Tôi không đi với David.Tôi dành buổi tối thứ bảy ngồi xem chương trình National Greographic Explorer với Rebecca.Bởi lẽ khoảng ba giờ chiều,điện thoại nhà reo vang và khi nhấc máy,tôi sửng sốt nghe thấy giọng Dauntra ở đầu dây bên kia.
"Samantha hả?" .Vì lý do gì đó,cô ấy hét rất to.Tôi sớm nhận ra nguyên nhân.Dừ cô ấy đang ở đâu đi nữa thì chắc chắn nơi đó đang thật sự rất huyên náo.
"Dauntra hả?",tôi hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của nhỏ.Dauntra từ trước đến giờ chưa khi nào gọi điện đến nhà tôi.Tôi thậm chí còn không biết cô ấy có số của tôi.Tất cả số điện thoại của nhân viên ở Potomac Video đều có trên bảng thông báo trong văn phòng Stan,nhưng tôi không biết Dauntra đã ghi lại số của tôi. "Tiếng ồn gì vậy? Cậu đang ở đâu đó?"
"Một đồn cảnh sát",Dauntra hét .Tôi nghe bên đó có người nói "Đặt xuống ,nếu không sẽ tra lại còng vào tay đấy".
"Đồn cảnh sát à?" tôi hét trở lại. "Cậu đang làm quái gì ở đồn cảnh sát đấy? Có ổn không ?"
"Tớ ổn", Dauntra phấn khởi trả lời. "Tớ chỉ bị bắt giữ thôi".
"Bị bắt sao?" tôi suýt làm rơi điện thoại . "Vậy là cậu đang gọi cho tớ từ TRẠI GIAM hả?"
"Ừ",Dauntra đáp. "Vì tớ nghĩ sẽ không ra khỏi đây kịp giờ làm việc thại cửa hiệu tối nay.Cậu làm thay tớ được không? Từ bốn giờ đến lúc đóng của .Tớ hứa hôm nào sẽ làm thay cho cậu nhé !"
Tôi vẫn bàng hoàng về nơi cô ấy đang có mặt.Nhưng tôi mừng vì cả bố mẹ lẫn cô Theresa đề không có gần để tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại.Tôi chắc họ sẽ không hào hứng về việc đứa bạn ở chỗ làm gọi điện thoại cho tôi từ trại giam.
"Cậu bị bắt vì tội gì?",tôi hỏi.
"Gì cơ?" Dauntra đưa ống nghe ra xa và hét lên "Mấy người kia ,IM HẾT ĐI,tôi chẳng nghe bạn ấy nói gì".Sau đó cô ấy nói vào ống nghe với tôi "Cậu nói gì Samantha?"
"Tớ hỏi cậu bị bắt vì tội gì?"
"À,ra vậy" ,Dauntra trả lời "Nhóm chúng tớ nằm biểu tình phản đối,trước khách sạn Four Seasons ,cậu biết đấy,nơi ông bạn tổng thống của cậu mở cuộc quyên góp gấy quỹ quan trọng đó.Ôi,ông ấy chưa bao giờ kinh ngạc đến vậy!"
Phải rồi ,và đó không phải người duy nhất.Tôi còn không tin nổi điều mình đang nghe nữa là.
"Vậy ,cậu có làm thay ca cho tớ không?", Dauntra gặng hỏi. "Nếu không,cậu có thể gọi điện xem có ai khác hiups được không nhé? Tớ chỉ được gọi một cú điện thoại và tớ thực sự không muốn mất việc làm"
"Cậu chỉ được gọi một cú điện thoại và cậu gọi tớ sao?" tôi bị sốc. "Dauntra ,sao cậu không gọi cho luật sư?" Sau đó tôi chợt nhớ ra . "Mẹ tớ là luật sư.Nói tớ biết cậu ở đâu,tớ sẽ đưa mẹ đến đó và..."
"Tớ không cần luật sư",Dauntra ngắt lời. "Có người sẽ sớm đóng tiền bảo lãnh cho tớ.Nhưng không kịp giờ để tớ vào ca làm việc.Vậy cậu sẽ làm giúp tớ chứ?"
"Chắc chắn rồi" tôi đáp. "Ý tớ là tất nhiên.Tớ muốn nói..." Tôi nghe ai đó bên chỗ Dauntra hét lên những lời lẽ tục tĩu. "Ôi ,chúa ơi,Dauntra.Cẩn thận nhé !"
"Cẩn thận ư?" Dauntra bật cười. "Tờ đang có khoảng thời gian rất tuyệt! Cảm ơn Samantha".
Rồi sau đó cô ấy gác máy.
Một tiếng sau,tôi đã đứng ở quầy thu ngân tại Potomac Video và đang cố dò tìm kênh chương trình chiếu cuộc biểu tình đã khiến Dauntra bị bắt giữ trên mấy cái ti vi treo cao của cửa hiệu.
Đáng buồn thay,ti vi ở Potomac Video không lắp đặt cáp vì chúng chỉ được dùng để chiếu bộ phim nào đó cửa hiệu đang cố quảng bá trong tuần.Thế nên tất cả những gì tôi thấy là màn hình nổi hột trắng đen.Cuối cùng,Stan bảo tôi ngừng việc đó lại và cho đĩa DVD Jason Bourne mới nhất vào.Anh ấy có vẻ không ngạc nhiên lắm khi thấy tôi đến làm thay ca cho Dauntra.
"Anh thậm chí còn không muốn biết" anh ta nói khi tôi cố gắng đưa ra lý do (tôi bịa) về nơi Dauntra đang có mặt (thăm người dì bị ốm) . "Chỉ cần coi chừng mấy đứa ăn cắp vặt.Cửa hiệu của chúng ta có cả khối kẻ cắp vào tối thứ bảy.Những đứa trẻ ngốc nghếch sống quanh đây chẳng có việc gì khác để làm.Chúng thấy vui sướng khi chôm được một hay hai đĩa game Xbox"
Tôi đang đứng ở quầy thu ngân canh chừng mấy đứa trẻ ngốc nghếch sống quanh đây thì chiếc chuông treo cao trên cửa chính của hiệu reo leng keng.Nhưng không phải là ông Wade hay một trong nhưng vị khách quen thuộc đến phàn nàn về việc cửa hiệu không có đủ các phim chọn lọc,mà là chị Lucy của tôi đi vào.
