Ngẫu ngộ: Ngẫu nhiên gặp mặt
Ha ha —— Thạch Bân mau lên đi...
Tôi bước lên sân khấu trong tiếng chế nhạo của đồng nghiệp.
MC trêu chọc nói: Thì ra là một tiểu thịt tươi, sao lại thẹn thùng như vậy, bắt tôi phải gọi nửa ngày, đừng sợ a, thúc thúc ở đây, sẽ không để cho ai khi dễ cậu.
Dưới đài truyền đến từng trận tiếng cười.
Tôi nhìn MC vẻ mặt đắc ý, thầm nghĩ bây giờ cứ vui vẻ đi, lát nữa xem ngươi còn cười được nữa không.
Đến, trước tự giới thiệu với mọi người.
Tôi tiếp nhận micro, cười thập phần tao nhã thân thiện: Xin chào mọi người, tôi là Thạch Sam đến từ T*R, sam (杉) của mộc (木) thêm ba phẩy (彡), sam trong cây sam (杉树), năm nay 21 tuổi, hiện làm việc tại bộ phận vận hành...
Cây sam: hay còn gọi là cây thông.
Phốc —— ha ha ——
Phía dưới một mảnh cười vang, tiếng nói tiếp đó của tôi cũng bị nhấn chìm trong tiếng cười, so với trận 'cười' vừa rồi quả là oanh động hơn rất nhiều, MC trên đài chính là một bộ mặt giận đến cực độ rồi lại liều mạng nhẫn nại.
Tôi mang thần sắc bình thản nhìn xuống phía dưới, chuyện này thật không thể trách tôi, người ta gọi sai tên thì tôi đương nhiên không thể lập tức sửa, về phần giải thích lại, xin cho phép tôi tạo chút thú vị khi bị đọc sai tên vậy.
Chờ người dưới đài cười nhỏ hơn, MC lại nặn ra một nụ cười trên gương mặt đông cứng: Chữ viết của cậu cũng đủ bay bổng nha, đều sắp uốn lượn ra ngoài vũ trụ rồi. Được rồi —— chúng ta đến rút thẻ đối tác của Thạch Sam, xem xem là vị mỹ nữ nào.
Không cho tôi chút cơ hội biện giải nào, trước kia nhưng chưa từng có ai nhận xét chữ viết của tôi khó coi. Mặc dù có người nói hiện nay rất nhiều minh tinh trình độ văn hóa không cao, nhưng tôi cảm thấy MC này là ngoại lệ, cái này do đặc tính nghề nghiệp quyết định rồi, bọn họ hẳn phải có lượng tri thức dự trữ phong phú, nếu không làm sao ứng phó với đủ loại khách quý cùng khán giả đa màu đa dạng này?
Đương nhiên, người lớn như vậy còn đọc sai tên của tôi quả thật không ít, vấn đề mặt mũi dày quá trời, tôi cũng đã quen rồi.
Số 87 Đàm Miêu Miêu nữ sĩ ——
Phía dưới có một thoáng xôn xao, lát sau, một vị cô nương dáng người thập phần đầy đặn đi tới, MC đầu tiên là ý vị sâu sa liếc mắt qua tôi một cái, sau đó tiến lên tiếp đón.
Đàm nữ sĩ đến đứng bên này, đơn giản tự giới thiệu với mọi người một chút.
Cô nương rõ ràng rất ngại ngùng, cầm micro nhỏ giọng nói: Tôi tên Đàm Miêu Miêu, đến từ Thiên Cực truyền thông, trong công ty làm công tác tài vụ, bình thường thích đọc sách, xem phim điện ảnh.
Cô nương vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt chằm chằm ghim xuống mặt đất, chỗ nào cũng không dám nhìn.
Thích người con trai như thế nào, có hài lòng với đối tác hiện tại không?
Đàm Miêu Miêu gục đầu xuống, cả khuôn mặt nóng hồng, nhỏ giọng nói: Rất —— rất tốt.
