Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 32 - Lên Xe

/99


Ngày hôm sau, tôi lại nhận được điện thoại từ dãy số kỳ quái kia, chẳng qua người nói chuyện biến thành nữ nhân.

Thạch đồng học, cậu có nhận được điện thoại của Tần Hề không?

Tần Hề? Tôi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới nam nhân xa lạ gọi điện thoại ngày hôm qua, đó là Tần Hề?

Tôi hỏi: Ngài là vị nào?

Tôi là Phùng Hiểu Mạn a. Thanh âm người trong điện thoại rất nhẹ, Tần Hề đã nói qua với tôi rồi, kỳ thật cậu đã hiểu lầm, lúc ấy hắn nói như vậy, hoàn toàn chỉ là muốn thăm dò nhân phẩm của cậu một chút, xem xem cậu có thật là một chút tâm tư đối với gia sản Tần gia cũng không có hay không. Tần Hề còn nói hắn sẽ để ý cha con Tần Phủ, cho đến khi di chúc của lão gia tử chính thức ấn định. Đến lúc đó hai người kia không chiếm được gì, tiền cũng không có, dù là muốn gây sức ép cũng không xuất ra cái bọt nước gì. Cho nên Tần Hề không phải muốn bắt cậu giúp hắn tranh gia sản gì cả, cậu thật sự hiểu lầm rồi.

Tôi: ...

Ha ha —— cô nương này một chốc thì ngốc một chốc lại tinh, Tần Hề thăm dò tôi? Làm sao có thể, hắn cũng không đến nỗi nhàm chán như vậy.

Nhưng tôi cũng không cần vạch trần cái gì, ngày hôm qua Tần Hề gọi điện, đã có thể chứng minh một vấn đề, cô gái này có ảnh hưởng cực lớn đối với hắn.

Thế nhưng thật sự có hậu trường lớn, khó trách lời lúc ấy nói đến chắc chắn như vậy.

Tôi thuận theo lời của nàng nói: Như vậy a, xem ra là tôi hiểu lầm Tần tiên sinh rồi, thật sự xin lỗi, chỉ là ——

Làm sao vậy?

Tôi thở dài nói: Ai biết Tần Phủ bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì, trên đời này nào có đạo lý mỗi ngày đề phòng cướp, Tần tiên sinh cũng có thời điểm suy xét không đến.

Đối phương sảng khoái nói: Cậu yên tâm, Tần Hề đã cam đoan với tôi rồi, nếu cậu và bằng hữu thật sự có vấn đề gì bởi vì cha conTần Phủ, hắn hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Tôi hơi ngã người về phía sau, tìm một tư thế thoải mái: A, vậy thật sự là quá phiền toái rồi, không biết nên cảm tạ như thế nào mới tốt.

Khách khí cái gì, có câu nói kẻ ác tất có báo ứng, mất đi quyền kế thừa di sản, liền biết những ngày sau của Tần Phủ càng không dễ sống. Cậu tiếp tục trải qua ngày tháng vui vẻ của mình đi, có thể không không bị tiền tài quyền thế hấp dẫn, hài tử tốt như vậy, không nên bị sự phức tạp của xã hội này quấy nhiễu.

Lúc này phỏng chừng nàng đã xem tôi là thanh niên năm tốt rồi, tôi thu hồi biểu tình lười nhác trên mặt, trầm mặc chốc lát, nói rằng: Cám ơn!

Đứa nhỏ này, khách khí cái gì... A, anh làm gì, em còn chưa nói xong đâu.

Cũng không biết đối diện xảy ra chuyện gì, tôi nghe loáng thoáng tiếng nam nữ đối thoại.

Một lát sau, chợt nghe thấy thanh âm trong điện thoại biến thành nam nhân: Tôi hỏi cậu, người theo dõi Tần Phủ có liên quan gì đến cậu?

Tôi sửng sốt một chút, lập tức bình tĩnh nói: Tần tiên sinh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.

Đừng giả ngu với tôi, cậu nhanh bảo những người đó thu tay lại, còn tưởng rằng là chỉ con thỏ, không nghĩ tới làm chuyện so với sói còn tàn nhẫn hơn.

Tôi không rõ ý tứ của ngài.

Còn giả bộ, cậu đừng cho là chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay, nếu cậu thật sự sai người làm, Nhị ca tôi không truy cứu thì thôi, một khi truy cứu, cậu cho là cậu thoát được sao? Cậu một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đã dám ra tay động đến mạng người, tôi là nên khen cậu có đảm lược, hay là mắng cậu ngu ngốc?

