Vân Vận trợn tròn mắt, nàng không nghĩ Lý Thiên Ngọc đột nhiên hôn nàng, phải mãi một lúc lâu sau đó, khi mà đầu lưỡi hắn đột phá răng ngọc, tiến vào giao thoa với cái lưỡi đinh hương của nàng, Vân Vận mới từ bên trong tỉnh lại, bàn tay nắm chặt, chống đỡ trước ngực, muốn đẩy hắn ra, nhưng có thể sao?
Thân thể rắn chắc, vững chãi cùng khí tức nam tử trên người hắn tỏa ra, Vân Vận ngửi được hương vị đó, thân thể càng lúc càng nóng hổi, mềm nhũn vô lực, đầu óc lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn, ngay cả vận dụng đấu khí, một điều căn bản nhất đều quên, mặc cho nàng bản thân chính là một tên đấu hoàng cường giả.
Đầu lưỡi hắn bắt được đầu lưỡi của nàng, hơi thở như lan xạ, ngọt ngào khó tả, để Lý Thiên Ngọc cực độ say mệ, mà Vân Vận theo sự kích thích tăng dần dường như ngừng thở, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ lạ lúc này, như thể bản thân mất khống chế, mặc cho hắn bài bố, trong mắt tràn ngập sương vụ, nàng tự biết rằng bản thân đối với người đàn ông này động tình, cho dù đây mới là lần thứ hai nàng gặp hắn, có thể thân ảnh tràn ngập kiêu ngạo cùng thực lực thâm bất khả trắc, đứng trên bầu trời Vân Lam Tông một chiêu liền đánh bại sư tôn của nàng không biết từ lúc nào đã in dấu trong lòng của nàng.
Ngọc thử trắng nõn mịn màng ngăn cách sự tiếp xúc thân thể giữa hai người vì căng thẳng mà nắm chặt lại, thế nhưng theo sự tiến công của hắn, Vân Vận bàn tay dần dần buông ra, ngược lại khẽ áp lên vào ngực của hắn, như muốn từ đó cảm nhận nhịp tim hữu lực.
Cho đến khi Vân Vận có chút hô hấp bất khoái cùng với việc Lý Thiên Ngọc không quên thông qua hệ thống tra xét, nàng độ hảo cảm từ 13% tăng lên đến hơn 57%, tạm thời vượt qua ngưỡng 50%, hắn mới chậm rãi thả ra nàng cánh môi.
Sau khi tách ra, Vân Vận hơi thở gấp gáp, tham lam hít lấy không khí mới tươi mát, đến khi não bộ theo thanh khí làm dịu, dần tỉnh táo trở lại, nàng nhìn lấy khuôn mặt anh tuấn gần kề, mắt đẹp mang lấy thần sắc phức tạp.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vừa rồi vậy mà mất đi tự chủ, đối với hành vi của hắn tuy lúc đầu là kháng cự, thế nhưng sau đó là bình thản tiếp nhận rồi cuối cùng lại biến thành có chút nghênh đón.
Từ trước tới nay nàng chưa từng có cảm giác như vậy, bao quát Cổ Hà không biết bao lần không hề che dấu đối với nàng hiến ân cần, ngưỡng mộ ý tứ không nói ra cũng đủ hiểu, bất quá nàng lại không có một tia tình cảm đối với Cổ Hà mà chỉ coi hắn là bằng hữu mà thôi, tất nhiên nàng tuy là một tên đấu hoàng cường giả nhưng xét cho cùng cũng là nữ nhân, khi được người khác đặc biệt phái nam ái mộ nàng trong lòng quả thật có chút thích ý, bất quá đấy cũng là nhân chi thường tình, một chút tự hào cảm giác là khó tránh khỏi.
