Nhìn đám lão bà vì mình một câu nói đều biến thành đằng đằng sát khí, ai nấy sắn lên ống tay áo dường như chỉ chờ hắn mệnh lệnh liền lao ra cùng đám người Hồn Điện tiến hành sinh tử chiến đấu, Lý Thiên Ngọc cảm nhận rất rõ ràng chúng nữ đối với hắn yêu thương cùng quan tâm, cho dù khoảng thời gian gần đây hắn không tránh được có một đoạn thời gian không thể đi theo bồi tiếp mỗi người các nàng, hắn có chút vui mừng nho nhỏ trong lòng.
Các nàng đương nhiên biết rõ trong lòng nếu chỉ là đám người Hồn Điện trước mắt này thôi thì với thực lực của Lý Thiên Ngọc hoàn toàn có thể nhấc tay liền tiêu diệt không có chút xíu lực cản nào, thế nhưng bên trong nội tâm thì các nàng hiển nhiên trước giờ đều muốn giúp đỡ hắn, cho dù chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể, chỉ có như vậy mới khiến các nàng cảm thấy bản thân mình có ích đối với hắn.
Chỉ là Lý Thiên Ngọc trước giờ đều đối với các nàng coi như tâm can bảo bối, nào có nỡ để các nàng cùng người khác tranh đấu, trừ phi thực lực tuyệt đối đè ép thì may ra, nếu không lỡ chẳng may ai đó trong số các nàng gặp nguy hiểm tính mạng, hay chết đi, chẳng phải khiến hắn hối hận cả đời hay sao?
Cho nên tuy các nàng sau khi cùng hệ thống ký kết linh hồn khế ước đã có thể giống như hắn, giết quái nhận kinh nghiệm tăng lên đẳng cấp của mình, nhưng Lý Thiên Ngọc vẫn không có để các nàng chiến đấu mà hắn chỉ muốn các nàng an an ổn ổn, tâm tình buông lỏng đi tu luyện công pháp mà thôi, còn tranh đấu là chuyện của hắn.
Còn về việc trước đó khi Thu nhi, Lưu Anh, Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy tứ nữ bị Hồn Diễm tên kia đánh trọng thương, đều là Lý Thiên Ngọc không thể rảnh tay nên mới phải nhờ đến các nàng, thêm vào hắn cũng muốn đem Vân Vận, Huân Nhi giới thiệu cho tứ nữ quen thuộc lẫn nhau, cộng thêm hắn cũng không ngờ tới đám Hồn Tộc kia lại không theo lẽ thường ra bài, đột nhiên phái ra một tên đấu thánh hậu kỳ, chứ không thì làm sao hắn có thể đẩy các nàng vào tình cảnh nguy hiểm như vậy?
Sau chuyện đó, Vân Vận cùng hắn tách ra, lựa chọn quay trở về Vân Lam tông tiếp tục giáo dục đệ tử của mình là Nạp Lan Yên Nhiên tiểu nha đầu kia mà không vội tiến vào bên trong không gian của hắn, còn Huân Nhi vẫn ở trong Tiêu gia sinh hoạt, có lẽ nàng vẫn muốn giúp phụ thân của nàng tìm kiếm tung tích Cổ ngọc đi, hoặc cũng có thể giờ này đã lên đường tiến nhập Già Nam học viện rồi, nghĩ đến đợi Lý Thiên Ngọc sau khi tìm được Bồ đề cổ thụ trở về cũng nên ghé thăm hai nàng một chút, còn có Nhã Phi cô nàng kia cũng thế, không biết giờ này nàng đã trở lại đế đô hay chưa.
…
Quay lại tình hình lúc này, hai bên nhân mã đều đang ở bên trong tình trạng hết sức căng thẳng, dường như một hòm thuốc súng, chạm vào liền nổ, Lý Thiên Ngọc lướt qua nhìn lấy khuôn mặt từng người các nàng, đều ở bên trong ánh mắt của các nàng nhìn thấy một sự mong chờ để hắn âm thầm suy nghĩ liệu trước giờ mình luôn bao bọc các nàng như vậy quả thực đến cùng là đúng hay sai? Các nàng cũng có khát vọng muốn nhanh chóng mạnh lên, có thể theo kịp bước chân của hắn để giúp đỡ cho hắn, thế nhưng hắn lại đem các nàng biến thành một đám bình hoa bên trong nhà ấm, có phải hắn đã làm sai rồi?
