Tôi đến tột cùng là làm sao vậy, sao lại biến thành thế này?
Tôi chẳng lẽ lại sắp giống như kiếp trước, biến thành một kẻ điên người người căm hận?
Thạch Sam, xảy ra chuyện gì rồi, em trước mở cửa ra cho anh. Ôn Dương ở bên ngoài không ngừng gõ cửa.
Tôi chôn chặt đầu vào đầu gối, tận lực làm cho mình tỉnh táo lại, một lát mới ngẩng đầu, thở hắt ra một hơi thật dài, khô khốc mở miệng: Ôn Dương, em không chuyện gì, chỉ là hôm nay tâm tình không được tốt, em muốn ở một mình trong chốc lát, em giúp em nói tiếng xin lỗi Dương Huyên, hôm nay em không cố ý nhằm vào cô ấy.
Người ngoài cửa thở dài một tiếng: Dương Huyên đã đi rồi, hôm nay rốt cuộc em làm sao vậy, có chuyện gì không thể nói với anh sao?
Em muốn yên tĩnh một lát, chờ em nghĩ xong sẽ nói với anh, Ôn Dương, anh cho em chút thời gian, cho em chút thời gian... được không?
Tôi cần hảo hảo yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút, đây đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì?
Em như vậy anh sẽ rất lo lắng, nói ra chúng ra có thể cùng nhau giải quyết.
Em nói rồi, em muốn yên tĩnh một mình, anh đừng làm phiền nữa! Lời vừa ra khỏi miệng, tôi có một khắc ngây ngốc, tuyệt vọng nhắm mắt, tôi điên rồi sao?
Tôi ngồi dưới đất, nắm chặt tóc không ngừng suy nghĩ, nhưng mà vô luận nghĩ như thế nào cũng không ra manh mối gì, vấn đề rốt cuộc bắt đầu ở đâu? Vừa rồi có trong nháy mắt như vậy, tôi hận không thể giết chết Dương Huyên, ý tưởng xấu xa ác độc hoàn toàn chiếm hữu ý chí.
Vì sao lại xúc động như thế, vì cái gì hết thảy đều không cách nào nhẫn nhịn.
Không biết Ôn Dương rời đi khi nào, tôi là bị tiếng chuông di động gọi tỉnh. Tôi thở hắt ra, nhìn thoáng qua điện thoại, tiếp đó nhấn nghe.
Lỗi ca!
Thạch Sam a, có chút việc muốn hỏi cậu.
Ân. Tôi mệt mỏi mở miệng, Lỗi ca nói đi.
Hôm ăn lẩu tại nhà hai người đó, Ôn Dương và Lương Mễ làm sao vậy?
Tôi hơi ngẩn ra, lấy lại tinh thần, hỏi: Làm sao, sao lại hỏi em như vậy?
Bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, mới nói: Không có gì... Sau ngày hôm đó quan hệ giữa hai người này luôn rất căng thẳng, hai ngày nay Lương Mễ một mực làm ầm ý đòi rút cổ phần, anh cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hỏi bọn họ ai cũng không nói. Em cũng biết chuyện này anh không tiện hỏi người khác, lãnh đạo bất hòa, sẽ ảnh hưởng tới nhân viên.
Tôi nghĩ nghĩ nói: Ngày đó anh với em cùng ra gặp Dương Huyên, cho nên em cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng có lẽ em biết vì sao Lương Mễ muốn rút cổ phần.
Vì sao? Quan Lỗi hỏi.
Ta mới vừa gửi phần tư liệu giả kia cho Ôn Hách không bao lâu. Em đoán Lương Mễ hiện tại nhất định rất gấp, một bộ dạng quyết đoán hoàn toàn không còn đường cứu vãn, mà trước đó cho dù là căng thẳng với Ôn Dương thế nào, hắn cũng chưa từng đề cập qua chuyện rút lui, anh nói đúng không?
Tôi không hề bất ngờ với hành động của Lương Mễ, Ôn Hách không có thể nào chỉ đặt bảo ở trên người một mình tôi, nhưng bởi vì tôi đã từng nhắc nhở Quan Lỗi đề phòng Lương Mễ, Quan Lỗi cho dù là có hoài nghi tôi thế nào, cũng vẫn sẽ làm theo, làm quản lý kỹ thuật, Lương Mễ tự nhiên không có cơ hội nào xuống tay.
