Sai Phi Dụ Tình

Chương 150: Gặp lại không vui

/155



Khi gia gia Bạch Diệc Thanh mang theo Lưu Sương cùng Vô Sắc đến kinh thành thì đã hơn 1 tháng sau rồi.

Khi bọn họ đến Ngọc thành là vào ban đêm.

Không khí mùa xuân tràn ngập mọi nhà, từ đầu đường đến cuối phố đều tràn ngập niềm vui phấn khởi, đó là niềm vui vì hoàng đế mới sắp đăng cơ. Hôm nay chính là ngày Trữ vương Bách Lý Hàn đăng cơ, niên hiệu Nhạc Nguyên.

Đèn lồng đỏ tươi, ca múa tưng bừng, pháo hoa rựa sáng cả Ngọc thành.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư đường rộng rãi trong kinh thành, giờ phút này, kinh thành trông thật phồn hoa, giống như một biển hoa đầy màu sắc, đa dạng rực rỡ, ánh sáng đủ màu. Phố phường trong đêm nhưng tràn ngập ánh sáng như ban ngày, xa xa tiếng người cười nói rộn rã xen lẫn với những âm thanh nhã nhạc hỗn tạp.

Bầu trời đêm trên không trung lại có một sự náo nhiệt khác.

Pháo hoa phóng ra làm bầu trời rực sáng, giống hệt như lưu tinh đang nhảy múa. Đủ loại màu sắc, như thể có tất cả màu sắc xinh đẹp trên thế gian, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm người khác không kìm hãm được say mê vì màu sắc.

Lưu Sương ngồi trong xe, nhìn ra cửa sổ, thấy ánh sáng cùng sự náo nhiệt trong đêm, nàng đột nhiên thấy mình càng ngày càng cách xa Bách Lý Hàn.

Sự xa xôi này không phải đến từ sự uy hiếp của Đại Mi Vũ mà đến từ chính hắn, kẻ vừa đăng cơ – Bách Lý Hàn.

Hắn lên làm hoàng đế, nhất định sẽ có tam cung lục viện, có được vô số nữ tử.

Tình yêu của Đế vương làm cho nàng có cảm giác không được an toàn.

Ngày xưa, Hoàng đế Bách Lý Hạo cũng đã từng yêu say đắm Trầm hoàng hậu, nhưng hắn vẫn sủng ái Trịnh quý phi và Vinh phi. Cuối cùng, ngay cả người hắn thương yêu nhất là Trầm hoàng hậu hắn cũng không bảo vệ được, càng làm cho người khác oán thán, hắn còn tạo nên bi kịch cho Vô Sắc.

Gió đêm, tịch mịnh và lạnh lẽo.

Trên không trung, trong tầng tầng lớp lớp pháo hoa, ánh trăng trở nên lu mờ, không biết bởi vì trăng kia không muốn tham gia vào buổi tối náo nhiệt này, hay bị ánh sáng tràn ngập đoạn đi mất ánh sáng bản thân.

Nàng cuối cùng cũng sẽ như ánh trăng, sẽ biến mất hay sao?

Rất nhanh đã đến Bạch phủ, do đã nhận được tin tức từ trước nên cha mẹ Lưu Sương đã sớm đến đón ở đây. Thời gian qua, Lưu Sương mất tích làm cho cha mẹ lo lắng, già đi rất nhiều. Lưu Sương nhìn mà lòng đau như cắt, ôm lấy mẫu thân mà khóc. Đi đường mệt nhọc, Lưu Sương được Hồng Ngẫu và Thanh Nhi đưa vào khuê phòng nghỉ ngơi. Chuyện mất tích lần này, nàng để cho gia gia cùng Vô Sắc giải thích cho cha mẹ.

"Tiểu thư, rốt cuộc người đi đâu vậy. Sao người lại trở về cùng với lão gia tử. Người có biết không, những ngày qua, chúng em lo lắng muốn chết." Hồng Ngẫu cùng Thanh Nhi nói mà lệ rơi đầy mặt.

"Là gia gia mang ta đi, mấy ngày này hại các em lo lắng rồi. Không phải ta đã trở lại rồi sao?" Lưu Sương lau nước mắt trên má hai nàng, thở dài nói.