MC lại duỗi micro về hướng tôi: Thạch Sam, cậu cũng đánh giá đối tác của mình một chút.
Tôi nhìn gã một cái, nói: Rất đáng yêu.
Gã cho là tôi sẽ nói cái gì, không phải chỉ là chọn cho tôi một đối tác mập mạp thôi sao? Còn có thể làm gì tôi?
Bất quá tôi lập tức liền phát hiện ra mình thật sự là quá ngây thơ rồi.
Năm cặp đôi đã được xác định, vậy tôi xin tuyên bố quy tắc trò chơi, vòng này là hai người cùng hít đất, nữ ngồi ở trên lưng nam, chân không chạm xuống đất, đẩy bảy cái là hợp lệ, người đẩy được nhiều nhất sẽ thắng, nếu là bảy cái cũng không kiên trì nổi, vậy đừng nói mình là nam nhân.
Đàm Miêu Miêu vẻ mặt quẫn bách nhìn tôi, ngón tay vô thức xoa góc áo: Xin lỗi —— chúng ta —— hay là bỏ quyền đi.
Tôi nhìn nụ cười giả tạo trên mặt MC, cắn răng nói: Không cần, không việc gì.
Tôi cơ hồ có thể xác định trò chơi này là gã lâm thời đổi, không cẩn thận có khi đối tác của tôi cũng là do gã động tay động chân, nhưng lúc này mà lùi bước, không phải làm cô nương khó xử sao.
Tôi cởi âu phục, xắn tay áo sơmi đến khửu tay, may mà gần đây có tập thể hình một chút, đành liều mạng một phen thôi.
Đàm Miêu Miêu lại có vẻ cực kỳ khổ sở, nước mắt cũng sắp rới xuống rồi, cúi đầu nói: Tôi —— tôi thật sự rất nặng.
Không hiểu như thế nào, tôi đột nhiên nhớ tới Giang Ninh, cũng là thẹn thùng như vậy, phi thường sợ mang đến phiền toái cho người khác.
Tôi cúi đầu nhẹ giọng an ủi: Không có việc gì, ai nói nặng, tôi bình thường còn tập thể hình, nhất định không vấn đề gì. (tôi yêu Tam Nhi rồi nhé)
Trong mắt Đàm Miêu Miêu đã ướt đẫm, ngẩng đầu lên nói: Thật không?
Thật. Tôi cười làm một cánh tay đại lực sĩ, Không tin, cô xem!
Kết quả Đàm Miêu Miêu thế nhưng vươn tay ra sờ sờ, chờ phát giác mình đang làm cái gì, xấu hổ đến mức lại cúi gằm.
Tôi buông cánh tay xuống, nói: Không có việc gì, về nhất thì không dám cam đoan, trước số 3 không thành vấn đề.
Nói xong lại cảm thấy gió này có phải thổi hơi lớn rồi không, nam nhân ở trước mặt nữ nhân luôn thích khoe khoang thối, đương nhiên chủ yếu vẫn là bị tên MC không biết xấu hổ kia chọc giận.
Đột nhiên, điện thoại trong túi áo vang lên, tôi vốn định tắt đi, kết quả nhìn thấy là Ôn Dương, bước đến một góc sân khấu để nghe. Ôn Dương hỏi tôi bao giờ thì về, tôi nghĩ cứ ngốc ở đây cũng không có tác dụng gì, chờ chơi trò chơi xong liền trở về.
Nhưng không đợi tôi nói xong, chợt nghe MC ở bên kia gọi: Thạch Sam bắt đầu rồi, sao còn đi nghe điện thoại, có phải bạn gái kiểm tra không, chẳng lẽ là trốn người ta đi liên nghị ?
Phía dưới lại cười vang lên.
... Cái tên kia không biết xấu hổ cầm micro hét như vậy, Ôn Dương làm sao có thể không nghe thấy.
Quả nhiên, Ôn Dương hỏi: Liên nghị? Không phải tiệc rượu sao?