Đây là một bất ngờ rất lớn vì theo như tôi biết,chị Lucy đã không đặt chân vào trong Potomac Video này nhiều năm.Những người nổi tiếng như chị Lucy không có thời gian xem phim DVD vì quá bận rộn tham dự tiệc tùng và đi chơi với bạn trai.Thất thế,chị Lucy đã dành buổi tối thứ sáu hiếm hoi ở nhà,nhưng chị luôn luôn để việc chọn lựa phim cho người khác làm.Potomac Video với tấm bìa in hình Boba Fett và Han Solo có kích cỡ to bằng người thậy,ống thông hơi lộ thiên trên trần và dòng chữ hoa viết tay (NHÀ VỆ SINH CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN.NGƯỜI KHÁC PHẢI TRẢ TIỀN) khó lòng kiểu địa điểm chị Lucy lui đến
(Han Solo :Những nhân vậy trong phim Star Wars)
Bạn hoàn toàn có thể nhìn thấy chị ấy đang đăm chiêu trong lúc đi qua kệ trưng bày phim mới ra lò,thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của gần như tất cả mọi người tại đây,hầu hết là các anh chàng đại học mặc áo thun in dòng chữ "Hãy hôn người lập dị" đang tranh cãi xem sẽ thuê đĩa phim Star Trek nào.Cuối cùng khi trông thấy tôi tại quầy thu ngân,khuôn mặt chị nhẹ nhõm hẳn ra,chị vội vã tiến đến,không để mắt tới những người đang ngẩn ngơ vì chị suốt dọc lối vào,rồi chị lên tiếng "Chào Samantha"
"Dạ" tôi đáp. "Chào chị.Chị đang làm gì ở đây vậy?" Bởi lẽ tôi cứ tưởng chị ấy đã đi chơi với anh Jack hay chí ít cũng tung tăng với vài cô bạn rồi chứ.
Rồi tôi chợt nhớ ra.
"Chúa ơi", tôi kêu lên,sợ hãi cho lợi ích của chị "Cả hai cùng phạt chị sao?"
Chị Lucy trông bối rối. "Ai cơ?"
"Bố mẹ ấy",tôi nói . "Chị biết đấy,vì chuyện kỳ thi SAT".
Chị ấy cười đáp "Không ,bố mẹ không phạt chị"
Tôi nhìn chị chằm chằm.Trên mấy cái ti vi xung quanh,hình ảnh Matt Damon nhấp nháy trong lúc anh ta nói "bọn chúng đã giết người phụ nữ tôi yêu !". Tôi để ý thấy mấy gã lập dị bên khi vực phim khoa học viễn tưởng đang nhìn chằm chằm chị Lucy với ánh mắt khao khát mãnh liệt hệt như Matt.
"À,vậy" tôi cắt lời,chính mình cảm thấy một chút bối rối, "Chị đang làm gì ở đây?"
"Ồ". Chị Lucy đổi chiếc túi xách bé tí hiệu Louis Vuitton (quà sinh nhậy bà tặng chị)từ vai này ngay sang vai kia. "Chị nghĩ chị sẽ thuê một đĩa DVD .Có thể em đã nghe về nó. Phim gì đó mang tên Hellboy có không?"
Tôi trố mắt nhìn chị . "Hellboy" tôi nói.
"Ừ" chị Lucy nhìn quanh cửa hiệu.Ngay khi chị quay sang hướng mấy gã lập dị ở khi vực phim khoa học viễn tưởng ,họ cúi nhanh xuống,giả vờ bị cuốn vào bìa đĩa phim Alien mới " Chỗ em có không?"
"phim Hellboy" tôi lặp lại . "với diễn viên Ron Perlman và Selma Blair.Sản xuất năm 2004 .Dựa theo bộ truyện tranh cùng tên của hãng Dark Horse.Hellboy ĐÓ phải không?"
"Chị đoán thế",chị Lucy đáp,trông đờ đẫn. "Chị không biết .Anh Harold giới thiệu nó".
Tôi trố mắt nhìn chị thậm chí còn dữ dội hơn "Harold MÍNKY ư?"
"Đúng rồi" ,chị nói. "Anh ấy bảo đó là một trong những bộ phim anh ấy luôn luôn yêu thích.Chị nghĩ là chị cũng đã nghe em nói về nói rồi thì phải.Chẳng phải em thích phim đó sao? Chị tưởng vậy đấy chứ".Chị Lucy chìa tay chạm vào một trong những bức hình minh họa hành động trong phim Nightmare Before Christmas mà Dauntra đã bọc quanh cái khay Cần một xu ư? Hãy lấy một xu.Có một xu à? Hãy cho một xu . "Vậy em có phim đó không?"
Không ròi khỏi người chị yêu quý,tôi lên tiếng với gã lập dị bên khu vực phim khoa học viễn tưởng . "Này,một nguời trong mấy anh lấy đĩa phim Hellboy ném qua đây giúp em".
Một giây sau,đĩa phim đáp xuống tay tôi.
Chị Lucy nhìn qua chỗ mấy gã lập dị rồi mỉm cười nói "Ồ,cảm ơn nhé"
Những gã đó xấu hổ,chuồn sang khu vực phim tài liệu cho an toàn.
"Nó đây" tôi nói và đưa cho chị Lucy đĩa DVD
Chị ấy nhìn bìa đĩa rồi nói. "Ôi trời.Vậy ra đây là Hellboy ,đây này,với mấy cái lỗ mấp mô trên đầu đấy ư?"
"Đó là sừng" tôi nói. "Anh ta đã cắt bỏ chúng"
"Ồ" chị Lucy kêu lên. "Anh ta...đẹp ư? Anh ta trông ...chẳng đẹp"
"Nó chính là điểm đối lập" tôi trả lời. "Hellboy là một ác quỷ luôn luôn xung đột với bản chất của chính mình.Anh ta là quỷ Satan trên Mặt đất nhưng được nuôi nấng bằng tình yêu thương chăm sóc của những người tốt bụng có trái tim nhân hậu,và giờ khi đã trưởng thành,Hellboy nguyện chiến đấu chống lại bản chất của mình và cứu thế giới khỏi bọn quỷ xấu xa.Anh ấy được bù đắp bằng tình yêu dành cho Liz ,cô gái không chấp nhận vận mệnh mang gien làm người tạo ra nguồn lửa".
"Ồ",chị Lucy thốt ra. "Hay đấy. Được rồi,chị lấy đĩa này.Chị phải trả em bao nhiêu đấy?"
"Một đôla",tôi đáp. "Em sẽ để chị được hưởng khoản giảm giá dành cho nhân viên vì chúng ta là người nhà mà"
"Tuyệt" chị Lucy nói và cho tay vào túi xách.Vừa làm vậy chị vừa hỏi bâng quơ,mắt không rời khỏi nền nhà đen sì do dính đầy kẹo cao su. "Em quen biết Harold,đúng không,Samantha ? kiểu quan hệ xã giao ấy?"
Tôi chớp mắt.Đây dúng thật chẳng phải lời tâng bốc,xét về mặt những đối tượng Harold xã giao.Vả lại... sự quan tâm bất chợt đặc biệt dành cho Harold Minsky này ở đâu ra vậy nhỉ?
"Dạ" tôi đáp. "Cũng không đúng lắm.Anh ấy là trợ lý cho giáo sư ở phòng máy tính của em.Nhưng bọn em không có cùng chung bạn bè.Em là người lập dị .Nhưng không lập dị với vẻ quan trọng thế."
"Ừ,nhưng em cũng sưu tập sách hình giống anh ấy,và những thứ tương tự" chị Lucy nói.
"Truyện tranh" tôi chỉnh lại. "Harold sưu tập truyện tranh.Em thích vẽ nó"
"Sao cũng được" chị Lucy tìm thấy một đôla và chìa ra. "Vấn đề là em có bao giờ nghe nói anh ấy có bạn gái chưa?"