Lời Tần Hề nói khiến tôi lâm vào trầm mặc. Đời này, nguyên nhân tôi cần ngăn chặn Tần Phủ có rất nhiều, hơn phân nửa là bởi vì không muốn dính líu quan hệ gì cùng Tần gia, cũng không muốn để Ôn Dương biết thân phận con riêng của mình.

Thật ra dùng biện pháp giống như đối phó Ôn Hách không phải không thể, khiến Tần Phủ bị dính vào bê bối, sau đó bị Tần gia hoàn toàn ruồng bỏ. Nhưng trên thực tế Tần gia rất phức tạp, bọn họ sẽ không cam chịu để một đứa con rơi bôi đen gia tộc, không ai dám cam đoan kết cục cuối cùng của tôi là như thế nào.

Tôi không chủ động trả thù, không có nghĩa tôi là thánh nhân, ai muốn phá hỏng cuộc sống yên bình hiện tại của tôi, ai dám động một chút đến Ôn Dương, tôi đều sẽ lấy mạng liều mạng.

Cho nên tôi áp dụng phương thức cực đoan, trực tiếp gạt bỏ bọn họ. Tần Phủ được xem như một cái u ác tính của Tần gia, nhân phẩm bại hoại, dù là không xuất phát từ ích lợi, tôi cho rằng sẽ không ai nguyện ý ra mặt cho bọn chúng.

Huống hồ những người tôi tìm đó đều rất chuyên nghiệp, đây là tin tức đời trước tôi nắm được, bọn họ làm việc uy tín, cho dù sự tình bại lộ, cũng sẽ không tiết lộ tin tức khách hàng. Chỉ là tôi không ngờ lại bị Tần Hề liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Bất quá, nếu trước đó tôi không đi tìm hắn, hắn chắc hẳn cũng sẽ không hoài nghi đến tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nói: Tôi đây làm gì, hoàn toàn là xuất phát từ tự vệ, ai có thể cam đoan tôi nghe ngài nói xong, bảo bọn họ thu tay lại, Tần Phủ sẽ không xoay đầu đối phó lại tôi.

Tần Hề hừ lạnh một tiếng: Tôi đáp ứng Tiểu Mạn giúp cậu, thì nhất định sẽ không nuốt lời, thật nếu xảy ra vấn đề, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm, Tần Hề tôi nói được làm được, cậu nên làm gì thì làm cái đó, đừng tiếp tục có cái tâm tư lệch lạc gì.

Tôi lặng vài giây, nói: Được, tôi sẽ tin Tần tiên sinh.

Vậy cũng xem như là xoay chuyển tình thế, tuy rằng tha một vòng tròn, nhưng Tần Hề có thể ra tay đương nhiên là tốt hơn. Nếu xảy ra án mạng, cho dù lúc này vô sự, không có nghĩa là cả đời vô ưu, đây xem như là tôi thành công sao?

Còn có...

Cái gì? Tôi nhíu mày.

Cậu về sau cách Hiểu Mạn xa một chút.

Tôi thật không còn gì để nói. Nói thật Phùng Hiểu Mạn tuy rằng tâm địa tốt, nhưng tính cách không thể thích nổi, luôn lộ ra điểm gì đó quái dị, một nam nhân như tôi không có việc gì tự nhiên cũng chẳng muốn tiếp xúc với nàng, lo lắng này quá dư thừa rồi.

Bất quá cũng có thể hiểu được, dục vọng chiếm hữu của nam nhân quấy phá, kiếp trước tôi đều luôn đề phòng cả trai lẫn gái đến gần Ôn Dương.

Cúp điện thoại, tôi trở về vị trí ngồi xuống, cái gọi là gieo nhân nào gặp quả ấy, tôi đời trước nhận hậu quả xấu, lần này vô tình lại được, cũng coi như là tránh đi một cái phiền toái lớn.

Nghĩ gì đó, nhập thần như vậy? Phù Hiểu Vũ ôm văn kiện đi qua, quay đầu nhìn tôi nói.

Tôi hướng nàng cười cười: Đương nhiên là đại sự trong đời.

Đại sự trong đời a. Phù Hiểu Vũ thập phần phối hợp gật gật đầu, Bộ dáng thật cao thâm, là đang nghĩ buổi tối ăn gì sao?

Tôi giơ ngón tay cái với nàng: Thông minh nhanh trí, một câu trúng đích!

Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất. Phù Hiểu Vũ lui trở về, Hôm qua tôi biên lai nhận đồ vật, vừa vặn nhận một cuộc điện thoại, có nam nhân tìm cậu.