Phải... Không phải! Tôi có chút âu sầu, Chờ trở về lại nói với anh, sắp xong rồi. Tôi cố không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại.
Tôi cất điện thoại đi, nhìn thoáng qua MC, thế nhưng bị cái kẻ vô văn hóa này đùa giỡn, lại nghĩ đến Trần Bằng, tôi trước khi ra cửa hẳn là nên xem hoàng lịch rồi, hôm nay tựa hồ mọi việc không đúng.
Chờ Đàm Miêu Miêu ngồi xuống người, tôi mới nhận ra lời của muội tử đều là nói thật, nhưng gió đã thổi ra rồi, tôi cũng không muốn lại nhìn thấy cái bộ mặt đắc ý của gã kia, cắn răng gắng gượng.
Được, nhóm nữ đều nâng chân lên, chân không được chạm xuống đất, bắt đầu!
Đàm Miêu Miêu vừa nhấc chân, tôi thiếu chút nữa gục xuống, muội tử lo lắng hỏi: Không có việc gì chứ, có cần tôi đứng xuống không?
Gân xanh trên tay tôi bạo nổi, đầu óc vang lên ong ong, miễn cưỡng nặn ra một chữ: Không ——
Sau đó thêm hơn nữa một chữ cũng nói không ra được, coi như có lòng muốn lùi, loại tình huống này, vì mặt mũi có chết cũng phải chống đỡ tiếp.
Thân thể chậm rãi lên xuống, chờ làm được cái thứ năm, tôi đã ra một đầu mồ hôi, cái tên MC không biết xấu hổ kia lại đi tới.
Chúng ta đến xem Thạch Sam, tựa hồ có chút cố hết sức rồi, bình thường phải rèn luyện nhiều a, nếu không làm sao thỏa mãn được bạn gái?
... Lại là cười vang ~~
Mẹ kiếp, không có văn hóa thì thôi đi, còn con mẹ nó thô bỉ, tốt xấu cũng là một MC danh tiếng, mối thù này xem như đã kết.
Đến, mọi người cổ vũ cho cậu ấy ——
Thạch Sam, cố lên!
Cố lên!
...
Cuối cùng tôi thật sự bị mọi người kích thích làm đến mười một cái, tôi nằm trên mặt đất, cả người đều hư thoát rồi, quả nhiên bệnh sĩ chết trước bệnh tim, tôi lúc này cũng không còn tâm tư đâu mà chửi cái tên vô văn hóa kia nữa.
Đàm Miêu Miêu nâng tôi dậy, áy náy hỏi: Cậu không có việc gì chứ?
Tôi thụ thương không nhẹ, trên lưng đau rát bừng bừng, điều hòa hô hấp, kiên định nói: Không việc gì.
Ha ha —— MC cười đến vô cùng sảng khoái, Thành tích của Thạch Sam không tồi, về thứ ba, đến đây lĩnh thưởng.
Tôi tận lực đè nén cơn đau trên lưng truyền đến, mặt không đổi sắc nói với Đàm Miêu Miêu: Cô đi lĩnh thưởng đi.
Phần thưởng là một đôi gấu bông nhỏ, hai màu xanh hồng, thứ này thật giống cái tên MC kia, thập phần thô bỉ.
Kia —— Cậu? Đàm Miêu Miêu do dự.
Đi thôi! Tôi nói.
Chờ nàng xoay người tôi liền đi xuống dưới đài, quang vinh bị thương, ở lại cũng cũng chỉ để cho tên chết tiệt kia chê cười.
Tôi tha cái lưng bị thương tính đến hội họp cùng đồng nghiệp, không ngờ lại gặp được một người ngoài dự liệu.
Ha ha... Lúc đầu tôi còn tưởng rằng mình nhận sai người, không nghĩ tới thật là cậu. Dương Huyên vừa cười, vừa dùng tay ấn bụng, cười đến thắt lưng đều sắp cong rồi, khí chất thục nữ không còn sót lại chút nào.