Tôi cực kỳ bị sốc,suýt nữa ngã nhào.
"HAROLD ư? HAROLD MINSKY ư?" Cô nàng nào muốn chạm vào anh ta chứ? Với mái tóc ấy? "Không .Harold không có bạn gái"
"chị cũng không nghĩ là có" Lucy nói,trông rất suy tư . "Đó là điều khiến chuyện này quá kỳ lạ".
"Chuyện gì quá kỳ lạ?"
"À,thực tế thì anh ấy chẳng có vẻ gì là thích chị cả" chị Lucy lên tiếng. "Nhưng chị đoán anh ấy thích chị.Nhưng anh ấy chẳng có vẻ gì là thích chị.Điều chị muốn nói là..."
"Em hiểu ý chị rồi" tôi ngắt ngang. "Ý chị là anh ấy không tán tỉnh chị chứ gì"
"Ừ,đúng rồi" chị ấy xác nhận. "Như vậy thì thật quá ...kỳ lạ"
Vấn đề là bạn không thể tức điên lên với chị ấy,vì chị ấy đã nói năng như thế.Chị ấy thực tình không biết gì hơn.Chị Lucy là kiểu cô nàng mà bọn con trai luôn tán tỉnh,tất cả các anh chàng,ngoại trừ những người đồng tính hoặc đã có bạn gái nhuư Daivd.Có một anh không tán tỉnh chị,như Harold ,là cả một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đối với chị Lucy
Và hiển nhiên ,đó không phải điều chị ấy đặc biệt "khoái mê tơi" (trong sách SAT định nghĩa đó là "cảm kích hay thích thú")
"Chị Lucy" tôi nói. "Bố mẹ thích Harold vì nghĩ anh ấy là kiểu con trai sẽ không tán tỉnh chị.Thế nên trừ khi chị muốn người khác tệ hơn nữa" (cho dù phải nói thật rằng chẳng ai tệ hơn Harold,một gã lập dị thông thái.Có lẽ ngoài trừ ai đó ở trường của David và Rebecca) "em sẽ không phàn nàn,nếu em là chị"
"chị có phàn nàn gì đâu" chị Lucy lên tiếng ,nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói "Em điên à?" . "Chỉ là chuyên này kỳ lạ,thế thôi.Ý chị muốn nói,tất cả bọn con trai đều thích chị.Tại sao anh ấy lại không?"
Giờ tôi cảm nhận được sự tức tối đang bừng phát nơi chị.Nói thật,chị Lucy là người tuyệt vời nhất trong tất cả các người chị,cụ thể là chuyện bọt tránh thai chị ấy đã đưa cho tôi.
Nhưng chị ấyt cũng là một trong những người kiêu căng nhất trên đời
"Không phải ai cũng đánh giá con người dựa vào bề ngoài ,chị Lucy à" ,tôi nói với chị ấy. "Em chắc chắn trong nhóm bạn bè của chị ,điều đó "mang tính bắt buộc" (trong sách SAT định nghĩa đó là "quy ước hay phù hợp") nhưng anh Harold có lẽ học cách đánh giá mọi người dựa vào bên trong nhiều hơn là bên ngoài"
Chị Lucy đứng ngây ra nhìn tôi,tôi vỗ nhẹ lên bìa đĩa DVD chị ấy thuê.
"Như anh ấy" tôi tiếp lời,chỉ vào nhân vật Hellboy. "Anh ấy trông ghê tởm,đúng không? Nhưng tính cách anh ấy không phải vậy.Chị không thể lúc nào cũng "trông mặt mà bắt hình dong" .Những người xấu xí có thể mang tâm hồn cao đẹp.Còn những người đẹp đẽ có thể mang tâm đĩa độc ác.Đó là tất cả những gì em muốn nói.Có lẽ anh Harold nghĩ tâm hồn bên trong của chị đã bó quên điều gì đó đáng khao khát"
"Sao cơ?" chị Lucy hỏi gặng lại một cách gay gắt. "Chị không phải kẻ độc ác.Hay ngu ngốc cũng không nếu đó là điều em đang nghĩ.Và chị không biết từ "Tinh nghịch" có nghĩa là gì cũng đâu phải lý do..."
"Vậy tại sao chị lại quan tâm?" tôi hỏi chỉ để chắc chắn rằng chị ấy không,ngược lại tất cả các quy luật của tự nhiên,đi mê anh Harold. "Chẳng phải chị đã có bạn trai rồi sao? Mà anh Jack đâu rồi?"
"Ồ" chị Lucy kêu lên và lại cúi nhìn chăm chăm xuống nền nhà. "Tuần này anh ấy không về đây.Chị nói với anh ấy làm thế.Em biết rồi đó,bố mẹ đã bực tức thế nào về vụ kỳ thi SAT".
"Phải rồi" tôi lên tiếng ,có chút cảm thông hơn. "Em nghe nói về chuyện ở cửa hiệu Bare Essentials rồi và chuyện đội cổ vũ nữa.Hẳn là rất tệ"
"Không sao" chị Lucy nhún vai trả lời. "Dù sao chị cũng không còn muốn tham gia đội cổ vũ.Chẳng còn vui vẻ gì khi em là người đứng đầu.Giờ chị là sinh viên năm cuối,chị có nhiệm vụ giúp đỡ dựng đội hình và mọi thứ.Trách nhiệm quá nhiều.Em hiểu ý chị chứ?: "
Tôi không chắc đã bao giờ nghe ai nói rằng dựng đội hình cổ vũ lại là trách nhiệm quá khó khăn.Nhưng tôi nghĩ sẽ nhớ lời chị về chuyện đó.Ý tôi là Chúa mới biết tôi chưa bao giờ dựng đội hình.Có lẽ nó khó lắm.Khó như chuyện hòa nhập chủ thể của một bức vẽ với phông nền .Ai biết được?
"Anh Jack có bực không?" tôi hỏi. "Ý em là,anh ấy đón nhận sự việc thế nào?" Bởi lẽ anh Jack là kiểu người mong đợi được đối đãi như thể anh ấy là quan trọng nhất trong cuộc đời của mọi người.
"Ồ,anh ấy nổi điên gầm lên như bò rống ấy chứ" giọng chị Lucy vui vẻ. "Anh ấy muốn biết tại sao anh ấy không thể trở thành gia sư của chị...như thể điểm số của anh ta khá hơn nhiều của chị vậy.Bố mẹ sẽ dẹp ngay ý nghĩ nhảm nhí đó.Cả hai ca cẩm suốt vậy hai đứa học hành được chừng bao nhiêu rồi? Cộng thêm việc hai bác Slater muốn Jack tập trung vào chuyên học của anh ấy.Anh ấy thực sự không chú tâm nhiều đến việc học,cứ về đây mỗi cuối tuần,rồi đủ thứ việc.Jack bị điểm F một vấn đề án nào đó và tất cả bị bóp méo thành ra chuyện này"
Tôi dễ dàng hình dung sự việc.Nhà Slater phải chi nhiều thứ để anh Jack chính thức được vào Đại học Thiết kế tại Đảo Rhode ,do anh ấy đạt điểm số dưới mức trung bình.Tôi đoán toàn bộ lập luận của anh cho rằng điểm số không chứng tỏ được gì đã thực sự không đi theo hướng anh đề ra.