"Tiểu thư, người cũng biết đấy, mấy ngày nay, Bạch phủ của chúng ta đã bị tên Tiểu ma vương Bách Lý Băng "đột nhập" không biết bao nhiêu lần rồi!" Hồng Ngẫu nói.

Bách Lý Băng, cũng chỉ vì hắn thương nhớ nàng.

Lưu Sương rút trâm cài tóc ra, lo lắng thở dài.

Nhưng ngay lúc này, cửa sổ vang lên âm thanh cộp cộp, Thanh Nhi nhìn qua khe cửa sổ, khẽ cười nói: "Tiểu thư, người xem, vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến rồi!"

Đang nói thì thấy một bóng đen bên cửa sổ lướt qua, Bách Lý Băng liền tiến vào.

Người này từ trước đến giờ đều như vậy, cửa chính không muốn đi, chỉ thích nhảy cửa sổ. (bó tay với anh luôn)

Lưu Sương không nghĩ rằng Bách Lý Băng lại có thể đến nhanh như vậy, chắc là trong phủ phải có người đưa tin, khi nàng vừa về tới phủ là có người thông báo ngay.

"Hồng Ngẫu, Thanh Nhi, hai ngươi lui xuống trước đi, ta có vài lời muốn nói với Tĩnh vương!" Lưu Sương cho Hồng Ngẫu cùng Thanh Nhi lui, nàng muốn hỏi thăm một vài tin tức của Bách Lý Hàn.

Khi Hồng Ngẫu cùng Thanh Nhi vừa lui ra, Lưu Sương còn chưa kịp mở miệng thì Bách Lý Băng đã tiến lên ôm chắt lấy nàng.

"Buông ta ra!" Lưu Sương tức giận nói, nhưng không có sức tránh khỏi lồng ngực của hắn.

"Không buông, ta quyết tâm không buông!" Bách Lý Băng trả lời một cách cố chấp, ngược lại càng ôm chặt nàng hơn. m thanh của hắn trở nên run rầy, ngay cả toàn thân cũng trở nên run rẩy. Lúc này, hắn thật sự rất sợ hãi, hắn còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại Lưu Sương được nữa.

"Gả cho ta đi, tam ca đã quên nàng rồi, nàng không nên ngu ngốc nữa!" Bách Lý Bằng thì thầm.

Trái tim Lưu Sương khẽ run lên, trong nháy mắt thân thể nàng như cứng lại.

Bách Lý Băng cảm nhận được sự cứng nhắc ấy liền buông Lưu Sương ra.

"Hắn thật sự quên được ta? Quên sạch sẽ, không nhớ được một chút nào sao?" Lưu Sương không cam lòng hỏi.

Bách Lý Băng gật đầu, nói: "Trong trí nhớ của hắn đã không còn nàng rồi. Mặc dù ta đã từng nhắc đến nàng trước mặt hắn nhưng hắn cũng không nhớ ra. Ta không biết có phải là do Đại Mi Vũ tác quái hay không, nhưng bây giờ không ai dám đụng đến nàng ta. Bởi vì….."

Bách Lý Băng đột nhiên dừng lại, con ngươi như tóe lửa.

"Hắn rất sủng ái nàng ta, đúng không?" Lưu Sương nhẹ giọng hỏi. Một tâm tình chua xót đánh thẳng vào ngực nàng, làm nàng khó thở, nước mắt chảy ra.

Nàng vẫn nhớ kỹ, là phi tử được hắn sủng ái, nàng không thể nào quên được nữ tử Đại Mi Vũ mà hắn vừa thấy đã yêu.

Đại Mi Vũ vẫn cho rằng, không có sự xuất hiện của nàng, Bách Lý Hàn nhất định sẽ yêu nàng ta, chính nàng là kẻ đã cướp đi tình yêu của Đại Mi Vũ.

Chẳng lẽ, thật sự Đại Mi Vũ đã nói đúng.

Bách Lý Hàn quên mình đi để yêu Đại Mi Vũ?

Nói như vậy, chính mình đã sai lầm ngay từ đầu, bọn họ chính là một đôi uyên ương, còn nàng, nàng chính là một kẻ đi cướp đoạt tình yêu.