(bảo: món đồ để đặt cược khi chơi bạc)
Bất quá tôi không ngờ lại gấp gáp như vậy, sợ hãi sau khi sự việc bại lộ, số cổ phần kia của hắn sẽ trở thành không đáng một đồng? Thế nên một khắc cũng không muốn chần chờ thêm, lập tức phải sang tay. Làm người như thế, đã không còn bất cứ nguyên tắc gì rồi.
Đời trước Lương Mễ cũng làm trò Kim Thiền Thoát Xác như vậy, khiến Ôn Dương và Quan Lỗi lâm vào quẫn cảnh, nhưng lần này hắn rời đi lại khiến tôi vui như mở cờ, gián tiếp diệt trừ một cái tai họa ngầm.
Rút đi, tôi hy vọng có thể sớm nhìn thấy bộ dáng Lương Mễ hối tiếc không kịp. Nghĩ như vậy, tâm tình của tôi lại vô cớ tốt lên.
Đầu dây bên kia yên tĩnh trở lại, qua một lúc lâu, Quan Lỗi mới sâu kín nói: Xem ra là Ôn Hách rất tin tưởng phần tư liệu này.
Tôi cười lạnh: Ôn Hách mèo khen mèo dài đuôi tìm Lương Mễ phân biệt thiệt giả, lại không nghĩ rằng thứ này là anh làm, cho dù là Lương Mễ cũng nhìn không ra điểm nào, nếu không có gì thay đổi, ba trăm vạn còn lại, ngày mai Ôn Hách sẽ chuyển cho em.
Quan Lỗi lặng vài giây, hỏi: Ôn Dương giờ thế nào, cậu ấy ầm ĩ một trận cùng Lương Mễ ở văn phòng, lúc tan tầm sắc mặt vẫn luôn rất xấu.
Trong lòng tôi biến thành vô cùng khổ sở, rõ ràng tâm tình Ôn Dương cũng không tốt, còn phải chiếu cố cảm xúc của tôi, tìm Dương Huyên đến hy vọng tôi có thể giúp tôi vui vẻ hơn, nhưng mà tôi ...
Tôi thở hắt ra: Cổ phần của Lương Mễ, anh và Ôn Dương thu đi, tận lực đè giá xuống thấp nhất, chỉ cần không quá thấp, hắn sẽ chấp nhận.
Quan Lỗi thở dài nói: Lần trước mượn tiền cậu, anh còn chuẩn bị sau khi nhận cái hạng mục này sẽ trả lại. Bất quá, hiện tại xem ra không cần, không bằng anh để lại, giao 10% cổ phần này cho cậu. Hiện tại có lẽ không đáng giá lắm, nhưng về sau anh tin sẽ kiếm về cho cậu gấp trăm lần, sẽ không để cậu phải chờ quá lâu. Cuối năm chúng ta có thể thấy tiền lãi, anh cũng muốn hảo hảo đền đáp nhân tình của cậu. Vô luận là vấn đề tài chính lúc trước, hay là chuyện Ôn Hách Lương Mễ hiện tại, nếu không có cậu, công ty không biết sẽ gặp phải sóng gió gì.
Tôi ngồi ở phòng ngủ, nhìn vào bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ, nói: Em nếu muốn cổ phần công ty, lúc trước đã mở miệng rồi, cũng không cần chờ đến bây giờ. Em tin về sau công ty nhất định sẽ giống như anh nói, càng ngày càng phát triển, em vẫn luôn rất có lòng tin đối với Lỗi ca và Ôn Dương, hết thảy những gì hai người bỏ ra đều sẽ có hồi báo. Nhưng những chuyện đó không liên quan gì tới em, em chỉ làm trọn trách nhiệm của một bằng hữu.
Cậu biết không? Thạch Sam. Đầu dây bên kia im lặng một hồi, nói rằng, Rất nhiều lúc anh cũng nghi ngờ cậu, hạng người gì lại có thể một chút cũng không tham, giống như một thánh nhân vậy, trợ giúp bọn anh hoàn toàn không kể công sức hay được mất. Anh và Ôn Dương có giao tình bao nhiêu năm, vẫn sẽ như trước tính toán lợi ích được mất thật rõ ràng, bao gồm cả phân chia cổ phần công ty, phân chia lời lãi. Người như cậu cơ hồ vượt khỏi nhận thức của anh rồi.
