Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 28 - Âm Mưu

/99


Trong lúc đó, Ôn Dương chỉ là hơi hơi liễm mi, liền uống sạch một chén canh thuốc lớn, anh buông bát xuống, mặt không đổi sắc hỏi: Cái này bao lâu phải uống một lần?

Mùi vị rất khó nuốt, tôi kết luận.

Thế cho nên Ôn Dương vẫn luôn không quan tâm về hương vị đồ ăn, lại ngoại lệ mở miệng hỏi ý kiến.

Dương Huyên lấy ra một quả vải từ trên bàn trà, vừa lột vỏ, vừa cười nói, Mỗi tuần rảnh rỗi làm một lần là được, nhưng mà dùng trước cơm chiều càng hiệu quả, trong nồi còn dư một ít, vừa vặn đủ uống buổi tối.

Nàng quay đầu nhìn về phía tôi, Cậu theo dõi anh ấy uống.

Tôi nhịn cười gật đầu, biết Ôn Dương ghét vị đắng, tôi có thể tưởng tượng nội tâm anh hiện tại có bao nhiêu kháng cự.

Tối hôm nay tôi... Ôn Dương mở miệng muốn nói.

Em có thể đưa qua cho anh. Tôi cười nhìn Ôn Dương, bóc cho anh một quả vải.

Ôn Dương sửng sốt, lập tức lại bật cười, Thật cao hứng a? Sở thích này của em sẽ gây trở ngại cho hài hòa nội bộ đó.

Tôi không đồng ý nói: Trên thực tế, em vì hài hòa, đã hy sinh nhiều lắm.

Dương Huyên chống cằm, ngón tay nhẹ điểm bên má, nhìn chúng tôi mở miệng: Cảm giác hai người một chút cũng không giống bằng hữu bình thường.

Tôi chột dạ, theo bản năng nhìn về phía Ôn Dương.

Ôn Dương lột một quả vải, chậm rãi hỏi: Cô cảm thấy chúng tôi giống gì?

Dương Huyên nghĩ nghĩ nói, Phụ tử? Huynh đệ? Người thân đi, tóm lại là tình cảm thật quá tốt.

Nàng nghiêng mặt sang một bên nói, Tôi nếu có một huynh đệ tỷ muội phỏng chừng cũng sẽ giống như hai người đi. Khuê mật của tôi có một đệ đệ, tuổi tác không chênh lệch lắm, lúc nhỏ cái gì cũng tranh nhau, một viên kẹo cũng có thể đánh lộn đến hôn thiên ám địa, nghe nói có lần nghiêm trọng, còn thăng cấp thành dùng binh khí đánh nhau, cái dao chặt thịt bị cậu em uy vũ sinh phong, cô ấy luôn nói còn sống đến bây giờ đúng là mệnh không tuyệt...

Nàng cười một cái, nói tiếp, Nhưng hiện tại tình cảm hai người tốt đến bắt người ta hâm mộ chết mất, thời điểm cô ấy làm nghiên cứu sinh, tiền tiêu vặt đều là đệ đệ phụ trách, rảnh rỗi còn dẫn nhau đi đánh LOL.

Dương Huyên chống cái cằm trắng nõn tinh tế, vẻ mặt ảo não, Ba mẹ tôi thật sự là quá tích cực hưởng ứng kêu gọi của quốc gia, chỉ sinh một mình tôi, lúc nhỏ cảm thấy rất tốt, cái gì cũng là của mình, trưởng thành mới biết con một thật sự quá ngược.

Tôi vừa thả lỏng xuống, tiếp lại bị biểu tình của Dương Huyên đùa lên, nàng luôn luôn đoan trang, rất ít khi có điệu bộ khoa trương này, ngay cả Ôn Dương cũng mỉm cười, ánh mắt đầy ắp ôn nhu.

Tôi nghĩ nghĩ nói: Có thể bảo bọn họ tiếp tục hưởng ứng kêu gọi khác, sinh con thứ hai, Nhị lão cố gắng một chút, cũng không phải không có khả năng.

