngăn anh lại: “Không được, bác sĩ đó rất khó hẹn, anh và ba mẹ anh đã quyết định sao không báo trước với em một tiếng!”
Giản Tang Du vừa dứt lời lập tức thấy hối hận, cô không phải không biết, Thiệu Khâm đã làm bao nhiêu chuyện cho cuộc hôn nhân này ở sau lưng cô, có lẽ còn nhiều cố gắng nữa mà cô chưa biết.
Thiệu Khâm bình tĩnh nhìn cô, nhưng ánh mắt u tối nhìn rất dọa người.
Trong lòng Giản Tang Du thấy có lỗi, cẩn thận khoát lên cánh tay anh: “Hay là lùi giờ hẹn lại 2 tiếng sau được không?”
Ánh mắt Thiệu tối đen không rõ nhìn cô chằm chằm, một lát sau nói hờ hửng: “ Khách sạn đó ở đâu? Nơi hẹn với bác sĩ chuyên khoa?”
“Danh Hào.”
Vẻ mặt Thiệu Khâm giãn ra một chút: “Anh có thể dời chỗ hẹn đến Danh Hào, em và mọi người xong chuyện thì đến thẳng đó.”
Giản Tang Du không biết nói gì cho phải, trong lòng thấy cảm động chua chua ngọt ngọt, chủ động nhón chân lên chạm vào môi mỏng đang mím chặt lại của anh: “Cảm ơn anh.”
Thiệu Khâm ôm cô hôn trả lại, ra sức ngấu nghiến.
Anh chỉ có thể cố gắng hết sức, dùng sự yêu thương cưng chìu và dịu dàng để vây cô lại. Nếu như có một ngày sự thật bị phơi bày, hy vọng cô vì sức mạnh tình yêu của anh mà xóa tan thù hận. Mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ bé nhưng anh nghĩ anh sẽ thử một lẩn.
***
Chút nhạc đệm nho nhỏ đó vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm củahai bọn họ. Thiệu Khâm và Giản Đông Dục cùng nhau giúp một tay gói vỏ bột phần sủi cảo còn lại cho xong, vì do nhiều người làm nên sủi cảo có nhiều hình dạng đặc biệt quái lạ.
Mạch Nha đang ngồi trên ghế cũng đưa tay giúp vui, cuối cùng cũng nhào nặn bột mì thành hình dạng kỳ dị.
Giản Tang Du nghiêm mặt, dạy bảo nó: “Tại sao lại lấy thức ăn để chơi, không nên như vậy biết chưa?”
Thiệu Khâm lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Mạch Nha, quay đầu lại nhìn Giản Tang Du bất mãn, giọng nói nặng nề: “Con nít hay có tính tò mò, con nó đang bắt chước người lớn, em làm vậy sẽ bóp chết linh cảm sáng tạo của con trai anh.”
Nghe gọi một tiếng: “con trai anh” thật thuận miệng. Giản Tang Du trợn trắng mắt: “Anh như vậy là cố ý dạy hư con em rồi.”
“Cũng là con anh.” Thiệu Khâm nói nhấn mạnh không hề mảy may.
Trình Nam bật cười: “Anh Thiệu Khâm à, em chưa bao giờ biết anh thích con nít như vậy.”
Thiệu Khâm chơi đùa với Mạch Nha, nắm tay nhỏ bé mũm mỉm của nó dạy nó cách làm, lấy vỏ bột bao lại tạo thành một cái sủi cảo tròn trịa, nghe được câu nói của Trình Nam đầu cũng không ngẩng lên: “Đến bây giờ cũng không thích, nhưng con tôi thì ngoại lệ.”
Giản Tang Du lập tức xem thường, chẳng muốn tranh cãi, nhưng trong tận đáy lòng lại sinh ra cảm giác xúc động, Thiệu Khâm đối xử với con mình tốt như vậy làm cho cô thật bất ngờ.