"Vậy em nghĩ chị sẽ nhớ anh ấy lắm" tôi nói,cố an ủi chị mình. "Khoảng thời gian hai người xa nhau,điểm số của chị sẽ nâng lên và mọi chuyện sẽ lại ổn cà mà"
"Chị nghĩ vậy" chị Lucy nói,hơi lơ đãng. "Em nghĩ xem anh Harold có thích bánh socola không? Vì chị đang nghĩ có thể sẽ làm vài cái cho anh ấy.Như lời cảm ơn cho việc dạy kèm chị đó mà"
"Bố mẹ đã trả công cho anh ấy dạy kèm chị rồi" tôi lưu ý. "Chị không cầm làm bánh cho anh ấy đâu"
"Chị biết.Nhưng có hại gì đâu khi tỏ ra tử tế với mọi người".Chị ấy lấy túi xách và để đĩa DVD vào trong. "Ừ ,cảm ơn em nhé"
"Không có gì" .Sau đó nhận thấy có lẽ mình đang trở nên lố bịch (ý tôi là chị LUCY mê anh Harold Minsky ư? Thôi,cho tôi xin) tôi nói thêm "À em cũng cảm ơn chị nhé . Về...chị biết rồi đó.Món đồ chị để cho em ấy"
"À không có gì" chị Lucy nói kèm theo cái nhát mắt khiến một gã lập dị va vào miếng bìa hình Boba Fett to bằng người thật rồi anh ta vội vã sửa nó lại cho thẳng.
"Này Madison" .Stan bất ngờ xuất hiện cạnh tôi và ra hiệu về phía chị Lucy . "Bạn em hả?"
"Chị của em" tôi đáp. "Lucy .Chị Lucy ,đây là người quản lý buổi tối,anh Stan"
"Xin chào" chị Lucy lịch sự lên tiếng trong lúc Stan chỉ biết sũng người nhìn chị như thể chị bước ra từ bộ phim Amazing Nurse Nanako vậy.
"Xin chào" anh ấy thì thào.Sau khi lấy lại bình tĩnh,Stan lên tiếng "nghe này,Madison,em muốn về nhà với chị thì đi đi.Anh sẽ đóng cửa cho"
Tôi nhìn đồng hồ trên tường.Còn những mười lăm phút nữa ca làm việc của tôi mới kết thúc.Và anh ấy cho tôi về sớm ! Chúa ơi,đôi khi thật tuyệt vời khi có một người chị hấp dẫn.
"Cảm ơn anh Stan" tôi nói, lấy áo khoác và ba lô
"Ừ ,đợi chút" anh Stan nói khi tôi định cúi người chui ra khỏi quầy để về cùng chị Lucy
Tôi chợt nhớ ra và lẳng lặng đưa ba lô của mình cho anh ta.Stan mở ra, nhanh nhẹn xem xét khắp ngóc ngách ba lô trong khi chị Lucy tò mò đứng nhìn.
"Được rồi,em đi đi" Stan nói khi đã lục lọi xong đưa lại ba lô cho tôi. "Chúc buổi tối vui vẻ."
"Cảm ơn ,hẹn gặp lại anh" tôi đáp
Và chị Lucy cùng tôi bước đi trong khí trời khô lạnh của đêm tối.
"Anh ta khám xét tất cả ba lô của mọi người trước khi về" chị Lucy hỏi ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, "hay chỉ có ba lô của mình em?"
"Của tất cả" tôi đáp
"Chúa ơi" chị Lucy kêu lên . "Em không cảm thấy khó chịu về việc đó sao?"
"Em không biết" tôi nói.Sự thật là tôi có những chuyện to tát cần bận tâm hơn so với việc ba lô có bị khám xét sau buổi làm việc hay không.Tôi tưởng chị Lucy cũng thế chứ. "Ở Bare Essentials họ không lục xét túi xách của chị à?"
"Không hề"
"À" tôi trằm ngâm , "thực ra chị đâu thể bán mấy cái áo ngực trên trang web eBay được nhiều tiền như mấy đĩa DVD đánh cấp"
"Gì hả,em đùa à?" Chị Lucy khịt mũi ."Vài cái áo ngực bán lẻ được tới tám mươi đô.Chị thật sự ngạc nhiên về em đấy Samantha ,em chịu đựng được cách đối xử đó.Cái gã Stan ấy.Chẳng phải là em chút nào"
"vậy theo chị em phải làm gì đây?" tôi càu nhàu. "Nằm biểu tình phản đối sao?"
"Chị không biết" chị Lucy nói . "Nhưng phải làm gì đó chứ"
Chị ấy nói hay thật đấy.Bố mẹ đâu còn bắt chị ấy đi làm nữa.Nhưng tôi thì cần công việc,muốn có tiền trả cho mấy dụng cụ học vẽ.
Khi ấy.lẽ ra tôi phải biết chứ.Ý tôi là,sự xuất hiện như vậy của chị Lucy ở Potomac Video lẽ ra là dấu hiệu cảnh báo đầu tiên cho tôi về điều đang xảy ra với chị ấy.
Nhưng tôi đang dồn tâm trí vào vấn đề của riêng mình nên không chú ý đến vấn đề của chị.Nhất là xét đến thực tế các vấn đề của tôi thế nào đây? Chúng sắp trở thành một vấn đề to lớn.
Mười điều tôi cư xử thật tệ trong vai trờ bạn gái:
10. Thay vì đi với bạn trai vào tối thứ bảy,tôi chọn cách làm thay ca cho người bị bắt giữ ngày hôm ấy vì tội biểu tình phản đối điều mà bố bạn trai tôi ủng hộ.
9. Rồi tôi không gọi cho anh ấy.
8. Bạn trai của tôi ấy,anh ấy đã đề nghị tôi làm thế.Tối hôm ấy sau khi từ chỗ làm về nhà tôi nghe tin tức về hàng trăm người bị bắt giữ do tội nằm ngay đơ giả chết phía trước cái khách sạn anh ấy đang dùng bữa tối trong đó.
7. Và khi anh ấy (bạn trai tôi) gọi,tôi chuyển cuộc gọi sang chế độ hộp thư thoại,vì tôi không biết phải làm sao
6. Dù tôi biết chắc chắn rằng anh ấy buồn lắm.
5. Vì những người trông như thế họ rất,rất ghét bố anh ấy
4. Nhưng tôi có quá nhiều vấn đề của riêng mình.Chẳng hạn như tôi cần quyết định xem có đồng ý với anh không,về chuyện chúng tôi đã sẵn sàng chưa.Cho việc - bạn -biết-là-gì-rồi-đấy
3. Tôi không chắc mình đã sẵn sằng
2. Chi ít là chưa trong hầu hết thời gian
Và điều số một tôi cư xử thật tệ trong vai trò bạn gái
Hôm sau tôi không gọi cho anh ấy.Cũng không nghe điện thoại anh ấy gọi cho tôi.