Tôi một bên xoa thắt lưng, cũng không thèm kinh ngạc Dương Huyên vì sao lại ở đây, vội cầu cứu: Mau đưa tay đỡ, thắt lưng tôi sắp đứt rồi.
Dương Huyên đi tới, cười hỏi tôi: Cậu sao lại ở đây?
Đây là tiệc rượu do mấy công ty liên hợp tổ chức, công ty chúng tôi cũng tham dự, có mặt tôi chính là bình thường, ngược lại là cô, không nghe nói có tên bệnh viện các người, cô sao lại đến đây?
Dương Huyên đỡ tôi, còn đang cười không ngừng: Bệnh viện chúng tôi cứng ngắc như vậy làm sao có thể tham gia, tôi là bị bằng hữu kéo đến, đến đây lĩnh hội một chút xem nhóm người tinh anh là kết thân như thế nào, quả thật tăng thêm không ít kiến thức, ha ha a ——
... Lòng tôi cực kỳ mệt mỏi, cảm giác bị mỹ nữ chê cười phi thường không vui.
Quan trọng là tôi còn phải nghĩ biện pháp lừa Dương Huyên trở về, một khối thịt béo như thế này đặt trong ổ sói, nhất thời sơ suất còn không bị gặm người chạy mất, đến lúc đó tôi đi đâu tìm được cô nương như vậy cho Ôn Dương.
Mà đồng nghiệp bên này cũng đã tìm đến đây.
Mấy vị này vừa nhìn thấy Dương Huyên ánh mắt đều sáng rực, Tôi nói cậu làm sao lại mãi không trở lại, thì ra là gặp được mỹ nữ rồi.
Ánh mắt Lê Hàng cơ hồ dính chặt lên ngừoi Dương Huyên: Thạch Sam, giới thiệu cho mọi người một chút.
Ý thức cảnh giác của tôi quá nặng rồi, không để ý đến thắt lưng còn đau, bật người che ở trước mặt bọn họ, Nhìn cái gì, tròng mắt đều sắp rơi ra rồi, một đám bộ dạng như gấu mù hùng hổ đến dọa người ta sao, đi đi đi, nửa ngày rồi, ngay cả một câu cũng chưa nói được với cô nào, đều xem náo nhiệt cái gì.
Mấy đồng nghiệp hiểu ra, cảm thấy tôi đây là coi trọng Dương Huyên rồi, cái mỹ đức tác thành giúp anh em này vẫn là phải có, thập phần nể tình, lôi kéo một người duy nhất đang kêu gào cùng trở về.
Kháo, ai nói tôi chưa nói được một câu với cô nào, tay tôi cũng đã —— các người kéo tôi làm gì, xem cái tên xú tiểu tử kia đắc ý ——
Tôi và Dương Huyên cùng tìm một góc sô pha ngồi xuống, sau tôi liền hỏi nàng khi nào thì đi.
Dương Huyên chỉ chỉ một đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, nói phải đợi bằng hữu.
Tôi nói: Lát nữa người ta đưa bằng hữu của cô về cũng tiện xe mang theo cả cô, không sợ mình quá hấp dẫn, làm người ta rung động luôn sao?
Dương Huyên không đồng ý nói: Vừa mới quen, tôi sợ nếu đi trước, vạn nhất nam nhân kia có hành vi gì khác với bạn của tôi thì làm sao bây giờ?
Cô suy nghĩ nhiều, tốt xấu cũng là phần tử trí thức, có tên ở đây đây đều là đáng tin, không đến mức làm ra cái việc khác người gì, lại nói bạn của cô cũng không phải trẻ con, một chút tình huống ấy còn không ứng phó nổi, sẽ không thể tự bảo vệ mình, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Dương Huyên híp mắt, cảnh giác nhìn tôi: Vì cái gì nhất định muốn tôi đi, cậu có chuyện sao?
Tôi nhịn đau ngồi nghiêm chỉnh, hết sức trịnh trọng nói: Đưa tôi về nhà đi, mỹ nữ, thắt lưng tôi không ổn rồi.
