Cứ tưởng rằng mọi thứ về người vợ ấy đã sạch sẽ biến mất khỏi thế gian này. Nào ngờ anh lại gặp người con gái tên Mộc Nhiên này, nhìn thấy cô anh như thấy cả bóng hình của vợ mình trong đó.
Ban đầu quyết định đem cô về từ hộp đêm thật sự chỉ là vì cô quá mức giống vợ của anh mà thôi, chỉ là không ngờ trong một đêm say định mệnh dường như đã được sắp đặt, anh và cô cả hai lại xảy ra quan hệ, nhưng nói chính xác thì là anh c.ưỡng bức cô.
Cũng kể từ đó mà mỗi khi nhìn thấy cô, anh chỉ nghĩ đến hình ảnh cô nằm dưới thân mình mà khóc lóc, cầu anh buông tha, cảm giác đó vừa mới lạ, lại vừa phấn khích, lại có chút đê mê, nó khiến cho anh tham luyến hương vị của trên người cô đến chẳng cách nào mà dứt ra được.
Và từ lúc nào không hay Mộc Nhiên cô đã dần biến thành nô lệ trong những lần hoan ái đầy trụy lạc của Thẫm Mộng Quân anh.
Đôi mắt mở to, tay chân không ngừng run rẫy, Mộc Nhiên ngồi phắt dậy, hai chân ghì chặt vào mặt giường đẩy lùi cơ thể về phía sau, hai tay bó gối, khuôn mặt tiều tụy, nước mắt giàn giụa, cô nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu cũng lệch đi vài phần:"Xin anh....Tôi mệt....Tôi thật sự không thể làm tiếp....Xin anh tha cho tôi lần này đi...."
Đôi mắt Thẫm Mộng Quân nheo lại nhìn người con gái trước mặt, cô sợ anh đến mức chỉ cần gặp anh cô đều nghĩ anh sẽ đè cô dưới thân mà mạnh bạo đâm vào cơ thể cô hay sao?
Thẫm Mộng Quân trầm ngâm một lúc rồi đứng lên, hai tay đút vào túi quần, vẫn dáng vẻ xa cách đó anh lạnh nhạt nhìn cô:"Cô nghỉ ngơi trước đi"
Nói rồi Thẫm Mộng Quân xoay lưng rời đi, trước khi đi anh còn không quên đem theo đơn thuốc của bác sĩ. Ra đến trước cửa anh đưa đơn thuốc cho người của mình rồi dặn dò:"Cậu cầm lấy đơn thuốc này đi mua cho tôi"
Cố ngoái đầu nhìn lại cô gái trong phòng một lần nữa, Thẫm Mộng Quân vươn tay đóng sầm cánh cửa lại, dường như cũng chẳng có chút vương vấn nào, anh rời đi.
Sự cô đơn lạnh lẽo lần nữa lại bao trùm lấy tấm thân thể nhỏ bé của Mộc Nhiên, cô buông thõng hai tay xuống giường, toàn thân run rẫy cô lại tiếp tục òa lên khóc, nước mắt của cô hòa quyện cùng những nỗi đau mà trực trào tuông rơi không dứt.
Hai mắt đỏ hoe hưng húp, Mộc Nhiên trượt dọc thân thể nhỏ bé của mình xuống chiếc giường lớn, cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm, đôi lúc lại cảm nhận từng cơn đau âm ỉ kéo đến từ hạ thân, cắn chặt răng cố ôm lấy bụng mình cô gắng xoa dịu đi nỗi đau.
............
Lần thứ ba trong ngày, Thẫm Mộng Quân quay lại căn phòng giam cầm cô gái nhỏ đã là lúc nữa đêm, nhìn cô co ro ôm ấp thân mình trên chiếc giường lớn đáy mắt anh bỗng hiện lên chút chua xót. Đặt ít đồ mà anh đã chuẩn bị xuống cạnh giường, cởi bỏ áo vest vắt sang một bên, Thẫm Mộng Quân khom người vươn cánh tay đập đập vào bã vai của Mộc Nhiên trầm giọng:"Dậy đi"
Bị đánh thức, Mộc Nhiên trở mình mở mắt, đồng tử dãn nở, tâm can lại bắt đầu run rẫy, cô đưa tay che chắn trước ngực:"Khuya rồi...Sao anh....Sao anh còn tới đây làm gì?
Đối với việc Thẫm Mộng Quân quay trở về căn phòng này nó như là một ám ảnh một chướng ngại tâm lí đối với Mộc Nhiên vậy, theo như những gì mà Mộc Nhiên biết về người đàn ông này thì trước nay anh chưa bao giờ vô cớ mà quay trở về đây cả, anh chỉ quay trở về đây khi nào bản thân anh có nhu cầu mà thôi.
Hôm nay anh ta đã bỏ qua cho cô một lần rồi, bây giờ quay lại có phải để đòi cả gốc lẫn lãi hay không?
Thấy người đàn ông vẫn cứ nhìn chăm chăm nhìn lên người mình. Mộc Nhiên càng lo sợ, cố kéo lấy chiếc chăn cô phủ kín lên người mình, khóe mắt đã ươn ướt đỏ hoe, lần nữa cô hạ mình cầu anh:"Anh xem....Hôm nay có thể bỏ qua cho tôi thêm lần nữa không?"