Tôi sửng sốt, ai sẽ tìm tôi lại gọi tới cơ quan, Ôn Dương? Không thể, tuy rằng anh biết số điện thoại công ty tôi, nhưng di động tôi lại không tắt máy, nếu thật là như vậy, ngày hôm qua gạt anh đi gặp Ôn Hách, chẳng phải là bị lộ rồi?

Có nói là ai không? tôi hỏi.

Không nói, thanh âm rất dễ nghe, tôi liền đọc số điện thoại của cậu cho hắn. Phù Hiểu Vũ bỡn cợt.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, vậy thì là Tần Hề không thể nghi ngờ rồi, Ôn Dương không cần số điện thoại di động của tôi, bất quá đối với hành vi bán đứng đồng nghiệp này, tôi vẫn phải cho một ánh mắt uy sát.

Phù Hiểu Vũ đặt văn kiện trên giá đỡ, Ai nha, thanh âm dễ nghe như vậy nhất định không phải người xấu, nếu như là nữ thì tôi đã không cho, dù sao tỷ tỷ có nghĩa vụ bảo hộ Tiểu Sam Sam trong sạch của chúng ta, bất quá ——

Nàng xoay chuyển, Cậu cũng nên tự giác giúp tỷ tỷ dẫn đường đưa lối, tỷ tỷ đây là âm khống, thanh âm kia chính là không nghe không được, tối hôm qua thiếu chút nữa mất ngủ.

Tôi đem tình huống của Tần Hề xem xét qua một lần, sờ sờ cằm: Cái này khó khăn quá lớn, theo như lời chị, người nọ bức cách quá cao, bất quá cái này cũng không phải quan trọng nhất, dù sao Phù nữ vương của chúng ta ở đây, quý tộc, vương hầu hoàng thất cũng không nói chơi. Nhưng có một vấn đề, người này có bạn gái rồi.

(bức cách quá cao: bạn chưa biết nghĩa, còn đang nghiên cứu)

Chắc là Phùng Hiểu Mạn, tuy rằng tôi cảm thấy đây phải là kỳ tích đến mức nào.

Phù Hiểu Vũ lập tức nản lòng: Vậy coi như thôi, quả nhiên nam nhân tốt đều có chủ rồi, con đường ái tình của tỷ đây đã định trước dằn vặt đau khổ.

Tôi lắc đầu, thật sự không biết nàng đặt ra tiêu chuẩn nam nhân tốt là như thế nào, một cuộc điện thoại mà thôi, nữ nhân thật sự là động vật cảm quan.

Hai người xảy ra chuyện gì rồi, Phù Hiểu Vũ về vị trí của mình mà ngốc đi, thời gian đi làm còn ầm ĩ nói chuyện phiếm, còn có lần sau trực tiếp báo cáo lãnh đạo.

Trần Bằng đột nhiên đi tới quát lớn, Phù Hiểu Vũ bất mãn lườm một cái, không nói một tiếng về vị trí, tôi tiếp tục vùi đầu làm việc, gần đây Trần Bằng hình như càng ngày càng nóng tính.

Tôi nhìn đồng hồ, sắp tan tầm rồi, giải quyết được một đống tâm sự, buổi tối có thể chúc mừng một chút, không biết hôm nay Ôn Dương có tăng ca hay không, kết quả vừa cầm di động phát hiện hết pin rồi.

... ... ... ...

Sau khi tan tầm tôi không về nhà, mà ngồi ở một trà lâu cổ kính.

Đây là nơi ông ngoại con thích nhất, ta trước kia thường mua loại tốt nhất đến hiếu kính ông, hương vị đắng, nhưng là sau khi uống lại ngọt, con nếm thử.

Tôi nhìn thoáng qua chén trà phiêu hương trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tần Phủ nói: Tôi không phải đến uống trà, cũng đừng nhắc đến những chuyện xấu xa trước kia với tôi, tôi không hơi đâu nói chuyện phiếm với ông.

Không ngờ mới vừa được Tần Hề cam đoan, Tần Phủ thế nhưng đã tìm tới cửa, khác với lần trước là thái độ của lão rất mềm mỏng, nói muốn cùng nhi tử uống trà, tôi đương nhiên không có gì cần nghe lão nói, trực tiếp cự tuyệt.

Bất quá lão bảo trong tay có di vật của mẫu thân tôi, cái này làm cho tôi có chút do dự. Mẫu thân nhất định sẽ không mong đồ vật của mình lại ở trong tay lão lưu manh kia, về phần Tần Phủ có cái âm mưu gì, tôi cũng không quá để ý, có Tần Hề cam đoan, chỉ cần lão không quấy rối chỗ Ôn Dương, tôi một tướng không binh, cũng chẳng sợ lão làm gì với mình.