"Samantha hả?" .Vì lý do gì đó,cô ấy hét rất to.Tôi sớm nhận ra nguyên nhân.Dừ cô ấy đang ở đâu đi nữa thì chắc chắn nơi đó đang thật sự rất huyên náo.
"Dauntra hả?",tôi hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của nhỏ.Dauntra từ trước đến giờ chưa khi nào gọi điện đến nhà tôi.Tôi thậm chí còn không biết cô ấy có số của tôi.Tất cả số điện thoại của nhân viên ở Potomac Video đều có trên bảng thông báo trong văn phòng Stan,nhưng tôi không biết Dauntra đã ghi lại số của tôi. "Tiếng ồn gì vậy? Cậu đang ở đâu đó?"
"Một đồn cảnh sát",Dauntra hét .Tôi nghe bên đó có người nói "Đặt xuống ,nếu không sẽ tra lại còng vào tay đấy".
"Đồn cảnh sát à?" tôi hét trở lại. "Cậu đang làm quái gì ở đồn cảnh sát đấy? Có ổn không ?"
"Tớ ổn", Dauntra phấn khởi trả lời. "Tớ chỉ bị bắt giữ thôi".
"Bị bắt sao?" tôi suýt làm rơi điện thoại . "Vậy là cậu đang gọi cho tớ từ TRẠI GIAM hả?"
"Ừ",Dauntra đáp. "Vì tớ nghĩ sẽ không ra khỏi đây kịp giờ làm việc thại cửa hiệu tối nay.Cậu làm thay tớ được không? Từ bốn giờ đến lúc đóng của .Tớ hứa hôm nào sẽ làm thay cho cậu nhé !"
Tôi vẫn bàng hoàng về nơi cô ấy đang có mặt.Nhưng tôi mừng vì cả bố mẹ lẫn cô Theresa đề không có gần để tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại.Tôi chắc họ sẽ không hào hứng về việc đứa bạn ở chỗ làm gọi điện thoại cho tôi từ trại giam.
"Cậu bị bắt vì tội gì?",tôi hỏi.
"Gì cơ?" Dauntra đưa ống nghe ra xa và hét lên "Mấy người kia ,IM HẾT ĐI,tôi chẳng nghe bạn ấy nói gì".Sau đó cô ấy nói vào ống nghe với tôi "Cậu nói gì Samantha?"
"Tớ hỏi cậu bị bắt vì tội gì?"
"À,ra vậy" ,Dauntra trả lời "Nhóm chúng tớ nằm biểu tình phản đối,trước khách sạn Four Seasons ,cậu biết đấy,nơi ông bạn tổng thống của cậu mở cuộc quyên góp gấy quỹ quan trọng đó.Ôi,ông ấy chưa bao giờ kinh ngạc đến vậy!"
Phải rồi ,và đó không phải người duy nhất.Tôi còn không tin nổi điều mình đang nghe nữa là.
"Vậy ,cậu có làm thay ca cho tớ không?", Dauntra gặng hỏi. "Nếu không,cậu có thể gọi điện xem có ai khác hiups được không nhé? Tớ chỉ được gọi một cú điện thoại và tớ thực sự không muốn mất việc làm"
"Cậu chỉ được gọi một cú điện thoại và cậu gọi tớ sao?" tôi bị sốc. "Dauntra ,sao cậu không gọi cho luật sư?" Sau đó tôi chợt nhớ ra . "Mẹ tớ là luật sư.Nói tớ biết cậu ở đâu,tớ sẽ đưa mẹ đến đó và..."
"Tớ không cần luật sư",Dauntra ngắt lời. "Có người sẽ sớm đóng tiền bảo lãnh cho tớ.Nhưng không kịp giờ để tớ vào ca làm việc.Vậy cậu sẽ làm giúp tớ chứ?"
"Chắc chắn rồi" tôi đáp. "Ý tớ là tất nhiên.Tớ muốn nói..." Tôi nghe ai đó bên chỗ Dauntra hét lên những lời lẽ tục tĩu. "Ôi ,chúa ơi,Dauntra.Cẩn thận nhé !"
"Cẩn thận ư?" Dauntra bật cười. "Tờ đang có khoảng thời gian rất tuyệt! Cảm ơn Samantha".
Rồi sau đó cô ấy gác máy.
Một tiếng sau,tôi đã đứng ở quầy thu ngân tại Potomac Video và đang cố dò tìm kênh chương trình chiếu cuộc biểu tình đã khiến Dauntra bị bắt giữ trên mấy cái ti vi treo cao của cửa hiệu.
Đáng buồn thay,ti vi ở Potomac Video không lắp đặt cáp vì chúng chỉ được dùng để chiếu bộ phim nào đó cửa hiệu đang cố quảng bá trong tuần.Thế nên tất cả những gì tôi thấy là màn hình nổi hột trắng đen.Cuối cùng,Stan bảo tôi ngừng việc đó lại và cho đĩa DVD Jason Bourne mới nhất vào.Anh ấy có vẻ không ngạc nhiên lắm khi thấy tôi đến làm thay ca cho Dauntra.
"Anh thậm chí còn không muốn biết" anh ta nói khi tôi cố gắng đưa ra lý do (tôi bịa) về nơi Dauntra đang có mặt (thăm người dì bị ốm) . "Chỉ cần coi chừng mấy đứa ăn cắp vặt.Cửa hiệu của chúng ta có cả khối kẻ cắp vào tối thứ bảy.Những đứa trẻ ngốc nghếch sống quanh đây chẳng có việc gì khác để làm.Chúng thấy vui sướng khi chôm được một hay hai đĩa game Xbox"
Tôi đang đứng ở quầy thu ngân canh chừng mấy đứa trẻ ngốc nghếch sống quanh đây thì chiếc chuông treo cao trên cửa chính của hiệu reo leng keng.Nhưng không phải là ông Wade hay một trong nhưng vị khách quen thuộc đến phàn nàn về việc cửa hiệu không có đủ các phim chọn lọc,mà là chị Lucy của tôi đi vào.