Dương Huyên vừa bực mình vừa buồn cười trừng tôi, Nói cái gì đó? Mẹ của tôi đã hơn bốn mươi rồi.

Nàng quay đầu nhìn Ôn Dương, Hùng hài tử này nói chuyện kiểu gì vậy, anh cũng không quản đi?

(hùng hài tử: đứa trẻ con nghịch ngợm không nghe lời)

Quản? Ôn Dương cười nói, Tôi đúng thật là đang nuôi con nhỏ, nhi tử trưởng thành cũng chính là lo âu, mặc dù đã biết chăm sóc người khác, nhưng cũng bắt đầu yêu đương, có tâm sự riêng rồi, quyết định cũng vô cùng thỏa đáng, sao còn cần tôi quản, thật sự là khiến người ta cảm thấy mất mát. Nói xong còn trăm mối suy tư sâu kín thở dài.

Dương Huyên cúi đầu che miệng cười khẽ, Hai người...

Tôi đỡ trán ngã dựa vào ghế sô pha, đây gọi là núi cao còn có núi cao hơn, ai cũng không làm được thường thắng tướng quân.

(thường thắng tướng quân: Tướng quân giành chiến thắng trong tất cả các trận chiến)

Một cuối tuần mùa hè vui vẻ tràn ngập dương quang như vậy, ba người nói chuyện phiếm giống như bạn bè chí cốt, một căn phòng ấm áp thoải mái. Về sau nếu bọn họ kết hôn rồi, tôi hy vọng vẫn có thể cùng chuyện trò vui vẻ như vậy, giống như Ôn Dương nói, ở gần một chút, thỉnh thoảng qua quấy rầy một trận.

Hoặc là còn có thể giúp đỡ chăm sóc hài tử khi bọn họ bận rộn, làm cha nuôi đi, tôi bị ý tưởng của chính mình đùa bật cười.

Có phải hơi tham rồi không ...

Ngay khi ánh mắt rơi xuống danh thiếp trên tay, tâm tình lại trùng xuống, từ nay về sau chuyện này không thể để ai biết, mà việc cấp bách vẫn là giải quyết phiền toái trước mắt, tôi đã chuyển tiền đến tài khoản của đối phương được mấy ngày rồi, vài hôm nữa là có kết quả.

Nhưng ngoài ý muốn, cái phiền toái này còn chưa xử lý xong, một cái khác lại tìm tới cửa.

Thật sự làm sao cũng không ngờ Ôn Hách sẽ tìm tới tôi, không nói thời gian so đời trước sớm hơn quá nhiều, vả lại hắn muốn tìm thì phải là tìm Lương Mễ mới đúng, như thế nào lại tìm tôi trước?

Bởi vì tôi không về Tần gia? Hay là thời gian hạ bệ Đỗ Nhu sớm hơn? Nhìn từ góc độ này, cánh bướm có vẻ sẽ kéo theo không ít biến cố.

Nhưng tôi cũng không phải là không có chuẩn bị. Trước tôi vạch trần với Quan Lỗi, liền biết Ôn Hách khẳng định sẽ không cam tâm, cho nên đồng thời cũng nghĩ đến cách trị hắn, nếu hắn ngoan ngoãn an phận thì không có chuyện gì, thật muốn đến cửa tự tìm ngược, vậy thì không trách ai được.

Tôi không biết là tôi với ngài có cái gì cần nói. Tôi rất không khách khí nhìn hắn, Xin lỗi tôi không có nhiều thời gian, xin ngài chú ý.

Ôn Hách cười vẻ mặt tự tin: Thạch tiên sinh đừng vội cự tuyệt vội, trước sao không nghe tôi nói đã, dù sao cậu cũng không có tổn thất gì, không phải sao?

Phỏng chừng diện mạo Ôn Hách là dựa theo phụ thân, bộ dáng không thể nói xấu, nhưng luôn cho người ta một loại cảm giác không ra gì, giơ tay nhấc chân khác xa với đoan chính quý khí của Ôn Dương, lại càng không cần nói hắn hiện tại béo ra mặt, cười rộ lên lại càng có mùi vị dâm loạn.