"Không phải như ngươi nghĩ đâu, không phải sủng ái, chỉ có điều hắn đối tốt với nàng ta lắm. Không cho phép bất cứ ai tổn thương đến nàng." Bách Lý Băng chứng kiên nỗi đau trong mắt Lưu Sương, từ tận đáy lòng, một trận đau đớn truyền lên.

"Nàng không nên quá thương tâm, có lẽ hắn vẫn nhớ đến nàng mà!" Bách Lý Băng an ủi nói.

Không phải sủng ái, chỉ đối tốt với nàng ta thôi! Như thế còn chưa đủ sao? Trong đáy lòng Lưu Sương đột nhiên nổi lên một cỗ oán hận.

Đối với Đại Mi Vũ, Lưu Sương vẫn luôn có một thái độ khoan dung, mà lúc này đây Lưu Sương lại có cảm giác phẫn nộ cùng thù hận.

Nữ tử độc ác như rắn rết mấy lần định hãm hại nàng, dựa vào cái gì mà được sự sủng ái của hắn!?

"Ta muốn gặp hắn!" Giọng nói của Lưu Sương đột nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Được! Ta giúp nàng!" Con ngươi đen nháy của Bách Lý Băng ngưng lại, kiên định nói.

Hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy, trước kia, hắn vẫn chờ cơ hội, khi Lưu Sương và Tam ca phát sinh một ít hiểu lầm, như vậy hắn có thể thừa cơ mà nhảy vào. Nhưng hôm nay, đứng trước một cơ hội như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy không đành lòng. Ngay cả hắn yêu nàng như vậy, muốn có được nàng, như khi nhìn vào anh mắt đau đớn tuyệt vọng của nàng, hắn cảm thấy không nhẫn tâm.

Hắn thật sự rất muốn thấy nàng cười!

"Ta sẽ giúp nàng, nhưng mà, bây giờ muốn gặp hắn rất khó, hắn đã là Hoàng đế, hơn nữa vừa mới đăng cơ, vô cùng bận rộn. Cho nên, nàng phải kiên nhẫn chờ đợi! Ta nhất định sẽ tìm được một cơ hội." Bách Lý Băng nói.

"Được!" Lưu Sương nhẹ giọng nói.

"Ta đi đây, nàng nghỉ ngơi đi!" Bách Lý Băng dường như vô tình liếc mắt nhìn bụng của Lưu Sương, nói.

Tên Tiểu ma vương này cũng bắt đầu biết quan tâm người khác.

"Cảm ơn ngươi!" Lưu Sương nhẹ giọng nói.

Bách Lý Băng hơi sững người lại, đột nhiên quay đầu cười nói: "Cám ơn ta à, hay là lấy thân báo đáp ta đi!" Dứt lời, hắn nhẹ nhàng rời đi.

Lưu Sương cũng không phải chờ lâu, ba ngày sau, Lão Thái hậu truyền ý chỉ, truyền Bạch Lưu Sương vào cung để chuẩn bệnh cho Lão Thái hậu.

Trong lòng Lưu Sương rất rõ ràng, đây chính là cơ hội Bách Ly Băng tạo ra cho nàng tiến cung. Vì vậy, nàng lệnh cho Hồng Ngẫu cùng Thanh Nhi sửa soạn một phen, rồi theo công công truyền chỉ, ngồi kiệu tiến vào cung.

Khí trời trong xanh, ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống khắp nơi, cả hoàng cùng được bao phủ trong ánh sáng, thánh khiết mà trang nghiêm.

Tiến cung lúc này khác những lần trước, tâm cảnh cũng bất đồng. Ngoài tâm trạng bất an còn có một tia chờ đợi mơ hồ? Qua một mùa đông không gặp rồi, hắn có khỏe không? Hàn độc trên người của hắn có phát tác không?

Từ Ninh Cung vẫn là Từ Ninh Cung lúc trước, rất thanh tĩnh, trong điện tràn ngập mùi đàn hương, khiến cho lòng người thanh thản. Lão Thái hậu ngồi trên ghế phượng, mặc dù khuôn mặt đã nhuốm đầy phong sương, nhưng vẫn xinh đẹp, hiền lành.