Đây là một bất ngờ rất lớn vì theo như tôi biết,chị Lucy đã không đặt chân vào trong Potomac Video này nhiều năm.Những người nổi tiếng như chị Lucy không có thời gian xem phim DVD vì quá bận rộn tham dự tiệc tùng và đi chơi với bạn trai.Thất thế,chị Lucy đã dành buổi tối thứ sáu hiếm hoi ở nhà,nhưng chị luôn luôn để việc chọn lựa phim cho người khác làm.Potomac Video với tấm bìa in hình Boba Fett và Han Solo có kích cỡ to bằng người thậy,ống thông hơi lộ thiên trên trần và dòng chữ hoa viết tay (NHÀ VỆ SINH CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN.NGƯỜI KHÁC PHẢI TRẢ TIỀN) khó lòng kiểu địa điểm chị Lucy lui đến
(Han Solo :Những nhân vậy trong phim Star Wars)
Bạn hoàn toàn có thể nhìn thấy chị ấy đang đăm chiêu trong lúc đi qua kệ trưng bày phim mới ra lò,thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của gần như tất cả mọi người tại đây,hầu hết là các anh chàng đại học mặc áo thun in dòng chữ "Hãy hôn người lập dị" đang tranh cãi xem sẽ thuê đĩa phim Star Trek nào.Cuối cùng khi trông thấy tôi tại quầy thu ngân,khuôn mặt chị nhẹ nhõm hẳn ra,chị vội vã tiến đến,không để mắt tới những người đang ngẩn ngơ vì chị suốt dọc lối vào,rồi chị lên tiếng "Chào Samantha"
"Dạ" tôi đáp. "Chào chị.Chị đang làm gì ở đây vậy?" Bởi lẽ tôi cứ tưởng chị ấy đã đi chơi với anh Jack hay chí ít cũng tung tăng với vài cô bạn rồi chứ.
Rồi tôi chợt nhớ ra.
"Chúa ơi", tôi kêu lên,sợ hãi cho lợi ích của chị "Cả hai cùng phạt chị sao?"
Chị Lucy trông bối rối. "Ai cơ?"
"Bố mẹ ấy",tôi nói . "Chị biết đấy,vì chuyện kỳ thi SAT".
Chị ấy cười đáp "Không ,bố mẹ không phạt chị"
Tôi nhìn chị chằm chằm.Trên mấy cái ti vi xung quanh,hình ảnh Matt Damon nhấp nháy trong lúc anh ta nói "bọn chúng đã giết người phụ nữ tôi yêu !". Tôi để ý thấy mấy gã lập dị bên khi vực phim khoa học viễn tưởng đang nhìn chằm chằm chị Lucy với ánh mắt khao khát mãnh liệt hệt như Matt.
"À,vậy" tôi cắt lời,chính mình cảm thấy một chút bối rối, "Chị đang làm gì ở đây?"
"Ồ". Chị Lucy đổi chiếc túi xách bé tí hiệu Louis Vuitton (quà sinh nhậy bà tặng chị)từ vai này ngay sang vai kia. "Chị nghĩ chị sẽ thuê một đĩa DVD .Có thể em đã nghe về nó. Phim gì đó mang tên Hellboy có không?"
Tôi trố mắt nhìn chị . "Hellboy" tôi nói.
"Ừ" chị Lucy nhìn quanh cửa hiệu.Ngay khi chị quay sang hướng mấy gã lập dị ở khi vực phim khoa học viễn tưởng ,họ cúi nhanh xuống,giả vờ bị cuốn vào bìa đĩa phim Alien mới " Chỗ em có không?"
"phim Hellboy" tôi lặp lại . "với diễn viên Ron Perlman và Selma Blair.Sản xuất năm 2004 .Dựa theo bộ truyện tranh cùng tên của hãng Dark Horse.Hellboy ĐÓ phải không?"
"Chị đoán thế",chị Lucy đáp,trông đờ đẫn. "Chị không biết .Anh Harold giới thiệu nó".
Tôi trố mắt nhìn chị thậm chí còn dữ dội hơn "Harold MÍNKY ư?"
"Đúng rồi" ,chị nói. "Anh ấy bảo đó là một trong những bộ phim anh ấy luôn luôn yêu thích.Chị nghĩ là chị cũng đã nghe em nói về nói rồi thì phải.Chẳng phải em thích phim đó sao? Chị tưởng vậy đấy chứ".Chị Lucy chìa tay chạm vào một trong những bức hình minh họa hành động trong phim Nightmare Before Christmas mà Dauntra đã bọc quanh cái khay Cần một xu ư? Hãy lấy một xu.Có một xu à? Hãy cho một xu . "Vậy em có phim đó không?"
Không ròi khỏi người chị yêu quý,tôi lên tiếng với gã lập dị bên khu vực phim khoa học viễn tưởng . "Này,một nguời trong mấy anh lấy đĩa phim Hellboy ném qua đây giúp em".
Một giây sau,đĩa phim đáp xuống tay tôi.
Chị Lucy nhìn qua chỗ mấy gã lập dị rồi mỉm cười nói "Ồ,cảm ơn nhé"
Những gã đó xấu hổ,chuồn sang khu vực phim tài liệu cho an toàn.
"Nó đây" tôi nói và đưa cho chị Lucy đĩa DVD
Chị ấy nhìn bìa đĩa rồi nói. "Ôi trời.Vậy ra đây là Hellboy ,đây này,với mấy cái lỗ mấp mô trên đầu đấy ư?"
"Đó là sừng" tôi nói. "Anh ta đã cắt bỏ chúng"
"Ồ" chị Lucy kêu lên. "Anh ta...đẹp ư? Anh ta trông ...chẳng đẹp"
"Nó chính là điểm đối lập" tôi trả lời. "Hellboy là một ác quỷ luôn luôn xung đột với bản chất của chính mình.Anh ta là quỷ Satan trên Mặt đất nhưng được nuôi nấng bằng tình yêu thương chăm sóc của những người tốt bụng có trái tim nhân hậu,và giờ khi đã trưởng thành,Hellboy nguyện chiến đấu chống lại bản chất của mình và cứu thế giới khỏi bọn quỷ xấu xa.Anh ấy được bù đắp bằng tình yêu dành cho Liz ,cô gái không chấp nhận vận mệnh mang gien làm người tạo ra nguồn lửa".
"Ồ",chị Lucy thốt ra. "Hay đấy. Được rồi,chị lấy đĩa này.Chị phải trả em bao nhiêu đấy?"
"Một đôla",tôi đáp. "Em sẽ để chị được hưởng khoản giảm giá dành cho nhân viên vì chúng ta là người nhà mà"
"Tuyệt" chị Lucy nói và cho tay vào túi xách.Vừa làm vậy chị vừa hỏi bâng quơ,mắt không rời khỏi nền nhà đen sì do dính đầy kẹo cao su. "Em quen biết Harold,đúng không,Samantha ? kiểu quan hệ xã giao ấy?"
Tôi chớp mắt.Đây dúng thật chẳng phải lời tâng bốc,xét về mặt những đối tượng Harold xã giao.Vả lại... sự quan tâm bất chợt đặc biệt dành cho Harold Minsky này ở đâu ra vậy nhỉ?
"Dạ" tôi đáp. "Cũng không đúng lắm.Anh ấy là trợ lý cho giáo sư ở phòng máy tính của em.Nhưng bọn em không có cùng chung bạn bè.Em là người lập dị .Nhưng không lập dị với vẻ quan trọng thế."
"Ừ,nhưng em cũng sưu tập sách hình giống anh ấy,và những thứ tương tự" chị Lucy nói.
"Truyện tranh" tôi chỉnh lại. "Harold sưu tập truyện tranh.Em thích vẽ nó"
"Sao cũng được" chị Lucy tìm thấy một đôla và chìa ra. "Vấn đề là em có bao giờ nghe nói anh ấy có bạn gái chưa?"
Tôi cực kỳ bị sốc,suýt nữa ngã nhào.