Người trẻ tuổi, làm việc không nên cứ gấp gáp như vậy, ta lớn tuổi thế này rồi sao còn muốn lừa con, mẫu thân con quả thật có một album ảnh ở chỗ của ta, chẳng qua hôm nay không mang trên người, nếu con muốn, lần sau ta mang đến đây cho con.

Cái người này giả bộ nhã nhặn đến thật ra dáng, tôi hiện tại có chút thống hận cái mặt mình sao lại giống lão như vậy, tôi đứng lên, nửa phút cũng không muốn nán lại thêm nữa.

Tần Phủ dùng một cái kẹp gỗ thu hồi chén trà ở chỗ tôi, Con có biết trên đời này không bữa cơm nào miễn phí, bất quá là theo bồi ta uống trà mà thôi, con có thể tổn thất cái gì, chút ấy thời gian cũng không chờ được, ta thấy con không hề giống như muốn lấy lại di vật của mẫu thân.

Lão vừa nói, vừa đổ trà ở trong chén xuống, Trà này nguội rồi uống không ngon, ta rót cho con thêm một chén.

Tôi lạnh lùng nhìn Tần Phủ, lần nữa ngồi xuống: Ông tốt nhất không nên lừa tôi.

Tôi nâng chén trà lên, gảy một ít trà vụn bên trên, uống một hơi, có hơi chát, nhưng cũng lưu chút ngọt, nồng đậm thuần hậu, đúng là trà ngon.

Chịu ảnh hưởng của ông ngoại, tôi vẫn luôn không tiếp thụ được cà phê kiểu Tây Âu, mỗi lần đều phải thêm nửa cốc sữa, ngược lại đối với trà lại phi thường thích thú.

Mẫu thân con lúc trước cũng không nói cho ta chuyện mang thai, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại mẹ con hai người, khiến cho con vô cớ chịu nhiều năm cực khổ như vậy.

Thì ra lão còn tính đến cái chủ ý này, tôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra quả thật là một biện pháp cũng không còn rồi, bất quá, tìm đến tôi hôm nay, lão chỉ có thể là tự rước thêm nhục nhã.

Tôi cười lạnh một tiếng: Nếu thật sự là như thế, tôi sợ là sẽ sống nổi không đến hiện tại, lấy trình độ hoang dâm của ngài, lúc trước có thể nói là con riêng ở khắp nơi, đến giờ lại một người cũng không thấy, vị phu nhân kia của ngài sợ là kể công không hết, sống được trước mặt bà ta coi như tôi mạng lớn. Cái khác không dám nói, chỗ đau nhất của Tần Phủ tôi nhất định một đâm là trúng.

Sắc mặt Tần Phủ quả nhiên biến thành không dễ nhìn lắm, hòa hoãn mất một hồi, mới khống chế được cảm xúc, Năm đó ta quả thực có sai, độc phụ kia ta đã sớm muốn ly hôn, ta bây giờ thật sự muốn bù đắp, người lớn tuổi rồi, cũng thường thường sẽ tưởng nhớ đến một vài việc trước kia, nếu lúc trước ta có thể hảo hảo sống qua ngày cùng hai người, cũng sẽ không biến thành tình thế ngày hôm nay.

Tôi ghét nhất là cái bộ dạng giả mù sa mưa này của lão, cả người đã mất kiên nhẫn tới cực điểm rồi, Trà cũng đã uống, tôi còn có việc, lần sau nếu không thấy được album ảnh của mẫu thân, tự nhiên không cần gặp mặt nữa. Còn có, đừng cho là tôi không biết ông đang tính kế gì, tôi khuyên ông vẫn là đừng nên uổng phí tâm tư, mỗi một chữ ông nói, tôi đều chỉ cảm thấy ghê tởm.

Lưu lại Tần Phủ mặt mày xanh mét, tôi ra khỏi quán trà, thật sự là xả được một cơn giận.

Nơi này cách chỗ ở của tôi không gần, đi đến bên đường chuẩn bị bắt xe trở về, kết quả tôi nghe thấy một trận tiếng còi, một chiếc mercedes màu đen đang tiến dần đến phía này.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Ôn Dương tháo kính râm, trên khuôn mặt anh tuấn không thấy một tia ôn nhã ngày thường, ngược lại là lãnh ý đến dọa người, anh lãnh đạm nói: Lên xe!

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status