Ánh mắt tràn đầy tình thương của bà nhìn Lưu Sương, khóe môi khẽ cười, tạo nên một nụ cười nhẹ nhàng, vui mừng.

"Sương nhi, mấy ngày nay làm ngươi chịu khổ rồi. Đến đây, đến ngồi bên cạnh ai gia nào!" Thái hậu vừa cười vừa nói.

Lưu Sương bái lễ, nhìn thấy khí sắc Thái hậu rất tốt, trong lòng cũng vui mừng. Theo cung nữ ngồi xuống ghế Thái hậu chỉ

Ánh mắt Thái hậu như mỉm cười, kéo bàn tay nhỏ nhắn như bạch ngọc của Lưu Sương, hòa nhã nói: "Sương nhi, nhìn ngươi gầy quá, ngươi phải biết chú trong thân thể của mình chứ, ai gia đang chờ ôm tôn tử đây."

Thai nhi trong bụng Lưu Sương đã được bốn tháng rồi, nhưng vì Lưu Sương hơi gầy, bụng cũng không nhô ra ngoài. Không ngờ rằng Thái hậu lại nhìn ra, nghe Thái hậu nói như thế, khuôn mặt như ngọc của nàng đỏ bừng lên, nói: "Thái hậu, Sương nhi sẽ chú ý mà!"

Thái hậu mỉm cười, vuốt cằm nói: "Mặc kệ Hàn nhi có còn nhớ ngươi hay không, ai gia cũng sẽ làm chủ cho ngươi, bắt hắn phải phong cho ngươi là phi tử."

"Tạ ơn Thái hậu đã yêu thương Sương nhi!" Lưu Sương nhẹ giọng nói, Thái hậu vì nàng làm chủ khiến cho nàng rất vui sướng, nhưng nàng vào trong cung không phải là vì danh phận, nàng chỉ không cam lòng khi hắn quên nàng, nàng muốn gặp hắn một lần nữa.

"Thái hậu, Sương nhi kỳ thật không có ý kia." Lưu Sương nhẹ giọng nói.

Thái hậu run người một chút, cười nói: "Sương nhi, ai gia biết ngươi không phải loại nữ tử ham danh lợi, nhưng ngươi đã mang giọt máu của hoàng gia, coi như Hàn nhi đã quên ngươi đi, ngươi cũng có thể làm phi tử của hắn."

Lưu Sương đang vô cùng bối rối, không biết làm sao, lúc này một tiểu thái giám tới, nói rằng Hoàng thượng đã tới rồi.

Trái tim Lưu Sương bỗng trở nên căng thẳng, đứng dậy, trái tim đập "bịch bịch" nhảy loạn không ngừng.

Rèm phượng trên cửa đại điện được tiểu cung nữ mở ra, một thân ảnh màu vàng bước vào, chính là Bách Lý Hàn mà nàng hằng nhung nhớ.

Hình như hắn vừa mới bãi triều, vẫn chưa thay đổi triều phục.

Toàn thân hắn mặc long bào tứ hợp như ý tường vân màu vàng, trên vai có hai con rồng quấn quanh, hông đeo kim mang (mang: đai lưng), treo 2 viên ngọc chói sáng. Trên đầu có đội mũ đính mười hai viên bạch ngọc. Trang phục như thế trông hắn vô cùng tuấn tú, đẹp vô cùng, người thường không thể sánh bằng được. Hắn bước đi chậm rãi từng bước, lộ ra khí thế vương giả, ung dung cùng khí độ.

Phía sau hắn là mười hai tên thái giám cầm phất trần gắt gao theo sau, làm tôn thêm vẻ uy nghi quý phái của hắn.

Cảm giác như vậy khiến Lưu Sương cảm thấy rằng hắn chính là một kẻ trời sinh làm Đế vương, trời sinh đã định sẵn hắn sẽ ngồi trên Kim Loan điện, đón nhận sự tham bái của quần thần.

Lưu Sương kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng như có nai con nhảy loạn, ánh mắt không nhịn được nhìn theo từng bước chân của hắn.

Nhưng, hắn hoàn toàn không chú ý đến này, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn Thái hậu, trong đó mang theo một tia sầu lo.