Thế nhưng vừa rồi khi hắn đối với nàng có hành động xem như lỗ mãng của hắn lại có cảm giác hoàn toàn khác, có thể nàng trong lòng không ghét bỏ, ngược lại ban đầu là vì bất ngờ mới phản ứng lại sau đó nàng đích thực có chút mong chờ cùng say mê, chính vì điều này cho nên nàng mới cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn, vì Lý Thiên Ngọc dù sao cũng từng tấn công Vân Lam Tông, mà nàng là tông chủ.
Lý Thiên Ngọc lúc này nếu biết được chắc chắn sẽ ôm bụng cười to, Vân Vận có cảm giác với hắn đương nhiên không phải vì hắn vương bát chi khí tỏa ra, mà vì đây là nàng lần đầu tiên tiếp xúc có cử chỉ thân mật với nam tử, cho nên mới như vậy, còn đối với Cổ Hà tên kia, đến nắm tay còn không dám, tuổi tác thì lớn hơn Vân Vận đến mười mấy tuổi, trong tâm lý của nàng làm sao có thể coi hắn là đối tượng được đây? Cho nên mà nói, phao muội tử cũng cần lớn mật một chút, cứ kính nhi viễn chi như vậy đến đời nào cua được muội tử vào tay…
Trong khi Vân Vận vì một nụ hôn mà đầu óc rối loạn, đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, Lý Thiên Ngọc tuy không biết nàng hiện tại nghĩ những gì, có điều, thông qua hệ thống cùng biểu hiện của Vân Vận vừa rồi, hắn tin tưởng trong lòng nàng cũng có mình, tuy không nói xa vời đến mưc độ yêu thích, nhưng hảo cảm là có, bằng chứng là hành động thân mật vừa rồi, nàng cũng không quá mức chống cự, hắn giọng điệu chân thành nói:
“Vận Nhi, ở bên ta có được không? Buông bỏ tông chủ chi vị, buông bỏ gánh nặng trong lòng, từ nay về sau không có Vân tông chủ, chỉ có Vân Vận của Lý Thiên Ngọc này”
Vân Vận ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thâm tình ánh mắt, trong lòng rung động, không tự chủ gật đầu, có điều vẫn nói:
“Được, sau khi ta thế sư tôn báo thù, ta sẽ không còn là tông chủ Vân Lam Tông!”
Lý Thiên Ngọc thấy nàng đáp ứng, khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ, ôm chặt lấy nàng trêu cợt nói:
“Yên tâm, đối với tên kia cùng thế lực phía sau hắn, ta có chút lý giải. Ta trước đó đánh nổ nhục thân của hắn, để cho hắn chỉ còn linh hồn mà đào tẩu, theo thói quen của bọn hắn, chắc chắn không lâu sau đó sẽ tìm tới trả thù, khi đó nàng muốn hắn chết, ta sẽ thay nàng giết hắn, hoặc nàng muốn tự tay trả thù, ta vậy sẽ bắt lấy hắn đem đến trước mặt cho nàng giải hận, dù sao tiểu nha hoàn nhà chúng ta muốn vậy, thân là chủ nhân ta cũng không thể không đáp ứng đúng không!?”
Vân Vận lắc đầu cười, an tường ghé vào ngực hắn, nàng cũng không tin hắn nói thật đem nàng khi nha hoàn, thông qua ánh mắt phản chiếu nội tâm, nàng cảm nhận được hắn đối với nàng nói những lời kia cũng không phải qua loa cho có lệ, mà thật sự hắn nói được làm được.
Hai người ôm lấy nhau, lặng im không nói, cảm thụ khí tức của nhau, khó có được an tường, có điều hắn dục hỏa vẫn còn rất vượng, tiểu nhị ca vẫn cứng rắn không hạ, Lý Thiên Ngọc ý tưởng bộc phát ghé vào tai nàng nói nhỏ.
Vân Vận nghe xong dung nhan đỏ ửng, sau đó một lúc mới khẽ gật đầu, bàn tay vươn tới nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn theo quy luật vuốt ve.