Vẻ mặt Giản Đông Dục vẫn bình thản cúi đầu cán bột sủi cảo, Trình Nam ngang nhiên âm thầm nghiêng qua nói nhỏ: “Nếu chúng ta cũng có cục cưng thì tốt biết mấy.”
Giản Đông Dục không thèm để ý đến cô, không mảy may phản ứng, Trình Nam uất ức phồng phồng đôi má, nghiêng người hôn lên gương mặt trắng noãn của anh một cái.
Giản Đông Dục bỗng chốc ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
Trình Nam hả hê nghiêng đầu qua lại: “Mất hứng sao? Vậy anh hôn trả lại đi.”
Giản Đông Dục nhìn cô một hồi, cúi đầu tiếp tục bận rộn: “Cứ coi như bị con chó con liếm một cái.”
Trình Nam: “………….”
***
Buổi tối Trình Nam lái xe đến, quan hệ giữa Giản Đông Dục và cô ấy vẫn lúc lạnh lúc nóng. Giản Tang Du có thể nhìn ra Trình Nam yêu anh cô thật lòng, đối với chuyện của anh cô còn cẩn thận tỉ mỉ hơn so với chuyện của bản thân mình.
“Đỗ Minh Sâm là đàn anh học cùng trường, kinh nghiệm lâm sàn rất phong phú, chị đã nói trước với anh ấy về tình trạng của Giản Đông Dục, anh ấy tỏ ra hứng thú muốn xem một chút.” Trình Nam rất hưng phấn, nhìn rõ cô ấy có lòng tin vô cùng khi giao việc này cho Đỗ Minh Sâm.
Giản Đông Dục vẫn ngồi ở ghế sau im lặng, ánh mắt bình thản, nhìn chăm chú vào cảnh quang thành phố ngoài cửa sổ.
Giản Tang Du thấy anh luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, không thể làm gì khác hơn là đến gần Trình Nam: “Cám ơn chị Trình Nam, hy vọng bác sĩ Đỗ có tin tức tốt.”
Trình Nam mỉm cười, từ kiếng chiếu hậu nhìn gò má đẹp mắt của Giản Đông Dục: “Chị có lòng tin đối với anh ấy, em không biết đâu, lúc anh ấy đồng ý chị vui biết chừng nào.”
Giản Tang Du nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trình Nam tươi cười, trong bụng cười thầm, cô hy vọng anh cô mau chóng hồi phục, có được hạnh phúc thuộc về anh ấy.
Giản Đông Dục chợt lên tiếng lạnh lùng: “Cho dù trị không hết, anh vẫn sống tốt như thường.”
Trong xe nhất thời yên lặng, vẻ mặt Trình Nam có chút lung túng, Giản Tang Du nhìn anh cô trách móc, tính tình thật kỳ quặc.
Mạch Nha ôm Giản Đông Dục, bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ lưng anh, tiếng nói trong trẻo: “Nhưng con hy vọng cậu được khỏe, cậu mà bình phục thì có thể dẫn Mạch Nha chơi thuyền hải tặc rồi, còn có thể cùng đi chơi, cùng vui đùa với Mạch Nha nữa.”
Đáy mắt đen của Giản Đông Dục hiện lên ý cười ấm áp, đưa tay lên vuốt đầu tóc của nó: “Tiểu tử thúi, chỉ biết ham chơi.”
***
Cách thời gian hẹn với Thiệu Khâm còn hơn hai giờ, mà Đỗ Minh Sâm cũng không có nhiều thời gian dành cho bọn cô. Cho nên Giản Tang Du đoán chắc, nhất định phải tới phòng mà Thiệu Khâm đã bao trọn trước khi người nhà họ Thiệu tới.
Ai ngờ, vừa vào khách sạn, Mạch Nha làm ầm ỉ muốn đi tiểu một chút, Giản Tang không thể làm gì khác là kêu Trình Nam và Giản Đông Dục lên lầu trước, sau đó cô lập tức đến sau.