"HAROLD ư? HAROLD MINSKY ư?" Cô nàng nào muốn chạm vào anh ta chứ? Với mái tóc ấy? "Không .Harold không có bạn gái"
"chị cũng không nghĩ là có" Lucy nói,trông rất suy tư . "Đó là điều khiến chuyện này quá kỳ lạ".
"Chuyện gì quá kỳ lạ?"
"À,thực tế thì anh ấy chẳng có vẻ gì là thích chị cả" chị Lucy lên tiếng. "Nhưng chị đoán anh ấy thích chị.Nhưng anh ấy chẳng có vẻ gì là thích chị.Điều chị muốn nói là..."
"Em hiểu ý chị rồi" tôi ngắt ngang. "Ý chị là anh ấy không tán tỉnh chị chứ gì"
"Ừ,đúng rồi" chị ấy xác nhận. "Như vậy thì thật quá ...kỳ lạ"
Vấn đề là bạn không thể tức điên lên với chị ấy,vì chị ấy đã nói năng như thế.Chị ấy thực tình không biết gì hơn.Chị Lucy là kiểu cô nàng mà bọn con trai luôn tán tỉnh,tất cả các anh chàng,ngoại trừ những người đồng tính hoặc đã có bạn gái nhuư Daivd.Có một anh không tán tỉnh chị,như Harold ,là cả một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ đối với chị Lucy
Và hiển nhiên ,đó không phải điều chị ấy đặc biệt "khoái mê tơi" (trong sách SAT định nghĩa đó là "cảm kích hay thích thú")
"Chị Lucy" tôi nói. "Bố mẹ thích Harold vì nghĩ anh ấy là kiểu con trai sẽ không tán tỉnh chị.Thế nên trừ khi chị muốn người khác tệ hơn nữa" (cho dù phải nói thật rằng chẳng ai tệ hơn Harold,một gã lập dị thông thái.Có lẽ ngoài trừ ai đó ở trường của David và Rebecca) "em sẽ không phàn nàn,nếu em là chị"
"chị có phàn nàn gì đâu" chị Lucy lên tiếng ,nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói "Em điên à?" . "Chỉ là chuyên này kỳ lạ,thế thôi.Ý chị muốn nói,tất cả bọn con trai đều thích chị.Tại sao anh ấy lại không?"
Giờ tôi cảm nhận được sự tức tối đang bừng phát nơi chị.Nói thật,chị Lucy là người tuyệt vời nhất trong tất cả các người chị,cụ thể là chuyện bọt tránh thai chị ấy đã đưa cho tôi.
Nhưng chị ấyt cũng là một trong những người kiêu căng nhất trên đời
"Không phải ai cũng đánh giá con người dựa vào bề ngoài ,chị Lucy à" ,tôi nói với chị ấy. "Em chắc chắn trong nhóm bạn bè của chị ,điều đó "mang tính bắt buộc" (trong sách SAT định nghĩa đó là "quy ước hay phù hợp") nhưng anh Harold có lẽ học cách đánh giá mọi người dựa vào bên trong nhiều hơn là bên ngoài"
Chị Lucy đứng ngây ra nhìn tôi,tôi vỗ nhẹ lên bìa đĩa DVD chị ấy thuê.
"Như anh ấy" tôi tiếp lời,chỉ vào nhân vật Hellboy. "Anh ấy trông ghê tởm,đúng không? Nhưng tính cách anh ấy không phải vậy.Chị không thể lúc nào cũng "trông mặt mà bắt hình dong" .Những người xấu xí có thể mang tâm hồn cao đẹp.Còn những người đẹp đẽ có thể mang tâm đĩa độc ác.Đó là tất cả những gì em muốn nói.Có lẽ anh Harold nghĩ tâm hồn bên trong của chị đã bó quên điều gì đó đáng khao khát"
"Sao cơ?" chị Lucy hỏi gặng lại một cách gay gắt. "Chị không phải kẻ độc ác.Hay ngu ngốc cũng không nếu đó là điều em đang nghĩ.Và chị không biết từ "Tinh nghịch" có nghĩa là gì cũng đâu phải lý do..."
"Vậy tại sao chị lại quan tâm?" tôi hỏi chỉ để chắc chắn rằng chị ấy không,ngược lại tất cả các quy luật của tự nhiên,đi mê anh Harold. "Chẳng phải chị đã có bạn trai rồi sao? Mà anh Jack đâu rồi?"
"Ồ" chị Lucy kêu lên và lại cúi nhìn chăm chăm xuống nền nhà. "Tuần này anh ấy không về đây.Chị nói với anh ấy làm thế.Em biết rồi đó,bố mẹ đã bực tức thế nào về vụ kỳ thi SAT".
"Phải rồi" tôi lên tiếng ,có chút cảm thông hơn. "Em nghe nói về chuyện ở cửa hiệu Bare Essentials rồi và chuyện đội cổ vũ nữa.Hẳn là rất tệ"
"Không sao" chị Lucy nhún vai trả lời. "Dù sao chị cũng không còn muốn tham gia đội cổ vũ.Chẳng còn vui vẻ gì khi em là người đứng đầu.Giờ chị là sinh viên năm cuối,chị có nhiệm vụ giúp đỡ dựng đội hình và mọi thứ.Trách nhiệm quá nhiều.Em hiểu ý chị chứ?: "
Tôi không chắc đã bao giờ nghe ai nói rằng dựng đội hình cổ vũ lại là trách nhiệm quá khó khăn.Nhưng tôi nghĩ sẽ nhớ lời chị về chuyện đó.Ý tôi là Chúa mới biết tôi chưa bao giờ dựng đội hình.Có lẽ nó khó lắm.Khó như chuyện hòa nhập chủ thể của một bức vẽ với phông nền .Ai biết được?
"Anh Jack có bực không?" tôi hỏi. "Ý em là,anh ấy đón nhận sự việc thế nào?" Bởi lẽ anh Jack là kiểu người mong đợi được đối đãi như thể anh ấy là quan trọng nhất trong cuộc đời của mọi người.
"Ồ,anh ấy nổi điên gầm lên như bò rống ấy chứ" giọng chị Lucy vui vẻ. "Anh ấy muốn biết tại sao anh ấy không thể trở thành gia sư của chị...như thể điểm số của anh ta khá hơn nhiều của chị vậy.Bố mẹ sẽ dẹp ngay ý nghĩ nhảm nhí đó.Cả hai ca cẩm suốt vậy hai đứa học hành được chừng bao nhiêu rồi? Cộng thêm việc hai bác Slater muốn Jack tập trung vào chuyên học của anh ấy.Anh ấy thực sự không chú tâm nhiều đến việc học,cứ về đây mỗi cuối tuần,rồi đủ thứ việc.Jack bị điểm F một vấn đề án nào đó và tất cả bị bóp méo thành ra chuyện này"
Tôi dễ dàng hình dung sự việc.Nhà Slater phải chi nhiều thứ để anh Jack chính thức được vào Đại học Thiết kế tại Đảo Rhode ,do anh ấy đạt điểm số dưới mức trung bình.Tôi đoán toàn bộ lập luận của anh cho rằng điểm số không chứng tỏ được gì đã thực sự không đi theo hướng anh đề ra.