Suy nghĩ một chút, nếu có hắn ở đây, còn có thể để Hồn Điện người gây tổn thương cho các nàng hay sao? Cho nên sau đó hắn chỉ khẽ cười một tiếng đối với chúng nữ mà nói:
“Như vậy, các vị lão bà, còn chờ gì nữa, không có mấy khi có cơ hội thăng cấp như vậy đâu!”
Chúng nữ nghe thế, trong mắt không khỏi quang mang chợt lóe, trước giờ Lý Thiên Ngọc vẫn luôn không cho các nàng cơ hội cùng người tranh đấu, để càng nàng có chút khổ não, ngay cả tu luyện công pháp cao cấp như Hỗn nguyên thôn khí công hay Thần Mộc cửu chuyển, tiến cảnh cũng không quá nhanh, bởi lẽ tâm tình trước sau không thông suốt, nhưng hiện giờ cơ hội ngay trước mắt, lại có thể giúp đỡ cho Lý Thiên Ngọc một chút sức lực, các nàng làm sao không muốn chứ?
Sau đó như một đám sói đói nhìn về phía Hồn điện chi chúng, ngay cả Thu Nhi, Mục Niệm Từ hai nàng trước giờ tính cách đặc biệt ôn nhu nhã nhặn cũng không khỏi tâm tình ba động.
“Giết!!!”
“Giết!!!”
“Giết!!!”
Theo sau ba tiếng hô “Giết!”, Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy, Lưu Anh tam nữ dẫn đầu mỗi người tìm tới một vị đấu tôn bên trong sáu vị đấu tôn Hồn Điện mở ra chiến cuộc, Thu Nhi cũng ngay lập tức có phản ứng, là bên trong chúng nữ một người có tu vi cao nhất, nàng một mình đem ba vị đấu tôn còn lại bao gồm cả Hồn Lam cuốn lấy.
Chúng nữ thấy mấy vị đại tỷ nhà mình đều đã tìm được đối thủ, cho nên ánh mắt chuyển dời đến trên thân đám thủ hạ Hồn Điện, sau đó như một cơn lốc lao tới, từng người đều tìm tới cho mình đối thủ xứng tầm.
Các nàng trong tay đấu kỹ đều là bên trong “Đấu phá” thế giới thuộc hàng cao cấp, lại tu tập công pháp của hắn giao cho, mặc dù bởi nguyên nhân ít khi cùng người giao thủ cho nên mới đầu còn thập phần bó chân bó tay, có điều theo thời gian qua đi, mỗi người đều ổn ổn thỏa thỏa đem đối thủ của mình đè xuống hạ phong.
Có Lý Thiên Ngọc trấn tràng, các nàng trong lòng cũng buông lỏng, không có sợ hãi, cho nên thực lực hầu như toàn bộ đều phát huy được ra, trái lại đám người Hồn Điện bởi e sợ Lý Thiên Ngọc đột nhiên ra tay đánh lén, cho nên chân tay gò bó, một thân tu vi nhiều lắm chỉ phát ra được tám thành chưa tới.
Thu Nhi lúc này tuy lấy một địch ba, thế nhưng không nên quên nàng là chân thực một tên bán thánh cường giả, đấu tôn dù nhiều hơn, lại có thể gây ra sóng gió gì đây?
“Phanh!!!”
“Phốc!”
Một chưởng phách không, tốc độ cực nhanh khắc lên ngực một vị đấu tôn Hồn Điện để người này bộ ngực đột nhiên lõm xuống, xương ngực gẫy vỡ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vị đấu tôn này tuy không ngay lập tức chết rơi mất, thế nhưng chiến lực mười không còn một, từ bên trong nạp giới lôi ra một đám đan dược như đường đậu nhét vào trong miệng, đồng thời hai người Hồn Lam cũng ngay lập tức cuốn lấy không để Thu Nhi bồi thêm một đòn, nếu không vị đấu tôn này hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thu nhi quả thật chiến đấu kinh nghiệm không nhiều, cho nên khi thấy hai người Hồn Lam đánh tới, nàng lăng không đạp theo Lăng ba vi bộ bước chân không tiếp tục đuổi theo công kích vị đấu tôn kia để Lý Thiên Ngọc đứng một bên quan sát có chút lắc đầu, phải biết nàng hiện tại thực lực là bán thánh, tốc độ của nàng nếu toàn bộ phát huy ra thì làm sao hai người Hồn Lam có thể đuổi kịp, như vậy nàng có đầy đủ thời gian để tung đòn kết liễu vị đấu tôn kia, mà không phải như lúc này lựa chọn né tránh.