Lý Thiên Ngọc cảm nhận bàn tay nhu nhuyễn không xương xúc cảm truyền tới, thủ kỹ mặc dù vụng về nhưng lại có vụng về sức hấp dẫn, có điều hắn không quá thỏa mãn nàng vuốt ve bên ngoài, cho nên đưa tay nắm lấy tay của nàng, xuyên qua lớp y phục trực tiếp chạm tới tiểu huynh đệ, ra hiệu nàng tiếp tục.
Vân Vận mặt mũi càng đỏ bừng, xấu hổ không ngớt, chỉ là nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, nàng trong lòng khẽ thở ra một hơi, cắn môi tiếp tục luật động.
Lý Thiên Ngọc sức chịu đựng quả thật kinh người, để cho Vân Vận đấu hoàng cũng phải đổi tay vài lần vì tê mỏi, hắn mới không cam lòng từ trong họng phát ra tiếng gầm khẽ trầm thấp, một đoàn chất lỏng trắng đục theo đó bắn ra phủ đầy tay ngọc để Vân Vận trợn mắt quăng cho hắn một cái bạch nhãn sau đó mới lắc eo đi ra bên ngoài rửa tay, còn hắn…đương nhiên là đi thay quần.
…
Vân Vận mấy ngày sau đó cũng không có trở về Vân Lam Tông, hai người tình cảm dần dần ấm lên, đôi khi nắm tay, hôn hôn cái môi nhỏ, tuy tay chân hắn trung quy trung củ, nhưng thỉnh thoảng ăn chút đậu hũ vẫn có thể được, có thể nói ngày tiến ngàn dặm, hảo cảm độ cũng từ 50% tăng lên tới 76%, kém chút xíu là Lý Thiên Ngọc có thể cho nàng thêm khế ước, hắn đoán được rằng có lẽ chờ đến sau khi xử lý xong Vụ hộ pháp giúp nàng báo thù cho Vân Sơn, Vân Vận sẽ triệt để đối với hắn quy tâm.
Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng Cổ Huân Nhi cũng ghé thăm vài lần, hai nữ vì vậy mà lẫn nhau nhận biết.
“Vận tỷ, ngươi xem Huân Nhi cái trâm này thế nào?”
Khẽ gật đầu, Vân Vận vỗ nhẹ lấy Huân Nhi đầu nhỏ, mỉm cười nói:
“Rất hợp, Huân Nhi muội muội, nếu hắn trông thấy được chắc chắn đối với ngươi không rời nổi mắt!”
“Hì hì, Vận tỷ cũng rất đẹp nha, bộ y phục trên người ngươi, màu sắc không phải là màu Lý đại ca ưa thích sao, ta nhớ món đồ này là hôm qua chúng ta đi dạo phường thị, hắn mua cho tỷ nha…!” Huân Nhi cười khanh khách như chuông bạc trêu chọc nói.
Duỗi ra ngón tay dí lên trán Huân Nhi, Vân Vận lắc đầu cười:
“Ngươi đó, chỉ biết giễu cợt ta, còn không phải thầm ghen tị hắn đối với ngươi nhìn ít đi một chút sao!”
“Không có đâu, Huân nhi mới không có ghen tị, Lý đại ca tính cách Huân Nhi làm sao không rõ, nếu mỗi lần như vậy không phải là muốn mệt chết rồi?” Huân Nhi bĩu môi nói.
Lý Thiên Ngọc ngồi ngoài mặt tiền, hai mắt lim dim tưởng chừng đang ngủ, nghe được bên trong hai nữ nói chuyện, khóe miệng không tự chủ khẽ câu lên, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Huân Nhi nha đầu này thuộc dạng khi đã yêu một người liền tuyệt đối chung thủy, trong lòng luôn suy nghĩ cho người nàng yêu thương, chính vì thế tuy biết được hắn cùng Vân Vận hai người một dạng thiếp có tình, chàng cũng hữu ý, nàng tuy trong lòng có chút chua chua, nhưng bên ngoài thì vẫn cố gắng cùng Vân Vận hòa hợp.