Cô dắt Mạch Nha tìm được phòng vệ sinh công cộng ở lầu một, tiểu quỷ đã được 5 tuổi, ý thức về nam nữ khác biệt rất nghiêm túc, kiên định bày tỏ để một mình đi vào nhà vệ sinh nam một chút.
Gian Tang Du lo lắng nhìn nó: “Con có chắc sẽ không chạy lung tung.”
Mạch Nha mở to mắt lắc đầu: “Sẽ không chạy lung tung.”
Giản Tang Du nghĩ, dù sao cô cũng canh giữ trước cửa, tiểu quỷ này cũng không thể chạy đi đâu được, vỉ vậy yên tâm gật đầu một cái: “Đi đi, mẹ ở đây đợi con.”
Đợi đến 10 phút đồng hồ.
Giản Tang Du cau mày đi tới đi lui, cho dù có nín thật lâu thì cũng phải xong rồi chứ? Nhìn đàn ông ra ra vào vào, cô cảm thấy hành động mình cứ nhìn liên tiếp vào nhà vệ sinh nam là khác thường và bỉ ổi vô cùng.
Giản Tang Du nghĩ trong lòng, anh cũng biết là sắp ăn cơm vậy mà còn mua đồ ăn vặt cho nó ư.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy gần đây hình như Thiệu Khâm nuông chìu Mạch Nha rất nhiều. Ngay cả ánh mắt nhìn nó cũng nóng bỏng, nồng nàn hơn trước nhiều lắm. Không lẽ vì mình không thể sinh con được nữa, cho nên anh thật sự định xem Mạch Nha thành con ruột của anh à.
Giản Tang Du cảm thấy thật có lỗi với Thiệu Khâm, cô hy vọng sẽ cho anh một đứa con, nếu như….. Cô có thể sinh cho Thiệu Khâm một đứa con thì tốt biết bao nhiêu?
“Tiểu thư à.” Trình Nam ở đối diện bất mãn gõ bàn một cái: “Em bóp nát sủi cảo rồi.”
Giản Tang Du giật mình, cúi đầu nhìn thấy mình bóp nát sủi cảo, cười cười xin lỗi: “Không cẩn thận đã dùng quá sức.”
Trình Nam lắc đầu một cái cúi người tới cười mập mờ nói: “ Thiệu Khâm vừa mới tới mà em đã như vậy rồi, sau này hai người sẽ được sống chung với nhau mỗi ngày, đừng có nôn nóng nữa.”
Nói đến đây, đột nhiên Giản Tang Du sực tỉnh, bọn họ đã đăng ký kết hôn, chỗ ở sau này cũng phải đổi, vậy Giản Đông Dục sẽ như thế nào?
Giản Tang Du nhăn mày lại, quay đầu nhìn về phía phòng của Giản Đông Dục. Anh đang ngồi trước bàn đọc sách bận rộn cái gì đó, vẻ mặt rất chăm chú, tầm mắt dời xuống đôi chân thon dài nhưng cứng ngắt của anh, ánh mắt Giản Tang Du buồn bã.
Vừa đúng lúc Thiệu Khâm đi đến, dịu dàng nhìn cô: “Muốn anh giúp một tay không?”
Giản Tang Du nhìn anh một lúc, nói: “Em có việc muốn nói với anh.”
Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn cô, khóe môi tươi cười: “Ừ.”
Giản Tang Du đi vào bếp để rửa tay, Thiệu Khâm giống như cái đuôi theo sát phía sau. Cô đứng bồn rửa tay, Thiệu Khâm lập tức vòng tay ôm quanh hông, dính sát vào cô, vùi mặt vào cổ của cô hít thở nhẹ nhàng.
Mặt Giàn Tang Du bắt đầu nóng lên, chột dạ nhắc nhở: “Mạch Nha đang ở ngoài.”