Nghe Quan Lỗi nói xong, tôi chỉ có thể cười khổ, không phải tôi không tham, tôi chỉ là không thể tham những thứ của họ, tôi nhớ rõ đời trước đã hại hai người đến bao nhiêu thảm, giấc mộng của hai người bị tôi giày xéo, lần lượt tín nhiệm sai lầm, hết thảy công sức đều bị hủy hoại không còn lại gì.
Ôn Hách, Hứa Tĩnh Khâu, Đỗ Nhu, Lương Mễ, cả cha con Tần Phủ, tôi đều cùng một loại người với bọn chúng, hoặc là nói tôi so với bọn chúng càng ác độc hơn, tôi chỉ là đang chuộc tội, chỉ có cho giúp hai người thực hiện được giấc mộng, mới có thể giảm bớt tội nghiệt trước kia.
Nhưng đối với Quan Lỗi, tôi chỉ nói lung tung: Anh đã quên năm trăm vạn kia sao? Vả lại em cũng không phải là đối với ai cũng như vậy, Lỗi ca nên hảo hảo quý trọng bằng hữu như em đây, nếu đã là thánh nhân, cấp cho em một cái bài vị trường sinh cũng không gọi gì là quá đáng a!
Phía đối diện cười nhạo: Nếu đối với anh tốt, vậy giúp anh nối dây tơ hồng cùng Dương Huyên đi, đây mới là tích đức chân chính, muốn anh lập cho em bao nhiêu cái bài vị trường sinh cũng không vấn đề.
Tôi sửng sốt, lại cười nói: Kia không được, anh và Dương Huyên một chút cũng không xứng, em không thể hại đời cô nương nhà người ta. Đề tài rốt cục có vẻ trầm trọng rồi.
Quan Lỗi không đồng ý : Sao lại không xứng đôi, anh tuy nói là diện mạo không bằng cậu, những cũng coi như là không tồi đi, sự nghiệp lại xem như có chút thành tựu rồi, chỗ nào không tốt ? Lần trước cậu còn ngăn đông đón tây như vậy, đừng cho là anh đoán không ra, có phải là có ý với người ta rồi không, có thì cứ thừa nhận, ca ca đây cũng không đến mức đoạt nữ nhân cùng huynh đệ.
Tôi cười cười: Trình độ tìm người yêu ấy, đều phải xem người trước kia, sẽ không chênh lệch nhiều lắm. Anh cảm thấy Đỗ Nhu so với Dương Huyên, là cái trình độ gì?
Quan Lỗi rất là bất mãn: Anh thừa nhận Dương Huyên tốt hơn Đỗ Nhu, nhưng người cũng phải nhìn về phía trước, anh làm sao lại không thể tìm một người tốt hơn Đỗ Nhu, nếu đều giống như cô ta, đời này của anh còn có thể sống yên ổn không?
Tôi cười một cái, nghĩ nghĩ nói: Dương Huyên tuy là bạn cùng lứa tuổi với em và Ôn Dương, nhưng người ta là học y, bảy năm liền học xong thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền vào làm ở bệnh viện tỉnh, là người duy nhất trong nhóm thực tập sinh kia được ở lại bệnh viện, lại còn không dựa vào quan hệ. Gia cảnh nhà nàng rất ưu việt, phụ thân là thương gia, ông nội cũng là thầy thuốc Trung y rất có danh vọng. Trừ bỏ này đó, bản thân Dương Huyên tính tình hiền lành, xinh đẹp thông tuệ, khí chất cũng là đoan trang xuất chúng, có phẩm chất ưu tú tựa như công chúa, lại không hề có bệnh công chúa, nấu ăn còn rất ngon. Đoan chính ở phòng khách, lại có thể vào bếp, người như vậy tựa như nhân vật trong truyện nhảy ra, anh cảm thấy anh có cái gì đòi xứng với một cô gái như thế?
Quan Lỗi hít sâu một hơi, thổn thức: Nói vậy ca ca càng động tâm. Như cậu nói thì cả hai chúng ta đều không có ai xứng, ở đâu ra nhiều cao phú soái như vậy? Chuyện tình cảm này, cũng không phải là chỉ nhìn vào điều kiện cứng nhắc, cố gắng một chút cũng không hẳn là không có cơ hội.
Tôi không đồng ý nói: Ai nói không có, Ôn Dương rất xứng, hai người đều thích hợp.