Ngược lại Vân Vận cũng không có ý kiến gì khác, đối với Huân Nhi nhiệt tình, nàng cũng chân thành đáp lại, lúc Cổ Huân Nhi gọi nàng một tiếng Vận tỷ, như vậy Vân Vận cũng sẽ thực coi nàng làm muội muội của mình mà đối đãi.
Nàng lòng dạ cực kỳ rộng rãi cùng bằng phẳng, tông chủ khí độ thông qua đó liền thể hiện ra toàn bộ, bởi lẽ nếu lòng dạ hẹp hòi, tâm nhãn không đủ, làm sao nàng có thể làm nhất tông chi chủ được đây, lại còn là tông chủ Vân Lam Tông, một thế lực trước đó đối với Gia Mã đế quốc thực sự là một con quái vật khổng lồ, tâm tư của Huân Nhi vị muội muội này nàng làm sao có thể không nhìn ra, chính vì biết được điều đó nàng cũng tận tình phối hợp, tránh cho hai người hoàn cảnh lúng túng.
Cho đến việc Lý Thiên Ngọc hoa tâm, nàng cũng không có nhiều ý kiến, dù sao cũng không phải nàng chưa từng gặp nam nhân tam thê tứ thiếp, Không nói đâu xa, ngay trong đám trưởng lão trong Vân Lam Tông, ai mà không có mấy phòng thiếp thất!?
Nhàm chán mở ra bảng thuộc tính, nhìn về phần Đan sư chức nghiệp:
* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc
* Cấp: 73 (Thánh cấp tam trọng)(Kinh nghiệm: 56,21%)
* Kỹ năng: Sáng thần điển (Nhẫn điển, Võ điển, Ma điển)
* Công pháp: Thôn Thiên Quyết, Thần Mộc Cửu Chuyển (Nhị chuyển)
* Pháp tắc lĩnh ngộ: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, ám, hủy diệt
* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 6 (15,87%), Đan sư cấp 8 (0,02%), Y sư cấp 8 (52,41%), Đoán tạo sư cấp 5 (36,25%), Tuần thú sư cấp 3 (0%).
* Danh hiệu: Đồ tể giết heo
* Trang bị: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp (tàn), Xích kim kiếm.
* Vật phẩm: Trí tuệ nhân tạo đồng hồ đeo tay, bình máu x23, bình mana x16, Hắc long giáp, không gian bản nguyên toái phiến x1, Luyện đan bảo điển x1.
* Sủng vật: Bạch Tuyết, Tiểu Hồng, Shukaku, Matatabi, Songoku, Kokuou, Gyuuki.
* Tọa kỵ: Cửu trảo kim long.
* Điểm kỹ năng: 54.
* Hối đoái điểm: 12.821.115 điểm.
Hôm qua, hắn sau khi theo chân Dược Lão luyện xong một viên ngũ phẩm đan dược, Đan sư chức nghiệp độ thuần thục đầy theo đó thăng cấp làm lv.8, tu vi của hắn cũng theo đó đề thăng nhất trọng thành thánh cấp tam trọng thiên.
Đáng nói là phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ là một phần luyện đan bảo điển, bên trong từ cấp thấp nhất là nhất phẩm đan dược cho đến cấp cao nhất thập phẩm đế đan các loại đan phương đều đầy đủ, đế đan cũng không phải chỉ có một loại.
Chỉ là để hắn tiếc nuối một điều, không biết có phải do nhiệm vụ là khi hắn tiến vào đấu phá thế giới mới ban phát nguyên nhân hay không mà bên trong chỉ có các loại đan phương thuộc về đấu phá thế giới cao nhất là tới đế đan cấp bậc, cao cấp hơn đan dược hoàn toàn không có ghi chép bên trong, hơn nữa bên trong đấu phá thế giới, đan được thập phẩm có thể hóa hình sinh ra linh trí, nhưng đấy chỉ là do pháp tắc đấu phá thế giới cho phép, còn khi chuyển sang thế giới khác liền nhiều khả năng bị pháp tắc thế giới đó không chấp nhận, chỉ có thể giữ hình dạng đan dược mà tồn tại, đôi khi linh trí còn bị pháp tắc thế giới đó mạt sát tiêu trừ đi.