“Em là vợ của anh.” Thiệu Khâm thừa cơ hội cắn cắn vành tai trắng nõn nà của cô, giọng nói trầm trầm: “Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại giở trò lưu manh với em, còn được luật pháp bảo vệ.”
Giản Tang Du im lặng, rửa tay nhanh chóng, lau khô tay, kéo anh về phía phòng ngủ: “Vào phòng rồi nói chuyện.”
Thiệu Khâm lại bắt đầu không đứng đắn: “Nói chuyện gì? Nói yêu thương hả?”
Giản Tang Du cau có nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Nói chuyện chính đáng đàng hoàng.”
Thiệu Khâm bị vợ của anh nghiêm túc kéo vào phòng ngủ, còn đóng cửa cái rầm. Trình Nam trợn tròn mắt, nhìn cánh cửa đã khép chặt không thể tưởng tượng nổi, nháy mắt với Mạch Nha, nói nhỏ: “Ê, ba mẹ con đang làm gì vậy?”
Mạch Nha đang ăn ngon lành, miệng dính đầy mứt trái cây, nói: “Đang nói yêu thương, ba mẹ thường đóng cửa để nói yêu thương, con cũng không được xem.”
Trình Nam hít sâu vào một hơi, đúng là làm cha mẹ không có lương tâm, có con nít ở nhà mà còn làm chuyện như vậy.
***
Thiệu Khâm bị vợ ấn ngồi vào trong ghế, bàn tay lưu manh nắm lấy bàn tay bé nhỏ mịn màng của cô không chịu buông ra, đôi mắt đen như mực nhìn cô: “Ngồi lên đây.”
Giản Tang Du dở khóc dở cười: “Em muốn nói về chuyện kết hôn sau này của chúng ta một chút.”
Thiệu Khâm dứt khoát ôm lấy thắt lưng của cô, đặt người nào đó trên đùi của mình, bàn tay khô ráo nóng bỏng chui vào trong quần áo của cô vuốt ve xung quanh, nói nỉ non bên tai cô: “Nói đi, anh nghe đây.”
Tay của anh dễ dàng đẩy áo lót ra, nâng hai khối mểm mại vuốt ve chậm rãi, đầu ngón tay còn bất chợt khều nhẹ hai đỉnh hồng nhạy cảm, hơi thở từ từ nặng nề phả lên giữa cổ trắng mịn của cô.
Thân thể Giản Tang Du mềm nhũn, vội vàng ngăn anh lại: “Đừng có quấy rối.”
Thiệu Khâm cọ sát sống mũi cao vào tóc mai của cô, tiếng nói khàn khàn: “Em nói đi, anh đang nghe.”
Giản Tang Du thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cố gắng hết sức để phân tán sự chú ý của cảm giác tê dại trên người truyền đến, nhẹ giọng nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ ở đâu?”
Thiệu Khâm hôn thẳng xuống cổ cô: “Ở chỗ của anh.”
Giản Tang Du cũng biết đáp án là như vậy, chần chờ rồi lại mở miệng: “Chúng ta có thể…..không ở đó được không?”
“Em không thích ở đó sao?” Thiệu Khâm nhìn sâu vào gò má cô: “Vậy em có nhìn trúng căn hộ chung cư nào đang bán hay đang cho thuê thì nói cho anh biết.”
Giản Tang Du thở dài, xoay người lại ôm cổ anh, nhìn anh chăm chú: “Em nghĩ em muốn ở đây, anh dọn đến đây sống cùng với chúng em được không?”
Thiệu Khâm sửng sốt, khó hiểu một chút: “Tại sao?”
“Em không thể để anh trai em sống một mình, nếu kêu anh ấy dọn đi cùng, chắc chắn anh ấy không đồng ý.” Giản Tang Du buồn bã, ai kết hôn cũng đều vui mừng, còn mình kết hôn chút xíu cảm giác vui vẻ cũng không có.
Hai tay Thiệu Khâm ôm siết cô chặt hơn: “Được, anh sẽ dọn qua đây ở.”