Sau khi vấn an Thái hậu, Bách Lý Hàn lo lắng hỏi: "Hoàng tổ mẫu, mới nãy nghe Băng nhi nói phượng thể của người bất an, không biết bây giờ người cảm thấy thế nào? Đã đỡ hơn chưa? Sao người không vào trong nghỉ tạm?"

Thanh âm của Bách Lý Hàn rất nhẹ nhàng, trong đó còn mang theo một tia uy nghi.

Thái hậu cười cười, hòa nhã nói: "Hàn nhi, mới vừa rồi ta chỉ cảm thấy hơi tức ngực có chút khó chịu, nhưng may có Lưu Sương trị khỏi đây!" Nói xong liền đưa mắt nhìn về phái Lưu Sương, "Hàn nhi, tới đây gặp ân nhân của ai gia đi!"

Bách Lý Hàn dời ánh mắt lên người Lưu Sương.

Lưu Sương ngẩng mặt lên, ánh mắt trong như nước chạm với ánh mắt thâm thúy của Bách Lý Hàn.

Trong ánh mắt của Lưu Sương có thâm tình cùng ai oán chờ mong.

Khi ánh mắt Bách Lý Hàn vừa mới tiếp xúc với ánh mắt Lưu Sương , tâm tình bình tĩnh đột nhiên gợn sóng, sau đó chuyển thành nghi hoặc…

Lưu Sương như ngừng thở trong giây lát, nàng không biết rõ hắn có còn nhận ra nàng hay không, nhưng, rất rõ ràng, hắn có ấn tượng với nàng.

"Hoàng tổ mẫu, vị này là… Đây chính là Bạch Lưu Sương sao?" Bách Lý Hàn trầm giọng hỏi.

"Đúng vậy, Hàn nhi, nàng chính là vị vương phi của ngươi mà ta đã nói qua. Các ngươi hãy ngồi lại mà nhớ cho rõ nhé, ai gia cảm thấy hơi mệt, ta muốn ra ngoài một chút." Thái hậu vừa dứt lời, mặc kệ Bách Lý Hàn cùng Lưu Sương phản ứng thế nào, liền mang theo cung nữ cùng thái giám, lánh ra ngoài.

Trong điện chỉ còn lại Bách Lý Hàn cùng Lưu Sương, Bách Lý Hàn thong dong ngồi trên ghế, ánh mắt thâm thúy một lần nữa đánh giá Lưu Sương.

Lưu Sương chỉ cảm thấy lòng mình như bị người vò nát, đau! Hắn không quên nàng, nếu như hắn quên nàng thì sẽ không dùng ánh mắt như vậy mà nhìn nàng.

Trong ánh mắt nghiêm nghị của hắn còn có một tia nghiêm nghị.

Khí tình độc, chính là Khí tình độc [*chữ "khí" có nghĩa là vứt, bỏ], Đại Mi Vũ nhất địa đã hạ độc rất nhiều, cả đời này, chỉ sợ hắn không thể nhớ ra nàng. Buồn cười, nàng vẫn còn vọng tưởng khi hắn nhìn thấy nàng thì có thể nhớ lại nàng.

"Trẫm có nghe Hoàng tổ mẫu và Băng nhi kể về ngươi, nhưng, Trẫm thật sự không thể nhớ ra ngươi là ai." Bách Lý Hàn đột nhiên mở miệng, ân thanh bình tĩnh, không một gợn sóng.

Lưu Sương nhịn nỗi thê lương trong lòng, cười nhợt nhạt.

Hắn đã quên nàng rồi, hắn không thể nhớ ra nàng. Xem ra, hắn tin tưởng lời nói của Thái hậu cùng Bách Lý Băng, hắn tin tưởng nàng từng là Vương phi của hắn, nhưng, hắn không thể nhớ ra nàng.

Nàng nên làm gì bây giờ? Đem chuyện của bọn họ kể lại một lần nữa sao?

Lưu Sương giật mình, chỉ cảm thấy có muôn ngàn điều muốn nói nhưng lại bị chặn đứng lại, một chữ cũng không nói được.

"Hoàng thượng, có cung nữ Mi Tâm cung cầu kiến!" Thái giám canh cửa đại điện bẩm báo.

Ánh mắt Bách Lý Hàn ngưng trọng, trầm giọng nói: "Cho nàng tiến vào."