Thân thể rắn chắc, vững chãi cùng khí tức nam tử trên người hắn tỏa ra, Vân Vận ngửi được hương vị đó, thân thể càng lúc càng nóng hổi, mềm nhũn vô lực, đầu óc lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn, ngay cả vận dụng đấu khí, một điều căn bản nhất đều quên, mặc cho nàng bản thân chính là một tên đấu hoàng cường giả.
Đầu lưỡi hắn bắt được đầu lưỡi của nàng, hơi thở như lan xạ, ngọt ngào khó tả, để Lý Thiên Ngọc cực độ say mệ, mà Vân Vận theo sự kích thích tăng dần dường như ngừng thở, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ lạ lúc này, như thể bản thân mất khống chế, mặc cho hắn bài bố, trong mắt tràn ngập sương vụ, nàng tự biết rằng bản thân đối với người đàn ông này động tình, cho dù đây mới là lần thứ hai nàng gặp hắn, có thể thân ảnh tràn ngập kiêu ngạo cùng thực lực thâm bất khả trắc, đứng trên bầu trời Vân Lam Tông một chiêu liền đánh bại sư tôn của nàng không biết từ lúc nào đã in dấu trong lòng của nàng.
Ngọc thử trắng nõn mịn màng ngăn cách sự tiếp xúc thân thể giữa hai người vì căng thẳng mà nắm chặt lại, thế nhưng theo sự tiến công của hắn, Vân Vận bàn tay dần dần buông ra, ngược lại khẽ áp lên vào ngực của hắn, như muốn từ đó cảm nhận nhịp tim hữu lực.
Cho đến khi Vân Vận có chút hô hấp bất khoái cùng với việc Lý Thiên Ngọc không quên thông qua hệ thống tra xét, nàng độ hảo cảm từ 13% tăng lên đến hơn 57%, tạm thời vượt qua ngưỡng 50%, hắn mới chậm rãi thả ra nàng cánh môi.
Sau khi tách ra, Vân Vận hơi thở gấp gáp, tham lam hít lấy không khí mới tươi mát, đến khi não bộ theo thanh khí làm dịu, dần tỉnh táo trở lại, nàng nhìn lấy khuôn mặt anh tuấn gần kề, mắt đẹp mang lấy thần sắc phức tạp.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vừa rồi vậy mà mất đi tự chủ, đối với hành vi của hắn tuy lúc đầu là kháng cự, thế nhưng sau đó là bình thản tiếp nhận rồi cuối cùng lại biến thành có chút nghênh đón.
Từ trước tới nay nàng chưa từng có cảm giác như vậy, bao quát Cổ Hà không biết bao lần không hề che dấu đối với nàng hiến ân cần, ngưỡng mộ ý tứ không nói ra cũng đủ hiểu, bất quá nàng lại không có một tia tình cảm đối với Cổ Hà mà chỉ coi hắn là bằng hữu mà thôi, tất nhiên nàng tuy là một tên đấu hoàng cường giả nhưng xét cho cùng cũng là nữ nhân, khi được người khác đặc biệt phái nam ái mộ nàng trong lòng quả thật có chút thích ý, bất quá đấy cũng là nhân chi thường tình, một chút tự hào cảm giác là khó tránh khỏi.
Thế nhưng vừa rồi khi hắn đối với nàng có hành động xem như lỗ mãng của hắn lại có cảm giác hoàn toàn khác, có thể nàng trong lòng không ghét bỏ, ngược lại ban đầu là vì bất ngờ mới phản ứng lại sau đó nàng đích thực có chút mong chờ cùng say mê, chính vì điều này cho nên nàng mới cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn, vì Lý Thiên Ngọc dù sao cũng từng tấn công Vân Lam Tông, mà nàng là tông chủ.