Giản Tang Du mừng rỡ ngẩng đầu lên, đáy mắt đen nhánh chứa tất cả vui sướng: “Anh không ngại nơi này cũ kỹ sao?”
Thiệu Khâm hé miệng cắn môi của cô, nắm được cằm của cô, đưa đầu lưỡi vào khuấy, một lát sau mới nhỏ giọng, nói: “Có em và Mạch Nha ở thì chỗ nào cũng như nhau.”
Giản Tang Du nép sát vào ngực Thiệu Khâm, nghe nhịp đập trong lồng ngực anh, không giấu được nụ cười trên gương mặt: “Sao lại đối với em tốt như vậy, em nói cái gì cũng nghe theo?”
Thiệu Khâm nhìn đôi mắt cô cười như trăng non, lại lần nữa, cúi người ngậm lấy bờ môi hồng đầy đặn, ngấu nghiến một hồi mới nói nhỏ: “Cởi quần áo ra, để cho anh nhấm nháp đi.”
Giản Tang Du vừa buồn cười vừa tức giận, đẩy anh ra: “Nếu để cho chị Tiểu Nam và anh trai em biết sẽ cười chúng ta, đi ra thôi.”
Thiệu Khâm cầm tay cô lại, lần này nghiêm chỉnh rất nhiều, vẻ mặt anh tuấn pha chút nghiêm trang: “Buổi tối, cùng ăn cơm với ba mẹ anh để nói chuyện kết hôn.”
Giản Tang Du ngẩn ra, tim bắt đầu đập bình bịch: “Tối nay?”
“Ừ” Bàn tay rộng lớn của Thiệu Khâm đặt sau đầu của cô, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng trấn an cô: “Dẫn theo anh trai em và Mạch Nha nữa.”
Giản Tang Du cúi đầu xuống, nói quanh co: “Có thể đổi ngày khác không?”
Thiệu Khâm nhăn mày lại, hơi không vui: “Tại sao? Căng thẳng hả?”
Giản Tang Du lắc đầu, khổ sở nhìn anh: “ Chị Tiểu Nam tìm giúp anh trai em một bác sĩ chuyên khoa nhưng chỉ rãnh vào buổi tối, tụi em đã hẹn gặp mặt ở khách sạn.”
Sắc mặt Thiệu Khâm lạnh đi một chút, Cố Dĩnh Chi còn đang tức giận vì việc thay mận đổi đào của anh, nhưng vì truyền thông gây áp lực nên chỉ đành nói tối nay gặp Giản Tang Du một lần, thuận tiện trao đổi về việc tiến hành hôn lễ.
“Anh ra nói với Trình Nam.” Thiệu Khâm đang xoay người ra cửa: “Đổi lại hôm khác.”
Giản Tang Du vội vàng ngăn anh lại: “Không được, bác sĩ đó rất khó hẹn, anh và ba mẹ anh đã quyết định sao không báo trước với em một tiếng!”
Giản Tang Du vừa dứt lời lập tức thấy hối hận, cô không phải không biết, Thiệu Khâm đã làm bao nhiêu chuyện cho cuộc hôn nhân này ở sau lưng cô, có lẽ còn nhiều cố gắng nữa mà cô chưa biết.
Thiệu Khâm bình tĩnh nhìn cô, nhưng ánh mắt u tối nhìn rất dọa người.
Trong lòng Giản Tang Du thấy có lỗi, cẩn thận khoát lên cánh tay anh: “Hay là lùi giờ hẹn lại 2 tiếng sau được không?”
Ánh mắt Thiệu tối đen không rõ nhìn cô chằm chằm, một lát sau nói hờ hửng: “ Khách sạn đó ở đâu? Nơi hẹn với bác sĩ chuyên khoa?”
“Danh Hào.”
Vẻ mặt Thiệu Khâm giãn ra một chút: “Anh có thể dời chỗ hẹn đến Danh Hào, em và mọi người xong chuyện thì đến thẳng đó.”