...
Ha ha —— Thạch Bân mau lên đi...
Tôi bước lên sân khấu trong tiếng chế nhạo của đồng nghiệp.
MC trêu chọc nói: Thì ra là một tiểu thịt tươi, sao lại thẹn thùng như vậy, bắt tôi phải gọi nửa ngày, đừng sợ a, thúc thúc ở đây, sẽ không để cho ai khi dễ cậu.
Dưới đài truyền đến từng trận tiếng cười.
Tôi nhìn MC vẻ mặt đắc ý, thầm nghĩ bây giờ cứ vui vẻ đi, lát nữa xem ngươi còn cười được nữa không.
Đến, trước tự giới thiệu với mọi người.
Tôi tiếp nhận micro, cười thập phần tao nhã thân thiện: Xin chào mọi người, tôi là Thạch Sam đến từ T*R, sam (杉) của mộc (木) thêm ba phẩy (彡), sam trong cây sam (杉树), năm nay 21 tuổi, hiện làm việc tại bộ phận vận hành...
Cây sam: hay còn gọi là cây thông.
Phốc —— ha ha ——
Phía dưới một mảnh cười vang, tiếng nói tiếp đó của tôi cũng bị nhấn chìm trong tiếng cười, so với trận 'cười' vừa rồi quả là oanh động hơn rất nhiều, MC trên đài chính là một bộ mặt giận đến cực độ rồi lại liều mạng nhẫn nại.
Tôi mang thần sắc bình thản nhìn xuống phía dưới, chuyện này thật không thể trách tôi, người ta gọi sai tên thì tôi đương nhiên không thể lập tức sửa, về phần giải thích lại, xin cho phép tôi tạo chút thú vị khi bị đọc sai tên vậy.
Chờ người dưới đài cười nhỏ hơn, MC lại nặn ra một nụ cười trên gương mặt đông cứng: Chữ viết của cậu cũng đủ bay bổng nha, đều sắp uốn lượn ra ngoài vũ trụ rồi. Được rồi —— chúng ta đến rút thẻ đối tác của Thạch Sam, xem xem là vị mỹ nữ nào.
Không cho tôi chút cơ hội biện giải nào, trước kia nhưng chưa từng có ai nhận xét chữ viết của tôi khó coi. Mặc dù có người nói hiện nay rất nhiều minh tinh trình độ văn hóa không cao, nhưng tôi cảm thấy MC này là ngoại lệ, cái này do đặc tính nghề nghiệp quyết định rồi, bọn họ hẳn phải có lượng tri thức dự trữ phong phú, nếu không làm sao ứng phó với đủ loại khách quý cùng khán giả đa màu đa dạng này?
Đương nhiên, người lớn như vậy còn đọc sai tên của tôi quả thật không ít, vấn đề mặt mũi dày quá trời, tôi cũng đã quen rồi.
Số 87 Đàm Miêu Miêu nữ sĩ ——
Phía dưới có một thoáng xôn xao, lát sau, một vị cô nương dáng người thập phần đầy đặn đi tới, MC đầu tiên là ý vị sâu sa liếc mắt qua tôi một cái, sau đó tiến lên tiếp đón.
Đàm nữ sĩ đến đứng bên này, đơn giản tự giới thiệu với mọi người một chút.
Cô nương rõ ràng rất ngại ngùng, cầm micro nhỏ giọng nói: Tôi tên Đàm Miêu Miêu, đến từ Thiên Cực truyền thông, trong công ty làm công tác tài vụ, bình thường thích đọc sách, xem phim điện ảnh.
Cô nương vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt chằm chằm ghim xuống mặt đất, chỗ nào cũng không dám nhìn.
Thích người con trai như thế nào, có hài lòng với đối tác hiện tại không?
Đàm Miêu Miêu gục đầu xuống, cả khuôn mặt nóng hồng, nhỏ giọng nói: Rất —— rất tốt.
MC lại duỗi micro về hướng tôi: Thạch Sam, cậu cũng đánh giá đối tác của mình một chút.