Lý Thiên Ngọc lúc này nếu biết được chắc chắn sẽ ôm bụng cười to, Vân Vận có cảm giác với hắn đương nhiên không phải vì hắn vương bát chi khí tỏa ra, mà vì đây là nàng lần đầu tiên tiếp xúc có cử chỉ thân mật với nam tử, cho nên mới như vậy, còn đối với Cổ Hà tên kia, đến nắm tay còn không dám, tuổi tác thì lớn hơn Vân Vận đến mười mấy tuổi, trong tâm lý của nàng làm sao có thể coi hắn là đối tượng được đây? Cho nên mà nói, phao muội tử cũng cần lớn mật một chút, cứ kính nhi viễn chi như vậy đến đời nào cua được muội tử vào tay…
Trong khi Vân Vận vì một nụ hôn mà đầu óc rối loạn, đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, Lý Thiên Ngọc tuy không biết nàng hiện tại nghĩ những gì, có điều, thông qua hệ thống cùng biểu hiện của Vân Vận vừa rồi, hắn tin tưởng trong lòng nàng cũng có mình, tuy không nói xa vời đến mưc độ yêu thích, nhưng hảo cảm là có, bằng chứng là hành động thân mật vừa rồi, nàng cũng không quá mức chống cự, hắn giọng điệu chân thành nói:
“Vận Nhi, ở bên ta có được không? Buông bỏ tông chủ chi vị, buông bỏ gánh nặng trong lòng, từ nay về sau không có Vân tông chủ, chỉ có Vân Vận của Lý Thiên Ngọc này”
Vân Vận ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn thâm tình ánh mắt, trong lòng rung động, không tự chủ gật đầu, có điều vẫn nói:
“Được, sau khi ta thế sư tôn báo thù, ta sẽ không còn là tông chủ Vân Lam Tông!”
Lý Thiên Ngọc thấy nàng đáp ứng, khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ, ôm chặt lấy nàng trêu cợt nói:
“Yên tâm, đối với tên kia cùng thế lực phía sau hắn, ta có chút lý giải. Ta trước đó đánh nổ nhục thân của hắn, để cho hắn chỉ còn linh hồn mà đào tẩu, theo thói quen của bọn hắn, chắc chắn không lâu sau đó sẽ tìm tới trả thù, khi đó nàng muốn hắn chết, ta sẽ thay nàng giết hắn, hoặc nàng muốn tự tay trả thù, ta vậy sẽ bắt lấy hắn đem đến trước mặt cho nàng giải hận, dù sao tiểu nha hoàn nhà chúng ta muốn vậy, thân là chủ nhân ta cũng không thể không đáp ứng đúng không!?”
Vân Vận lắc đầu cười, an tường ghé vào ngực hắn, nàng cũng không tin hắn nói thật đem nàng khi nha hoàn, thông qua ánh mắt phản chiếu nội tâm, nàng cảm nhận được hắn đối với nàng nói những lời kia cũng không phải qua loa cho có lệ, mà thật sự hắn nói được làm được.
Hai người ôm lấy nhau, lặng im không nói, cảm thụ khí tức của nhau, khó có được an tường, có điều hắn dục hỏa vẫn còn rất vượng, tiểu nhị ca vẫn cứng rắn không hạ, Lý Thiên Ngọc ý tưởng bộc phát ghé vào tai nàng nói nhỏ.
Vân Vận nghe xong dung nhan đỏ ửng, sau đó một lúc mới khẽ gật đầu, bàn tay vươn tới nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn theo quy luật vuốt ve.
Lý Thiên Ngọc cảm nhận bàn tay nhu nhuyễn không xương xúc cảm truyền tới, thủ kỹ mặc dù vụng về nhưng lại có vụng về sức hấp dẫn, có điều hắn không quá thỏa mãn nàng vuốt ve bên ngoài, cho nên đưa tay nắm lấy tay của nàng, xuyên qua lớp y phục trực tiếp chạm tới tiểu huynh đệ, ra hiệu nàng tiếp tục.