"Vậy em nghĩ chị sẽ nhớ anh ấy lắm" tôi nói,cố an ủi chị mình. "Khoảng thời gian hai người xa nhau,điểm số của chị sẽ nâng lên và mọi chuyện sẽ lại ổn cà mà"
"Chị nghĩ vậy" chị Lucy nói,hơi lơ đãng. "Em nghĩ xem anh Harold có thích bánh socola không? Vì chị đang nghĩ có thể sẽ làm vài cái cho anh ấy.Như lời cảm ơn cho việc dạy kèm chị đó mà"
"Bố mẹ đã trả công cho anh ấy dạy kèm chị rồi" tôi lưu ý. "Chị không cầm làm bánh cho anh ấy đâu"
"Chị biết.Nhưng có hại gì đâu khi tỏ ra tử tế với mọi người".Chị ấy lấy túi xách và để đĩa DVD vào trong. "Ừ ,cảm ơn em nhé"
"Không có gì" .Sau đó nhận thấy có lẽ mình đang trở nên lố bịch (ý tôi là chị LUCY mê anh Harold Minsky ư? Thôi,cho tôi xin) tôi nói thêm "À em cũng cảm ơn chị nhé . Về...chị biết rồi đó.Món đồ chị để cho em ấy"
"À không có gì" chị Lucy nói kèm theo cái nhát mắt khiến một gã lập dị va vào miếng bìa hình Boba Fett to bằng người thật rồi anh ta vội vã sửa nó lại cho thẳng.
"Này Madison" .Stan bất ngờ xuất hiện cạnh tôi và ra hiệu về phía chị Lucy . "Bạn em hả?"
"Chị của em" tôi đáp. "Lucy .Chị Lucy ,đây là người quản lý buổi tối,anh Stan"
"Xin chào" chị Lucy lịch sự lên tiếng trong lúc Stan chỉ biết sũng người nhìn chị như thể chị bước ra từ bộ phim Amazing Nurse Nanako vậy.
"Xin chào" anh ấy thì thào.Sau khi lấy lại bình tĩnh,Stan lên tiếng "nghe này,Madison,em muốn về nhà với chị thì đi đi.Anh sẽ đóng cửa cho"
Tôi nhìn đồng hồ trên tường.Còn những mười lăm phút nữa ca làm việc của tôi mới kết thúc.Và anh ấy cho tôi về sớm ! Chúa ơi,đôi khi thật tuyệt vời khi có một người chị hấp dẫn.
"Cảm ơn anh Stan" tôi nói, lấy áo khoác và ba lô
"Ừ ,đợi chút" anh Stan nói khi tôi định cúi người chui ra khỏi quầy để về cùng chị Lucy
Tôi chợt nhớ ra và lẳng lặng đưa ba lô của mình cho anh ta.Stan mở ra, nhanh nhẹn xem xét khắp ngóc ngách ba lô trong khi chị Lucy tò mò đứng nhìn.
"Được rồi,em đi đi" Stan nói khi đã lục lọi xong đưa lại ba lô cho tôi. "Chúc buổi tối vui vẻ."
"Cảm ơn ,hẹn gặp lại anh" tôi đáp
Và chị Lucy cùng tôi bước đi trong khí trời khô lạnh của đêm tối.
"Anh ta khám xét tất cả ba lô của mọi người trước khi về" chị Lucy hỏi ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, "hay chỉ có ba lô của mình em?"
"Của tất cả" tôi đáp
"Chúa ơi" chị Lucy kêu lên . "Em không cảm thấy khó chịu về việc đó sao?"
"Em không biết" tôi nói.Sự thật là tôi có những chuyện to tát cần bận tâm hơn so với việc ba lô có bị khám xét sau buổi làm việc hay không.Tôi tưởng chị Lucy cũng thế chứ. "Ở Bare Essentials họ không lục xét túi xách của chị à?"
"Không hề"
"À" tôi trằm ngâm , "thực ra chị đâu thể bán mấy cái áo ngực trên trang web eBay được nhiều tiền như mấy đĩa DVD đánh cấp"
"Gì hả,em đùa à?" Chị Lucy khịt mũi ."Vài cái áo ngực bán lẻ được tới tám mươi đô.Chị thật sự ngạc nhiên về em đấy Samantha ,em chịu đựng được cách đối xử đó.Cái gã Stan ấy.Chẳng phải là em chút nào"
"vậy theo chị em phải làm gì đây?" tôi càu nhàu. "Nằm biểu tình phản đối sao?"
"Chị không biết" chị Lucy nói . "Nhưng phải làm gì đó chứ"
Chị ấy nói hay thật đấy.Bố mẹ đâu còn bắt chị ấy đi làm nữa.Nhưng tôi thì cần công việc,muốn có tiền trả cho mấy dụng cụ học vẽ.
Khi ấy.lẽ ra tôi phải biết chứ.Ý tôi là,sự xuất hiện như vậy của chị Lucy ở Potomac Video lẽ ra là dấu hiệu cảnh báo đầu tiên cho tôi về điều đang xảy ra với chị ấy.
Nhưng tôi đang dồn tâm trí vào vấn đề của riêng mình nên không chú ý đến vấn đề của chị.Nhất là xét đến thực tế các vấn đề của tôi thế nào đây? Chúng sắp trở thành một vấn đề to lớn.
Mười điều tôi cư xử thật tệ trong vai trờ bạn gái:
10. Thay vì đi với bạn trai vào tối thứ bảy,tôi chọn cách làm thay ca cho người bị bắt giữ ngày hôm ấy vì tội biểu tình phản đối điều mà bố bạn trai tôi ủng hộ.
9. Rồi tôi không gọi cho anh ấy.
8. Bạn trai của tôi ấy,anh ấy đã đề nghị tôi làm thế.Tối hôm ấy sau khi từ chỗ làm về nhà tôi nghe tin tức về hàng trăm người bị bắt giữ do tội nằm ngay đơ giả chết phía trước cái khách sạn anh ấy đang dùng bữa tối trong đó.
7. Và khi anh ấy (bạn trai tôi) gọi,tôi chuyển cuộc gọi sang chế độ hộp thư thoại,vì tôi không biết phải làm sao
6. Dù tôi biết chắc chắn rằng anh ấy buồn lắm.
5. Vì những người trông như thế họ rất,rất ghét bố anh ấy
4. Nhưng tôi có quá nhiều vấn đề của riêng mình.Chẳng hạn như tôi cần quyết định xem có đồng ý với anh không,về chuyện chúng tôi đã sẵn sàng chưa.Cho việc - bạn -biết-là-gì-rồi-đấy
3. Tôi không chắc mình đã sẵn sằng
2. Chi ít là chưa trong hầu hết thời gian
Và điều số một tôi cư xử thật tệ trong vai trò bạn gái
Hôm sau tôi không gọi cho anh ấy.Cũng không nghe điện thoại anh ấy gọi cho tôi.
/15
|