Thẫm Mộng Quân thẳng người đứng lên, khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng hạ giọng:"Kéo chăn xuống cởi đồ rồi tách hai chân ra"
Ban đầu quyết định đem cô về từ hộp đêm thật sự chỉ là vì cô quá mức giống vợ của anh mà thôi, chỉ là không ngờ trong một đêm say định mệnh dường như đã được sắp đặt, anh và cô cả hai lại xảy ra quan hệ, nhưng nói chính xác thì là anh c.ưỡng bức cô.
Cũng kể từ đó mà mỗi khi nhìn thấy cô, anh chỉ nghĩ đến hình ảnh cô nằm dưới thân mình mà khóc lóc, cầu anh buông tha, cảm giác đó vừa mới lạ, lại vừa phấn khích, lại có chút đê mê, nó khiến cho anh tham luyến hương vị của trên người cô đến chẳng cách nào mà dứt ra được.
Và từ lúc nào không hay Mộc Nhiên cô đã dần biến thành nô lệ trong những lần hoan ái đầy trụy lạc của Thẫm Mộng Quân anh.
Đôi mắt mở to, tay chân không ngừng run rẫy, Mộc Nhiên ngồi phắt dậy, hai chân ghì chặt vào mặt giường đẩy lùi cơ thể về phía sau, hai tay bó gối, khuôn mặt tiều tụy, nước mắt giàn giụa, cô nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu cũng lệch đi vài phần:"Xin anh....Tôi mệt....Tôi thật sự không thể làm tiếp....Xin anh tha cho tôi lần này đi...."
Đôi mắt Thẫm Mộng Quân nheo lại nhìn người con gái trước mặt, cô sợ anh đến mức chỉ cần gặp anh cô đều nghĩ anh sẽ đè cô dưới thân mà mạnh bạo đâm vào cơ thể cô hay sao?
Thẫm Mộng Quân trầm ngâm một lúc rồi đứng lên, hai tay đút vào túi quần, vẫn dáng vẻ xa cách đó anh lạnh nhạt nhìn cô:"Cô nghỉ ngơi trước đi"
Nói rồi Thẫm Mộng Quân xoay lưng rời đi, trước khi đi anh còn không quên đem theo đơn thuốc của bác sĩ. Ra đến trước cửa anh đưa đơn thuốc cho người của mình rồi dặn dò:"Cậu cầm lấy đơn thuốc này đi mua cho tôi"
Cố ngoái đầu nhìn lại cô gái trong phòng một lần nữa, Thẫm Mộng Quân vươn tay đóng sầm cánh cửa lại, dường như cũng chẳng có chút vương vấn nào, anh rời đi.
Sự cô đơn lạnh lẽo lần nữa lại bao trùm lấy tấm thân thể nhỏ bé của Mộc Nhiên, cô buông thõng hai tay xuống giường, toàn thân run rẫy cô lại tiếp tục òa lên khóc, nước mắt của cô hòa quyện cùng những nỗi đau mà trực trào tuông rơi không dứt.
Hai mắt đỏ hoe hưng húp, Mộc Nhiên trượt dọc thân thể nhỏ bé của mình xuống chiếc giường lớn, cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm, đôi lúc lại cảm nhận từng cơn đau âm ỉ kéo đến từ hạ thân, cắn chặt răng cố ôm lấy bụng mình cô gắng xoa dịu đi nỗi đau.
............
Lần thứ ba trong ngày, Thẫm Mộng Quân quay lại căn phòng giam cầm cô gái nhỏ đã là lúc nữa đêm, nhìn cô co ro ôm ấp thân mình trên chiếc giường lớn đáy mắt anh bỗng hiện lên chút chua xót. Đặt ít đồ mà anh đã chuẩn bị xuống cạnh giường, cởi bỏ áo vest vắt sang một bên, Thẫm Mộng Quân khom người vươn cánh tay đập đập vào bã vai của Mộc Nhiên trầm giọng:"Dậy đi"
Bị đánh thức, Mộc Nhiên trở mình mở mắt, đồng tử dãn nở, tâm can lại bắt đầu run rẫy, cô đưa tay che chắn trước ngực:"Khuya rồi...Sao anh....Sao anh còn tới đây làm gì?
Đối với việc Thẫm Mộng Quân quay trở về căn phòng này nó như là một ám ảnh một chướng ngại tâm lí đối với Mộc Nhiên vậy, theo như những gì mà Mộc Nhiên biết về người đàn ông này thì trước nay anh chưa bao giờ vô cớ mà quay trở về đây cả, anh chỉ quay trở về đây khi nào bản thân anh có nhu cầu mà thôi.
Hôm nay anh ta đã bỏ qua cho cô một lần rồi, bây giờ quay lại có phải để đòi cả gốc lẫn lãi hay không?
Thấy người đàn ông vẫn cứ nhìn chăm chăm nhìn lên người mình. Mộc Nhiên càng lo sợ, cố kéo lấy chiếc chăn cô phủ kín lên người mình, khóe mắt đã ươn ướt đỏ hoe, lần nữa cô hạ mình cầu anh:"Anh xem....Hôm nay có thể bỏ qua cho tôi thêm lần nữa không?"
Thẫm Mộng Quân thẳng người đứng lên, khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng hạ giọng:"Kéo chăn xuống cởi đồ rồi tách hai chân ra"
/112
|