Thoát cái, tháng 4 đã đến được 1 tuần rồi. Có lẽ đây cũng là tháng quyết định số phận của Sakura Thân thế thật sự của Sakura sẽ được vơi bày. có 1 chuyện mà mọi người k ai hay biết, chỉ đơn giản là vì Sakura k kể cho ai. Chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, à k, cũng k lâu lắm, nói chung là trước khi Syaoran bị Kenta đánh 1 vài ngày.
Quay trở về quá khứ 1 lúc nha mọi người.
Sakura đang trên đường tới chỗ làm thêm, hôm nay những tiết học diễn ra trong sự im lặng và thỉnh thoảng là những trò cười của tụi bạn trong lớp. Nhưng tiết cuối cùng kéo dài thêm khoảng 15' khiến ai cũng mệt mỏi. Sakura rảo bước nhanh hơn để đến quán cà phê đã gắn bó với mình từ lâu. Cô muốn nói chuyện với anh và cũng muốn gặp xem bạn gái mới mà anh mới quen như thế nào, đâu phải lúc nào cũng được làm cô em gái khó tính khiến chị dâu cũng phải toát mồ hôi đâu. Nhưng khi tới ngã ba thì.
- Cô gái, có thể cho bà lão này 1 ít thức ăn được k? Đã 3 ngày rồi ta chưa có gì vào bụng._1 bà cụ ăn xin nói, khuôn mặt xanh xao và tiều tụy như 1 lưỡi dao cứa sâu vào lòng người.
- Đồ ăn thì giờ cháu k có nhưng cháu còn ít tiền, bà cầm lấy mà mua đồ ăn nhé._Sakura mở cặp ra.
- Nhưng ta có còn sức để mà đi nữa đâu._Bà ấy nói.
- Vậy thì phải làm sao đâu? Ở đây chỉ toàn bán bánh mì thôi mà bà đã mấu ngày k ăn nên ăn cháo là tốt nhất. Hay là bà ngồi đây chờ cháu 1 lát, cháu đi mua cháo cho ba ̀_Sakura nói rồi chạy đi.
1 lát sau, cô trở lại, trên tay cầm theo 1 phần cháo còn nóng hổi. Khuôn mặt lầm tấm mồ hôi nhưng nụ cười thật rạng rỡ và thân thiện.
- Bà ăn đi ạ, cháo còn nóng đấy._Sakura đưa cho bà lão rồi nói.
- Cảm ơn cháu._Bà lão cười rồi ngồi ăn thật ngon miệng.
Sau khi bà lão đã ăn xong.
- Bà cảm thấy khỏe chứ ạ?_Sakura cười.
- Cảm ơn cháu, ta khỏe rồi._Bà ấy cười.
- Vậy thì cháu xin phép, cháu còn có việc phải đi a.̣_Sakura nói rồi đứng dậy.
- Khoan đã cô gái nhỏ ta muốn nói với con điều này._Bà lão nắm lấy tay cô.
- Sao ạ?_Sakura quay lại hỏi.
- Ńi này k thuộc về con, cuộc sống vất vả hiện giờ k phải là của con. Cuộc sống đích thức của con là ở 1 nới khác, 1 nơi đầy gấm lục giàu sang. Con là 1 nàng công chúa, là báu vật của 1 gia đình thế lực. Cuộc sống đó con đã từng hưởng, rồi con trôi dạt tới thế giới này. Nhưng con yên tâm, rồi cuộc sống đó con sẽ lại có. Mọi khuất mắc trong lòng đều sẽ được giải tỏa nếu như con biết tha thứ. Ta tin con làm được vì con là 1 đứa con gái tốt._Bà ấy nhìn vào đường chỉ tay của Sakura và nói, xong, bà buông tay cô ra.
Sakura im lặng, thật sự những gì bà ấy nói là quá đúng. Đến khi Sakura bình tĩnh và tâm hồn quay về với thức tại, bà lão đã biến mất, cái bóng gầy nhỏ bé khuất dần trong ánh chiều ta. Sakura thật sự sau khi nghe những lời đó, k còn tâm trí nào mà gặp anh Toya nữa. Dẫu biết như thế là rất mất lị̣ch sự. Cô gọi điện và xin lỗi anh vì k đến được thì nghe anh bảo cũng đang định gọi cho cô vì hôm nay chị Ran(người yêu Toya) cũng bận đột xuất. Vậy cũng hay, k ai cảm thấy có lỗi hay áy náy. Sakura mấy ngày sau đó cứ luôn suy nghĩ về những gì bà lão nói.
K lễ cái ngày định mệnh đó sắp đến rồi sao? Mình chẳng muốn chút nào. _Sakura nghĩ.