Rèm mở ra, một cung nữ mặc cung trang màu đỏ đi đến, thần sắc cực kỳ bối rối.

"Có chuyện gì, nói!" Bách Lý Hàn lạnh lùng hỏi.

Tiểu cung nữ sau khi bái kiến Bách Lý Hàn, thấp giọng bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, Mi phi đột nhiên bị đau bụng, nô tỳ không biết có phải là nàng bị động thai hay không, cho nên mới vội vã chạy đến đây bẩm báo cho Hoàng thượng."

Ánh mắt Bách Lý Hàn trầm xuống, lạnh giọng mắng: "Còn không nhanh đi mời ngự y, nói với Mi phi, Trẫm sẽ qua nhanh thôi."

Tiểu cung nữ đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua người Lưu Sương, sau đó vội vã rời đi.

Bách Lý Hàn dứt lời liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Lưu Sương nghe tiểu cung nữ nói, sắc mặt liền trắng bệch, thì ra Đại Mi Vũ có bầu rồi? Thì ra, thì ra, hắn vẫn sủng ái nàng. Trách không được Bách Lý Băng nói hắn đối với nàng vô cùng tốt, không cho người khác tổn thương tới nàng, thì ra, nàng cũng đã mang hài tử của hắn rồi sao?

Lưu Sương chỉ cảm thấy choáng váng một lúc, cơ hồ như muốn ngất đi cho rồi.

Khi nàng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh to lớn của Bách Lý Hàn, hắn tựa hồ như đang cúi xuống nhìn nàng: "Ngươi không sao chứ?"

Thanh âm lo lắng của hắn truyền đến.

"Ngươi yên tâm, Trẫm sẽ phong ngươi làm phi tử! Mặc dù Trẫm không nhớ rõ ngươi!" Hắn nhíu mày, trầm giọng nói.

Chứng kiến bộ dáng thương tâm gần chết của Lưu Sương, Bách Lý Hàn chỉ cảm thấy lòng mình chợt run lên, một loại cảm giác không thể giải thích truyền đến từ tận đáy lòng làm hắn vô cùng đau đớn. Nguồn: http://truyenyy.com

Phong phi! Trong lòng Lưu Sương vô cùng đau khổ, nàng cần cái danh phận kia sao? Hắn tưởng nàng tiến cung chỉ để đòi cái danh phận kia thôi sao?

"Không! Chuyện phong phi, Lưu Sương không dám nhận, kỳ thật có một chuyện Lưu Sương chưa bẩm báo với Hoàng thượng, thật sự trước đó Hoàng thượng đã hưu tiểu nữ rồi. Cho nên, Lưu Sương không có tư cách trở thành phi tử của Hoàng thượng." Hắn đã quên nàng rồi, nàng cần hắn phong phi cho nàng làm gì?

"Ồ, có chuyện như vậy sao?" Bách Lý Hàn nheo mắt hỏi? Vì sao, hắn không nghe ai nói chuyện này, không phải ai cũng nói hắn rất yêu nàng sao?

"Đúng vậy, Lưu Sương vẫn còn giữ lá thư đó làm chứng, chỉ là hôm nay Lưu Sương vào cung là để chuẩn bệnh cho Thái hậu nên không mang theo. Nếu Hoàng thượng muốn xem…" Lưu Sương thấp giọng nói.

"Không cần đâu, Trẫm tin tưởng lời ngươi." Bách Lý Hàn cắt lời Lưu Sương, liền đứng dậy vội vã rời đi, hiển nhiên là đến Mi Tâm cung thăm Đại Mi Vũ rồi.

Ngay cả lời nói của nàng hắn cũng không muốn nghe, đã vội đi ngay.

Nhìn bóng lưng của hắn ngày càng rời xa, Lưu Sương dựa vào ghế.

Nàng không khóc, trong lòng của nàng vô cùng bình tĩnh.

Nàng không trách hắn, nàng cũng đã từng bị mất trí nhớ, khi đó, ngay cả cừu hận quốc gia nàng cũng quên sạch, không có một chút ấn tượng, quên suốt 10 năm.

Cho nên, nàng thực sự không trách hắn.

/155

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status