Tính ra hắn chỉ nhỏ hơn Ôn Dương nửa tuổi, ngay lúc mẫu thân Ôn Dương mang thai đã.... tôi cũng không biết nói gì nữa, cha của Ôn Dương, lão già này ăn vụng không biết xấu hổ đến mức độ nào.

Tôi nói thẳng: Tôi có thể đoán được ngài muốn nói gì, xin lỗi tôi không có hứng thú.

Thạch tiên sinh có vẻ quá võ đoán, hiểu biết của cậu đối với Ôn Dương sợ là chưa đủ toàn diện, có một số việc tôi nghĩ Thạch tiên sinh sẽ có hứng thú, cũng tránh về sau phải đốt tiền vô ích mà không nhận ra.

Ôn Hách chắn ở trước mặt tôi có vẻ muốn chơi xấu, có một kẻ như thế này cứ quơ quơ trước mắt thật là sốt ruột, cũng không biết lúc trước Ôn Dương làm sao mà chịu đựng.

Tôi bị hắn ngăn cản nhất thời không đi được, người ở hai bên tới tới lui lui, biểu cảm thập phần khó chịu, tôi làm ra bộ dạng hơi lay động: Nói không nên nói lung tung.

Ôn Hách thuận thế nói: Có nói lung tung hay không cậu nghe xong sẽ biết, ở đây không phải chỗ nói chuyện, tôi đã liên hệ với Lệ Hiên Các đối diện rồi, Thạch tiên sinh cùng đi.

Tôi giả do dự một chút, liền đi theo Ôn Hách.

Mấy phút đồng hồ sau, nhân viên của Lệ Hiên Các đưa lên thực đơn, từ việc lựa chọn món ăn, chứng tỏ Ôn Hách đã chuẩn bị nói chuyện thật lâu.

Tôi lật thực đơn, chọn một bàn món đắt tiền, trong lòng tính tính một lượt, sợ là không dưới hai ba vạn được. Ôn Hách hiện tại tuy rằng đã đuổi Ôn Dương đi, nhưng tiền trong tay vẫn là có hạn, bữa cơm này khẳng định sẽ bắt hắn đau lòng một phen, bất quá lát nữa mới là thời điểm đau thịt thực sự.

Ôn Hách một biểu cảm gặp phải kẻ nhà quê, ngoài miệng lại nói: Có đủ không, không đủ cứ chọn tiếp!

Như thế này sao đủ được. Nói xong tôi lại quay đầu cười với nhân viên: Cá muối kia lại thêm một phần đi.

Nói đến, cũng không biết là cái cá muối gì mà định giá những hơn hai ngàn.(2 ngàn = 6,725,800 Đ => 2 vạn là hơn 67 triệu =)))

Phỏng chừng là đã lâu không gặp phải khách hàng lớn như vậy, nhân viên hưng phấn đỏ mặt, vội vàng trở về báo đồ ăn.

Quay đầu lại thấy mặt Ôn Hách đã hết sức khó coi rồi, nhẫn đến hiện tại chỉ sợ cũng đã cực hạn, tôi thuận thế làm ra một bộ dạng sâu sắc, khuyên nhủ: Kỳ thật Ôn Dương đã cắt đứt với người nhà, hiện tại không có bất cứ xung đột ích lợi gì với anh, mục đích của anh cũng đạt tới rồi, tôi không rõ, anh vì cái gì vẫn muốn nhằm vào hắn?

Ôn Hách cười lạnh: Bị người ta gán cho cái danh con riêng lâu như vậy, chỉ cần đối phương tồn tại thêm một ngày, ngươi vẫn sẽ bị người chỉ trỏ. Hắn cắt đứt thì không sai, nhưng người khác nói về tôi cùng mẫu thân như thế nào, nếu mà công ty của hắn thành công, tôi về sau lại càng khó làm người, những người kia sẽ nói gì, Tiểu Tam thượng vị đuổi con ruột đi, kết quả người ta còn có thể gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bao nhiêu dốc lòng a, tôi nhưng không thể vĩ đại thành toàn cho hắn như vậy, tôi muốn khiến cho hắn vĩnh viễn không thể trở mình.