Giản Tang Du không biết nói gì cho phải, trong lòng thấy cảm động chua chua ngọt ngọt, chủ động nhón chân lên chạm vào môi mỏng đang mím chặt lại của anh: “Cảm ơn anh.”
Thiệu Khâm ôm cô hôn trả lại, ra sức ngấu nghiến.
Anh chỉ có thể cố gắng hết sức, dùng sự yêu thương cưng chìu và dịu dàng để vây cô lại. Nếu như có một ngày sự thật bị phơi bày, hy vọng cô vì sức mạnh tình yêu của anh mà xóa tan thù hận. Mặc dù khả năng này cực kỳ nhỏ bé nhưng anh nghĩ anh sẽ thử một lẩn.
***
Chút nhạc đệm nho nhỏ đó vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm củahai bọn họ. Thiệu Khâm và Giản Đông Dục cùng nhau giúp một tay gói vỏ bột phần sủi cảo còn lại cho xong, vì do nhiều người làm nên sủi cảo có nhiều hình dạng đặc biệt quái lạ.
Mạch Nha đang ngồi trên ghế cũng đưa tay giúp vui, cuối cùng cũng nhào nặn bột mì thành hình dạng kỳ dị.
Giản Tang Du nghiêm mặt, dạy bảo nó: “Tại sao lại lấy thức ăn để chơi, không nên như vậy biết chưa?”
Thiệu Khâm lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Mạch Nha, quay đầu lại nhìn Giản Tang Du bất mãn, giọng nói nặng nề: “Con nít hay có tính tò mò, con nó đang bắt chước người lớn, em làm vậy sẽ bóp chết linh cảm sáng tạo của con trai anh.”
Nghe gọi một tiếng: “con trai anh” thật thuận miệng. Giản Tang Du trợn trắng mắt: “Anh như vậy là cố ý dạy hư con em rồi.”
“Cũng là con anh.” Thiệu Khâm nói nhấn mạnh không hề mảy may.
Trình Nam bật cười: “Anh Thiệu Khâm à, em chưa bao giờ biết anh thích con nít như vậy.”
Thiệu Khâm chơi đùa với Mạch Nha, nắm tay nhỏ bé mũm mỉm của nó dạy nó cách làm, lấy vỏ bột bao lại tạo thành một cái sủi cảo tròn trịa, nghe được câu nói của Trình Nam đầu cũng không ngẩng lên: “Đến bây giờ cũng không thích, nhưng con tôi thì ngoại lệ.”
Giản Tang Du lập tức xem thường, chẳng muốn tranh cãi, nhưng trong tận đáy lòng lại sinh ra cảm giác xúc động, Thiệu Khâm đối xử với con mình tốt như vậy làm cho cô thật bất ngờ.
Vẻ mặt Giản Đông Dục vẫn bình thản cúi đầu cán bột sủi cảo, Trình Nam ngang nhiên âm thầm nghiêng qua nói nhỏ: “Nếu chúng ta cũng có cục cưng thì tốt biết mấy.”
Giản Đông Dục không thèm để ý đến cô, không mảy may phản ứng, Trình Nam uất ức phồng phồng đôi má, nghiêng người hôn lên gương mặt trắng noãn của anh một cái.
Giản Đông Dục bỗng chốc ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
Trình Nam hả hê nghiêng đầu qua lại: “Mất hứng sao? Vậy anh hôn trả lại đi.”
Giản Đông Dục nhìn cô một hồi, cúi đầu tiếp tục bận rộn: “Cứ coi như bị con chó con liếm một cái.”
Trình Nam: “………….”
***
Buổi tối Trình Nam lái xe đến, quan hệ giữa Giản Đông Dục và cô ấy vẫn lúc lạnh lúc nóng. Giản Tang Du có thể nhìn ra Trình Nam yêu anh cô thật lòng, đối với chuyện của anh cô còn cẩn thận tỉ mỉ hơn so với chuyện của bản thân mình.