Vân Vận mặt mũi càng đỏ bừng, xấu hổ không ngớt, chỉ là nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, nàng trong lòng khẽ thở ra một hơi, cắn môi tiếp tục luật động.
Lý Thiên Ngọc sức chịu đựng quả thật kinh người, để cho Vân Vận đấu hoàng cũng phải đổi tay vài lần vì tê mỏi, hắn mới không cam lòng từ trong họng phát ra tiếng gầm khẽ trầm thấp, một đoàn chất lỏng trắng đục theo đó bắn ra phủ đầy tay ngọc để Vân Vận trợn mắt quăng cho hắn một cái bạch nhãn sau đó mới lắc eo đi ra bên ngoài rửa tay, còn hắn…đương nhiên là đi thay quần.
…
Vân Vận mấy ngày sau đó cũng không có trở về Vân Lam Tông, hai người tình cảm dần dần ấm lên, đôi khi nắm tay, hôn hôn cái môi nhỏ, tuy tay chân hắn trung quy trung củ, nhưng thỉnh thoảng ăn chút đậu hũ vẫn có thể được, có thể nói ngày tiến ngàn dặm, hảo cảm độ cũng từ 50% tăng lên tới 76%, kém chút xíu là Lý Thiên Ngọc có thể cho nàng thêm khế ước, hắn đoán được rằng có lẽ chờ đến sau khi xử lý xong Vụ hộ pháp giúp nàng báo thù cho Vân Sơn, Vân Vận sẽ triệt để đối với hắn quy tâm.
Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng Cổ Huân Nhi cũng ghé thăm vài lần, hai nữ vì vậy mà lẫn nhau nhận biết.
“Vận tỷ, ngươi xem Huân Nhi cái trâm này thế nào?”
Khẽ gật đầu, Vân Vận vỗ nhẹ lấy Huân Nhi đầu nhỏ, mỉm cười nói:
“Rất hợp, Huân Nhi muội muội, nếu hắn trông thấy được chắc chắn đối với ngươi không rời nổi mắt!”
“Hì hì, Vận tỷ cũng rất đẹp nha, bộ y phục trên người ngươi, màu sắc không phải là màu Lý đại ca ưa thích sao, ta nhớ món đồ này là hôm qua chúng ta đi dạo phường thị, hắn mua cho tỷ nha…!” Huân Nhi cười khanh khách như chuông bạc trêu chọc nói.
Duỗi ra ngón tay dí lên trán Huân Nhi, Vân Vận lắc đầu cười:
“Ngươi đó, chỉ biết giễu cợt ta, còn không phải thầm ghen tị hắn đối với ngươi nhìn ít đi một chút sao!”
“Không có đâu, Huân nhi mới không có ghen tị, Lý đại ca tính cách Huân Nhi làm sao không rõ, nếu mỗi lần như vậy không phải là muốn mệt chết rồi?” Huân Nhi bĩu môi nói.
Lý Thiên Ngọc ngồi ngoài mặt tiền, hai mắt lim dim tưởng chừng đang ngủ, nghe được bên trong hai nữ nói chuyện, khóe miệng không tự chủ khẽ câu lên, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Huân Nhi nha đầu này thuộc dạng khi đã yêu một người liền tuyệt đối chung thủy, trong lòng luôn suy nghĩ cho người nàng yêu thương, chính vì thế tuy biết được hắn cùng Vân Vận hai người một dạng thiếp có tình, chàng cũng hữu ý, nàng tuy trong lòng có chút chua chua, nhưng bên ngoài thì vẫn cố gắng cùng Vân Vận hòa hợp.
Ngược lại Vân Vận cũng không có ý kiến gì khác, đối với Huân Nhi nhiệt tình, nàng cũng chân thành đáp lại, lúc Cổ Huân Nhi gọi nàng một tiếng Vận tỷ, như vậy Vân Vận cũng sẽ thực coi nàng làm muội muội của mình mà đối đãi.