Nhìn sắc mặt Ôn Hách, bàn tay tôi ở dưới mặt bàn nắm đến cứng ngắc, tôi cố nén xúc động muốn đấm hắn một trận, nhẫn nại nói: Những chuyện anh nói đều không liên quan đến tôi, tôi sẽ không giúp anh đối phó Ôn Dương.

Đồ ăn mang lên rất nhanh, không bao lâu nhân viên đã xếp đầy bàn, biết ý đều lui ra ngoài, Ôn Hách mới khoanh tay, thân mình hơi hơi ngửa ra sau: Hắn mở công ty, có thể cho phát tiểu của mình nhập cổ không cần bỏ một phân tiền, hai người cùng nhau nhiều năm như vậy, hắn lại giấu cậu, sợ là căn bản không coi là huynh đệ đi?

Cánh tay gắp đồ ăn của tôi ngừng lại, làm ra một bộ dáng miễn cưỡng mạnh miệng: Tôi lại không có kỹ thuật như Lương Mễ.

Một công ty cũng không phải là chỉ cần nhân tài kỹ thuật, có thể vào T·R đủ để chứng minh năng lực của cậu, lại nói tiếp, cậu và Ôn Dương ở trường cùng học một ngành, năng lực phương hướng cũng tương tự, cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp, thời điểm ban đầu không có gì, theo thời gian, sự tồn tại của cậu tất sẽ ảnh hưởng đến địa vị của hắn tại công ty, cho nên mới bài xích cậu, Ôn Dương ở phương diện này thật biết lo xa.

Tôi dùng đũa kéo tôm hùm ra, trong lòng thầm mắng lo xa cái đầu ngươi, biết cái quái gì mà nói lung tung, nhưng trên mặt lại làm ra một biểu tình dần dần sáng tỏ, giống như nổi giận: Nếu Ôn Dương một mình cũng có thể làm được, tôi càng không muốn trộn lẫn vào chuyện của hắn, cái này không liên quan đến tôi.

Ôn Hách có lẽ là cảm thấy ở đây có cửa rồi, thân người hơi tiến lại đây, vẻ mặt thương tiếc nói: Con người cậu chính là quá thật thà, cậu không nghĩ nếu cứ theo cái xu thế này, về sau hắn thăng tiến rất nhanh, cậu vẫn là cả đời làm công, cần hắn giúp đỡ thân hữu nghèo khó, có một bằng hữu trong vinh hoa phú quý này, bất quá chỉ cần nói một câu, kết quả hắn lại đẩy cậu ra ngoài, cậu có thể cam tâm về sau nhìn hắn lấy tư thế kẻ thắng thương hại mình?

Tôi thiếu chút nữa sặc lên, cơm này xem ra không thể ăn ngon rồi, tôi đặt đũa xuống, tức giận nói: Tôi hiện tại rất tốt, về sau cũng không cần hắn thương hại, hắn đi đường lớn của hắn, tôi đi cầu độc mộc của tôi, ai cũng không vướng bận ai.

Ôn Hách biểu cảm không tin: Cậu thừa nhận đi, cậu không được vào công ty kia làm, nên cố tình lựa chọn T·R cũng là một công ty phần mềm, chẳng phải là vì muốn chứng minh bản thân cũng không kém sao? Bất quá những thứ đó kỳ thật cũng không ảnh hưởng gì tới Ôn Dương, trong mắt hắn cậu thủy chung là một kẻ thất bại làm công cho người khác.

Tôi mạnh đập bàn một cái, đứng lên tức giận nói: Anh nói ai là kẻ thất bại?

Ôn Hách không ngờ tôi xử sự như vậy, sợ tới mức run rẩy, Cậu làm sao?

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status