Người bên kia thiếu chút nữa giận đến nhảy qua đây: Anh coi như đã nhìn ra rồi, cậu không phải là tốt với anh, cậu thật ra là tốt với Ôn Dương, ngay cả vợ cũng giúp người ta tuyển.
Tôi chêm chọc: Chủ yếu là người ta quen Ôn Dương trước rồi, phải có thứ tự trước sau, chờ tương lai nếu có muội tử ưu tú, em nhất định giới thiệu cho Lỗi ca.
Cậu cứ lừa người đi đi!
Chờ cúp điện thoại, tôi không khỏi cảm thán, Dương Huyên thật sự rất đào hoa, trách không được người ta nói ai cưới được vợ xinh đẹp đều đoản mệnh! Đến đâu cũng kéo theo cừu hận, Quan Lỗi bất quá chỉ là thấy mặt một lần, đã liền nhớ thương rồi.
Tôi ngồi dậy chuẩn bị thu dọn một chút, một chớp mắt đứng lên, ý cười hoàn toàn cứng ngắc trên mặt, tôi phảng phất mờ mịt ngồi xuống, đưa tay sờ lên ngực.
Rõ ràng mới một khắc trước đó còn đang kinh hoàng bất an, vì sao vừa nhận một cuộc điện thoại, lại trở thành vui vẻ như thế này?
Rõ ràng mới vừa rồi còn phẫn hận Dương Huyên không thôi, hiện giờ lại đã khen người ta đến trên trời dưới đất...
Vì cái gì gần đây cảm xúc luôn dao động lớn như thế?
Có lẽ, tâm lý của tôi thật sự xảy ra vấn đề rồi...
Tôi ngồi lặng trong chốc lát, lại vội vàng đứng dậy, lục tung trong ngăn kéo, cuối cùng lấy ra một tấm danh thiếp. Đây là do vị bác sĩ Mông Cổ ở phòng y tế cho tôi, tôi còn nghĩ rằng mình vĩnh viễn không cần dùng đến, cuối cùng nhưng lại ma xui quỷ khiến đem giữ lại.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, tôi cũng dự đoán được sẽ có một ngày như thế này?
Tôi ... có lẽ thật sự phải đi gặp bác sĩ ...
Một mực chờ đến cuối tuần, tôi dậy thật sớm, Ôn Dương còn đang ngủ, tôi một mình đi đến Tứ Viện.
... ... ... ...
Cuối tuần, nam nhân dậy hơi muộn.
Như thường ngày đầu tiên là đi đến phòng bếp...
Đậu phộng, đậu tương, đậu xanh châm nước đồng thời đổ vào máy làm sữa đậu nành, sau khi ấn nút khởi động lại bắt tay chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn khác.
Rã đông bánh chẻo, nấu cho bánh nổi lên, thái nhỏ dưa chuột; đặt chảo lên bếp, chờ nóng thì dập trứng gà vào...
Mỗi một bước đều đâu vào đấy, đợi cho sữa đậu nành đánh xong, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tam Nhi hình như còn chưa dậy.
Nam nhân đi đến phòng ngủ nhưng không thấy người, chỗ ở vẫn luôn sạch sẽ hôm nay có hơi hỗn độn, chăn gối vứt tán loạn, áo ngủ chưa thu, ngăn kéo không đóng, toàn bộ đều rất lộn xộn.
Nam nhân dừng chân trong chốc lát, sau đó bắt đầu thu dọn, khi sắp xếp đến ngăn kéo, hắn nhìn thấy một chiếc bút máy quen thuộc, hắn nhớ rõ Tam Nhi có lần từng nói muốn mua bút ghi âm, đây chính là loại hắn đề cử rồi.
Nam nhân nghĩ nghĩ, cầm lên đẩy cái nút bên trên, khuỷu tay không có để ý đụng phải đồ trên tủ đầu giường, một cuốn sổ nhỏ màu nâu rơi xuống.
Hắn khom người nhặt lên, là một quyển hộ chiếu, nam nhân ngồi xuống giường lật xem, khuôn mặt một thiếu niên cười thật xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, chói mắt giống như một đóa hoa, nam nhân cười một cái, lại lật xem bên trong, mặt trên chợt xuất hiện một tấm visa đi Mỹ.
Lúc này, giọng nói trong bút ghi âm cũng phát ra...
/99
|