Nàng lòng dạ cực kỳ rộng rãi cùng bằng phẳng, tông chủ khí độ thông qua đó liền thể hiện ra toàn bộ, bởi lẽ nếu lòng dạ hẹp hòi, tâm nhãn không đủ, làm sao nàng có thể làm nhất tông chi chủ được đây, lại còn là tông chủ Vân Lam Tông, một thế lực trước đó đối với Gia Mã đế quốc thực sự là một con quái vật khổng lồ, tâm tư của Huân Nhi vị muội muội này nàng làm sao có thể không nhìn ra, chính vì biết được điều đó nàng cũng tận tình phối hợp, tránh cho hai người hoàn cảnh lúng túng.
Cho đến việc Lý Thiên Ngọc hoa tâm, nàng cũng không có nhiều ý kiến, dù sao cũng không phải nàng chưa từng gặp nam nhân tam thê tứ thiếp, Không nói đâu xa, ngay trong đám trưởng lão trong Vân Lam Tông, ai mà không có mấy phòng thiếp thất!?
Nhàm chán mở ra bảng thuộc tính, nhìn về phần Đan sư chức nghiệp:
* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc
* Cấp: 73 (Thánh cấp tam trọng)(Kinh nghiệm: 56,21%)
* Kỹ năng: Sáng thần điển (Nhẫn điển, Võ điển, Ma điển)
* Công pháp: Thôn Thiên Quyết, Thần Mộc Cửu Chuyển (Nhị chuyển)
* Pháp tắc lĩnh ngộ: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, ám, hủy diệt
* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 6 (15,87%), Đan sư cấp 8 (0,02%), Y sư cấp 8 (52,41%), Đoán tạo sư cấp 5 (36,25%), Tuần thú sư cấp 3 (0%).
* Danh hiệu: Đồ tể giết heo
* Trang bị: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp (tàn), Xích kim kiếm.
* Vật phẩm: Trí tuệ nhân tạo đồng hồ đeo tay, bình máu x23, bình mana x16, Hắc long giáp, không gian bản nguyên toái phiến x1, Luyện đan bảo điển x1.
* Sủng vật: Bạch Tuyết, Tiểu Hồng, Shukaku, Matatabi, Songoku, Kokuou, Gyuuki.
* Tọa kỵ: Cửu trảo kim long.
* Điểm kỹ năng: 54.
* Hối đoái điểm: 12.821.115 điểm.
Hôm qua, hắn sau khi theo chân Dược Lão luyện xong một viên ngũ phẩm đan dược, Đan sư chức nghiệp độ thuần thục đầy theo đó thăng cấp làm lv.8, tu vi của hắn cũng theo đó đề thăng nhất trọng thành thánh cấp tam trọng thiên.
Đáng nói là phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ là một phần luyện đan bảo điển, bên trong từ cấp thấp nhất là nhất phẩm đan dược cho đến cấp cao nhất thập phẩm đế đan các loại đan phương đều đầy đủ, đế đan cũng không phải chỉ có một loại.
Chỉ là để hắn tiếc nuối một điều, không biết có phải do nhiệm vụ là khi hắn tiến vào đấu phá thế giới mới ban phát nguyên nhân hay không mà bên trong chỉ có các loại đan phương thuộc về đấu phá thế giới cao nhất là tới đế đan cấp bậc, cao cấp hơn đan dược hoàn toàn không có ghi chép bên trong, hơn nữa bên trong đấu phá thế giới, đan được thập phẩm có thể hóa hình sinh ra linh trí, nhưng đấy chỉ là do pháp tắc đấu phá thế giới cho phép, còn khi chuyển sang thế giới khác liền nhiều khả năng bị pháp tắc thế giới đó không chấp nhận, chỉ có thể giữ hình dạng đan dược mà tồn tại, đôi khi linh trí còn bị pháp tắc thế giới đó mạt sát tiêu trừ đi.
/270
|