Thu Nhi bằng vào Lăng ba vi bộ, thân hình uyển chuyển như tiên nữ tán hoa, mờ ảo phiêu miễu vừa né tránh vừa áp sát một vị đấu tôn khác, ngọc thủ bất ngờ duỗi ra một ngón tay điểm ra, Lục mạch thần kiếm hóa thành một đạo kiếm khí hướng ấn đường của Hồn Lam bắn tới.
Lục mạch thần kiếm vô hình vô tướng, tốc độ lại cực nhanh, Hồn Lam tuy bằng mắt thường nhìn không tới chút gì khác thường, nhưng hiển nhiên hắn không coi một chỉ tay của vị nữ tử trước mắt này chỉ đơn thuần là vung tay lấy lệ, đến khi Lục mạch kiếm khí chỉ cách hắn còn có hai mét khoảng cách, Hồn Lam giác quan thứ sáu đột nhiên hiện nên nồng đậm nguy cơ, hắn trước giờ vẫn luôn tuyệt đối tin tưởng trực giác của bản thân, cho nên ngay lập tức tiến hành không gian khoảng cách ngắn na di.
Chỉ là tuy Hồn Lam trong nháy mắt na di dời đi, thế nhưng vẫn chậm một chút, hắn một bên lỗ tai đã bị Lục mạch kiếm khí nổ tan nát.
“Phanh!!!”
Ở một vị trí khác hiện ra thân hình, Hồn Lam ôm lấy một bên tai máu tươi ròng ròng, ánh mắt ánh lên nồng đậm sợ hãi đối với thứ mà bản thân không biết, đối với Thu Nhi quát lên:
“Ngươi…đây là đấu kỹ gì…!!!!”
Thu Nhi cũng không có nhiều lời, cũng không có để ý Hồn Lam lời nói, nàng ngay lập tức phóng tới vị đấu tôn kia, lại một cái phách không chưởng, tuyệt kỹ đảo đào hoa đánh ra.
Phách không chưởng đồng dạng cũng là vô hình vô chất, có điều trước đó Hồn Lam cũng đã được chứng kiến Thu Nhi sử dụng đánh sụp lồng ngực của một vị đấu tôn, cho nên hắn đương nhiên biết được chưởng này lợi hại, vội đối với vị đấu tôn đang cùng nàng tranh đấu quát lên một tiếng:
“Không được chính diện đón đỡ, La Tham, mau tránh!!!”
Vị đấu tôn đang cùng Thu Nhi chiến đấu thì ra gọi là La Tham đấu tôn, cũng là bên trong Hồn điện phân điện một vị đấu tôn cường giả có tiếng, hắn đương nhiên cũng không phải ngu si, cảnh tượng lồng ngực vì ăn một chưởng như thế này mà sụp đổ của vị đấu tôn trước đó hắn đương nhiên là toàn bộ quá trình đều nhìn thấy, làm sao có thể ngây ngốc chính diện đón đỡ, đạp vào vết xe đổ đây?
La Tham cũng biết được một chưởng này đặc tính, hắn bàn tay ngay sau đó sử dụng đấu khí hóa thành một con cự trảo vồ tới.
“Oanh oanh oanh!!!”
Cự trảo cùng vô hình chưởng lực va chạm phát ra tiếng nổ liên miên, có điều Thu Nhi thực lực vẫn hơn La Tham quá nhiều, tuy chưởng lực của Phách không chưởng bị triệt tiêu mấy phần nhưng lúc này La Tham cũng chẳng khá hơn gì, hắn đấu khí đã có chút không kịp hồi phục tốc độ điều động.
“Chết!!!”
Quát lên một tiếng yêu kiều nhưng tràn ngập sát khí, Thu Nhi tiếp tục từ trong thể nội dồn thêm lực vào một chưởng này vỗ tới.