“Đỗ Minh Sâm là đàn anh học cùng trường, kinh nghiệm lâm sàn rất phong phú, chị đã nói trước với anh ấy về tình trạng của Giản Đông Dục, anh ấy tỏ ra hứng thú muốn xem một chút.” Trình Nam rất hưng phấn, nhìn rõ cô ấy có lòng tin vô cùng khi giao việc này cho Đỗ Minh Sâm.
Giản Đông Dục vẫn ngồi ở ghế sau im lặng, ánh mắt bình thản, nhìn chăm chú vào cảnh quang thành phố ngoài cửa sổ.
Giản Tang Du thấy anh luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, không thể làm gì khác hơn là đến gần Trình Nam: “Cám ơn chị Trình Nam, hy vọng bác sĩ Đỗ có tin tức tốt.”
Trình Nam mỉm cười, từ kiếng chiếu hậu nhìn gò má đẹp mắt của Giản Đông Dục: “Chị có lòng tin đối với anh ấy, em không biết đâu, lúc anh ấy đồng ý chị vui biết chừng nào.”
Giản Tang Du nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trình Nam tươi cười, trong bụng cười thầm, cô hy vọng anh cô mau chóng hồi phục, có được hạnh phúc thuộc về anh ấy.
Giản Đông Dục chợt lên tiếng lạnh lùng: “Cho dù trị không hết, anh vẫn sống tốt như thường.”
Trong xe nhất thời yên lặng, vẻ mặt Trình Nam có chút lung túng, Giản Tang Du nhìn anh cô trách móc, tính tình thật kỳ quặc.
Mạch Nha ôm Giản Đông Dục, bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ lưng anh, tiếng nói trong trẻo: “Nhưng con hy vọng cậu được khỏe, cậu mà bình phục thì có thể dẫn Mạch Nha chơi thuyền hải tặc rồi, còn có thể cùng đi chơi, cùng vui đùa với Mạch Nha nữa.”
Đáy mắt đen của Giản Đông Dục hiện lên ý cười ấm áp, đưa tay lên vuốt đầu tóc của nó: “Tiểu tử thúi, chỉ biết ham chơi.”
***
Cách thời gian hẹn với Thiệu Khâm còn hơn hai giờ, mà Đỗ Minh Sâm cũng không có nhiều thời gian dành cho bọn cô. Cho nên Giản Tang Du đoán chắc, nhất định phải tới phòng mà Thiệu Khâm đã bao trọn trước khi người nhà họ Thiệu tới.
Ai ngờ, vừa vào khách sạn, Mạch Nha làm ầm ỉ muốn đi tiểu một chút, Giản Tang không thể làm gì khác là kêu Trình Nam và Giản Đông Dục lên lầu trước, sau đó cô lập tức đến sau.
Cô dắt Mạch Nha tìm được phòng vệ sinh công cộng ở lầu một, tiểu quỷ đã được 5 tuổi, ý thức về nam nữ khác biệt rất nghiêm túc, kiên định bày tỏ để một mình đi vào nhà vệ sinh nam một chút.
Gian Tang Du lo lắng nhìn nó: “Con có chắc sẽ không chạy lung tung.”
Mạch Nha mở to mắt lắc đầu: “Sẽ không chạy lung tung.”
Giản Tang Du nghĩ, dù sao cô cũng canh giữ trước cửa, tiểu quỷ này cũng không thể chạy đi đâu được, vỉ vậy yên tâm gật đầu một cái: “Đi đi, mẹ ở đây đợi con.”
Đợi đến 10 phút đồng hồ.
Giản Tang Du cau mày đi tới đi lui, cho dù có nín thật lâu thì cũng phải xong rồi chứ? Nhìn đàn ông ra ra vào vào, cô cảm thấy hành động mình cứ nhìn liên tiếp vào nhà vệ sinh nam là khác thường và bỉ ổi vô cùng.
/89
|