Tôi nhìn gã một cái, nói: Rất đáng yêu.
Gã cho là tôi sẽ nói cái gì, không phải chỉ là chọn cho tôi một đối tác mập mạp thôi sao? Còn có thể làm gì tôi?
Bất quá tôi lập tức liền phát hiện ra mình thật sự là quá ngây thơ rồi.
Năm cặp đôi đã được xác định, vậy tôi xin tuyên bố quy tắc trò chơi, vòng này là hai người cùng hít đất, nữ ngồi ở trên lưng nam, chân không chạm xuống đất, đẩy bảy cái là hợp lệ, người đẩy được nhiều nhất sẽ thắng, nếu là bảy cái cũng không kiên trì nổi, vậy đừng nói mình là nam nhân.
Đàm Miêu Miêu vẻ mặt quẫn bách nhìn tôi, ngón tay vô thức xoa góc áo: Xin lỗi —— chúng ta —— hay là bỏ quyền đi.
Tôi nhìn nụ cười giả tạo trên mặt MC, cắn răng nói: Không cần, không việc gì.
Tôi cơ hồ có thể xác định trò chơi này là gã lâm thời đổi, không cẩn thận có khi đối tác của tôi cũng là do gã động tay động chân, nhưng lúc này mà lùi bước, không phải làm cô nương khó xử sao.
Tôi cởi âu phục, xắn tay áo sơmi đến khửu tay, may mà gần đây có tập thể hình một chút, đành liều mạng một phen thôi.
Đàm Miêu Miêu lại có vẻ cực kỳ khổ sở, nước mắt cũng sắp rới xuống rồi, cúi đầu nói: Tôi —— tôi thật sự rất nặng.
Không hiểu như thế nào, tôi đột nhiên nhớ tới Giang Ninh, cũng là thẹn thùng như vậy, phi thường sợ mang đến phiền toái cho người khác.
Tôi cúi đầu nhẹ giọng an ủi: Không có việc gì, ai nói nặng, tôi bình thường còn tập thể hình, nhất định không vấn đề gì. (tôi yêu Tam Nhi rồi nhé)
Trong mắt Đàm Miêu Miêu đã ướt đẫm, ngẩng đầu lên nói: Thật không?
Thật. Tôi cười làm một cánh tay đại lực sĩ, Không tin, cô xem!
Kết quả Đàm Miêu Miêu thế nhưng vươn tay ra sờ sờ, chờ phát giác mình đang làm cái gì, xấu hổ đến mức lại cúi gằm.
Tôi buông cánh tay xuống, nói: Không có việc gì, về nhất thì không dám cam đoan, trước số 3 không thành vấn đề.
Nói xong lại cảm thấy gió này có phải thổi hơi lớn rồi không, nam nhân ở trước mặt nữ nhân luôn thích khoe khoang thối, đương nhiên chủ yếu vẫn là bị tên MC không biết xấu hổ kia chọc giận.
Đột nhiên, điện thoại trong túi áo vang lên, tôi vốn định tắt đi, kết quả nhìn thấy là Ôn Dương, bước đến một góc sân khấu để nghe. Ôn Dương hỏi tôi bao giờ thì về, tôi nghĩ cứ ngốc ở đây cũng không có tác dụng gì, chờ chơi trò chơi xong liền trở về.
Nhưng không đợi tôi nói xong, chợt nghe MC ở bên kia gọi: Thạch Sam bắt đầu rồi, sao còn đi nghe điện thoại, có phải bạn gái kiểm tra không, chẳng lẽ là trốn người ta đi liên nghị ?
Phía dưới lại cười vang lên.
... Cái tên kia không biết xấu hổ cầm micro hét như vậy, Ôn Dương làm sao có thể không nghe thấy.
Quả nhiên, Ôn Dương hỏi: Liên nghị? Không phải tiệc rượu sao?
Phải... Không phải! Tôi có chút âu sầu, Chờ trở về lại nói với anh, sắp xong rồi. Tôi cố không nói thêm gì nữa liền cúp điện thoại.