“Phanh!!!!”
La Tham con ngươi mở lớn, sau đó một khắc, lồng ngực hắn ngay lập tức nổ tung thành huyết vụ, hắn không ngờ, bản thân mình dù đã chú ý nhưng vẫn tiếp tục dẫm vào vết xe đổ của vị đấu tôn kia, nhưng kết cục lại khác nhau hoàn toàn, vị đấu tôn kia không có chết, còn hắn lúc này muốn chết rồi!
“La Tham!!!” Hồn Lam bi thống kêu.
“La Tham!!!” Lúc này vị đấu tôn còn lại cũng đã khôi phục thất thất bát bát, đồng dạng nhìn thấy tình cảnh như vậy, hắn cũng tương tự kinh hãi hô một tiếng.
“Rầm!!” Lồng ngực nổ nát, trái tim cũng biến thành một đống bầy nhầy, La Tham đương nhiên không thể nào còn sống, thân thể hắn sau đó như một cái bao tải rách từ trên không trung quăng xuống.
“Nữ nhân khốn kiếp, ngươi muốn chết!!!” Hồn Lam con ngươi biến thành tinh hồng, một vị đấu tôn chiến lực cứ như vậy trước mắt hắn mất đi để hắn đối với Thu Nhi cừu hận không thể không nói biến thành dày đặc.
Ngay sau đó, Hồn Lam từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt hắn càng thêm trắng xám một phần, có điều từ bên trong thân thể hắn khí tức lại đột nhiên như ngồi tên lửa tiêu thăng.
“Thất tinh đấu tôn!”
“Bát tinh đấu tôn!”
“Cửu tinh đấu tôn!”
…
“Bán thánh nhất chuyển!”
Phải đến khi Hồn Lam thực lực tiến bước tới bán thánh nhất chuyển, khí tức của hắn mới vững vàng trở lại, không còn tiếp tục tăng lên.
Thu Nhi trông thấy Hồn Lam thực lực không hiểu thấu đột nhiên tăng nhiều như vậy, sắc mặt hơi biến đổi một chút, có điều nàng dù sao cũng là bán thánh nhị chuyển, cho nên mặc dù có một chút e ngại vì không biết Hồn Lam tại sao có thể tăng lên thực lực nhưng nàng cũng không có sợ hãi.
Lý Thiên Ngọc đồng thời từ trên thân mấy vị lão bà khác lực chú ý di dời.
“Hừm!? Lại là bí pháp…!”
Các nàng đương nhiên biết rõ trong lòng nếu chỉ là đám người Hồn Điện trước mắt này thôi thì với thực lực của Lý Thiên Ngọc hoàn toàn có thể nhấc tay liền tiêu diệt không có chút xíu lực cản nào, thế nhưng bên trong nội tâm thì các nàng hiển nhiên trước giờ đều muốn giúp đỡ hắn, cho dù chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể, chỉ có như vậy mới khiến các nàng cảm thấy bản thân mình có ích đối với hắn.
Chỉ là Lý Thiên Ngọc trước giờ đều đối với các nàng coi như tâm can bảo bối, nào có nỡ để các nàng cùng người khác tranh đấu, trừ phi thực lực tuyệt đối đè ép thì may ra, nếu không lỡ chẳng may ai đó trong số các nàng gặp nguy hiểm tính mạng, hay chết đi, chẳng phải khiến hắn hối hận cả đời hay sao?
Cho nên tuy các nàng sau khi cùng hệ thống ký kết linh hồn khế ước đã có thể giống như hắn, giết quái nhận kinh nghiệm tăng lên đẳng cấp của mình, nhưng Lý Thiên Ngọc vẫn không có để các nàng chiến đấu mà hắn chỉ muốn các nàng an an ổn ổn, tâm tình buông lỏng đi tu luyện công pháp mà thôi, còn tranh đấu là chuyện của hắn.
Còn về việc trước đó khi Thu nhi, Lưu Anh, Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy tứ nữ bị Hồn Diễm tên kia đánh trọng thương, đều là Lý Thiên Ngọc không thể rảnh tay nên mới phải nhờ đến các nàng, thêm vào hắn cũng muốn đem Vân Vận, Huân Nhi giới thiệu cho tứ nữ quen thuộc lẫn nhau, cộng thêm hắn cũng không ngờ tới đám Hồn Tộc kia lại không theo lẽ thường ra bài, đột nhiên phái ra một tên đấu thánh hậu kỳ, chứ không thì làm sao hắn có thể đẩy các nàng vào tình cảnh nguy hiểm như vậy?