Nhưng rồi, Syaoran bị tai nạn nên việc này tạm thời được gác lại và cho tới nay, Sakura đã cho nó vào quên lãng.
Quay trở về quá khứ 1 lúc nha mọi người.
Sakura đang trên đường tới chỗ làm thêm, hôm nay những tiết học diễn ra trong sự im lặng và thỉnh thoảng là những trò cười của tụi bạn trong lớp. Nhưng tiết cuối cùng kéo dài thêm khoảng 15' khiến ai cũng mệt mỏi. Sakura rảo bước nhanh hơn để đến quán cà phê đã gắn bó với mình từ lâu. Cô muốn nói chuyện với anh và cũng muốn gặp xem bạn gái mới mà anh mới quen như thế nào, đâu phải lúc nào cũng được làm cô em gái khó tính khiến chị dâu cũng phải toát mồ hôi đâu. Nhưng khi tới ngã ba thì.
- Cô gái, có thể cho bà lão này 1 ít thức ăn được k? Đã 3 ngày rồi ta chưa có gì vào bụng._1 bà cụ ăn xin nói, khuôn mặt xanh xao và tiều tụy như 1 lưỡi dao cứa sâu vào lòng người.
- Đồ ăn thì giờ cháu k có nhưng cháu còn ít tiền, bà cầm lấy mà mua đồ ăn nhé._Sakura mở cặp ra.
- Nhưng ta có còn sức để mà đi nữa đâu._Bà ấy nói.
- Vậy thì phải làm sao đâu? Ở đây chỉ toàn bán bánh mì thôi mà bà đã mấu ngày k ăn nên ăn cháo là tốt nhất. Hay là bà ngồi đây chờ cháu 1 lát, cháu đi mua cháo cho ba ̀_Sakura nói rồi chạy đi.
1 lát sau, cô trở lại, trên tay cầm theo 1 phần cháo còn nóng hổi. Khuôn mặt lầm tấm mồ hôi nhưng nụ cười thật rạng rỡ và thân thiện.
- Bà ăn đi ạ, cháo còn nóng đấy._Sakura đưa cho bà lão rồi nói.
- Cảm ơn cháu._Bà lão cười rồi ngồi ăn thật ngon miệng.
Sau khi bà lão đã ăn xong.
- Bà cảm thấy khỏe chứ ạ?_Sakura cười.
- Cảm ơn cháu, ta khỏe rồi._Bà ấy cười.
- Vậy thì cháu xin phép, cháu còn có việc phải đi a.̣_Sakura nói rồi đứng dậy.
- Khoan đã cô gái nhỏ ta muốn nói với con điều này._Bà lão nắm lấy tay cô.
- Sao ạ?_Sakura quay lại hỏi.
- Ńi này k thuộc về con, cuộc sống vất vả hiện giờ k phải là của con. Cuộc sống đích thức của con là ở 1 nới khác, 1 nơi đầy gấm lục giàu sang. Con là 1 nàng công chúa, là báu vật của 1 gia đình thế lực. Cuộc sống đó con đã từng hưởng, rồi con trôi dạt tới thế giới này. Nhưng con yên tâm, rồi cuộc sống đó con sẽ lại có. Mọi khuất mắc trong lòng đều sẽ được giải tỏa nếu như con biết tha thứ. Ta tin con làm được vì con là 1 đứa con gái tốt._Bà ấy nhìn vào đường chỉ tay của Sakura và nói, xong, bà buông tay cô ra.
Sakura im lặng, thật sự những gì bà ấy nói là quá đúng. Đến khi Sakura bình tĩnh và tâm hồn quay về với thức tại, bà lão đã biến mất, cái bóng gầy nhỏ bé khuất dần trong ánh chiều ta. Sakura thật sự sau khi nghe những lời đó, k còn tâm trí nào mà gặp anh Toya nữa. Dẫu biết như thế là rất mất lị̣ch sự. Cô gọi điện và xin lỗi anh vì k đến được thì nghe anh bảo cũng đang định gọi cho cô vì hôm nay chị Ran(người yêu Toya) cũng bận đột xuất. Vậy cũng hay, k ai cảm thấy có lỗi hay áy náy. Sakura mấy ngày sau đó cứ luôn suy nghĩ về những gì bà lão nói.
K lễ cái ngày định mệnh đó sắp đến rồi sao? Mình chẳng muốn chút nào. _Sakura nghĩ.
Nhưng rồi, Syaoran bị tai nạn nên việc này tạm thời được gác lại và cho tới nay, Sakura đã cho nó vào quên lãng.
/30
|