Tôi cất điện thoại đi, nhìn thoáng qua MC, thế nhưng bị cái kẻ vô văn hóa này đùa giỡn, lại nghĩ đến Trần Bằng, tôi trước khi ra cửa hẳn là nên xem hoàng lịch rồi, hôm nay tựa hồ mọi việc không đúng.
Chờ Đàm Miêu Miêu ngồi xuống người, tôi mới nhận ra lời của muội tử đều là nói thật, nhưng gió đã thổi ra rồi, tôi cũng không muốn lại nhìn thấy cái bộ mặt đắc ý của gã kia, cắn răng gắng gượng.
Được, nhóm nữ đều nâng chân lên, chân không được chạm xuống đất, bắt đầu!
Đàm Miêu Miêu vừa nhấc chân, tôi thiếu chút nữa gục xuống, muội tử lo lắng hỏi: Không có việc gì chứ, có cần tôi đứng xuống không?
Gân xanh trên tay tôi bạo nổi, đầu óc vang lên ong ong, miễn cưỡng nặn ra một chữ: Không ——
Sau đó thêm hơn nữa một chữ cũng nói không ra được, coi như có lòng muốn lùi, loại tình huống này, vì mặt mũi có chết cũng phải chống đỡ tiếp.
Thân thể chậm rãi lên xuống, chờ làm được cái thứ năm, tôi đã ra một đầu mồ hôi, cái tên MC không biết xấu hổ kia lại đi tới.
Chúng ta đến xem Thạch Sam, tựa hồ có chút cố hết sức rồi, bình thường phải rèn luyện nhiều a, nếu không làm sao thỏa mãn được bạn gái?
... Lại là cười vang ~~
Mẹ kiếp, không có văn hóa thì thôi đi, còn con mẹ nó thô bỉ, tốt xấu cũng là một MC danh tiếng, mối thù này xem như đã kết.
Đến, mọi người cổ vũ cho cậu ấy ——
Thạch Sam, cố lên!
Cố lên!
...
Cuối cùng tôi thật sự bị mọi người kích thích làm đến mười một cái, tôi nằm trên mặt đất, cả người đều hư thoát rồi, quả nhiên bệnh sĩ chết trước bệnh tim, tôi lúc này cũng không còn tâm tư đâu mà chửi cái tên vô văn hóa kia nữa.
Đàm Miêu Miêu nâng tôi dậy, áy náy hỏi: Cậu không có việc gì chứ?
Tôi thụ thương không nhẹ, trên lưng đau rát bừng bừng, điều hòa hô hấp, kiên định nói: Không việc gì.
Ha ha —— MC cười đến vô cùng sảng khoái, Thành tích của Thạch Sam không tồi, về thứ ba, đến đây lĩnh thưởng.
Tôi tận lực đè nén cơn đau trên lưng truyền đến, mặt không đổi sắc nói với Đàm Miêu Miêu: Cô đi lĩnh thưởng đi.
Phần thưởng là một đôi gấu bông nhỏ, hai màu xanh hồng, thứ này thật giống cái tên MC kia, thập phần thô bỉ.
Kia —— Cậu? Đàm Miêu Miêu do dự.
Đi thôi! Tôi nói.
Chờ nàng xoay người tôi liền đi xuống dưới đài, quang vinh bị thương, ở lại cũng cũng chỉ để cho tên chết tiệt kia chê cười.
Tôi tha cái lưng bị thương tính đến hội họp cùng đồng nghiệp, không ngờ lại gặp được một người ngoài dự liệu.
Ha ha... Lúc đầu tôi còn tưởng rằng mình nhận sai người, không nghĩ tới thật là cậu. Dương Huyên vừa cười, vừa dùng tay ấn bụng, cười đến thắt lưng đều sắp cong rồi, khí chất thục nữ không còn sót lại chút nào.