Sau chuyện đó, Vân Vận cùng hắn tách ra, lựa chọn quay trở về Vân Lam tông tiếp tục giáo dục đệ tử của mình là Nạp Lan Yên Nhiên tiểu nha đầu kia mà không vội tiến vào bên trong không gian của hắn, còn Huân Nhi vẫn ở trong Tiêu gia sinh hoạt, có lẽ nàng vẫn muốn giúp phụ thân của nàng tìm kiếm tung tích Cổ ngọc đi, hoặc cũng có thể giờ này đã lên đường tiến nhập Già Nam học viện rồi, nghĩ đến đợi Lý Thiên Ngọc sau khi tìm được Bồ đề cổ thụ trở về cũng nên ghé thăm hai nàng một chút, còn có Nhã Phi cô nàng kia cũng thế, không biết giờ này nàng đã trở lại đế đô hay chưa.
…
Quay lại tình hình lúc này, hai bên nhân mã đều đang ở bên trong tình trạng hết sức căng thẳng, dường như một hòm thuốc súng, chạm vào liền nổ, Lý Thiên Ngọc lướt qua nhìn lấy khuôn mặt từng người các nàng, đều ở bên trong ánh mắt của các nàng nhìn thấy một sự mong chờ để hắn âm thầm suy nghĩ liệu trước giờ mình luôn bao bọc các nàng như vậy quả thực đến cùng là đúng hay sai? Các nàng cũng có khát vọng muốn nhanh chóng mạnh lên, có thể theo kịp bước chân của hắn để giúp đỡ cho hắn, thế nhưng hắn lại đem các nàng biến thành một đám bình hoa bên trong nhà ấm, có phải hắn đã làm sai rồi?
Suy nghĩ một chút, nếu có hắn ở đây, còn có thể để Hồn Điện người gây tổn thương cho các nàng hay sao? Cho nên sau đó hắn chỉ khẽ cười một tiếng đối với chúng nữ mà nói:
“Như vậy, các vị lão bà, còn chờ gì nữa, không có mấy khi có cơ hội thăng cấp như vậy đâu!”
Chúng nữ nghe thế, trong mắt không khỏi quang mang chợt lóe, trước giờ Lý Thiên Ngọc vẫn luôn không cho các nàng cơ hội cùng người tranh đấu, để càng nàng có chút khổ não, ngay cả tu luyện công pháp cao cấp như Hỗn nguyên thôn khí công hay Thần Mộc cửu chuyển, tiến cảnh cũng không quá nhanh, bởi lẽ tâm tình trước sau không thông suốt, nhưng hiện giờ cơ hội ngay trước mắt, lại có thể giúp đỡ cho Lý Thiên Ngọc một chút sức lực, các nàng làm sao không muốn chứ?
Sau đó như một đám sói đói nhìn về phía Hồn điện chi chúng, ngay cả Thu Nhi, Mục Niệm Từ hai nàng trước giờ tính cách đặc biệt ôn nhu nhã nhặn cũng không khỏi tâm tình ba động.
“Giết!!!”
“Giết!!!”
“Giết!!!”
Theo sau ba tiếng hô “Giết!”, Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy, Lưu Anh tam nữ dẫn đầu mỗi người tìm tới một vị đấu tôn bên trong sáu vị đấu tôn Hồn Điện mở ra chiến cuộc, Thu Nhi cũng ngay lập tức có phản ứng, là bên trong chúng nữ một người có tu vi cao nhất, nàng một mình đem ba vị đấu tôn còn lại bao gồm cả Hồn Lam cuốn lấy.
Chúng nữ thấy mấy vị đại tỷ nhà mình đều đã tìm được đối thủ, cho nên ánh mắt chuyển dời đến trên thân đám thủ hạ Hồn Điện, sau đó như một cơn lốc lao tới, từng người đều tìm tới cho mình đối thủ xứng tầm.
Các nàng trong tay đấu kỹ đều là bên trong “Đấu phá” thế giới thuộc hàng cao cấp, lại tu tập công pháp của hắn giao cho, mặc dù bởi nguyên nhân ít khi cùng người giao thủ cho nên mới đầu còn thập phần bó chân bó tay, có điều theo thời gian qua đi, mỗi người đều ổn ổn thỏa thỏa đem đối thủ của mình đè xuống hạ phong.
Có Lý Thiên Ngọc trấn tràng, các nàng trong lòng cũng buông lỏng, không có sợ hãi, cho nên thực lực hầu như toàn bộ đều phát huy được ra, trái lại đám người Hồn Điện bởi e sợ Lý Thiên Ngọc đột nhiên ra tay đánh lén, cho nên chân tay gò bó, một thân tu vi nhiều lắm chỉ phát ra được tám thành chưa tới.
Thu Nhi lúc này tuy lấy một địch ba, thế nhưng không nên quên nàng là chân thực một tên bán thánh cường giả, đấu tôn dù nhiều hơn, lại có thể gây ra sóng gió gì đây?
“Phanh!!!”
“Phốc!”
Một chưởng phách không, tốc độ cực nhanh khắc lên ngực một vị đấu tôn Hồn Điện để người này bộ ngực đột nhiên lõm xuống, xương ngực gẫy vỡ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vị đấu tôn này tuy không ngay lập tức chết rơi mất, thế nhưng chiến lực mười không còn một, từ bên trong nạp giới lôi ra một đám đan dược như đường đậu nhét vào trong miệng, đồng thời hai người Hồn Lam cũng ngay lập tức cuốn lấy không để Thu Nhi bồi thêm một đòn, nếu không vị đấu tôn này hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thu nhi quả thật chiến đấu kinh nghiệm không nhiều, cho nên khi thấy hai người Hồn Lam đánh tới, nàng lăng không đạp theo Lăng ba vi bộ bước chân không tiếp tục đuổi theo công kích vị đấu tôn kia để Lý Thiên Ngọc đứng một bên quan sát có chút lắc đầu, phải biết nàng hiện tại thực lực là bán thánh, tốc độ của nàng nếu toàn bộ phát huy ra thì làm sao hai người Hồn Lam có thể đuổi kịp, như vậy nàng có đầy đủ thời gian để tung đòn kết liễu vị đấu tôn kia, mà không phải như lúc này lựa chọn né tránh.
Thu Nhi bằng vào Lăng ba vi bộ, thân hình uyển chuyển như tiên nữ tán hoa, mờ ảo phiêu miễu vừa né tránh vừa áp sát một vị đấu tôn khác, ngọc thủ bất ngờ duỗi ra một ngón tay điểm ra, Lục mạch thần kiếm hóa thành một đạo kiếm khí hướng ấn đường của Hồn Lam bắn tới.
Lục mạch thần kiếm vô hình vô tướng, tốc độ lại cực nhanh, Hồn Lam tuy bằng mắt thường nhìn không tới chút gì khác thường, nhưng hiển nhiên hắn không coi một chỉ tay của vị nữ tử trước mắt này chỉ đơn thuần là vung tay lấy lệ, đến khi Lục mạch kiếm khí chỉ cách hắn còn có hai mét khoảng cách, Hồn Lam giác quan thứ sáu đột nhiên hiện nên nồng đậm nguy cơ, hắn trước giờ vẫn luôn tuyệt đối tin tưởng trực giác của bản thân, cho nên ngay lập tức tiến hành không gian khoảng cách ngắn na di.
Chỉ là tuy Hồn Lam trong nháy mắt na di dời đi, thế nhưng vẫn chậm một chút, hắn một bên lỗ tai đã bị Lục mạch kiếm khí nổ tan nát.
“Phanh!!!”
Ở một vị trí khác hiện ra thân hình, Hồn Lam ôm lấy một bên tai máu tươi ròng ròng, ánh mắt ánh lên nồng đậm sợ hãi đối với thứ mà bản thân không biết, đối với Thu Nhi quát lên:
“Ngươi…đây là đấu kỹ gì…!!!!”
Thu Nhi cũng không có nhiều lời, cũng không có để ý Hồn Lam lời nói, nàng ngay lập tức phóng tới vị đấu tôn kia, lại một cái phách không chưởng, tuyệt kỹ đảo đào hoa đánh ra.