Tôi một bên xoa thắt lưng, cũng không thèm kinh ngạc Dương Huyên vì sao lại ở đây, vội cầu cứu: Mau đưa tay đỡ, thắt lưng tôi sắp đứt rồi.
Dương Huyên đi tới, cười hỏi tôi: Cậu sao lại ở đây?
Đây là tiệc rượu do mấy công ty liên hợp tổ chức, công ty chúng tôi cũng tham dự, có mặt tôi chính là bình thường, ngược lại là cô, không nghe nói có tên bệnh viện các người, cô sao lại đến đây?
Dương Huyên đỡ tôi, còn đang cười không ngừng: Bệnh viện chúng tôi cứng ngắc như vậy làm sao có thể tham gia, tôi là bị bằng hữu kéo đến, đến đây lĩnh hội một chút xem nhóm người tinh anh là kết thân như thế nào, quả thật tăng thêm không ít kiến thức, ha ha a ——
... Lòng tôi cực kỳ mệt mỏi, cảm giác bị mỹ nữ chê cười phi thường không vui.
Quan trọng là tôi còn phải nghĩ biện pháp lừa Dương Huyên trở về, một khối thịt béo như thế này đặt trong ổ sói, nhất thời sơ suất còn không bị gặm người chạy mất, đến lúc đó tôi đi đâu tìm được cô nương như vậy cho Ôn Dương.
Mà đồng nghiệp bên này cũng đã tìm đến đây.
Mấy vị này vừa nhìn thấy Dương Huyên ánh mắt đều sáng rực, Tôi nói cậu làm sao lại mãi không trở lại, thì ra là gặp được mỹ nữ rồi.
Ánh mắt Lê Hàng cơ hồ dính chặt lên ngừoi Dương Huyên: Thạch Sam, giới thiệu cho mọi người một chút.
Ý thức cảnh giác của tôi quá nặng rồi, không để ý đến thắt lưng còn đau, bật người che ở trước mặt bọn họ, Nhìn cái gì, tròng mắt đều sắp rơi ra rồi, một đám bộ dạng như gấu mù hùng hổ đến dọa người ta sao, đi đi đi, nửa ngày rồi, ngay cả một câu cũng chưa nói được với cô nào, đều xem náo nhiệt cái gì.
Mấy đồng nghiệp hiểu ra, cảm thấy tôi đây là coi trọng Dương Huyên rồi, cái mỹ đức tác thành giúp anh em này vẫn là phải có, thập phần nể tình, lôi kéo một người duy nhất đang kêu gào cùng trở về.
Kháo, ai nói tôi chưa nói được một câu với cô nào, tay tôi cũng đã —— các người kéo tôi làm gì, xem cái tên xú tiểu tử kia đắc ý ——
Tôi và Dương Huyên cùng tìm một góc sô pha ngồi xuống, sau tôi liền hỏi nàng khi nào thì đi.
Dương Huyên chỉ chỉ một đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, nói phải đợi bằng hữu.
Tôi nói: Lát nữa người ta đưa bằng hữu của cô về cũng tiện xe mang theo cả cô, không sợ mình quá hấp dẫn, làm người ta rung động luôn sao?
Dương Huyên không đồng ý nói: Vừa mới quen, tôi sợ nếu đi trước, vạn nhất nam nhân kia có hành vi gì khác với bạn của tôi thì làm sao bây giờ?
Cô suy nghĩ nhiều, tốt xấu cũng là phần tử trí thức, có tên ở đây đây đều là đáng tin, không đến mức làm ra cái việc khác người gì, lại nói bạn của cô cũng không phải trẻ con, một chút tình huống ấy còn không ứng phó nổi, sẽ không thể tự bảo vệ mình, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Dương Huyên híp mắt, cảnh giác nhìn tôi: Vì cái gì nhất định muốn tôi đi, cậu có chuyện sao?
Tôi nhịn đau ngồi nghiêm chỉnh, hết sức trịnh trọng nói: Đưa tôi về nhà đi, mỹ nữ, thắt lưng tôi không ổn rồi.
...
/99
|