Phách không chưởng đồng dạng cũng là vô hình vô chất, có điều trước đó Hồn Lam cũng đã được chứng kiến Thu Nhi sử dụng đánh sụp lồng ngực của một vị đấu tôn, cho nên hắn đương nhiên biết được chưởng này lợi hại, vội đối với vị đấu tôn đang cùng nàng tranh đấu quát lên một tiếng:
“Không được chính diện đón đỡ, La Tham, mau tránh!!!”
Vị đấu tôn đang cùng Thu Nhi chiến đấu thì ra gọi là La Tham đấu tôn, cũng là bên trong Hồn điện phân điện một vị đấu tôn cường giả có tiếng, hắn đương nhiên cũng không phải ngu si, cảnh tượng lồng ngực vì ăn một chưởng như thế này mà sụp đổ của vị đấu tôn trước đó hắn đương nhiên là toàn bộ quá trình đều nhìn thấy, làm sao có thể ngây ngốc chính diện đón đỡ, đạp vào vết xe đổ đây?
La Tham cũng biết được một chưởng này đặc tính, hắn bàn tay ngay sau đó sử dụng đấu khí hóa thành một con cự trảo vồ tới.
“Oanh oanh oanh!!!”
Cự trảo cùng vô hình chưởng lực va chạm phát ra tiếng nổ liên miên, có điều Thu Nhi thực lực vẫn hơn La Tham quá nhiều, tuy chưởng lực của Phách không chưởng bị triệt tiêu mấy phần nhưng lúc này La Tham cũng chẳng khá hơn gì, hắn đấu khí đã có chút không kịp hồi phục tốc độ điều động.
“Chết!!!”
Quát lên một tiếng yêu kiều nhưng tràn ngập sát khí, Thu Nhi tiếp tục từ trong thể nội dồn thêm lực vào một chưởng này vỗ tới.
“Phanh!!!!”
La Tham con ngươi mở lớn, sau đó một khắc, lồng ngực hắn ngay lập tức nổ tung thành huyết vụ, hắn không ngờ, bản thân mình dù đã chú ý nhưng vẫn tiếp tục dẫm vào vết xe đổ của vị đấu tôn kia, nhưng kết cục lại khác nhau hoàn toàn, vị đấu tôn kia không có chết, còn hắn lúc này muốn chết rồi!
“La Tham!!!” Hồn Lam bi thống kêu.
“La Tham!!!” Lúc này vị đấu tôn còn lại cũng đã khôi phục thất thất bát bát, đồng dạng nhìn thấy tình cảnh như vậy, hắn cũng tương tự kinh hãi hô một tiếng.
“Rầm!!” Lồng ngực nổ nát, trái tim cũng biến thành một đống bầy nhầy, La Tham đương nhiên không thể nào còn sống, thân thể hắn sau đó như một cái bao tải rách từ trên không trung quăng xuống.
“Nữ nhân khốn kiếp, ngươi muốn chết!!!” Hồn Lam con ngươi biến thành tinh hồng, một vị đấu tôn chiến lực cứ như vậy trước mắt hắn mất đi để hắn đối với Thu Nhi cừu hận không thể không nói biến thành dày đặc.
Ngay sau đó, Hồn Lam từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt hắn càng thêm trắng xám một phần, có điều từ bên trong thân thể hắn khí tức lại đột nhiên như ngồi tên lửa tiêu thăng.
“Thất tinh đấu tôn!”
“Bát tinh đấu tôn!”
“Cửu tinh đấu tôn!”
…
“Bán thánh nhất chuyển!”
Phải đến khi Hồn Lam thực lực tiến bước tới bán thánh nhất chuyển, khí tức của hắn mới vững vàng trở lại, không còn tiếp tục tăng lên.
Thu Nhi trông thấy Hồn Lam thực lực không hiểu thấu đột nhiên tăng nhiều như vậy, sắc mặt hơi biến đổi một chút, có điều nàng dù sao cũng là bán thánh nhị chuyển, cho nên mặc dù có một chút e ngại vì không biết Hồn Lam tại sao có thể tăng lên thực lực nhưng nàng cũng không có sợ hãi.
Lý Thiên Ngọc đồng thời từ trên thân mấy vị lão bà khác lực chú ý di dời.
“Hừm!? Lại là bí pháp…!”
/270
|